- Thật sự là "máu tiên" sao?
Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt không tự kiềm chế được mà cùng có ý nghĩ này.
Một vũng máu đỏ tươi phát sáng lấp lánh khắc thành một chữ "tiên" vô cùng lớn trên vách đồng thau. Chữ "tiên" này cao khoảng chín thước, thần quang bắn ra bốn phía, sáng lạng chói mắt, ánh sáng do nó tỏa ra ngưng tụ lại thành những áng mây màu đỏ son.
- Bí mật thành tiên ở đây sao?
Hai mắt Cơ Tử Nguyệt linh động, miệng lẩm bẩm, nghiêng đầu ngắm nhìn.
Chữ "tiên" bằng máu phát sáng ấy làm Diệp Phàm cảm thấy khác thường, hắn tĩnh tâm ngưng thần, cẩn thận quan sát, hi vọng có thể phát hiện được gì.
Khí tức hỗn độn tràn ngập trong đại điện, hai khí Âm Dương lưu chuyển, chữ "tiên" bằng máu phát sáng lấp lánh...tất cả tạo nên cảnh tượng có ý vị khó nói.
Bỗng nhiên vẻ mặt hai người hoảng hốt, phảng phất như chạm đến được một ý cảnh khó diễn tả bằng lời được.
Sương mù dày đặc đằng trước huyền ảo như mộng, làm cho người khác có cảm giác cảnh vật nơi đây không thật.
Thiên địa cô quạnh rồi trở nên phồn thịnh, diễn hóa ra sinh và diệt.
Đại đạo sáng tỏ và minh bạch, thay đổi và biến ảo liên tục, không bao giờ mất đi.
Các loại dị tướng liên tục hiện ra, làm cho người ta vừa say mê vừa khó chịu, như đang sa vào trạng thái hôn mê. Hai người đưa tay ra, muốn chộp lấy những tia quỹ tích vô hình trong hư không.
- Hữu danh, là mẹ của vạn vật. Thiên địa được hóa hình, Âm Dương ẩn chứa cương nhu, giao nhau nuôi dưỡng vạn vật, sáng lập sinh linh.
- Vô danh, là lúc thiên địa bắt đầu. Vô hình vô dạng trong hư vô, liên tục không đứt, giống như một sợi tơ nhện. Không thể thấy được hình dạng, vĩnh viễn không khô kiệt. Khởi thủy của thiên địa, Đạo mới là căn bản.
Trong thoáng chốc, dường như có một âm thanh quanh quẩn trong thiên địa, hấp dẫn người đi tới để thăm dò gốc rễ thiên địa, mở ra Chúng Diệu Chi Môn.
Đây là một sự hấp dẫn to lớn, phảng phất hi vọng thành tiên đang ở trước mắt. Âm thanh đại đạo không ngừng vang vọng như tiếng chuông, làm cho người ta triệt ngộ.
Tuy thần lực Cơ Tử Nguyệt bị phong ấn, nhưng thân thể lúc này đã tự do, khuôn mặt hiện lên vẻ tường hòa, như si như say, từng bước đi về phía trước.
Mà Diệp Phàm cũng giống như thế. Trong thiên địa lúc này phảng phất có một cái đèn sáng treo ở trên cao, tỏa ra vô số thần văn chỉ dẫn hắn đi về phía trước. Cảnh tượng như có âm thanh vô hình đang giảng giải những pháp môn thần kỳ vô tận, đồng thời, còn có một đạo thần quang lưu chuyển dưới chân hắn.
Không thể nào từ chối được lực hấp dẫn này, hai người không tự chủ di chuyển về phía trước, bộ dáng vô cùng thành kính, giống như được gọi về vậy.
Trong mắt bọn họ lúc này là cảnh tượng Thần tuyền cuồn cuộn chảy trên mặt đất, hoa sen nở rộ trên bầu trời, Loan Phượng bay múa, có nghìn vạn cầu vồng năm màu lộ ra, chiếu rọi ánh sáng rực rỡ, những vòng sáng cát tường không ngừng lưu chuyển.
Đột nhiên Khổ Hải màu vàng bên trong Diệp Phàm tạo nên sóng biển cao ngất trời, lôi điện đan xen, huyết nhục sáng rực lên như được kim loại màu vàng đúc thành.
Vào giờ khắc này, tất cả điềm lành khi nãy đều mơ hồ, bốn phía chỉ là sương mù. Hắn cảm giác như mình đang đối diện với vực sâu, tựa như rơi vào địa ngục, toàn thân lạnh run, mồ hôi lạnh chảy dài.
Hắn không thể nào thấy rõ cảnh vật chung quanh, sương mù vô tận đã bao phủ tất cả, nhưng hắn có thể cảm giác thấy bên trong lại có sát khí phô thiên cái địa.
Linh hồn hắn rùng mình một cái, trong lúc mơ hồ hắn cảm thấy mình cách tử vong chỉ một bước ngắn. Toàn bộ âm thanh dẫn đến đại đạo khi nãy chỉ là mờ ảo, không chân thật chút nào.
Cùng lúc đó, kiều thể Cơ Tử Nguyệt cũng phát ra ánh sáng mờ, toàn thân bên ngoài trắng noãn như ngọc. Tâm niệm nàng như bị sét đánh, vội vàng dừng lại, thần trí còn chưa rõ ràng.
Ầm!
Khối Lục Đồng trong nguồn suối thần lực của Diệp Phàm nhẹ nhàng chấn động một cái, giúp cho thần trí Diệp Phàm thanh tỉnh, hoàn toàn khôi phục lại.
Sương mù dần dần tản đi, hắn phát hiện mình đã vô tri vô giác tới gần cái vách bằng đồng thau kia, chỉ còn cách chữ "tiên" bằng máu mấy bước mà thôi.
Mà Cơ Tử Nguyệt càng tiến nhanh hơn, tay ngọc đã vươn ra, chỉ cách một chút nữa là sẽ chạm đến chữ "tiên" đẫm máu đó.
Hắn kéo tay Cơ Tử Nguyệt lại, nhanh chóng lui về phía sau. Khi đã rời xa chữ "tiên" bằng máu ấy, cảnh vật chung quanh hai người mới rõ ràng lại, không còn sương mù mờ mịt và dày đặc nữa.
Diệp Phàm đưa mắt nhìn về phía trước, cảm thấy chữ "tiên" khổng lồ cao chín thước kia thật đáng sợ, như tu la địa ngục vậy, làm người khác cảm thấy sát khí vô tận.
Các cảnh vật xinh đẹp, âm thanh đại đạo vô tận...tất cả đều biến mất, không còn đạo văn huyền ảo khó hiểu gì nữa, nếu có, họa chăng chỉ là kinh khủng và đáng sợ.
- Đây là...
Hai người lạnh run cả người, mồ hôi lạnh chảy dài. Nếu khi nãy hai người bước thêm mấy bước nữa, sợ rằng máu tươi sẽ tắm năm thước, không còn trên thế gian này.
- Rõ ràng ta nghe được âm thanh đại đạo, sao tất cả chỉ trong nháy mắt đã biến mất? Sao những cảnh tượng cát tường khi nãy...
Cơ Tử Nguyệt không thể hiểu được.
Còn Diệp Phàm lại cả kinh trong lòng. Vốn khi nãy hắn thấy những pháp môn thần kỳ vô tận, nhưng không ngờ cuối cùng lại gặp vực sâu vô tận, làm cho bản thân đối mặt với cái chết, điều này làm hắn lạnh cả sống lưng.
Nếu không phải đến lúc cuối cùng Khổ Hải màu vàng tạo nên sóng biển ngập trời, khối Lục Đồng chấn động thì sợ rằng hắn đã ngã xuống trong vũng máu, không còn trên thế gian. Đồng thời hắn cũng có chút kinh ngạc, thể chất Cơ Tử Nguyệt đúng là đặc thù, nàng ta đã dừng lại ở những giây cuối cùng. Tuy nói nàng bị hắn kéo về, nhưng chỉ nhiêu đó thôi đã đủ chứng minh nàng bất phàm.
Nhìn mấy cỗ hài cốt trong đại điện, tâm trí Diệp Phàm lạnh ngắt. Mấy người này vì muốn tìm bí mật thành tiên nên đã vào đây, nhưng cuối cùng lại hóa thành xương khô, an nghỉ không chốn dung thân. Đây mới là thực tế hung tàn nhất!
Tất cả những cảnh tượng đẹp mắt khi nãy đã dần hóa thành hư ảo mờ mịt, sau đó biến mất không thấy, sương mù cũng tan hết. Hiện giờ chung quanh chỉ còn sát cơ vô tận làm cho hai người kinh sợ.
- Ý nghĩa của điều này là gì? Chẳng lẽ nói điểm cuối của tu hành là vực sâu, là địa ngục, không thể nào thành tiên được sao?
- Rất nhiều cường giả tuyệt thế trong sử cổ Đông Hoang đã từng theo đuổi con đường thành tiên, chẳng lẽ chỉ là con đường tuyệt lộ thôi sao? Chẳng lẽ điểm cuối cùng đúng là vực sâu vạn trượng? Nếu kết quả đúng là như thế, thật làm cho lòng người lạnh băng, tuyệt đi hi vọng căn bản khi bước chân lên con đường tu hành của tu sĩ.
- Tu hành đến lúc cuối cùng, rốt cuộc có tiên hay không?
Cơ Tử Nguyệt đang hoài nghi. Trong sử cổ Đông Hoang từng ghi rằng có mấy đại nhân vật đã thành tiên được, liệu điều này có đúng hay không?
- Chẳng lẽ trên đời này không có tiên ư?
- Chẳng lẽ tu hành là một con đường chết ư?
Vào giờ khắc này, nàng nhớ tới lời nói tu sĩ vô danh kia.
- Xin hỏi trời cao, thế gian này có tiên hay không?
Trong lúc bất chợt, Cơ Tử Nguyệt có cảm giác đồng cảm với người này, và nàng đang tự hỏi chính mình.
Diệp Phàm cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Hắn từng nhìn thấy cảnh chín cái xác rồng kéo hòm quan tài, nhưng cường đại như người trong quan tài còn chết đi, chín con rồng cũng như thế. Hắn từng đi vào Lôi Âm tự, cổ miếu trong truyền thuyết nay đã bị hoang phế, cái gọi là Phật cũng không biết đi đâu. Có phải Phật Đà chỉ là một loại cảnh giới, chứ không phải là tiên nhân vĩnh sinh chân chính ư?
Điều này làm cho lòng hắn nghi ngờ, trên đời này rốt cuộc có tiên hay không? Hắn không thể biết được.
- Dù như thế nào đi nữa, chắc chắn có người đã từng vượt qua con sông tinh vực. Khi làm được điều này, nhất định mở ra được đường đi đi đến bến bờ tinh không khác.
Tiên là gì? Không người nào có thể biết được liệu tiên có tồn tại hay không, trước giờ chưa có căn cứ nào chính xác về chuyện này cả, đó chỉ là truyền thuyết hư vô.
- Trong sách cổ Đông Hoang đã từng ghi có mấy người trở thành tiên nhân, nhưng chỉ miêu tả chung chung, không rõ ràng lắm...
Cơ Tử Nguyệt mê man.
- Nghĩ nhiều để làm gì? Chờ khi ngươi đến cảnh giới đó lại nghĩ tiếp đi...
Diệp Phàm gõ nàng một cái, giúp nàng khôi phục tinh thần lại.
- Ngươi vừa gõ trán ta...
Cơ Tử Nguyệt lấy tay xoa xoa trán mình, nước mắt gần như rơi xuống, nói:
- Ngươi đang động chạm tới tôn nghiêm một tiên nhân tương lai!
- Không phải ngươi vừa nói trên đời này chưa chắc có tiên sao?
- Một khi ta thành tiên, không phải có tiên rồi đó sao?
Cơ Tử Nguyệt nghiến răng, lộ ra hàm răng trắng tinh, nói:
- Còn dám gõ ta, tương lai ta không tha cho ngươi...
Diệp Phàm ngắt cái mũi của nàng, nói:
- Thật biết tự sướng....
- Đây là tự tin!
Cơ Tử Nguyệt lùi về phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tốt nhất ngươi đừng nên khiêu khích tiên nhân tương lai.
Tuy hai người đã thối lui rất xa khỏi chữ "tiên" bằng máu kia, nhưng vẫn cảm thấy thật đáng sợ, vì sát khí vẫn ở chung quanh.
- Vừa sâu xa vừa huyền ảo, khí có nặng nhẹ khác nhau, có thể sinh Thánh hiền...
Âm thanh hư vô mờ mịt lại lần nữa vang lên, do chính chữ "tiên" bằng máu tươi phát ra, như muốn hấp dẫn người đi tới để nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ chân thật.
Không phải âm thanh, cũng không phải là truyền qua thần thức, hoàn toàn là do khí tức kỳ diệu lưu chuyển, làm cho người ta tưởng lầm bản thân mình chiếm được đại đạo.
Diệp Phàm cùng Cơ Tử Nguyệt đưa mặt nhìn nhau, càng lúc càng thấy sợ hãi. Nếu như âm thanh này dao động như thần thức, thì đúng là bên trong có ẩn chứa "đạo" và "lý" của việc tu hành, nhưng hai người không dám đi tới.
Con đường phía trước đúng là vực sâu vạn trượng. Mặc dù cảnh vật xung quanh rất xinh đẹp, nhưng chỉ cần đi về phía trước một bước là sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
- Bài trừ dục vọng, trấn tĩnh tâm thần, trong sâu xa có sâu xa, trong Đạo có tiên, Chúng Diệu Chi Môn, nhanh chóng mở ra...
Lại có thêm những âm thanh càng tối nghĩa và huyền ảo hơn dao động truyền đến, chữ "tiên" đẫm máu phía trước bỗng nhiên chấn động mạnh mẽ rồi chia thành làm hai, mở ra một môn hộ thần bí. Bên trên có bốn chữ cổ rõ ràng: Chúng Diệu Chi Môn!
- Không phải là đường chết, chắc chắn có hi vọng thành tiên. Nếu tiếp tục đi trên đường này, nhất định có được bí mật thành tiên.
Sau khi thấy được bốn chữ này, Cơ Tử Nguyệt lẩm bẩm. Nhưng nàng không đi lên, mà đưa mắt liếc Diệp Phàm, nói:
- Cho ngươi một cơ hội thành tiên, đi tới đi!
Phía trước là vực sâu, hay là kỳ ngộ?
Diệp Phàm cảm thấy cả người lạnh run, hắn không đi tới mà lui ngược về sau mấy bước, nói:
- Tiên nhân tương lai à, ta nhường ngươi cơ hội này đó.
Cơ Tử Nguyệt cũng không dám đi về phía trước, lui về sau mấy bước. Tâm tư hai người như nhau, trong lòng đều có kiêng kỵ, cảm thấy con đường phía trước rất có thể là thâm uyên vô tận.
Nhưng mà, nếu không tiến lên thì làm sao thoát khỏi đây? Đằng sau không có đường lui!
Đột nhiên Diệp Phàm chấn động trong lòng, hắn cảm ứng được một mùi vị đặc biệt, dường như là mùi nước hồ.
Chữ "tiên" được làm bằng máu tươi chia ra làm hai, tạo thành Chúng Diệu Chi Môn. Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy rõ cách đó không xa có một chỗ mà sương mù hỗn độn và hai khí Âm Dương lưu chuyển không bình thường, rất giống bị một nơi nào đó hút vào.
- Đó là...
Cơ Tử Nguyêt nhìn theo ánh mắt Diệp Phàm, nhanh chóng phát hiện được dị thường, nói:
- Hình như là một lối đi!
Diệp Phàm từng bước từng bước đi về phía trước, Cơ Tử Nguyệt theo ở phía sau. Các âm thanh diệu kỳ lần nữa truyền đến, tâm trí hai người nhất thời bị xâm chiếm, có chút mê man.
Khối Lục Đồng trong Luân Hải Diệp Phàm kháng cự lại, chấn nhẹ một cái hóa giải tình thế nguy hiểm. Thần trí hai người thanh tỉnh, có thể tiếp tục đi tới.
Ngay ở bên cạnh chữ "tiên" có một cái lỗ hổng, vách tường bị đánh vỡ một góc mở ra con đường gồ ghề đi ra ngoài, cũng không biết thông đến đâu.
- Trời, có người nào chiến lực mạnh đến vậy sao? Có thể mở một con đường như vậy để đi xuyên qua đồng điện?
Cơ Tử Nguyệt sợ hãi than không dứt.
Theo truyền thuyết thì Thanh Đồng Tiên điện không thể bị phá vỡ, nó giống như lao tù trong Thiên Địa, căn bản phá không được. Rất nhiều cường giả Đông Hoang bị vây hãm ở bên trong, nhưng không có ai có thể ra ngoài, tất cả đều chết ở bên trong.
Nghe nói chỉ có một lần thăm dò thành công và có mang ra bên ngoài một cỗ thi thể, nhưng mà đây cũng là lời nói không có chứng cứ xác đáng.
Nhưng lúc này đây, dường như truyền thuyết đó đã bị đánh vỡ!
Cảm thấy mùi nước hồ nồng nặc trong không khí, Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt nhanh chóng đi về phía trước. Nửa canh giờ sau, hai người đi qua con đường bằng đồng gồ ghề, và đã đi tới nóc Thanh Đồng Tiên điện.
- Trời ạ, có người có thể đánh thủng Thanh Đồng Tiên điện để trốn thoát, thực lực người này chắc chắn đã đạt tới cảnh giới siêu cường!
Đôi mắt đẹp của Cơ Tử Nguyệt tràn đầy thần sắc khiếp sợ.
Diệp Phàm cũng hoảng sợ trong lòng. Bọn họ có thể sống sót đến giờ này, hoàn toàn là nhờ khối Lục Đồng. Nhưng người kia lại đáng sợ như thế, có thể lấy sức bản thân mà đánh thủng đồng điện, rồi trốn ra ngoài.
- Người này không lựa chọn tiến vào Chúng Diệu Chi Môn, xem ra có suy nghĩ giống chúng ta, gặp khó trở lui!
Cơ Tử Nguyệt khẽ suy nghĩ, nói:
- Thật không thể ngờ được, hắn lại có thể phá vỡ Thanh Đồng Tiên điện trong truyền thuyết sao? Nếu như tin này được truyền đi, chắc chắn chấn động Đông Hoang.
Cặn cứ vào những dấu vết tại vết thủng khi nãy và trên con đường bằng đồng gồ ghề kia, có thể đoán việc này đã xảy ra rất lâu rồi.
Có người cách đây mấy ngàn năm, thậm chí là vạn năm trước đã trốn thoát được khỏi đồng điện, nhưng lại không xuất hiện ở Đông Hoang, tại sao hắn muốn giấu diếm?
Nếu như người này còn sống thì hắn đã đạt đến cảnh giới nào?
Sau khi cẩn thận đánh giá, Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt rét lạnh cả người , trong đầu có rất nhiều ý niệm.
Diệp Phàm khẽ dùng thần lực tạo thành một màn sáng quanh người, bao phủ Cơ Tử Nguyệt bên trong. Tuy lúc này ở trên mặt nước Thanh Đồng Tiên điện dường như vẫn có một cỗ lực lượng dao động, nhưng mà lần này nó lại không đánh bọn họ xuống đồng điện lại như lúc trước.
Mặc dù khối Lục Đồng vẫn đang nằm yên tĩnh trong Luân Hải Diệp Phàm, nhưng lại có uy lực kỳ dị, dao động đáng sợ kia không ảnh hưởng đến bọn họ nữa.
Hai người bất ngờ chạy thoát ra đồng điện, nhưng trong lòng cứ nghĩ đây không phải là sự thật.
Trước đó không lâu, tuy trong những dị tướng do Chúng Diệu Chi Môn kia phát ra có ẩn chưa sát khí lạnh lẽo, nhưng đó đúng là những chân lý tu hành thần kỳ. Hai người yên lặng hồi tưởng rồi ghi tạc trong lòng, đây là thu hoạch duy nhất bọn họ có được.
Dựa vào cảm giác, Diệp Phàm cảm giác những chân lý đó không thể nào kém hơn "Đạo kinh", đáng tiếc chỉ lấy được một phần. Nếu như so sánh với kinh cổ của Cơ gia mà Cơ Tử Nguyệt đang cất giữ, hắn thấy còn kém xa.
Rốt cuộc đằng sau Chúng Diệu Chi Môn có cái gì, bọn họ không biết được, nhưng họ không muốn nghiên cứu tiếp. Có thể sống sót ra ngoài đã là việc may mắn.
Diệp Phàm cẩn thận quan sát. Tuy trên hồ nước vẫn có sương mù như mây đen đang bao trùm, nhưng mà lại có chút nhạt hơn nơi khác. Đây là chỗ Thanh Đồng Tiên điện bị đánh thủng, không ngờ cả sương mù ở trên cũng nhạt đi như thế.
- Có lẽ...chạy đi được.
Hắn nhấc người Cơ Tử Nguyệt, nhảy lên khỏi mặt nước.
Mới vừa đến giữa hồ thôi, hắn đã gặp phải áp lực to lớn như trước kia. Dường như bóng ma khổng lồ ở trên có sinh mạng vậy, cứ đi qua đi lại. Nhưng mà lần này Diệp Phàm không có lùi bước, hắn cố chịu áp lực để tiếp tục lên phía trên, toàn thân tỏa ra kim quang rực rỡ ngay trong hồ.
Càng đi lên trên, áp lực càng lớn, Diệp Phàm dần dần có cảm giác như tan xương nát thịt. Hắn đưa đỉnh ra, đặt ở đằng trước mở đường.
Mặc dù khu vực này là nơi sương mù nhạt nhất, nhưng Diệp Phàm vẫn không chịu nổi.
Đúng lúc này thì Cơ Tử Nguyệt cả kinh kêu lên, nói:
- Là Huyền Hoàng nhị khí?
Ẩn chứa trong làn sương mù nặng nề như núi, dày đặc như mây ở trên có hai màu khí đen và vàng ( Huyền Hoàng), mê mê mang mang đan xen vào nhau, ẩn hiện sức mạnh to lớn. Diệp Phàm có cảm giác chỉ cần một luồng khí bên trong đó thôi là đã có thể phá tan được một ngọn núi to lớn, nó làm người ta cảm thấy hít thở không được.
Diệp Phàm còn chưa chạm đến nó, nhưng đã không thể chịu nổi áp lực này.
Cảnh tượng lúc này có chút quỷ dị, dường như mỗi khi hai khí Huyền Hoàng dâng lên là các vì sao bắt đầu di chuyển, nhật nguyệt luân chuyển cho nhau, Diệp Phàm thấy vậy khiếp đảm trong lòng.
Người bình thường cho rằng Huyền Hoàng chính là Hỗn Độn khí, nhưng tu sĩ chân chính chắc chắn sẽ không nghĩ thế, họ cho rằng khí màu đen là tinh hoa của trời, khí màu vàng là tinh hoa của đất, hay nói cách khác, hai khí này là khí do trời đất sinh ra, lấy Huyền Hoàng nhị khí để mô tả hình dạng trời và đất.
- Trời ạ, chính là Huyền Hoàng nhị khí, sao lại nhiều đến như vậy?
Cơ Tử Nguyệt vô cùng khiếp sợ, sau đó khuôn mặt lộ vẻ tham lam, nói:
- Đây chính là thánh vật tế luyện "khí" tốt nhất!
Nàng được màn sáng Diệp Phàm bao phủ nên không cảm nhận được áp lực, nhưng Diệp Phàm đã đầu chảy đầy mồ hôi, sắp chống đỡ không nổi rồi.
Hắn nói:
- Ngươi đang la hét gì đó?
- Ta nói đây chính là tinh khí khó tìm kiếm nhất trong thiên địa, cũng là thánh vật để tế luyện "khí". Rất nhiều tu sĩ cường đại khổ tìm cả đời mà còn chưa chắc thấy được một tia, nhưng không ngờ ở đây lại có nhiều như vậy!
Cơ Tử Nguyệt vô cùng kích động, mặt hơi hồng lên, không ngừng lắc vai Diệp Phàm, nói:
- Mau đi thu nó, lấy nó để trui luyện "khí' của mình, tương lai nhất định có thể ngưng tụ được "đạo" và "lý", hóa thành vũ khí Cực Đạo!
- Ngươi nói chuyện mà không xem thử ta bây giờ thế nào à...
Diệp Phàm lảo đảo muốn ngã, khó tiến thêm được bước nào.
- Vô danh là nơi thiên địa bắt đầu, diễn sinh ra đạo. Hữu danh là mẹ của vạn vật, cũng chính là trời đất. Huyền Hoàng là khí của trời và đất, là khí mẹ của vạn vật, là thánh vật tốt nhất để trui luyện toàn bộ vật chất hữu hình!
Cơ Tử Nguyệt rất hưng phấn, rung giọng nói:
- Lúc bình thường có rất nhiều tu sĩ tìm mọi cách tìm kiếm, nhưng không có thu hoạch gì. Mà ở đây lại có nhiều như vậy, nhất định phải lấy được một chút.
Diệp Phàm quả thật rất động tâm khi nghe được lời này. Nếu như "đỉnh" của hắn được Huyền Hoàng trui luyện thì...hắn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Nhưng mà việc này cần phải có thực lực, với tình trạng hiện giờ, hắn còn không có cách tới gần nó, chứ đừng nói chi đến việc cướp lấy.
Cơ Tử Nguyệt đẩy đầu vai Diệp Phàm, nói:
- Mau giải trừ cấm chế cho ta, ta có biện pháp lấy được.
Tất nhiên Diệp Phàm sẽ không phá vỡ cấm chế, làm như vậy là tự mang tai họa đến cho mình. Thực lực người thiếu nữ áo tím này sâu không lường được, hắn cũng không muốn bị phản chế.
- Yên tâm đi, ta sẽ không ra tay với ngươi.
Cơ Tử Nguyệt ôm một cánh tay của hắn, mắt lộ vẻ tinh ranh, nói:
- Đây là cơ duyên to lớn đó, nếu như không nắm lấy, chắc chắn thiên lôi sẽ đánh xuống.
Lúc trời đất mới được hình thành, tinh hoa của nó chính là Huyền Hoàng, số lượng vô cùng ít, một số nơi gần như đã khô kiệt. Nhưng nó cũng là bảo vật mà các cường giả tuyệt đỉnh thích nhất, luôn tìm cách chiếm lấy để trui luyện khí của mình.
Tuy Diệp Phàm biết được chút ít, nhưng chắc chắn không hiểu rõ bằng thiếu nữ áo tím này. Nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy, hắn cũng khó mà bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để lấy được Huyền Hoàng nhị khí này.
Nhưng mà, theo truyền thuyết thì chỉ cần một tia Huyền Hoàng nhị khí thôi đã đủ đánh sập một ngọn núi lớn, hắn còn chưa có năng lực để đi thu lấy. Nếu không biết sống chết mà liều đến đó, chắc chắn sẽ bị đập nát thành sương máu.
Ùng ùng...
So với các khu vực khác, có thể nói Huyền Hoàng nhị khí ở phía trên có lực lượng yếu nhất. Nhưng bỗng nhiên lúc này lại có tiếng vang ù ù, vô số ánh sáng chói mắt từ các nơi lưu chuyển đến.
Khí màu đen là tinh hoa của trời, khí màu vàng là tủy của đất, khi giao hòa với nhau, vốn sẽ không có ánh sáng rực rỡ. Nhưng lúc này bên trong lại có một đạo Huyền Hoàng nhị khí sáng chói, so với những nơi ẩn chứa nồng nặc Huyền Hoàng nhị khí khác còn sáng hơn rất nhiều.
- Trời ạ! Đây là ngọn nguồn Huyền Hoàng nhị khí, là tinh hoa của nó!
Cơ Tử Nguyệt vô cùng kích động, sau đó nói lớn với Diệp Phàm:
- Mau giải khai cấm chế cho ta, đây chính là tinh hoa khí mẹ trong truyền thuyết, là tinh túy Huyền Hoàng, trăm ngàn năm còn khó gặp một lần. Nếu đã gặp mà không lấy đi, chắc chắn làm cho người thần căm giận.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Luân Hải Diệp Phàm chấn động, khối Lục Đồng bay ra. Nó lao vào trong Huyền Hoàng nhị khí, hút lấy tinh túy sáng lạng kia.
Cơ Tử Nguyệt khiếp sợ, kích động hô lớn:
- Phân cho ta một chút!
Nàng cho rằng Diệp Phàm đã xuất thủ, muốn một mình lấy đi.
Nhưng thực tế là khối Lục Đồng không bị Diệp Phàm khống chế, chính nó đã tự bay ra. Diệp Phàm thấy vậy phản ứng rất nhanh, vội vàng đưa "đỉnh" ra, đi theo khối Lục Đồng để hấp thu tinh túy Huyền Hoàng.
Răng rắc.
Một tiếng vang phá nát phát ra. Tiểu đỉnh kia không thể nào chịu nổi áp lực từ trên đánh xuống, vỡ nát ngay tại chỗ rồi trộn lẫn vào bên trong luồng tinh túy Huyền Hoàng.
Khối Lục Đồng chỉ hấp thu một bộ phận tinh túy Huyền Hoàng, có thể nói là "lướt qua rồi dừng lại", còn rất nhiều tinh túy đang lượn lờ ở bên ngoài. Những mảnh vỡ đỉnh khi nãy cũng bám vào trong khối Lục Đồng.
Diệp Phàm cũng không biết nên mừng hay lo. Khối Lục Đồng quá thần bí rồi, dễ dàng bắt đượctinh túy Huyền Hoàng. Nhưng đỉnh do hắn cực khổ trui luyện lại bị phá nát, điều này gây cho hắn cảm giác khác lạ.
- Đây là chuyện tốt, mảnh vỡ của đỉnh trộn lẫn với Huyền Hoàng. Khi ngươi tế luyện nó lại, chắc chắn sẽ thành vũ khí biết bao người mơ ước. Lúc đó đừng có quên phân cho ta một chút tinh túy Huyền Hoàng, ngươi không dùng hết được đâu!
Cơ Tử Nguyệt đưa bày tay nhỏ lên, mặt rất kích động, xém chút nữa là đã dùng miệng cắn tai Diệp Phàm, lớn tiếng nhắc nhở.
Khối Lục Đồng bay tới, Diệp Phàm lo sợ trong lòng. Một đạo Huyền Hoàng đã có thể đánh sập một ngọn núi, như vậy lực lượng bên trong tinh túy Huyền Hoàng chắc chắn còn nhiều hơn. Hắn lo sợ một khi tinh túy Huyền Hoàng vào trong cơ thể, mình sẽ bị nát bấy ngay.
Nhưng không có cách nào để tránh né cả, khối Lục Đồng tới sát người rồi trong nháy mắt chìm vào con suối Thần tuyền. Mọi chuyện đều gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xấu xảy ra, điều này làm hắn yên lòng.
Ngay lúc này lại có tiếng rung động ù ù từ bên trên phát ra. Sau khi tinh túy Huyền Hoàng bị hút đi một phần, sương mù đã hơi nhạt đi, mặt nước trở nên trong trẻo rồi xuất hiện một lỗ hổng.
Đây là cơ hội khó có được, Diệp Phàm nhấc thiếu nữ áo tím lên, hóa thành một tia chớp xông thẳng lên mặt hồ.
- Nhiều Hoàng Huyền nhị khí quá, không thể lấy đi như vậy, thật không cam lòng mà...
Cơ Tử Nguyệt không cam lòng la lên, giống như một tiểu hài tử tham tiền.
Rầm rầm...
Bọt nước văng tung tóe, Diệp Phàm lao ra khỏi mặt nước, rồi thở dài một hơi.
Đây là một cái hồ khổng lồ, xanh biếc mênh mông, rộng lớn bát ngát. Trên mặt nước có làn sương mù màu xanh phát sáng, làm hồ nước trông như một khối bảo thạch thiên nhiên, tiên khí lượn lờ, góp phần làm cảnh vật ở đây rất đẹp.
Diệp Phàm phi hành khoảng nửa giờ đồng hồ mới đi đến bờ hồ. Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là một vùng đất xanh tươi, vô số cổ mộc ở chung quanh, thực vật xanh um tươi tốt, sức sống vô hạn.
- Rốt cuộc đã thoát khốn...
Có thể nói là hai người đã sống sót sau đại nạn.
Bên bờ có rất nhiều cổ thụ chọc trời, xanh um tươi tốt. Tâm thần Diệp Phàm cũng nhờ vậy mà được buông lỏng hoàn toàn.
Đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt khẽ nháy động, cau lỗ mũi lại rồi cười một cách dễ thương, hàm trăng trắng tinh và lúm đồng tiền trên má trái cũng vì vậy mà hiện rõ lên. Nàng nói:
- Ây ây ây, chúng ta từng chung hoạn nạn, có thể nói là sinh tử chi giao, sao còn không buông ta ra? Bây giờ là lúc đồng cam cộng khổ đó, mau phân cho ta một chút tinh túy Huyền Hoàng.
Nàng không hề xem mình là người ngoài, cười nhẹ rồi nhẹ nhàng đi tới, vươn cánh tay nhỏ thon mềm ra, lắc đi lắc lại trước mặt Diệp Phàm.
- Đúng, là nên đồng cam cộng khổ.
Diệp Phàm khẽ nở nụ cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống. Sau đó hắn nói:
- Mau nhanh chóng viết kinh cổ Cơ gia bọn ngươi ra cho ta!
- Cái gì?
Mắt Cơ Tử Nguyệt mở to ra, nhìn hắn chằm chằm nói:
- Ngươi đang ăn cướp đó!
- Không sai, hôm nay ta muốn làm cướp một lần!
Diệp Phàm cười rất tươi, nói:
- Hơn nữa, ta còn muốn cướp toàn bộ. Bảo vật, kinh cổ...tất cả giao ra đây.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK