Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung quanh trấn Thanh Phong đều là núi lớn, cây cổ chọc trời, rừng rậm nguyên thủy trải rộng, trong núi sâu có nhiều dị thú, người bình thường không dám xâm nhập.

Sau khi sống ở trấn Thanh Phong một thời gian ngắn, Diệp Phàm mới biết nơi này là khu vực bên ngoài cấm địa Thái Cổ.

Lúc này Diệp Phàm đang xông vào bên trong núi sâu, không ngừng chạy trốn trong rừng rậm. Hắn hận không thể chạy vào bên trong cấm địa Thái Cổ ngay lập tức, hắn có cảm giác tánh mạng mình đang bị uy hiếp, phải nhanh chóng rời khỏi trấn nhỏ kia.

- Hi vọng dự cảm của ta sai lầm.
Ước chừng chạy được một canh giờ, cũng không biết đã vượt qua bao nhiêu ngọn núi lớn, hắn mới dừng lại thở dốc ở một vùng núi.

Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng gầm thét của dị thú, âm thanh lớn đến nỗi đinh tai nhức óc, giống như sấm sét phá vỡ hư không, cuồn cuộn tấn công tới.

- Chính là phương hướng trấn Thanh Phong.
Diệp Phàm lúc này như một con khỉ vậy, nhanh chóng trèo lên đỉnh một ngọn núi, vén mấy dây leo lên rồi tiến vào một động đá bí ẩn. Hắn ngừng thở, áp chế sự sống của mình đến mức thấp nhất, thân thể trở nên lạnh như băng, không còn chút sự sống nào cả.

Không lâu sau, xuyên qua những dây leo chằng chịt phía trước, hắn phát hiện có một kỵ sĩ Khương gia đang ngự một con dị thú cả người được bao trùm bởi lân phiến màu xanh xuất hiện trên bầu trời.

- Thật sự đuổi tới ư...
Con ngươi Diệp Phàm co rút lại, trong lòng lạnh như băng. Hắn đã tận mắt nhìn thấy sự đáng sợ của kỵ sĩ Khương gia, nếu như bị phát hiện, chắc chắn hắn sẽ chết.

Một lát sau, tên kỵ sĩ cường đại này khống chế dị thú bay qua bay lại khu vực ngọn núi này liên tục, không ngừng tìm tòi.

- Hắn khóa chặt khu vực này, chẳng lẽ phát hiện ta rồi ư?
Cả người Diệp Phàm lạnh như băng, cảm thấy mình đang ở rất gần cái chết.

Đồng thời, trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ. Nhất định đối phương tới đây là vì trọng bảo trên người hắn, nếu bị phát hiện, căn bản không có đường sống. Nhưng lúc này hắn không dám phát tác, cũng không dám có cử động nhỏ nào. Hắn đang cố gắng áp chế sự sống của mình xuống mức thấp nhất có thể, cả người tựa như cây khô ẩn giấu bên trong động đá.

Khoảng hai canh giờ sau, con dị thú màu xanh trên bầu trời mới đi xa, dần dần biến mất ở phía chân trời. Nhưng Diệp Phàm không dám động, cho đến khi trời tối hoàn toàn, hắn mới khéo léo trèo ra khỏi động đá, nhanh chóng chạy tới một sơn mạch khác.

- Khương gia...
Diệp Phàm cắn răng.

Buổi tối này Diệp Phàm không nhóm lửa để sưởi ấm hay nướng thức ăn, chỉ ngắt lấy một chút quả dại ăn lót dạ. Rồi tiếp tục trốn vào một nhóm bụi gai rậm rạp.

Vào ban đêm, dã thú ở khu rừng này liên tiếp gào thét, cả khu rừng cực kỳ ồn ào. Ánh trăng sáng ảm đạm, âm khí tràn ngập, cây cối trong hoang sơn rừng rậm lay động như những con lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt.

Đột nhiên tiếng gào thét dã thú nơi này biến mất, cả khu rừng yên tĩnh trở lại. Nhất thời cả người Diệp Phàm trở nên căng thẳng, thân thể gần như chết lặng đi, không dám có cử động nhỏ nào.

Chẳng biết từ lúc nào trên bầu trời xuất hiện một con dị thú, con dị thú này đang chở một người. Khí tức do người thú tỏa ra làm cho các dã thú ở dưới cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Cho đến khi quá nửa đêm, tên kỵ sĩ mới biến mất khỏi khu vực này. Cả người Diệp Phàm bây giờ đổ mồ hôi lạnh liên tục, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, sợ rằng sớm muộn gì cũng bị phát hiện.

- Xung đột chính diện chết là cái chắc, làm sao thoát khỏi hắn đây...
Diệp Phàm nhận thấy không có biện pháp nào hữu hiệu cả, chỉ còn cách trốn đi trước.

Trong hai ngày kế tiếp, Diệp Phàm không ngừng lẩn trốn trong sơn mạch, mấy lần suýt bị đối phương phát hiện, có thể nói là không ngừng đối diện với cái chết.

Đến ngày thứ ba, hắn gặp phải nguy cơ lớn nhất. Dường như đối phương cảm giác được hắn đang trốn ở khu vực này, nên xuất thủ rất độc ác, lấy một thanh vũ khí Thông Linh ra, phá tan mấy ngọn núi, đánh nát mấy khu rừng, phá hủy một diện tích bụi gai lớn, làm cho cả khu vực này trở nên quang đãng.

Diệp Phàm đang ẩn núp trong một ao đầm cách đó không xa, không dám cử động chút nào. Cả người bị nước bùn cùng những lá cây thối nát bao phủ, hắn nín hơi, yên lặng chờ tên kỵ sĩ đó rời đi.

Nhưng mà tên kỵ sĩ này rất tinh ranh, ngay cả ao đầm cũng không bỏ qua. Thanh vũ khí Thông Linh kia hóa thành một tia chớp màu lam đánh vào trong ao đầm, từng khe rãnh khổng lồ xuất hiện, làm cho cả ao đầm phải nứt vỡ.

Phốc!

Đột nhiên tia chớp màu lam do thanh vũ khí Thông Linh đó hóa thành xẹt qua bên ngoài khoảng một ngàn thước, cắt rách bùn lầy. Tuy không chém đến thân thể của Diệp Phàm, nhưng đạo tia chớp màu lam đó đã xẹt qua bụng hắn, hắn cảm thấy cả người đau nhức vô cùng, nhưng cố nén không kêu lên. Nếu như không phải thể chất của hắn đã vượt qua giới hạn cường giả siêu cấp, và nếu đổi lại là một tu sĩ khác, sợ rằng đã bị tia chớp màu lam đó đánh chết rồi.

Cho đến nửa canh giờ sau, tất cả mới bình tĩnh trở lại. Diệp Phàm cắn răng giãy dụa ra khỏi vũng bùn, bụng của hắn lúc này đầy máu tươi, làm cho cả bùn lầy biến thành một màu đỏ lòm.

- Khương Dật Thần, sớm muộn gì ta cũng làm thịt ngươi. Ngay cả thế gia Thái Cổ cũng không thể che chở cho ngươi!

Diệp Phàm có cảm giác cả trời đất đã bị đảo lộn đi. Hắn mất máu quá nhiều, thiếu chút nữa đã bị rách cả bụng. Nếu như không phải khi nãy có bùn lầy ngăn ở bên ngoài, cộng thêm việc hắn không nhúc nhích trong một thời gian dài thì sợ rằng bây giờ hắn đã chết vì mất máu rồi.

Hắn vội vàng tìm một dòng suối sạch để thanh tẩy vết thương, sau đó cởi cái áo đã dính đầy bùn đất ra, lấy một bộ quần áo sạch sẽ băng bó vết thương lại. Nhưng mà vết thương của hắn quá nghiêm trọng, gần như có thể thấy rõ nội tạng ở bên trong, không thể nào cầm máu được.

Mất máu quá nhiều, Diệp Phàm có cảm giác cả người vô lực, hai tay dính đầy máu. Hắn lấy tất cả quần áo sạch sẽ ra để cầm máu, nhưng mà máu vẫn không ngừng chảy. Cả nửa người dưới của hắn đã bị nhuộm đỏ cả, da bắt đầu tái nhợt đi.

Diệp Phàm lấy hai tay ngăn vết thương của mình, máu tươi không ngừng theo ngón giữa tràn ra ngoài. Hắn khẽ cắn đôi môi của mình, cố gắng giữ tâm thần thanh tỉnh, để không bị hôn mê. Sau đó yên lặng vận chuyển Đạo kinh, điều động sinh cơ toàn thân, bắt đầu thử việc chữa trị thương thế.

- Đạo trời là lấy chỗ thừa bù đắp chỗ thiếu...

Ngay giây khắc hắn gần như hôn mê đi, chợt trong chỗ sâu nhất của tâm hải truyền đến một âm thanh. Sau đó dường như có hàng trăm chữ cổ hóa thành một dòng nước nhỏ chảy quanh đan điền của hắn, làm cho thần trí dần dần thanh tỉnh lại.

Diệp Phàm từ từ bình tĩnh lại, thần trí hồi phục, không còn bị hôn mê. Cùng lúc đó, Đạo kinh đã dần dần tự vận chuyển, tinh khí tánh mạng không ngừng chảy mạnh về vết thương, cuối cùng, vết thương đáng sợ đó phát ra những tia ánh sáng màu lam. Sau một thời gian tinh khí tánh mạng không ngừng vận chuyển, máu tươi rốt cuộc đã ngừng chảy ra ngoài.

Lúc này Diệp Phàm rất suy yếu, nhưng hắn vẫn cắn răng đứng dậy, cố gắng đi tới cánh rừng gần đó. Hắn nhất định phải tìm một chỗ bí ẩn để tránh né, thương thế vô cùng nghiêm trọng, hắn đã không thể chạy trốn được nữa.

Vốn Diệp Phàm tính dùng mấy ngày này chạy tới cấm địa Thái Cổ, vì hắn nghĩ rằng chỉ làm như vậy thì tên kỵ sĩ kia mới cố kỵ, không dám đuổi theo. Nhưng hiện giờ hắn không còn lực lượng nữa, cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, hắn theo đường cũ trở về.

Sau một hồi tìm đi tìm lại cánh rừng đã bị tên kỵ sĩ kia phá hủy hoàn toàn, hắn tìm được một động đá, đi vào núp trong đó. Khu vực này đã bị tìm tòi qua, Diệp Phàm tính toán tâm tư của tên kỵ sĩ kia một lúc, cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn nơi này sẽ rất an toàn.

Diệp Phàm không ăn không uống, tránh né trong động đá đó suốt hai ngày hai đêm. Vết thương hiện giờ đã được hắn khống chế, nhưng rất khó vận động.

Hai ngày qua, tên kỵ sĩ kia không ngừng bay qua bay lại trên bầu trời, rất nhiều khu rừng bị hắn phá hủy hoàn toàn.

Vào ban đêm Diệp Phàm có ra ngoài một chút, ngắt lấy không ít quả dại để lót dạ. Sau đó lại đổi một chỗ mới, đó là những khu vực đã bị tên kỵ sĩ kia tàn sát phá hủy xong.

- Ta cứ chậm rãi đi theo sau ngươi, những nơi ngươi đã lục soát qua, ta sẽ lẩn trốn ở đó.
Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, tánh mạng luôn bị uy hiếp liên tục. Diệp Phàm chỉ còn cách suy nghĩ cẩn thận, khé léo tránh né, tìm những nơi an toàn để lẩn trốn.

Cứ như vậy qua thêm năm sáu ngày nũa, hắn mới dần dần khôi phục lại như cũ. Có thể nói giai đoạn vừa qua là một giai đoạn vô cùng đau khổ, vì thiếu thức ăn và bị vết thương hành hạ, hắn đã gầy đi rất nhiều.

- Nếu như không phải thể chất của ta vượt xa tu sĩ cùng giai, sợ rằng đã bị tia chớp màu lam kia giết chết rồi.
Diệp Phàm nhìn trời cao, lẩm bẩm:
- Nhất định phải tránh được một kiếp này, không được chết ở đây!

- Khương gia...
Diệp Phàm cắn răng.

Thực lực hắn bây giờ chưa đủ. Bây giờ chỉ còn cách trốn vào cấm địa Thái Cổ mới có thể thoát khỏi sự truy sát của tên kỵ sĩ kia. Thân thể Diệp Phàm hiện giờ đã khôi phục gần hết, hắn bắt đầu đi đường vòng tới phía trước, tiến tới gần cấm địa Thái Cổ.

- Ta đã từng ăn một loại Thánh quả có thể chống lại lời nguyền rủa ở đó. Nói không chừng việc tiến vào cấm địa còn là một kỳ ngộ đối với ta!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK