Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm ra tay không một chút thương tiếc đối với Hàn Phi Vũ, cũng không biết đã tát hắn bao nhiêu cái, cho đến khi tay có cảm giác đau thì mới dừng tay lại, ném hắn xuống đất. Sau đó hắn đứng dậy đi tới những người khác, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.

- Diệp Phàm, đừng đánh nữa, chết người đấy.
Thần sắc Trương Văn Xương rất khẩn trương.

- Không cần lo lắng, mạng bọn hắn còn dài lắm.

Qua nửa khắc đồng hồ nữa, mấy người ở đây mới ngất đi, mọi thứ trở nên yên lặng lại.

Diệp Phàm nhìn qua lão nhân có chút trầm trầm ở trong tửu lâu, rồi nhìn ra mấy tửu lâu khác, lúc này mới dừng tay lại, thấp giọng hỏi:
- Lão nhân trong tửu lâu...

- Những người mở tửu lâu ở đây cũng như ta, không có thiên phú gì, phí cả nửa đời nhưng không được gì cả. Nhưng lại không muốn đi...
Trương Văn Xương thở dài một cái.

Diệp Phàm gật đầu, sau đó thấp giọng nói:
- Ngươi nói cho ta nghe tình huống mấy người kia một chút, để ta xem thử có thể giúp ngươi giải quyết hậu hoạn hoàn toàn không.

- Ngươi...không cần như vậy, thật không cần như vậy!
Trương Văn Xương kinh hãi, lắc đầu liên tục.

Nhìn thấy lão bạn học chất phác, Diệp Phàm thở dài một hơi, vỗ vỗ nhẹ bả vai của hắn, nói:
- Ta sẽ không làm loạn đâu. Ngươi nói rõ cho ta nghe một chút…

Sau khi cẩn thận nghe xong, Diệp Phàm cười lạnh nói:
- Không phải chỉ có một tỷ tỷ đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền thôi sao, vậy mà cũng dám lớn lối khi dễ đồng môn như thế.

Trương Văn Xương thở dài một hơi, nói:
- Có ánh sáng thì có tối, có trắng thì có đen, ở đâu cũng thế, không thể nào ai ai đều là người tốt cả, cũng không phải mọi người đều là người ác. Tốt xấu lẫn lộn, không ưa thì chỉ còn cách nhẫn.

Nhưng Diệp Phàm không đồng ý như thế, nói:
- Ta giải quyết tất cả bọn họ, sau đó giết chết tỷ tỷ của Trần Phong. Nhìn thấy ngươi bị họ khi nhục như thế, ta không an tâm.

Nghe được mấy lời này, Trương Văn Xương vừa cảm động vừa sợ. Vội vàng ngăn Diệp Phàm nói tiếp, sau đó nhìn xung quanh một chút, nói:
- Đừng nên gây chuyện. Ngươi không thể tu hành, chỉ vì ăn được Thánh quả, thể chất vượt xa người thường nên mới đánh bại được mấy người này. Nhưng ngươi không thể tưởng tượng được tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền đáng sợ như thế nào đâu.

Diệp Phàm cười cười, nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không làm loạn đâu.

Đột nhiên Trương Văn Xương biến sắc, nói:
- Ngươi đi nhanh đi. Nếu còn chần chờ, sợ rằng khi bọn họ tỉnh lại, rồi mời con đàn bà kia tới thì phiền toái lớn đấy. Lúc đó cho dù Y Y có xuất quan, cũng không ngăn được đâu.

- Nếu như ta rời khỏi, chẳng phải bọn họ đổ hết mọi chuyện trên đầu ngươi sao?

- Không có chuyện gì, bọn họ không dám giết ta. Vô cớ giết chết đồng môn phải dùng mạng đổi mạng, đừng lo lắng cho ta, mau rời đi!
Trương Văn Xương đưa tay đẩy Diệp Phàm, giục hắn mau thoát đi.

Ngay lúc này Diệp Phàm cảm thấy Hàn Phi Vũ và Trần Phong đã tỉnh dậy, hắn nhất thời lớn tiếng nói:
- Được, đã như vậy thì ta sẽ đi ngay.

Nói xong những lời này, hắn cố ý quay lại đá thêm mấy cái vào Hàn Phi Vũ và Trần Phong. Hai người này cố nhịn đau, không dám rên rỉ, bọn họ giả bộ mình vẫn còn hôn mê, chờ Diệp Phàm đi rồi sẽ gọi người tới chặn đánh.

- Đi nhanh đi.
Trương Văn Xương khẩn trương lo lắng, thúc giục, nói:
- Ngoài sơn môn có một nhánh sông, ta nhớ ngươi bơi rất giỏi. Sau khi rời khỏi đây, ngươi nhảy vào sông mà trốn đi, cố gắng lặn dưới nước. Con đàn bà kia biết phi hành, nếu không cẩn thận, thì có thể ả ta sẽ phát hiện ra ngươi.

- Được, ta biết rồi.
Diêp Phàm lớn tiếng nói, xong rồi xoay người rời đi. Trương Văn Xương đi theo sau đưa tiễn.

Hai người vừa rời đi, Trần Phong liền ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Muốn đi ư? Không dễ vậy đâu, ta muốn nghiền ngươi thành tro!

Cùng lúc đó, Hàn Phi Vũ cũng cố gắng chịu đau bò dậy, hai mắt hắn lóe lên sát khí, nói:
- Trần huynh, mau đi mời tỷ tỷ của huynh đuổi giết hắn đi. Nhất định phải bắt sống hắn, không ăn sống lột da hắn, khó có thể tiêu trừ mối hận này!

Diệp Phàm đi tới sơn môn, quay đầu nói với Trương Văn Xương:
- Ngươi yên tâm, sẽ không có gì đâu. Mau về đi!

- Ngươi đi nhanh đi, phải cố gắng bảo trọng!
Trương Văn Xương giục, mặt đầy nét lo lắng.

- Được, gặp lại sau!
Diệp Phàm xoay người sải bước rời đi.

Nhánh sông trước sơn môn Ngọc Đỉnh Động Thiên rất lớn, nước chảy xiết! Diệp Phàm đi dọc theo con sông xuống dưới hạ nguồn, nhưng hắn không bỏ chạy mà lại từ từ đi. Hắn đang đợi truy binh tới.

Điều hắn tự tin nhất bây giờ là tốc độ của mình, mỗi khi hắn dùng hết lực lượng để phi hành thì Khổ Hải màu vàng sẽ tạo nên sóng biển ngất trời, kèm theo tiếng sấm điện chớp, thân thể hắn sẽ được kim quang bao phủ, tốc độ nhanh đến mức độ không thể ngờ được.

- Cho dù đánh không lại, ta vẫn chạy trốn được.

Thời gian từ từ trôi qua, khoảng nửa canh giờ sau, từ phía sau vang đến vài tiếng động, vài đạo thân ảnh đã xuất hiện.

- Muốn đi ư? Không dễ như vậy!
Một nữ tử mặc áo lam quát nhẹ, tay áo phất phới, đáp xuống chặn ngay trước Diệp Phàm.

Sau đó có ba người đáp xuống chặn đường lui của Diệp Phàm, tạo thành trận thế vây hắn lại. Bốn người này đều là tu sĩ Mệnh Tuyền, hai nam hai nữ, khoảng hai mươi tám - chín tuổi, thần sắc hung ác, căn bản không có nhìn Diệp Phàm như người còn sống.

Diệp Phàm đưa mắt nhìn qua nữ tử mỹ lệ mặc áo lam, hỏi:
- Ngươi là tỷ tỷ Trần Phong?

- Đúng!
Nữ tử mặc áo lam này có khuôn mặt lạnh như băng, nhìn Diệp Phàm một cách lạnh lẽo, nói:
- Tuổi còn nhỏ mà đã xuất thủ độc ác, nếu để ngươi trưởng thành, còn không biết có bao nhiêu người phải chịu tai ương. Hôm nay ta sẽ diệt trừ tai họa này!

Diệp Phàm không tức giận, nói:
- Thật đáng buồn cười. Rốt cuộc ai là người xuất thủ độc ác, ai là tai họa, ta nghĩ lòng ngươi phải hiểu rõ chứ?

Nữ tử mặc áo lam nhìn từ trên xuống, nói:
- Ngươi có ý gì? Xuất thủ đả thương ngươi còn gì để nói?

- Đệ đệ ngươi là hạng người gì, ngươi còn không biết sao? Khi nhục đồng môn, còn mạnh miệng nói muốn đánh ta tàn phế, tài nghệ không bằng người, bị dạy dỗ xong liền tìm các ngươi để chặn đánh. Mà ngươi đúng là tỷ tỷ tốt của hắn, quả nhiên cùng một mẹ sinh, ngay cả phẩm tính cũng giống nhau!

- Ngươi...muốn chết!
Nữ tử áo lam không ngờ rằng Diệp Phàm lại dám nói nàng như thế, sắc mặt rất khó coi.

Ba người bên cạnh cũng không coi Diệp Phàm vào đâu, một người nam trong đó tỏ vẻ không quan tâm, mở miệng nói:
- Trần Ngọc, muội nói mấy người chúng ta cùng tới đây đúng là chuyện bé xé ra to rồi, căn bản không cần thiết phát động đại quân như vậy. Chỉ là một người phàm thôi, khác gì con kiến hôi chứ? Trực tiếp giết đi, cần gì nói nhảm với hắn?

- Mau giải quyết đi, đừng lãng phí thời gian.

- Ta còn phải về trước. Đối phó một người phàm như vậy, đưa một đầu ngón tay ra là giết được rồi, cần gì mời chúng ta tới đây!

Hai người còn lại càng trực tiếp hơn, coi Diệp Phàm là một người đã chết.

- Đừng giết hắn, giữ lại cho đệ...
Ở ngay đầu con sông vang đến một âm thanh, Trần Phong đang chạy nhanh đến.

Hàn Phi Vũ dùng tay che ngực, khóe miệng tràn máu tươi chạy tới bên này, nghiến răng nghiến lợi hô:
- Không thể để hắn chết dễ dàng như thế!

- Các ngươi thật sự xem ta là người chết rồi?
Diệp Phàm nhìn bốn người bên cạnh, rồi nhìn Trần Phong và Hàn Phi Vũ ở xa, miệng cười cười.

Một người nam tử bên cạnh chế nhạo:
- Ngươi cho rằng mình vẫn có thể sống sót rời khỏi đây?

Một nữ tử khác cũng lộ vẻ khinh miệt, nói:
- Thật không biết sống chết, một người phàm như ngươi, ta chỉ cần nhỏ một bả nước miếng là có thể giết chết. Giết ngươi không khác gì giết một con rệp cả.

- Kiếp sau đừng nên lỗ mãng như thế, nếu không sẽ giống kiếp này đó, đến lúc chết vẫn không hiểu vì sao mình chết.
Một người nam tử khác chế nhạo nói.

Áo lam của Trần Ngọc bồng bềnh, mặt dần hiện lên sát khí, nói:
- Giết hắn đúng là làm bẩn tay chúng ta, để cho tên tiểu tử họ Hàn kia giết đi, tránh để những người khác nói xấu.

Thấy Trần Phong và Hàn Phi Vũ đã gần đến đây, Diệp Phàm lắc đầu cười cười, rồi thở dài một hơi, nói:
- Đúng là tranh nhau dâng mạng a!

Nói xong lời này, Diệp Phàm liền có hành động, trực tiếp tát mạnh tên nam tử đang ở ngoài ba thước gần đó một cái.

Một người phàm đột nhiên ra tay, mấy người kia khó lòng phòng bị được. Tốc độ Diệp Phàm quá nhanh, giống như một tia chớp đột ngột xuất hiện vậy, thoáng cái đã đến bên cạnh tên nam tử đó. Một tát vừa ra đã tạo nên thanh thế kinh người, âm thanh chấn động cả màng nhĩ.

Ầm!

Lực lượng của một tát này khó có thể tưởng tượng được!

Đỉnh đầu nam tử kia bị nứt ra, trong mắt tràn đầy sợ hãi và không cam lòng. Đến lúc chết rồi, hắn vẫn không tin được một phàm nhân lại đáng sợ như thế. Hắn đã bị đánh chết rồi!

Mà ở trong quá trình này, một nữ tử khác cũng hét thảm một tiếng. Kim Thư Diệp Phàm tế ra như một con Phượng Hoàng rực cháy vậy, trực tiếp cắt đỉnh đầu xuống, máu tươi phun ra, thi thể rơi xuống mặt đất.

Tất cả chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng Diệp Phàm đã trực tiếp giải quyết xong hai tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền. Trần Ngọc và tên nam tử còn lại nhanh chóng lui về phía sau, vội vàng tế ra vũ khí chắn trước người.

- Đây là...
Hai người cảm thấy cả người mình run lên, không thể nào ngờ rằng thiếu niên trước mặt lại đáng sợ như vậy, vừa nhấc tay một cái đã đánh chết hai người bạn của bọn hắn.

- Hình như những lời khi nãy các ngươi nói rất thích hợp cho bọn ngươi.
Diệp Phàm lắc đầu, nói:
- Đến lúc chết vẫn không biết vì sao mình chết...

Sắc mặt Trần Ngọc và người nam tử kia vô cùng khó coi, không nói lời nào, lập tức quay đầu chạy trốn.

Mà cách đó không xa, Trần Phong và Hàn Phi Vũ hoàn toàn ngây dại, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. Hai tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền chỉ trong nháy mắt đã bị chết oan uổng, điều này làm cho tim mật bọn hắn như đông cứng lại.

- Chạy đi đâu!

Kim Thư vọt vào trong cơ thể Diệp Phàm, một tiểu đỉnh màu vàng trong phút chốc bay ra, hóa thành một tia chớp màu vàng tấn công tên nam tử kia.

Keng!

Tiếng kim khí va chạm vang lên, hai kiện linh bảo của tên nam tử kia bị đánh nát, tiểu đỉnh màu vàng xuyên qua đầu lâu của hắn. Vừa xông qua thì thi thể của nam tử này đã rơi xuống đất.

Tiểu đỉnh màu vàng vẫn không dừng lại, nhanh chóng đuổi theo Trần Ngọc. Tiểu đỉnh phát ra ánh sáng ngọc, không gì không phá nổi, liên tiếp đánh ba kiện bảo vật của Trần Ngọc thành phấn vụn.

- Không!
Trần Ngọc hoảng sợ kêu to, vội vàng đánh ra thần thông. Một ngọn lửa chói mắt từ ngón giữa nàng bay ra xông về tiểu đỉnh màu vàng, đồng thời nàng liên tục di động trên không trung, làm cho lôi điện từ trên trời đánh xuống.

Nhưng tất cả đều không thể ngăn cản tiểu đỉnh nổi. Kim quang do nó phát ra cực kỳ đẹp mắt, không gì có thể phá nổi, xuyên thủng qua trán của Trần Ngọc, tử thi rơi xuống mặt đất.

Tiểu đỉnh phát ra ánh sáng nhẹ, lúc bay trở lại còn để trong hư không một đạo ánh sáng.

- Ta rất mong đợi thời khắc nhất khí phá vạn pháp kia!

Ánh sáng lóe lên, tiểu đỉnh trở vào bên trong thân thể Diệp Phàm, biến mất không tung tích..

- Khổ Hải màu vàng của ta không giống những người khác, thần lực bên trong hơn người thưởng rất nhiều lần, không để cho ta thất vọng...
Diệp Phàm không có nhiều cảm xúc lắm về trận chiến này. Từ lúc bốn người xuất hiện, hắn đã biết mình có thể giết chết toàn bộ.

Cách đó không xa, sắc mặt hai người Trần Phhong và Hàn Phi Vũ trắng bệnh, xoay người bỏ chạy. Hai chân của bọn hắn run rẩy không thôi, những việc vừa xảy ra đã làm bọn hắn bị hù đến vỡ mật.

- Nếu đã tới thì đừng về.
Diệp Phàm đi tới gần bọn họ, tay đưa về phía trước. Trần Phong mất mạng tại chỗ, ngã xuống trong bụi rậm.

Hàn Phi Vũ hoảng sợ kêu to:
- Đừng có giết ta...ta là...

- Ngươi là ai cũng phải chết, ngay cả thúc thúc của ngươi cũng bị ta giết..

- Cái gì? Ngươi...
Hàn Phi Vũ mặt xám như tro tàn, tuyệt vọng hét lớn:
- Không!

- Hàn trưởng lão đang đợi ngươi ở dưới đấy.
Diệp Phàm rất gọn gàng, ngón tay điểm ra một cái, Hàn Phi Vũ hoàn toàn mất mạng.

Xử lý hiện trường sạch sẽ xong, Diệp Phàm vừa định đứng dậy thì từ chân trời xa truyền đến một tiếng vang, một lão nhân mặt mũi hồng hào, tiên phong đạo cốt mang theo Trương Văn Xương bay tới, nhanh chóng hạ xuống.

- Cảm ơn trời đất, ngươi bình yên vô sự!
Trương Văn Xương rất kích động, chạy nhanh tới, nói:
- Ta mời Mã Vân trưởng lão tới, người sẽ đem ngươi rời đi.

Diệp Phàm rất cảm động, cười nói:
- Yên tâm đi, mạng của ta còn dài lắm.

- Ngươi...
Đúng lúc này, thần sắc Mã Vân trưởng lão hơi đổi, hắn ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí, đưa mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Ngươi giết hết bọn họ?

- Bọn họ muốn giết ta, không có cách nào, ta chỉ đành bất đắc dĩ phản kích.
Diệp Phàm bĩnh tĩnh đáp lại.

Diệp Phàm không lạ gì lão nhân này, vì người này là người đã dẫn Liễu Y Y và Trương Văn Xương tới Ngọc Đỉnh Động Thiên, cũng là người đầu tiên nhận thấy Thánh thể Hoang Cổ của Diệp Phàm.

- Ngươi...
Tuy hình dáng bên ngoài Mã Vân trưởng lão rất tiên phong đạo cốt, xuất trần phiêu dật, nhưng lúc này đã dần lộ ra sát khí.

- Mã Vân trưởng lão, ta vẫn rất tôn kính ngài. Từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã cảm thấy ngài là một trưởng giả thiện lương. Hi vọng ngài không làm ta thất vọng, không biết phân rõ thị phi. Ta nghĩ chắc ngài cũng hiểu được.
Nói tới đây, Diệp Phàm chậm rãi bay lên không trung, thần hỏa hoàng kim thiêu đốt hừng hực bên ngoài cơ thể, trông hắn như một vị thần. Hắn tiếp tục nói:
- Bằng tốc độ của ta, ngài không ngăn ta được.

- Ngươi...có thể tu luyện sao?
Trên mặt Mã Vân trưởng lão tràn đầy thần sắc khiếp sợ, lẩm bẩm:
- Rõ ràng ngươi là Thánh thể Hoang Cổ, không thể nào tu luyện được...nhưng lại đạt đến cảnh giới Mệnh Tuyền. Chẳng lẽ Thánh quả cấm địa Thái Cổ thần hiệu đến vậy? Tốc độ tu luyện như thế...quá kinh khủng.

- May mắn mà thôi!

- Ngươi có muốn gia nhập Ngọc Đỉnh Động Thiên ta không?
Khuôn mặt Mã Vân trưởng lão tràn đầy thần sắc mong ước.

- Ý tốt của ngài, ta nhận. Nhưng ta đã quen tự do, thật sự không thích hợp gia nhập môn phái nào.

Mã Vân trưởng lão lộ ra thần sắc hối hận, thở dài một cái, nói:
- Ngày đó chúng ta nhìn nhầm rồi, lại cự tuyệt ngươi...

- Mã trưởng lão, ngài định xử lý chuyện hôm nay thế nào?
Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.

Trương Văn Xương ở dưới hoàn toàn ngây dại, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm đang được kim quang sáng lạng bao phủ. Hắn cảm thấy không thể tin vào mắt mình được.

- Ta cũng biết phẩm tính của mấy người kia...
Mã Vân trưởng lão trầm ngâm một lúc, hồi sau nói tiếp:
- Ngươi...đi đi.

- Đa tạ tiền bối.
Diệp Phàm tiếp tục nói:
- Ta muốn dẫn Văn Xương đi.

- Ngươi lo lắng cho hắn sao?
Mã Vân trưởng lão lắc đầu, nói:
- Lúc đầu là ta dẫn Văn Xương và Y Y vào sơn môn, nhưng lại không chiếu cố tốt cho họ. Bây giờ ta sẽ thu Văn Xương làm đệ tử, sau này không có ai dám khi dễ hắn nữa đâu.

- Ta an tâm rồi, đa tạ Mã trưởng lão.

Trương Văn Xương ở dưới như dang nằm mộng, cảm giác mọi chuyện như là mơ.

- Xin tiền bối đừng nói chuyện của ta ra.

Mã Vân gật đầu, nói:
- Ta hiểu.

Diệp Phàm đáp xuống, tới gần bên Trương Văn Xương rồi nói:
- Tạm biệt, sau này ta sẽ tới thăm ngươi.

Cho đến khi Diệp Phàm đã rời đi thật lâu, Trương Văn Xương vẫn yên lặng nhìn hắn từ xa.

- Tuy tính tình ngươi đần độn, nhưng tâm địa thiện lương. Phúc hậu chính là phúc khí a...
Mã Vân trưởng lão đi tới vỗ vỗ bả vai của hắn, sau đó nhìn về phương hướng Diệp Phàm rời đi. Suy nghĩ xuất thần, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Hai ngày sau, Diệp Phàm nghe nói thế gia Thái Cổ Khương gia và Diêu Quang Thánh Địa liên thủ, sắp tiến vào cấm địa Thái Cổ.

Sau khi nhận được tin tức, hắn nhanh chóng đi tới đó.

Bởi vì cấm địa đó nằm trong nước Yến, nên có rất nhiều đường đi dẫn tới đó. Nhưng vì Khương gia và Diêu Quang Thánh Địa đã xác định lộ tuyến của mình, các tu sĩ khác nghe tin được hầu như đều đi theo con đường đó.

Đã qua mấy ngày, cường giả Khương gia và Diêu Quang Thánh Địa vẫn ở trong một trấn nhỏ ngoài núi, không hề có ý động thủ. Những tu sĩ khác vậy không thể làm gì khác là ngồi chờ theo.

Vốn Diệp Phàm định một mình xâm nhập, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn quyết định sẽ theo sau Khương gia và Diêu Quang Thánh Địa.

- Để cho họ đi trước đi, có nguy hiểm gì thì họ chịu. Ta đi theo sau đục nước béo cò.

Thánh dược có lực hấp dẫn quá lớn đối với hắn. Cho dù nguy hiểm đến cỡ nào, nhất định hắn phải hái được. Ưu thế lớn nhất của hắn là đã từng ăn qua môt loại Thánh quả, nên hắn có thể chống cự lại lời nguyền trong cấm địa.

Khu vực bên ngoài càng lúc càng có nhiều tu sĩ, có rất nhiều người đã từ khắp Đông Hoang chạy tới đây.

Mà trong những ngày này, Diệp Phàm đã đi dò la xung quanh, thu được nhiều tin tức có giá trị.

Năm đó có Thánh Địa đã từng tấn công cấm địa Thái Cổ, nhưng kết quả là bị biến thành tro bụi. Cấm địa Thái Cổ kể từ đó ngày càng đáng sợ hơn, có ảnh hưởng rất lớn đối với tu sĩ, nó có thể giam cầm toàn bộ thần thông và lực lượng, thậm chí còn biến một cường giả trở thành một người bình thường.

- Có lẽ đây là một kỳ ngộ đối với ta!
Diệp Phàm không những không e ngại, mà trong mắt còn hiện lên sự cuồng nhiệt.

Một ngày nọ, Diệp Phàm từ xa nhìn thấy bốn người Cử Giai Hoa, Vương Tử Văn, Lâm Giai, Lý Tiểu Mạn. Bốn người này được các cường giả Khương gia và Diêu Quang Thánh Địa bảo vệ, cùng nhau đi vào trấn nhỏ.

Diệp Phàm nhíu mày. Hắn biết hai nhà kia khẳng định đã biết những người này từng xuất hiện trong cấm địa Thái Cổ, chắc chắn muốn biết thêm tin tức từ bốn người đó, thậm chí còn muốn bốn người cùng đồng hành.

- Đã chết, đã chết, tất cả mọi người đã chết...
Bỗng nhiên có một lão điên tóc trắng xóa xuất hiện ngoài núi, vừa khóc vừa cười, không ngừng nói đi nói lại một số câu.

Diệp Phàm đi tới gần, hỏi han:
- Lão nhân gia, ngài đang nói gì vậy?

- Đã chết, đã chết, tất cả mọi người đã chết, chỉ cần đi vào cấm địa, không một ai có thể sống sót...
Hắn vừa khóc vừa cười, điên điên khùng khùng nói:
- Ta đã thấy hình ảnh máu chảy thành sông, hài cốt như núi....

- Ngài...
Diệp Phàm có chút cả kinh nhìn về phía hắn.

- Mau quay đầu lại, nếu không, ngươi cũng phải chết...
Lão điên này lại nói tiếp:
- Xương khô vô tận, núi thây biển máu...lại tới nữa...

Diệp Phàm nghe không hiểu gì, cũng không biết phải nói gì.

Nhưng vào lúc này, có một lão bà không một tiếng động xuất hiện cách đó không xa, nhìn lão điên mà kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là hắn? Sáu ngàn năm trước, không phải toàn bộ cường giả của Thánh Địa cực mạnh kia đã táng mạng trong cấm địa Thái Cổ rồi sao? Sao ta lại thấy hắn ở đây...

- Xương khô vô tận, núi thây biển máu, nó...lại tới nữa...
Lão điên tóc trắng này cứ một lát khóc một lát cười, đi tới đi lui khu vực ngoài núi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK