Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Diệp Phàm phóng lên cao rồi tung một quyền ra đấm vào ngực của Cơ Nhân, làm cho xương ngực lão già này gần như nát bấy.

Nhưng thực lực lão quản sự này lại thâm sâu vô cùng, lực lượng sinh mệnh rất cường đại. Bị Diệp Phàm đánh như thế nhưng lại không có dấu hiệu sắp chết, ngược lại còn điên cuồng gầm thét lên.

Diệp Phàm lao thẳng xuống, tốc độ rất nhanh. Hắn cùng chân đạp lên ngực của Cơ Nhân, mỗi lần đạp xuống đều có âm thanh "răng rắc" giòn tang vang lên.

Diệp Phàm đạp một lần tám cái, xương cốt trên người Cơ Nhân gần như vỡ vụn ra hết, hình thể dường như muốn biến dạng. Cùng lúc đó, lão ta cũng rơi xuống đất.

Cuối cùng Diệp Phàm tung ra một quyền mạnh mẽ, Cơ Nhân trúng quyền rồi bay ra ngoài xa như một hòn đá, té trên mặt đất giống như một con chó bị chết.

Thủ đoạn Diệp Phàm vô cùng tàn khốc, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không tỏ lòng thương hại chút nào. Trong thế giới mạnh còn yếu mất này, nếu như hắn không ra tay tàn nhẫn thì chính hắn sẽ bị đối phương giết chết.

Cơ Huệ muốn giết hắn, lão quản sự này tới đây là để chấp hành ý muốn của lão bà đó. Mà trong quá trình chém giết Diệp Phàm, lão ta luôn tỏ ra bình thản, bình thản gần như là lãnh mạc, không có chút đau lòng nào.

Vì vậy, tất nhiên Diệp Phàm sẽ không để cho lòng mình dao động, tuyệt đối phải giết chết lão già này.

- A...
Cơ Nhân gào thét lên, lão già này chưa chết.

Diệp Phàm cả kinh trong lòng, lực lượng sinh mệnh của đối phương quá cường đại, nếu đổi là tu sĩ khác, sợ rằng đã sớm chết.

Bản thân Diệp Phàm không nhìn thấu được cảnh giới đối phương, lão già này vô cùng bí hiểm. Diệp Phàm sợ để lâu sẽ sinh biến, nên lập tức tế Kim Thư ra.

Trang giấy màu vàng đó hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng chói mắt rồi xông thẳng về trước. Toàn thân nó tản phát ra ánh sáng ngọc sắc nhọn, gần như muốn chém tan cả hư không.

Tuy tờ Đạo kinh này không phải là vũ khí thật sự, nhưng nếu so với Bát Quái kính bằng đồng đỏ của trưởng lão Khương gia thì nó còn lợi hại hơn, bởi vì nó có thể đắm chìm trong Khổ Hải.

Mà Bát Quái kính bằng đồng đỏ, Thiên La tán hay Ngọc Tịnh bình đều không thể vào trong Khổ Hải, cả ba đều bị khối Lục Đồng ép phải đi ra bên trên Khổ Hải. Từ chỗ này suy ra, tuy tờ Đạo kinh này không phải là vũ khí, nhưng còn lợi hại hơn vũ khí.

Xoẹt!

Đạo ánh sáng màu vàng đó tạo thành một lưỡi dao vô cùng đẹp mắt, trang giấy màu vàng mỏng đó lúc này hoàn toàn có thể so với những vũ khí sắc bén nhất, chém ngang qua.

Phốc!

Đỉnh đầu Cơ Nhân bị cắt xuống, máu từ nửa thân dưới phun ra ngoài, trông giống như một con suối máu vậy. Máu phun ra khắp nơi, còn đỉnh đầu kia bị văng ra xa mấy thước.

Thấy cảnh như vậy, Diệp Phàm cũng thở dài một hơi. Thế giới tu sĩ vốn tàn khốc, nếu như ngươi không giết thì người khác sẽ giết ngươi, không hề có chút nhân từ gì ở bên trong.

Nhưng lúc này Diệp Phàm lại giật mình, bởi vì thân thể không đầu kia lại động đây, còn đỉnh đầu kia cũng hơi run rẩy một chút.

Đã thê thảm đến mức đó mà Cơ Nhân vẫn còn sống, Diệp Phàm sợ đến nỗi tóc gáy muốn dựng đứng lên. Hắn vội vàng tế Kim Thư ra tiếp, một nhân vật đáng sợ như vậy mà còn sống thì chắc chắn hậu quả sau này sẽ rất kinh khủng.

Phốc!

Kim Thư vọt vào trong Luân Hải của Cơ Nhân, trực tiếp chặt đứt nguồn suối thần lực. Sau khi làm điều này, Diệp Phàm mới yên tâm một chút, dù cho đối phương mạnh hơn nữa thì hắn cũng không sợ.

Xoẹt!

Nhưng Diệp Phàm chưa vì thế mà dừng tay, Kim Thư tiếp tục chém tới đỉnh đầu đang run rẩy ở ngoài xa. Diệp Phàm tin chắc chỉ cần hủy diệt cái đầu nó đi thì Cơ Nhân không thể tồn tại trên thế gian này nữa.

Oong!

Bỗng nhiên có một chuyện làm người khác phải sợ hãi diễn ra, cái đầu đã bị chặt đứt của Cơ Nhân tản phát hào quang năm màu mờ ảo, thoáng cái đã chặn Kim Thư ra ở bên ngoài.

Đó là một cỗ thần lực cường đại, trực tiếp phong tỏa không gian xung quanh lại, Kim Thư không thể nào xông vào được.

Trong cỗ hào quang năm màu đó có một cây trâm đang lưu chuyển, thấu phát ra khí tức trầm trọng như núi. Chính cây trâm này đã phát động cỗ lực lượng thần bí đó, sau khi xuất hiện, nó liên tục chuyển động trên đỉnh đầu Cơ Nhân.

Cùng lúc đó, cây trâm kia vỡ vụn ra, rồi có một đạo ánh sáng lao ra ngoài. Đạo ánh sáng này tụ tập thành hình ảnh Cơ Huệ, bà ta quát hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?

Nhất thời cả người Diệp Phàm run lên. Mặc dù hắn hận không thể lập tức giết chết bà lão đáng chết này, nhưng hắn cũng hiểu rõ chênh lệch giữa hai người. Đối với hắn, cao nhân Cơ gia như một người khổng lồ vậy.

- Là ngươi...
Sau khi hình ảnh Cơ Huệ hiện ra, bà ta vô cùng khiếp sợ, nói:
- Sao ngươi có thể đánh bại Cơ Nhân được, hơn nữa còn làm hắn thê thảm đến như vậy, ngay cả cây trâm ta cho hắn cũng bị vỡ nát...sao có thể như vậy?

Khuôn mặt Cơ Huệ lúc này vô cùng khiếp sợ, những chuyện xảy ra ở đây hoàn toàn ngoài dự đoán của nàng, giống như là đang nghe chuyện một con kiến cắn chết một con sư tử vậy.

Diệp Phàm nhanh chóng bình tĩnh lại, không nói lời nào mà trực tiếp dùng Kim Thư chém Cơ Huệ. Hắn biết hình ảnh đang hiện ra ở đây không phải là cao nhân Cơ gia chân chính, cũng chỉ là một luồng ấn ký mà thôi. Nhưng hắn phải tranh thủ hủy diệt nó đi, nếu không, rất có thể đỉnh đầu kia sẽ sống lại.

- Ngươi thật sự làm ta rất giật mình...vượt xa mọi dự đoán của ta!

Lúc Cơ Huệ còn đang kinh hãi thì Kim Thư đã xông qua chém bà ta ra làm hai nửa.

Nhưng Cơ Huệ không bị tan biến đi, hình ảnh đó nhanh chóng hợp nhất lại, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi còn non lắm, ngay cả ấn ký tinh thần mà cũng không phân biệt được. Ngươi còn chưa có tư cách giết ta.

Nói tới chỗ này, bà ta quát to lên:
- Cơ Nhân! Còn không mau tỉnh lại?

Xoẹt!

Hồ nhỏ màu vàng tại mi tâm Diệp Phàm lại xuất hiện, một thanh kiếm nhỏ màu vàng bay ra. Đây là thanh kiếm do thần thức cường đại hóa hình sinh ra, nó nhanh chóng chém về Cơ Huệ.

Nếu đã biết trạng thái đối phương lúc này chỉ là ấn ký tinh thần thì Diệp Phàm thoáng cái đã yên tâm lại, lấy thần thức cường đại của mình để giêu diệt ấn ký tinh thần của đối phương là thích hợp nhất.

- A...

Hư ảnh Cơ Huệ kinh sợ, vội vàng tránh lui. Toàn bộ mọi việc đến lúc này đều không giống những gì bà ta đã dự đoán, bà ta không thể nào ngờ thần thức Diệp Phàm lại cường đại đến như vậy, hoàn toàn trái với lẽ thường.

Xoẹt xoẹt!

Thanh kiếm nhỏ màu vàng ấy vừa chạm vào hư ảnh Cơ Huệ thì giống như một cây sắt đỏ hồng nóng cháy chạm vào trong băng tuyết vậy, làm cho nó phải tan chảy ra. Ấn ký của Cơ Huệ lưu lại trong cây trâm kia suýt chút nữa đã bị tiêu diệt.

Diệp Phàm biết khi đối mặt với cao nhân này của Cơ gia, hắn không hề có cơ hội nào để chiến thắng, dù sao hắn tu luyện mới chỉ được ba năm. Nhưng hiện giờ ở đây chỉ là ấn ký tinh thần mà Cơ Huệ lưu lại, không phải là bản thể bà ta, nên Diệp Phàm quyết định ra tay.

- Bà già đáng chết nhà ngươi, giết không được bản thể của ngươi, chẳng lẽ ta không thể giết được ấn ký tinh thần bà lưu lại sao?

Diệp Phàm rất căm hận bà già tàn nhẫn này, bà ta lại lấy oán báo ân, muốn giết chết hắn. Bây giờ hắn đang tìm cách để trút giận lại.

- Ngươi...

Cơ Huệ bị nhục mạ, giận tím mặt. Nhưng bà ta cũng biết thần thức đối phương đáng sợ nên đã phóng lên cao, muốn bỏ chạy.

Diệp Phàm không thể nào cho bà ta cơ hội này. Nếu như để tia ấn ký tinh thần này trở về bản thế và trong tương lai hắn bị bà ta bắt lại thì sẽ chết không được mà sống cũng không xong, chắc chắn đối phương sẽ tìm mọi cách để hành hạ.

- Bà già, không phải bà thích đuổi giết lắm sao?
Diệp Phàm xông tới, quát lên:
- Hôm nay ta sẽ đuổi giết bà cho bà xem!

Phốc!

Thần thức cường đại hắn hóa hình ra, thoáng cái đã đánh nát cánh tay của Cơ Huệ.

Phốc!

Thần thức hóa thành thanh kiếm chém thẳng ra, chém rớt đỉnh đầu Cơ Huệ.

- Tiểu tử, ngươi dám sỉ nhục ta...

- Ta còn muốn giết ông nội bà...

Diệp Phàm vọt tới, vung bàn tay của mình ra đánh xuống, rồi nói:
- Ta muốn sờ cái đầu chó của bà...

Phịch!

Bàn chưởng màu vàng đánh nát đầu của Cơ Huệ, nhưng nhanh chóng phục hồi lại nguyên trạng. Ngoài những công kích bằng thần thức ra, những lực lượng khác rất khó hủy diệt được bà ta.

- Ngươi...

Cơ Huệ vô cùng tức giận, cao nhân Cơ gia chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế.

Xoẹt!

Thần thức màu vàng tại mi tâm Diệp Phàm lần nữa lao ra xuyên thủng đỉnh đầu Cơ Huệ, sau đó thần quang phát ra khắp nơi, thoáng cái đã bao phủ nơi đó.

Hắn không có thời gian để kéo dài nữa, một là không muốn phát sinh thêm vấn đề gì, hai là hắn phải đối phó với Cơ Nhân còn chưa chết hẳn ở duới.

- A...

Hư ảnh Cơ Huệ phát ra một tiếng rống giận không cam lòng rồi nát bấy tại chỗ, giống như tuyết tan ra thành nước vậy, hoàn toàn biến mất đi.

Diệp Phàm đáp xuống, rồi ngay lập tức tế Kim Thư ra, lần nữa chém tới Cơ Nhân.

Lúc này, sau khi được lực lượng thần bí bổ sung vào, đỉnh đầu kia đã dần tỉnh lại, hai mắt Cơ Nhân mở ra, thần trí khôi phục hoàn toàn. Lão già này đưa mắt nhìn Diệp Phàm, ánh mắt tràn đầy sự oán độc căm phẫn.

- Lão già nhà ngươi thật phúc lớn mạng lớn...

Diệp Phàm thúc giục Kim Thư màu vàng rồi chém tới phía trước. Hiện nay không gian xung quanh đã bị phong tỏa, hắn chỉ còn cách chém chết Cơ Nhân thì mới thoát được vòng vây.

Toàn bộ thần lực trong ấn ký tinh thần Cơ Huệ khi nãy để truyền cho Cơ Nhân toàn bộ, giúp cho lão già này thanh tỉnh lại. Hắn biết với tình trạng này thì không thể nào thắng được Diệp Phàm, nên vội vàng bay lên trời chạy trốn.

Xoẹt!

Diệp Phàm cũng không sợ đỉnh đầu này có thể làm nên điều gì nên không đuổi theo, Kim Thư màu vàng trực tiếp tấn công tới cỗ thi thể không đầu ở bên cạnh.

Nhưng lại có chuyện làm người khác giật mình xảy ra, đột nhiên có năm bóng người từ trong phần xương sống của khối thân thể đó lao ra ngoài, đứng song song với nhau chắn trước thân thể Cơ Nhân.

Người đầu tiên mặc áo giáp toàn thân, tay cầm lưỡi hái khổng lồ phát ra ánh hào quang lấp lánh, toàn bộ lưỡi hái có màu đen như mực. Trông người này thật giống như một tử thần đang sừng sững đứng đó.

Người thứ hai mặc một áo giáp màu đỏ như máu, dường như toàn thân còn được một ngọn lửa bao quanh, tay cầm một thanh đao dài đầy máu, vô cùng sắc bén.

Ngưới thứ ba mặc một bộ áo giáp màu xanh, xung quanh có những lân phiến trông như vẩy rồng, tay cầm một cây gậy to lớn, khí thế trầm trọng.

...

Năm người này giống như năm pho tượng tà thần, thấu phát khí tức tà ác, xung quanh có những lực lượng thần bí lưu chuyển bảo vệ.

- Bí cảnh Đạo Cung!

Diệp Phàm nhanh chóng hiểu ra, đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh.

Nghe nói trong cơ thể những tu sĩ tu luyện bí cảnh Đạo Cung có năm vị thần, mỗi người đều có một dị năng khó lường. Sau khi tu luyện thành công, cơ thể người tu luyện sẽ phát sinh những chuyện kỳ dị.

Tuy hắn đã chém vỡ Luân Hải Cơ Nhân, nhưng Đạo Cung của đối phương vẫn không có việc gì, năm pho tượng tà thần lúc này đã nhảy ra ngoài.

Điều may mắn duy nhất là cái đầu kia không thể nào tương hợp với thân thể được nữa, nên không thể khống chế tốt được năm pho tượng tà thần này.

- Bí cảnh Đạo Cung thật quá thần bí, khả năng hiển hóa này chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi.
Diệp Phàm tự nói trong lòng.

Hắn cũng biết bây giờ không còn đường lui nữa, từ từ bước chân tới.

Diệp Phàm tế Kim Thư ra, đồng thời vận chuyển huyền pháp Đạo Kinh. Cùng lúc đó, hắn đã điều động khí mẹ vạn vật trong cơ thể, chuẩn bị huyết chiến.

Xoẹt!

Nhưng điều làm hắn ngoài ý muốn là năm pho tượng tà thần kia lại không cường đại như những gì hắn đã tưởng tượng. Kim quang vừa hiện lên thì đã chém rụng cánh tay một người trong đó.

Cùng lúc này, Cơ Nhân ở đằng xa rống giận, trong đó còn ẩn chứa cả sự tuyệt vọng và không cam lòng.

- Ha ha...
Diệp Phàm cười to, nói:
- Ta hiểu rồi, đầu lâu ngươi không thể trở về, mấy pho tượng này không thể phát huy thực lực được. Đã như vậy, tại sao ta phải sợ?

Diệp Phàm xông về phía trước, bắt đầu tung quyền ra.

Một tiếng nổ "ầm" vang lên, một pho tượng tà thần đã bị đánh nát, hóa thành một đạo ánh sáng mờ nhàn nhạt rồi tiên tán đi.

Cơ Nhân rống giận. Mặc dù hắn không có thân thể, nhưng sóng âm do thần thức phát ra lại rất đáng sợ.

Xoẹt!

Bỗng nhiên bầu trời xung quanh tối sầm lại, rồi một cái lưới khổng lồ màu tím hiện ra trên trời cao, bắt đầu khép lại đưa xuống phía dưới.

- Đại La Thiên Võng!
Diệp Phàm cả kinh trong lòng.

Nếu như tấm lưới này vân khốn hắn thì hắn không thể nào thoát được.

Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Đại La Thiên Võng không xông về phía hắn mà bao quanh cái đầu kia lại rồi bay về phương xa. Bốn pho tượng tà thần còn lại cũng hóa thành bốn đạo ánh sáng, muốn xông lên cao.

- Lão già đáng chết...

Diệp Phàm xông qua, vội vàng vận chuyển thần lực phá hủy cái thi thể không đầu kia, sau đó sử dụng tàn thức Hư Không Đại Thủ ấn đánh lên bầu trời.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Bàn tay to màu đen tản phát khí thế phô thiên cái địa, đánh nát toàn bộ bốn pho tượng tà thần kia. Nhưng Diệp Phàm chưa vì thế mà dừng lại, hắn tiếp tục đuổi giết Cơ Nhân.

Dù sao thần lực trong đỉnh đầu cũng có hạn, mà cả Luân Hải và Đạo Cung của Cơ Nhân đều bị hủy diệt, nên Đại La Thiên Võng cũng không che chở cho hắn được, tốc độ dần chậm lại.

Diệp Phàm sử dụng bí thuật vô thượng lão điên truyền cho, nháy mắt đã đuổi theo. Hắn biết không thể nào để Cơ Nhân chạy thoát được, nếu không, hậu quả sẽ rất khủng khiếp.

- Lão già đáng chết, ngươi không có nguồn suối thần lực cũng không có năm vị thần che chở, ta cũng muốn xem thử ngươi chạy trốn bằng cách nào.

Diệp Phàm cảm thấy mình thật may mắn vì trước đó đã chém rớt cái đầu này xuống. Nếu không, một khi để cái đầu này và thân thể kia tương hợp lại với nhau thì hắn không còn chút cơ hội nào cả.

Ầm!

Diệp Phàm tung một quyền về phía trước, nhưng Đại La Thiên Võng lại phát ra ánh sáng màu tím lấp lánh, hóa giải thế công của Diệp Phàm, tạm thời bảo vệ đỉnh đầu này không có việc gì.

Đáng tiếc đầu lâu cũng chỉ là đầu lâu, thần lực ẩn chứa bên trong có hạn. Nãy giờ lại không ngừng phi hành như thế, thần lực bên trong đã sớm cạn kiệt, căn bản không thể cung cấp năng lượng cho Đại la Thiên Võng được, cũng không thể khống chế nó được nữa.

Tuy bảo vật cường đại, nhưng cần phải có thần lực khu động và khống chế. Nếu không, nó không thể phát huy được tác dụng gì.

- Lão già, cảm ơn lão đã tặng bảo cho ta!

Ầm!

Diệp Phàm tiếp tục tung một quyền ra, đánh nát bấy đỉnh đầu Cơ Nhân. Cái lưới màu tím kia nhẹ nhàng rơi xuống, hắn nhanh tay bắt lấy.

- Quả nhiên là một trọng bảo!

Hắn cảm thấy trên đó có khí tức do Cơ Huệ lưu lại, nhất định đây là bảo vật do bà già Cơ Huệ kia ban thưởng cho Cơ Nhan. Mắt lưới giống như được những vì sao kết lại tạo thành, trong suốt lấp lánh.

- Vây khốn bầu trời, đúng là linh vật!

Diệp Phàm cảm giác Đại La Thiên Võng còn cường đại hơn Bát Quái kính bằng đồng đỏ hay Thiên La tán đã bị hủy diệt nhiều, phía trên tấm võng này còn có những đạo văn như ẩn như hiện, vô cùng huyền ảo, dường như có thể vung lưới để bắt lấy trăng trời và các ngôi sao.

Hắn không dừng lại, sau khi xóa đi dấu vết ở đây, hắn liền nhanh chóng chạy đi. Điều hắn cần làm bây giờ là tạm thời không gây ra việc gì, nếu để cho các cao nhân Cơ gia biết được những gì hắn đã làm hôm nay, tất nhiên bọn họ sẽ tức giận lên và bắt đầu đuổi giết hắn không thôi.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK