Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn thân Cơ Tử Nguyệt lại phát sáng, bí bảo lập tức bay ra chặn lại bàn tay khổng lồ kia. Hư không liền rung động một chút, cuối cùng năm ngón tay kia không thể rơi xuống được nữa.

Nhưng năm người khác lại tiếp tục vây kín bọn họ vào bên trong, các loại vũ khí nhanh chóng trấn áp xuống.

- Tiểu hài tử xấu xa, nghe cho kỹ đây...
Cơ Tử Nguyệt truyền âm, nói:
- Hãy đạt sự hư không tột độ, và kiên định giữ sự yên tĩnh...

Khẩu quyết Đại Hư Không thuật không dài, đây là một loại bí thuật vô thượng, cũng là tinh hoa trọng yếu nhất của Hư Không kinh cổ.

Hư Không kinh cổ chính là tiên điển do chính Thánh Hiền thượng cổ sáng tạo ra khi quan sát vạn vật, nhận thấy được sự bất biến vĩnh hằng.

Diệp Phàm đã sớm hiểu được ý nghĩa chân chính của nó. Câu khẩu quyết "đạt tới hư không tột độ, kiên định giữ sự yên tĩnh" chính là căn bản của Hư Không kinh cổ, hắn đã biết trước điều này.

Đại Hư Không thuật cực kỳ huyền ảo, quỷ thần khó lường. Một khi tu luyện tới cực hạn là có thể xuyên qua hư không!

Dĩ nhiên cái gọi là xuyên qua hư không cũng bị giới hạn về khoảng cách, không thể chân chính vượt qua khoảng cách vô hạn trong hư không. Nếu không, tại sao người ta cần sử dụng Vực Môn?

Dù người tu luyện Hư Không kinh cổ đến cảnh giới đại thành là Đại năng đứng trên đỉnh thiên hạ thì khoảng cách xuyên qua hư không cũng có hạn. Nhưng nếu dùng để nó để cận chiến, nó tuyệt đối là một đòn sát thủ.

Sau khi tu luyện Đại Hư Không thuật đến mức đại thành, đối thủ không thể nào bắt được thân ảnh của ngươi, bản thân người sử dụng đúng là đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần. Trong những lúc bình thường, ngươi tuyệt đối là người nắm giữ thế chủ động.

Diệp Phàm có thể chiếm được khẩu quyết Đại Hư Không thuật trong tình huống thế này, có thể nói là thu hoạch rất lớn.

Tuy nhiên, dù nói hắn có thiên phú, nhưng tuyệt đối không phải là kỳ tài ngạo thị cổ kim, không thể nào vừa nhìn thấy thì đã hiểu rõ. Dù sao đây cũng là bí thuật được ghi lại trong một bộ kinh cổ cổ xưa nhất Đông Hoang.

Ai ai ở Đông Hoang cũng biết kinh cổ còn được gọi là tiên điển, tất nhiên rất thâm sâu huyền ảo. Dù là Đại Năng tu luyện, cũng không thể thoáng cái đã thành công.

- Không cần nắm giữ, chỉ cần thân hóa thành làn khói, quy về hư vô là được. Một lát nữa ta sẽ làm chủ dẫn ngươi vào hư không, chắc chắn có thể tránh né công kích bọn họ!
Cơ Tử Nguyệt truyền âm.

Bí bảo của Cơ Tử Nguyệt quả rất cường đại, có thể chặn đủ mọi loại công kích. Nhưng mà bản thân tên nam tử kia lại rất đáng sợ, mỗi lần xuất thủ đều làm hư không chấn động, gần như có năng lực đánh tan vỡ đi, tình thế rất không ổn.

Diệp Phàm lấy khẩu quyết Cơ Tử Nguyệt truyền cho kết hợp với tàn thúc Đại Hư Không thuật. Sau một lúc thi triển, thân thể hắn nhất thời hóa thành một làn khói đen, gần như ảm đạm đi, phảng phất như muốn tương hợp với hư không.

- Truyền cho ta chút thần lực, chúng ta cùng nhau thi triển Đại Hư Không thuật!
Cơ Tử Nguyệt nhẹ giọng nói.

Trong phút chốc, ngón tay hai người tương liên với nhau, cùng nhau thi triển Đại Hư Không thuật. Thân hình hai người trở nên mờ ảo giống như sương mù màu đen, càng lúc càng mơ hồ.

- Ta phải thúc giục bí bảo, dựa vào lực lượng của nó, chúng ta có thể ẩn thân trong hư không. Ngươi đừng phân tâm đó, nhất định phải vận chuyển Đại Hư Không thuật liên tục, nếu không, có thể sẽ bị tan xương nát thịt!
Cơ Tử Nguyệt dặn dò.

Oong!

Không gian trở nên rung động giống như bị xé rách ra, cả hai người tiêu thất vào trong hư không.

Diệp Phàm thất kinh!

Bí bảo Cơ Tử Nguyệt quá thần bí, không ngờ có thể thi triển Đại Hư Không thuật đến mức cực hạn, giúp hai người ản thân vào hư không.

Lúc này hắn cảm thấy rất kỳ dị, chung quanh là bóng tối vĩnh hằng, mênh mông vô tận. Thời gian ở đây dường như đã ngừng lại, không có chút tiếng động nào, tuyệt đối là hư không trống rỗng.

- Đừng phân tâm, nhất định phải vận chuyển bí quyết Đại Hư Không thuật. Nếu xảy ra vấn đề gì ở đây, tiên nhân có xuất thế cũng không cứu được đâu.

Không cần Cơ Tử Nguyệt nhắc nhở, khi nãy mới phân tâm một chút thì Diệp Phàm đã có cảm giác thân thể bị xé rách, giống như muốn vỡ tan đi. Hắn vội vàng tĩnh tâm ngưng thần, âm thầm vận chuyển Đại Hư Không thuật.

Sau khi hai người biến mất, ngoại trừ người nam tử đứng trước kia, năm người còn lại giật mình không thôi.

- Bọn họ xuyên qua hư không trốn thoát rồi, làm sa bây giờ?

- Đại Hư Không thuật Cơ gia quả nhiên thần bí, không hổ là bí thuật vô thượng.

Lúc này chỉ còn người nam tử kia bình tĩnh, hắn nói:
- Không sao, bọn họ còn chưa tu thành, chỉ là dựa vào bí bảo để tạm thời trốn vào hư không mà thôi.

- Có biện pháp nào không?

Người nam tử lạnh nhạt nói:
- Bọn họ không kiên trì được lâu, chỉ còn cách kiên nhẫn chờ đợi. Bây giờ các ngươi mau tản ra, vây quanh tứ phương lại. Khoảng cách Đại Hư Không thuật xuyên qua có hạn, bọn họ chạy không được!

Thật ra những điều hắn đoán hoàn toàn đúng. Hư không rất nguy hiểm, không ai có thể vĩnh viễn ở trong đó.

- Xông ra, sau đó chúng ta lại tránh tiếp, chỉ cần thoát khỏi vòng vây rồi ngươi sử dụng bí thuật vô thượng lão điên truyền cho ngươi là có thể chạy thoát.

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt lại hiện ra thế giới bên ngoài, nhưng bốn bên vẫn bị phong kín, năm người kia đã bao vây họ lại.

- Phiền toái...
Cơ Tử Nguyệt nhíu mày, lẩm bẩm nói:
- Tên nam tử kia rất hiểu rõ Đại Hư Không thuật, chắc chắn không phải người thường...

Bọn họ lại lẩn trốn vào trong hư không. Nếu họ còn làm như thế nữa, nhất định sẽ hao tổn rất nhiều thần lực.

- Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, nếu không tìm ra cách hữu hiệu hơn, sợ rằng Cơ Tử Nguyệt xinh đẹp ta sẽ phải gặp nguy mất.
Nàng nhẹ giọng nói thầm.

Nếu như có tu sĩ cảnh giới Thần Kiều liên tục sử dụng Đại Hư Không thuật như vậy, sợ rằng thần lực của họ đã sớm khô khốc. Chỉ có Diệp Phàm thân mang Thánh thể Hoang Cổ là không có việc gì, nguôn suối thần lực tựa như không đáy, liên tục cung cấp cho hắn.

- Tại sao không xuyên qua hư không nữa?
Âm thanh người nam tử lạnh như băng, khẽ chế nhạo. Hắn đưa người cản ở phía trước rồi nói:
- Nếu không trốn nữa, ta đây sẽ tiễn các ngươi lên đường.

Ầm!

Bỗng nhiên trong thiên địa xuất hiện một tháp cổ màu bạc, tản phát khí tức cổ xưa hồng hoang, bên trong còn có chút khí tức Huyền Hoàng tràn ra.

Khác với những lần trước, lần này xung quanh ngọn tháp lại có khí mẹ vạn vật lưu động!

- Này...
Cơ Tử Nguyệt thất kinh, nói:
- Đây là trọng bảo trấn tông!

Diệp Phàm cũng biến sắc. Có thể lấy Huyền Hoàng để tế luyện vũ khí, người này không phải là người tầm thường.

Tháp cổ màu bạc tựa như một ngọn núi lớn, từ từ trấn áp xuống. Nó phong tỏa cả bầu trời, mặt đất ở dưới như muốn nứt vỡ ra. Một cỗ lực lượng thôn phệ mạnh mẽ tuôn ra, như muốn thu lấy cả Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt vào trong tháp.

Cơ Tử Nguyệt vội vàng truyền âm, nói:
- Bên trong cơ thể ngươi có nhiều tinh túy khí mẹ vạn vật hơn, đủ để chấn động quấy nhiễu cái tháp cổ chỉ có một chút Huyền Hoàng kia, có lẽ đây là cơ hội của chúng ta.

- Được!
Diệp Phàm trả lời, sau đó yên lặng vận chuyển tâm pháp ghi lại trong Đạo kinh.

Tuy hắn không thể nắm khí mẹ vạn vật trong tay hoàn toàn, không thể điều động tự nhiên được. Nhưng hắn vẫn có cách để chúng nó khẽ chấn động trong người.

Hắn từng đưa cho Cơ Tử Nguyệt chút ít, nhưng số lượng tinh túy khí mẹ vạn vật lượn lờ chung quanh khối Lục Đồng lại rất nhiều, hơn nữa, dường như chúng nó có thể sinh sôi ra. Nhiều lần quan sát, Diệp Phàm cảm thấy chúng không giảm bớt chút nào.

Ầm!

Diệp Phàm vận chuyển nhiều lần, rốt cuộc làm cho khí mẹ vạn vật chấn động lên. Ngay lập tức, khí tức khai thiên tích địa lưu chuyển ra xung quanh, làm cho một phương trời này trở nên run rẩy.

Cái tháp cổ trên bầu trời quả nhiên chấn động, giống như là bị rơi vào trong vũng bùn vậy, hơi chậm lại rồi bị trấn định trong không trung một chút.

- Đi!

Cơ Tử Nguyệt bộc phát ánh sáng chói mắt, thúc dục bí bảo trong người mình rồi xông ra ngoài như một tia chớp. Hai người đã thoát khỏi vòng vây của những người kia, cũng tránh được lực lượng giam cầm do tháp cổ phát ra.

Vũ khí trong tay năm người kia không thể nào phóng ra kịp, chỉ đành đứng đó nhìn hai người Diệp Phàm phá vòng vây rời đi.

- Đuổi theo, đừng để họ chạy thoát. Trên người họ có chí bảo biết bao tu sĩ mơ ước!

Người nam tử này không chỉ có tu vi vô cùng đáng sợ, mà kiến thức cũng rất uyên bác, hắn đã đoán được chính khí mẹ vạn vật khi nãy đã ảnh hưởng đến tháp cổ.

Hơn nữa, chắc chắn số lượng còn không ít, nếu không, sẽ không thể nào tạo thành ảnh hưởng đáng sợ như vậy, đến nỗi tháp cổ của hắn phải bị trấn định lại.

Dĩ nhiên, hắn sẽ không thể nào ngờ tới rằng thứ mà Diệp Phàm sử dụng chính là tinh túy khí mẹ vạn vật. Nếu như biết được, chắc chắn hắn sẽ điên cuồng lên.

Nhưng chỉ như vậy thôi đã làm hắn rất khiếp sợ rồi, khí mẹ vạn vật chính là chí bảo trong truyền thuyết, thật không ngờ trên thân hai người kia lại có nhiều như vậy.

Sau khi phá vòng vây xong, Diệp Phàm liền sử dụng bộ pháp, nhanh chóng rời đi.

Một khi đã cho Diệp Phàm cơ hội, chắc chắn hắn sẽ không để những người kia vây khốn mình nữa. Bí pháp vô thượng do lão điên truyền lại hầu như là bộ pháp có tốc độ nhanh nhất, hắn nhanh chóng xuyên qua mặt đất và núi non, bỏ xa bọn người kia lại ở sau.

Khi đã chạy được khoảng một canh giờ, hai người họ mới dừng lại, nghỉ ngơi trong chốc lát.

- Rốt cuộc là ai muốn giết ngươi? Rõ ràng lai lịch tên nam tử cầm tháp cổ kia rất lớn, nếu không, sao hắn có thể lấy Huyền Hoàng để luyện khí cơ chứ.

- Làm sao ta biết được? Bây giờ ai cũng khả nghi cả, thậm chí Diêu Quang Thánh Địa cũng có thể xuất thủ, trước mắt chúng ta không thể tin tưởng bất cứ môn phái nào.
Cơ Tử Nguyệt nhẹ giọng nói, con ngươi cứ đảo qua đảo lại, không ngừng suy nghĩ.

Diệp Phàm trầm mặt lại, nói:
- Tên nam tử kia rất khó đối phó, mà ta thấy ngươi không thể thoát khỏi hắn được. Ta nghi bọn chúng có bí pháp truy tung theo ngươi.

- Tên nam tử đó cũng là người ta lo lắng nhất. Mà hắn giống như một tên người gỗ lạnh như băng vậy, rất có thể chỉ là một khôi lỗi, bên trong có ấn ký của ai đó.
Cơ Tử Nguyệt nhíu mày, nói:
- Còn cái tháp cổ bằng bạc kia, chỉ có một chút Huyền Hoàng mà thôi, có thể chỉ là vũ khí được tế luyện tạm thời.

- Nói như ngươi thì chẳng phải ở sau hắn còn một người nữa chủ đạo ư?

- Đây là dự đoán xấu nhất. Nhưng nếu đúng như vậy thì một khi người đó xuất hiện, chúng ta không còn chút cơ hội nào cả.

Tuy thế lực Cơ gia rất lớn, hầu như là bá chủ cả một khu vực này. Nhưng bây giờ Cơ Tử Nguyệt lại không thể tin tưởng bất kỳ môn phái nào, chỉ có thể dựa vào chính mình tìm về Cơ gia.

- Tiểu hài tử, có phải ngươi đang nghĩ bỏ ta lại, một mình chạy trốn hay không?

- Ta sẽ dẫn ngươi tới một nơi an toàn, sau đó rời đi.

- Sau khi tới gia tộc của ta, sẽ không có ai làm khó ngươi cả . Ngay cả Đại Hư Không thuật ta cũng truyền cho ngươi rồi, nếu như ngươi lặng lẽ trốn đi, ngươi cũng nên biết hậu quả thế nào.
Hai hàm răng của nàng cọ xát vào nhau, phát ra tiếng vang lạ lùng.

Sau khi nghỉ ngơi một thời gian, cảm thấy thể lực đã khôi phục lại được, Diệp Phàm mới đứng dậy, nói:
- Cơ gia các ngươi không phải là một trong những thế lực cường đại nhất Đông Hoang sao? Sao mấy vị cao nhân trong nhà còn chưa tới?

- Khu vực phía nam rộng lớn mênh mông, chỉ riêng chỗ này thôi đã có vài chục nước. Dù cho Cơ gia chúng ta có lớn hơn nữa, cũng không thể lật tung mỗi tấc đất mỗi nước được. Huống chi bọn họ còn không biết ta trốn ở đâu.

Trong hai ngày kế tiếp, Diệp Phàm dẫn theo Cơ Tử Nguyệt chưa khôi phục thương thế hoàn toàn chạy trốn đi, cũng không biết đã vượt qua bao nhiêu nước. Mỗi lần đi tới đâu cũng có người đuổi theo, rất là hung hiểm, nhưng hai người vẫn còn kiên trì được.

Hiển nhiên là một thế lực không kém đang muốn giết chết Cơ Tử Nguyệt, nếu không, chắc chắn không thể nào phái ra nhiều người để truy tung tìm giết như vậy.

- Tiểu hài tử xấu xa, một mình ngươi chạy trốn đi, không cần để ý tới ta...
Nhìn thấy Diệp Phàm thương tích đầy người như thế, Cơ Tử Nguyệt khuyên nhủ.

- Ngươi truyền cho ta Đại Hư Không thuật, nếu cứ vậy mà rời đi thì lương tâm ta không an được...

- Ngươi đã lấy nước suối thần bí cứu ta một mạng, xem như hai bên không ai nợ ai, đi nhanh đi.
Cơ Tử Nguyệt thúc giục, nói:
- Ta hoài nghi có người trong gia tộc cấu kết với bọn người này, nên mấy vị cao nhân mới không tìm được ta.

....

Ngày thứ ba, Diệp Phàm mang theo Cơ Tử Nguyệt đã mất ngủ nhiều ngày chạy đi, cả Diệp Phàm cũng rất mệt mỏi rồi. Tuy thể chất hắn vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng không thể kiên trì được nữa. Bọn họ vừa mới bị chặn giết cách đây không lâu.

- Thực lực những người đuổi theo chúng ta nói cao cũng không cao, nói thấp cũng không thấp...sau khi bọn người này giết được bọn ta, chắc chắn người đứng sau lưng họ sẽ quay sang diệt tuyệt họ để hủy đi chứng cứ. Dù sao, bọn người đó cũng chỉ là con tốt, có chết đi thì cũng không quá đáng tiếc.
Cơ Tử Nguyệt suy đoán như vậy.

- Làm vậy cũng quá âm độc...

- Hừ, có là gì chứ...
Cơ Tử Nguyệt bĩu môi, nhưng không nói thêm gì nữa.

Vào buổi trưa ngày thứ ba, Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt lại bị chặn giết một lần nữa. Bọn họ sử dụng Đại Hư Không thuật, bộ pháp lão điên, thậm chí cả bí bảo trong người nhưng vẫn không thể chạy thoát.

- Đại Hư Không thuật...

Có mấy bóng người xuất hiện từ xa, một người trong đó sợ hãi kêu lên.

Rốt cuộc người Cơ gia đã xuất hiện, tuy không phải là cao nhân mà chỉ là một đám người trẻ tuổi, nhưng vẫn trấn trụ được bọn người truy sát. Cảm thấy đối phương đã phát hiện được, mấy người ám sát rất kiêng kỵ, đành phải rút lui.

- Thiến niên ở cùng Tử Nguyệt tiểu thư là ai? Sao hắn lại biết Đại Hư Không thuật? Ngay cả chúng ta còn chưa được học bí thuật vô thượng này.

- Đừng hỏi nữa, mau đi cứu Tử Nguyệt tiểu thư.

Mười mấy người trẻ tuổi này vội vàng lao đến, để Cơ Tử Nguyệt sắc mặt đã tái nhợt vào chính giữa.

- Ra mắt Tử Nguyệt tiểu thư!
Những người này cùng nhau thi lễ.

Cơ Tử Nguyệt khẽ cười một tiếng, nàng biết mình đã an toàn rồi, không cần thiết phải chạy trốn nữa.

- Ngươi là ai? Tại sao lại biết Đại Hư Không thuật?

Mấy người trẻ tuổi bên cạnh nhìn Diệp Phàm, sắc mặt không thân thiện. Đại Hư Không thuật là truyền thừa cao nhất của Cơ gia, ngay cả những đệ tử tinh anh như bọn họ cũng không thể học được.

Đôi mắt Cơ Tử Nguyệt chuyển động, mặt không vui vẻ, nói:
- Không được vô lễ, hắn khó khăn vạn dặm hộ tống ta trở về đây. Nếu như không có hắn, ta đã chết ở bên ngoài rồi.

- Hắn...

Những người này chỉ nói đến chữ này, không dám nói thêm gì nữa.

- Các ngươi không thấy hắn bị thương sao? Mau cầm máu!
Hai tròng mắt Cơ Tử Nguyệt sáng lên, quát một tiếng.

Quả thật Diệp Phàm bây giờ bị thương rất nặng, hắn hộ tống Cơ Tử Nguyệt hơn vạn dặm, không ngừng bị đuổi giết, khắp người toàn là vết thương, nửa người bị nhuốm đỏ hoàn toàn.

- Ta không có chuyện gì, không cần cầm máu. Đã hộ tống ngươi tới đây rồi, ta tạm biệt vậy.
Diệp Phàm nói xong liền xoay người, chuẩn bị rời đi.

- Không nên đi!
Cơ Tử Nguyệt cản lại.

Những người trẻ tuổi bên cạnh nhất thời tiến lên, chặn đường Diệp Phàm đi.

Cơ Tử Nguyệt giận dữ, nói:
- Các ngươi đang làm gì đó?

Nàng liếc nhìn mấy người này một làn, rồi nhẹ giọng nói với Diệp Phàm:
- Ngươi bị thương rất nặng, cứ vậy mà rời đi thì rất nguy hiểm. Những người đó còn đang ở quanh đây, đi với ta đã.

Quả thật Diệp Phàm lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Hắn tuyệt đối không thể tới Cơ gia, nhưng nếu bây giờ rời đi thì đúng là rất nguy hiểm. Suy nghĩ một chút, hắn đành gật đầu, quyết định để thương thế khôi phục đã.

- Tử Nguyệt tiểu thư, Cơ Huệ lão tổ ở phía trước.
Một người trẻ tuổi tiến lên bẩm báo.

- Được, ta đi gặp lão nhân gia.

Cơ Tử Nguyệt dẫn Diệp Phàm cùng đi về phía trước.

Cách đây hơn mười dặm có một cái thành nhỏ, một vị cao nhân vô cùng cường đại của Cơ gia tên Cơ Huệ đang ở chỗ này. Nàng mang theo rất nhiều người, bao quanh quán trọ này lại.

Sau khi nhận được tin tức, Cơ Huệ đích thân ra đón Cơ Tử Nguyệt. Đây là một bà lão tóc trắng xóa, ánh mắt sắc nhọn, có chút bức người. Nhìn thấy Cơ Tử Nguyệt bình yên vô sự, nàng cười tươi lộ vẻ cưng chiều, kéo nàng lại gần rồi nhìn chung quanh.

- Tốt! Tốt! Tốt! Có thể trở về là tốt rồi!

Nói xong, nàng liền dẫn Cơ Tử Nguyệt vào trong quán trọ, không hề để ý tới Diệp Phàm.

- Cô tổ, là hắn đã cứu ta.
Cơ Tử Nguyệt cười ngọt, sau đó bảo Diệp Phàm tiến lên.

- Bái kiến tiền bối!
Diệp Phàm thi lễ một cái.

Cơ Huệ gật đầu, thu liễm nụ cười hiền hòa lại, nói:
- Đa tạ ngươi đã hộ tống Tử Nguyệt trở lại. Ta sẽ không để ngươi chảy máu vô ích, nhất định sẽ hồi báo.

Diệp Phàm cảm thấy lão nhân này bề ngoài như đang cảm tạ, nhưng thái độ giống như đang giải quyết việc chung vậy, không có chút cảm kích nào. Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một việc, chắc chắn những đệ tử khi nãy đã bẩm báo với bà lão này về việc hắn biết Đại Hư Không thuật.

- Cô tổ, người đừng nghiêm mặt được không. Hắn khổ sở hơn vạn dặm mới hộ tống con trở về. Người nhìn xem, cả người hắn toàn là máu, bị trọng thương đó.
Cơ Tử Nguyệt vô cùng thông minh, tất nhiên cảm nhận được thái độ của Cơ Huệ.

- Đúng, cũng không dễ dàng. Mau mời vị tiểu anh hùng thiếu niên này đến.
Cơ Huệ nở nụ cười, thản nhiên nói.

Cơ Tử Nguyệt truyền âm cho Diệp Phàm, nói:
- Ngươi đừng để ý. Ta lấy Đại Hư Không thuật truyền cho ngươi đúng là việc hệ trọng, ta sẽ giải thích với cô tổ sau, chắc chắn người sẽ hiểu.

Diệp Phàm gật đầu, không có nói gì.

Cơ Tử Nguyệt tự mình tiến lên nắm tay Diệp Phàm, dẫn hắn vào bên trong quán trọ.

Ngay giây khắc này, Diệp Phàm cảm thấy được sắc mặt bà lão Cơ Huệ trầm xuống, sau đó nghe được một âm thanh truyền âm, nói:
- Người trẻ tuổi, đừng có lại gần với Tử Nguyệt như thế. Ngươi phải biết nữ nhi Cơ gia giống như trăng sáng treo ở trên cao. Ngươi cứu nàng, ta biết, ta sẽ hồi báo cho ngươi. Về những việc khác...hi vọng ngươi biết nên làm thế nào!


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK