Thần thức Diệp Phàm rất cường đại, hồ nước nhỏ màu vàng tại mi tâm hóa sinh ra một chút thần thức rồi lướt nhẹ qua người Ngô Thanh Phong một cái, Diệp Phàm lập tức biết được tu vi của người này - cảnh giới Thần Kiều.
- Lão nhân gia, ta có vài thứ muốn tặng cho ngài.
Nói tới đây, giọng nói hắn rất ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Ngài nhất định phải cất kỹ, không được để người khác biết. Nếu không, ngài sẽ bị nguy hiểm.
Lão nhân Ngô Thanh Phong có chút kinh ngạc, không biết tại sao hắn lại nói như thế, rất là nghi ngờ.
- Ngài đi tìm một cái bình ngọc.
Lúc Diệp Phàm lấy ra Ngọc Tịnh bình rồi đổ ra một giọt nước Thần tuyền thì nhất thời có một cỗ tinh khí tính mệnh nồng nặc toát ra, Ngô Thanh Phong bị chấn kinh tại chỗ.
- Đây là...lực lượng sinh mệnh thật nồng nặc!
- Loại nước suối này có thể giúp thay đổi gân cốt con người một chút, có tác dụng bảo vệ tánh mạng.
Diệp Phàm trịnh trọng nói. Lão nhân này từng giúp đỡ hắn rất nhiều, mà bản thân hắn lại là người có ấn tất báo. Cho nên, trước khi rời khỏi nước Yến, hắn muốn đền đáp một chút.
- Loại nước này quá trân quý, ta không thể thu được. Ngươi mau thu lại đi.
Ngô Thanh Phong lắc đầu cự tuyệt.
- Ngài đừng nói gì nữa, đây là tấm lòng của ta...
Cuối cùng Diệp Phàm phải lấy một bình hồ lô khác ra, rót đầy thần tuyền vào đó rồi đưa cho Ngô Thanh Phong, dặn dò thêm một lần:
- Không được để cho người khác biết.
Ngô Thanh Phong cẩn thận quan sát Thần tuyền bên trong hồ lồ, cảm nhận được tinh khí tính mệnh nồng nặc ở bên trong, hắn biết rằng nước này có lai lịch không nhỏ. Hắn nhìn Diệp Phàm, hỏi:
- Đây là...
- Ngài đừng hỏi nữa.
Lão nhân không thể nào biết được nước suối này chính là Thần tuyền trên một tòa Thánh sơn bên trong cấm địa Thái Cổ, nếu như biết được, sợ rằng sẽ kinh hãi mất.
- Chuyện nơi này đã xong, ta muốn rời khỏi nước Yến. Lão nhân gia ngài hãy bảo trọng.
Diệp Phàm thi lễ một cái với lão nhân.
- Hài tử, ngươi muốn đi đâu? Không phải muốn đi Dao Trì Thánh Địa thật đấy chứ?
Ngô Thanh Phong nhìn hắn, lời nói khuyên giải sâu đậm:
- Dao Trì Thánh Địa cách rất xa nước Yến, đường xá xa xôi, một người phàm đi cả đời cũng không thể đến đó được. Ngươi không nên đi mạo hiểm, cho dù có tới được, sợ rằng...
- Ngài yên tâm đi, ta có quyết định của chính mình. Cho dù không phải như thế, ta cũng muốn đi du lịch thiên hạ. Đông Hoang rộng lớn như vậy, nếu không đi khắp nơi một lần thì phải thật xin lỗi chính mình.
Sau đó Diệp Phàm hỏi Ngô Thanh Phong thử vài đồ mình đã từng đánh rơi ở Linh Khư Động Thiên còn hay không, hắn muốn mang đi.
- Để ta phái người đi hỏi đã. Sau khi ngươi và Bàng Bác mất tích, trong phái đã ban ngọn núi đó cho người khác, chắc những đồ đó đã bị người đó thu lấy rồi, không biết là còn hay không.
- Được rồi, ta đi ra ngoài một chút.
Trước khi rời đi, Diệp Phàm muốn đi nhìn lại mảnh phế tích nguyên thủy kia một chút.
Mảnh phế tích gần Linh Khư Động Thiên, vốn hai nơi này là một. Từ xa xa nhìn lại, có thể thấy phía trước có một ngọn núi bị sụp đổ, cỏ cây điêu linh, điều hiêu cô quạnh. Cốc xanh núi biếc đã hóa thành một nơi khô cằn, cỏ cây sớm mất đi sinh cơ, có thể nói là khác biệt một trời một vực so với cảnh tượng đầy sức sống năm xưa.
Những cây đại thụ chọc trời hay cây cối xanh tươi đều bị phá hủy đi, không còn sót lại gì cả. Nếu có, họa chăng chỉ là không khí trầm lặng và thê thảm.
- Vô số tu sĩ Đông Hoang tới đây, vì muốn mở ngôi mộ Yêu Đế nên tử vong và máu chảy đã kéo dài ba năm, địa phương này bị phá hủy hoàn toàn.
Diệp Phàm có chút cảm khái.
Hắn cũng thầm thấy may mắn vì ban đầu đã quyết tâm ra đi, nếu không, chắc chắn bây giờ đã không còn trên trời này nữa. Đưa mắt nhìn về phía xa, có thể thấy từng ngọn núi bị sụp đổ xuống ghi chép lại những chuyện đáng sợ đã phát sinh trong ba năm qua. Cảm nhận được cỗ lực lượng to lớn làm ra được chuyện này, Diệp Phàm không khỏi run cả người lên.
- Bàng Bác bị mất tích ở chỗ này, không biết bay giờ hắn đang ở đâu?
Diệp Phàm đi tới Ngũ Chỉ sơn ngày trước, đáng tiếc không tìm được gì. Nữ tử hoàn mỹ và các cường giả Yêu tộc đã sớm biến mất.
Sau đó hắn đi tới trước ngôi mộ Yêu Đế: đầm sâu đen ngòm như không thấy đáy, khí tức âm lãnh xông thẳng lên trời cao, làm cho mặt trời chói chan cũng ảm đạm đi. Nhìn khắp chung quanh, Diệp Phàm thấy chỉ còn cái đầm sâu này là nguyên vẹn như xưa, còn các nơi khác đã bị nứt vỡ hết rồi. Khắp nơi đã bị máu tươi của tu sĩ nhuộm thành màu đỏ, tuy hài cốt đã được dọn dẹp đi, nhưng máu tươi khô khốc biến thành màu đen ở chung quanh là minh chứng tàn khốc nhất cho những việc đã xảy ra.
- Bàng Bác...chờ khi ta có thực lực, nhất định sẽ tìm được ngươi, cứu ngươi ra.
Diệp Phàm xoay người lại, trở về Linh Khư Động Thiên.
*****
Phía trước có một thác nước từ trên cao chảy xuống, giống như là một mảnh ngân hà màu bạc được treo thẳng trên vách đá cao, trông rất xinh đẹp.
Cách thác nước không xa có mấy người nam nữ trẻ tuổi đang đứng, trong số đó có một nữ tử khoảng hai mươi tuổi. Người này mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, có ghim một cái ngọc bội sát bên eo thon nhỏ, trông rất tinh tế, thân thể lộ lên những đường cong động lòng người, thật là xinh đẹp. Ngay khóe miệng nàng có một cái nốt ruồi, làm cho khuôn mặt nàng hiện lên khí chất mê hoặc người khác.
Lúc Diệp Phàm đi ngang thác nước, người nữ tử này lộ ra thần sắc nghi ngờ, sau đó như nhớ ra điều gì, biến sắc, lạnh giọng nói:
- Thì ra là ngươi!
Tất nhiên Diệp Phàm nhận ra người nữ tử này. Đây là một tiên mầm của Linh Khư Động Thiên - Lê Lâm, có quan hệ rất tốt với Hàn Phi Vũ. Ba năm trước ở mảnh phế tích nguyên thủy, người này từng ra mặt thay Hàn Phi Vũ, cố ý nhắm vào hắn và Bàng Bác.
Lúc này có một người nam tử khoảng hai mươi tuổi nghe vậy liền xoay người lại, khi thấy Diêp Phàm, đầu tiên người này thất sắc, sau đó lộ ra sát khí, điềm nhiên nói:
- Dĩ nhiên là ngươi? Năm đó may mắn chạy thoát, lúc này còn dám đến Linh Khư Động Thiên ta?
Tên nam tử này cũng không xa lạ gì với Diệp Phàm, chính là Lý Vân. Đây cũng là một tiên mầm của Linh Khư Động Thiên, có thiên phú dị bẩm, trước giờ luôn cùng tới lui với Lê Lâm.
Diệp Phàm cười cười, giả bộ như không nhận ra, nói:
- Các ngươi là ai? Vì sao chặn đường ta đi?
- Giả ngây giả dại, ngươi cho rằng có thể lừa dối được chúng ta sao?
Lê Lâm nở nụ cười lạnh như băng, hàn quang lóe lên trong mắt:
- Ba năm rồi, không có lúc nào mà ta không nhớ đến ngươi. Thật không ngờ ngươi dám trở lại.
- Ta có mị lực lớn như vậy sao? Để ngươi cho ngươi phải tưởng niệm như vậy thật sao? Chắc là hơn cái tên bên cạnh ngươi nhiều.
Thần sắc Lý Vân trầm xuống, lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Ngươi chỉ là một phế vật không thể tu hành, đã chết đến nơi mà còn múa mép khua môi, trừ việc đó ra, ngươi còn có thể làm gì?
- Ta hỏi hai vị này, chúng ta có cừu hận lớn như vậy sao?
Diệp Phàm rất bình tĩnh, cười nói.
- Không nói tới ân oán giữa ngươi và Hàn sư đệ, chỉ dựa vào việc ngươi từng dẫn dụ Ngọc Giác xà bên trong mảnh phế tích nguyên thủy kia ám sát bọn ta thôi, đã không thể nào bỏ qua rồi. Ta từng thề rằng, nếu như gặp lại tên phế vật nhà ngươi, nhất định phải giết chết!
Lý Vân nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt giống như một khối băng, hàn khí lạnh lẽo.
Lê Lâm thét lên chói tai, những chuyện cũ năm xưa hiện ra làm cho nàng có cảm giác phát điên. Nếu như không phải Hàn trưởng lão đột nhiên xuất hiện trong mảnh phế tích nguyên thủy đó, rồi ra tay chém giết Ngọc Giác xà, chỉ sợ nàng và Lý Vân đã bị lão xà nuốt chửng. Lúc ấy nàng từng thề phải nghiền xương Diệp Phàm thành tro, bây giờ lại ngoài ý muốn nhìn thấy, nàng kích động vô cùng, run giọng nói:
- Không ngờ rằng còn có ngày gặp nhau như vậy, ngay cả việc tu hành ngươi còn không làm được, nhưng ngày đó lại tính kế, suýt giết chết bọn ta. Tên phế vật nhà ngươi, hôm nay ta nhất định phải giết chết ngươi!
Sắc mặt Lý Vân dữ tợn, nói:
- Đừng nói nhảm với hắn nữa, ta nhất định phải đích thân hành hạ hắn đến chết.
Vừa nói xong, hắn liền đi lên phía trước.
Mấy người đệ tử trẻ tuổi khác bên cạnh liền đứng xem, bộ dáng như đang xem trò vui.
- Ta có nhớ người này. Năm đó từng ở chung với tiên mầm Bàng Bác kia, sau đó hai người đồng thời biến mất.
- Không sai, ta cũng nhớ họ. Bọn họ từng đánh Hàn Phi Vũ gần chết, rồi ném xuống vũng bùn.
Lê Lâm và Lý Vân đồng thời đi tới chỗ Diệp Phàm, trên mặt nở nụ cười âm tàn. Hai người chỉ biết Diệp Phàm không thể tu hành và những chuyện trước đó của hắn, căn bản không biết Diệp Phàm đã là một tu sĩ cảnh giới Thần Kiều.
- Ta muốn thấy cảnh hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ...
Lê Lâm nói lên. Nàng cảm thấy việc trực tiếp giết chết Diệp Phàm khó làm tiêu trừ hận ý trong lòng được, chỉ khi hành hạ nhục nhã nhân cách của hắn, nàng mới thấy thỏa mãn.
- Ngươi còn không quỳ xuống?
Lý Vân quát lạnh, sải bước tới gần, mắt nhìn Diệp Phàm.
- Trên đời này vẫn chưa có ai đáng giá để ta quỳ cả, chỉ dựa vào hai người các ngươi ư?
Diệp Phàm nhàn nhạt nhìn qua bọn họ mấy lần.
Lê Lâm là tiên mầm, Lý Vân có thiên phú dị bẩm, sau ba năm cả hai đã sớm đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền, rất ít người dám đụng chạm tới họ, từ trước tới nay luôn được mọi người khen tặng. Nhưng lúc này lại bị một người mà họ luôn coi là phế vật chế nhạo, mặt biến sắc không thôi.
- Ta muốn ngươi quỳ xuống!
Lý Vân trực tiếp đạp vào hai đầu gối Diệp Phàm. Tu sĩ cảnh giới Thần Tuyền rất cường đại, nếu như một phàm nhân mà bị đạp như vậy, chắc chắn xương cốt sẽ vỡ vụn.
- Chỉ dựa vào tên nhãi nhép như ngươi, có thêm một trăm tên thì cũng chưa đủ để ta nhìn đâu.
Diệp Phàm nhẹ nhàng lui về sau mấy bước, rất phiêu dật. Hiện tại hắn đã đạt đến cảnh giới Thần Kiều, căn bản không cần để ý đến những người như vậy, không muốn chấp nhặt với hai người này.
- Một phế vật như ngươi mà cũng dám gọi ta là nhãi nhép?
Âm thanh Lý Vân băng hàn. Trước giờ hắn luôn được mọi ngươi coi là thiên tài, nhưng bây giờ lại bị một người phàm khinh thường, sắc mặt hắn rất khó coi. Đùi phải nâng lên, muốn đánh vào cằm của Diệp Phàm.
Đạt tới cảnh giới hiện tại, tuy Diệp Phàm không muốn chấp nhặt với Lý Vân, nhưng không có nghĩa hắn phải ẩn nhẫn. Một tiếng "phịch" vang lên, hắn bắt được mắt cá chân của Lý Vân rồi đập mạnh xuống đất.
Động tác rất gọn gàng, như nước chảy mây trôi. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Lý Vân lúc này đang nằm úp trên mặt đất như một con chó chết, thống khổ rên rỉ, trong thời gian ngắn khó có thể bò dậy.
Lê Lâm cảm giác được có điều gì đó không đúng, không tiến lên mà tế vũ khí của mình ra, muốn đánh chết Diệp Phàm.
Nhưng một khi Diệp Phàm đã xuất thủ, sao có thể để nàng có cơ hội xuất thủ được. Hắn lưu lại một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt hiện ra trước mặt Lê Lâm rồi tung một chưởng vào cổ của nàng, làm cho nàng hôn mê. Sau đó dùng một tay nắm lấy tay nàng, trực tiếp quăng xuống cái hồ dưới thác nước ngay cạnh đó.
Khục khục..
Lê Lâm đang nửa mê nửa tỉnh cũng không biết đã uống bao nhiêu nước hồ, thân thể nhanh chóng sưng phồng lên.
- Tên phế vật nhà ngươi...
Lý Vân thống khổ rên rỉ, cố gắng bò dậy, sát khí hiện rõ lên trên mặt, Khổ Hải phát ra ánh sáng.
Ầm!
Nhưng Diệp Phàm không cho hắn có cơ hội tế ra vũ khí, đạp một cước tới trước phá tan cỗ ánh sáng đó, đồng thời chân còn lại đá một cái, dẫm Lý Vân xuống mặt đất.
Mọi chuyện xảy ra dường như rất đơn giả, tên tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền dường như không biết tu luyện gì cả, Diệp Phàm dễ dàng chế trụ, làm cho mấy người bên cạnh cứ tưởng lầm đây là sự trùng hợp.
- Phế vật...
Lý Vân phát điên. Hắn cũng cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp, rất muốn đánh cho Diệp Phàm lộ nguyên hình ra, nhưng mấy đòn vừa rồi của Diệp Phàm lại làm cho thân thể hắn rất đau đớn.
- Thiên tài là cái gì chứ? Nếu như ngươi thật là thiên tài, thì cũng chỉ là đồ bỏ đi.
Nói tới đây, Diệp Phàm không tỏ ra hiền lành gì nữa, lấy giày của mình đạp mạnh lên khuôn mặt của Lý Vân, để lại dấu ấn rõ trên đó. Vì sợ dấu giày không rõ, nên hắn từ từ đạp xuống từ trái qua phải, mỗi má đạp lên mấy cái.
- Ngươi...ta muốn giết ngươi!
Khuôn mặt Lý Vân bị sưng lên, ánh mắt như muốn phát ra lửa.
Phịch!
Diêp Phàm tung chân đá hắn một cái xuống nước, rồi quay đầu đi mà không nhìn lại. Hắn không có hứng thú gì với hai người này.
Mấy người đệ tử khác ở thác nước dường như không thể tin vào mắt mình, nhìn thấy Diệp Phàm tiêu sái rời đi rồi nhìn sang hai người kia đang hôn mê dưới nước, không ai tin tưởng được cả.
Diệp Phàm đi tới chỗ ở của trưởng lão Ngô Thanh Phong, ở chỗ này chờ một lúc thì lão nhân gia mới trở về.
- Lão nhân gia, mấy thứ ta đánh rơi ở đây vẫn còn chứ?
Ngô Thanh Phong nhíu mày, nói:
- Vẫn còn, nhưng mà...
- Có gì à?
Diệp Phàm có chút ngạc nhiên.
- Ta đã đi nói giúp ngươi, nhưng mà...
Trưởng lão Ngô Thanh Phong có chút lúng túng, mở miệng như không nói được gì cả.
- Chẳng lẽ có người muốn chiếm làm của riêng, không trả lại cho ta sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng là như thế...
Bản thân Ngô Thanh Phong là trưởng lão Linh Khư Động Thiên, khi nói tới việc này, tất nhiên không tiện lắm. Hắn kéo một cánh tay Diệp Phàm, nói:
- Ngươi đi cùng với ta, ta giúp ngươi lấy lại.
- Rốt cuộc là ai muốn lấy đồ đạc của ta. Mấy cái vũ khí đó không phải đã bị hư hao rồi sao, không có giá trị gì cả.
- Đúng là thế, nhưng trưởng lão Hàn Dịch Thủy lại rất hứng thú với việc luyện khí, đã nghiên cứu việc tế luyện mấy vũ khí như đồng đăng, Kim Cương xử, Đại Lôi Âm Tự đồng biển...rất dài rồi.
- Trưởng lão họ Hàn...
Diệp Phàm nhất thời cả kinh, vội vàng hỏi. Quả nhiên đúng như dự đoán của hắn, tên Hàn Dịch Thủy này chính là ông nội của Hàn Phi Vũ.
Tên trưởng lão luyện thuốc họ Hàn chính là chú của Hàn Phi Vũ, Diệp Phàm đã sớm nghe nói qua Hàn Phi Vũ còn một ông nội cũng là trưởng lão của Linh Khư Động Thiên.
*****
Chỗ ở của Hàn Dịch Thủy là một sơn cốc, im lặng thanh tĩnh, cây xanh tươi tốt, kỳ thạch khắp nơi, cầu nhỏ nước chảy, đình đài tinh tế, toát lên ý vị tình thơ.
Lúc này có ba lão nhân đang ngồi uống trà trong một đình đài, thấy Ngô Thanh Phong mang theo Diệp Phàm tới đây, một lão nhân có vóc người khô gầy, sắc mặt trắng nõn hơi nhíu mày lại.
- Hàn trưởng lão, ta dẫn đứa bé này tới. Ngươi mau trả lại mấy cái vũ khí kia cho hắn sao.
Hàn Dịch Thủy quan sát Diệp Phàm mấy lần, sau đó nhìn về trưởng lão Ngô Thanh Phong, thản nhiên nói:
- Mấy cái vũ khí đó không phải là của đệ tử Bàng Bác phái ta sao? Sao lại liên quan tới hắn?
- Ngươi...
Thần sắc Ngô Thanh Phong nhất thời biến đổi.
Diệp Phàm cũng cảm thấy không thoải mái, nói:
- Hàn Dịch Thủy trưởng lão, sao ngài có thể nói như vậy? Trong mấy cái vũ khí ấy, có vài cái là của ta, vài cái là của Bàng Bác. Hiện giờ Bàng Bác đã mất tích, ta là bằng hữu tốt nhất của hắn, tới đây lấy đồ đạc của chúng ta là việc hiển nhiên. Sao ngài có thể nói là không quan hệ?
Sắc mặt Hàn Dịch Thủy nhất thời trầm lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai, những người ở đây đều là trưởng lão Linh Khư Động Thiên, tu vi đều đạt tới cảnh giới Thần Kiều, lúc nói đều nói bí pháp tu hành, có thể là nơi để một người phàm nho nhỏ như ngươi nói sao? Còn không mau lui ra ngoài!
Ngô Thanh Phong không nhịn được nữa, quát:
- Hàn Dịch Thủy, ngươi có ý gì?
Diệp Phàm cũng nổi giận, hắn không ngờ Hàn Dịch Thủy lại tỏ thái độ như vậy: từ trên cao nhìn xuống, đại nghĩa ngất trời, lấy Phật khí làm của riêng mà còn bắt ép hắn.
Sắc mặt Hàn Dịch Thủy bình tĩnh, khẽ cười với trưởng lão Ngô Thanh Phong, nói:
- Ý của ta là: cốc này là trọng địa, một người phàm như hắn không có tư cách tiến vào.
- Ta tới đây chỉ vì muốn lấy lại đồ đạc của mình.
Thần sắc Diệp Phàm bình tĩnh, đưa mắt nhìn Hàn Dịch Thủy, nói:
- Xin Hàn trưởng lão trả những thứ đó lại cho ta.
- Ngươi có quan hệ gì với mấy vũ khí đó?
Hàn Dịch Thủy thản nhiên nhìn hắn, nói:
- Ta đã nói rồi, đó là vật phẩm của đệ tử Bàng Bác phái ta. Bây giờ hắn đã mất tích, tất cả di vật của hắn tất nhiên thuộc về Linh Khư Động Thiên ta. Một người ngoài như ngươi xen vào làm gì? Ngươi chưa từng gia nhập phái ta, làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện, ngươi có tư cách gì? Còn không mau thối lui.
Nói tới đây, sắc mặt hắn trầm lại, nói:
- Tự tiện xông vào trọng địa phái ta, còn không mau rời đi, ắt có họa sát thân!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK