Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi dám một mình tới giết ta? Thật to gan!
Gân xanh hiện rõ trên trán Hàn Dịch Thủy. Đối phương đã giết toàn bộ mười đại đệ tử của hắn, bây giờ lại dám tới giết hắn, tâm thái quyết đoán và trấn định này ít người sánh kịp, làm cho lòng hắn phải dậy sóng.

- Ngươi phái mười đại đệ tử muốn giết ta cho thống khoái, nếu lưỡi dao sắc bén đã chém tới ta, tất nhiên ta sẽ không ẩn nhẫn, đặc biệt là việc đi giết ngươi!
Diệp Phàm được ánh sáng màu vàng bao phủ, toàn thân rực rỡ, giống như một chiến thần mặc giáp hoàng kim, khí thế bức người.

- Ngươi dám tới giết ta ư? Có thể sống sót rời khỏi Linh Khư Động Thiên sao?
Mặt Hàn Dịch Thủy trầm như nước.

- Giết ngươi không có gì khó, chỉ là một cái phất tay, sẽ không gây nên chuyện gì!
Diệp Phàm rất thản nhiên.

Hàn Dịch Thủy kinh sợ. Thái độ đối phương tự tin như vậy chính là khinh thường hắn, hắn lạnh giọng nói:
- Còn nhỏ tuổi mà tâm tính đã đáng sợ như vậy, nếu để ngươi lớn lên, nước Yến này còn ai có thể đánh bại ngươi? Hôm nay ta sẽ giết chết ngươi từ trong trứng nước.

Diệp Phàm cười khẽ một tiếng, nói:
- Muốn giết chết ta? Đừng ở đấy nằm mơ. Ta biết ý của ngươi, không phải muốn kéo dài thời gian sao? Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội, hôm nay ngươi khó thoát khỏi cái chết!

Sắc mặt Hàn Dịch Thủy thay đổi, đối phương dám một mình tới giết, thái độ lại quyết đoán và bình tĩnh đến thế làm cho lòng hắn thấy lạnh cả người, lập tức chưa đánh mà sợ, quay đầu chạy đi.

- Hàn Dịch Thủy, ngươi làm ta quá thất vọng...
Diệp Phàm hóa thành một đạo kim quang, tuy động sau nhưng lại tới trước, chặn đường đi của hắn.

Hàn Dịch Thủy không thể nào ngờ rằng một người thiếu niên còn non nớt mới chỉ mười bốn tuổi như vậy, nhưng tốc độ còn nhanh hơn hắn nhiều.

- Đám người thái thượng trưởng lão lập tức tới ngay, ngươi sẽ không có cơ hội!
Trên mặt Hàn Dịch Thủy hiện lên sát khí, muốn tạo áp lực tâm lý cho Diệp Phàm để hắn lợi dụng tốt thời cơ.

Diệp Phàm nở nụ cười tươi của một thiếu niên, nói:
- Hàn Dịch Thủy, trước thì ngươi cố gắng kéo dài thời gian, sau lại cố gắng nói to truyền âm. Thật cho rằng ta không biết sao?

- Ngươi biết được thì sao?

- Nếu dám đến giết ngươi, sao ta dám khinh suất? Sau khi tiến vào sơn cốc, ta đã khắc không ít "đạo văn" ở bên ngoài, bây giờ nơi đây đã hoàn toàn cách âm với bên ngoài. Cho dù ngươi có làm gì đi nữa, cũng chỉ là uổng công mà thôi.

- Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, sao hiểu được cách khắc hạ "đạo văn", ta không tin.
Sắc mặt Hàn Dịch Thủy không tốt chút nào.

- Nói ra cũng phải cảm ơn tên đệ đệ lòng dạ ác độc của ngươi, hắn không chỉ đưa toàn bộ linh dược nửa đời cực khổ thu thập được cho ta, mà còn lưu lại cho ta hai cuốn cổ thư da thú, trong đó có một quyển nói về việc khắc hạ "đạo văn". Tuy ta không hiểu thấu đáo, nhưng vẫn nhìn mèo mà vẽ hổ được đó.

- Đệ đệ của ta đã biến mất hơn ba năm rồi...là bị ngươi giết?
Hai hàng lông mày Hàn Dịch Thủy dựng đứng lên, trong mắt phát ra hai đạo ánh sáng chói chang.

- Hắn muốn luyện ta thành thuốc, kết quả vô cùng bất hạnh. Nhưng không sao, hai huynh đệ các ngươi sắp được đoàn tụ rồi.

- Nhãi con, ngươi cho rằng nói vậy là có thể chọc giận ta sao? Ngươi sẽ không có cơ hội đâu.

Diệp Phàm không cười nữa, nói:
- Bây giờ ta sẽ đưa ngươi lên đường.

Hắn tung một quyền ra, làm chấn động cả hư không, toàn bộ nguyên khí chung quanh bị hóa thành hư vô. Quả đấm màu vàng giống như một tòa núi cao, gây cho người khác cảm giác bị áp bách cường đại.

Xoẹt!

Đầu tiên Hàn trưởng lão tế ra một thanh thước bạc, nhanh chóng biến lớn. Thanh thước này lóe lên ánh sáng màu trắng, giống như một con Ngân long vùng vẫy, đánh tới đỉnh đầu Diệp Phàm.

Quả đấm màu vàng của Diệp Phàm đánh mạnh lên thanh thước trắng. Một tiếng vang "răng rắc" phát ra, ánh sáng do thanh thước trắng đó phát ra lu mờ dần đi, rồi "ầm" một cái, nổ vụn trên không trung.

Con ngươi Hàn Dịch Thủy nhanh chóng co lại, không dám tin vào hai mắt của mình. Đối phương có thể dùng tay không đánh nát bảo vật cường đại của hắn, đây là quả đấm ư? Nếu so ra thì có thể sánh ngang với thần binh lợi khí đó chứ!

Diệp Phàm tiến tới như một trận cuồng phong, ngọn lửa màu vàng như thủy triều ào tới. Quả đấm màu vàng càng lúc càng lớn, mang theo lực lượng bá đạo đánh xuống, làm cho cả hư không phải chấn động.

Hàn Dịch Thủy biến sắc, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ có thể gặp đươc một tu sĩ mà thân thể của người này có thể trực tiếp đối chiến với linh bảo như thế, đặc biệt đây lại là một thiếu niên, quả thật làm hắn rất rung động.

Keng.

Bỗng nhiên trước người hắn hiện lên ánh sáng màu xanh, rồi một tấm chắn màu xanh đen xuất hiện. Tấm chắn này nhanh chóng cao dầy đến bốn năm thước, phát ra ánh sáng kim khí chói mắt, trông rất nặng nề.

Ầm.

Mặc dù tấm chắn màu xanh đen này cũng là bảo vật, nhưng khó có thể ngăn cản một quyền đầy sức mạnh của Diệp Phàm. Quyền chắn giao nhau, tấm chắn cao dầy bốn năm thước lập tức bị nát vụn, chia năm xẻ bảy.

Lực lượng cường đại không thể ngăn cản, năng lượng màu vàng cuồn cuộn như thác. Hàn Dịch Thủy bị xung lực đánh bay ra ngoài, khóe môi có chút máu, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ. Khi nãy chỉ có quyền phong đánh trúng hắn mà thôi, nếu như là bị đánh trúng thật sự thì...hắn không dám tưởng tượng ra hậu quả như thế nào.

Hàn Dịch Thủy nhanh chóng lui về sau, cơ thể phát ra ánh sáng. Bản thân hắn là Luyện Khí sư, thứ trên người có nhiều nhất chính là vũ khí. Một thanh cốt mâu đen nhánh có chín chuôi lao ra, sương mù màu đen lượn lờ, trống giống như móng vuốt ma quỷ có chín gốc vậy, thoáng cái đã lao đến.

Diệp Phàm đứng tại chỗ, tung quyền ra. Chiến lực cường đại làm cho không gian phải gãy đứt, cốt mâu đen nhánh có chín chuôi không ngừng phát ra âm thanh "leng keng".

Chuyện tình đáng sợ xảy ra, sương mù màu đen bị quả đấm màu vàng đánh tan tác, kình khí phát ra bốn phương, cốt mâu đen nhánh chín chuôi bị vỡ vụn thành từng khúc, hóa thành phấn vụn rồi bay theo gió, hoàn toàn nát bấy.

- Cái này...
Hàn Dịch Thủy nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không nói ra lời. Diệp Phàm rõ ràng không phải là tu sĩ bình thường, thân thể mạnh đến như vậy trước giờ chưa từng có, bản thân mình là linh bảo, vượt xa bất kỳ vũ khí nào.

- Còn có bảo vật gì không, tế ra đi. Ta cũng muốn xem thử cực hạn thân thể mình đến đâu!

- Ngươi...
Hàn Dịch Thủy kinh sợ, đối phương căn bản không để hắn trong lòng, mà còn muốn biến hắn thành đá thử vàng. Chợt bàn tay hắn phát ra ánh sáng màu tím, trong tay có thêm một cái lưới lớn. Hắn nhanh chóng vung lưới lên cao, trong lưới dường như có một hình đồ bát quái mờ ảo không rõ.

Điều này làm cho Diệp Phàm nhíu mày, hắn cảm thấy cái lưới này phát ra thần lực cường đại, lập tức không dám khinh thường. Ngay lập tức sóng biển trong Khổ Hải dâng cao, thần lực bắt đầu khởi động.

Ầm!

Diệp Phàm sử dụng hai đấm, bên ngoài cơ thể có ngọn lửa màu vàng thiêu đốt, thần lực như biển, cường thịnh hơn khi nãy rất nhiều. Quả đấm màu vàng không gì phá nổi đánh cái lưới màu tím kia thành phấn vụn, biến mất trong hư không.

Sắc mặt Hàn Dịch Thủy tái nhợt, những gì đang diễn ra là một sự đả kích lớn đối với hắn, căn bản không thể hiểu được vì sao thân thể của một người có thể mạnh mẽ như thế, hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường.

- Thằng nhãi con ngươi thật sự vượt ra ngoài dự liệu của ta...
Lúc này trong tay Hàn Dịch Thủy có thêm một cái hồ lô bằng bạc sáng bóng, lóe lên thần quang. Hắn đưa hồ lô ra phía trước, nói:
- Có lẽ...nên kết thúc!

Hồ lô màu bạc bay lên, nhanh chóng hóa lớn rồi biến thành một quả núi nhỏ. Miệng hồ lô trút xuống, thả phun sương mù, toàn thân tán phát ánh sáng, giống như một ngọn núi bạc ở ngay giữa trời cao.

Diệp Phàm cảm thấy có một cỗ lực lượng cường đại đang áp bách mình, nhất thời làm cho hai chân đông cứng lại, không thể nào di chuyển được. Hồ lô màu bạc bay đi, giống như một lỗ đen thôn phệ, hút hết toàn bộ linh khí chung quanh, bắt đầu thôn phệ những vật hữu hình.

- Đây là vũ khí mà Hàn mỗ tế luyện hơn nửa đời người, ta không tin thân thể ngươi có thể ngăn được. Thu ngươi vào trong, hóa thành máu huyết, báo thù cho đệ tử của ta!

- Vậy để ngươi nhìn thử một chút!
Đột nhiên Diệp Phàm gia tốc, thân như cầu vồng, thoáng cái vọt tới trước miệng hồ lô, quyền uy ngập trời. Quả đấm màu vàng đánh tới, những tiếng kêu "răng rắc" phát ra, đánh vỡ miệng hồ lô.

Ầm!

Cơ thể Diệp Phàm trong suốt lấp lánh, giống như thần thiết được thiên chuy bách luyện, không gì có thể phá nổi. Quả đấm màu vàng bộc phát ra lửa thần ngập trời, mạnh mẽ đánh nát hồ lô màu bạc.

- Ngươi...điều này là không thể!
Sắc mặt Hàn Dịch Thủy trắng bệch, không có chút máu. Hắn khó có thể tiếp nhận sự thật trước mắt.

- Không có thời gian dây dưa với ngươi. Hàn Dịch Thủy, ta đưa ngươi lên đường!

- Ta là trưởng lão Linh Khư Động Thiên, nếu ngươi giết ta, sẽ bị đuổi giết không ngừng nghỉ, cuối cùng khó thoát khỏi cái chết!

Diệp Phàm cười khẽ, nói lại ý trong lời nói của hắn:
- Ta là một người phàm tục, ngươi lại sai mười đại đệ tử đi giết ta, tự nhiên phải bị người giết lại. Hôm nay ngươi khó thoát khỏi cái chết!

- Ngươi...
Hàn Dịch Thủy biến sắc, hắn biết hôm nay bản thân lành ít dữ nhiều. Thiếu niên này quá quyết đoán, dám một mình tới giết hắn như vậy, chắc chắn sẽ không lưu tình.

- Ngươi đã có tâm giết ta, sao ta có thể để lại mối họa lớn cho mình? Đời sau cố gắng làm người tốt đi!

Diệp Phàm xông lên, Hàn Dịch Thủy tung bảy tám bảo vật ra, nhưng không thể nào ngăn cản thân thể của Diệp Phàm. Quả đấm màu vàng càng lúc càng lớn trong mắt hắn.

Ầm!

Thân thể Hàn Dịch Thủy bị đánh tan thành nhiều mảnh, máu tươi phun ra khắp nơi, rơi xuống mặt đất. Đó cũng là lúc tính mạng hắn kết thúc!

Diệp Phàm đáp xuống, khí thế cường đại dần dần biến mất, cơ thể lấp lánh thần quang trở lại bình thường, không còn chút ánh sáng nào bên ngoài nữa. Hắn tìm tòi trong sơn cốc một lần, nhưng không tìm thấy vật gì có giá trị cả.

Một lát sau hắn ra khỏi sơn cốc, bộ dáng như một người vô hại, mặt nở nụ cười, bình thản tự nhiên đi ra khỏi sơn môn.

Mới rời khỏi Linh Khư Động Thiên không lâu, Diệp Phàm cảm thấy có một cỗ năng lượng kinh khủng dao động từ sau lưng truyền đến. Đây tuyệt đối là thần lực của tu sĩ vượt xa cảnh giới Thần Kiều.

Hắn còn chưa cuồng vọng đến mức có thể giao đấu với tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn, hoặc là thái thượng trưởng lão cảnh giới Bỉ Ngạn. Cảnh giới khác nhau thì chênh lệch thực lực vô cùng lớn, không thể nào vượt qua được, hắn cũng không quay đầu lại mà tiếp tục chạy đi.

Diệp Phàm có Khổ Hải màu vàng khác với người khác. Lúc này trong cơ thể có sóng biển cao ngất trời, tia chớp khắp nơi, cả thân thể được ánh sáng màu vàng và tia chớp dữ dội bao phủ, sau đó hắn hóa thành một trùm sáng chói mắt, nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.

Nửa tháng sau Diệp Phàm xuất hiện ở nước Ngụy, cách nước Yến khoảng năm quốc gia, ước chừng một vạn bảy nghìn dặm. Đã đi đến nơi này, không còn ai đuổi giết hắn nữa.

Nước Ngụy từ nam tới bắc dài năm nghìn dặm, từ đông tới tây dài sáu nghìn dặm, lãnh thổ quốc gia lớn hơn nước Yến rất nhiều, nhưng nếu so với Đông Hoang mà nói thì vẫn như muối bỏ biển.

Hắn hỏi thăm Dao Trì Thánh Địa ở phương nào, sau khi nhận được đáp án thì Diệp Phàm liền có cảm giác như đang phát mộng. Khoảng cách còn xa hơn tưởng tượng hắn nhiều, người phàm có đi mấy đời cũng không thể đi tới nơi đó, tu sĩ ngự cầu vồng bay đi cũng phải mất mấy năm.

Hắn khẽ lầm bầm, xoa huyệt Thái Dương, tự nói:
- Đây là một khỏa tinh cầu ư? Không thể nào a! Tại sao một quốc gia lại có diện tích lớn như vậy? Thật không thể tin nổi!

Nếu như ngự cầu vồng đi tới đó, hắn sẽ không tu luyện được. Không thể làm vậy được! Việc lãng phí mấy năm tu luyện là việc Diệp Phàm không làm được, hắn cảm thấy làm như vậy là không đáng chút nào.

Sau khi tiếp tục hỏi thăm những người khác, hắn mới biết còn có một phương pháp khác cũng có thể tới đó được. Đó là dùng đạo văn huyền ảo, ngưng tụ thiên thế, đoạt tạo hóa của trời đất, mở ra "Vực Môn", vượt qua hư không. Đây là điều rất nhiều đại môn phái có thể làm được.

Nhưng nếu xét hơn phân nửa Đông Hoang thì khu vực này chỉ có hai nhà có thủ đoạn thông thiên như vậy mà thôi. Một là Cơ gia ở phía tây hơn hai vạn dặm, hai là Diêu Quang Thánh Địa ở phía đông hơn ba vạn dặm. Bọn họ truyền thừa đã lâu, nội tình thâm hậu, tuyệt đối có thể làm được.

Mở ra Vực Môn, vượt qua hư không, khoảng cách càng xa càng tiêu hao nhiều năng lượng. Hai nhà này không thể nào vì một tu sĩ cảnh giới Thần Kiều nho nhỏ mà làm như vậy, điều này làm hắn nhức đầu.

Điều đáng mừng duy nhất là hắn còn có thời gian trì hoãn, bởi vì bây giờ hắn chưa vội phải có được pháp môn tu hành bí cảnh Đạo Cung. Diệp Phàm tính ở lại nước Ngụy một thời gian, tìm biện pháp vượt qua hư không.

Nước Ngụy vô cùng phồn hoa, phố xá nhộn nhịp, người đến người đi, cảnh tượng buôn bán ồn ào không dứt. Diệp Phàm ở lại trong thành, tuy thân ở trong hồng trần, nhưng ngày nào cũng kiên trì tu hành, thỉnh thoảng còn đi vào trong núi sâu ở ngoài thành.

Mỗi ngày tu hành Diệp Phàm đều suy tư làm cách nào để mạnh hơn.

Xương cốt hắn trắng noãn như ngọc, cứng cáp như thần thiết. Ngũ tạng lục phủ không có chút tỳ vết, không có tạp chất nào cả, giống như thần khí vậy. Cơ thể trong suốt lóe sáng, vô cùng bền bỉ. Đây là ưu thế rõ ràng nhất!

Diệp Phàm luôn cố gắng suy nghĩ làm cách nào để phát triển ưu thế này. Qua trận chiến với Hàn Dịch Thủy ở Linh Khư Động Thiên, lực lượng thịt xác thuần túy làm cho hắn nhận thấy có một cỗ chiến lực nguyên thủy và dã tính ẩn ở bên trong. Hắn cảm thấy nếu có thể kết hợp thần thông và vũ khí lại chung với nhau, chắc chắn thực lực sẽ tăng lên.

- Ta được ăn Thánh dược, đã hai lần thoát thai hoán cốt, cơ thể mạnh mẽ, có thể tiếp tục trui luyện...

Hắn nghĩ tới các loại quyền thuật của cố hương, hắn từng luyện tập qua một chút. Ngày nào cũng nghĩ cách dùng cái này để trui luyện thân thể, nhưng cảm thấy quyền thuật thông thường không thể chống lại người tu tiên.

Hồng trần vạn trượng trong nước Ngụy và an bình yên tĩnh trong núi sâu tạo nên sự tương phản mãnh liệt. Đã qua một tháng, tuy lúc nào Diệp Phàm cũng nghĩ tới cách vượt qua hư không được, nhưng bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến Thái Cực.

- Thái Cực động sẽ sinh dương, động quá mà yên lặng, yên lặng sẽ sinh âm, yên lặng quá lại thành động. Một động một tĩnh, liên quan với nhau; phân chia âm dương, hai khí giao cảm, hóa sinh vạn vật...

- Đúng, tu hành Thái Cực!

Không phải hắn muốn tu hành Thái Cực quyền, mà là muốn học hỏi những gì sách cổ đã ghi lại, tham chiếu sự hiểu biết của cổ nhân với Thái Cực, tu hành thể thuật Thái Cực, trui luyện thịt xác.

- Thái Cực vốn do đạo sinh ra, nếu như ta tu hành thể thuật như vậy, chắc chắn sẽ không còn là quyền thuật thông thường, thậm chí có thể sánh ngang với bí pháp tu tiên.

Mặc dù hắn đã đọc qua nhiều sách cổ nói về Thái Cực, có hiểu biết rất rộng, nhưng nếu muốn cụ thể hóa thành một bộ thể thuật thì chắc chắn là một quá trình cực kỳ dài và khó khăn.

- Nếu như thành công, có lẽ tương lai sẽ không kém hơn các loại kinh cổ thần bí. Dù sao đây cũng là kết tinh trí khôn Trung Hoa cổ...

Không phải Diệp Phàm muốn bỏ qua phương pháp tu hành của thế giới này, ngược lại càng phải tu luyện thêm, dù sao đây cũng là một phương pháp tu luyện hoàn chỉnh. Trui luyện thịt xác chẳng qua là vì tăng lên chiến lực mà thôi, cần từ từ tìm hiểu, đây nhất định là một quá trình rất dài.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK