Một thiếu niên tuấn mỹ, thoạt nhìn có chút nhu nhược lại là Khổng Tước vương danh chấn khu vực phía nam Đông Hoang, thật sự làm người ta giật mình.
Đối mặt với Đại Năng này, Diệp Phàm không hề có tâm tư liều chết. Một đầu ngón tay đối phương có thể đánh nát hư không, nếu như muốn giết chết hắn và Cơ Tử Nguyệt thì căn bản không tốn chút sức nào.
- Ta vì ngươi mà đến!
Con ngươi Khổng Tước Vương trong suốt, tựa như một thiếu niên không biết thế sự, lẳng lặng nhìn Diệp Phàm.
Cơ Tử Nguyệt ở sau mở to mắt ra, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, hỏi:
- Tiền bối không phải đến đây giết ta sao?
Khổng Tước vương không trả lời, yên lặng đứng đó giống như tuyết trên cây ngọc, không giống như một vị Đại Năng pháp lực ngập trời
- Vì ta mà đến? Có chuyện gì?
Diệp Phàm đã loáng thoáng đoán được nguyên nhân.
- Trái tim Yêu Đế!
Khổng Tước Vương chỉ nói ra bốn chữ, quả nhiên đúng như Diệp Phàm dự liệu.
Điều này làm hắn rất khó xử, ngày đó hắn cưỡng ép lấy máu thánh, trái tim Yêu Đế như hồng ngọc kia đột nhiên tự giải khai phong ấn, khôi phục sinh cơ, phá không mà đi.
- Tại sao?
- Nó. . . tự mình bay đi rồi.
Diệp Phàm kiên trì đáp, nhưng câu giải thích này thực sự có chút gượng ép.
Nhưng mà, Khổng Tước lại gật đầu.
- Tiền bối... tin ta?
- Tin, bởi vì ta nhìn thấy nó bay về trong tay hậu nhân của Đại Đế.
Diệp Phàm kinh ngạc, trái tim Yêu Đế quả nhiên thông linh, lại có thể quay trở lại trong tay của Nhan Như Ngọc, hắn không nhịn được hỏi:
- Nếu đã bay trở về, vì sao còn muốn tìm ta?
- Ta muốn biết vì sao nó phải bay đi?
Khổng Tước Vương nở nụ cười, nhìn thẳng vào Luân Hải của Diệp Phàm, dường như muốn nhìn thấu qua làn sương mù, thấy rõ toàn bộ bên trong.
Mặc dù Diệp Phàm biết không cách nào ngăn trở một Đại năng xuất thủ, nhưng Diệp Phàm cũng không muốn bị người ngoài nhìn thấu tất cả.
Ngay lập tức, Luân Hải hắn trở nên hiu quạnh, không có một chút gợn sóng nào.
Khổng Tước Vương nở nụ cười, chậm rãi cất bước đi tới, khí thế không hề đáng sợ, như đi mây về gió, thế nhưng lại gây áp lực rất lớn cho người đối diện.
Cơ Tử Nguyệt run giọng nói:
- Tiền bối là Đại Năng trong truyền thuyết, không thể bắt nạt chúng ta như vậy. Tiền bối nên đi tìm Diêu Quang Thánh Chủ gây chiến, năm xưa người đánh ngang tay với hắn, còn chưa đánh thắng hắn được mà.
- Ta muốn gây chiến với gia chủ Cơ gia các ngươi thì thế nào?
Khổng Tước Vương nở nụ cười nhàn nhạt, có chút không tương xứng với bộ dáng thiếu niên mười bảy tuổi của hắn chút nào, làm cho người ta có cảm giác rất quái dị.
- Bộ pháp mà ngươi vừa mới thi triển là do ai truyền thụ?
Khổng Tước Vương không cười nữa, lần đầu tiên tỏ ra trịnh trọng.
- Là lão điên truyền lại.
Diệp Phàm nói rõ ra.
- Quả nhiên là hắn, không ngờ hắn lại truyền cho ngươi!
Đôi mắt của Khổng Tước Vương phát ra hai đạo quang mang sắc bén, như muốn áp bức người khác. Lúc này, người ta mới cảm nhận được sự kinh khủng của hắn, trông hắn như một thanh thần binh bén nhọn.
- Tiền bối hẳn đã gặp được lão nhân gia rồi, bây giờ ngài đang ở Thái Huyền môn.
Diệp Phàm rất có lòng tin với lão điên, lão ta đã sống hơn sáu ngàn ngàn năm rồi mà vẫn không có việc gì. Dù Khổng Tước vương có là Đại Năng đi chăng nữa, chắc chắn không phải là đối thủ của lão điên.
- Đáng tiếc, ta không thể gặp được, mấy hôm trước hắn đã biến mất.
Hình như Khổng Tước vương có chút tiếc nuối.
Lão điên bị bao trùm trong một chiếc kén, rơi vào trạng thái ngủ say, nhưng lại đột nhiên biến mất. Chẳng lẽ hắn đã phá kén ra, nhưng hắn đi đâu vậy? Diệp Phàm rất muốn biết.
- Ta cảm thấy hứng thú với thể chất của ngươi, rất muốn nghiên cứu một phen.
Nói tới đây, Khổng Tước vương dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nhưng, nếu như lão điên kia đã truyền thụ cho ngươi bộ pháp thì ta cũng không làm khó dễ ngươi nữa.
Ở bên cạnh, đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt trở nên lấp lánh. Lão điên kia là ai chứ? Là nhân vật đã sống hơn sáu ngàn năm, hơn sáu ngàn năm trước đã không có đối thủ, nhưng Diệp Phàm lại có quan hệ với lão, đúng là làm cho nàng rất giật mình.
- Tuy nhiên, nếu gặp nhau rồi mà bỏ qua như vậy...thật có chút tiếc nuối.
Khổng Tước Vương dùng tay vẽ một cái, bầu trời ở khu vực này lập tức trở nên tối đen.
Vốn mặt trời đang hiện lên cao, chiếu sáng rực rỡ, nhưng hắn chỉ phất tay thì màn đêm lập tức buông xuống. Thủ đoạn như vậy làm người nhìn thấy phải cả kinh.
Trong bầu trời đêm đen kịt, từng ngôi sao hiện lên đầy trời, giống như những viên kim cương khảm trên màn đêm vô tận, không ngừng phát sáng.
- Cũng không tính là làm khó dễ ngươi! Dù ngươi có bước qua được màn đêm này hay không, ta cũng để ngươi rời đi. Ta chỉ muốn xem thể chất của ngươi rốt cuộc mạnh tới mức nào.
- Đây là dị tượng Luân Hải . . "Sao sáng chiếu trời xanh"!
Cơ Tử Nguyệt vô cùng giật mình.
Khổng Tước Vương mới chỉ phất nhẹ tay tay một cái mà đã thi triển được một dị tượng cường đại trong truyền thuyết. Hơn nữa, hắn không cần thông qua Luân Hải để thi triển.
- Chỉ có vài ngôi sao nho nhỏ ảm đạm mà thôi! Ta nói rồi, ta không muốn làm khó ngươi, đây không phải là dị tượng hoàn chỉnh.
Khổng Tước vương lạnh nhạt nói, mặt còn nở một nụ cười.
Lúc này, Diệp Phàm có cảm giác như thân thể mình đã ở trong tinh không , vô số ngôi sao đang lấp lánh, sau đó chúng đồng loạt phóng to lên, từ từ đè xuống hắn.
Ù ù...
Những âm thanh long trời lở đất vang lên, mỗi ngôi sao nhanh chóng hóa lớn, tựa như núi lớn vậy, phát ra ánh sáng lấp lánh loá mắt, chiếu sáng toàn bộ khung trời!
Bây giờ dường như đây không phải là những ngôi sao nữa, phải nói chúng là những mặt trời chói chan mới đúng!
Diệp Phàm hoảng sợ trong lòng, đây là dị tượng gì vậy? Mỗi một ngôi sao đều khủng bố như vậy, dường như có thể phá hủy cả vùng đất này, gây nên áp lực bàng bạc không gì sánh nổi.
Thân thể hắn chấn động, những âm thanh răng rắc không ngừng vang lên, các khớp xương trong người lay động, chúng đang phải hứng chịu áp lực vô cùng lớn.
Những ngôi sao này còn cách hắn rất xa, còn chưa thật sự rơi xuống mà lực lượng đã khủng bố tới như vậy, cũng không biết khi chúng rơi xuống thì uy lực sẽ mạnh đến mức nào.
- Lúc nói về dị tượng, mọi người đều cho rằng những dị tượng do các Đại Năng thượng cổ sáng tạo ra là mạnh nhất. Khổng Tước Vương này lại là một đại năng, dị tượng của hắn quả nhiên rất đáng sợ...
Diệp Phàm rất chấn động, đối phương đã nói là áp chế uy lực dị tượng xuống, chỉ mới dùng vài ngôi sao nhỏ ảm đạm, còn chưa sử dụng “bầu trời xanh” kia, nhưng uy lực đã kinh khủng vậy rồi.
Nếu thật sự là dị tượng "Sao sáng chiếu trời xanh" thật thì sẽ đáng sợ đến mức nào?
Những ngôi sao trên bầu trời run lên, Diệp Phàm từng bước từng bước khó khăn bước đi. Bên trong thân thể hắn phát ra tiếng sóng biển ầm ầm, dường như không cam lòng bị áp chế, sấm sét hiện ra như đang ở trong thời kỳ khai thiên tích địa, bên trong Luân Hải có một cỗ lực lượng kỳ dị đang vận chuyển.
Diệp Phàm rung động trong lòng, bây giờ hắn mới hiểu bản thân Thánh thể Hoang Cổ dường như đối kháng với các dị tượng, mỗi khi bị áp chế thì sẽ tự kháng cự lại.
Dù là dị tượng "Vầng trăng sáng trên biển" lúc trước, hay là "Sao sáng chiếu trời xanh" hiện giờ, mỗi lần các dị tượng áp bức thì Khổ Hải của hắn sẽ tự động phát ra lực lượng kỳ dị chống lại.
Diệp Phàm cất bước trong tinh không, từng bước từng bước đi tới chước, mỗi lần bước đi đều lưu lại một dấu chân thật rõ trên nền trời.
Xung quanh những ngôi sao có ánh sáng lưu chuyển lưu chuyển, giống như là khí mẹ vạn vật, lại giống như tinh vân trong vũ trụ, mãnh mẽ đè xuống Diệp Phàm.
Răng rắc,
Diệp Phàm có cảm giác mình đang cõng một ngọn núi lớn, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh, mặt đất dưới chân vỡ vụn ra, xương cốt toàn thân không ngừng phát ra tiếng răng rắc như nhạc đang được tấu lên.
Ầm!
!ột tiếng động vô cùng lớn vang lên, Diệp Phàm phát hiện trước mắt là một bầu trời sáng rực, hắn đã ra khỏi màn đêm. Lúc quay đầu nhìn lại, hắn thấy tinh không biến mất, trên mặt đất chỉ còn những khe nứt to lớn, đây là do bước chân hắn gây ra.
- Không tồi, loại thể chất này quả nhiên danh bất hư truyền.
Khổng Tước Vương gật đầu, trong mắt hiện lên thần thái kì dị, nở nụ cười khen ngợi.
- Hắn đã thông qua khảo nghiệm, tiền bối để hắn đi đi. Còn ta, tiền bối muốn giết thì giết đi, ta không sợ.
Cơ Tử Nguyệt ngẩng đầu, dáng ngọc yêu kiều, nàng đã bình tĩnh lại, không còn sợ hãi như trước.
- Tiểu nha đầu nhà ngươi cũng có mấy phần cốt khí.
Khổng Tước Vương chắp hai tay sau lưng, gương mặt thanh tú không có chút thay đổi nào, hắn mở miệng nói:
- Giết ngươi thì đúng là có chút đáng tiếc, rất hiếm khi xuất hiện một thể chất như ngươi. Nếu giết đi, dường như ta đã ra tay quá độc.
- Nói như vậy, tiền bối sẽ tha cho ta ư?
Đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt chớp động, hào quang lấp lánh, nói:
- Khổng Tước Vương quả nhiên lòng dạ rộng rãi, không hổ là tiền bối Đại Năng trong truyền thuyết, Tử Nguyệt ở đây xin cảm ơn”.
- Tiểu nha đầu ngươi lẻo thật lanh miệng, ta có lúc nào nói là sẽ tha cho ngươi?
Khổng Tước Vương nở nụ cười nhàn nhạt.
- Rõ ràng tiền bối đã nói giết ta thì rất đáng tiếc...
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng lầm bầm, nhưng không dám nói nhiều.
- Tiền bối, nàng không làm gì sai cả, muốn giết thì phải đi giết thái thượng trưởng lão của Cơ gia. Nàng là một tiểu nha đầu không biết gì, không cần thiết phải lôi nàng vào chuyện này.
Diệp Phàm ở bên cạnh cầu tình.
- Ngươi nghĩ ngươi là ai?
Khổng Tước Vương quay đầu lại, nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về phía Cơ Tử Nguyệt, nói:
- Ta sẽ tha mạng cho ngươi, nhưng mà ngươi phải đi theo ta, không cần trở về Cơ gia nữa, hãy ở chung một chỗ với hậu nhân Yêu Đế.
Cơ Tử Nguyệt bị doạ, đi cùng một Đại Năng Yêu tộc ư? Nàng chưa từng nghĩ như vậy!
Nàng tỏ ra rất đáng thương, nói:
-Không muốn đâu, ta chưa bao giờ giết người, cũng chưa từng làm chuyện xấu, cả một con kiến ta còn chưa từng giẫm qua...
- Cơ gia các ngươi rất quá đáng, giết tộc nhân của ta, lại còn truy sát hậu nhân Yêu Đế, ta cũng muốn để cho bọn họ biết một chút. Nếu như mang ngươi đi, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ hối hận vì làm những chuyện đó.
- Hạo Nguyệt ca ca ta sao rồi? Chưa bị tiền bối giết chết chứ?
Cơ Tử Nguyệt khẩn trương hỏi.
- Thần thể đúng là rất bất phàm, nhưng hắn trốn không thoát!
- Đừng giết Hạo Nguyệt ca ca, hắn là Thần thể, giết đi rất đáng tiếc...
Cơ Tử Nguyệt cầu xin.
- Thần thể thì như thế nào? Có người nói lão điên năm đó còn tự tay giết chết Thần Vương Đông Hoang, thọ nguyên của ta không dài như vậy, cho nên chỉ còn cách giết một Thần thể chưa trưởng thành, coi như hoàn thành một tâm nguyện rồi.
Khổng Tước vương hững hờ nói.
Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt ở bên cạnh khiếp sợ vô cùng!
Lão Phong Tử quả nhiên điên cuồng, ngay cả Thần Vương Đông Hoang tu luyện đến đại thành còn bị hắn giết chết, đúng là làm người nghe kinh hãi.
- Ca ca của ta sao rồi?
Cơ Tử Nguyệt rất bất an.
- Đại đệ tử của ta đã đi bắt hắn, ta còn đang đợi gia chủ Cơ gia các ngươi tới cứu đây.
Khổng Tước Vương bình tĩnh nói, thế nhưng lại khiến người ta kinh hãi, quả thật không hổ là Đại Năng yêu tộc, khí phách lại lớn đến như vậy. Tám trăm năm trước đã dám đại chiến với Diêu Quang Thánh Chủ, hôm nay lại còn dám khai chiến với gia chủ Cơ gia.
Ngay lúc này, Khổng Tước Vương nhìn về phía chân trời, nói:
- Nam Cung Chính, nếu đã tới, sao không hiện thân?
Bỗng nhiên có những cánh hoa xuất hiện trên bầu trời, từng cánh lấp lánh trong suốt, trông như những tiên hoa vậy. Những cánh hoa này tạo thành một đường thẳng tắp từ chân trời vọt tới, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Ánh sáng rực rỡ, tiên hoa phát ra ánh sáng ngọc màu xanh, nhanh chóng hiện ra trước mắt. Ở trên đó có một nam tử mặc y phục màu xanh, vóc người cao nhất, đôi mắt như ngôi sao, tóc trắng như tuyết, ngang nhiên đứng đó, thật là anh vĩ.
Đây chính là Đại Năng Nhân tộc trong truyền thuyết - Nam Cung Chính. Hắn tu luyện Trường Sinh Quyết, lấy cây cỏ làm nhà, lấy hoa tươi lót dạ, không bao giờ rời xa thực vật.
- Từ biệt tám trăm năm, phong thái Khổng Tước vương vẫn như trước. Nhớ lại năm đó, ngươi đại chiến chư hùng khu vực phía nam, quyết chiến Diêu Quang Thánh Chủ, thần uy bộc phát. Những hình ảnh kinh thiên động địa năm đó tựa như còn trước mắt.
Bề ngoài Nam Cung Chính chỉ khoảng hai mươi bảy - tám tuổi, toát ra một cỗ khí chất đặc biệt.
- Nói những lời này làm gì? Nam Cung Chính, chẳng lẽ ngươi nhúng tay vào chuyện này hay sao?.
Khổng Tước Vương chắp tay đứng đó, nói lại.
"Khổng Tước Vương, bản thân ngươi là một tồn tại siêu nhiên, cần gì động can qua như thế? Không bằng dừng tay lại rồi cùng ta liên thủ tiến vào trong Thanh Đồng Tiên điện, ngươi thấy thế nào?
- Thật không có thiên lý!
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng nói thầm:
- Khổng Tước vương pháp lực ngập trời, rống động sơn hà, vậy mà chỉ là một thiếu niên thanh tú. Nam Cung Chính lấy cây cỏ làm bạn, lấy hoa tươi để lót lạ, nhưng tư thế lại oai hùng như vậy. Đáng ra nên bắt bọn họ lại để quét rác trồng hoa, rửa rau nấu cơm!
- Ngươi đang nghĩ bậy gì đó...
Diệp Phàm đứng ngay bên cạnh nàng, nghe vậy thì không nhịn được mà gõ đầu nàng một cái.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK