Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ gia đuổi giết Diệp Phàm là vì Đại Hư Không thuật, nhưng Diêu Quang Thánh nữ và Hoa Vân Phi cũng đuổi giết hắn, thật không phải là điềm tốt.

Sau đó, hắn phát hiện đệ tử kiệt xuất nhất Tiêu Dao môn là Lý U U cũng theo sát sau.

Cùng một thời gian, hắn lại thấy hơn mười người quen nữa, đều là những anh kiệt trẻ tuổi đã từng gặp mặt ở Thái Huyền môn. Ngoài ra, còn có những người xa lạ hắn chưa từng thấy qua, nhưng những người này đều đang đuổi theo hắn.

Bây giờ phiền toái lớn rồi! Cơ gia đuổi theo là muốn "đòi lại" Đại Hư Không thuật, còn những thế lực khác lại muốn chen chân vào để có một chén canh ngon, mỗi nhà đều có một ý định khác nhau.

Diệp Phàm cũng không biết con đường phía trước thế nào, sinh tử không thể lường trước được.

- Diệp tiểu đệ đi theo ta đi, ở Nam vực bây giờ chỉ còn Diêu Quang Thánh Địa ta có thể che chở ngươi được thôi.
Diêu Quang Thánh nữ lại truyền âm, âm thanh thật êm ái, trong đó còn ẩn chứa ý vị mị hoặc.

Diệp Phàm rất muốn điên cuồng một lần, đầu nhập vào Diêu Quang Thánh Địa rồi công bố Đại Hư Không thuật, để hai thế lực lớn mâu thuẫn với nhau. Nhưng hắn cũng biết làm vậy thì không khác gì như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Tình cảnh hắn bây giờ rất nguy hiểm, người nào cũng coi hắn là Đường Tăng, muốn xẻ thịt ra để ăn.

Ngay lúc hắn phân tâm, bỗng nhiên bàn chân Diêu Quang Thánh Nữ phát sáng lên, sau đó thân thể lướt nhanh tới, chỉ trong thoáng chốc đã áp sát Diệp Phàm.

Hai mắt Diệp Phàm mở to ra, vội vàng dùng hết thần lực để đẩy tốc độ nhanh hơn. Vị Thánh nữ có dung nhan khiến chim sa cá lặn này thật quá thần dị, suýt nữa đã vượt qua hắn.

Diêu Quang Thánh nữ cười khẽ một tiếng rồi vươn cánh tay ngọc ra. Những ngón tay nàng lúc này như những làn nước dịu êm, phảng phất có ẩn chứa ma lực trong đó, khẽ phe phẩy tới sau lưng Diệp Phàm.

Mặc dù còn cách xa đến vài trăm thước, nhưng Diệp Phàm cảm giác được có một làn gió thơm tràn tới. Dường như bàn tay của Diêu Quang Thánh nữ đã chạm vào sống lưng hắn thật, hắn có thể cảm nhận rõ ràng là có một bàn tay mềm mại sau lưng mình.

Mồ hôi lạnh toát ra khắp người, Diệp Phàm hô lớn lên:
- Diêu Quang Thánh nữ, ngươi được bao nhiêu xuân xanh rồi?

Mọi người đều ngẩn ngơ, không hiểu Diệp Phàm nói vậy là có ý gì. Cả Diêu Quang Thánh nữ cũng hơi kinh ngạc một chút, rồi cười khẽ nói:
- Tiểu hài tử giảo hoạt.

Diệp Phàm làm như vậy chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là làm Diêu Quang Thánh nữ phân tâm, tình thế vừa rồi quá nguy hiểm. Hắn vội vàng chạy nhanh đi, thoát khỏi bàn tay mềm mại đó.

Hoa Vân Phi mặc một bộ y phục màu lam, tà áo phiêu động trong gió. Người này truyền âm nói:
- Diệp sư đệ, ngươi là đệ tử Chuyết phong, chúng ta cũng từ Thái Huyền môn đi ra, theo ta trở về đi.

Lý U U xinh đẹp thoát tục bám sát theo sau, từ đầu tới giờ chưa nói câu nào cả.

- Diệp tiểu tặc, ta cũng muốn xem thử hôm nay còn có ai ra mặt cứu ngươi!
Sắc mặt Cơ Huệ xanh mét, không ngừng thu hẹp khoảng cách lại, đã tới sát Diệp Phàm rồi.

Rơi vào tay ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được rơi vào tay bà già này. Nếu không, sợ rằng Diệp Phàm muốn chết cũng không được, mà còn phải nếm đủ mọi hình phạt tàn khốc trên thế gian.

- Ha ha ha...Tiểu Diệp tử đừng trốn nữa, tỷ tỷ sẽ không làm hại ngươi đâu.
Cơ Bích Nguyệt cười duyên, lôi điện năm màu dưới chân nàng không ngừng phát sáng, khoảng cách với Diệp Phàm càng lúc càng gần.

Diệp Phàm cả kinh trong lòng. Mấy người cường giả trẻ tuổi đuổi theo hắn đều tu luyện tới bí cảnh thứ ba, không hề thua kém các vị cao nhân kia chút nào.

Hắn quay đầu lại nhìn, ngoài mấy vị cao nhân Cơ gia ra, những người đuổi theo hắn hiện giờ đều là các anh kiệt trẻ tuổi: Hoa Vân Phi, Lý U U, Cơ Bích Nguyệt, Diêu Quang Thánh nữ...

Tổng cộng còn khoảng hai mươi người đuổi theo, hắn không thể thoát khỏi hoàn toàn. Trong đó có hơn mười người là hắn quen biết, còn những người khác lại rất xa lạ.

- Tiểu Diệp tử, tỷ tỷ tới yêu thương ngươi...

Sóng mắt Cơ Bích Nguyệt như nước, dáng người gợi cảm, những đường cong ẩn hiện trong tà áo thật động lòng người. Bỗng nhiên vầng trăng sáng màu xanh trên đỉnh đầu nàng khẽ bay ra, rồi hạ xuống ngay chỗ Diệp Phàm.

- Mỹ nữ, chúng ta có thể lén liên lạc với nhau, làm vậy trước mặt nhiều người thế này không tốt đâu.

Ngay lúc đó, Diệp Phàm rùng mình một cái, bộ pháp sử dụng càng quỷ mị hơn. Dường như mỗi một bước hắn bước ra đều có "đạo" lưu chuyển, mới chỉ mấy bước mà đã thoát khỏi vầng trăng sáng màu xanh kia.

Nước Tấn là một nước nổi tiếng ở Nam vực, nó được nhiều tu sĩ biết đến là vì trong nước có một địa danh nổi tiếng - Hỏa vực.

Mọi người không biết tại sao Hỏa vực vĩnh viễn không tắt diệt, cũng không biết nó đã cháy qua bao nhiêu năm tháng rồi. Dường như nó xuất hiện từ thời đại Thái Cổ, hay là trước đó nữa? Rất khó nói chính xác!

Xung quanh Hỏa vực không hề có cây cối, ngoài dung nham nóng cháy ở khắp mặt đất ra thì ở đây chỉ còn những ngọn lửa cháy mãi không bao giờ tắt.

Các tu sĩ bình thường không dám tới gần Hỏa vực, nhưng các tu sĩ luyện khí tuyệt đỉnh lại lựa chọn nơi này làm nơi đầu tiên để luyện khí. Bởi vì ở đây có những ngọn lửa ẩn chứa lực lượng thần bí, không những giúp "khí" thành hình được, mà còn làm trong "khí" xuất hiện "đạo" và "lý" nữa.

Dĩ nhiên Hỏa vực không phải là mảnh đất an lành gì! Lúc bình thường thì mọi việc đều hoàn hảo, nhưng nếu lửa cháy dâng cao, bốc cháy đến tận trời thì thật nguy hiểm, ngay cả Đại Năng cũng phải tránh lui.

Có rất nhiều sử sách ghi lại về nơi này, thậm chí còn có sách cổ nói rằng nơi đây có liên quan đến "tiên", và cả Hoang Tháp nữa...Nhưng mà đó chỉ là vài nét bút ít ỏi, thật là mơ hồ, không có chút gì rõ ràng.

Lúc này Diệp Phàm đã rời xa sơn mạch Tê Hà khoảng ba nghìn dặm, từ trung bộ nước Tấn đi tới tận phía tây. Bỗng nhiên hắn phát hiện bầu trời trước mắt đỏ rực lên, khi tới gần thì mới phát hiện đây là một mảnh đất được lửa bao phủ, trải dài khoảng trăm dặm.

- Diệp tiểu tặc, trời cao không đường chạy, địa ngục không lối vào, ngươi còn muốn trốn đi đâu nữa?
Sắc mặt Cơ Huệ trầm như nước, sát khí hiện rõ lên. Bà ta ngăn chặn lối đi lui về sau, không nôn nóng đuổi theo nữa.

Những người khác cũng ngừng lại, rồi tản ra bao quanh ba phương hướng khác, vây quanh Diệp Phàm ngay trước Hỏa vực.

Diệp Phàm vốn định bay trời cao rồi xông qua, nhưng thấy mọi người ngừng lại như thế thì lòng hắn khẽ động một chút, không dám hành động tùy tiện.

- Bà già đáng chết, bà tưởng rằng làm thế là làm khó được ta sao? Chỉ là một màn lửa thôi, ta vượt qua là được!
Diệp Phàm đứng ở đó, quan sát phản ứng của đối phương.

- Người không biết không sợ, ngươi lại không hề hay biết sự đáng sợ của Hỏa vực. Là do ngươi không biết trời cao đất rộng, hay là do cô lậu quả văn đây?

Thấy đối phương nói như vậy, Diệp Phàm nhanh chóng hiểu được đây là một nơi không tốt, không thể tự tiện xông vào.

- Diệp tiểu đệ đừng do dự nữa, mau theo ta về Diêu Quang Thánh Địa, chắc chắn chúng ta sẽ chú tâm bồi dưỡng ngươi.
Diêu Quang Thánh nữ âm thầm truyền âm, dùng những lời hay ý đẹp để dẫn dụ Diệp Phàm.

Cơ Huệ tự mình tiến lên, dần dần tới gần Diệp Phàm. Mấy vị cao nhân khác cũng đi theo sau, đã đến lúc này rồi, bọn họ không thể cho Diệp Phàm thêm bất cứ cơ hội nào nữa.

Ngọn lửa đằng sau Diệp Phàm càng lúc càng lớn hơn, nhiệt độ nóng đến nổi cả vùng đất bị thiêu rụi. Xung quanh khu vực này, ngoài một mảnh đất có những vết nứt to lớn ra thì không còn gì nữa cả.

Diệp Phàm cắn răng, quyết định phải mạo hiểm một lần. Hắn chậm rãi lui về phía sau, rút lui vào trong Hỏa vực. Nếu không làm thế, hắn cũng không còn đường nào để đi cả.

- Tiểu Diệp tử, cần gì phải kiên quyết như thế...
Cơ Bích Nguyệt cười nhẹ, chân ngọc ngự lôi điện năm màu theo vào.

Xoẹt!

Diệp Phàm vừa vào trong hỏa vực thì lập tức có những luồng khí nóng thổi tắp vào mặt hắn, xung quanh toàn là lửa. Hắn vội lấy thần quang bao bọc thân thể, sau đó đi sâu vào trong.

- Hừ, làm trò vô ích! Ngươi còn chưa chết thì sao bọn ta yên tâm được.

Cơ Huệ đi tới rồi xông vào trong biển lửa, bám theo sau Diệp Phàm như quỷ mị.

Mấy vị cao nhân khác cũng đi vào bên trong, những người khác hơi do dự một chút rồi đi theo sau mấy vị cao nhân đó.

Những người đuổi theo khi nãy đã chặn hết ba đường đi còn lại, chỉ để cho Diệp Phàm một con đường duy nhất, hắn cũng chỉ còn cách đi theo con đường đó - xông vào Hỏa vực.

Vừa tiến sâu vào trong được bảy tám dặm thì Diệp Phàm phát hiện màu sắc ngọn lửa đã thay đổi, từ màu đỏ đậm chuyển dần sang màu lam nhạt, nhiệt độ càng tăng cao lên. Dù xung quanh thân thể hắn đã có thần lực hộ thể, nhưng vẫn cảm giác được nhiệt độ xung quanh rất nóng.

- Ta muốn hỏi mấy người một câu, bộ muốn trở thành thịt nướng hay sao vậy? Cứ đuổi theo như vậy, không chỉ riêng ta biến thành tro mà mấy người các ngươi cũng trốn không thoát.
Diệp Phàm hô lớn nói về sau.

- Tiểu Diệp tử, tỷ tỷ thật không đành lòng thấy ngươi bị nướng chín, mau trở lại đi, ta sẽ cho ngươi một con đường sống. Ta không nhẫn tâm như cô tổ Cơ Huệ vậy đâu, sẽ không giết ngươi.
Cơ Bích Nguyệt âm thầm truyền âm, ánh mắt câu hồn đoạt phách.

Chạy thêm mấy dặm nữa, màu sắc ngọn lửa lại thay đổi, từ màu lam nhạt chuyển dần sang màu trắng sữa, giống như là dịch sữa đang lưu động. Diệp Phàm cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nếu tiếp tục như vậy nữa, chắc chắn hắn sẽ bị nướng chín.

Đồng thời, địa thế ở đây cũng không bằng phẳng nữa, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều khối đá lớn và các nham thạch, nhưng điều này lại giúp hắn chạy trốn dễ dàng hơn, vì hắn có thể len lỏi qua các khối đá lớn rồi ẩn thân vào.

Diệp Phàm không để ý tới, tiếp tục xông về phía trước. Sau khi chạy được mấy dặm, ngọn lửa đã xuất hiện màu thứ tư. Đây là một ngọn lửa có màu đen lấp lánh, giống như là Minh hỏa vậy, đen vô cùng, điên cuồng thiêu đốt khắp nơi.

Giống như trước, nham thạch phía trước càng lúc càng nhiều. Nói ra cũng thật kỳ quái, nhiệt độ như thế này đã đủ làm núi đá nóng chảy, nhưng những khối nham thạch này lại không bị đốt hủy.

Diệp Phàm vừa mới bước vào trong ngọn lửa màu đen thì lập tức có cảm giác da tróc thịt bong. Loại Minh hỏa này rất đáng sợ, làm cho tim hắn phải khẩn trương đập nhanh hơn.

Nếu như không phải thể chất thân thể hắn vô cùng mạnh mẽ, sợ rằng đã gặp nguy hiểm nãy giờ. Nhưng dù là thế, làn da hắn vẫn bị đốt cháy, bắt đầu bị phỏng.

Đám người Cơ Huệ ở sau có chút do dự, vội vàng dùng thần lực để chống đỡ lại sức nóng kinh khủng chung quanh.

Tuy thể chất Lý U U không mạnh mẽ bằng Diệp Phàm, nhưng thần lực nàng ta lại thâm hậu, lúc này nàng ta đang dùng tu vi bản thân để chống lại.

Diêu Quang Thánh nữ vọt vào trong Minh hỏa, cơ thể nàng được những vòng sáng bao phủ bảo vệ lại. Cứ mỗi một bước bước ra là dưới chân lại có một đóa hoa sen màu vàng hiện lên, vô cùng xinh đẹp, cũng không biết nàng đang dùng thân pháp gì. Mỗi khi đóa hoa sen màu vàng dưới chân phát sáng, cả người nàng lại trở nên phiêu động chập chờn, tuyệt mỹ tới cực điểm.

- Diệp tiểu đệ, đừng có bướng bĩnh nữa. Hôm nay ngươi đã không còn đường rồi, đi theo ta đi, Diêu Quang Thánh Địa là lựa chọn duy nhất của ngươi.

Cơ thể Diêu Quang Thánh nữ như ngọc, bộ quần áo màu trắng của nàng cực kỳ bắt mắt khi ở trong Minh hỏa này. Nàng khẽ cười nói:
- Ngươi không thể trốn thoát được, dù cao thủ tiền bối có đến đây thì bọn họ cũng không làm gì khác cả.

- Diêu Quang Thánh nữ có thể lập gia đình không?
Diệp Phàm trêu đùa, nói:
- Nếu có thể trở thành con rể Diêu Quang Thánh Địa, ta có thể đi theo ngươi.

- Nếu ngươi có thể đánh bại Thánh Chủ được, điều này cũng không phải không thể.
Diêu Quang Thánh nữ cười khẽ, không hề tức giận chút nào, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười mị hoặc, nói:
- Với thể chất của mình, ngươi còn sợ không thể quật khởi ư? Mau mau đi theo ta.

Diệp Phàm chạy vội trong nham thạch, còn Diêu Quang Thánh nữ chân đạp đóa hoa sen màu vàng nhanh chóng đuổi theo. Trông nàng như một ngọn gió xuân đang thổi vào, ôn nhu vô cùng, cảnh tượng thật giống Dao Trì tiêu tử đang nhảy múa.

Mấy người phía sau thấy ngọn lửa bây giờ đã có màu đen liền hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn theo sau đuổi vào.

Theo những gì sách cổ ghi lại, Hỏa vực có tất cả chín tầng lửa, đến tầng thư tư đã rất nguy hiểm rồi. Bọn họ cũng không muốn tiếp tục mạo hiểm, nhưng lại không thể không đuổi theo, vì sợ rằng Diệp Phàm sẽ bỏ chạy thành công.

Diệp Phàm đã thấy đằng trước có một ngọn lửa màu vàng lóe lên, liền sợ hãi trong lòng. Ngọn lửa màu đen đã làm hắn không chịu nổi rồi, nếu như tiến vào tầng thứ năm, sợ rằng hắn sẽ bị đốt thành than mất, dù hắn là Thánh thể thì cũng không thể nào chống đỡ.

Mà Diêu Quang Thánh nữ thấy tầng thứ năm đã ở ngay trước mặt, nàng cũng giảm tốc độ lại, không dám xông vào ngọn lửa màu vàng trực tiếp, chỉ dám đuổi dọc theo.

- Diệp tiểu đệ, ngươi không còn cơ hội đâu. Không đi theo ta, ngươi sẽ hóa thành tro tàn đó.
Diêu Quang Thánh nữ cười ngọt, vươn ngón tay thon ngọc ra kéo lấy hắn.

- Diêu Quang Thánh nữ, sau này ta sẽ đi cầu hôn, mời ngươi trở về đi.
Diệp Phàm cắn răng, rồi xông ào vào trong ngọn lửa màu vàng.

Ngay lập tức hắn có cảm giác cả Thánh thể cũng không thể chống đỡ được, làn da bắt đầu xuất hiện những vết nứt, giống như là sắp hóa thành tro vậy.

Thần lực cũng không thể ngăn cản, bảo thể cũng không thể kiên trì!

Diệp Phàm hoảng hốt, nhanh chóng lấy Ngọc Tịnh bình ra rồi dốc vào trong miệng. Thần tuyền vừa vào trong cơ thể, cảm giác muốn hóa thành tro tàn đáng sợ kia liền biến mất.

Nhưng mà tình thế hắn vẫn nguy hiểm, Thần tuyền có hạn, không thể kéo dài lâu được. Một khi thân thể hắn chống đỡ không được nữa, sớm muộn gì cũng bị bốc cháy rồi hóa thành bụi bay đi.

Tất cả mọi người ở bên ngoài đều lộ thần sắc không thể tin được, không ngờ rằng Diệp Phàm vẫn kiên trì được.

Mấy người này còn ở đây là nhờ có tu vi thâm hậu chống đỡ, nhưng tu vi Diệp Phàm lại rất thấp. Bọn họ lập tức biết được Diệp Phàm đang dựa vào thân thể cường đại để chống đỡ, thật làm người khác phải giật mình.

Cơ Huệ và mấy vị cao nhân lập tức truyền âm trao đổi với nhau, ngay lập tức có quyết định đối phó. Mấy người này cười lạnh tiến lên trước, liên thủ tế ra một mảnh ngọc màu xanh lá, đánh tới Diệp Phàm đang ở trong ngọn lửa màu vàng.

Lúc này Diệp Phàm đang khổ sở chống lại sức nóng kinh khủng, có cảm giác xương cốt trong người đã bị tan chảy hết rồi. Thấy ngọc bích đánh tới, hắn chậm chạp né qua, nhưng mảnh ngọc bích đó vẫn đánh vỡ hư không bên cạnh hắn.

Một tiếng xoẹt vang lên, Diệp Phàm bị mảnh hư không đó hút vào, biến mất không thấy nữa.

Diêu Quang Thánh nữ giật mình, nói:
- Ngọc ấn có ẩn chứa khí của Đại Hư Không thuật!

- Không sai!
Cơ Huệ gật đầu, nói:
- Đáng tiếc chỉ có thể đánh về phía trước, nếu không, đã có thể bắt hắn lại rồi.

Một vị cao nhân Cơ gia khác vuốt chòm râu, nói:
- Nhưng cũng đủ đánh hắn sâu vào trong thêm mấy dặm nữa, chắc chắn sẽ rơi vào tầng thứ sáu Hỏa vực. Ở tầng ấy, dù bọn ta có tiến vào thì cũng biến thành tro tàn, chắc chắn hắn phải chết.

- Tầng thứ sáu Hỏa vực có tên là Tử Khí Đông Lai, là nơi các đại nhân vật luyện khí...hắn không còn hi vọng gì nữa.
Cơ Bích Nguyệt mở miệng nói.

- Đi thôi, chúng ta không thể ở quá lâu tại tầng thứ tư Minh hỏa này được.
Cơ Huệ đi ra ngoài trước.

- Đáng tiếc, đáng tiếc.
Những người khác khẽ lắc đầu cảm thán, rồi nhanh chóng rút đi.

- Thật đáng tiếc, đáng ra hắn không nên chết dễ dàng như thế...

Khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Quang Thánh nữ lộ thần sắc kỳ dị, nàng đứng ở bên ngoài ngọn lửa màu vàng một thời gian. Khi thấy bên trong không còn động tĩnh gì nữa thì nàng mới rút đi. Có thể nghe được tiếng nàng lẩm bẩm:
- Đáng tiếc...

Hoa Vân Phi cũng yên lặng chờ trong giây lát, tĩnh tâm lắng nghe động tĩnh bên trong Hỏa vực. Thấy cả Hỏa vực vẫn yên tĩnh như thế, hắn mới xoay người rời đi.

Trong chớp mắt, tầng thứ tư Hỏa vực - Minh hỏa, liền hoàn toàn an tĩnh lại.

Khi ra bên ngoài Hỏa vực, Cơ Huệ lập tức phân phó tu sĩ Cơ gia đến đây canh gác, nàng không muốn có điều gì ngoài ý muốn xảy ra. Thậm chí nàng còn muốn mời đại nhân vật trong gia tộc tới đây để vào trong tầng thứ sáu thăm dò một phen.

Tầng thứ sáu Hỏa vực có tên Tử Khí Đông Lai, lửa ở tầng này gần như không còn là lửa nữa, giống như là những làn sương mù màu tím lưu chuyển vậy, làm cho cảnh vật ở đó rất mơ hồ.

Mảnh ngọc bích màu xanh lá kia đúng là một cấm khí, nó đánh xuyên qua hư không, làm Diệp Phàm tiến vào sâu hơn thêm mấy dặm nữa. Lúc này hắn đã lướt qua khu vực ngọn lửa màu vàng kia, trực tiếp bị đánh vào trong tầng thứ sáu.

Trong lúc xuyên qua hư không, Diệp Phàm cũng biết chuyện không ổn chút nào!

Hắn vội vàng lấy Đại La Thiên Võng ra để bảo vệ thân thể, rồi cầm sẵn Ngọc Tịnh bình trong tay để phòng ngừa.

Chỗ dành cho các đại nhân vật luyện khí không phải là nơi hắn có thể ở được!

Khi hư không bị phá vỡ, lập tức có những tia tử khí* tràn vào, tuy rất ít nhưng Diệp Phàm vẫn cảm giác được cả người mình sắp tan vỡ ra. Nhưng ngay lúc ấy, hắn lại cảm thấy khí mẹ vạn vật trong cơ thể mình bỗng nhiên chuyển động.

-----------------------
* tử khí: Tử khí ở trường hợp này là những đám mây màu tím, không phải là khí của người chết.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK