"Có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, nếu ngươi rời đi, ta nhất định phải đi cùng."
Giọng nói của Bàng Bác vô cùng quyết đoán, đã quyết định chủ ý muốn cùng Diệp Phàm rời đi.
Diệp Phàm không đồng ý, sau khi xác định Bàng Bác là Mầm Tiên, tiền đồ rất xán lạn, nếu như phải rời đi như vậy, thì sẽ quay về con số không con đường phía trước còn tràn ngập ẩn số, thậm chí sẽ phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
"Ta rời đi còn bởi vì 1 nguyên nhân khác, đó là ta đánh Hàn Phi Vũ, làm cho hắn mất hết mặt mũi. . ."
Bàng Bác nghe đến đó, lập tức cắt ngang lời của hắn, nói:
"Không cần lo lắng hắn, ta bây giờ là mầm Tiên, tin rằng trong khoảng thời gian ngắn, hắn không dám làm loạn, chờ khi thực lực của chúng ta mạnh lên, thì còn sợ gì hắn nữa."
Diệp Phàm lắc đầu, nói:
"Chuyện này không thể nhìn một cách đơn giản từ bên ngoài như vậy được, mấy ngày qua ta đã hỏi thăm nhiều người khác, biết Thúc công của hắn là 1 vị Luyện Dược Sư, đang dồn hết tâm huyết để luyện chế 1 lò “ Hoàn Dương Đan”, gia tăng tuổi thọ.
Trong mấy năm gần đây, đã bất chấp tất cả tìm kiếm linh dược, nhiều lần đi ra ngoài tiến vào Thâm sơn đại trạch để tìm kiếm.
Lúc này hắn mới trở về được có mấy ngày, Hàn Phi Vũ đã tìm đến chúng ta gây sự , ta nghĩ rằng, chuyện này không bình thường chút nào."
Bàng Bác nghe vậy gật đầu, hắn cũng có cảm giác rất kỳ quái, bọn họ cùng Hàn Phi Vũ không cừu không oán, đáng lẽ không nên phát sinh xung đột, mà trước đây đôi bên cũng chưa từng qua lại gì.
"Có phải ngươi suy đoán… Thúc công hắn có chủ ý với chúng ta?"
Bàng Bác tâm tư rất linh hoạt, chỉ trong chớp mắt đã nghĩ ra rất nhiều chuyện.
Hai người từng ăn Thánh Dược, phản lão hoàn đồng ngoài ý muốn, nếu như Hàn trưởng lão mà biết chuyện này, thảo nào cũng có chủ ý lên người bọn họ.
"Ta nghĩ rằng, hắn cấp bách muốn luyện chế “ Hoàn Dương Đan” là bời vì tuổi thọ hắn sắp hết, rất có thể là hắn đang theo dõi chúng ta."
Diệp Phàm phán đoán như vậy, sau đó lại nói:
"Bây giờ ngươi đã là Mầm Tiên, hắn không dám làm gì ngươi, nhưng nếu ta còn tiếp tục ở lại đây, chắc chắn sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn."
"Cái lão bất tử này!"
Sau khi Bàng Bác nghe xong những lời này, nhất thời nhíu chặt mày, hắn cũng không cản trở Diệp Phàm rời đi, nhưng kiên quyết muốn đi cùng.
"Nếu như ngươi muốn đi cùng, vậy thì ta không đi nữa."
Diệp Phàm dứt khoát ném một câu như vậy, hắn không muốn cản trở Bàng Bác tu luyện, Linh Khư Động Thiên là sự lựa chọn tốt nhất đối với hắn.
Bàng Bác vô cùng hiểu rõ con người Diệp Phàm, thấy hắn kiên quyết như vậy, cũng không tiếp tục mà ngồi một chỗ buồn bã.
"Ngươi lấy giấy bút ra đây, ta viết lại Cổ Kinh cho ngươi."
Chuyện Diệp Phàm ở trong quan tài đồng thu được Cổ Kinh, cũng đã từng nói với Bàng Bác, trước kia từng nói qua mấy câu, nhưng Bàng Bác thì lại giống như đang nghe Thiên Thư, chính là bởi vì ý nghĩa của nó thâm ảo, không hiểu được gì hết.
Đến tận bây giờ, Diệp Phàm cũng không hiểu ý nghĩa của nó, sau khi suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng không tìm ra chút đầu mối nào.
"Kinh văn này đối với ta chính là Thiên Thư, có lưu lại cho ta cũng vô dụng, ta ở Linh Khư Động Thiên chắc chắn là không thiếu Huyền pháp, không phải tốn công để biết ra."
Diệp Phàm không thèm để ý, cầm lấy giấy bút bắt đầu viết. Nhưng khi hắn bắt đầu viết, trong lòng hắn đột nhiên lại vang lên tiếng Hoàng Chung Đại lữ, mấy trăm chữ cổ như một dòng nước chảy vào trong tim hắn, làm cho hắn cảm thấy thân thể thoái mái, tinh thần sảng khoái.
Diệp Phàm viết chữ như rồng bay phượng múa, tiết soạt soạt vang lên, hắn viết liền một mạch, rất nhanh để lại trên tờ giấy một hàng chữ, nhưng chuyện kỳ dị lúc này lại phát sinh.
Bút dừng thì chữ mất!
Khi bút ở trong bàn tay dừng lại, thì hàng chữ cổ từ từ biến mất, trang giấy đã biến thành tro bụi, giống như có một lực lượng thần bí ở trên đầu bút lông.
Đồng thời, mấy trăm chữ cổ trong lòng Diệp Phàm cũng biến mất, thanh âm cũng biến mất theo. Bàng Bác đứng ở bên cạnh, trợn mắt há mồm nhìn sự việc thần dị đang diễn ra, khiến hắn có cảm giác sự việc giống như ma quái, một lúc lâu sau, hắn mới nói:
"Ta nghĩ… đừng viết nữa, Thiên Thư này quá tà môn."
Mấy trăm chữ cổ này chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy, dạng chữ viết này so với Chung Đỉnh Văn còn cổ xưa hơn nhiều, vốn Diệp Phàm cũng không biết loại chữ này, nhưng có thiên âm tồn tại, lại do ngày trước khi mấy trăm chữ lưu lại trong nội tâm của hắn, hắn mới dần dần hiểu rõ ý nghĩa của nó.
Diệp Phàm cúi đầu trầm tư, sau lại nghĩ tới lời nói của lão nhân Ngô Thanh Phong, Thánh Văn thời Thái Cổ, mỗi chữ đều do Đạo vận ngưng tụ mà thành, có sức mạnh thần bí khó lường, cho dù là dập khuôn bắt chước mà viết lại, cũng không thể viết ra.
Có người phỏng đoán, khi mô phỏng những chữ cổ này, sẽ câu thông với lực lượng của Thiên địa, làm cho nguyên khí hỗn loạn, cho nên mới có sự tình kỳ lạ như vậy xảy ra.
"Chẳng lẽ, mỗi nét bút của loại chữ Thái Cổ này, đều do một “Thế” ngưng tụ mà thành, trong khi viết làm cho tinh khí của Thiên địa hỗn loạn, hủy diệt luôn cả trang giấy. . ." Diệp Phàm tự nói.
Sau đó hắn lại bắt đầu viết lên mặt đá hoa, nhưng khi đầu bút lông dừng lại, thì trong nháy mắt có một đạo điện lôi rất nhỏ xẹt qua, tất cả các chữ viết đều biến thành tro bụi.
Bàng Bác cảm thấy sự việc không thể tưởng tượng nổi, nói:
“Thiên thư này có yêu quái, đừng có viết nữa!"
"Không phải thiên thư yêu tà, mà là những chữ cổ này không bình thường, mỗi một nét bút đều ngưng tụ một loại 'Thế', có thể làm tinh khí Thiên địa hỗn loạn, khi tất cả các “Thế” này tập trung lại với nhau, sẽ dẫn phát lực lượng của Thiên địa, tạo thành sức mạnh xóa bỏ Cổ Kinh."
Diệp Phàm phán đoán.
Việc viết lại Cổ Kinh đã thần bí khó lường, nhưng người lưu lại Cổ Kinh này lại càng thần bí khó lường hơn, sắp xếp mấy trăm chữ cổ lại với nhau, lại có thể làm cho Cổ Kinh không thể nào hiển hiện trên thế gian, giống như một trang Mật văn không nên xuất hiện trên đời.
Diệp Phàm không tiếp tục nữa, Cổ Kinh ý nghĩa thâm ảo, cho dù có lưu lại cho Bàng Bác, thì hắn cũng không thể hiểu được ý nghĩa của nó.
Cuối cùng Diệp Phàm cũng rời đi, Bàng Bác trầm mặc đưa tiễn. Con đường đá cuội nhỏ, bắt đầu từ sâu trong Tiên sơn, dẫn tới lối ra của Linh Khư Động Thiên, nhưng lúc bước lên những bậc thang bằng đá xanh, Cổ Kinh trong lòng Diệp Phàm lại vang lên. Hắn xoay người nói với Bàng Bác:
"Bên dưới mấy trăm bậc đá xanh của Linh Khư Động Thiên chắc chắn có chứa vật phi phàm, bình thường ngươi nên thường xuyên tới đây. . ."
Đột nhiên, Bàng Bác trừng mắt lên, quát:
"Đứng lại."
Diệp Phàm cũng cảm giác được gì đó, quay người lại quan sát, thì thấy một bóng người quen thuộc lóe lên rồi biến mất, chính là một trong những người thanh niên bị bọn họ cho Ngã cắm đầu xuống bùn.
"Hàn Phi Vũ còn chưa từ bỏ ý định, vẫn còn cho người theo dõi chúng ta."
"Bây giờ tốt nhất không nên đi, bọn họ thấy ngươi sắp rời đi, thế nào cũng chặn đánh ngươi ở giữa đường."
Diệp Phàm gật đầu, hai người lập tức quay trở về, người thanh niên kia vốn đã mất dáng, nhưng lại thấy Hàn Phi Vũ dẫn thêm mấy người nhanh như chớp vọt tới.
Sắc mặt Bàng Bác xanh mét, nếu như không phải vô tình phát hiện người thanh niên kia theo đuôi, hôm nay Diệp Phàm mà rời đi, hắn sẽ phải tiếc hận cả đời, hắn đứng đó chửi ầm lên:
"Hàn Phi Vũ ngươi là đồ khốn kiếp, ngươi cảm thấy có Thúc Công ngươi làm chỗ dựa , thì cho rằng muốn làm gì thì làm, muốn giết ai thì giết, có bản lãnh thì trực tiếp tới giết ta đi."
Nghe thấy hắn quát lên như vậy, Hàn Phi Vũ sắc mặt tái đi, nếu như bị các trưởng lão khác hoặc Chưởng môn nghe thấy hiểu nhầm mình là muốn tiêu diệt Mầm Tiên của Linh Khư Động Thiên, thì ngay cả có Thúc công là chỗ dựa, cũng không thể bảo toàn được tính mạng.
"Ngươi đừng có nói lung tung, ta chỉ tình cờ đi ngang qua nơi này thôi."
Dứt lời, hắn chẳng thèm ngoái lại, mang theo mấy người rời đi, bộ dáng vẫn còn hậm hực.
Hôm nay hắn tới là vì Diệp Phàm, biết Diệp Phàm thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi, cho nên muốn chặn đánh giữa đường.
Lửa giận của Bàng Bác nổi lên, cắn răng nghiến lợi nói:
"Tên tiểu tử này đúng là âm độc tàn nhẫn, ngày thường vẫn cho người giám thị chúng ta, xem ra hắn muốn tìm cơ hội ra tay với ngươi, bây giờ ngươi không nên rời đi."
Diệp Phàm gật đầu, nếu thực lực không đủ, thì cũng không nên rời đi, nếu khống tính mạng sẽ rất đáng lo.
Sau đó 1 tháng, tất cả đều bình thường, Hàn Phi Vũ cũng không dám tiếp tục phái người theo dõi Diệp Phàm và Bàng Bác, cũng thu liễm đi rất nhiều, sợ Bàng Bác tố cáo với các trưởng lão khác.
Hôm nay, Bàng Bác ở chỗ Ngô Thanh Phong trưởng lão trở về, sắc mặt cho chút mất mát.
"Sao vậy?" Diệp Phàm hỏi.
"Đối với ngươi có thể là tin tức tốt, nhưng đối với ta nó lại không tốt."
Bàng Bác thở dài một hơi, nói:
"Ta cũng cảm thấy, nếu ngươi ở Linh Khư Động Thiên trong thời gian dài sẽ gặp phải nguy hiểm, vừa rồi, ta cầu xin Ngô Thanh Phong trưởng lão đưa ngươi đi. . ."
"Đúng là một tin tức tốt."
Diệp Phàm bật cười, nói:
"Không phải sinh ly tử biệt gì, đừng có than thở nữa, sớm muộn sau này chúng ta cũng gặp lại. Đến lúc đó hy vọng ngươi đã là Bàng Chưởng môn có thể , danh chấn Đông hoang, làm cho Thánh Địa và Thái Cổ thế gia cũng phải kiêng kị."
Bàng Bác bây giờ rất không muốn chia tay với Diệp Phàm, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, nói:
"Chờ thêm mấy ngày nữa, Ngô Thanh Phong trưởng lão sẽ chọn mấy đệ tử cho tiềm lực, dẫn ngươi tới phế tích nguyên thủy bên ngoài Linh Khư Động Thiên để lịch lãm."
Cách đây không biết bao nhiêu thời gian, chỗ ở của Linh Khư Động Thiên hiện nay chính là một phế tích, được người đời sau tu sửa, trở thành một Động Thiên.
Có thể nói, nếu như tìm hiểu lịch sử xa xưa của Linh Khư Động Thiên, thì có thể có liên quan tới cả thời kỳ Thái Cổ.
Nguyên Thủy Phế Tích cực kỳ lớn, mênh mông bất tận, Linh Khư Động Thiên chỉ là một phần mà thôi, còn có địa vực rộng lớn không được tu sửa.
Trên mảnh phế tích này, có Cổ mộc cao chọc trời, có nhiều loài thú quý hiếm, lại có rất nhiều Dược Thảo trân quý, hàng năm các trưởng lão của Linh Khư Động Thiên đều dẫn đệ tử ra ngoài lịch lãm, không chỉ tiến hành ma luyện, mà còn tăng cường kiến thức cho những đệ tử này.
Trong Nguyên Thủy phế tích này cũng không phải về một vùng đất an lành gì, bên trong có rất nhiều loài man thú và hung cầm sinh sống, mặc dù có trưởng lão đi cùng, nhưng năm nào cũng có chuyện đổ máu xảy ra.
"Nghe nói, trong đó còn có không ít thảo dược trân quý, còn có cả Linh dược hiếm thấy, nếu may mắn hái được, có thể ngay lập tức tìm tới trưởng lão đi cùng để đổi Đan dược."
Nói tới đây, Bàng Bác nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
"Ngươi bây giờ cần rất nhiều Bách Thảo dịch, nếu như có thể ở đó tìm được dược thảo, sẽ tạm thời giải quyết được nhu cầu trước mắt." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK