Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này chỉ có một mình Diệp Phàm hiểu vì sao mình có thể ngăn chặn thế công Thần thể như thế, tất là hoàn toàn là phản ứng bản năng của Thánh thể Hoang Cổ.

Trong quá trình hắn bị áp bách, bên trong Luân Hải đã tản phát một loại năng lượng kỳ dị, giúp ngăn chặn dị tượng "vầng trăng sáng trên biển". Chính hắn cũng không hiểu loại năng lượng kỳ dị kia được sinh ra như thế nào.

Dĩ nhiên, điều căn bản nhất là do Cơ Hạo Nguyệt đã áp chế tu vi bản thân xuống, để thực lực hai người bằng với nhau. Nếu Cơ Hạo Nguyệt thực sự dùng hết thực lực của mình, sợ rằng dù cho thể chất Diệp Phàm có đặc thù hơn đi nữa, thì kết quả cuối cùng chắc chắn là chết.

Khi hai người cùng cảnh giới Luân Hải, kết quả tỷ thí là ngang sức cân tài, điều này làm Diệp Phàm cả kinh trong lòng. Thần thể Đông Hoang quả nhiên đáng sợ, làm cho Thánh thể như hắn hầu như là dùng bản năng chống đỡ, giống như gặp phải đại địch.

Hắn cũng không biết thật ra Cơ Hạo Nguyệt còn khiếp sợ hơn hắn, cho đến lúc này mà còn chưa bình tĩnh lại.

Khi vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Thần thể Đông Hoang liền có phản ứng kỳ dị, giống như gặp phải địch thủ trời sanh. Thậm chí trên đỉnh đầu hắn còn hiện ra chín cái vòng sáng vương giả, đó là bản năng kháng cự nguyên thủy nhất của Thần thể Đông Hoang.

Hoa Vân Phi mặc một bộ y phục màu lam, nhẹ nhàng phất phới như dòng nước chảy êm. Hắn vươn người đứng dậy, khí chất vô cùng hiền hòa thân thiện. Người này khẽ nâng chén rượu lên, nói:
- Chư vị đều là anh kiệt khắp nơi, ngày sau chắc chắn sẽ danh chấn nhất phương. Mọi người ở đây đều thuộc khu vực phía nam Đông Hoang, thề nguyện chúng ta vĩnh viễn không phải là địch!

Thật ra cái gọi là khu vực phía nam Đông Hoang rất rộng lớn, còn khu vực mà bọn họ đang ở chỉ là một góc rất nhỏ của phía nam mà thôi.

Mọi người cùng nhau nâng chén lên.

Ngoài mười đệ tử Tinh phong ra, mười mấy người còn lại ở đây đều là những nhân vật thiên tài. Tuy không phải là nhân vật kiệt xuất nhất các phái, nhưng cũng là đệ tử tinh anh.

Tất cả mọi người đều hiểu không thể nào có chuyện mọi người vĩnh viễn không phải là địch. Các môn phái này đều nằm chung một khu vực, tương lai chắc chắn sẽ có va chạm với nhau. Đến lúc đó, những đệ tử thiên tài như bọn họ phải đối mặt với nhau.

Nhưng vì không khí lúc này rất hòa hợp, nên mọi người vẫn tiếp tục nâng chén, trò chuyện vui vẻ, cùng nhau trao đổi những vấn đề tu hành và những bí ẩn trong giới tu sĩ.

- Năm xưa lão điên kia thần uy cái thế, lực áp chư hùng, không người nào có thể ngăn chặn. Nhớ lại, khi đó Diêu Quang Thánh chủ ta cũng phải thất bại mà về, không thể nào tranh phong. Sáu ngàn năm trôi qua, rất nhiều việc đều bị thời gian xói mòn, vị Thánh chủ năm xưa đã sớm chết già, hóa thành một nắm đất. Nhưng không ngờ lão điên Thiên Tuyền Thánh Địa năm xưa lại còn sống, thật không thể tin nổi.

Diêu Quang Thánh nữ đưa bàn tay ngọc trắng tinh trong suốt nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ, toát ra vẻ phong tình động lòng người. Đầu nhỏ xinh đẹp khẽ nâng lên, làm lộ cổ nhỏ trắng mịn xinh đẹp tuyệt trần như thiên nga, mặt nở một nụ cười mê hoặc khiến người ta phải cảm thán.

Cơ Hạo Nguyệt gật đầu, nói:
- Năm tháng là lực lượng vô tình nhất, dù là nhân vật kinh thiên động địa thì cũng khó ngăn cản, cuối cùng chỉ còn
cát bụi trở về với cát bụi.

Nói tới đây, hắn lại thở dài một hơi, nói tiếp:
- Năm xưa Cơ gia ta có ba vị đại nhân vật, được xưng tụng là thiên tài tuyệt thế. Cả ba người liên thủ đối phó lão điên, nhưng cũng không phải là đối thủ. Ba người này là nhân vật tuyệt đỉnh, thọ nguyên có thể nói là khá dài, nhưng đã tọa hóa cách đây bốn ngàn năm. Nghĩ đi nghĩ lại thật làm cho người ta phải cảm thán. Có bao nhiêu anh kiệt tài thế kinh người, có bao nhiêu Đại Năng chấn động thiên hạ, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại thời gian, trở thành bụi bậm lịch sử.

Hai người nói vậy không có nghĩa là Diêu Quang Thánh Địa và Cơ gia vô năng. Nếu như nhìn theo một góc độ khác, ý của hai người chính là thực lực hai nhà rất thâm hậu, nhưng vẫn không thể đối địch được với lão điên.

Thật ra những thế lực lớn được truyền thừa từ thời đại Thái Cổ đến nay, bọn bọ trong quá khứ đã từng xuất hiện rất nhiều tồn tại vô địch đứng trên đỉnh cao thiên hạ, nên Cơ Hạo Nguyệt và Diêu Quang Thánh nữ không cần phải tô vẽ thêm.

- Thực lực lão điên này sâu không lường được, không biết Đông Hoang hiện nay còn bao nhiêu người có thể đối địch với hắn...
Hoa Vân Phi suy nghĩ một chút, nói:
- Hắn có khắc hạ đạo văn tại Thái Huyền môn ta, mục đích là muốn vươt qua hư không. Những đạo văn kia vô cùng thâm ảo, có thể đoán được lộ trình rất xa xôi. Thật muốn biết người này muốn đi tới chỗ nào...

Sau đó mọi người lại nhắc tới cấm địa Thái Cổ, rồi việc cả ba nhà Cơ gia, Diêu Quang Thánh Địa, Khương gia liên thủ với nhau mà vẫn không thể thành công, kết quả cuối cùng lại là toàn quân bị diệt, thật làm mọi người phải cảm thán.

Trong những người ở đây, chỉ có Diệp Phàm hiểu rõ nguyên nhân việc trên là gì, nhưng hắn không thể nào nói ra. Nếu không, chắc chắn hai người Cơ Hạo Nguyệt và Diêu Quang Thánh nữ sẽ xông vào giết hắn ngay.

Nhắc tới cấm địa Thái Cổ, mọi người liền nhắc tới mỏ cổ Thái Sơ ở phía bắc Đông Hoang kia. Lấy Thái Sơ làm tên để gọi, có thể thấy lịch sử của mỏ này rất xa xưa.

Rất nhiều năm xưa trước, mỏ cổ Thái Sơ chính là một mỏ "nguyên" nổi tiếng nhất ở Đông Hoang. Nhưng sau này lại đào được một đồ vật không tốt, cuối cùng trở thành một trong bảy cấm địa Sinh Mệnh.

- Theo truyền thuyết, vô tận năm tháng trước ở mỏ cổ Thái Sơ đã đào được một khối "thần nguyên" tuyệt thế, bên trong có phong ấn một sinh vật mạnh mẽ hình người, nó đã giết chết mọi người, thật sự làm người ta cảm thấy khó tin.

- Nghe nói muốn tạo được "nguyên" thì cần mất rất nhiều thời gian. Trễ nhất là bắt đầu ngưng tụ ở thời đại Thái Cổ, thậm chí còn có những "nguyên" được tạo thành từ lâu hơn nữa, thật không thể tưởng tượng được.

Các đệ tử trẻ tuổi tụ tập chung một chỗ, ngoài việc nói về các bí mật cũ, đương nhiên sẽ nói đến các vấn đề tu hành.

Sau đó không lâu, mọi người lại nhắc tới vấn đề thể chất tu sĩ. Ngay từ mấy năm trước, Đông Hoang đã có lời đồn là Thần thể sắp xuất thế, hơn nữa, còn không phải là một người.

Người ở chỗ này không hẹn mà cùng nhìn về Cơ Hạo Nguyệt, hỏi hắn có biết những người khác hay không. Mà trong lúc đó, không ít người cũng đang quan sát Diệp Phàm, bọn họ cảm thấy rất có thể chính Diệp Phàm cũng có thể chất này.

- Hẳn là có hai người...theo những gì ta biết, người còn lại chính là Khương gia ở phía bắc Đông Hoang.

Khương gia là một thế gia cổ xưa, danh chấn khắp Đông Hoang, đứng mãi mà không ngã. Đây cũng là một trong những thế lực cường đại nhất ở mảnh đất mênh mông vô ngần này.

Bỗng nhiên Diệp Phàm nhớ tới tiểu Đình Đình và Khương lão bá, không biết bọn họ có quen với cuộc sống ở Khương gia được hay không.

Mỏ cổ Thái Sơ, Khương gia, Dao Trì Thánh Địa đều ở phía bắc Đông Hoang, Diệp Phàm sớm đã có quyết định muốn đi tới đó, nhưng mãi cũng không được.

Nói tiếp, bên Khương gai cũng có một địch nhân mà hắn cần phải dè chừng, đó chính là Khương Dật Thần. Vì muốn đoạt trọng bảo trên người hắn, người này hắn đã phái kỵ sĩ Khương gia đuổi giết ngàn dặm, làm cho hắn không còn đường chạy ở trời cao, muốn vào địa ngục cũng không được.

Nghĩ tới những điều này, Diệp Phàm khẽ hoảng hốt một chút. Hắn cảm thấy đã đến lúc phải rời khỏi Thái Huyền môn, không nên ở lại đây nữa.

- Không biết có phải Diệp tiểu huynh đệ cũng là Thần thể hay không?
Đúng lúc này có một nữ tử mặc áo xanh xuất hiện, ánh mắt mọi người cũng nhìn qua. Rất nhiều người muốn biết đáp án này.

- Nếu như ta là Thần thể thì còn có thể tiêu dao như vậy sao? Chắc chắn đã sớm bị giấu đi giống như Cơ huynh rồi, Thần thể chưa thành thì sợ rằng khó xuất đầu lộ diện.
Diệp Phàm bình tĩnh, trả lời tự nhiên.

- Điều này cũng đúng...
Có người gật đầu.

- Vậy thì Diệp tiểu huynh đệ càng làm người khác giật mình hơn nữa đấy. Nếu như tiểu huynh đệ không phải là Thần thể, tại sao lại có thể dùng thân thể trặng lại thần uy vô thượng Hạo Nguyệt huynh đây?
Nữ tử mặc áo xanh kia lại tiếp tục hỏi.

Nàng là đệ tử thiên tài của Tiêu Dao môn, tên Lý U U.

Tiêu Dao môn cách nơi này khoảng sáu vạn dặm, phải đi qua mấy chục nước mới có thể tới được, đây cũng là một đại phái siêu cấp, chỉ ở dưới Thánh Địa, có thể ngồi ngang hàng với Thái Huyền môn.

- Nói ra rất dài dòng, có thể nguyên nhân là do hồi nhỏ ta đã ăn được một kỳ quả, làm cơ thể xảy ra một chút biến hóa. Chẳng qua trong đó có chuyện, nên ta chưa nói với ai cả.
Diệp Phàm biết phiền toái tới rồi, phải mau chóng rời đi, không thể chờ đợi nữa.

Hoa Vân Phi mỉm cười, nói:
- Ta tấu thêm một khúc nữa để giúp các vị có hứng uống rượu hơn.

Hắn chuyển đề tài rồi, đây cũng là vì không muốn Lý U U hỏi tới nữa.

Mọi người ngồi trên thảm cỏ đều vui mừng nâng cốc, ai ai cũng có chừng mực, không hỏi thêm gì.

Tiếng đàn lượn lờ như tri ân tri kỷ, như Quảng Hàn tiên tử giáng trần, làm người ta phải mê mẩn.

Không thể không nói cầm kỹ của Hoa Vân Phi là rất tuyệt, bàn tay hắn chuyển động linh hoạt, tấu lên các âm thanh đại đạo vô thượng, làm cảnh vật xung quanh đẹp như tranh vẽ.

Âm thanh vang lên như tiếng nước chảy nhẹ chốn thâm sơn, ôn nhu chậm rãi thấm vào những rễ cây xung quanh. Làm người ta phải ngưng thần yên lặng lắng nghe, tâm tình theo đó vui vẻ hẳn lên. Sau đó tiếng đàn bỗng trở nên huyền ảo, phảng phất kéo cả màn đem xuống, ánh trắng hiện lên, rồi từng tòa cung điện như ẩn như hiện trên trời, Dao Trì sáng tỏ, tiên tử múa lượn, thần thái động lòng người.

Khúc nhạc vừa kết thúc thì mọi người phát hiện tất cả nụ hoa trên cỏ cây chung quanh đều nở rộ ra, hương thơm ngào ngạt. Thật không ngờ bên trong tiếng đàn còn ẩn chứa lực lượng kỳ diệu làm cho trăm hoa đồng thời nở rộ.

Mọi người rối rít vỗ tay than thở.

Diêu Quang Thánh nữ ngồi cách Diệp Phàm không xa. Hai tròng mắt nàng như nước, đột nhiên truyền âm nói nhẹ:
- Diệp tiểu huynh đệ có chuyện gì sao? Nếu như có điều gì đó khó khăn, cứ nói với ta.

Diệp Phàm khẽ động trong lòng, nói:
- Chẳng lẽ có người làm khó ta sao?

- Có lẽ thế, dù sao thể chất của ngươi rất đặc biệt, nếu có người muốn mời ngươi về nhà "làm khách", ta cũng không ngạc nhiên đâu.

Hàm răng Diêu Quang Thánh nữ như ngọc, hồng nhuận trơn bóng, lúc nghiêng mắt nhìn qua thật mê người.

- Ta chỉ muốn an tâm tu hành, không muốn bị người khác quấy rầy.
Diệp Phàm không hoảng sợ, truyền âm lại.

- Được rồi! Nếu có vấn đề gì, ta sẽ giúp ngươi giải quyết. Ta tin sẽ không có ai làm khó ngươi dễ dàng đâu.

Diêu Quang Thánh nữ thể hiện ý muốn kết giao. Dung mạo nàng mỹ lệ, thân thể như tiên, như viên minh châu tỏa ánh sáng lấp lánh, vô cùng mê người.

Diệp Phàm nhanh chóng hiểu được, đối phương đang muốn chiêu dụ mình.

Đúng lúc này, đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt chớp động, nhẹ nhàng truyền âm, nói:
- Sau khi chuyện ở đây kết thúc, ca ca ta muốn mời ngươi tới Cơ gia chúng ta.

Cách làm của Cơ Hạo Nguyệt tương đối trực tiếp hơn, nói rõ muốn mời Diệp Phàm tới Cơ gia. Bản thân Cơ Hạo Nguyệt có rất nhiều điều không hiểu, nếu không thể hiểu rõ thể chất Diệp Phàm là gì, hắn khó bình tĩnh nỗi.

Được hai thế lực siêu nhiên nhìn trúng như thế, nếu đổi là người khác thì người đó phải mừng rỡ mới đúng. Nhưng Diệp Phàm lại rất nhức đầu, hắn không thể cứ như vậy mà tiến vào Thánh Địa hay thế gia Thái Cổ được.

Một khi tiến vào đó, bí mật về khối Lục Đồng rất khó giữ được. Mà chắc chắn khi đó đối phương sẽ muốn thăm dò thân thể của mình, nếu như để họ phát hiện được Luân Hải của hắn khác thường với người khác, toàn bộ bí mật hắn giữ lâu này sẽ bị lộ hết ra ngoài.

Còn một điều quan trọng hơn nữa, Lý Nhược Ngu từng dặn dò hắn là không thể để các thế lực được truyền thừa từ thời đại Thái Cổ biết việc Thánh thể như hắn có thể tu hành được.

Lúc này Diêu Quang Thánh nữ cười khẽ, truyền âm nó:
- Diệp tiểu huynh đệ, lát nữa có thể theo ta tản bộ hay không, ta có mấy lời muốn nói với ngươi.

Cùng lúc đó, đôi mắt Cơ Hạo Nguyệt phát ra hai đạo thần quang, tự mình truyền âm với Diệp Phàm, nói:
- Ta muốn mời ngươi tới Cơ gia làm khách.

Cũng ngay lúc đó, có rất nhiều thần niệm truyền tới lấy lòng Diệp Phàm, muốn sau này nói chuyện với hắn nhiều hơn.

Diệp Phàm biết chuyện không ổn, vô cùng không ổn. Hắn kiên nhẫn đáp lại, toàn bộ đều trả lời qua loa để kéo dài thời gian.

"Cơ Hạo Nguyệt ngươi là Thần thể, không có việc gì làm hay sao mà đi dò xét ta, hại ta bây giờ gặp phiền toái như vậy", Diệp Phàm thầm nói.

Mà hắn cũng đâu biết rằng vì Thần thể Cơ Hạo Nguyệt bị kích thích, nên mới dò xét hắn.

"Điều cần làm bây giờ nhất là phải làm ra chuyện gì đó lớn một chút để cho bọn họ không thể chú ý tới ta được, ta sẽ thừa dịp loạn mà rời đi.", Diệp Phàm hơi suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu lên, nói:
- Chư vị, có lẽ mấy người còn chưa biết sao. Sắp có một chuyện lớn đủ để chấn động khắp Đông Hoang.

- Có chuyện vậy sao?
Mái tóc Diêu Quang Thánh nữ bay múa theo gió, đôi mắt lấp lánh phát sáng, thần thái động lòng người.

- Ta nghĩ chư vị ngồi ở đây đều từng nghe qua Thanh Đồng Tiên điện, nó sắp xuất hiện nữa...
Diệp Phàm nói ra một câu gần như hù chết mọi người ở đây.

Thanh Đồng Tiên điện chính là cơ hội thành tiên của mọi người, đây là điều được sách sử ghi lại. Mỗi một lần xuất thế đều làm chấn động Đông Hoang, khiến cho thiên hạ dậy sóng, cao thủ tuyệt thế như những con thiêu thân xông vào trong đó.


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK