Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm chạy trốn thật nhanh, vượt núi băng đèo, mạnh mẽ như linh vượn, nhanh nhẹn như hổ báo. Nhưng mà, hắn vẫn không có cách thoát khỏi đám người phía sau hoàn toàn, mấy người này vẫn bám theo thật sát sao. Hắn đoán tu vi của những người này không kém, sợ rằng trong đó còn có tu sĩ đạt tới Khổ Hải hậu kỳ.

Đột nhiên sắc mặt Diệp Phàm hơi đổi. Phía trước có một cái cốc to lớn, nhưng lại xuất hiện hai bóng người chặn đường. Không chỉ có truy binh ở sau, còn có hai người đánh bọc từ trước nữa.

Lúc này đã không còn thời gian suy nghĩ nữa, hắn vội vàng dừng lại nói:
- Hai vị, cách đây không lâu chúng ta còn ngồi chung nói chuyện phiếm, sao lúc này lại chặn đường đi của ta?

Đón chặn đường đi trước cửa vào cốc lớn chính là một đôi nam nữ, khoảng chừng hai mươi lăm tuổi. Người nữ tử kia khẽ nhếch miệng cười lạnh một cái, nói:
- Ngươi đang sống tốt ở Tử Dương Động Thiên, sao giờ lại chạy rồi? Chẳng lẽ làm ra chuyện gì không đúng sao?

Người nam tử kia đi về phía trước vài bước, nhìn Diệp Phàm nói:
- Hay là trộm thứ gì? Nếu không, vì sao lại vội vã chạy trốn? Quả nhiên bản tính đạo tắc không thay đổi, đã đến Tử Dương Động Thiên chúng ta rồi mà tay chân cũng không sạch sẽ!

- Ta nghĩ khối "nguyên" trên người của ngươi cũng là đồ bất chánh, nói không chừng là trộm lấy của Tử Dương Động Thiên chúng ta. Nếu không, sao một tên ăn mày như ngươi lại có bảo vật vậy được?
Người nữ kia cũng tiến lên gần hơn.

Trong lúc đó, Diệp Phàm vẫn không ngừng đi về phía trước, rất tự nhiên, không có bộ dáng sẽ liều mạng xông qua. Tuy thần sắc bình tĩnh như vậy, nhưng hắn không ngừng cười lạnh trong lòng. Hai người này rõ ràng muốn cướp "nguyên" của hắn, nhưng cứ cố ý gán tội cho hắn.

- Ta hỏi hai vị sư huynh sư tỷ này, sao các ngươi có thể nói ta như vậy. Khối "nguyên" này đúng là đồ gia truyền nhà ta, đừng nên nói bừa như thế...
Trong lúc nói chuyện, Diệp Phàm đã tới gần hai người.

Đúng lúc này, những người đang xông đến từ phía sau thấy vậy đã vội hô to lên:
- Cẩn thận!

Nhưng đã quá muộn, Diệp Phàm quyết đoán xuất thủ. Động tác vô cùng nhanh chóng, hai tay như thiểm điện quét ra nắm lấy đầu của hai người, rồi đập vào nhau. Đôi nam nữ đó trực tiếp ngất đi.

Hai người tu sĩ này không thể nào ngờ rằng một tên ăn mày trông có mười một mười hai tuổi lại có thân thủ đáng sợ như vậy, căn bản không phòng bị gì cả, thoáng chốc đã ngã xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Diệp Phàm không sử dụng Kim Thư là vì hắn không nắm chắc sẽ ám sát được hai người này. Hơn nữa, hắn muốn gây hiểu lầm cho những người ở sau, lầm tưởng rằng đây là lần đầu tiên hắn dùng cách này giết người, chứ không phải am hiểu phương pháp tu luyện gì.

Lúc này Diệp Phàm lấy một thanh tiểu đao từ trên người nữ tử kia ra, làm bộ muốn chém hai người một nhát. Ngay lập tức có một tiếng quát lớn từ đằng sau truyền đến.

Diệp Phàm nghe thấy liền dừng tay lại, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, thầm nghĩ:
- Hi vọng có thể lừa được các ngươi.
Hắn tiếp tục làm bộ vội vàng chạy về phía trước.

Quả nhiên từ đằng sau truyền đến một giọng nói vô cùng căm phẫn, có người nói:
- Thằng nhãi con này rất xảo quyết, chắc chắn Dương sư huynh cũng bị hắn dùng cách này giết chết ở trong khu rừng kia.

- May mà chúng ta đến kịp, nếu không, chắc chắn Vương sư huynh và Trương sư muội cũng gặp nguy hiểm rồi.

....

Diệp Phàm lẩm bẩm:
- Các ngươi đuổi không kịp thì sẽ không có việc gì, nếu quả thật không biết sống chết mà cứ đuổi theo, chắc chắn ta sẽ cho các ngươi một điều vui ngoài ý muốn.

Hắn không có đủ thực lực, nếu như lộ những hậu chiêu quá sớm, vạn nhất bị mấy người khác vây quanh thì hậu quả sẽ vô cùng thảm thiết. Hiện tại lừa gạt mấy người kia thành công, cũng có nghĩa hắn đã có thêm một lá bài hộ mệnh.

Chạy được thêm khoảng mười dặm nữa thì có ba đạo thân ảnh đã đánh lên chặn trước rồi, nữ tử ở giữa cười lạnh:
- Không phải là đệ tử Tử Dương Động Thiên, nhưng chạy rất nhanh. Tuy nhiên, cuối cùng lại bị bọn ta bắt được.

Sắc mặt hai người nam tử khác cũng trầm lại, một người trong đó lạnh giọng nói:
- Đáng thương cho Dương sư huynh, lại bị trúng gian kế của tên ăn mày này mà bị giết chết, thật là đáng hận!

- Nếu như không phải chúng ta tới kịp thời, sợ rằng Vương sư huynh và Trương sư muội cũng gặp nguy hiểm rồi. Không ngờ tên ăn mày này lại đánh lén hai người bọn họ như thế.
Một người nam tử khác cũng lên tiếng, giọng rét lạnh như băng.

Diệp Thần giả bộ sợ, lấy thần sắc sợ hãi của một thiếu niên mười một mười hai tuổi biểu hiện ra bên ngoài, nói cà lăm:
- Mấy vị...cái này không thể trách ta, là bọn hắn muốn giết ta...muốn đoạt lấy "nguyên" của ta, ta không thể nhường được...thừa lúc bọn họ không đề phòng, ta đánh...ngất xỉu bọn họ...

Người nữ tử kia giương mắt lên, nói với giọng đầy căm phẫn:
- Dương sư huynh bị ngươi giết...

- Ta...chỉ đánh ngất xỉu, không ngờ hắn không có bất tỉnh, té trên mặt đất mà còn níu chân ta, ta..sợ quá, rút đao ra...không cẩn thận...bổ trúng đầu của hắn...
Diệp Phàm tỏ vẻ rất sợ hãi.

- Không cẩn thận?
Sắc mặt nữ tử này trầm xuống, lạnh giọng nói:
- Không cẩn thận hại chết Dương sư huynh, đây là chê cười hay là châm chọc đây?

- Không cần nhiều lời, giết hắn rồi lấy "nguyên" đi, báo thù cho Dương sư huynh!

- Giết hắn lập tức là quá thống khoái cho hắn...

Mắt của hai gã nam tử kia hiện lên sát cơ, hàn khí toát ra vô cùng lạnh lẽo.

Ngay lúc này, Diệp Phàm đã không một chút tiếng động bước lên. Tuy bộ dáng bên ngoài rất sợ hãi, nhưng cước bộ lại vô cùng vững vàng, chỉ trong tíc tắc đã đứng thẳng hàng với hai người nam tử kia.

Xoẹt!

Ngay một khắc này, một đạo kim quang sáng chói từ trong cơ thể Diệp Phàm bay ra, giống như một tia chớp màu vàng đánh ra làm cho cả mặt trời cũng phải ảm đạm thất sắc. Ánh sáng ngọc chói mắt của Kim Thư ngang trời xuất hiện!

Phốc! Phốc!

Hai tiếng phốc nhẹ nhàng vang lên, hai người nam tử chết mà không nhắm mắt. Trước sau bị chém ngay eo, máu tươi bắn lên cao, nửa khúc thân thể ở phía trên té ngã xuống đất. Máu tươi không ngừng phun ra, khoảng một giây đồng hồ sau, nửa khúc thân thể phía dưới mới ngã xuống trong vũng máu.

- Ngươi...
Người nữ tử kia khiếp sợ, nhưng phản ứng rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt đã tế ra một mảnh lưới màu tím, bao phủ Diệp Phàm lại.

Keng keng!

Kim Thư lúc này tỏa ra ánh sáng rực rỡ trông như mặt trời vậy, sau đó mang theo một ngọn lửa cháy hừng hực đánh vế phía mảnh lưới màu tím. Lúc va chạm nhau phát ra những tiếng leng keng của kim loại ma sát.

Mảnh lưới màu tím bị chém thành từng mảnh rời xuống đất, Kim Thư thừa thế tấn công tới. Lại một tiếng "phốc" vang lên, đầu của nữ tử kia đã bị chém xuống đất.

Diệp Phàm thầm đổ mồ hôi lạnh. Nếu như không phải hắn để hậu chiêu lại lừa gạt mấy người này thành công, thì sợ rằng người đang nằm trong vũng máu này chính là hắn.

- Muốn giết ta đoạt "nguyên" ư? Hừ! Giết các ngươi không làm cho ta có chút áy náy nào.
Sau khi xử lý đơn giản, Diệp Phàm cấp tốc rời đi, hắn không dám chần chừ chút nào cả.

Mới chạy đi được trăm thước, phía sau lại truyền đến âm thanh la hét, đã có người đuổi tới rồi. Diệp Phàm vội vã quay đầu lại nhìn một cái, nhất thời thần sắc biến đổi, bởi vì hắn thấy được Lý Tiểu Mạn!

Tuy hắn vẫn luôn chôn giấu tình cảm của mình, chưa bao giờ nói ra, nhưng dù sao đó cũng là tình cảm. Mặc dù đã sớm kết thúc, giờ đây đã như gió nhẹ mây trôi, nhưng vẫn gây cho hắn cảm giác khác lạ.

- Rốt cuộc là nàng muốn truy sát ta, hay là tới ngăn cản sư huynh tỷ muội của nàng...Ta hi vọng nàng có thể giúp ta...
Diệp Phàm tự nói. Tuy chút tình cảm kia đã nhanh chóng xóa đi, không thể nào gây cho hắn nhiều rung động nữa, nhưng nếu như Lý Tiểu Mạn tới đây truy sát hắn, như vậy cũng quá vô tình đi.

Trong lúc Diệp Phàm đang cấp tốc chạy trốn với tốc độ cực nhanh, thì bỗng nhiên ở đằng sau có một hồi chuông vang lên, truyền đi khắp dãy núi.

- Đây là tiếng chuông của Tử Dương Động Thiên...
Diệp Phàm quay đầu lại quan sát, phát hiện thấy tất cả thân ảnh ở phía sau sau khi nghe được tiếng chuông đều ngừng lại, rồi nhanh chóng quay đầu chạy ngược về.

- Tiếng chuông này truyền được hơn mười dặm...bọn họ nghe thấy tiếng chuông liền trở về, chẳng lẽ Tử Dương Động Thiên phát báo động triệu tập các đệ tử về sơn môn?
Diệp Phàm suy nghĩ, rồi nhanh chóng nghĩ đến một khả năng: Tử Dương Động Thiên phát ra tiếng chuông khẩn cấp như thế, có khả năng là họ đã biết được thân phận kỵ sĩ Khương gia.

- Không tốt!
Hắn liền tăng tốc độ của mình lên. Khi đi ngang qua một nhánh sống, hắn liền lấy khối "nguyên" kia giấu ở dưới đáy sông.

- Cao thủ thứ hai Tử Dương Động Thiên có thể cảm nhận được khí tức của "nguyên", các cao thủ khác cũng có thể cảm nhận được. Ta không thể mang trên người nữa, đành gửi ở đây, ngày sau đến lấy vậy.
Diệp Phàm rất sợ việc các cao thủ của Tử Dương Động Thiên sẽ ra mặt trợ giúp kỵ sĩ Khương gia vây bắt mình, lúc đó phiền toái sẽ rất nhiều.

- Không thể chạy ra bên ngoài được. Muốn thoát được họ, ta phải hành động ngược lại với suy nghĩ của họ.
Diệp Phàm nhanh chóng chạy trốn, sau đó đến cạnh một thác nước lớn. Hắn vội vã đi vào, để cho thân thể mình ép sat vào vách đá, mặc cho thác nước không ngừng đổ lên thân thể của mình.

Tuy nói tu vi hiện tại của hắn không cao cũng không thấp, nhưng việc bế khí nín thở cũng không lâu được, cứ cách một khoảng thời gian là phải đưa đầu ra hít lấy không khí.

Cứ như vậy, Diệp Phàm đã trốn trong thác nước được ba ngày rồi. Trong những ngày qua, có không ít người bay qua nơi này, nhưng không có ai chú ý phía dưới thác nước cả. Sau đó, Diêp Phàm đã nhiều lần thay đổi địa điểm ẩn thân, có lúc ở trong một hẽm núi đến gần nửa tháng, nhưng không có ai phát hiện cả.

Ban đêm hôm đó, Diệp Phàm lặng lẽ rời khỏi dãy núi của Tử Dương Động Thiên, chạy ra bên ngoài. Chỉ trong chốc lát, hắn đã chạy ra xa hơn ngàn dặm, hoàn toàn rời khỏi khu vực của Tử Dương Động Thiên.

Nhớ lại những việc đã trải qua ở Tử Dương Động Thiên, điều làm cho Diệp Phàm có ấn tượng sâu sắc nhất chính là thần sắc lãnh đạm của Lý Tiểu Mạn, đó là lúc nàng khuyên hắn không nên ảo tưởng, hãy tiếp nhận thực tế làm một người bình thường.

- Chắc đã thoát khỏi kỵ sĩ Khương gia rồi, ta phải nhanh chóng tìm một địa phương để tu hành mới được.

Nhưng điều làm cho Diệp Phàm không ngờ tới là chỉ ba ngày sau, hắn lại phát hiện kỵ sĩ Khương gia trên bầu trời một tòa thành cổ.

- Đúng là âm hồn bất tán, chắc chắn vấn đề không phải là khối "nguyên" kia.
Diệp Phàm lấy toàn bộ đồ vật của mình ra. Một miếng ngọc bội bạch ngọc do lão nhân Ngô Thanh Phong cho hắn, chắc không có vấn đề gì; còn có một khối ngọc bị mất một góc của lão đạo sĩ vô lương Đoạn Đức cho hắn, chắc cũng không có vấn đề gì.

Sau đó, hắn lấy ra một hạt Bồ Đề, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là nó?

Nếu bảo hắn vứt hạt Bồ Đề này đi thì thật là đáng tiếc, bởi vì nó có thể giúp hắn ngộ đạo. Mà bản thân Diệp Phàm chưa bao giờ coi nó là linh bảo gì cả, hắn vẫn coi nó là hạt giống của thần cây. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể mọi vấn đề là do hạt Bồ Đề này.

- Có lẽ trọng bảo mà Khương Dật Thần cảm ứng được là hạt Bồ Đề này...

Nghĩ ngợi một lúc, Diệp Phàm liền bước lên một tửu lâu, chuẩn bị ăn cơm.

- Đúng là đi đâu cũng có thể gặp được người quen...
Đột nhiên có một âm thanh già nua vang lên bên tai Diệp Phàm. Một lão nhân có tóc trắng che mặt, người gầy gò trơ cả xương, giống như u linh ma quỷ xuất hiện bên cạnh hắn.

- Hàn trưởng lão!
Diệp Phàm kinh hãi đến nỗi thiếu chút nữa đã lật tung cả bàn lên. Đúng là nhà đã dột mà còn gặp mưa đêm tầm tã, lúc này mà còn gặp tên này ư?

- Xem ra chúng ta rất có duyên, ta đang tìm ngươi.
Hàn trưởng lão của Linh Khư Động Thiên ngồi xuống một cái bàn đối diện.

- Hàn trưởng lão tìm ta có việc gì?

Hàn trưởng lão này có bộ dáng rất dọa người: mặt mũi nhăn nheo như khúc củi khô, nhìn cả người chẳng có chút máu thịt, chỉ có một lớp da bao lấy mấy cái xương của hắn. Đã vậy, khuôn mặt còn bị mái tóc trắng xóa che lấy nữa chứ.

Hàn trưởng lão sầu thảm nói:
- Ta vì ngươi mà chuẩn bị rất nhiều linh dược, nhưng vẫn không tìm thấy ngươi. Không ngờ lại gặp ở đây!

- Chuẩn bị rất nhiều linh dược?

- Ngươi là vị thuốc chính, còn những linh dược khác chỉ để hỗ trợ mà thôi!
Hàn trưởng lão chậm rãi nói.

- Mẹ kiếp, ngươi đi chết đi!
Diệp Phàm trực tiếp vỗ bàn, tình cảnh đã đến nước này, có ẩn nhẫn nữa cũng vô ích!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK