Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bà yên tâm, giữa chúng ta không có gì cả.
Diệp Phàm truyền âm, chỉ nói một câu như vậy.

- Không có là tốt nhất.
Cơ Huệ không nói thêm gì, dẫn đầu đi vào bên trong.

Sau khi ngồi xuống, Cơ Huệ rất quan tâm đến những chuyện của Cơ Tử Nguyệt trên đoạn đường này, hỏi thăm kỹ càng, rõ ràng từng chi tiết.

- Khổng Tước vương thật sự quá cuồng vọng rồi, muốn giết Hạo Nguyệt, còn muốn bắt ngươi đi, thật sự là...
Mái tóc trắng của Cơ Huệ khẽ bay, nói:
- Gia chủ cùng Diêu Quang Thánh Chủ đều xuất quan rồi, lần này là nhằm vào hắn, cho dù không thể giết hắn thì cũng phải bắt hắn trả một cái giá lớn.

Thế lực lớn từ thời đại Thái Cổ truyền thừa xuống không cho phép bất cứ ai làm nhục họ, Khổng Tước vương tám trăm năm trước đã trêu chọc Diêu Quang Thánh Địa, hôm nay lại ra tay với Cơ gia. Hai thế lực được truyền thừa cổ xưa này đã thực sự tức giận, Thánh chủ hai bên cũng liên thủ với nhau, là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Sau đó Cơ Tử Nguyệt đi rửa mặt.

Nàng chạy trốn đường dài như vậy, quần áo đã tả tơi hết, rách rưới không chịu nổi, cần phải sửa sang lại một chút.

- Vị thiếu niên anh hùng này, ngươi nghĩ muốn cái gì? Cơ gia ta có thể đền bù tổn thất cho ngươi.
Cơ Huệ quay người nhìn về phía Diệp Phàm, sắc mặt bà bình tĩnh, không có chút thần thái nào.

Trong lời nói bà ta không hề có chút cảm kích hay thân thiện gì, mà Cơ Huệ làm như vậy là muốn nói với Diêp Phàm địa vị Cơ gia cao đến cỡ nào, đến mức ngươi không thể chạm tới. Dù ngươi có ân với Cơ gia, chúng ta hoàn toàn có thể dùng những cách khác để đáp lại.

Mà bản thân Diệp Phàm ước gì được đơn giản như thế, từ đầu hắn đã không muốn vào Cơ gia, chỉ cần thương thế hồi phục kha khá là hắn sẽ lập tức đi ngay.

- Cơ gia chưa bao giờ để cho ai chịu thiệt thòi cả, dù là ân tình gì, chúng ta đều có năng lực hoàn lại.
Cơ Huệ sợ Diệp Phàm không hiểu được ý tứ bên trong, tiến thêm một bước rồi nói:
- Ngươi muốn thứ gì? Trên đời này, ngoại trừ trăng cao trên trời, không có thứ gì mà Cơ gia ta không xuất ra được, chúng ta sẽ triệt để trả hết nợ nhân tình.

Liên tưởng đến cảnh cáo không lâu trước đó, lúc này Diệp Phàm đã hiểu rõ ý người này, hơn nữa hắn cũng hiểu được chênh lệnh hai bên. Hắn bắt đầu tìm cách nhanh chóng rời đi.

Diệp Phàm đã có chút chán ghét. Hắn khổ sở vạn dặm hộ tống Cơ Tử Nguyệt trở về, bản thân còn bị trọng thương, nhưng đối phương lại có cái bộ dạng này.

Hắn tỏ vẻ điềm nhiên, rồi nói ra một câu:
- Thật ra trước giờ ta vẫn muốn nhìn thấy Hoang Tháp một lần, bây giờ rất muốn nhìn thấy nó.

Ngươi không phải nói là trừ trăng cao thì cái gì cũng có thể cầm ra sao? Vậy lấy Hoang Tháp ra đi, để cho ta biết một chút. Diệp Phàm thầm bĩu môi trong lòng.

Sắc mặt Cơ Huệ hơi sững lại, rồi nhàn nhạt nói:
- Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?

- Ta không cần gì cả! Nhiều thì một ngày, khi thương thế hồi phục lại, ta sẽ lập tức đi ngay. Bà yên tâm!

Sắc mặt Cơ Huệ trầm xuống, nói:
- Người thiếu niên, không cần hao tâm tổn trí nhiều như vậy, chúng ta có ân báo ân, sẽ không thiếu nợ ân tình ai cả.

Đến bây giờ, bà lão này đã không còn che giấu gì nữa, tỏ ra ngạo nghễ vô cùng. Bà ta tuyệt không muốn thấy thiếu niên lại lại thân mật với viên minh châu Cơ gia.

- Ngươi nhanh chóng chọn đi, sau đó ta sẽ phái người đưa ngươi rời đi.

Nói tới đây, dường như Cơ Huệ đã hết kiên nhẫn.

Diệp Phàm nhẹ gật đầu, nói:
- Được rồi.

Cơ Huệ trực tiếp nói luôn:
- Ta đưa cho ngươi một cái vũ khí thông linh, được lấy từ ngôi mộ Yêu Đế. Nhiêu đó đã đủ trả hết nhân tình cho ngươi rồi.

Ngạo khí người này thật lớn. Cứ làm như đưa cho Diệp Phàm một vũ khí thông linh là hắn đã lời lớn lắm vậy.

Càng lúc Diệp Phàm càng chán ghét người này, hắn từng có được ba cái vũ khí thông linh, tuy nói đã bị đạo sĩ vô lương kia cướp mất, nhưng dù sao cũng từng cầm qua.

- Nếu tiền bối muốn tặng đồ cho ta như thế, vậy cứ đưa ta mấy chục khối nguyên hoặc mấy xe linh dược cũng được.

Nếu đối phương đã lạnh nhạt như thế, Diệp Phàm cũng không cần khách sáo nữa. Hiện tại nói việc nhân tình đúng là làm tổn thương lương tâm mình, mà cũng thật có lỗi với "tâm ý" của người khác.

- Ngươi mở lời cũng thật lớn nhỉ!
Sắc mặt Cơ Huệ cứng đờ, sau đó gật gật đầu, nói:
- Nếu ngươi đã không muốn vũ khí thông linh, ta sẽ đưa ngươi một khối "nguyên"!

Chỉ một khối? Diệp Phàm oán thầm, ngươi quá keo kiệt!

- Cơ Nhân, ngươi dẫn hắn đi lấy một khối "nguyên".
Cơ Huệ phân phó.

Một lão quản sự hơn sáu mươi tuổi đứng đó tuân lệnh, làm động tác mời Diệp Phàm ra ngoài rồi dẫn đường đi trước.

Bọn họ đi tới một nơi trong sân, ở đó có một chiếc xe sáng bóng lấp lánh. Tuy chiếc xe này chỉ dài năm sáu thước, nhưng lúc nhìn vào lại gây người ta cảm giác nó rất lớn.

Diệp Phàm theo lão quản gia tên Cơ Nhân lên xe, ngay thời khắc đi vào trong đó, hắn liền kinh ngạc. Trong xe rất rộng lớn, không hề giống một chiếc xe, phải nói là giống một động phủ lớn thì đúng hơn.

Trong xe tràn ngập các loại màu sắc khác nhau, khí hậu ấm áp, làm người ta có cảm giác như đang đi vào mộng ảo. Đây là một động phủ bằng ngọc thạch, sau đó bị tế luyện thành một chiếc xe, vô cùng thần dị.

- Chỉ một khối ngọc này thôi đã có giá trị liên thành, đừng nói là tu sĩ tầm thường, chỉ là một môn phái đã không thể có được.
Cơ Nhân nói như vậy.

Cơ Nhân dẫn Diệp Phàm tới một gian bảo khố, bên trong có ánh màu ngọc bích lượn lờ, rất nhiều vũ khí được đặt ở đây. Cái thì sát khí um tùm, cũng có thần quang chói mắt, còn có những thanh cổ xưa cũ kỹ nữa.

- Hiện giờ chỉ còn một khối "nguyên" này, nhưng mà đã đủ để báo đáp ân tình của ngươi rồi.

Âm thanh Cơ Nhân bình thản, không có chút tình cảm nào. Từ đống bảo khố lấy một hộp ngọc ra, đưa cho Diệp Phàm.

Đây mà là báo ân gì chứ? Rõ ràng là giao dịch mà. Chỉ là một quản sự mà cũng có bộ dáng này, Diệp Phàm khó chịu trong lòng. Nhưng hắn không muốn nói thẳng ra, nếu không, bản thân hắn sẽ gặp phiền phức đó.

Ngay giây khắc mở hộp ngọc ra, lập tức có một cỗ tinh khí sinh mệnh tinh thuần tràn ra ngoài, một khối nguyên trong suốt lớn như một nắm đấm lóe lên, tản phát ánh sáng mờ nhạt, xung quanh còn có sương mù chuyển động.

Một khối "nguyên" lớn như vậy đúng là rất trân quý, hơn nữa nó còn rất tinh khiết, không có chút tạp chất nào. Đây là một khối "nguyên" được hình thành từ thời đại Thái Cổ, bên trong có chứa rất nhiều tinh khí sinh mệnh.

Ngay cả lão quản sự luôn tỏ ra lãnh đạm lúc này mắt hắn cũng dần hiện lên một tia sáng kỳ dị, dường như rất động tâm.

Khi trở lại đại sảnh, Cơ Tử Nguyệt đã rửa mặt xong, đang nói chuyện với Cơ Huệ, cười đùa vui vẻ.

Cơ Huệ chỉ gật đầu với Diệp Phàm một cái, không nói thêm gì nữa.

Ngay lúc này, có người vào bẩm báo Hoa Vân Phi ở Thái Huyền môn cầu kiến.

- Đúng, là hài tử đó, mau mau mời vào.
Cơ Huệ tươi cười.

Một lát sau, Hoa Vân Phi mặc áo lam bồng bềnh, giống như một đóa hoa chuyển động giữa không trung xuất hiện trong đại sảnh, gây cho người ta cảm giác cao thượng. Hắn thi lễ với Cơ Huệ.

- Hài tử tốt, mau mau đứng dậy, không cần như thế.
Cơ Huệ tiến lên, cười nói liên tục, đích thân đứng dậy chào đón.

Diệp Phàm thật không biết nói gì nữa. Bà lão này lúc này vô cùng lãnh đạm với hắn, nhưng khi thấy Hoa Vân Phi lại tỏ ra thân thiện như vậy, trước sau đối lập với nhau thật là khổng lồ.

Cơ Tử Nguyệt cũng ngạc nhiên, nói:
- Cô tổ, người biết hắn?

Cơ Huệ cười nói:
- Tại sao ta không biết hắn chứ? Mẫu thân ta họ Hoa, xuất thân từ Thái Huyền môn. Vân Phi không phải là người ngoài, mà con nên gọi hắn là biểu huynh mới đúng.

- Biểu huynh quái đản...
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng nói thầm, người khác không thể nghe được nàng đã nói gì.

- Chính ta đã sắp xếp để Hạo Nguyệt ca ca con đấu với Hoa Vân Phi hai năm trước.
Nói tới đây, dường như Cơ Huệ rất cao hứng, nói tiếp:
- Hai người đều là thiên tài tuyệt thế, Hạo Nguyệt là Thần thể, Hoa Vân Phi lại có thiên phú dị bẩm, thắng thua cũng chỉ trong một chiêu mà thôi.

Cơ Tử Nguyệt lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

- Tiểu hài tử con nói gì đó?
Cơ Huệ trợn mắt nhìn nàng một cái, sau đó nhìn về phía Hoa Vân Phi, nói:
- Vân Phi, sao con lại tới đây?

- Khổng Tước vương xuất thủ làm khiếp sợ cả khu vực này, Hạo Nguyệt huynh sinh tử không rõ, Tử Nguyệt tiểu thư cũng không biết ở nơi đâu. Con muốn tham gia tìm kiếm một chút, nên đã dẫn người tới khu vực này. Biết tiền bối ở đây, con liền tới bái kiến.
Hoa Vân Phi bình tĩnh trả lời, nói:
- Chúc mừng Tử Nguyệt tiểu thư thoát hiểm.

- Đáng tiếc, ta còn chưa biết hung thủ đích thực là ai.
Cơ Tử Nguyệt tự nói.

- Hài tử ngoan, phần tâm ý này thật đáng quý.
Cơ Huệ tươi cười, nắm tay Hoa Vân Phi rồi nói:
- Con hãy gọi ta là cô tổ như Tử Nguyệt đi, đừng làm như người xa lạ. Làm khó ngươi rồi, chạy xa mấy vạn dặm tới đây để cứu viện, thật là khó a.

- Cô tổ...
Cơ Tử Nguyệt có chút bất mãn. Diệp Phàm khổ sở vạn dặm để đưa nàng trở lại, thân bị thương nặng nhưng lại bị cô tổ nàng bỏ qua một bên.

Mà Hoa Vân Phi chỉ đi tới đây thôi, còn chưa xuất thủ gì, thế mà Cơ Huệ lại tỏ ra thân thiện như thế, làm cho nàng không thể chịu được.

- Yên tâm, Cơ gia chúng ta sẽ không thiếu nhân tình ai cả, ta đã bồi thường cho hắn đủ rồi.
Cơ Huệ xoay người lại đáp, thần sắc bình tĩnh.

- Diệp tiểu huynh đệ...
Hoa Vân Phi hơi kinh ngạc, nói:
- Sao ngươi cũng ở đây?

- Ta đi ngang qua mà thôi.
Diệp Phàm đáp lại.

Hoa Vân Phi âm thầm truyền âm, nói:
- Diệp tiểu huynh đệ, ngươi lặng lẽ rời đi như vậy, muốn rời khỏi Thái Huyền sao?

- Không thể nói vậy.

- Thể chất ngươi rất đặc thù, nếu ở lại Thái Huyền thì chắc chắn sẽ có ngày triển lộ tài năng của mình. Ta tin chưởng giáo sẽ cố gắng bồi dưỡng ngươi.
Dường như Hoa Vân Phi muốn giữ Diệp Phàm lại.

- Ta chỉ ra ngoài lịch lãm một chút, nói không chừng sẽ có ngày về lại Chuyết phong.
Diệp Phàm cũng không ngờ lại gặp đệ tử xuất sắc nhất Thái Huyền ở đây.

Hoa Vân Phi gật đầu, không nói thêm gì nữa.

- Cơ Nhân, ngươi hãy chiêu đãi tốt vị anh hùng thiếu niên này, đừng có chậm trễ.
Cơ Huệ phân phó lão quản sự bên cạnh, sau đó nắm lấy tay của Cơ Tử Nguyệt và Hoa Vân Phi, mặt tươi cười, nói:
- Chúng ta ra phía sau đi, ta có mấy lời muốn nói với các ngươi.

- Cô tổ...
Cơ Tử Nguyệt bất mãn kêu lên, nhưng không thể giãy dụa được, bị Cơ Huệ dẫn ra sau hậu viện.

"Ông bà nhà ngươi!", Diệp Phàm thầm nói bốn chữ này.

- Diệp tiểu ca, mời!
Lão quản sự Cơ Nhân tiến lên làm thế muốn mời Diệp Phàm đi theo, nói:
- Ta đã chuẩn bị một phòng cho ngươi, nếu cần gì thì cứ lên tiếng.

- Không cần!

Sau khi vào phòng, Diệp Phàm liền lấy Ngọc Tịnh bình ra, uống vài ngụm Thần tuyền rồi bắt đầu vận chuyển huyền công.

Thể chất hắn đặc thù, lực lượng sinh mệnh tràn đầy, thân thể khôi phục rất nhanh. Tuy ngay ngày mai chưa thể khôi phục lại hoàn toàn, nhưng đã có thể một mình lên đường.

Cao nhân Cơ gia từ các nơi khác nhận được tin Cơ Tử Nguyệt ở đây liền vội vàng tụ tập lại, Cơ Huệ cũng hoàn toàn yên lòng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến ngày thứ hai, Diệp Phàm cảm thấy tinh thần cả người thoải mái, quả nhiên đã khôi phục gần như hoàn toàn, hắn muốn đi ra cáo từ. Mà lúc này người của Cơ gia cũng muốn rời khỏi nơi đây để trở về.

Lần này Cơ Tử Nguyệt không ngăn cản hắn, mà tự mình tiễn hắn. Lúc gần đi, nàng còn truyền âm nói:
- Sự việc lần này quá lớn, gia chủ cũng bị kinh động rồi. Mà trên người ngươi lại có quá nhiều bí mật, nếu như theo ta trở về Cơ gia, chắc chắn sẽ bị hắn nhìn thấu. Ngươi đã cứu tính mạng ta, ta sẽ không để ngươi bị gì. Nghĩ đi nghĩ lại, ngươi mau đi đi.

Nói tới đây, Cơ Tử Nguyệt thầm đưa cho Diệp Phàm một khối ngọc bội, nói:
- Đây là một khối ngọc thông linh, có thể xóa đi ấn ký người khác để lại trên người ngươi. Tiểu hài tử xấu xa...cẩn thận.

- Được, hữu duyên tái kiến.
Diệp Phàm vung tay lên một cái, sau đó đi về phương xa.

- Đi thôi, không cần nhìn nữa, hắn đã đi rồi!

Cơ Huệ tiến lên nắm tay Cơ Tử Nguyệt, giục nàng mau lên đường.

Tốc độ Diệp Phàm rất nhanh, trông như một tia chớp vậy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất. Hắn cảnh giác với người Cơ gia nên không hề dừng lại, vội vàng thi triển bộ pháp lão điên ra, thi triển đến tận cùng.

Cho đến hai ngày sau, cảm thấy không có ai theo dõi mình, hắn mới yên lòng dừng lại.

Nhưng vào ngày thứ năm, phiền toái cuối cùng vẫn tìm đến cửa. Hắn cảm thấy sát khí cường đại.

Một âm thanh già nua vang lên bên tai:
- Người trẻ tuổi, lúc đi ngươi còn mang thêm một vật nữa, hay là lưu lại đi.

Một thân ảnh quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện phía trước chặn đường đi của hắn, chính là lão quản sự Cơ Nhân bên cạnh Cơ Huệ.

- Ngươi có ý gì?

- Đại Hư Không thuật không phải là thứ ngươi có thể học được!

Cơ Nhân hơi khom người xuống, thần sắc lãnh mạc, lẳng lặng đứng ở nơi đó, sát khí tràn ngập ra khắp nơi.

- Ta đã cứu minh châu Cơ gia các ngươi, nhưng ngươi lại tới giết ta, chẳng lẽ các ngươi báo đáp ân nhân như vậy sao?
Thần sắc Diệp Phàm lạnh như băng.

- Đại Hư Không thuật chính là bí quyết vô thượng, là tinh hoa trong Hư Không kinh cổ, tuyệt đối không cho phép rơi vào tay người ngoài. Tử Nguyệt tiểu thư còn trẻ không hiểu chuyện, lại đi truyền cho ngươi, ta chỉ còn cách đi thu hồi lại.
Sát ý Cơ Nhân lộ ra, âm thanh lạnh như băng giá, nói:
- Cho dù người nhận được là Diêu Quang Thánh Chủ, chúng ta vẫn có cách thu hồi, đừng nói cho là ngươi!

- Thật là dùng oán báo ân a!

- Coi như ngươi bất hạnh đi sao...
Cơ Nhân dần tiến lên phía trước.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK