Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chỗ sâu nhất của cấm địa Thái Cổ, chín tòa Thánh sơn nối tiếp nhau tạo thành một vòng tròn vờn quanh lại, ở giữa là một vực sâu rất lớn, đen ngòm, khó nhìn thấy điểm cuối.

Lúc này, trên một tòa Thánh sơn có khí thế hùng vĩ, nguy nga tráng lệ rất im ắng, cỏ cây mọc khắp nơi, xanh um tươi tốt. Ngay trung tâm đỉnh núi bằng phẳng có một hồ suối hai thước vuông cuồn cuộn chảy, trên mặt nước có từng điểm sáng lấp lóe khác lạ, giống như do thần dịch hội tụ lại thành.

Ngay giữa hồ suối hơi nhỏ này có một người, nhưng trông giống một cái thi thể khô thì đúng hơn, toàn bộ máu huyết đã mất hết, da thịt toàn thân xám xịt, gần như là khô nứt, hầu như là dính chặt với xương.

- Ta không có chết...
Ngay lúc ngã vào hồ suối, Diệp Phàm liền tỉnh lại. Tinh khí tính mệnh nồng nặc trong hồ suối đã ngăn sự lão hóa đang diễn ra trong cơ thể.

Tính mệnh của hắn gần như đã cạn kiệt, ngũ tạng lục phủ đã héo rút, huyết nhục dường như đã trải qua mấy trăm năm, nhưng khi được ngâm trong nước suối, thân thể của hắn nhanh chóng hấp thu tinh khí tính mệnh ẩn ở bên trong, giống như một vùng đất hạn hán lâu năm gặp phải trời mưa vậy.

Diệp Phàm nằm ngửa bên trong hồ suối hai thước vuông đó, cảm thấy cổ họng của mình cũng khô nứt rồi, đôi môi nứt nẻ chỉ còn một lớp da. Hắn nghiêng đầu qua một cách khó khăn, bắt đầu há mồm uống lấy uống để nước suối.

Nước suốt ngọt có hương thơm dễ chịu đi qua đôi môi và cổ họng khô nứt, như quỳnh tương ngọc dịch, giúp cho thân thể rất thoải mái, trong cơ thể hắn dần có lực lượng lại.

Diệp Phàm uống lấy nước suối, sinh mệnh cạn kiệt dần phát ra ánh sáng sức sống, máu thịt chậm rãi khôi phục lại, ngũ tạng lục phủ khô héo được tinh khí tính mệnh bao phủ lấy, bắt đầu săn sóc.

Hắn biết mình đã thoát khỏi nguy hiểm, sống lại rồi, lực lượng yêu tà của cấm địa Thái Cổ không thể tác động đến cơ thể của hắn khi hắn đang ở trong Thần tuyền. Qua nửa canh giờ nữa, cũng không biết hắn đã uống bao nhiêu nước suối, bụng đã bị rót đầy, không thể nào uống thêm nữa.

Diệp Phàm nằm ngửa trong hồ suối, không muốn nhúc nhích chút nào, đưa mắt nhìn bầu trời xanh lam. Hắn thở dài một cái, việc thoát khỏi cái chết, sinh cơ dần dần hồi phục này dường như giúp hắn trút đi được một gánh nặng.

Hắn nằm ở đó khoảng nửa canh giờ, cảm thấy sinh cơ trong cơ thể dần dần trở nên mạnh mẽ. Qua một lúc sau, cánh tay gầy yếu hơi động đậy, huyết nhục khô héo bắt đầu phồng lên, tinh khí tính mệnh không ngừng khôi phục, tim đập có lực hơn.

Cho đến lúc này, ngũ giác của hắn mới khôi phục như cũ, thân thể rất thư thái. Được nước suối thấm vào, tinh khí tính mệnh không ngừng theo lỗ chân lông chảy vào trong tứ chi bách hải.

- Sống thật là tốt...
Trên mặt Diệp Phàm lộ thần sắc thỏa mãn. Trước đó không lâu tính mệnh của hắn như ngọn đèn yếu ớt trước gió, cho rằng không thể nào thoát được, gần như phải táng thân ở đây.

- Người lúc an nhàn luôn cảm thấy không thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, chỉ khi cảm nhận được tuyệt vọng vô tận trong chốn thâm sơn thủy tận, người ta mới cảm thấy cuộc sống giản dị lại là một loại hạnh phúc.
Diệp Phàm nằm đó, ngẩng đầu lên bầu trời, khẽ nở nụ cười. Hắn đang đợi cơ thể mình khôi phục lại sức sống!

Huyết nhục cùng tạng phủ đã dễ chịu hơn, mạch đập càng lúc càng có lực, làn da dần mềm mại có chút sáng bóng. Rốt cuộc Diệp Phàm đã cảm thấy mình khỏe hơn, không còn mệt mỏi như khi nãy nữa. Hắn chậm rãi ngồi dậy, đồng thời ngũ quan của hắn đã hồi phục, nhất thời ngửi được một mùi thơm nồng nặc, làm cho thần thái người ta sảng khoái, khí thế tốt hơn.

Chung quanh hồ suối hai thước vuông có mười một gốc cây nhỏ, cao khoảng nửa thước, lấp lánh màu xanh lá, giống như được điêu khắc từ những khối ngọc tinh khiết vậy. Thân cây của mười một cây này đều giống nhau, có nhiều lá màu xanh, phát ra ánh sáng màu xanh.

Hiện giờ Diệp Phàm đã không còn là người bình thường như năm xưa, sau khi tu hành thành công, linh giác hắn rất nhạy cảm, tự nhiên nhìn thấu được nhiều thứ trước kia không thể nhận biết.

Tuy mười một gốc cây này rất thấp, nhưng toàn thân cành đều được bao phủ bởi lớp cây già, cứng cáp có lực, quanh co mở rộng, giống như những con rồng có sừng. Diệp Phàm đứng đó nhìn, hắn có cảm giác mấy gốc cây này đã sinh trưởng đến mười vạn năm, tồn tại qua nhiều năm tháng, làm cho người ta thấy nó thật cổ xưa. Hơn nữa, những gốc cây này giống như là một hóa thạch, chứ không phải là thực vật nữa.

Ngay trên đỉnh mỗi một gốc cây nhỏ đều có một trái cây màu vàng phát sáng, lớn như long nhãn vậy, trong suốt, giống như được kim loại đúc thành, thật là bất phàm.

Thân cây như ngọc thạch lại kết xuất ra một trái cây màu vàng như vậy, hai người hòa lẫn với nhau trông rất đẹp mắt, hương thơm tỏa ra ngào ngạt, làm cho lòng người phải say mê.

Trải qua biết bao gian khổ xông vào cấm địa Thái Cổ chính là vì Thánh dược này, Diệp Phàm lập tức kích động. Nhìn thấy mười một trái cây màu vàng trên những thân cây nhỏ kia, hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Thánh Địa cùng thế gia Thái Cổ đã vạch kế hoạch từ rất lâu, trước sau hai lần phái ra cường giả, hao tổn rất nhiều tâm huyết, tế luyện ra cấm khí, thậm chí còn đưa thứ phẩm phục chế Hoang tháp cho trưởng lão mang vào, nhưng kết quả nhận được lại là toàn quân biến thành tro bụi, tất cả cường giả siêu cấp đều vẫn lạc. Các thế lực lớn siêu nhiên không thu được gì.

Nhưng lúc này Diệp Phàm lại đang ngâm mình trong Thần tuyền, Thánh dược gần trong gang tấc có thể lấy một cách dễ dàng, hỏi sao hắn không kích động cơ chứ?

Diệp Phàm bước ra khỏi hồ suối, rồi đưa tay hái một quả trái cây màu vàng. Hương thơm nồng nặc xông vào trong ngũ tạng lục phủ của hắn, nhất thời làm cho thần trí của hắn sảng khoái thanh tỉnh, linh hồn cũng muốn bay ra khỏi cơ thể.

- Quả nhiên là Thánh dược, không hiểu vì sao chúng chỉ có thể sinh trưởng trên vực sâu Thái Cổ yêu tà đến như vậy?

Diệp Phàm đem trái cây màu vàng đưa vào trong miệng, nhai nhẹ nhàng, mùi vị ngọt bùi, hương khí thơm ngát, biến thành một chất hữu hình, làm toàn bộ lỗ chân lông trên người hắn giãn ra, cả người thư thái, giống như đang chìm đắm trong gió xuân.

Trái cây màu vàng sau lớn như long nhãn khi bị cắn nát, liền hóa thành "quỳnh tương ngọc dịch", theo cổ họng của hắn trôi xuống dưới. Diệp Phàm có cảm giác giống như là muốn phi thăng thành tiên, lại có cảm giác mình đã bay lên cao, thư sướng như tiên.

Nay hắn đã là một tu sĩ, nên biết rằng không thể nào phục dụng một trái quả trân quý như vậy như trước kia nữa. Hắn nhanh chóng ngồi xuống, lưng dựa vào gốc cây nhỏ cứng cáp, bắt đầu vận chuyển huyền pháp do Đạo kinh ghi lại.

Nhưng mà do hắn quá suy yếu, cơ thể dường như đã mất hết lực lượng sinh mệnh, suýt nữa thì chết già, tuy rằng đã uống được Thần tuyền, khôi phục không ít tinh lực, nhưng tóc vẫn bạc như tuyết, nếp nhăn chồng chất, huyết nhục khô héo.

Tuy nhiên, khi năng lượng của trái cây màu vàng kim tiến vào trong thân thể của hắn, nó lại không về Khổ hải cũng không vào Thần tuyền, mà trực tiếp xông vào tứ chi bách hải, thẩm thấu vào thân thể già yếu của hắn, làm cho huyết nhục của hắn dần dần lấp lánh kim quang.

Sau khi vận chuyển huyền pháp được ghi lại trên Đạo kinh, tốc độ dung hòa Thánh dược đã được tăng lên. Chỉ sau nửa khắc, huyết nhục vốn khô héo của Diệp Phàm đã trở nên hồng nhuận, tóc bạc cũng đã biến thành màu đen.

Hắn tự tay hái Thánh quả màu vàng thứ hai đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai nuốt. Trái cây thơm ngọt như quỳnh tương hóa thành năng lượng màu vàng, nhanh chóng xông vào các nơi trong cơ thể hắn. Da tay hắn lúc này đã phát ra ánh sáng màu vàng, tỏa sáng ra tứ phương.

Nửa khắc đồng hồ sau đó, Diệp Phàm cảm thấy tinh thần mình tốt hơn nhiều, huyết nhục tràn đầy lực lượng, sinh cơ một lần nữa được thổi bùng lên, da thịt đàn hồi có lực. Hai quả Thánh quả vào bụng, hắn đã thoát khỏi cảnh tượng tuổi già sức yếu, trở thành một trung niên ba mươi mấy tuổi, tinh khí sinh mệnh mênh mông trong người.

Diệp Phàm đứng dậy, giơ tay nhấc chân một cái là tạo ra kình phong, không còn cảm giác suy yếu như khi nãy, tuổi xuân đã được khôi phục lại. Đột nhiên lúc này hắn nhớ tới gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, vội vàng phóng tới một nơi cách đó không xa.

Cách đó khoảng một trăm thước, Kim Thư phát ra ánh sáng màu vàng, lẳng lặng nằm yên trong bụi cỏ. Khi nãy nó không bị Thiên Tuyền Thánh nữ mang theo xuống thâm uyên vô tận. Diệp Phàm vội vàng nhặt lên, đưa vào trong Khổ Hải mình lại.

- May mắn!

Sau khi thu "Đạo kinh" lại, Diệp Phàm đưa mắt nhìn chung quanh một chút: trên Thánh sơn im ắng, nơi này không có bạch cốt xuất hiện, rất an bình.

Hắn nhìn về phương xa, nhất thời cảm thấy cả da đầu tê dại. Bởi vì có hằng hà vô số bạch cốt đang từ dưới thâm uyên vô tận trèo lên tám tòa Thánh sơn kia.

- Tại sao lại như vậy? Chỉ có nơi này không có, hoàn toàn yên tĩnh.
Diệp Phàm suy nghĩ thật nhanh, chỉ trong chớp mắt đã nghĩ đến khối Lục Đồng.

- Đánh bay Thiên Tuyền Thánh nữ, ả ta vẫn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ khối Lục Đồng có lực uy hiếp mạnh đến vậy?
Hắn âm thầm kinh hãi, nhưng cũng không biết có phải như vậy hay không.

- Hoang tháp có thể trấn áp tiên nhân đến chết, Lục Đồng cũng là chí bảo, có khi cũng có lực uy hiếp mạnh đến như thế.

Khối Lục Đồng chìm trong con suối tại Khổ Hải yên tĩnh không một tiếng động, tựa như một hòn đá vững chắc, không thể nào rung chuyển được. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ khống chế được nó, càng không có khả năng lấy nó ra đối địch. Trước đó không lâu, khi Thiên Tuyền Thánh nữ thăm dò vào Khổ Hải của hắn, chạm vào khối Lục Đồng thì chính khối Lục Đồng đã tự động phản kích, mới làm ả ta bị thương nặng. Có một chí bảo như thế, nhưng không thể nào khống chế, cũng không thể nắm trong tay, Diệp Phàm thật lòng rất buồn bực.

- Đó là...
Bỗng nhiên Diệp Phàm hơi biến sắc, bởi vì hắn phát hiện ở tòa Thánh sơn bên cạnh hình như có bóng người. Khoảng cách rất xa nên hắn không thấy rõ, nhưng cũng đủ để xác định đó không phải là mấy bộ bạch cốt kia.

Ở trên đỉnh một ngọn núi có một thanh kiếm lớn dài đến hơn mười thước được cắm thẳng tắp, người đó lẳng lặng đứng trên chuôi kiếm, áo choàng màu đen phiêu động theo gió.

- Hoang nô!
Diệp Phàm có liền phán đoán. Một người sống thực thụ không thể nào tồn tại ở đây được, chỉ có những tồn tại như Thiên Tuyền Thánh nữ mà thôi.

- Còn có...

Sau khi cẩn thận đánh giá, Diệp Phàm thấy trên những tòa Thánh sơn khác cũng có người, đều là những người có thân xác máu thịt đứng trên đỉnh núi.

Diệp Phàm phát hiện trên đỉnh đầu một người trong số họ có một cái chuông lớn như cái phòng đang phát ra ánh sáng, lẳng lặng huyền phù trên đỉnh đầu. Thần sắc Diệp Phàm khẽ trầm lại, hắn lại thấy được người thứ ba đang đứng tựa thân vào một vách đá trên tòa Thánh sơn khác, bạch cốt chung quanh đang leo vòng quanh hắn. Trên đỉnh đầu người này có một cái tháp cổ chín tầng, cao hơn khoảng một thước, tựa như đang trấn áp một phương trời.

- Người thứ tư!
Lúc này hắn lại thấy được "Hoang nô" thứ tư. Người này đứng chắp tay, áo bào màu tím bay phấp phới, trên đỉnh đầu có một đại ấn tỏa ra khí tức cổ xưa, mênh mông.

- Vì sao lại như thế?
Diệp Phàm thầm giật mình trong lòng, hình như trên tòa Thánh sơn nào cũng có người cả.

Chuông, tháp, ấn đều là những loại khí khó tế luyện nhất. Thông thường, những người lựa chọn các vật ấy làm vũ khí đều là những người không tầm thường, nếu có thể tu luyện thành công chân chính, nhất định có thành tự khó có thể tưởng tượng.

- Theo truyền thuyết, không phải là cao thủ siêu cấp, không thể nào làm "Hoang nô" được. Những người lấy chuông, tháp, ấn làm vũ khí của mình chắc chắn là các nhân vật kinh thiên động địa của năm xưa, nói không chừng còn tìm thấy trong sử cổ nữa.

Diệp Phàm nhanh chóng trở về bên cạnh hồ suối. Hắn muốn khôi phục sức sống của mình hoàn toàn, nên đã hái liên tiếp hai trái cây màu vàng ăn vào, năng lượng màu vàng như những dòng nước nhỏ trôi theo máu thịt của hắn đi đến tạng phủ và xương cốt.

Thân thể của hắn phát ra ánh sáng ngọc, năng lượng màu vàng tràn ra bên ngoài cơ thể, giúp cho thân thể hắn trở nên trong suốt, giống như được chạm khắc từ ngọc thạch vậy. Khí tức sinh mệnh tràn ngập phát ra, cho thấy cơ thể Diệp Phàm đã hoàn toàn khôi phục.

Lúc này Diệp Phàm đã lần nữa trở thành một người thiếu niên mười mấy tuổi.

Hắn cảm thấy thần lực cường đại, tinh khí tính mệnh sôi trào, cuồn cuộn như sóng đào, mãnh liệt mênh mông. Ngũ tạng lục phủ của hắn phát ra ánh sáng, không có chút tì vết. Xương cốt lại nhấp nháy tỏa sáng, ngưng tụ thành từng vòng sáng nhẹ. Da thịt thì được bao phủ bởi các loại màu sắc rất đẹp mắt, nhìn qua không hề giống thân thể người phàm chút nào, mà giống như là thân thể của một vị thần được người ta cúng bái.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK