Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong động phủ có mấy thứ phát ra ánh sáng nhè nhẹ: Bát Quái kính làm bằng đồng đỏ không hổ là vũ khí do tu sĩ vượt xa cảnh giới Bỉ Ngạn luyện chế ra, sau khi bị Diệp Phàm nhét vào trong mật thất một năm, hiện giờ đã phát ra thần quang, mây tím sương mù lượn lờ xung quanh, một lần nữa hiện lên sự bất phàm; còn Ngọc Tịnh bình thì trắng ngoãn ôn nhuận, đạo văn khắp nơi, khôi phục lại sự thần kỳ, nhưng Diệp Phàm cũng không biết là không gian bên trong có to như một ngọn núi lớn được không; còn mấy cành Thánh thụ được Diệp Phàm cắm ở bên trong, vì được ngâm trong Thần tuyền nên vẫn tỏa sức sống, không có khô héo; về phần cây Thiên La tán, mặc dù nó bị Thiên Tuyền Thánh nữ đâm thủng, nhưng thương tổn không nghiêm trọng lắm, phát ra sương mù lượn quanh, thật là bất phàm.

- Vượt xa cảnh giới Bỉ Ngạn...vũ khí của những người này chắc rất mạnh...
Diệp Phàm phản phục tế luyện, xóa đi toàn bộ dấu vết trên đó, tránh để người khác cảm nhận được.

Sau đó hắn đưa toàn bộ số vũ khí đó vào trong Khổ Hải, nhưng lúc này lại có chuyện làm người khác kinh ngạc xảy ra. Dù là Bát Quái kính đồng đỏ, hay Ngọc Tịnh bình trắng noãn, hoặc là Thiên La tán, tất cả đều không thể chìm vào trong Khổ Hải, chứ đừng nói chi là thấm vào bên trong Mệnh Tuyền. Chúng chỉ có thể treo ở dưới Thần Kiều, hiện lên trên Khổ Hải mà thôi.

- Khối Lục Đồng ngươi chiếm chỗ tốt nhất, không cho người khác sử dụng gì cả, còn ép các vũ khí không dám tới gần.
Diệp Phàm im lặng suy tư, chỉ một lát sau đã nhìn thấu nguyên nhân trong đó.

Khối Lục Đồng chìm dưới đáy sông, độc bá vị trí tốt nhất, để cho Kim Thư phải chen chúc ở bên ngoài. Còn mấy đồ như Bát Quái kính, Ngọc Tịnh bình hay Thiên La tán đều bức ra ngoài Khổ Hải, không cho đi vào.

- Trang giấy màu vàng này chỉ ghi lại "Đạo kinh" mà thôi, nhưng so ra còn mạnh hơn mấy cái như Bát Quái kinh hay Ngọc Tịnh bình. Không biết là do nó bất phàm hay là mấy vũ khí kia không ra gì...

Vũ khí do chính tu sĩ vượt xa cảnh giới Bỉ Ngạn luyện chế ra đương nhiên không tầm thường, từ đó đã nói lên chỗ kỳ dị của Kim Thư.

Nơi này cách cấm địa Thái Cổ khoảng bốn trăm dặm, chung quanh đều là núi lớn, chỉ có những dị thú cường đại khác thường lui tới. Đúng là một khu vực nguyên thủy!

Diệp Phàm không phi hành, hắn vừa đi bộ trong rừng, vừa luyện tập bộ pháp của lão điên. Hắn rất hâm mộ bí pháp súc địa thành thốn đó, bí pháp này còn nhanh hơn phi hành nhiều. Đáng tiếc cảnh giới hắn không đủ, không thể nào tìm hiểu những "đạo văn" đã được ghi nhớ trong lòng, nên không thể thi triển được bí pháp.

Hai ngày sau, rốt cuộc Diệp Phàm đã tới được một địa phương có người lui tới, đây là một thị trấn nhỏ.

- Hơn một năm rồi, chắc người của Khương gia, Cơ gia, Diêu Quang Thánh Địa đã sớm rút lui...
Hắn rất muốn tìm người để hỏi thăm một chút.

Trong một năm này, thu hoạch lớn nhất của Diệp Phàm không phải là tu vi đạt đến cảnh giới Thần Kiều, mà thần thức của hắn đã hóa sinh đến một trình độ vô cùng kinh khủng, rất cô đọng. Hồ nước nhỏ màu vàng tại mi tâm có thể bắn ra thần quang sắc như kiếm thần, mà cũng nhẹ như gió êm. Ngoài ra, nếu như cần thiết, hắn có thể cảm nhận được mọi vật chuyển động xung quanh.

- Trên tửu lâu kia có một tu sĩ...
Mới vừa vào trấn nhỏ không lâu, thần thức Diệp Phàm đã phát hiện được khí tức tu sĩ.

Đáng tiếc, vào một hồi lâu nhưng hắn vẫn không nghe tin tức gì liên quan tới Khương gia, Cơ gia, hay Diêu Quang Thánh Địa, mà nghe được một chuyện lớn trọng yếu khác.

- Ngôi mộ Yêu Đế kia đã lắng xuống rồi, mảnh phế tích đó oán khí ngất trời, hài cốt như núi, máu chảy thành sông, rốt cuộc vẫn không thể phá được. Chí bảo Đông Hoang ta - Hoang Tháp cũng theo đó biến mất.

- Không thể nào biến mất vĩnh viễn, Hoang Tháp tồn tại cùng nhân thế, sớm muộn gì cũng có ngày xuất thế.

- Điều này cũng đúng, ngay cả tiên nhân mà nó còn có thể trấn áp đến chết, tất nhiên không thể bị hủy diệt được. Có lẽ qua mấy ngàn năm, mấy vạn năm nữa, nó lại xuất hiện trên đời, lựa chọn một người có duyên.

- Ta thấy không lâu như vậy đâu. Hoang Tháp đã biến mất được hơn vạn năm, ta cảm thấy chắc nó đã hiện thế. Nói không chừng, chỉ không lâu sau là nó sẽ từ một mảnh đất nào đó của Đông Hoang xông phá ra ngoài.

...

Diệp Phàm kinh nhạc trong lòng. Phong ba do ngôi mộ Yêu Đế gây ra đã kéo dài ba năm, đến hôm nay mới chánh thức bình thường trở lại. Các phái Đông Hoang đều xuất thủ, ngay cả mấy đại nhân vật thần bí của Trung Châu cũng chạy tới, nhưng không thể trấn trụ được nó. Vào thời khắc quan trọng, nó trốn vào trong địa mạch, như rồng bay về biển rộng, hoàn toàn biến mất trong vùng đất Đông Hoang.

Trong nửa tháng kế tiếp, Diệp Phàm đi qua đi lại trong trấn, lui tới những chỗ thường có nhiều người. Nhưng hắn hành động rất cẩn thận, rốt cuộc cũng tìm hiểu được chuyện muốn biết.

Một năm trước, Khương gia, Cơ gia, Diêu Quang Thánh Địa xông vào cấm địa Thái Cổ, kết quả là bị tiêu diệt toàn bộ, không một người sống sót. Việc này đã làm chấn động tất cả các đại môn phái, không còn người nào dám xông vào cấm địa Thái Cổ nữa.

- Đám người Liễu Y Y, Trương Tử Lăng, Lâm Giai, Cử Giai Hoa, Lý Tiểu Mạn biến mất...
Đây không phải là tin tức tốt lắm, Diệp Phàm nhíu mày.

- Nếu ta là bọn hắn, sẽ không về môn phái của mình. Nếu không, chắc chắn sẽ bị Thánh Địa và thế gia Thái Cổ chất vấn, đến lúc đó, chỉ cần có chút sơ hở thôi là sẽ khó thoát được cái chết. Đông Hoang lớn như vậy, những quốc gia như Yến quốc cũng có rất nhiều, rời khỏi đây là lựa chọn sáng suốt nhất.

Diệp Phàm cảm thấy việc sáu người chưa chết đã là một việc không tồi, nên trực tiếp rời khỏi trấn nhỏ.

- Tin rằng sau này có thể gặp lại được họ.

Diệp Phàm cảm thấy không cần thiết ở lại Yến quốc nữa, nơi này không có môn phái cường đại, càng không có thế gia cổ xưa, chỉ có Lục Xử động tiên. Nếu như ở lại những môn phái nhỏ bé không chút đáng kể này, hắn sẽ không có kỳ ngộ gì cả. Hắn cần thăm dò những bí cảnh khác ngoài "Luân Hải", nên phải rời khỏi đây.

- Chắc ta nên gia nhập một Thánh Địa, hoặc một thế gia Thái Cổ nào đó để thu lấy những phương pháp tu luyện các bí cảnh khác. Kim Thư chỉ ghi lại phương pháp tu luyện bí cảnh Luân Hải, không thể nào đủ được.

Diệp Phàm chưa bao giờ cho rằng có thể thu thập đủ "Đạo kinh" lại, đây là điều không thể trở thành hiện thực. "Đạo kinh" đã bị những người khác phân hủy ra từ trên vạn năm trước, hôm nay chưa chắc có ai biết rõ các tờ Kim Thư lưu lạc ở đâu. Các Thánh Địa và thế gia Thái Cổ khác có những phần khác "của Đạo kinh" hay không, hắn không rõ. Nhưng chắc chắn những nơi đó có các bộ kinh cổ ghi lại phương pháp tu luyện những bí cảnh khác, nên hắn phải tìm cách lấy được.

- Ta còn có thời gian, bây giờ còn chưa đến lúc sầu lo vì không có phương pháp tu luyện phía sau.

Diệp Phàm mới chỉ đạt đến cảnh giới Thần Kiều, còn có cảnh giới Bỉ Ngạn phải vượt qua ở phía trước, cũng không biết lúc nào có thể vượt qua để thăm dò những bí cảnh khác của thân thể con người. Phải đạt tới Bỉ Ngạn mới đi đến được điểm cuối cùng của bí cảnh Luân Hải này, sau đó sẽ là một điểm khởi đầu mới hắn cần phải đi.

- Đông Hoang rộng lớn mênh mông, có vô số quốc gia, nghe nói có bảy cấm địa Tính Mệnh. Hiện nay ta mới chỉ đi qua một cấm địa Thái Cổ mà thôi, còn chưa biết những cấm địa khác có hình dáng như thế nào.

Diệp Phàm cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn không thể tiến vào cấm địa Thái Cổ được, quá nguy hiểm. Với thực lực hiện nay, hắn không thể nào hái được loại Thánh dược thứ ba, rất khó thành công được. Hắn phỏng đoán những cấm địa Tính Mệnh khác cũng rất thần bí, có lẽ sẽ có cơ duyên lớn.

- Thánh Địa cùng thế gia Thái Cổ đều có kinh cổ, bảy cấm địa Tính Mệnh, Đông Hoang là một vùng đất rộng lớn mênh mông...thật đáng để đi thăm dò.

Nhưng mà trước lúc rời đi, hắn cảm thấy cần phải quay về Linh Hư Động Thiên một lần, lấy lại những vật mình đã bị mất ở đấy. Năm đó, bởi vì thực lực không đủ nên đã bỏ chạy đi, không thu hồi lại những vật đó. Nhưng hiện giờ hắn đã đạt tới cảnh giới Thần Kiều, chắc chắn sẽ lấy lại được.

Ba năm qua, Linh Hư Động Thiên khó có thể an bình. Ngôi mồ Yêu Đế đã làm cho vô số môn phái ở Đông Hoang phải rung động, máu tươi đã sớm nhuộm đỏ mảnh đất này, thi thể chất đầy khắp nơi, oán khí ngất trời.

Sau khi mọi việc kết thúc, đã có một đại nhân vật thi triển đại thần thuật huyền bí khó lường để tinh lọc mảnh đất đó. Nếu không, sợ rằng Linh Hư Động Thiên chỉ còn cách dời phái sang chỗ khác.

Đi tới trước sơn môn Linh Hư Động Thiên, Diệp Phàm có chút cảm khái. Ban đầu hắn bị người khác cho rằng mình là phế thể, không người nào muốn chứa chấp, cũng nhờ Bàng Bác mà hắn tới được đây.

- Bàng Bác...chờ khi ta có đủ thực lực, nhất định phải cứu ngươi trở lại!

Linh Hư Động Thiên, sương mù huyền ảo, tiên sơn như ẩn như hiện, trước sơn môn có cổ mộc cứng cáp, những tảng đá lạ đứng sừng sững, nước rơi suối chảy, toát lên ý vị tiên cảnh.

- Ngươi là người ở đâu? Sao lại tới Linh Hư Động Thiên ta?
Một đệ tử thủ hộ sơn môn tiến lên hỏi.

- Vị sư huynh này, ta tới đây là muốn bái kiến trưởng lão Ngô Thanh Phong.
Lúc này bộ dáng bề ngoài Diệp Phàm chỉ là một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi, nụ cười sáng lạn rất dễ gây cảm tình cho người khác.

Đệ tử thủ hộ sơn môn không làm khó hắn, nói:
- Ngươi theo ta vào trong đi.

Đi vào Linh Hư Động Thiên, khi bước lên bậc thang bằng đá hơn trăm cấp kia, nhất thời Diệp Phàm kinh hô, hỏi:
- Sao những bậc thang bằng đá này lại nứt ra như vậy? Trước kia không có như thế.

Năm đó, lần đầu tiên tiến vào Linh Hư Động Thiên. Khi bước lên bậc thang bằng đá này, kinh cổ trong lòng hắn đã tự động vang lên, nên hắn nhớ rất rõ. Hắn cảm thấy dưới bậc thang này chắc chắn có đồ vật không tầm thường.

- Làm sao ngươi biết trước kia không phải như vậy?
Tên đệ tử này có chút nghi ngờ nhìn hắn

- Trước kia ta đã từng ở nơi này, tự nhiên hiểu rõ. Xin hỏi sư huynh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao những bậc thang bằng đá này lại bị nứt như thế?
Diệp Phàm khẩn cấp muốn biết, lúc này kinh cổ trong lòng hắn không vang lên, có thể khẳng định "đồ vật" ở dưới đã biến mất.

Tên đệ tử kia nhìn chung quanh một chút, thấy không có người nào nên mới thấp giọng nói:
- Nói ra rất dọa người. Dưới đất này có âm mạch, tương liên với ngôi mộ Yêu Đế. Đến lúc cuối cùng, nó đã bỏ chạy ở đây, sau đó mới chìm xuống Đông Hoang.

Diệp Phàm giật mình trong lòng, không thể nào ngờ tới một kết quả như vậy. Trong nháy mắt, hắn liền nghĩ tới Hoang Tháp đã từng trấn áp chết tiên nhân, cùng tồn tại mãi với nhân thế ấy.

- Năm đó, mới vào nơi đây thì kinh cổ tự động vang lên, chẳng lẽ có liên quan với Hoang Tháp sao?
Diệp Phàm không thể nào lý giải được. Kinh Cổ đến từ một tinh không khác, được lấy từ bên trong cái hòm quan tài bằng đồng xanh ra. Hắn nghĩ mãi mà không rõ tại sao đồ vật từ thế giới khác lại có liên quan gì tới thế giới này.

Bên trong Linh Hư Động Thiên, cốc xanh gió mát, vô cùng xinh đẹp. Những tòa đình lâu xinh đẹp ẩn bên trong làn sương mờ ảo, làm cho người khác có cảm giác kỳ lạ khác thường.

Khi nhìn thấy lại trưởng lão Ngô Thanh Phong, Diệp Phàm có cảm giác rất thân thiết, vội dùng đại lễ tham bái. Lão nhân này năm xưa luôn quan tâm chăm sóc hắn, là bậc tiền bối người khác phải tôn kính.

- Hài tử, dĩ nhiên là ngươi...
Ngô Thanh Phong trưởng lão kích động. Hắn không có biến hóa nhiều, tóc bạc râu trắng, vóc người cao to, toát ra khí chất xuất trần.

Hắn thấy Diệp Phàm tự nhiên nghĩ tới Bàng Bác, không khỏi thở dài một tiếng. Bàng Bác là đệ tử hắn thu nhận, nhưng không ngờ lại bị Yêu tộc hiếp bức, biên mất trong mảnh phế tích nguyên thủy.

Đây là một sơn cố yên lặng, cách đó không xa có một màn sương trong suốt, giống như là ngọc bích đang phát ra ánh sáng. Bên cạnh có một nhà tranh lâu năm, rừng trúc rộng lớn, vô cùng u tĩnh.

Ngồi trên một ghế đá trong rừng trúc, Diệp Phàm khẽ cầm một chén trà, uống một hớp rồi nói chuyện với Ngô Thanh Phong.

Nghe thấy Diệp Phàm thỉnh giáo những bí cảnh khác trong thân thể con người, Ngô Thanh Phong kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói:
- Hài tử, đừng nên theo đuổi cao xa. Ngươi còn nhớ rõ những điều ta nói với ngươi chứ? Chỉ cần thăm dò một bí cảnh đến mức tận cùng đã rất giỏi rồi. Tu luyện Sinh Mệnh Chi Luân và Khổ Hải tới cực hạn, ngươi vẫn có thể trở thành một cường giả đứng đầu.

- Tại sao những Thánh Địa và thế gia Thái Cổ khác có thể tu luyện những bí cảnh khác?

- Không thể so sánh với họ. Trong tay họ có nắm giữ những kinh cổ có thể so với tiên điển, đây là ưu thế riêng của họ.
Trưởng lão Ngô Thanh Phong thở dài một hơi, lắc đầu, nói:
- Thật ra tu luyện một bí cảnh là đủ rồi, nghe nói ở thời thượng cổ...có rất nhiều người chỉ tu luyện một bí cảnh mà thôi.

Diệp Phàm cúi đầu trầm tư, nhưng mà cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, có quyết định. Hắn không thể nào chỉ tu luyện một bí cảnh, nếu còn có những bí cảnh khác, tất nhiên sẽ có phương pháp tu hành.

Trưởng lão Ngô Thanh Phong thật không giải thích được. Hắn cảm thấy tuy Diệp Phàm có thể miễn cưỡng tu hành được, nhưng thân mang Thánh thể Hoang Cổ sẽ không thể có thành tựu quá lớn. Nhưng lão rất hiền lành, giải đáp nhiều nghi ngờ cho hắn.

Rốt cuộc Diệp Phàm đã biết được một bí cảnh khác, tuy nhiên cần phải vượt qua Khổ Hải, đạt tới Bỉ Ngạn mới có thể tu luyện được. Bí cảnh này có tên là "Đạo Cung".

Nghe nói trong "Đạo Cung" có năm pho tượng "thần linh", khi tu luyện bí cảnh này thì thân thể sẽ xuất hiện những chuyện thần bí khó lường.

Diệp Phàm chỉ có pháp quyết tu luyện bí cảnh "Luân Hải", Kim Thư vẻn vẹn chỉ là một tờ trong "Đạo kinh", căn bản không có pháp môn tu hành bí cảnh "Đạo Cung".

"Muốn nhân được pháp quyết huyền ảo, xem ra chỉ có thể tới Thánh Địa và thế gia Thái Cổ thôi, phải lấy được kinh cổ của họ...", Diệp Phàm thầm nói trong lòng.

- Lão nhân gia, trong các Thánh Địa và thế gia Thái Cổ kia, kinh cổ của nhà nào thâm ảo nhất?
Diệp Phàm hỏi.

Ngô Thanh Phong lắc đầu, nói:
- Những Thánh Địa và thế gia Thái Cổ kia quá mức thần bí, chúng ta không thể nào hiểu rõ được. Rốt cuộc là bộ kinh cổ nào thần bí nhất, rất khó nói đây...

Diệp Phàm thật muốn biết rốt cuộc kinh cổ nào là mạnh nhất, nghe vậy lẩm bẩm:
- Mỗi nhà mỗi vẻ sao...

- Không sai, đúng là như thế.
Dường như Ngô Thanh Phong nhớ tới gì đó, nói:
- Theo truyền thuyết, bí cảnh "Luân Hải" lấy "Đạo kinh" đứng đầu, còn pháp môn tu luyện bí cảnh "Đạo Cung" mạnh nhất hình như là của Dao Trì Thánh Địa. Mỗi bộ kinh cổ đều có phương pháp tu luyện trọng điểm của riêng mình.

Diệp Phàm lập tức quyết định muốn đi tới Dao Trì Thánh Địa, học tập phương pháp tu luyện bí cảnh "Đạo Cung" của các nàng.

- Dao Trì Thánh Địa có thu nam đệ tử không?

- Chưa bao giờ thu.
Ngô Thanh Phong nhìn hắn với dáng vẻ nghi ngờ, nói:
- Không phải ngươi muốn...

- Đệ tử nữ Dao Trì Thánh Địa có lập gia đình không?
Mặt Diệp Phàm hơi hồng lên, tim đập nhanh một chút, hỏi.

Ngô Thanh Phong trưởng lão nhất thời nở nụ cười, nói:
- Có thể lập gia đình, nhưng điều kiện rất hà khắc, chỉ sợ ngươi không thể nào cưới được.

Diệp Phàm tuyệt không cảm thấy lúng túng, nở nụ cười, sau đó hỏi rất nhiều chuyện. Tuy lão nhân Ngô Thanh Phong có chút nghi ngờ, nhưng không hỏi ra, đều kiên nhẫn giải thích cho cả.

Dao Trì Thánh Địa cách rất xa Yến quốc, là nơi thần bí nhất trong tất cả Thánh Địa và thế gia Thái Cổ.

Đồng thời Diệp Phàm còn biết được một tin tức ngoài ý muốn. Một trong bảy cấm địa Tính Mệnh của Đông Hoang: mỏ cổ Thái Sơ, cũng cùng khu vực Dao Trì Thánh Địa.

Dĩ nhiên cái gọi là "cùng khu vực" này lại rất xa xôi. Nếu so với Đông Hoang mênh mông, khoảng cách chân thật giữa hai nơi này khoảng một vạn dặm.

Khương gia cũng ở khu vực này, cách mỏ cổ Thái Sơ khoảng ba vạn dặm. Tuy nói là "cùng khu vực" nhưng khoảng cách thực tế rất lại xa xôi, dù sao Đông Hoang cũng quá lớn.

- Mỏ cổ Thái Sơ...

Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm nghe thấy cái tên cấm địa này, nhưng thân là một trong bảy cấm địa Tính Mệnh của Đông Hoang, lai lịch nó chắc chắn bất phàm.

- Khu vực này có rất nhiều "nguyên", Khương gia và Dao Trì Thánh Địa lựa chọn nơi này để phát triển, nhất định có liên quan với việc này.

Diệp Phàm cảm thấy càng nên đi tới đó. "Nguyên" là thứ hắn rất muốn có, không lấy được Thánh dược, đi tìm "nguyên" là việc không tồi.

- Mỏ cổ Thái Sơ là...
Hắn hỏi lại một chút.

- Lấy tên gọi là Thái Sơ, đủ để biết nơi này rất cổ xưa, cũng không biết tồn tại qua bao năm tháng rồi.
Ngô Thanh Phong uống một hớp trà, tiếp tục nói:
- Nghe nói rất lâu trước đó, mỏ cổ Thái Sơ từng là một ngọn "nguyên" nổi tiếng nhất Đông Hoang, sau đó đào ra được một đồ vật không tốt, nên mới trở thành một trong bảy cấm địa Tính Mệnh.

Diệp Phàm có chút giật mình, hỏi:
- Rốt cuộc đào ra cái gì?

- Đào ra được một "thần nguyên" tuyệt thế, nhưng nghe nói bên trong "thần nguyên" đó lại có một sinh vật mạnh mẽ. Sinh vật này sống lại, giết chết mọi người.

- Cái gì?
Diệp Phàm vô cùng khiếp sợ.

- Trong "thần nguyên" truyền thuyết lại có người ư?

Nghe thấy mấy lời này, Diệp Phàm sợ đến nỗi không nói ra lời. Hắn cảm thấy mình phải đi đến nơi thần bí đó. Dao Trì Thánh Địa, Khương gia, mỏ cổ Thái Sơ, tất cả đều có ý nghĩa không tầm thường đối với hắn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK