Trên đường bước đi, Diệp Phàm dùng tâm tìm hiểu Tây Hoàng kinh, càng nghiên cứu hắn càng thấy nó thật thâm ảo tuyệt diệu. Trong Đạo Cung của hắn bây giờ có năm con rồng tung bay, tinh khí trời đất cả trong lẫn ngoài hòa hợp với nhau, năm đạo tinh khí xông thẳng lên trời cao.
Cho đến bây giờ, sau khi nhận được đầy đủ bí cảnh Đạo Cung của Tây Hoàng kinh, Diệp Phàm mới hiểu vì sao bí cảnh này được gọi là Đạo Cung: Bởi vì bí cảnh này giống như một tòa cung điện tọa lạc trên đỉnh núi vĩnh hằng, bên trong có ẩn chứa đạo lực vô tận.
Năm thần tàng mê mê mang mang, phía sau bọn họ còn có năm tòa cổ miếu như ẩn như hiện, những tòa cung điện này nguy nga mà cao xa, thần bí mà mơ hồ.
Trong lúc bản thân đạt đến cảnh giới vô ngã vô vật, dường như trong thâm tâm không còn vật gì tồn tại nữa, thì hắn lại nghe được từng trận từng trận âm thanh của đại đạo, giống như là tiếng thiền hát, hoặc như là âm thanh tế tự thượng cổ. Những âm thanh này phảng phất vượt qua thời không, từ quá khứ xa xôi dài dằng đặc kéo đến đây.
Có thể nói là vô cùng thần bí, thậm chí còn được gọi là quỷ dị, tại sao lại có một âm thanh như vậy trong cơ thể con người?
Trước khi tiến vào bí cảnh Đạo Cung, Diệp Phàm đã từng nghe người ta nói đến việc lúc tu luyện bí cảnh này, thân thể còn người sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.
Sau khi nhận được đầy đủ phần bí cảnh Đạo Cung của Tây Hoàng kinh do Tây Hoàng Mẫu thượng cổ khai sáng ra, hắn mới cảm nhận được cái "không thể nào tưởng tượng nổi" này.
Đạo Cung của Diệp Phàm bây giờ chưa trời cao, hóa sinh ra năm cung điện. Mặc dù mấy cung điện này mơ hồ mông lung, nhưng vẫn có thể thấy nó tồn tại được: các âm thanh thiền hát, âm thanh tế tự thượng cổ xé rách bầu trời, phiêu miểu truyền đến.
Diệp Phàm không thể nào hiểu nổi, không rõ tại sao lại có những chuyện như vậy. Hắn nhớ tới những gì người khác đã đoán cũng như sách cổ đã từng ghi lại: đó là "thệ ngã"(1). Mặc dù ta sinh ở thời nay, nhưng lại có ta ở kiếp trước, những âm thanh đó chính là những lời của “thệ ngã” tụng kinh cho ta ở kiếp này.
"Thệ ngã" trường tồn hóa sinh ngũ khí, níu kéo cái khiếm khuyết của đai đạo, tụng kinh cho chính mình, qua đó động đến thiên địa, nắm bắt quỹ tích đai đạo, tẩm bổ mệnh chủ, để cho ta kiếp này bất hủ.
Đây là một thuyết pháp rất huyền bí, có rất ít người có thể hiểu rõ nội dung ở bên trong hoặc giải thích thông thấu cái mê hoặc này. Nhưng mà, những tu sĩ kiệt xuất tuyệt đối không tin có cái gọi là "kiếp trước", và "thệ ngã" cũng không phải là "ta" ở kiếp trước.
Ngoài thuyết pháp "thệ ngã" ra, còn có một loại thuyết pháp khác, đó là thân thể con người như trời đất, đối ứng với đại thế giới. Đạo Cung được gọi là Đạo Cung là vì ở đó có "đạo ta", là một mặt của đại đạo, đối ứng với đại đạo trong đại thế giới.
Dựa theo cách nói này, những tiếng thiền hát hay âm thanh tế tự thượng cổ từ trong cung điện phát ra, thật ra là do "đạo ta" và đại đạo thế giới hô hứng lẫn nhau, trong ngoài tác động với nhau.
Nói một cách chính xác hơn là ta bắt đầu cảm nhận được quỹ tích của đại đạo, hiểu được chí lý của thiên đạo. Đạo ở trong ta hiện ra ở bên ngoài, súc tích sinh ra ngũ khí bên trong, yên lặng dẫn động đại đạo thiên địa.
- Đây chính là đạo, là một phần đại đạo mà chính đạo tính của ta đã hiểu được, tìm hiểu được chí lý trường sinh, qua đó tẩm bổ mệnh chủ.
- Nói khách khác, đó chính là ta, chứ không phải là thiền hát hay là âm thanh tế tự thượng cổ nào, tất cả là do ta ngộ đạo được.
Sau khi nhận được đầy đủ phần bí cảnh Đạo Cung của Tây Hoàng kinh, rốt cuộc Diệp Phàm đã biết được cái "không thể nào tưởng tượng nổi" ở bí cảnh này, và hắn cũng biết rằng từ đây về sau còn rất nhiều những chuyện như vậy phát sinh.
- Tu sĩ theo đuổi trường tồn, trong lúc đi về điểm cuối của tiên lộ nhất định gặp phải nhiều chuyện tương tự như thế. Ta đoán từ xưa đến nay có lẽ cũng chỉ có các Đại Đế mới hiểu được mấy việc này đi.
Con đường theo đuổi sự siêu thoát, để cho bản thân trường tồn với thế gian là một con đường rất dài, cần phải chậm rãi bước đi. Hầu hết ai cũng muốn mình hiểu được đại đạo chân chính, nhưng chắc chắn có rất nhiều câu đố và bí mật không thể nào hiểu được, tu sĩ chỉ còn cách đi xa hơn con đường ấy, rồi mới dần dần hiểu được những điều đó.
Diệp Phàm hoàn toàn hiểu vì sao ở thời thượng cổ có những Đại Năng chỉ chuyên tu một bí cảnh, hiển nhiên điều này cũng có chút đạo lý.
Không nói đến bí cảnh Luân Hải, chỉ riêng phần bí cảnh Đạo Cung này đã có nhiều điều bí ẩn rồi, rốt cuộc là "thệ ngã" hay là "đạo ta"? Rốt cuộc những điều này có ý nghĩa gì? Sợ rằng có tu hành cả đời thì người tu sĩ cũng không hiểu thấu được.
Diệp Phàm có một dự cảm, sau khi tu hành đến điểm cuối, rất có thể trong tương lai hắn sẽ quay trở lại trọng tu các bí cảnh này một lần, bởi vì ở bí cảnh Đạo Cung và bí cảnh Luân Hải còn rất nhiều điều thần bí có thể khai thác được.
Nhưng mà bây giờ hắn chưa cần suy nghĩ nhiều như thế. Hắn đã chiếm được tâm pháp hoàn chỉnh bí cảnh Đạo Cung của Tây Hoàng kinh, nhiêu đây đã đủ giúp hắn tu hành thành công đại đạo ở bí cảnh này, còn chuyện tương lai thì hãy để tương lai giải quyết.
Dao Trì cố địa cách mỏ cổ Thái Sơ khoảng vạn dặm, Diệp Phàm và Hắc Hoàng chạy gần nửa tháng mới rời khỏi khu vực biên giới cấm địa, sau đó đi đến một ốc đảo.
Trên đường đi, Diệp Phàm đã cẩn thận nghiên cứu Tây Hoàng kinh, mặc dù cảnh giới không tăng lên, nhưng thực lực của hắn lại có nhiều tiến bộ. Sự thật chính là như vậy, một khi vận chuyển tâm pháp hoàn chỉnh thì thần lực đánh ra sẽ cường đại hơn rất nhiều.
Đây chính là tác dụng của cổ kinh, tâm pháp tầm thường không thể nào so sánh với nó được. Một khi sử dụng cổ kinh để vận chuyển, thần lực của mình giống như là được từ từ nâng lên, giúp cho chiến lực theo đó tăng cao.
- Các Thánh Tử và Thánh Nữ của các đại Thánh Địa có tu vi vượt xa người cùng thế hệ chắc chắn có liên quan tới vấn đề này.
Diệp Phàm thở dài nói.
Đặc biệt là Diêu Quang thánh tử, người này không chỉ là thiên tài ngút trời, mà còn được tu luyện cổ kinh tuyệt thế, chiến lực càng kinh khủng hơn nhiều. Đối với hắn, việc chiến đấu với những người cùng giai thật sự rất vô nghĩa, lực lượng của hắn đã đủ áp chế hoàn toàn.
Nửa tháng này Diệp Phàm vừa tìm hiểu Tây Hoàng kinh, vừa tỷ thí với Hắc Hoàng. Lấy tâm đắc diễn sinh thành hành động chính là một cách luyện tập tốt.
Có được toàn bộ tâm pháp bí cảnh Đạo Cung của Tây Hoàng kinh, chiến lực của hắn đã tăng lên rất nhiều. Mỗi lần sử dụng Đấu chiến thánh pháp là Hắc Hoàng lại nhe răng nhếch miệng, cảm giác rất đau đớn.
- Không được, ta muốn thù lao. Ngày ngày miễn phí so chiêu với ngươi như vậy làm hao tổn thần lực của ta lắm.
Hắc Hoàng kêu to lên.
- Ngày ngày bị ngươi cắn, ngươi còn muốn trả thù lao, nghĩ gì thế?
Diệp Phàm bác bỏ.
- Ngươi cho rằng ta muốn cắn ngươi sao? Da dày thịt béo không dễ ăn, chỉ làm phí sức lực của ta.
Mấy ngày nay Hắc Hoàng luôn ở thế bị động, mỗi khi Diệp Phàm cảm ngộ được điều gì là lại tới tìm nó so đấu, một khi xong chuyện là bay lên trời, làm cho nó phải mở miệng mắng chửi.
Khi thoát khỏi khu vực biên giới cấm địa, rồi tiến vào trong một ốc đảo xong, Diệp Phàm nhìn Hắc Hoàng một cái, rồi nói:
- Trông ngươi y hệt một con trâu, rất cao lớn, khó coi lắm đấy. Có thể biến nhỏ được một chút không?
- Tiểu tử, nói vậy là có ý gì? Cường tráng mạnh mẽ như ta, nếu nói có phong thái như thần, đẹp đẽ như ngọc thì cũng không sai đâu.
Hắc Hoàng ngẩng cao đầu lên.
Diệp Phàm nhìn thân thể đen như tơ lụa đen của nó, trêu chọc:
- Chắc là rơi vào một mỏ ngọc đen thui.
- Cái này gọi là thần võ, là mạnh mẽ, ngươi có hiểu hay không?
Sắc mặt Hắc Hoàng khẽ trầm lại.
- Như vậy không được, trông ngươi như vậy rất dễ làm người khác chú ý, nhất định phải nhỏ đi.
Diệp Phàm suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu như ngươi không biến nhỏ, vậy tạm thời làm tọa kỵ của ta đi, không ít người cũng cỡi dị thú.
- Muốn chết!
Hắc Hoàng nghiêm mặt lại. Nếu như không phải Diệp Phàm có thể bay lên trời, chắc chắn nó đã xông qua cắn.
- Ngươi đừng tưởng bở, ta còn chưa điên đến mức làm cẩu kỵ sĩ đâu. Để cho người khác thấy ta cưỡi một con chó cụt đuôi, chắc chắn họ sẽ cười đến nỗi răng hàm rụng xuống dưới đất.
Lúc này bọn họ vừa mới đi vào trong ốc đảo, ở đây có vài người dân địa phương . Thỉnh thoảng có tu sĩ đi ngang qua, thấy chó mực lớn như vậy đều đưa mắt nhìn qua. Quả thật hình thể của Hắc Hoàng rất dễ làm người khác chú ý.
- Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy nhân sủng sao?
Hắc Hoàng bất mãn.
Diệp Phàm nghe thấy có cảm giác rất kỳ quái, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra. Con chó mực này nói chuyện quá thất đức, đang nói hắn là nhân sủng.
- Con bà nó, con chó chết nhà ngươi muốn bị lột da sao?
Hắc Hoàng ngẩng cao đầu lên, bước dài tới rồi nói:
- Bổn Hoàng đang nói sự thật, mấy người đó thấy chuyện hiếm có, cho rằng ta mang nhân sủng đi bộ nên liên tục nhìn qua, thật làm ta thấy ghét.
- Đồ chó chết!
Diệp Phàm đen mặt lại, muốn hành hung nó một bữa. Rõ ràng người khác đang nhìn nó, kết quả nó lại nói ngược như thế.
- Tiểu tử, ta thấy ngươi cũng tạm được, hay là làm nhân sủng của bổn Hoàng đi.
Hắc Hoàng nghiêng đầu nói.
"Leng keng", "leng keng", "leng keng"...
Âm thanh kim loại lại vang lên, bọn họ đã nhào vào đánh nhau.
- Con chó nhà ngươi muốn làm sủng vật ta còn chưa nhận đây, còn dám ăn nói bậy bạ như vậy!
- Bổn Hoàng cũng thấy không cần một tên nhân sủng như ngươi, sau này phải tìm một Thánh Tử làm nhân sủng mới được!
Diệp Phàm thầm mắng trong lòng, một con chó đen thui lại muốn tìm người làm nhân sủng cho nó, thật sự muốn để người khác rút gân lột da nó ra mà, thật quá đáng giận.
Cuối cùng Diệp Phàm lấy cổ kinh Yêu tộc Đại Đế ra uy hiếp, lúc này Hắc Hoàng mới tỏ ra nhượng bộ, dù không muốn nhưng cũng phải thu nhỏ thân thể lại, hóa thành một con chó mực nhỏ. Nếu như không tính cả cái đuôi cụt kia, nó còn chưa dài hơn một thước.
- Phong thái tuyệt thế của bổn Hoàng bị tổn hại nghiêm trọng, làm mất hết hình tượng của ta.
- Phong thái tuyệt thế...ngươi muốn dẫn một đám chó săn tới sao?
"Gâu..."
Hắc Hoàng nhào tới cắn, may mà Diệp Phàm đã có phòng bị.
Khi đi ngang qua một số tiểu trấn, bọn họ cũng không dừng lại, mà trực tiếp đi tới thành thị phồn hoa nhất của ốc đảo này.
- Tiểu tử, ngươi thật là không thành thật, ngay cả chỗ ở của vị Đại Năng kia cũng không biết, còn phải dò hỏi người khác. Vậy làm sao ngươi dẫn ta đi tìm cổ kinh đây?
Hắc Hoàng rất bất mãn.
Ốc đảo này có tên là Khúc Châu, chu vi khoảng ba ngàn dặm, cũng không lớn lắm. Ở Bắc vực bao la này, có rất nhiều ốc đảo như vậy.
Khúc Châu cách Thánh thành phồn hoa nhất của Bắc vực khoàng vài chục vạn dặm, có thể nói là đường xá xa xôi và rời xa hẳn trung tâm Bắc vực, nên đây cũng không phải là một vùng đất phồn hoa.
Thành thì ở trung tâm ốc đảo nay có tên Triêu Dương, dân số khoảng chín mươi vạn, đây là cổ thành phồn hoa nhất của Khúc Châu, có lịch sử hơn ngàn năm rồi.
- Rốt cuộc ngươi có thể tìm được chỗ ở vị Đại Năng kia không?
Khi đi tới ngoài thành Triêu Dương, Hắc Hoàng hỏi.
- Bắc vực có mười ba nhóm giặc cướp lớn, hắn xếp hạng thứ tư, mà các đại Thánh Địa rất căm ghét hắn, chắc chắn người ngoài không biết được nơi hắn ở. Ta muốn tìm con cháu của tên giặc cướp này để hỏi thăm.
Diệp Phàm biết đến thành Triêu Dương là nhờ đám người Đồ Phi và Lý Hắc Thủy nói, đám người đó nói rằng nếu như Diệp Phàm muốn tìm bọn hắn thì có thể đến thành Triêu Dương ở Khúc Châu tìm tòi một chút.
Cổ thành Triêu Dương cổ xưa nhiều màu, vách tường đã bị ngả màu rất nhiều, thể hiện rõ lực lượng ăn mòn của thời gian, nhưng nó vẫn hùng vĩ như cũ, nguy nga cao lớn.
Vừa vào thành, Diệp Phàm liền thấy bức họa của mình, chính xác là lệnh truy nã được treo cao ngay trên tường thành, nhưng hắn thấy số tiền được đã được tăng lên đến một phương nguyên ( một vạn nguyên).
- Tiểu tử, ngươi rất đáng giá đó!
Hắc Hoàng cười gian.
- Ngươi cứ giả ngốc đi!
Đường đi ở đây có nhiều xe ngựa qua lại, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Hắc Hoàng đi qua đi lại một hồi, muốn ăn gì là cứ mở miêng cạp cạp, kết quả là rước lấy một đống chủ nợ vây quanh Diệp Phàm, làm Diệp Phàm tức đến nỗi hàm răng cứa vào nhau ken két.
Vừa mới vào thành không lâu, hắn đã nghe được một tin tức: anh kiệt thế hệ trẻ của Khúc Châu muốn tổ chức thịnh hội.
Diệp Phàm chọn một nơi để dùng cơm, vừa lúc sát ngay một đổ thạch phường. Người ra người vào ở đây đều là tu sĩ.
- Các anh kiệt trẻ tuổi Khúc Châu tụ lại, lần này lại có chuyện hay rồi.
- Đây là thế gia Hoang Cổ Cơ gia tổ chức ấy, còn phát thiệp mời nữa, chủ yếu là muốn huy động lực lượng giúp họ tìm một người.
- Mấy cường giả trẻ tuổi của Cơ gia và Diêu Quang thánh địa đều xuất hiện, nếu không phải như thế, thịnh hội này cũng không sôi nổi đến thế.
- Hình như người làm cho hai Thánh Địa phát động chúng binh như vậy là tên tiểu tử còn chưa dứt mùi sữa mẹ ở ngoài thành thì phải, ta thấy tên đó không có gì đặc biệt cả.
- Tên tiểu tử đó từng đốt chết một thái thượng trưởng lão Cơ gia, ngươi làm được sao?
Diệp Phàm cẩn thận lắng nghe, sắc mặt bình tĩnh. Vì muốn bắt được hắn, xem ra Cơ gia cũng chịu khó thật đấy!
Khi còn ở Nam vực, hắn đã trở thành kẻ thù còn toàn bộ đệ tử trẻ tuổi của Cơ gia.
Lần thịnh hội này cũng do các đệ tử trẻ tuổi Cơ gia tổ chức, ngoài ra, bọn họ cũng tổ chức thịnh hội như vậy ở các ốc đảo khác nữa.
Diệp Phàm sờ sờ cằm một chút, khẽ suy nghĩ: đệ tử trẻ tuổi của Cơ gia có khoảng ba người đạt tới cảnh giới thứ tư bí cảnh Đạo Cung, người bên Diêu Quang thánh địa cũng gần như thế, và chỉ có khoảng ba bốn người mà thôi.
Nếu như tiểu Thần Vương Cơ Hạo Nguyệt chưa tới và Diêu Quang thánh địa không xuất hiện, hắn cũng không ngại dùng dung mạo thật đi tới thịnh hội đó đại khai sát giới một lần.
- Nếu như dùng dung mạo thật xông vào đó đại sát tứ phương, cũng coi như là đánh nát mặt mũi của các Thánh Địa a. Nhưng mà...làm như vậy có quá đáng hay không?
Diệp Phàm tự nói trong lòng, quả thật hắn cũng rất kích động. Bị Cơ gia đuổi giết đến Bắc vực rồi mà cũng không sống yên ổn được, mấy đệ tử trẻ tuổi của Diêu Quang thánh địa cũng bị cuốn vào bên trong, hắn thật sự muốn vung tay một lần cho thống khoái.
Mà hắn có ý nghĩ như vậy bởi vì hắn đã nắm giữ được thuật pháp "cải thiên hoán địa" trong Nguyên Thiên thư, hắn cứ dùng dung mạo thật đi tới đó đại náo một lần rồi phất tay rời đi, sau đó đối phương có muốn kiếm hắn thì cũng rất khó a.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK