Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm chấn động trong lòng, Lý Nhược Ngu chưa tiếp xúc với Khổ Hải Diệp Phàm, làm sao nhìn thấu được thể chất của hắn?

- Thánh thể Hoang Cổ quả nhiên bất phàm, Khổ Hải màu vàng có lôi điện đan xen, toàn những điều lần đầu tiên nhìn thấy.
Lý Nhược Ngu bình tĩnh nói.

Nhưng những lời này vào tai Diệp Phàm lại không khác gì thạch phá thiên kinh cả, hắn cảm thấy bất an. Không biết đối phương còn phát hiện được gì nữa, khối Lục Đồng không thể bị lộ ra ngoài được, ngay cả khí mẹ vạn vật và Kim Thư "đạo kinh" cũng không tầm thường...các vật đó không thể bị người khác phát hiện.

- Ngươi không cần khẩn trương, ta không có ác ý.
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ Diệp Phàm, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lý Nhược Ngu nở nụ cười hòa ái.

Diệp Phàm cảm thấy đối phương sâu không lường được. Mà sau khi nhận được truyền thừa của Chuyết phong, cảm giác này trong tâm hắn càng thêm sâu đậm, hắn mở miệng hỏi:
- Tiền bối...sao người nhận ra được?

- Khi nãy ta và ngươi hợp nhất với Chuyết phong, đại đạo lưu chuyển, tự nhiên cảm giác được.
Lý Nhược Ngu khẽ mỉm cười.

Thánh thể Hoang Cổ không hề tàm thường, nếu như Diệp Phàm che giấu, làm cho Khổ Hải yên tĩnh thì hiếm ai nhận ra được. Nhưng trước đó không lâu, khi truyền thừa Chuyết phong mở ra, đại đạo tự nhiên lưu chuyển, bản thân hai người đều ở trong đó, Diệp Phàm đoán có lẽ vì nguyên nhân này nên đối phương mới cảm giác được.

- Kính xin tiền bối giúp ta giữ bí mật.
Diệp Phàm không biết lão nhân đối xử với hắn như thế nào. Tuy nói lúc trước hai người rất hòa thuận, nhưng dù sao chỉ ở chung trong một thời gian ngắn, không thể hiểu rõ hết được.

- Ngươi có thể yên tâm!

Thật ra dù cho việc hắn mang Thánh thể Hoang Cổ có bị phát hiện ra thì cũng không có chuyện gì quá lớn. Hiện nay mọi người chỉ để ý đến Thần thể Đông Hoang, nhưng mà nếu như người khác phát hiện Diệp Phàm có thể tu hành được, đó mới là điều phiền toái.

- Không đơn giản, có thể tu Thánh thể Hoang Cổ đến cảnh giới Thần Kiều, đây là việc không dễ.
Lý Nhược Ngu gật đầu.

Diệp Phàm lo sợ trong lòng, đây mới là điều làm hắn lo sợ. Thân mang Thánh thể Hoang Cổ mà có thể tu hành thuận lợi như hắn, nếu bị người khác biết được, chắc chắn họ sẽ tìm tòi nghiên cứu. Hắn cảm thấy lão nhân này càng lúc càng thâm sâu, đối phương bây giờ dường như đã hòa thành một thể với Chuyết phong, tuy nhìn rất bình thường, nhưng thật ra rất bí hiểm.

- Cố gắng đừng để Thánh Địa và thế gia Thái Cổ biết được.
Lý Nhược Ngu nói một câu như thế.

- Bọn họ...
Diệp Phàm nghe vậy thì cả kinh trong lòng. Thánh Địa và thế gia Thái Cổ được truyền thừa từ thời đại Thái Cổ, chắc chắn biết được rất nhiều bí mật.

- Không cần lo lắng, năm tháng trôi qua, Thánh thể đã biến thành phế thể, các thế lực lớn được truyền thừa từ thời đại Thái Cổ đến nay cũng không chú ý đến mấy nữa, thế nhân cũng quên mất thể chất này rồi.

Ngày xưa Thánh thể Hoang Cổ sáng chói chiếu rọi khắp nhân gian, nhưng bây giờ mọi người đều biết Thánh thể không thể tu hành được nữa.

- Tiền bối có biết vì sao mà Thánh thể không thể tu hành được nữa không?
Diệp Phàm hỏi thăm.

- Rốt cuộc vì sao như thế thì không ai biết cả, thời gian quá lâu rồi.
Lý Nhược Ngu nhìn về Diệp Phàm, nói:
- Thánh thể Hoang Cổ chưa chắc cản được ngươi tu hành, mọi chuyện trên thế gian đều có biện pháp hóa giải.

Diệp Phàm nghe vậy gật đầu, thật ra ngay từ đầu đến giờ vẫn chưa có gì ngăn cản hắn tu hành, tất cả vẫn thuận lợi.

- Chỉ cần ngươi tin mình có thể tu hành, không gì có thể ngăn cản được.
Lý Nhược Ngu cảm thán, nói:
- Thể chất ta cũng rất bình thường, nhưng ta luôn kiên trì, cuối cùng cũng có thành tựu.

- Chúc mừng tiền bối nhận được truyền thừa Chuyết phong, tu vi tiến nhanh.
Diệp Phàm tiến lên chúc mừng.

- Việc tu hành cần được tiến hành đến nơi đến chốn, không phải nhận được truyền thừa cường đại là tu vi có thể tịnh tiến, ngươi phải đi tìm hiểu thì mới ngộ được huyền pháp thâm sâu.
Dường như Lý Nhược Ngu đang chỉ điểm cho Diệp Phàm, nói tiếp:
- Năm xưa ta ngu dốt không biết, phí nhiều năm tháng ở chỗ này tu hành mấy chục năm. Cho đến lúc này mới tỉnh từ trong mộng, hiểu được tinh túy thật sự của Chuyết phong.

Theo lời Lý Nhược Ngu nói, thật ra lòng hắn mới yên lặng và hợp nhất với Chuyết phong trong một trăm năm nay mà thôi. Trong khoảng thời gian này, hắn để lòng mình lĩnh ngộ tâm cảnh các bậc tiền bối, giúp hiểu được đại đạo của Chuyết phong.

Trước khi nhận được truyền thừa và loại bí thuật vô thượng này ra, hắn đã cảm nhận được các âm thanh vô thượng do tiền nhân lưu lại, qua đó tương dung được với Chuyết phong, hiểu được đại đạo tự nhiên.

Diệp Phàm nghe vậy mà hoảng sợ, lão nhân này quả nhiên rất khó lường, không hề tầm thường chút nào. Căn cốt người này phải nói là tầm thường, thậm chí còn gần như hỏng bét, nhưng lại có thể ngộ đạo ở chỗ này, hiểu được tự nhiên, lĩnh ngộ âm thanh đại đạo vô thượng.

Hiện nay, sau khi nhận được truyền thừa, bản thân Lý Nhược Ngu cũng mới chỉ hiểu được chút ít cái gọi là âm thanh đại đạo vô thượng kia thôi. Đúng là người phi thường, thật là người mang đại trí tuệ trên con đường tu hành.

- Căn cốt không phải là vấn đề, Thần thể cũng chưa chắc là vô địch thiên hạ.
Lý Nhược Ngu nói với Diệp Phàm, dường như đang khích lệ hắn.

- Thể chất ngươi đặc biệt, thế nhân cho rằng là phế thể, nhưng ta cảm thấy trong bình thường lại ẩn chứa bất phàm, có lẽ sẽ có ngày ngươi tu thành Thánh thể.
Lý Nhược Ngu nhìn hắn, nói:
- Ngươi có nguyện ý gia nhập Chuyết phong?

Diệp Phàm hơi động trong lòng, lão nhân đang có ý dạy bảo hắn. Nhất thời hắn hơi chần chừ, không có đáp lại ngay.

- Ta hiểu được tâm ý của ngươi...
Lý Nhược Ngu than nhẹ.

- Tiền bối, ta nguyện ý gia nhập Chuyết phong.

- Không cần như thế.
Lý Nhược Ngu gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói:
- Bây giờ ngươi cứ tạm làm một đệ tử Chuyết phong bình thường, đạo của ta cũng chưa chắc thích hợp với ngươi. Lúc nào ngươi cũng có thể rời đi.

Diệp Phàm giật mình trong lòng. Hắn cảm thấy lão nhân này nhất định nhìn thấy được nhiều điều hơn, tuyệt đối không chỉ đơn giản như những gì vừa nói.

- Tiền bối, thật ra khi nãy ta đã lấy được một bộ phận truyền thừa của Chuyết phong.
Diệp Phàm nói như thế.

Hắn cảm thấy lão nhân này không hề tầm thường, không bằng nói thẳng hết ra.

- Ta biết được!
Lý Nhược Ngu gật đầu, nói:
- Ngươi lấy được bí thuật, ngươi có thể tu hành, nhưng vĩnh viễn không được truyền cho người khác.

Càng lúc Diệp Phàm càng cảm thấy lão nhân này không tầm thường, sau khi nhận được truyền thừa Chuyết phong xong, lão nhân càng trở nên thâm sâu hơn.

- Ta và ngươi đều là môn nhân Chuyết phong, theo ta xuống dưới thu đồ.

Lý Nhược Ngu không phi hành mà từng bước xuống núi, Diệp Phàm theo ở phía sau.

Trước sơn môn có rất nhiều người tụ tập, thậm chí còn có vài trưởng lão cũng đứng chờ ở dưới, không ai dám tự tiện đi lên cả.

Cũng không biết mười mấy đệ tử Tinh phong bị Diệp Phàm giam trên núi giờ phút này có cảm giác như thế nào. Vốn bọn họ chẳng thèm ngó tới Chuyết phong, nhưng lúc này thấy các đệ tử kiệt xuất mấy ngọn chủ phong khác tụ tập ở dưới để làm môn đồ Chuyết phong thì cảm xúc trong lòng họ thật ngổn ngang.

Diệp Phàm đi tới giải khai cấm chế trên người họ, nói bọn họ có thể xuống núi. Nhưng đến lúc này, mười mấy người này lại mè nheo, không muốn rời đi ngay.

Thái Huyền môn có môn quy là một khi gia nhập những ngọn chủ phông khác, họ vẫn có một cơ hội để lựa chọn truyền thừa khác. Nhưng một khi đã gia nhập Chuyết phong thì không thể thay đổi nữa, từ xưa nay đã thế, nhưng từ điều này ta cũng thấy rõ được một phần kỳ dị của Chuyết phong.

Lý Nhược Ngu đi tới trước sơn môn, quét nhìn mọi người, nói:
- Bọn ngươi có nguyện ý gia nhập Chuyết phong ta?

- Nguyện ý!
Rất nhiều người lớn tiếng hô lên.

Lúc này Lý Nhược Ngu không có khí chất xuất trần, cũng không có thần thái phiêu dật, trông hắn chỉ giống như một lão nhân bình thường ở nông thôn. Điều này làm rất nhiều đệ tử hoài nghi.

Một vài trưởng lão các ngọn chủ phong khác tiến lên ra mắt Lý Nhược Ngu, tất cả đều rất khách khí. Những cường giả lâu năm này đều có ánh mắt tinh như sao, nhưng bọn họ không thể nhìn thấu Lý Ngược Ngu được, cho thấy người thủ hộ Chuyết phong này đã đạt tới cảnh giới rất cao rồi. Theo cách mọi người nhìn nhận, Chuyết Phong quật khởi đã được định rồi.

- Chúng ta đưa sư đồ đến, đây là lệnh của Phong chủ, bọn đệ không dám làm trái.
Vài vị trưởng lão có cảm giác rất lạ.

- Thật ra không cần phải như thế.
Lý Nhược Ngu không tỏ ra mình là cao nhân đắc đạo, bình thản nói:
- Mỗi người đều có đạo của riêng mình, đạo ở Chuyết phong chưa chắc phù hợp với họ.

- Chưởng giáo cũng nói chỉ là chọn đồ mà thôi, tất cả đều do mọi người.
Một vị trưởng lão khác tương đối lớn tuổi nói.

- Bọn ta thật lòng nguyện ý gia nhập Chuyết phong.
Không ít đệ tử cơ trí, vội vàng la lên, rồi quỳ xuống dập đầu.

Diệp Phàm cũng không biết nói gì nữa. Cách đây không lâu còn có người nói chỉ cần giăng lưới trước Chuyết phong là có thể bắt được chim muông, nhưng sau khi truyền thừa khai mở, lại có nhiều người tới đây như vậy.

- Các ngươi đừng cản ta, ta là đại đệ tử Chuyết phong.

Đúng lúc này có một âm thanh thanh thúy truyền đến, đúng là Cơ Tử Nguyêt đã biến mất nhiều ngày. Đôi mắt nàng mở to, miệng cười ngọt ngào, mấy nét vẽ loạn trên mặt vẫn chưa xóa đi, dường như nàng không muốn lộ mặt quá sớm.

Lúm đồng tiền nhỏ trên gò má trái Cơ Tử Nguyệt hiện rõ ra, miêng cười ngọt, ôm lấy cánh tay Lý Nhược Ngu, nói:
- Lý tiền bối, ta đã trở về.

- Được, từ hôm nay ngươi chính là môn đồ Chuyết phong rồi.
Lý Nhược Ngu nhìn nàng gật đầu.

Cơ Tử Nguyệt bước lên được nấc cuối cùng của "thang trời chín nấc", thể chất thật kinh người. Ngày đó nàng còn tỏ ra muốn ở lại Chuyết phong, nếu không phải trưởng lão Tinh phong nhúng tay vào, sợ rằng nàng đã cùng với Diệp Phàm lưu lại đây. Lão nhân có ấn tượng rất tốt với nàng.

- Tiền bối, bọn ta cũng muốn gia nhập Chuyết phong.
Các đệ tử khi nãy vội vàng thi lễ môt lần nữa.

- Bọn ngươi ở dưới Chuyết phong lĩnh ngộ, nếu trong nửa tháng ngộ được gì đó thì có thể gia nhập Chuyết phong.
Lý Nhược Ngu nói như vậy rồi đi lên trên núi, một vài vị trưởng lão cũng đi theo hắn.

Đúng lúc này có một vị trưởng lão Tinh phong tới gần Lý Nhược Ngu, rồi truyền âm:
- Tiểu nữ kia là đệ tử Cơ gia, không được truyền đại pháp cho nàng.

*****

Trong mấy ngày kế tiếp, dưới chân núi Chuyết phong có rất nhiều đệ tử đi tới, hầu hết là các đệ tử kiệt xuất của 108 ngọn chủ phong.

Bây giờ bên trong Thái Huyền môn có lời đồn rằng Lý Nhược Ngu đã lĩnh ngộ được đại đạo tự nhiên, rất có thể trong tương lai sẽ trở thành tồn tại có thể so với Đại Năng thượng cổ. Nếu bản thân được đi theo một sư phó như vậy, thành tựu tương lai sẽ không thể đo lường được.

Thật ra tin đồn này không phải không có căn cứ, bởi vì trước đó đã có rất nhiều chủ tọa trong 108 chủ phong tới bái kiến Lý Nhược Ngu, và nghe nói tin đồn này là do một người trong số họ nói ra.

Dù thế nào Diệp Phàm cũng không thể ngờ rằng Chuyết phong vốn vắng lặng hoang vu, nhưng lúc này lại náo nhiệt như thế, thật làm người ta phải cảm thán. Thế giới tu hành lúc nào cũng thực tế như vậy, tàn khốc hơn thế giới người phàm nhiều.

Nhưng bản thân Cơ Tử Nguyệt lại rầu rĩ không vui. Lý Nhược Ngu từng hỏi thẳng nàng có phải là đệ tử Cơ gia không, nàng không thể không thừa nhận. Lão nhân Lý Ngược Ngu cũng rất thẳng thắn, nói là không thể dạy cho nàng các bí pháp vô thượng được.

- Tiểu hài tử, ngươi không học được bí thuật kia? Ta không tin!
Cơ Tử Nguyệt mở to mắt nhìn Diệp Phàm, cười rất ngọt, đôi mắt tựa như câu hồn đoạt phách, nói:
- Vào lúc truyền thừa Chuyết phong được khai mở, chính ngươi cũng ở trên núi, đáng lẽ phải có cơ duyên chứ? Không lẽ không có chút thu hoạch gì sao?

- Có, ta học được một chút đại đạo tự nhiên.
Diệp Phàm cười gian, nói:
- Ngươi có thể lấy Hư Không kinh tới trao đổi.

- Muốn ăn đòn ư?
Cơ Tử Nguyệt cau lỗ mũi lại, bắt đầu động tay động chân. Diệp Phàm nói những lời này lại làm Cơ Tử Nguyệt nhớ tới lúc nàng bị hắn bắt làm tù binh.

- Khoan, ta nói ngươi biết là được rồi.
Diệp Phàm bắt đầu nói đại đạo tự nhiên, sau đó nói sang chuyện khác. Chứ hắn không dám dạy bí thuật kia, bởi vì Lý Nhược Ngu đã từng nhắc nhở hắn.

Sau khi bị Thái Huyền môn nhìn thấu thân phận mình, Cơ Tử Nguyệt tẩy đi những nét vẽ loạn trên mặt mình, một lần nữa biến thành thiếu nữ linh động đáng yêu, phong thái tuyệt thế.

Mà bản thân Thái Huyền môn khi biết được thân phận nàng rồi thì phải cố gắng bảo vệ, không thể để nàng gặp chuyện gì ở đây được. Cũng chính vì lý do này nên Cơ Tử Nguyệt mới từng nói Cơ Bích Nguyệt tỷ tỷ nàng không thể ra tay với nàng ở Thái Huyền môn.

Sau đó ở Thái Huyền môn có thêm khoảng ba mươi mấy đệ tử nữa, có vài người được các trưởng lão tự mình đưa lên núi, Lý Nhược Ngu không tiện cự tuyệt nên đành tiếp nhận.

Cơ Tử Nguyệt rất bực mình với mấy người này, bởi vì có mấy người luôn đi theo nàng, tỏ ý muốn theo đuổi, làm cho nàng cảm thấy rất phiền phức. Nàng biết đây là do thân phận nàng đã bị lộ ra ngoài, những người này muốn tới gần nàng là để có quan hệ với thế gia Thái Cổ.

Còn Diệp Phàm lại suốt ngày trốn nàng, tìm hiểu "Đạo kinh" và bí thuật vô thượng vừa mới lấy được. Cơ Tử Nguyệt tức giận, cảm thấy người này rất kỳ quặc, lại dám trốn nàng, còn ghê tởm hơn những người đang theo đuổi nàng.

- Tiểu hài tử xấu xa, dám trốn ta ư...
Cơ Tử Nguyệt trừng mắt, thần thái giận dữ, nàng chuẩn bị lấy Diệp Phàm ra để trút giận.

Tất nhiên Diệp Phàm hiểu điều này nên đã trốn rất kỹ, hơn nữa hắn cũng không muốn bị các đệ tử khác căm thù mình vì Cơ Tử Nguyệt.

Hiện tại hắn đã muốn đi ra khỏi đây, nên gần đây hắn luôn tìm kiếm chỗ đặt "Vực Môn" của Thái Huyền môn, xem thử có thể vượt qua hư không được hay không.

Diệp Phàm rời khỏi Chuyết phong, đi qua các khu vực khác của Thái Huyền môn khoảng nửa ngày. Trên đường đi hắn đã đi qua rất nhiều chủ phong, nhưng không tìm thấy cái gì gọi là Vực Môn cả, cũng không biết nó nằm ở đâu.

Nhưng hắn lại biết được một tin tức do các đệ tử khác nói lại, đó là nếu ngươi có cống hiến lớn cho môn phái, hoặc có đầy đủ "nguyên", thì có thể mượn được Vực Môn để vượt qua hư không.

*****

Trên đường trở về Chuyết phong, Diệp Phàm bị Cơ Tử Nguyệt phát hiện, ngăn cản đường đi của hắn.

- Tiểu hài tử xấu xa, mấy ngày nay ngươi cứ xuất thần nhập quỷ, có phải muốn chạy trốn không?
Cơ Tử Nguyệt rất tinh ranh, cảm thấy được điều gì đó khác thường, nói:
- Chẳng lẽ ngươi đã chiếm được bí thuật vô thượng, nhưng muốn giấu ta sao? Nếu không, tại sao có suy nghĩ như vậy?

- Không có!
Diệp Phàm vội vàng phủ nhận.

- Nếu ngươi dám chạy trốn, ta sẽ nói tất cả bí mật của ngươi cho người khác biết, tỷ như trái tim Yêu Đế, khí mẹ vạn vật, khối Lục Đồng thần bí...
Cơ Tử Nguyệt cười ngọt, mắt to híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền nhỏ trên má hiện ra, rất dễ thương và đáng yêu.

- Dừng lại!
Diệp Phàm vội vàng ngăn cản nàng nói tiếp, nếu như để người khác nghe thấy mấy lời này, cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

- Thôi, đi sang chỗ khác chơi đi.
Cơ Tử Nguyệt ở Chuyết phong buồn chán đến chết, mấy tên đệ tử kia suốt ngày cứ bám theo nàng, làm nàng phải tránh né xuống tận chân núi.

- Được, đi qua vài nơi đi.

Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt định đi tới "Từ phong" ở trước để ngắm cảnh, nhưng trong lúc vô tình, họ lại đi ngang qua Tinh phong.

Ngay lúc này có một thân ảnh quen thuộc hiện lên trong mắt Diệp Phàm. Lý Tiểu Mạn áo trắng phiêu động, mái tóc đen óng ả, dung nhan thanh lệ, dáng người thướt tha hơn người, có thể nói là xuất trần thoát tục. Nàng và mấy người đệ tử nữa bên Tinh phong đang bay tới đây, hai bên sắp gặp nhau.

Tất nhiên là Diệp Phàm và Lý Tiểu Mạn nhận ra nhau, cả hai không ngờ sẽ gặp lại ở đây.

Cơ Tử Nguyệt bên cạnh nhìn thấy được thần thái Diệp Phàm thay đổi, nhẹ giọng hỏi:
- Người quen à?

- Ừ.
Diệp Phàm gật đầu.

- Là kẻ thù sao? Ta giúp ngươi xử lý nàng.
Cơ Tử Nguyệt cười nhìn về trước.

Tuy nói nàng từng ở Tinh phong một thời gian, nhưng đệ tử ở đó quá nhiều, nàng căn bản không nhận ra hết.

- Không phải thù địch gì, ngươi đừng làm loạn!
Diệp Phàm vội vàng ngăn cản, hắn không muốn có chuyện xảy ra.

Lý Tiểu Mạn hiện giờ đã đạt đến cảnh giới Mệnh Tuyền, tự nhiên có thể nghe được lời hai người nói. Dù sao khoảng cách hai bên cũng không xa.

Cơ Tử Nguyệt nắm tay Diệp Phàm, nhẹ nhàng đi tới trước, cười rất ngọt ngào, nói:
- Không biết vị tỷ tỷ này xưng hô thế nào?

Mấy người đối diện đều chú ý tới hai người Cơ Tử Nguyệt và Diệp Phàm, nhất là Cơ Tử Nguyệt. Bản thân Cơ Tử Nguyệt có dung nhan xinh đẹp, dáng vẻ đáng yêu, trông như một tinh linh vậy, rất khó để cho người khác không chú ý tới mình.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK