Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi muốn luyện đan gì?
Diệp Phàm muốn kéo dài thời gian, cho dù chỉ là một khắc, hắn cũng không muốn buông tha.

- Tự nhiên là tiên đan có thể độ Khổ Hải, vượt qua Thần Kiều, đạt tới Bỉ Ngạn!
Dường như Hàn trưởng lão có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, cười nhạt nói:
- Không cần phí tâm tư kéo dài thời gian, sẽ không có người cứu ngươi. Ngươi cứ "an tâm" làm vị thuốc chủ yếu để ta tế luyện đi.

- Ngươi không sợ tên kỵ sĩ kia sao?
Diệp Phàm không chút sợ hãi, ngược lại vô cùng bình tĩnh, nói:
- Có lẽ ngươi còn chưa biết thân phận của hắn sao?

Thần sắc Hàn trưởng lão không thay đổi, hỏi:
- Hắn có thân phận gì?

- Hắn đến từ thế gia Thái Cổ - Khương gia.
Nói tới đây, Diệp Phàm khẽ thở dài một hơi, nói:
- Ngươi chọc đại họa cho Linh Khư Động Thiên. Có lẽ ngươi còn chưa biết thân phận thật sự của ta, ta có chút giao tình với Khương gia, tên kỵ sĩ kia tìm ta...

Diệp Phàm bịa chuyện mà cứ như thật, tự nhiên nói ra.

Hàn trưởng lão không vì thế mà có chút kinh hãi, lẳng lặng nghe. Một lát sau, hắn cười lạnh:
- Chỉ dựa vào ngươi mà cũng đòi có giao tình với Khương gia?

- Ta từng cứu ấu nữ lưu lạc bên ngoài của Khương gia, kết một thiện duyên với họ. Nếu ngươi không tin, ngươi có thể tới Yên Hà Động Thiên dò thăm thử xem, xem ta có nói dối hay không. Cách đây không lâu, ta từng cùng với người của Khương gia xông vào Yên Hà Động Thiên.

- Này...
Sắc mặt Hàn trưởng lão hơi thay đổi. Linh Khư Động Thiên là một trong sáu Động Thiên của Yến quốc, hiển nhiên biết chuyện Khương gia xông vào Yên Hà Động Thiên.

Hàn trưởng lão cắn răng, nói:
- Cho dù ngươi nói gì thì hôm nay cũng khó giữ cái mạng của ngươi.

Diệp Phàm nghiêm mặt lại, nói:
- Hàn trưởng lão, ngươi phải biết đắc tội với thế gia Thái Cổ sẽ nhận lấy hậu quả như thế nào. Đừng tưởng rằng ngươi làm việc này là có thể khiến thần không biết quỷ không hay, ngươi phải nhớ là hôm nay ngươi đã giao thủ với kỵ sĩ Khương gia, nhất định bọn họ có thể truy xét ra.

- Thằng nhãi con nhà ngươi tuổi không có bao nhiêu, nhưng rất xảo trá. Cho rằng có thể lừa gạt được ta sao, ngươi quá coi thường ta.
Hàn trưởng lão đột nhiên nở nụ cười u ám, nói:
- Nói nhiều tất hớ, rốt cuộc ta đã hiểu chuyện gì xảy ra. Tên kỵ sĩ kia đúng là người Khương gia, trước đó không lâu đã từng xông qua Tử Dương Động Thiên, nhất định hắn đang truy bắt ngươi!

Hàn trưởng lão đã sống rất nhiều năm, lông mi trắng hết cũng không phải không có nguyên nhân. Chỉ cần nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, hắn đã đoán được đại khái một chút.

Diệp Phàm oán giận, nói:
- Lão già họ Hàn nhà ngươi quá tự đại, chờ đại họa lâm đầu đi!

- Thằng nhãi ngươi cũng rất trấn tĩnh, đến lúc này còn muốn lường gạt ta ư? Chờ ta tế luyện chết ngươi đi!
Hàn trưởng lão nở nụ cười âm hiểm, một tay nắm lấy Diệp Phàm, nói:
- Ngươi yên tâm đi, tuyệt sẽ không có người ngoài quấy rầy. Nơi này đã bị ta dùng "Đạo văn" vô tận bao phủ, cách ly hoàn toàn với ngoại giới, không có ai tìm được cả.

Nhưng việc kỵ sĩ Khương gia đuổi bắt Diệp Phàm làm Hàn trưởng lão có chút không hiểu, đồng thời cũng có chút buồn bực, vì chính chuyện này đã làm hắn tương đối thê thảm. Hắn bèn lục soát khắp người Diệp Phàm một chút.

- Toàn mấy thứ vô dụng.
Đầu tiên hắn cầm khối ngọc bị mất một góc lên, nhìn qua nhìn lại một chút rồi ném đi.

Diệp Phàm mắng to lão đạo sĩ vô lương trong lòng. Cái tên mập chết toi ấy từng thề non hứa biển nói rằng khối ngọc ấy có thể cứu hắn một mạng trong lúc nguy cấp, ai ngờ không có tác dụng gì cả.

"Đoạn Đức, Đoạn Đức, ông bà nhà ngươi, thật thất đức!

- Đây là cái gì?
Hàn trưởng lão cầm hạt Bồ Đề trong tay, cẩn thận quan sát hình vẽ Phật Đà ở phía trên, nói:
- Các hoa văn đan xen với nhau tạo thành đồ án...tên đầu trọc này có chút quen mắt, dường như ở Đông Hoang có một tên đầu trọc như vậy...

- Tên đầu trọc...
Diệp Phàm lẩm bẩm trong lòng.

Hàn trưởng lão cất hạt Bồ Đề đi, sau đó nói với Diệp Phàm:
- Được rồi, tống ngươi vào dược đỉnh thôi.

- Hàn trưởng lão, ta đã không sống được nữa, có thể cho ta ăn no một bữa không?

- Đừng mất công suy nghĩ nữa, kéo dài thời gian thêm thì thế nào? Nhanh nhanh vào đi!
Hàn trưởng lão mang Diệp Phàm đi tới trước dược đỉnh, nói:
- Tự chọn một đỉnh đi, đây là quyền lợi duy nhất của ngươi.

Diệp Phàm biết mình không còn cơ hội nữa, bắt đầu chửi ầm lên:
- Lão già họ Hàn, ta chửi liệt tổ liệt tông nhà ngươi, hỏi thăm mười tám đời tôn nữ nhà ngươi...

Hàn trưởng lão không hề quan tâm, giả bộ như không nghe thấy gì cả, trực tiếp ném Diệp Phàm vào trong dược đỉnh. Sau đó đi tới một góc trong gian phòng đá, lấy mấy bình bằng sứ đến. Đổ hết chất lỏng ở trong bình vào trong dược đỉnh.

- Đây là cái gì?
Diệp Phàm cảm thấy có một mùi hương bay vào mũi mình.

- Đây là chất dịch được chiết xuất từ các loại dược thảo, là thứ không thể thiếu trong lúc chế thuốc. Nếu tiếp tục chiết xuất tiếp thì có thể được chất dịch của trăm loại kỳ thảo.
Trong lúc nói chuyện, Hàn trưởng lão đã đổ hết toàn bộ chất dịch trong bình sứ vào bên trong dược đỉnh.

Sau đó Hàn trưởng lão mang những linh dược hiếm thấy ở trong tủ thuốc đến gần, nói:
- Rốt cuộc đã gom đủ linh dược rồi, hi vọng có thể luyện chế thành linh đan thần dược ta cần.

Nói tới đây, đầu tiên hắn lấy hạt sen do Ô Ngọc Thần liên kết xuất ra. Hạt sen lớn nhưu trứng chim bồ câu này phát ra một những ánh sáng màu đen lờ mờ, hương thơm trực tiếp xông vào ngũ tạng lục phủ của người ta. Chỉ cần hít được hương thơm này thôi, thần thái cả người đã thanh tỉnh hẳn.

- Nhãi con, có phải ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi ăn cái này?
Hàn trưởng lão nhìn Diệp Phàm, cười lạnh:
- Đừng ảo tưởng những điều đó!

Nói tới đây, hắn để hạt sen vào trong dược đỉnh, đồng thời rút ra một thanh chủy thủ. "Phốc", hắn cắm con dao đó vào trong cánh tay trái Diệp Phàm, rồi nhanh chóng rút lại, máu tươi cuồn cuộn chảy ra.

- Ngươi...

- Chế thuốc, chế thuốc, ngươi là vị thuốc chủ yếu, tinh hoa đều trong máu thịt. Tất nhiên phải để máu tươi ngươi chảy ra để tế đỉnh trước.
Hàn trưởng lão lúc này vô cùng tàn nhẫn, vỗ vỗ cánh tay đã cụt của mình, nói:
- Vì tìm ngươi mà ta đã mất đi một cánh tay, tất nhiên phải từ từ tế luyện ngươi. Lúc này chỉ được phép thành công, không thể thất bại!

Phốc!

Hàn trưởng lão tiếp tục cầm chủy thủ đâm vào cánh tay phải của Diệp Phàm, máu tươi lại tuôn ra. Chỉ trong chốc lát, cả dược đỉnh đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Lúc này Hàn trưởng lão đã không còn giữ được sự bình tĩnh thường thấy nữa, thay vào đó là bản tính dữ tợn đáng sợ, đôi mắt hiện lên hung quang. Một lát sau, hắn đã đâm thủng cả hai chân Diệp Phàm.

Diệp Phàm có cảm giác tứ chi rất đau nhức, sắc mặt trắng bệch.

- Đừng vọng tưởng sẽ có kỳ tích!
Hàn trưởng lão nói xong câu đó, liền cầm chủy thủ đâm vào lồng ngực của Diệp Phàm, thản nhiên nói:
- Ta sẽ không để trái tim ngươi bị thương, vì ta chưa muốn ngươi chết. Có những dược thảo này thấm vào, ta nghĩ ngươi sẽ sống thêm được một thời gian nữa. Ta muốn thần trí ngươi phải thanh tỉnh để luyện chế thần dược cho ta.

Hàn trưởng lão hiện giờ như lệ quỷ vậy, đưa cái lưỡi khô ngắt ra liếm lấy máu tươi trên chủy thủ, nói:
- Mùi vị rất thơm, ta rất mong chờ thời khắc đan dược sẽ thành...

- Lão bất tử..
Diệp Phàm cắn răng, nhìn một cách căm tức. Hắn cảm giác cả người rất đau nhức, sinh cơ từ từ trôi qua.

Lúc này Hàn trưởng lão mở cái hộp ngọc cổ xưa ra, lấy trái quả trong suốt như ngọc do Thanh Ngọc Tuyết liên kết xuất để vào trong dược đỉnh. Tuy dược đỉnh đã nhuốm đỏ bởi máu tươi, nhưng trái quả đó vẫn tỏa ra ánh sáng xanh biếc dị thường.

- Nhãi con ngươi thỏa mãn rồi chứ? Có thể được nấu chảy cùng với nhiều linh dược trân quý như thế, kiếp này ngươi có phúc rồi.

- Phúc phận gia gia nhà ngươi hỏi thăm các tôn nữ của ngươi...
Diệp Phàm mắng to, hận không thể giết chết Hàn trưởng lão ngay được. Máu tươi càng lúc càng mất nhiều, hắn cảm thấy tính mạng của mình đang cạn dần.

Hàn trưởng lão tiếp tục lấy bụi Cửu Diệp Thần thảo màu hồng ra. Đây là loại linh dược vô cùng trân quý, tương truyền chỉ có những vùng đất thấm nhuộm máu của thần thú Phượng Hoàng, mới có thể sinh ra kỳ thảo trân quý này.

Sau khi để Cửu Diệp Phượng Hoàng Thần thảo vào trong dược đỉnh, bỗng nhiên hắn nhíu mày, lẩm bẩm:
- Không được, nếu như để tất cả linh dược vào thì quá mạo hiểm. Vạn nhất thất bại, toàn bộ công sức của ta sẽ đổ xuống sông xuống biển hết...

Hắn lộ vẻ do dự, thầm nghĩ:
- Ta cứ luyện chế vị thuốc chính trước đã, nếu như thành công, ta sẽ thêm các linh dược khác vào sau.

Sau khi bỏ ba loại linh dược quý hiếm đầu tiên vào, hắn dừng tay lại.

Trong tủ thuốc lúc này vẫn tỏa ra những loại ánh sáng khác nhau, hương thơm ngào ngạt. Bên trong là các loại linh dược quý hiếm, độ trân quý của mỗi loại đều không dưới ba loại linh dược mà hắn mới bỏ vào trong dược đỉnh.

- Trước tiên luyện hóa ba loại linh dược này với vị thuốc chính, xem thử hiệu quả ra sao.
Hàn trưởng lão thầm quyết định, sau đó thu hồi toàn bộ các linh dược khác về.

- Nhãi con, có lời gì trăn trối không?
Khuôn mặt Hàn trưởng lão lộ vẻ châm chọc, từ từ lấy nắp đỉnh lên, hắn chuẩn bị đậy lại.

Diệp Phàm bây giờ rất yếu, mở miệng nói:
- Lão già nhà ngươi có thể đụng đầu vào dược đỉnh chết đi không?

Rầm!

Hàn trưởng lão lấy cái nắp bằng đồng đậy lên được đỉnh, sau đó bắt đầu nhóm lửa chế thuốc. Nếu dùng các loại lửa bình thường thì không thể luyện ra linh đan dược, hắn đang dùng "hỏa sát" để chế thuốc. Một ánh sáng màu bạc tỏa sáng khắp phòng, sau đó lửa dâng cao lên tới tận nắp dược đỉnh.

Nguyên nhân hắn mở động phủ bí mật ở đây là vì dưới nền đất có "hỏa sát", với cảnh giới hiện tại, hắn có thể khống chế lửa đến mức tốt nhất.

- Nhãi con, vì tìm ngươi mà ta đã mất đi cánh tay trái. Ta muốn tế luyện hành hạ ngươi bảy ngày bảy đêm rồi mới hóa thành đan dược!
Hàn trưởng lão đưa cánh tay còn lại lên sờ sờ cánh tay đã bị cụt, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK