Khi mọi vấn đề đã lắng xuống, giải quyết Hàn trưởng lão hoàn toàn, không còn lo về tính mạng, Diệp Phàm bình tĩnh lại, ngồi trên ghế đá, bắt đầu chăm chú suy nghĩ về con đường sắp tới.
Kỵ sĩ Khương gia đang đuổi giết hắn, lúc này hắn không có thực lực cường đại, căn bản không cách nào chống lại, thực sự không thích hợp xuất đầu lộ diện, lựa chọn tốt nhất trước mắt chính là ẩn trốn, đề thăng tu vi.
Toà động phủ được xây dựng ở trong lòng núi này là một chỗ ẩn thân vô cùng tốt. Hàn trưởng lão từng nói trên núi đá có khắc rất nhiều đạo văn, người ngoài căn bản không cách nào nhận biết, không phát hiện được nơi đây.
- Được, ta ở chỗ này tu hành.
Sau khi có quyết định, Diệp Phàm bắt đầu dọn dẹp gian phòng đá này. Đầu tiên đem thi thể Hàn trưởng lão để vào bên trong dược đỉnh, lấy nắp đỉnh chụp ở phía trên.
- Ngươi một đời chế thuốc, nay liền lấy đan đỉnh làm quan tài, an táng ở trong động phủ của chính mình đi.
Toà động phủ này cực kỳ rộng lớn, giống như một mê cung. Diệp Phàm cẩn thận đánh dấu một số chỗ rồi đi về phía trước, mang dược đỉnh đi tới nơi sâu xa trong lòng núi, sau đó chôn ở trong một động đá.
Sau khi trở lại nhà đá, Diệp Phàm tiếp tục dọn dẹp. Hắn lấy mười mấy loại linh dược quý hiểm ra bỏ vào trong tủ thuốc lại để chúng được bảo quản tốt hơn, sau đó đem mấy tủ thuốc đó để lại chỗ cũ.
Gian phòng đá trống trải này ngoại trừ tủ thuốc còn có mười mấy cái dược đỉnh bằng đồng thau, cùng với mấy cái bàn đá, mấy cái ghế đá. Trên chiếc bàn đá có để hai bản sách cổ do da thú chế thành, xem ra niên đại rất xa xưa, tối thiểu có mấy trăm năm tuổi rồi.
Rất hiển nhiên Hàn trưởng lão thường hay lật xem bản sách này, bàn đá cùng ghế đá đều bị ma sát làm cho bóng loáng. Có một quyển sách mở ra, mặt trên còn có một ít chú thích của Hàn trưởng lão.
- Ồ?
Diệp Phàm lộ ra thần sắc kinh ngạc. Nói là sách cổ cũng không đúng, vì đây chỉ là da thú mà thôi, mặt trên có khắc rất nhiều hoa văn kỳ dị, hầu như không có văn tự gì, nhìn qua trông như vẽ bậy vẽ bạ, không thể nào phân biệt. Nếu như không phải Hàn trưởng lão lưu lại một ít chú thích, Diệp Phàm sẽ rất khó làm sáng tỏ ý tứ những hoa văn kì dị này.
- Là. . . Đạo văn!
Trong lòng hắn cả kinh. Tuy rằng chỉ có vài tờ, nhưng lại là sách cổ ghi lại Đạo văn trân quý.
Có người nói, "Đạo văn" là thành quả các vị Đại năng thời cổ cảm ngộ thiên địa tự nhiên, sau đó khắc vào trong đồ vật, có bộ phận được lưu truyền thế gian, được truyền thừa đi xuống.
Hoặc có thể nói, "Đạo văn" là điêu khắc những cảm ngộ của Đại năng thời cổ, tu sĩ càng cường đại càng thích nghiên cứu, lưu truyền “Đạo văn” cho thế gian.
Diệp Phàm nhìn kỹ một chút, từ mấy chữ cổ có hạn ở bên trong, biết được đây chỉ là một trang sách cổ ghi chép "Đạo văn" phổ thông , mặt trên có đánh dấu hai chữ “cơ sở”.
Tuy là một quyển sách cổ Đạo văn thông thường, nhưng cũng làm cho Hàn trưởng lão tốn nhiều công sức, viết xuống không ít ghi chú, rất nhiều nơi hắn không thể thấu hiểu.
- Đạo văn quả nhiên bác đại tinh thâm, không phải tu sĩ cường đại không thể nghiên cứu, ngay cả Hàn trưởng lão cũng chỉ có thể đứng ở ngưỡng cửa mà bồi hồi.
Trong nháy mắt, Diệp Phàm nghĩ ra được rất nhiều điều. Hắn đoán chắc những đạo văn được khắc bên ngoài tòa động phủ này hơn phân nửa là Hàn trưởng lão căn cứ vào sách này khắc ra.
- Tuy rằng không thể xem hiểu quyển sách này, thế nhưng cũng phải cân nhắc tỉ mỉ lại những chỗ hắn đánh dấu. Bằng không, rất có thể ta không đi ra được tòa động phủ này.
Diệp Phàm mở ra quyển sách cổ bằng da thú khác. Đây vẫn là một quyển sách mỏng chỉ có vài tờ, bên trong có ghi lại vài phương thuốc, luyện thành có rất nhiều chỗ tốt cho tu sĩ.
Thế nhưng, lý giải đối với linh dược của Diệp Phàm có hạn. Dù cho dược thảo được nhắc tới bên trong sách có đặt trược mắt, hắn cũng không nhận ra, đừng nói chi là mở lò luyện đan.
Bên trên da thú sách cổ có ghi chép rõ ràng, nếu tìm được thuốc tiên có thể làm cho một người thoát thai hoán cốt thì có thể luyện thành bảo đan kì dị, không những có thể tăng thêm tuổi thọ của tu sĩ mà còn có thể tăng lên tu vi rất lớn, rất có ích cho các tu sĩ.
- Chẳng trách lão già này cứ muốn bắt ta...
Sau đó, Diệp Phàm phát hiện có một dòng suối trong động phủ, còn có không ít lương thực Hàn trưởng lão cất giữ. Phát hiện này đã giải quyết một số buồn phiền nhất thời của hắn, bây giờ hắn đã hoàn toàn an tâm tu luyện ở chỗ này.
Trong mấy ngày kế tiếp, hắn tỉ mỉ nghiền ngẫm đọc lại chú giải bên trên sách cổ của Hàn trưởng lão, rốt cuộc nhìn thấu một số môn đạo, thành công đi ra động phủ.
Sau lần đó, Diệp Phàm ít giao du với bên ngoài, thỉnh thoảng đi ra ngoài hái một ít quả chín cùng rau dại. Hắn dành phần lớn thời gian cho việc tu hành, tìm hiểu Đạo kinh.
Thời gian vội vã, đảo mắt đã qua một năm.
Trong một năm nay Diệp Phàm đã ăn hết toàn bộ linh dược, Khổ Hải màu vàng đã được mở lớn ra bằng một nửa quả đấm lớn, phát ra ánh sáng chói mắt, tinh khí sinh sôi liên tục.
Tại trung tâm Khổ hải, mây tím cuồn cuộn như khói nghi ngút xông thẳng lên trên, tràn ngập và lượn lờ khắp nơi. Nhìn thoáng qua trông như là một toà núi lửa đang hoạt động phun trào!
Khổ Hải màu vàng của Diệp Phàm khó có thể giữ vững bình tĩnh, không giây phút nào không dâng trào, tựa hồ sắp sửa câu thông với Sinh Mệnh chi luân, mở ra Mệnh Tuyền.
Mỗi khi hắn đi vào cảnh giới Không Linh, bên trong Khổ hải sẽ phát ra tiếng sóng lớn ầm ầm. Dường như tiếng sóng còn truyền ra bên ngoài cơ thể, làm cho toàn thân được bao phủ bởi một tầng ánh sáng thần thánh. Lúc đó, thậm chí bên trong Khổ hải còn xuất hiện một ít dị tượng, vị trí trung tâm không ngừng dâng trào, như một tòa núi lửa dưới đáy biển, bình thường còn có những tia chớp phá vỡ hư không.
Khi vận chuyển huyền pháp được ghi trong Đạo kinh, nhất thời trong cơ thể hắn sẽ có sinh mệnh cường đại dao động, Khổ Hải màu vàng giống như một vầng thái dương rực rỡ. Tinh khí cuồn cuộn không dứt, tứ chi của hắn nhờ vậy mà được thẩm thấu, thể xác biến đổi trở thành cường đại đến dị thường, so với trước đây mạnh mẽ hơn nhiều.
- Cảnh giới Mệnh Tuyền quả nhiên khó có thể đột phá....
Diệp Phàm hơi có chút tiếc nuối, hắn đã năm lần trùng kích cảnh giới Mệnh Tuyền, nhưng đều chưa thành công.
Trong hơn một năm ở đây, hắn đều chăm chú tìm hiểu Đạo kinh, không ngừng rèn rèn luyện "khí" của mình. Trải qua nhiều lần dung luyện và không ngừng chạm khác Đạo văn, trên khối thần thiết vụn đã có khí tượng bất phàm, có một ít phong cách tự nhiên cùng cổ xưa.
Đã qua một thời gian dài như vậy, Diệp Phàm tin rằng kỵ sĩ Khương gia hẳn đã rời đi từ lâu, không thể nào vẫn chấp nhất truy đuổi hắn.
Ngày hôm đó, hắn rời khỏi động phủ, thử khống chế thần lực trong một vùng núi hoang vu. Ngay lập tức Khổ Hải phát ra tiếng sóng ầm ầm, một vòng ánh sáng thần thánh lao ra bên ngoài cơ thể bao quanh lại, nâng hắn lên khỏi mặt đất khoảng ba thước rồi bay về phía trước.
Phù! Phù!
Đáng tiếc, mới chỉ bay được khoảng ba mươi mấy thước, hắn liền rơi xuống mặt đất.
- Không tiến vào cảnh giới Mệnh tuyền, khó phi hành lâu được. Cần phải tìm nguồn suối thần lực cuồn cuộn không dứt, lúc đó mới có thể phi thiên độn địa.
Tuy không thể xông lên trời cao, mà chỉ phi hành được trong một cự ly ngắn, nhưng điều này vẫn làm cho Diệp Phàm có cảm giác rất mới mẻ. Sau khi không ngừng luyện tập, hắn phát hiện mình có thể phi hành tối đa hơn trăm thước. Tốc độ nhanh hơn lúc hắn chạy rất nhiều, khi lướt qua cỏ cây thì như một cơn gió nhẹ vậy.
Không đạt đến cảnh giới Mệnh tuyền, Diệp Phàm không muốn rời đi toà động phủ này. Hắn cảm thấy thực lực mình quá thấp, đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, "hỏa sát" trong lòng núi cũng có thể giúp hắn tu hành, tuy linh năng đặc biệt ở đây không nồng nặc lắm, nhưng lại cuồn cuộn không ngừng.
- Chắc ta nên đi tới Tử Dương động thiên một chuyến, tìm khối "nguyên"kia về...
Dù cảm thấy không thích hợp đi xa nhưng hắn vẫn rời khỏi nơi này. Thể chất của hắn quá đặc thù, giống như một cái động không đáy, cần có một lượng lớn linh lực thì mới có thể nhanh chóng tu hành.
Trên đường đi Diệp Phàm hỏi thăm được, quả nhiên kỵ sĩ Khương gia đã rời đi từ lâu, không tạo thành uy hiếp với hắn nữa. Nước Yến hiện giờ rất bình tĩnh.
Khi đi tới sơn mạch bên trong Tử Dương động thiên, Diệp Phàm vô cùng cẩn thận, tránh gặp phải đệ tử của môn phái này. Sau đó không lâu, hắn tới trước một con sông, lặn xuống đó. Nửa khắc đồng hồ sau, hắn nổi lên từ trong bọt nước cuồn cuộn, trong tay có thêm một khối "nguyên" lấp lánh.
- Rất may vẫn còn ở nơi này...
Khi đi tới đây, trong lòng hắn rất bồn chồn, sợ người khác đã phát hiện lấy "nguyên" đi.
Thật ra nơi này rất yên lặng, trừ phi có cường giả đỉnh cấp của Tử Dương động thiên đi ngang qua nơi này. Nếu không phải như vậy, những người khác căn bản không thể nào cảm ứng được khí tức của “nguyên”.
Diệp Phàm không muốn ở đây ở lâu, dọc theo đường cũ đi về.
- Là nàng...
Thân hình Diệp Phàm đột nhiên dừng lại. Hắn phát hiện có mấy thân ảnh trẻ tuổi, Lý Tiểu Mạn có ở trong đó.
Diệp Phàm không nghỉ chân, nhanh chóng đi xa rồi biến mất ở trong dãy núi.
Nửa tháng sau, trong động phủ Hàn trưởng lão mở ra truyền đến tiếng vang ầm ầm, sau đó là âm thanh to lớn của sóng thần vang vọng đất trời, từng trận sấm sét đinh tai nhức óc.
Ầm!
Đúng vào lúc này, một cỗ khí tức cường đại bộc phát ra làm cả tòa động phủ bị lay động. Tinh khí cả người Diệp Phàm dâng trào, ngoài cơ thể có một ngọn lửa thiêu đốt hắn dữ dội.
Đôi mắt hắn phát ra thần quang dữ dội, như có hai đạo thiểm điện bắn ra, làm cho động phủ sáng lên óng ánh.
Diệp Phàm vươn người đứng thẳng dậy. Lúc này trên người hắn đã có thêm một cổ khí thế trầm trọng, khí tức phóng ra ngoài làm cả tòa động phủ lay động mãnh liệt, xuất hiện từng vết nứt to lớn.
- Rốt cục đột phá tiến vào cảnh giới Mệnh Tuyền!
Hắn hóa thành một đạo tia chớp màu vàng kim lao ra động phủ, sau đó có một đạo cầu vồng rừng rực bao trùm lấy hắn, giúp hắn chậm rãi bay lên tới giữa không trung.
Lúc này, ở trung tâm Khổ hải của Diệp Phàm xuất hiện một con suối, câu thông tới Sinh Mệnh chi luân, thần tuyền cuồn cuộn tuôn ra, sương mù lượn lờ rực rỡ mông lung.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK