Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây tuyệt đối là nhân vật kiêu hùng một đời, đáng tiếc lại chôn xương ở đây, không ai biết được, đau đớn nhất là lại chết đi trong lúc còn điều chưa hiểu rõ.

Ngẫm nghĩ lại, từ xưa tới nay có rất nhiều tu sĩ đặt câu hỏi trong lòng mình rằng có tiên hay không, dẫn đến việc các cường giả đó đến lúc tuổi già lại chết đi vì buồn bực.

Diệp Phàm nhìn qua nhìn lại một hồi, rồi đi thắng tới một phương hướng. Sau đó không lâu lại phát hiện được một bộ hài cốt ngửa mặt lên trời, cằm khẽ nhếch lên, dường như trước khi chết rất cô đơn, không ai bầu bạn.

Nơi này cũng có chữ bằng máu, Diệp Phàm ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát.

- Thành tiên...khó khăn! Khó khăn! Khó khăn!

Chỉ vài dòng chữ nhưng đã nói hết điều cần nói, người này trước khi chết dường như rất tuyệt vọng.

- Còn có chữ!
Thiếu nữ áo tím gương đôi mắt to, rồi đưa tay chỉ xuống vị trí ngay dưới bàn tay người này.

Diệp Phàm đẩy nhẹ xương cánh tay, nó lập tức hóa thành cốt phấn. Dưới mặt đất có viết mấy chữ: Thiên Tuyền Dương Dịch Chân.

- Trời!
Thiếu nữ áo tím sợ hãi thốt lên, cái miệng nhỏ mở lớn ra, khuôn mặt đầy thần sắc khiếp sợ nói:
- Thiên Tuyền Dương Dịch Chân, đây là tuyệt đại nhân vật được sử cổ Đông Hoang ghi lại a. Người này tung hoành Đông Hoang vạn năm năm ngàn năm trước, hiếm có đối thủ. Không ngờ lại chết ở đây...

Nghe thấy lời này Diệp Phàm cũng rất giật mình. Thiên Tuyền Thánh Địa đã sớm biến mất không còn tồn tại, bây giờ chỉ còn một mình lão điên.

Cái đồng điện khổng lồ này quả nhiên là nơi chôn xương cường giả cái thế. Những người ấy năm xưa như con thiêu thân lao đầu vào lửa, đến đây tìm kiếm hi vọng thành tiên, nhưng cuối cùng lại buồn bực mà chết, chết ở chỗ này.

Bộ bạch cốt thứ ba làm cho thiếu nữ áo tím thét chói tai, nàng vô cùng kích động. Bởi vì, tuy màu chữ đỏ như máu rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy rõ người chết là danh nhân Cơ gia.

- Là lão tổ tông chín ngàn năm trước Cơ gia ta, không chỉ được tộc phổ Cơ gia ta ghi lại, cả sử cổ Đông Hoang cũng lưu lại tên người, không ngờ...

Diệp Phàm tiếp tục đi về phía trước, liên tiếp thấy được khoảng ba mươi cỗ thi thể. Có rất ít người lưu tên, nhưng tất cả đều là cường giả được cổ sử ghi lại.

Đồng điện trống trải hư vô, không có điểm cuối, căn bản đi không hết đường. Nước trong hồ không chảy vào đây, nơi này dường như là một thế giới tách lập.

- Thành tiên khó như vậy...
Diệp Phàm tự nhận thấy từ cổ tới nay, Đông Hoang có rất nhiều nhân vật tuyệt đỉnh, nhưng dường như chưa ai vượt qua cửa ải này.

- Những người này vì sao lại chết? Nếu như chúng ta chết ở đây, có phải cả hài cốt cũng không còn phải không?
Thiếu nữ áo tím rầu rĩ không vui, nàng chưa bao giờ nghĩ đến một ngày như vậy.

- Không thể bị vây ở chỗ này...
Diệp Phàm lẳng lặng suy tư, nhưng cũng không có biện pháp gì. Nhiều người đã chết ở đây như thế, làm cách nào hắn mới thoát khốn được?

Đột nhiên đồng điện chấn động, một cỗ lực lượng khổng lồ như ngân hà rơi xuống, áp lực khổng lồ làm người ta hít thở không xong.

Bỗng nhiên bên trong đồng điện xuất hiện một mảnh sương mù hỗn độn mờ mờ ảo ảo hướng hai người bao phủ đến, khí thế vô cùng mãnh liệt, không thể nào ngăn cản được.

Đây là một loại lực lượng bổn nguyên, giống như năng lượng khi vũ trụ mới sơ khai, thiên địa bắt đầu thành hình vậy. Thế tới vô cùng mãnh liệt, nếu như hai người bị nó bao phủ lấy, chắc chắn phải chết.

- Ta không muốn chết đâu...
Thiếu nữ áo tím hoảng loạn thét lên, miệng không ngừng nói tên mấy vị nhân vật cái thế đã chết lưu tên tại đây.

Tâm trí Diệp Phàm hoàn toàn nguội lạnh, hắn thật không có biện pháp nào, không thể nào ngăn cản lực lượng hỗn độn. Vào giờ khắc này, có rất nhiều thân ảnh hiện lên trong tâm trí hắn, tuy chỉ là khoảng khắc, nhưng như đã trải qua cả đời vậy.

Đột nhiên Luân Hải Diệp Phàm run rẩy, khối Lục Đồng trước giờ vững như một tảng đá bỗng nhiên dao động, khí tức hỗn độn đang lao tới hơi chậm lại.

Sau đó Diệp Phàm có cảm giác Mệnh Tuyền mình đã cạn khô, khối Lục Đồng phong cách cổ xưa thoát khỏi Luân Hải rồi hiện lên trước mặt, không sáng chói cũng không có năng lượng dao động, ngược lại rất chất phác tự nhiên.

- Đây là cái gì?
Thiếu nữ áo tím trợn to hai mắt, lông mi run rẩy, hiển lộ thần sắc mê hoặc.

Diệp Phàm cả kinh trong lòng, phảng phất như sóng biển đang dâng cao đánh vào lòng hắn vậy. Khối Lục Đồng vậy mà tự động hiện ra, đây là chuyện trước giờ chưa từng có. Khối Lục Đồng chỉ chấn nhẹ một cái, khí tức hỗn độn kia liền biến mất, tất cả lại gió êm biển lặng.

Khối Lục Đồng lóe lên rồi biến mất, chìm vào trong Mệnh Tuyền Diệp Phàm. Cảnh tượng này làm Diệp Phàm khó có thể bình tĩnh được.

Thiếu nữ áo tím vô cùng giật mình, không ngừng hỏi tới, nhưng Diệp Phàm lại không trả lời.

*****

Đồng điện hoang vắng hỗn loạn...

Bỗng nhiên Diệp Phàm và thiếu nữ áo tím kinh ngạc, bởi vì bọn họ phát hiện mình không còn ở vị trí ban đầu nữa, trước mắt xuất hiện hai cánh cửa.

Ở chỗ này cũng có mười mấy bộ hài cốt, xương cốt trong suốt sáng bóng mà không hóa thành cốt phấn, chỉ nhiêu đó thôi đã nói rõ những người chết ở đây không phải là người tầm thường.

Diệp Phàm đi tớ phía trước, gõ nhẹ nhàng lên một bộ hài cốt, lập tức có âm thanh leng keng phát ra như kim loại, rõ ràng đây không phải là xương cốt bình thường, bởi vì lực lượng thời gian không thể hủy diệt nó được.

Trước mấy bộ hài cốt có mấy chữ bằng máu, trong đó có một tuyệt bút làm cho Diệp Phàm ngẩn người.

- Ta có một trái tim của tiên, nhưng bị bụi trần phong ấn lâu ngày. Ngày nào bụi trần sẽ sạch sẽ, để vạn đóa hoa cùng chiếu phá sơn hà?

Đây là một đại khí phách, nhưng cũng là sự bất đắc dĩ, hơn nữa là một hồi tuyệt vọng. Thực lực đạt tới cảnh giới này đã có thể coi là vang dội cổ kim, nhưng vẫn không có hi vọng thành tiên. Mấy câu nói này đã nói lên hết nỗi tiếc nuối và cô đơn trong lòng hắn.

- Người này...
Thiếu nữ áo tím thất thần, lẩm bẩm nói:
- Thế gian đồn đãi người này đã gần như thành tiên, không ngờ lại bị chết ở đây...

Một nhân vật được mọi người cho rằng đã thành tiên, nhưng cuối cùng lại chết như thế. Điều này càng làm người ta phải hoài nghi, thực sự "tiên" có tồn tại trên nhân thế hay không?

Diệp Phàm quan sát mười mấy bộ hài cốt, trong lòng cảm khái vô hạn. Đến bây giờ hắn cũng phải hoài nghi, rốt cuộc có "tiên" ở Đông Hoang hay không?

Đi ngang qua mười mấy bộ hài cốt, tới trước hai cánh cửa kia. Bỗng nhiên Diệp Phàm chấn động, bởi vì hai cánh cửa này rất giống Âm Dương trong Thái Cực: cửa bên trái có hình một con cá màu đen, cửa bên phải có hình một con cá màu trắng, hai cửa hợp lại tạo thành hình trăng tròn như đêm rằm.

- Cái này...hợp hai làm một, chính là Thái Cực!
Diệp Phàm cả kinh.

Trong những thứ cổ xưa như Đạo gia, trung y, truyền thống văn hóa, từ Khổng Miếu thành điện to lớn, cho đến lầu Quan Đài, Tam Mao cung...thì Thái Cực đồ được xem là bí đồ đệ nhất Trung Hoa cổ, thần bí giống như "đỉnh".

Trên hình con cá màu đen ở cánh cửa có khắc một chữ cổ cứng cáp, khí thế kinh người, chỉ nhìn vào thôi đã có cảm giác khí thế đó muốn đánh bay ra ngoài.

- Tử!

Có thể nói một chữ này không tầm thường chút nào, trông như ma chú vậy. Khi khắc trên cánh cửa này, người nhìn vào có cảm giác hình như cả cánh cửa bị đắm chìm trong máu.

Mà ở trên cánh cửa có khắc hình con cá màu trắng kia cũng có một chữ, là "Sinh!". Bút lực hùng hồn, tạo thành thần vận, lưu chuyển một cỗ khí tức tường hòa, hoàn toàn trái ngược với cánh cửa màu đen.

Lúc này không còn đường ở phía sau nữa, sương mù dày đặc, lờ mờ không thấy ánh sáng, phía trước lại phải chọn một trong hai con đường đi. Điều này làm cho Diệp Phàm và thiếu nữ áo tím khó bình tĩnh được, chỉ còn cách đi về phía trước.

- Không có gì phải do dự cả, tất nhiên phải lựa chọn cửa "Sinh", có ai tự đi vào đường chết cơ chứ?
Cơ Tử Nguyệt cau mày lại, đôi mắt to híp thành hình lưỡi trăng liềm, nói:
- Ngươi đừng có nghĩ bậy mà tuyển chọn cửa "Tử", ta còn muốn thành tiên....

Diệp Phàm không để ý đến nàng, yên lặng suy tư. Cuối cùng hắn tự nói với mình:
- Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Âm Dương giao hợp, Dương là người sống, Âm là người chết.

Nhưng mà hắn không có lựa chọn như vậy, bởi vì Đạo và Thái Cực ở đây không hợp nhau ( Hai cánh cửa vẫn còn tách ra). Hắn đưa mắt nhìn hai cánh cửa, nói:
- Dương cực sinh Âm, Âm cực sinh Dương, Âm Dương đối nghịch, Sinh Tử đổi chỗ.

Hắn xem qua không ít sách cổ, có rất nhiều thuyết pháp trong đó nói về việc Âm Dương tương sinh. Cuối cùng hắn chỉ về cánh cửa có chữ "Tử", nói;
- Đây mới đúng là đường sống!

Cơ Tử Nguyệt chu cái miệng lại thành hình chữ "O", cả kinh nói:
- Ngươi nói cái gì?

- Sinh môn nhìn rất tường hòa, nhưng vĩnh viễn sẽ không đi hết được. Còn cửa Tử lại có một đường sống, câu nói tìm đường sống trong cái chết chính là như vậy.

- Ngươi tin chắc?
Cơ Tử Nguyệt chớp to đôi mắt, nhìn hắn chằm chằm nói:
- Ngươi đừng có làm bậy đó, nếu không sẽ hại chết Cơ Tử Nguyệt tương lai chắc chắn trở thành tiên nhân. Nếu đúng là như vây, ngươi sẽ kết thành nhân quả rất lớn.

Diệp Phàm có chút do dự, hắn có quyết định như vậy là vì thấy Thái Cực ở đây phân liệt ra, chứ không phải hòa hợp với nhau. Nhưng đây là một tinh không khác chứ không phải Trung Hoa cổ, chưa chắc những gì hắn lý luận đã đúng.

Lỗ mũi xinh đẹp của Cơ Tử Nguyệt hơi nhăn lại, nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi có chắc hay không?

Cốc!

Diệp Phàm gõ nhẹ trên trán nàng, nói:
- Phải gọi ca, không được gọi tiểu đệ đệ.

Nước mắt Cơ Tử Nguyệt gần như rơi xuống, tiếng nghiến răng "kẽo kẹt" vang lên rõ ràng, nói:
- Còn dám gõ ta thì tương lai đừng trách ta không khách khí. Tương lai ta chính là tiên nhân.

Cuối cùng Diệp Phàm lựa chọn cửa "Tử", sải bước đi tới.

Ầm!

Đột nhiên như có tiếng biển gầm vang lên, cánh cửa chứa con cá màu đen phát ra một đạo ánh sáng màu đen, xông thẳng về phía trước; cánh cửa chứa con cá màu trắng cũng lấp lánh ánh sáng, phóng thẳng ra.

Sự đối lập của đen và trắng, hào quang của sự sống và cái chết hoà lẫn vào với nhau, hai luồng khí Âm Dương lưu chuyển tỏa ra khắp trời đất. Tình cảnh bây giờ giống như đại dương cuồn cuộn giận dữ, nhưng lại như sấm sét gầm vang trong thiên địa.

Thái Cực mới thành lập, sinh tử đối lập, hai khí Âm Dương hóa sương mù. Cuộc va chạm đáng sợ này có thể diễn sinh vạn vật, nhưng cũng có thể khiến mọi vật trong thiên địa phải tan biến.

Đột nhiên khối Lục Đồng run lên rồi lao ra ngoài huyền phù trước hai cánh cửa Âm Dương, tuy trông nó chất phác tự nhiên, nhưng khí thế lại nguy nga như núi, thoáng cái làm hai luồng khí Âm Dương biến mất.

- Đây là bảo vật gì?
Cái miệng nhỏ nhắn của Cơ Tử Nguyệt mở lớn ra, nàng rất giật mình, đôi mắt linh động toát lên ánh sáng kỳ lạ.

Diệp Phàm cũng không có phản ứng gì. Sau khi gió êm sóng lặng, khối Lục Đồng trở lại trong cơ thể thì hắn mới tiếp tục đi về phía trước.

Trên cánh cửa chứa con cá màu đen rất nhiều vết máu, toát lên ý cảnh như tu la địa ngục.

Ngay lúc này, cả Diệp Phàm và thiếu nữ áo tím như thấy được núi thây biển máu, mấy chục cho đến mấy trăm vạn hài cốt nằm khắp nơi. Bọn họ giống như một chiếc thuyền lá nhỏ đang đong đưa giữa biển to sóng lớn, tùy thời có thể bị lật úp.

Diệp Phàm cố gắng trấn tĩnh, dùng sức đẩy cánh cửa có chứa con cá màu đen đại diện cho tử vong ra.

Nhưng ở phía sau lại là một con đường trống vắng, không hề có cảnh tượng gió tanh mưa máu hay sát khí rung trời, cũng không biết con đường này dẫn tới nơi nào.

Bộp! Bộp! Bộp!

Tiếng bước chân trống trải vang lên quanh quẩn.

Dường như đã lâu rồi chưa có ai bước chân lên con đường cổ này, bốn phía vô cùng yên tĩnh.

- Con đường cổ này dẫn đến nơi nào? Chẳng lẽ ở cuối đường có bí mật thành tiên sao?
Cơ Tử Nguyệt mở to mắt ra.

Khoảng qua nửa canh giờ sau, rốt cuộc hai người đã đi đến cuối đường.

Phía trước có sương mù hỗn độn, hai khí Âm Dương lưu chuyển đang xen...đây là một đại điện trống rỗng được làm bằng đồng thau, trên mặt đất có vài bộ hài cốt phát sáng lấp lánh.

Trên vách đồng phía trước có một chữ "tiên" vô cùng to lớn, toát lên khí chất khó nói nên lời, hẳn được viết bằng máu tươi. Chữ này in sâu vào bên trong đồng thau, vết máu còn rất mới, căn bản không khô khốc, huyết quang bắn ra khắp bốn phía.

Vô cùng yêu tà!

"Tiên" là chữ vô cùng thánh khiết, sao có thể lấy máu ra khinh thường?

Mà rõ ràng cái chữ tiên bằng máu không hề tầm thường. Bởi vì nơi đây đã qua không biết bao năm tháng, huyết nhục các cường giả đã đều biến thành tro bụi, chỉ có một số đại cường giả vẫn lưu lại được hài cốt, nhưng chữ tiên bằng máu này vẫn rõ ràng mới tươi, phát sáng lấp lánh, tựa như bên trong còn ẩn chứa sức sống, thật khó tưởng tượng nổi!

- Đây không phải là máu "tiên" đó chứ?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK