Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại nhân vật Cơ gia và Diêu Quang Thánh Địa đến, chưởng giáo Thái Huyền môn và nhiều vị cao nhân tự mình đi ra chào đón.

Vốn Chuyết phong là nơi cỏ dại mọc đầy, dây leo trải rộng, đền đài đổ nát, nhưng không ngờ hôm nay lại dẫn động bát phương như thế.

Chín con giao long màu xanh bay ngang trời giống như được sắt thép đúc thành, những cái vẩy các con giao long ánh lên màu xanh, tràn đầy rung động. Chúng nó kéo một chiếc chiến xa cổ màu hoàng kim, lúc chuyển động phát ra âm thanh ù ù, phát ra khí thế cường đại, trông như một hung thú từ bức họa cổ chạy ra.

Đại nhân vật Diêu Quang Thánh Địa và Cơ gia đến, hai nhà cùng ngồi chung một xe, đồng thời xuất hiện trên đỉnh Chuyết phong.

Rất nhiều cường giả trên 108 ngọn chủ phong Thái Huyền vì thế mà bị kinh động, không ít trưởng lão lao ra ngoài không trung, đưa mắt nhìn về xa.

Trong ngôi đền đổ nát, lão điên ở bên trong cái kén màu trắng sữa không nhúc nhích, bên ngoài kén tản phát ra một cỗ lực lượng thần bí làm cho cả tòa núi phải rung động theo nhịp đập. Cái kén lúc này trông như trứng ma thần, hoặc là vật gì đó thần thánh, làm cho tim người ta phải đập nhanh hơn.

Đây là một cảm giác rất khó diễn tả bằng lời được. Đại nhân vật Cơ gia và Diêu Quang Thánh Địa vừa tiến vào trong đã biến sắc, bọn họ không lên tiếng, trực tiếp ngồi xuống chiếu, nhắm mắt trầm tư, dùng tâm cảm ứng.

Một đại cường giả sáu ngàn năm trước, bây giờ lại đang ở trước mặt bọn họ, có thể nói đây là một kỳ ngộ. Nếu như họ có thể lĩnh ngộ được âm thanh đại đạo vô thượng, hoặc hiểu được điều gì đó từ lão điên này, có khi sẽ có cơ hội được thành tiên.

- Ây, ngươi muốn đi đâu đó? Các đại nhân vật này rất ít khi xuất hiện, đây là cơ hội khó thấy đó.

Cơ Tử Nguyệt duyên dáng yêu kiều, da trắng nõn nà, hàm răng trong suốt, hai mắt súc tích linh khí. Nàng kéo áo Diệp Phàm, có chút nghi ngờ, nói:
- Ngươi muốn đi đâu?

- Ta muốn tìm một chỗ an tĩnh để tu hành, thay vì diện kiến mấy đại nhân vật đó, còn không bằng giúp bản thân tự cường đại lên.
Diệp Phàm đi xuống dưới Chuyết phong.

- Nói láo, ta thấy ngươi rất chột dạ, dường như cố ý tránh né mấy đại nhân vật này.

Đúng là Diệp Phàm có ý tránh mấy người kia, bí mật quá nhiều không phải là chuyện tốt. Khi gặp phải mấy đại nhân vật đến từ những nơi được truyền thừa từ Thái Cổ, hắn phải cẩn thận.

- Chúng ta đi tới Tinh phong chứ? Nếu không đi, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta sợ đấy.
Cơ Tử Nguyệt nói như vậy.

- Khoan, ngươi muốn đi thì cứ đi, ta đi tu hành.
Diệp Phàm không muốn tới Tinh phong, tránh việc gây họa nữa.

Cuối cùng, Diệp Phàm đi đến một dãy núi không ai lui tới để tu hành, đồng thời bắt đầu suy nghĩ tương lai của mình. Hắn quyết định đợi đến khi tình huống lão điên được sáng tỏ thì sẽ rời đi.

Trong mấy ngày kế tiếp, thỉnh thoảng vẫn có vài đại nhân vật tới Thái Huyền môn, tất cả đều vì lão điên mà đến. Ngôi đền đổ nát trên đỉnh Chuyết phong quả thật đã trở thành một khu vực cấm.

Những người bình thường đều không thể tới gần, có thể ngồi xếp bằng ở bên trong hầu hết là các đại nhân vật tiếng tăm lững lẫy, một người cũng đủ làm bát phương chấn động.

Một ngày kia, người bên Tinh phong lại tới mời Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt. Người đưa tin nói rõ là tuyệt đối không có ác ý, chỉ vì muốn hai chủ phong hòa hoãn với nhau.

- Dù sao cũng không có việc gì, qua đó xem một chút.
Cơ Tử Nguyệt đồng ý, kéo Diệp Phàm cùng đi qua Tinh phong.

Người dẫn đường không có dắt bọn họ lên chủ phong Tinh phong, mà là tới một ngọn núi thấp gần đó.

Nơi đây có cảnh sắc xinh đẹp, sương mù lượn lờ trên đỉnh núi, dưới chân núi có nước suối chảy róc rách, cổ mộc bầu bạn với dây leo cổ lão, thật là u tĩnh.

Ở đằng trước có một đám nam nữ trẻ tuổi ngồi trên đất, trước mặt có một cái bàn gỗ, trên đó có trái cây và rượu ngon.

Tưng tưng tưng tưng.

Trong đó có một người nam tử áo lam đang khảy đàn, hay tay chuyển động trông như những cánh bướm đang bay lượn, gây cho người ta cảm giác linh động và nhẹ nhàng. Ngón tay vừa xẹt qua dây đàn thì đã có tiếng nhạc hoàn mỹ phát lên, làm lòng người êm dịu.

Thấy Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt đi đến, nam tử áo lam dừng lại. Hắn là người đầu tiên đứng lên, những người khác cũng theo sau nghênh đón.

- Nhị vị đến đây làm cho hoa cỏ khắp núi đồi trong lúc nhất thời tươi tắn hẳn lên...
Nam tử áo lam vô cùng khách khí, mặt tươi cười, mời hai người nhập tiệc.

Vóc người hắn cao to, khoảng hai mươi bốn - lăm tuổi. Bộ áo màu lam bay phất phới theo gió, lời nói không nhiều, gây người ta cảm giác nhu hòa và linh động.

Có thể nói nam tử mặc áo lam này có một loại khí chất đặc biệt, rất dễ dàng gần gũi và làm người khác phải thấy vui lòng.

- Ta đã bế quan hai năm, hôm nay mới xuất quan xong. Không ngờ lại nghe tin đệ tử Tinh phong ta và Chuyết phong có va chạm với nhau, hôm nay mời hai vị tới đây là muốn xin lỗi, hi vọng đừng nhớ chuyện cũ nữa.

Người này tên Hoa Vân Phi, tính cách quả thật rất giống với tên, cứ như gió mây bay thoảng.

- Hoa huynh nói như thế thật làm ta xấu hổ. Tuy có chút nguyên nhân, nhưng dù sao cũng là ta đánh đệ tử Tinh phong bị thương.
Nếu đối phương đã lấy lễ đối đãi, Diệp Phàm tất nhiên phải dùng lễ đáp lại.

- Không phải ta nói gì khiêm tốn, vài năm gần đây Tinh phong cường thịnh, làm một vài đệ tử tự mãn và ngang ngược kiêu ngạo, cho rằng Tinh phong độc tôn cả Thái Huyền môn, đây là điều không tốt, ta đã sớm nghe thấy. Diệp tiểu huynh đệ xuất thủ dạy dỗ, thật ra là bọn họ tự gieo gió gặt bão, không thể trách người khác được. Nói ra thì ta còn phải cảm tạ ngươi đã giúp bọn họ phải tỉnh lại.
Hoa Vân Phi rất thành khẩn, trong khí chất nho nhã còn ẩn chứa sự linh động, cứ như giúp người ta tắm trong gió xuân.

Diệp Phàm đã sớm nghe người đứng đầu Tinh phong mang họ Hoa, mà trong lịch sử Thái Huyền môn có một nửa chưởng giáo xuất thân từ Tinh phong, trong đó lại có hơn một nửa người cũng mang họ Hoa. Có thể nói trong Thái Huyền môn này, họ Hoa có địa vị hết sức quan trọng.

Thật ra vì tổ sư khai phái Thái Huyền môn mang họ Hoa, nên mặc dù thanh thế họ Hoa lớn như thế, nhưng không có ai cảm thấy họ quá phận, thậm chí còn cho là nên như thế.

Sau khi mọi người làm lễ ra mắt xong, liền ngồi xuống đất. Lý Tiểu Mạn cũng có ở đây, nàng ta ngồi ở sau bàn gỗ bên trái Hoa Vân Phi, thần sắc rất bình tĩnh.

- Hôm nay ta đành giở chút tài mọn, tấu một khúc nhạc để bồi tội Chuyết phong, sau đó mong hai người hãy bỏ qua, hai mạch hòa thuận sống chung với nhau.

Hai tay Hoa Vân Phi khẽ vuốt đàn cổ, tiếng nhạc êm dịu thánh thót truyền ra, như dòng sông nhẹ chảy xuôi dưới đêm trăng, làm cho tâm thần người ta thoải mái.

Bởi vì đây là một khúc nhạc bồi tội, nên chắc chắn bên trong có chút ngụ ý. Nhưng Diệp Phàm chỉ nhận ra được ý cảnh, chứ không thể biết được điển cố bên trong.

Cơ Tử Nguyệt âm thầm truyền âm, nói:
- Ta nhớ ra rồi, tên Hoa Vân Phi này là một người vô cùng cường đại...

Diệp Phàm ở bên nghe mà cả kinh. Tuy hắn biết Hoa Vân Phi nhất định không tầm thường, nhưng không ngờ hắn lại cường đại đến như thế.

Hoa Vân Phi chính là tử tôn chủ tọa Tinh phong, thiên phú siêu tuyệt. Mười tám tuổi đã trở thành người đứng đầu thế hệ trẻ Tinh phong, hai mươi hai tuổi thành cao thủ đứng đầu thế hệ trẻ cả Thái Huyền môn, những người cùng lứa không ai có thể áp chế hắn được.

- Người ngoài cho rằng Hạo Nguyệt ca ca bị gia tộc dạy dỗ đến hai mươi năm, thật ra hai năm trước đã có một trưởng lão trong tộc ta dẫn huynh ấy ra ngoài. Lúc đó, huynh ấy đã giao thủ với Hoa Vân Phi.

Thần thể Cơ gia Cơ Hạo Nguyệt hai năm trước từng đại chiến với Hoa Vân Phi, đó đúng là một cuộc chiến giữa các thiên tài. Tuy Thần thể chấn động thế gian, nhưng trận chiến ấy đã buộc Cơ Hạo Nguyệt phải trả giá rất nhiều mới chiến thắng được Hoa Vân Phi.

- Cường đại như vậy...
Diệp Phàm rất giật mình.

- Đúng, ngoài Thần thể ra, ta nghĩ bằng hữu cùng lứa tuổi rất khó áp chế hắn. Bản thân hắn trời sinh thiên phú dị bẩm, Hạo Nguyệt ca ca mất rất nhiều sức mới đánh bại hắn. Sớm muộn gì cũng có ngày hắn sẽ danh chấn Đông Hoang, trở thành người đứng đầu dưới Thần thể.
Cơ Tử Nguyệt âm thầm gật đầu, nói.

Lúc này hai tay Hoa Vân Phi chuyển động nhẹ nhàng trên dây dàn, như nước chảy mây trôi, lại tựa như tiên vụ lay động, làm người ta có cảm giác vô cùng linh hoạt huyền ảo.

Tuy Hoa Vân Phi là nam tử, nhưng bàn tay hắn còn linh động hơn nữ tử.

Lúc tấu đàn, hắn đã thể hiện khúc nhạc một cách hoàn mỹ, như dòng suối êm chảy nhẹ nhàng, như ánh trăng sáng phủ khắp nơi, mộc mạc mông lung, hài hòa yên lặng.

Cầm khúc kết hợp với cảnh vật xung quanh làm cho nơi đây dường như đã trở thành tiên cảnh trong tranh vẽ, tất cả mọi người đắm chìm trong đó. Sau đó, ngay cả chim tước cũng bị hấp dẫn mà bay đến.

Ban đầu có một con chim họa mi hơi run sợ, nhưng cuối cùng vẫn hạ cánh xuống, dừng ở trước đàn cổ. Sau đó không lâu lại có một con hoàng oanh đáp xuống. Được tiếng đàn dẫn dắt, chỉ trong nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi, đã có mấy trăm loài chim đáp xuống thảm cỏ, dừng ở trước đàn cổ.

Đây là một kỳ cảnh. Hoa Vân Phi đi vào trạng thái Không linh, cả người dường như đã hòa hợp với thiên địa, làm cho trăm loài chim cùng bay tới, giao hòa với cảnh, tựa như đã hợp làm một với một phương trời đất này.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Phàm khó bình tĩnh được, tên Hoa Vân Phi này tuyệt đối không phải người thường.

Hắn âm thầm hỏi:
- Ca ca ngươi là thần thể, đã tu thành dị tượng "Vầng trăng sáng trên biến", nhưng phải trả giá nhiều mới đánh bại được người này ư?

- Hoa Vân Phi cũng tu thành một loại dị tượng Đại Năng thời cổ. Sau trận chiến ấy, hắn bế quan hai năm, hôm nay lại xuất quan, chắc chắn thực lực càng sâu hơn. Ta nghĩ ngoài ca ca ta ra, khắp khu vực này không có ai đồng trang lứa tuổi có thể đánh bại hắn đâu.

Sau khi khúc nhạc kết thúc, trăm loài chim vẫn không rời đi mà ở lại bên cạnh bay múa, làm cho cảnh càng đẹp hơn.

- Khúc nhạc hòa hợp với trời đất này thật khó mà được nghe thêm vài lần nữa.
Diệp Phàm vỗ tay, cảm thán nói:
- Hoa huynh không hổ là kỳ tài, khúc động tiên sơn, trăm loài chim đua nhau tới, thật đúng làm người ta phải sợ hãi và bội phục.

- Quá khen, chỉ vì muốn làm không khí vui vẻ hơn, không có ý gì khác.
Nói tới đây, hắn nâng chén rượu lên, nói:
- Mong Tinh phong và Chuyết phong chung sống hòa thuận!

Mọi người nâng chén đối ẩm, cảnh tượng hòa hợp.

- Ta có nghe Tiểu Mạn sư muội nói Diệp Phàm tiểu huynh đệ đến từ một nơi rất xa xôi, văn minh ở đó rực rỡ, khác với Đông Hoang rất nhiều, thật sự khiến ta rất mong mỏi a.

Diệp Phàm chấn động trong lòng, chẳng lẽ Lý Tiểu Mạn nói ra hết toàn bộ hay sao? Nếu đúng như vậy thì sẽ có rất nhiều phiền phức. Hắn không khỏi đưa mắt nhìn Lý Tiểu Mạn.

Lúc này Lý Tiểu Mạn mặc một bộ áo trắng, dung nhan thanh lệ, sắc mặt bình thản, nhìn qua giống như một đóa hoa sen trắng noãn, không thể biết được nàng ta nghĩ gì.

- Không thể so sánh với Đông Hoang được.
Diệp Phàm uống chút rượu rồi để chén xuống, thần sắc bình tĩnh, nói:
- Nơi ở của ta không ai có thể tu hành, sanh lão bệnh tử là việc thường gặp, trăm tuổi đã được coi là trường thọ.

- Diệp tiểu huynh đệ khiêm nhường, ta thật lòng muốn thỉnh giáo ngươi một chút. Đến lúc đó, hi vọng ngươi có thể vui lòng chỉ giáo.
Hoa Vân Phi lộ vẻ rất chân thành và tha thiết, mời Diệp Phàm một chén rượu trái cây, nói:
- Ta cảm thấy quê hương các ngươi...hình như có liên lạc với nơi này.

Diệp Phàm chấn động trong lòng, hắn cảm giác hình như đối phương rất hiểu rõ, chẳng lẽ Lý Tiểu Mạn thật sự nói toàn bộ cho người này sao?

Đôi mắt Cơ Tử Nguyệt chuyển động không ngừng. Nàng cảm thấy trên người Diệp Phàm có rất nhiều bí mật, quyết định phải nhanh chóng khai thác mới được.

- Cơ gia là gia tộc được truyền thừa từ Thái Cổ đến nay, danh chấn Đông Hoang. Tiểu thư Cơ gia lại tới Thái Huyền môn ta làm khách, thật có chút chậm trễ.
Hoa Vân Phi mỉm cười, nâng chén rượu mời Cơ Tử Nguyệt.

Tiểu thư thế gia Thái Cổ? Thân phận này nhất thời làm người khác phải chấn động, Lý Tiểu Mạn rất kinh ngạc, đôi mắt xuất hiện thần sắc khác lạ.

Cơ Tử Nguyệt cũng không cảm thấy ngoài ý muốn! Thật ra trên Chuyết phong có rất nhiều đệ tử đã biết thân phận nàng từ lâu, chứ đừng nói chi đến tử tôn chủ tọa Tinh phong.

Nàng thản nhiên cười, má lúm đồng tiền hiện rõ lên, nói:
- Ta tên là Cơ Tử Nguyệt, Cơ trong Cơ Thủy(1), tử trong tử khí đông lai, nguyệt trong trăng sáng!

- Cơ Thủy?
Diệp Phàm lại chấn động.

Hắn chưa từng hỏi đến chuyện tình trong gia tộc Cơ Tử Nguyệt, nhưng lúc này nghe thấy lời Cơ Tử Nguyệt nói, hắn có một câu muốn hỏi ra: người ở thế giới này cũng biết con sông Cơ Thủy sao?

- Ngươi không biết sao? Đông Hoang từ cổ xưa có một con sông, tên là Cơ Thủy, rất nổi danh đó nha. Lúc này nó vẫn chảy ngang qua gia tộc ta, tính ra đã được năm vạn năm rồi.
Đôi mắt to Cơ Tử Nguyệt chớp động liên tục.

Diệp Phàm kinh nghi trong lòng. Quãng thời gian này quá dài rồi, tuyệt đối vượt xa con sông Cơ Thủy trên Địa Cầu.

- Ta nên sớm tới bái phỏng Cơ Tử Nguyệt tiểu thư, chỉ vì mới xuất quan mà thôi. Ta cùng với ca ca ngươi không đánh thì không quen biết, tính ra cũng không phải người ngoài.
Hoa Vân Phi cười nói.

Bỗng nhiên hắn đứng dậy, nói:
- Ta đi nghênh đón mấy vị khách quý, các ngươi hãy ngồi ở đây.

- Không cần phiền Hoa huynh từ xa nghênh đón, bọn ta đã đến.

Cách đó không xa có mười mấy người đang bay đến, nữ có nam có, ai nấy đều có khí chất bất phàm. Nam anh tuấn, nữ tuyệt mỹ, thật như những thần tiên.

- Sao Hạo Nguyệt ca ca lại tới đây rồi...
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng nói thầm, núp sau lưng Diệp Phàm.

Bởi vì cao thủ sáu ngàn năm trước xuất hiện ở Chuyết phong, nên các đại nhân vật của những thế lực lớn như Diêu Quang Thánh Địa, Cơ gia đều hội tụ ở đây cả.

Đồng thời, các đệ tử kiệt xuất nhất của những nhà đó cũng cùng đi tới Thái Huyền môn, tất nhiên không thể thiếu được Thần thể Đông Hoang Cơ Hạo Nguyệt, Thánh nữ Diêu Quang Thánh Địa, cùng với những anh kiệt trẻ tuổi các môn phái khác.

Hoa Vân Phi cười nghênh đón, dẫn mười mấy người đó tới chỗ này.

- Tử Nguyệt...

Cơ Hạo Nguyệt mặc một bộ y phục màu tím, yên lặng như trăng cao, khí chất siêu trần thoát tục, giống như một vị thần được vô số hào quang bao phủ. Hắn đưa mắt nhìn Cơ Tử Nguyệt.

- Hạo Nguyệt ca ca...
Cơ Tử Nguyệt cười ngọt, từ sau Diệp Phàm đi ra, chạy vội tới ôm lấy cánh tay Cơ Hạo Nguyệt.

- Sao muội lại ở chung với hắn?
Sắc mặt Cơ Hạo Nguyệt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại bức người. Hắn nhìn Diệp Phàm, vẫn nhớ rõ người này đã từng ở chung một chỗ với nhiều đại yêu.

- Tại sao muội không được ở chung với hắn?
Cơ Tử Nguyệt cau mũi, hơi bất mãn, dùng sức lay động cánh tay Cơ Hạo Nguyệt.

Mười mấy người đến đây đều là anh kiệt, ai ai cũng nhìn về Cơ Hạo Nguyệt và Diệp Phàm, bao gồm cả Thánh nữ Diêu Quang Thánh Địa. Nữ tử này có dung nhan khiến chim sa cá lặn, dáng vẻ làm cho trăm hoa phải thất sắc, như thần tiên chốn nhân gian, xinh đẹp tuyệt thế.

Cơ Hạo Nguyệt không nói gì, hắn sải bước đi về phía trước, nhìn Diệp Phàm chằm chằm rồi nói:
- Mấy tháng này, muội muội ta luôn ở chung với ngươi?

Diệp Phàm ngồi ngay ngắn tại đó, không có đứng dậy mà nói một câu khiến người thần phải tức giận:
- Không sai, ăn ngủ đều chung một chỗ.

- Ngươi đang nói cái gì?
Tuy sắc mặt Cơ Hạo Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, giống như vầng trăng sáng treo ở trên cao, nhưng trong con ngươi lại lóe lên ánh sáng kỳ dị, vô cùng bức người.

- Xin lỗi, nói sai rồi, ý của ta là chúng ta vẫn kết bạn đi chung, hầu như không có tách ra.

- Ngươi...ngươi không được ăn nói lung tung.
Cơ Tử Nguyệt thật muốn đánh hắn.

Ánh sáng trong đôi mắt Cơ Hạo Nguyệt trở nên rực rỡ, áo bào bay phất phới, đứng ở nơi đó nhìn Diệp Phàm, không biết đang suy nghĩ gì.

Bỗng nhiên biển xanh hiện lên, sóng gợn lăn tăn, một vầng trăng sáng xuất hiện tỏa ánh sáng khắp nơi. Dị tượng "Vầng trăng sáng trên biển" hiện ra sau lưng Cơ Hạo Nguyệt, ánh trăng sáng đã lướt tới chỗ Diệp Phàm.

- Hạo Nguyệt ca ca, huynh đang làm gì vậy?
Cơ Tử Nguyệt giật mình, vội vàng ngăn trở. Nhưng biển xanh sau lưng Cơ Hạo Nguyệt lại phóng xuất một đạo ánh sáng, ngăn trở nàng lại.

Tất cả mọi người phía sau kinh ngạc, không ngờ Cơ Hạo Nguyệt lại sử dụng dị tượng để đối phó với một thiếu niên không có tiếng tăm này.

Đôi mắt đẹp của thánh nữ Diêu Quang mở to ra, nhìn dị tượng "vầng trăng sáng trên biển" mà không chớp mắt.

Lý Tiểu Mạn đứng dậy, cũng đưa mắt nhìn Cơ Hạo Nguyệt.

Hoa Vân Phi như đang suy nghĩ gì đó, muốn ra ngăn cản nhưng cuối cùng lại không xuất thủ.

----------------------
(1) Cơ Thủy: Tên một con sông cổ ở Trung Quốc, được xem là nguồn gốc giúp Hiên Viên hoàng đế đi lên. Theo nhiều sách cổ ghi lại, hiện nay con sông Cơ Thủy thuộc tỉnh Thiểm Tây bên Trung Quốc.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK