Trời chiều mát dịu, ánh nắng ráng chiều như dòng nước êm ả đang chảy. Thôn trại được ánh chiều tà phủ lên toát ra ánh sáng màu hồng vàng nhạt.
Từng căn phòng ở đây đều được xây dựng bởi những tảng đá lớn, Diệp Phàm và Trương Ngũ Gia ngồi ở trên một tảng đá, nhìn mặt trời đỏ cuối đường chân trời, khe khẽ nói chuyện với nhau
- Vị tổ tiên đầu tiên của chúng ta, lúc về già thường có những hành động kỳ lạ, mà cũng thường xuyên mất tích. Có một lần, đi đâu hơn nửa năm, đến khi trở về thì ôm về hai đứa bé, rất đặc biệt.
Diệp Phàm biết rõ hai đứa bé này nhất định là tổ tiên của họ Vương và họ Lôi, hỏi:
- Bọn họ có chỗ nào đặc biệt vậy?
- Sức lực hai đứa bé ấy rất lớn, có thể nhấc bổng một người trưởng thành. Đây là những lời được các đời Trương gia truyền miệng xuống.
Diệp Phàm trợn tròn mắt, trẻ con mà có thể nhấc bổng một người trưởng thành, điều này rõ ràng trái với bình thường, thiên phú có tốt mấy đi chăng nữa, cũng không thể làm được như thế. Hắn vội hỏi:
- Bọn họ…. là loài người sao?
Trong lòng hắn đã sớm có hoài nghi này, cái gọi là huyết mạch thần bí kia làm cho hắn nảy sinh rất nhiều liên tưởng, đặc biệt nghe Đồ Phi nói đến bí mật này, hắn càng suy đoán nhiều hơn nữa.
- Ngươi cũng nghĩ đến điều này sao? Không sai, trừ điều đó ra, bọn họ còn có những đặc thù khác nữa, không giống như loài người.
Trương ngũ gia nhẹ nhàng nói:
- Máu của bọn họ có màu bạc, xương trán có thể tỏa sáng, mắt có hai con ngươi, còn có rất nhiều chỗ dị thường nữa. Chỉ tiếc là thời gian lâu lắm rồi, nên có những lời cũng không thể truyền lại tới giờ.
Diệp Phàm giật mình, máu của học có màu bạc sao? Rõ ràng không phải là nhân tộc. Xương trán họ còn tỏa ánh sáng, nhất định là trời sinh có năng lực thần kỳ.
Còn về việc mắt có hai con ngươi thì lại càng đặc biệt, trong thần thoại truyền thuyết của Trung Quốc cổ đại, những người như vậy phần lớn đều là các Cổ Hoàng. Nếu như họ không phải là Nhân tộc, thì thật sự rất khó nói được điều gì.
- Đặc biệt… như vậy…
Diệp Phàm vuốt cằm trầm tư, thật lâu sau mới hỏi:
- Nguyên Thiên sư có nói gì không? Không giải thích gì về lai lịch của bọn họ sao?
- Hành động của vị tổ tiên đầu tiên lúc ấy rất quái dị, người ngoài khó mà hiểu rõ những việc làm ấy. Người đã tự mình phong ấn hai đứa bé ấy lại...
Nguyên Thiên sư nói với con cháu của mình giúp bọn họ lấy vợ là loài người, nếu như sinh ra con cái cũng có điều kỳ lạ, thì hãy phong ấn lại. Nhưng dù thế nào, vị Nguyên Thiên sư ấy vẫn không nói tới lai lịch của bọn họ.
Cũng không biết qua biết bao nhiêu đời, máu của người họ Vương và họ Lôi đã chuyển từ màu bạc sang màu đỏ, dần dần trở thành người không khác người bình thường là mấy.
Trải qua nhiều năm như vậy, chỉ ngẫu nhiên có một hai đứa bé có điểm đặc biệt, xương trán toả sáng. Nhưng khoảng trăm ngày sau, điểm sáng ấy sẽ thu liễm lại, đồng thời họ còn có những thần thuật trời sinh đã có, và có những năng lực rất kỳ dị.
Diệp Phàm nhìn về phía thôn trại, Vương Xu và Nhị lăng tử ở đằng xa đang vẫy tay với hắn, nói:
- Diệp tiểu ca, mẹ của ta nói, hôm nay mời ngươi tới nhà ta ăn cơm.
- Được, nhất định ta sẽ tới.
Hắn cười đáp ứng.
Điều này quá khó tin!lai lịch thần bí, không phải nhân tộc...bỗng nhiên hắn nghĩ tới những sinh vật thời thái cổ, Nguyên Thiên Sư thật là to gan lớn mật!
- Vị tổ tiên đầu tiên, lúc tuổi già thường thở dài, tiếc nuối lớn nhất đúng là không thể vào mỏ cổ Thái Sơ, tâm nguyện chưa hoàn thành là không được nhìn thấy tương lai của Tử Sơn.
Diệp Phàm rung động trong lòng, một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh.
- Nếu như ta trở thành Nguyên Thiên sư…
Hắn nghĩ tới rất nhiều điều trong lòng.
Liệu khi về già, hắn cũng có phát sinh điềm xấu hay không? Sẽ có vận mệnh như thế nào? Đây là vấn đề mà hắn nghĩ đến sau cùng.
Tuy nhiên, lúc này hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy. Hắn muốn nguyên, muốn trở lên mạnh mẽ, muốn có lực lượng để vượt qua tinh không. Hắn đi tới thế giới này đã năm năm, mỗi khi nhớ tới, hắn đều có cảm giác thời gian gấp rút.
Ngày thứ hai, Diệp Phàm rời xa thôn trại, rồi tự chôn mình ở dưới đất. Hắn sợ động tĩnh khi đột phá làm thương tổn đến mọi người ở trong trại.
Mục tiêu lần này của hắn không chỉ là Bỉ Ngạn đại viên mãn, thay da đổi thịt, hắn càng muốn đột phá tới bí cảnh Đạo Cung.
Hắn vẫn tìm hiểu tâm pháp của Dao Trì, tuy bộ tâm pháp ấy không đầy đủ, Nguyên Thiên Thư cũng chỉ ghi lại vài trang, nhưng lại dẫn dắt hắn hiểu được nhiều điều.
- Bí cảnh Đạo Cung, ta tới đây!
Suốt nửa tháng, nơi Diệp Phàm bế quan vẫn an tĩnh, không có chút âm thanh nào. Mãi cho đến ngày thứ mười sáu, bỗng nhiên chỗ hắn bế quan có cát bụi bay múa, sương khói tận trời.
Khu vực này vốn là nơi đất đá khô cằn, cả mảnh đất màu đỏ xám, trên mặt đất có đầy sỏi đá, không có một chút sức sống, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một vài cây cỏ dại khó khăn đứng thẳng.
Nhưng mảnh đất ấy lúc này lại tràn đầy sức sống, từ trong đất đá trồi ra từng chồi cây xanh biếc, như ngọn lửa hy vọng dần bùng cháy.
Diệp Phàm đạt tới Luân Hải đại viên mãn, cơ thể được tái sinh lại. Bỉ Ngạn cửu trọng biến, năng lượng sinh mệnh tỏa ra tứ phía làm cho cỏ khô cũng xuất hiện sức sống. Sau khi ăn Thánh quả hai lần, một lần lấy Thánh huyết của Đại Đế luyện thể, hắn đang bắt đầu lần thay da đổi thịt lần thứ tư.
Mỗi lần nâng tay nhấc chân là thần lực trong người cuộn trào, bỗng nhiên hắn mở mắt nhìn lên bầu trời, rồi bao quát mặt đất. Hắn sững sờ một lúc lâu, yên lặng hiểu rõ lần lột xác hoàn toàn mới này.
Sau đó hắn không trì hoãn thêm nữa, hắn bay đi tìm một chỗ mới. Diệp Phàm lại chui xuống mặt đất, chuẩn bị đột phá tới bí cảnh Đạo cung.
Cổ trùng nguyên được đặt ở lòng bàn tay, tinh khí tỏa ra bốn phía, bao trùm cả thân thể hắn.
Luân hải ở ngay cuống rốn, có kích thước lớn bằng lòng bàn tay, Đạo Cung thì ở bên trên. Diệp Phàm tìm hiểu bộ kinh cổ thiếu sót của Dao Trì đã có chút hiểu rõ, nó tương ứng với ngũ tạng, được xương sườn ở ngực bao trùm che chắn lại.
Trong Đạo cung có năm vị thần, Đạo Cung có quan hệ rất lớn với họ. Qua năm vị thần ấy, Đạo Cung có thể diễn sinh đạo lực, hóa ra sinh cơ mới, đúng là thuật dưỡng mệnh.
Tim, gan, lá lách, phổi, thận: năm loại cơ quan nội tạng gọi chung là ngũ tạng, cũng gọi năm thần, tràn đầy tinh khí mà không tiêu thoát, chứa đầy sinh mệnh mà không già lão, là một bí cảnh mạnh mẽ vô cùng của cơ thể người.
Người có thể dưỡng thần thì bất tử, năm thần luôn tồn tại, luôn luôn đầy sức sống. Một khi con người thông suốt năm khí, điều này cũng có nghĩa thân thể họ nối liền với thiên địa, sinh mệnh được kéo dài vô tận, có thể tồn tại vĩnh viễn trên thế gian.
Đạo cung là một bí cảnh bí mật không thể bỏ qua, nếu như muốn bất hủ,thì phải cố gắng từ bí cảnh này, nếu như muốn tiến thêm một bước, thể ngộ tiên đạo, cũng cần phải diễn biến ngũ hành ở đây.
Diệp Phàm đã luyện hóa cổ trùng nguyên trong tay mình hoàn toàn, toàn thân thể hắn được một làn sương dày đặc và những luồng năng lượng thần kỳ vây quanh, giống như có một cái lò đồng thu hắn vào trong.
Đúng vậy, vào giờ khắc này đây, hắn lấy tinh khí đúc thành lò lửa đất trời, biến chính mình trở thành tiên đan để cho lò lửa ấy rèn luyện.
Lúc này Bỉ Ngạn trong Luân Hải Diệp Phàm đã biến mất, cũng không thấy những đóa hoa nở rộ nữa, mây mù cứ hiện lên rồi tiên tán đi. Nhưng thay vào đó, lại có một thần cung hiện lên. Đúng vậy, chính là một thiên cung! Diệp Phàm rõ ràng nhìn thấy ở trên bầu trời Luân hải có một cái cổng thiên cung, chỉ cần xông vào là sẽ tiến tới bí cảnh kia.
- Giương cao thần buồm, phá biển mà ra, nhảy lên một tầng trời.
Âm thanh kéo dài vang lên ở trên Luân hải, hắn thuận theo gió mà đứng lên, Khổ Hải cuồn cuộn tận trời đưa hắn tiến vào đám mây.
Thần Kiều vắt ngang trời kéo dài đến dưới chân của hắn, đưa hắn đi tới thiên cung. Tuy còn cách rất xa, nhưng hắn đã có thể chứng kiến nhìn thấy bên trong là một vùng đất trời hoàn toàn mới.
Biển cả cuộn trào dưới chân, thiên cung ở trên đám mây mở ra, xa xa trong tầm mắt là cánh cửa trong giấc mộng từ trước tới nay.
Diệp Phàm đi nhanh về phía trước, càng ngày càng gần. Hắn đã sớm tích lũy đủ từ trước, một lần đột phá tới Đạo Cung cũng không phải mơ ước viển vông.
“Ầm”
Từ bên trong cánh cổng của thiên cung truyền đến khí tức của thần minh, hắn cảm nhận được đạo lực ngay ở trước mắt mình.
Chỉ còn một bước nữa là hắn có thể tiến vào cánh cửa đó. Diệp Phàm dừng chân, quay đầu lại nhìn xuống phía dưới: biển cả cuộn trào, mây khói lượn lờ, hắn không chỉ nhìn thấy Luân hải, mà còn nhìn thấy từng việc từng việc đã qua.
Con đường hắn vượt qua không chỉ là một cái bí cảnh, mà còn là một đoạn năm tháng sóng lên sóng xuống. Sau khi ánh sáng tan hết, hắn mạnh mẽ quay đầu lại, bước lên từng bước.
Sau một lát, cảnh tượng trời cao đất rộng đã hiện ra trước mắt. Hắn đi vào một mảnh đất trời mới, sức sống cuồn cuộn tràn đầy không gian.
Cùng lúc đó, trong cơ thể Diệp Phàm vang lên những tiếng rung động ầm ầm, năm khí hướng lên trời cao, năm đạo khói thần xông thẳng lên bầu trời.
- Đây là người nào, năm khí kéo dài tới bầu trời, phá vỡ tầng mây mà lên, này…… là thật sao?
Ngoài trăm dặm, có người nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ, lộ ra thần sắc khó tin.
- Thật sự không thể tin được, đây là một dị tượng rất hiếm có trong thiên địa. Các đại Thánh Chủ phong nhã hào hoa, chỉ sợ khi còn trẻ cũng khó mà được như thế. Lúc bọn họ đột phá cũng không có cảnh tượng này.
- Chẳng lẽ là Thần thể của Khương gia? Không đúng! hắn không có khả năng xuất hiện ở đây, mà từ lâu hắn cũng đã vượt qua cảnh giới này. Đây là thể chất gì, người đang đột phá là người nào?
Những tu sĩ ở cách đấy trăm dặm nhìn thấy năm khí vọt lên trời, nhanh chóng xông tới phương hướng này, muốn nhìn xem người nào gây ra.
Tuy nhiên, khoảng cách rất xa xôi, bọn họ chạy tới không kịp. Bởi vì năm đạo cột khí giống như rồng kia trong nháy mắt đã biến mất, không còn nhìn thấy gì nữa.
Diệp Phàm tiến nhập bí cảnh Đạo cung, nhưng lúc này phải bắt buộc lựa chọn, rốt cuộc nên tu hành vị thần nào trước.
- Tim người luôn luôn hoạt động, máu chảy dọc theo mạch máu, đem thần lực đưa tới các nơi. Ta tu luyện thần tàng ở tim trước.
Hắn thoáng suy nghĩ, liền làm ra quyết định.
Thế giới Đạo cung lúc này là một mảnh mờ mịt, khắp nơi đều có sương mù, đang chờ đợi hắn đi khai phá. Hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác đi tìm nơi cư ngụ của các vị thần.
- Tim làm vật đứng đầu cả cơ thể, là căn bản của mọi việc, cũng là chủ của ngũ tạng lục phủ.
Có thể nói, nguồn gốc của mọi vật đều do vị thần ở nơi này biến hóa ra. Diệp Phàm tiếp tục đi thẳng về phía trước, chỉ qua một lát đã vượt qua sương mù, đi tới gần đó.
Vị thần ở ngay tim giống như đóa hoa sen chưa mở, chưa biến thành hình người, còn đang trong quá trình nuôi dưỡng. Nếu như Diệp Phàm muốn bất hủ, mong muốn trường tồn, thì hắn cần bắt đầu từ nơi này.
Đồ vật căn bản để cấu thành thân thể là tinh khí, điều đầu tiên sau khi tiến vào bí cảnh Đạo Cung chính là diễn hóa tinh khí cho các vị thần, giúp cho các vị thần ra đời.
- Sinh chi lai vị chi tinh, lưỡng tinh tương bác vị chi thần.....
Diệp Phàm mặc niệm cổ kinh.
Hắn thông suốt trăm thông, bởi vì mấy câu nói này, hắn từng đọc được qua một ít ở những sách cổ nơi miên mơ ước chốn tinh không, bởi vậy hắn tu hành bí cảnh Đạo cung rất thuận lợi.
- Tiên thiên chi tinh hóa sinh, hậu thiên chi tinh nuôi dưỡng.
Tiên thiên chi tinh là bạn của thân thể con người khi mới ra đời, là nơi bắt đầu con người, hình cụ nhi thần sinh. Tiên thiên chi tinh hợp với quy tắc thì thần sinh, nhưng nếu trái ngược với quy tắc thì thần bị diệt vong.
Hậu thiên chi tinh thì cần phải được luyện hóa, sau lấy nuôi dưỡng sinh mệnh.
Ngay sau khi đi tới cạnh đó, Diệp Phàm cảm giác từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn. Bởi vì vị thần được ẩn tàng trong tim, nên dương khí ở đây vô cùng cường thịnh.
- Con người thường tương hợp với thiên địa, giống như bầu trời có vầng thái dương, người cũng có vầng thái dương của mình...
Cơ thể người tương ứng với thiên địa, vị thần ở ngay tim đứng đầu cơ thể người, là căn bản của tất cả sức sống, có thể nói quan trọng nhất, đứng đầu năm đại cảnh của Đạo cung.
Vị thần này là mặt trời giữa của các vị thần khác, lấy dương khí để sử dụng, thúc đẩy năng lượng sinh mệnh tuần hoàn, giúp cho cơ thể người không già lão mục nát, làm cho sức sống được duy trì liên tục.
Vào giờ khắc này, Diệp Phàm phát hiện Hỏa hồng nguyên trong tay vô cùng sống động, hóa thành tinh khí thuộc tính hỏa. Dị nguyên này thoáng cái tựu vọt vào trong cơ thể, trực tiếp nuôi dưỡng vị thần có hình dáng giống như đóa sen chưa nở.
- Tim là hỏa tạng, chiếu sáng vạn vật.
Diệp Phàm hiểu ra, nói:
- Thân thể cũng giống như mặt trời, không thể nào không mang dương khí. Nó tẩm bổ vạn vật, là căn bản để cho cơ thể được trường tồn.
“Ầm”
Thần tàng giống như đóa hoa sen ấy xua tan sương mù, giúp cả người Diệp Phàm trở nên thư thái, các lỗ chân lông dần dần mở to ra, một cỗ đạo lực kỳ dị di chuyển qua mỗi một tấc máu thịt.
Hắn mới đạt tới bí cảnh Đạo Cung, tiên thiên chi tinh được diễn sinh ra, vị thần ở ngay trái tim lại như một vầng thái dương nhô lên cao, toàn bộ cảnh tượng này giống như lúc trời đất mới bắt đầu, vạn vật mới sinh, mặt trời của cơ thể con người xuất hiện.
Bí cảnh Đạo Cung từ đó mà được mở ra, hắn sẽ bước từng bước về phía trước, khai phá một mảnh đất trời hoàn toàn mới.
- Luân Hải diễn biến âm dương, năm vị thần hóa thành ngũ hành...
Đúng vậy, Luân hải sinh ra âm dương. Hắn cảm thấy bản thân đã chạm tới một chút bí mật về việc chuyên tu một bí cảnh của các Đại Năng thượng cổ.
Diệp Phàm vươn người đứng dậy, vừa bước một bước ra thì đã xuất hiện lên trên mặt đất. Sau khi đạt tới bí cảnh Đạo Cung, thiên địa của thân thể con người đã bắt đầu được diễn biến, cảnh giới của hắn cũng tăng vọt lên một tầng mới.
Vào giờ khắc này, Diệp Phàm đã tương hợp với trời đất, như muốn hợp nhất làm một với tất cả, gây cho người ta cảm giác đạo pháp tự nhiên.
Tay áo hắn bồng bềnh phảng phất như một tiên nhân đang đi từng bước, mỗi một bước chân ẩn chứa đại đạo, súc tích thành đạo văn. Thật giống như một vị tiên giáng trần!
--------------------
Thần tàng: bảo vật ẩn giấu.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK