Tần Dao cười khẽ, tiếng cười như tiếng chuông du dương truyền ra. Nàng nhẹ nhàng chuyển mình một cái, thoát khỏi cánh tay Diệp Phàm. Nhưng nàng không ra xa mà lại tiếp tục vươn cánh tay ngọc mình ra nâng cằm Diệp Phàm lên, nói:
- Đại khai sát giới?
Thấy nàng to gan như vậy, Diệp Phàm cười lớn, nói:
- Ngươi còn không sợ, ta sợ gì chứ?
- Tiểu hài tử xấu xa, ngươi còn quá nhỏ.
Tần Dao ngắt mặt hắn một cái, cười thật quyến rũ.
- Xem ra phải chứng minh thật...
Diệp Phàm hất tay nàng ra, rồi bước nhanh tới trước.
Tần Dao nhẹ nhàng lui về sau, bóng lưng lã lướt, chập chờn sinh tình. Tiếng cười của nàng quanh quẩn khắp bầu trời đêm, cuối cùng bỏ đi mất dạng, không nói thêm câu gì cả.
- Cẩn thận, coi chừng rớt xuống nước.
Diệp Phàm ở sau cười to. Yêu tinh này đúng là một vưu vật, rất có mị lực. Nàng tới đây chắc chắn là muốn tìm hiểu thử hắn đã lấy bí thuật gì của Cơ gia.
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã qua hơn một tháng. Qua một thời gian tu hành,0 thiên mạch trong cơ thể Diệp Phàm càng lúc càng tráng kiện và trong suốt, nó đã hóa thành Thần Kiều to lớn bắc ngang bầu trời Khổ Hải.
Hắn cảm thấy mình sắp tiến vào cảnh giới Bỉ Ngạn, có lẽ thêm mấy ngày nữa là hắn có thể dùng khối "nguyên" kia để tiến vào cảnh giới Bỉ Ngạn.
Trong quá trình này, thần thức hắn trở nên rất nhạy cảm, tinh khí sinh mệnh càng lúc càng cường thịnh, cơ thể đạt đến trạng thái điên phong, mọi việc đều thuận lợi.
Nhan Như Ngọc vẫn luôn bế quan, cũng không có sai người tới tìm hắn yêu cầu săn sóc trái tim Yêu Đế, hắn cũng không biết rốt cuộc các nàng muốn làm gì.
*****
Người bạn cũ của Khổng Tước vương có địa vị rất lớn, là một cường giả Yêu tộc ở Bắc vực - Thanh Giao vương. Người này đến đây bằng cách vượt qua hư không, sau khi tiến vào phương không gian này thì chưa từng lộ mặt.
Điều này làm Diệp Phàm rất kích động, đối phương từ Bắc vực đến, nếu như hắn có thể cùng đối phương trở về thì không phải toàn bộ vấn đề của hắn đã được giải quyết rồi sao? Bây giờ hắn không thể ở Nam vực nữa, hắn phải rời xa nơi này để tránh Cơ gia, đến Bắc vực là lựa chọn tốt nhất.
Thanh Giao vương đến đây nói không ít tin tức về Bắc vực, tuy người không lộ diện nhưng tin tức vẫn truyền ra.
Bắc vực bây giờ cũng không bình tĩnh.
Ngay tháng trước có người nhìn thấy ánh sáng trăng trên bầu trời mỏ cổ Thái Sơ như hóa thành những làn nước, hội tụ lại thành sông rồi chảy vào bên trong mỏ cổ.
Hơn nữa, có người còn thề thốt nói rằng đã thấy được một sinh vật không tốt có hình dáng dữ tợn, thường xuyên lui tới xung quanh mỏ cổ Thái Cơ, tin này làm mọi người sợ hết hồn hết vía.
Còn có người nói rằng đã từng tận mắt nhìn thấy trên bầu trời mỏ cổ Thái Sơ có một sinh vật hình người thường lui tới, hô phong hoán vũ che khuất cả bầu trời, làm cho trăng sao cũng phải ảm đạm.
Điều làm mọi người giật mình chính là bên trong cấm địa Sinh Mệnh mỏ cổ Thái Sơ thường xuyên có những tiếng ca truyền ra làm cho người khác phải say mê, ai ai cũng nghe thấy.
Rốt cuộc bên trong mỏ cổ Thái Sơ có gì? Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có ai biết rõ. Có lẽ chỉ có những thế lực siêu cấp được truyền thừa từ thời xa xưa như Dao Trì Thánh Địa hay Khương gia mới biết được chút ít.
Trong tháng vừa rồi, Tần Dao thỉnh thoảng cũng xuất hiện ở đây, giọng điệu vẫn như những lần trước. Những tin tức Diệp Phàm biết được cũng nhờ nàng nói ra.
- Ngươi nói rằng Thanh Giao vương muốn mời Khổng Tước vương tới Bắc vực?
- Không sai.
- Vì sao lại thế?
Diệp Phàm không hiểu.
- Ta cũng không rõ lắm, nhưng mà dường như gần đây Diêu Quang Thánh Địa và Cơ gia đang có động tĩnh, có thể sẽ phái người tới đây tấn công.
Tần Dao cũng không biết rõ lắm.
Diệp Phàm khẽ suy tư, theo hắn nghĩ thì chắc chắn Bắc vực có chuyện, nên Thanh Giao vương mới mời Khổng Tước vương qua đó.
- Nam vực bây giờ thế nào?
Diệp Phàm rất quan tâm đến chuyện bên ngoài, hắn muốn biết bây giờ Cơ gia có hành động gì.
- Tuy Nam vực có chút hỗn loạn, nhưng sẽ nhanh yên ổn lại thôi. Cơ Hạo Nguyệt trải qua cửu tử nhất sinh, đã quay về Cơ gia được rồi...
Dường như Tần Dao thấy thật đáng tiếc khi Cơ Hạo Nguyệt còn sống.
Đại đệ tử Khổng Tước vương truy sát Cơ Hạo Nguyệt được khoảng nửa tháng, nhưng dù sao Thần thể cũng là Thần thể, tuy nhiều lần gặp nguy hiểm đến nỗi hẳn phải chết, nhưng hắn đều hóa giải được. Tuy nhiên, lần truy sát này cũng làm cho nguyên khí Thần thể tổn tương nặng nề, nếu không tịnh dưỡng một hoặc hai năm, chắc chắn sẽ không thể khôi phục lại như ban đầu được.
Ngoài ra, Diêu Quang Thánh Chủ và Cơ gia Thánh Chủ đã phát động các tu sĩ trong nhà mình tìm kiếm Khổng Tước vương, muốn chém chết để lập uy. Đáng tiếc Khổng Tước vương lại không phải là một thanh niên nóng tánh, mặc cho hai nhà kia khiêu khích thế nào, hắn vẫn không ra ứng chiến.
Dĩ nhiên, tin tức làm chấn động nhất vẫn là Thanh Đồng Tiên điện, hiện nay Huyền Hoàng đã phủ kín cửa điện, nó sắp chìm xuống đại địa Đông Hoang mênh mông lại.
Nơi đó tụ tập không ít đại nhân vật, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không có ai dám xâm nhập. Hiện nay bọn họ còn có thể cảm ứng được khí tức Tiên điện, nên họ còn chưa vội vã lắm.
- Nghe nói bọn họ muốn để lão điên kia dẫn đường, đáng tiếc lão già điên điên khùng khùng đó lại không xuất hiện. Nên các đại nhân vật mới do dự như vậy.
- Ta dám khẳng định cuối cùng vẫn có người xâm nhập...
Diệp Phàm nói như vậy,
Nếu như đại nạn thọ nguyên chưa đến, các nhân vật tuyệt đỉnh sẽ không dám xông vào bừa bãi. Dù sao Thanh Đồng Tiên điện từ xưa tới nay vẫn nổi danh là ngôi mộ của các cường giả tuyệt đỉnh.
Hầu hết những người dám xông vào đều là những người mà thọ nguyên của họ đã sắp hết, đó là những nhân vật già tuổi sắp tọa hóa. Đến thời khắc mấu chốt, đương nhiên họ muốn đánh cược với tính mạng một lần.
- Bãi tha ma các cường giả, không biết đã có bao nhiêu người vẫn lạc trong đó...
Tần Dao cũng thở dài một chút, bởi vì nàng biết sẽ có đại nhân vật Yêu tộc xông vào đó.
Thần sắc Diệp Phàm có chút cổ quái, tin tức về Thanh Đồng Tiên điện là do hắn truyền ra ngoài. Nếu như có đại nhân vật vẫn lạc thật, thì ít nhiều cũng có phần liên hệ với hắn.
Nhưng mà hắn cũng không đau lòng, ai ai cũng biết Tiên điện đó là nơi nào, nếu nói lại thì chính hắn là người đã cho các đại nhân vật sắp hết thọ nguyên kia một tia hi vọng.
- Trước đó không lâu Khổng Tước vương và Nam Cung Chính đại chiến với nhau, rốt cuộc là ai hơn ai?
Diệp Phàm rất muốn biết kết quả trận chiến ấy.
- Chỉ kịch chiến một canh giờ mà thôi, làm sao phân thắng bại được. Dù sao bọn họ cũng không phải là tử địch, không cần thiết phải sống chết với nhau.
Tần Dao ngồi xuống bờ hồ, rồi đưa đôi chân xuống nước lướt qua lướt lại. Một làn gió mát thổi qua làm quần áo nàng bay phất phới, nhờ thế mà đôi chân thon dài khẽ lộ ra bên ngoài, tỏa khí chất mê hoặc người khác.
- Chắc Nam Cung Chính đã đến Thanh Đồng Tiên điện rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng, Khổng Tước vương nói Nam Cung Chính chỉ còn trăm năm thọ nguyên nữa thôi. Hắn không muốn chờ chết nên lấy trăm năm đó đánh cược với cái chết một lần.
- Chứ không phải là đánh cược với việc thành tiên sao?
Diệp Phàm lắc đầu.
- Từ xưa tới nay có mấy người thành tiên? Khổng Tước vương nói là do đạo Nam Cung Chính đi đã làm cho tâm của hắn gần như tiên nhân, hắn không muốn hài cốt của mình ở lại trên trần thế, cảm thấy chỉ có Tiên điện đó mới là nơi thích hợp nhất để chôn cất hài cốt của mình.
Nghe mấy lời này, Diệp Phàm khẽ thở dài một hơi. Tu hành đến cảnh giới cao như Nam Cung Chính, nhưng trong lòng lại có nỗi bi ai khó ai hiểu được, thật sự làm người ta phải cảm thán không thôi.
- Cơ gia còn truy xét tung tích của ta hay không?
Đây là vấn đề Diệp Phàm quan tâm nhất.
- Không có, mọi chuyện vẫn rất yên ổn.
Tần Dao lắc đầu.
- Thật kỳ quái...
Diệp Phàm hơi khó hiểu.
- Ngươi được Đại Năng Yêu tộc ta cứu đi, dù bọn họ muốn tìm ngươi thì cũng phải bước qua Khổng Tước vương trước.
Tần Dao cười cười, nói:
- Chẳng lẽ ngươi hi vọng bọn họ không ngừng tìm ngươi sao?
- Ta chỉ cảm thấy bọn họ sẽ không buông tha cho ta.
Diệp Phàm cảm thấy không ổn.
Cơ Nhân đã từng nói rằng dù người lấy Đại Hư Không thuật là Diêu Quang Thánh Chủ thì Cơ gia vẫn có biện pháp thu hồi về, hắn không nghĩ mình sẽ được buông tha dễ dàng như thế.
- Chúng ta sẽ đến Bắc vực, ngươi có muốn đi cùng không?
Nói tới đây, sóng mắt Tần Dao khẽ lưu chuyển, đôi môi đỏ mộng hơi lấp lánh lên, cười một cái thật quyến rũ rồi nói:
- Nếu muốn chứng minh mình là nam nhân, nếu muốn "đại khai sát giới" thì ngươi có thể đi đến Bắc vực...vài năm nữa ngươi cũng trưởng thành rồi!
- Bây giờ ta đã là nam nhân rồi!
Nói tới đây, Diệp Phàm lại hỏi tiếp:
- Ngươi tin Khổng Tước vương sẽ đi đến Bắc vực?
- Ừ, đại nhân đã đáp ứng Khổng Tước vương rồi, mấy hôm nay đang chuẩn bị mở Vực Môn đi tới Bắc vực.
Bỗng nhiên sắc mặt Tần Dao hơi đổi, nói:
- Khổng Tước vương có dự cảm xấu, đại nhân nói rằng cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra, nên quyết định mang hậu nhân Yêu Đế cùng đi tới Bắc vực.
Diệp Phàm rất kích động, rốt cuộc được rời khỏi Nam vực rồi, lúc đó hắn sẽ tránh được rất nhiều phiền toái.
Ầm!
Đột nhiên ngay lúc này không gian bị chấn động mãnh liệt, từng tiếng kêu sợ hãi vang lên.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Phàm nhanh chóng đứng lên.
Ầm!
Một tiếng nổ thật lớn nữa vang lên, phương không gian này đã bị xé rách rồi!
Ngay lúc này, bỗng nhiên bầu trời phía trên bị nứt ra, rồi có những khe hở nhanh chóng lan tràn ra khắp nơi. Sau đó có hai thân ảnh như thiên thần từ trên cao dần dần áp xuống.
Sắc mặt Tần Dao thoáng cái đã trắng bệch. Người dám xông vào nơi ẩn cư của Khổng Tước vương, chắc chắn phải là những cao thủ tuyệt đỉnh. Mà thấy hai người này cùng nhau đi đến nơi thế, người khác rất dễ đoán được hai người này là ai - Hai vị Thánh Chủ.
Toàn thân hai người kia được một màn sáng mông lung bao bọc, không thể thấy rõ dung mạo được, trông như hai vị thần giáng lâm nhân gian. Người khác thấy được mà phải sợ hãi, như muốn quỳ sát xuống để bái lạy.
- Diêu Quang Thánh Chủ và Cơ gia Thánh Chủ!
Diệp Phàm biến sắc, hắn biết chắc chính là hai người đó.
- Giết!
Trong lúc bất chợt, có một tiếng kêu "giết" rung trời vang lên, rồi vô số bóng người từ bên ngoài bay vọt vào trong.
- Diêu Quang lão nhi, Cơ gia lão nhi, rốt cuộc các ngươi đã tìm đến rồi!
Khổng Tước vương quát to một tiếng rồi bay thẳng lên trời cao, khí thế giống như một thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, làm cho toàn trường im lặng.
Ngoài Diêu Quang Thánh Chủ và Cơ gia Thánh Chủ ra, những người còn lại không tự chủ được mà phải lui về sau. Đối mặt với Đại Năng đã từng một mình uy hiếp Nam vực tám trăm năm trươc đây, bọn họ rất sợ hãi, thoáng cái đã bị khí thế của hắn trấn trụ.
- Khổng Tước vương, động phủ của ngươi quả nhiên bí ẩn. Tám trăm năm trước ta không thể phát hiện ra, nhưng hôm nay đã được thỏa nguyện ý muốn tấn công rồi.
Diêu Quang Thánh Chủ chắp tay sau lưng, hào quang bao phủ khắp người làm hắn thật giống một thiên thần, không người nào ở đây dám lên tiếng lại.
- Khổng Tước vương, ngươi nhiều lần khiêu khích bọn ta, thật cho rằng ở Nam vực này không ai dám trị ngươi sao?
Cơ gia Thánh Chủ dựng thân ở trời cao, trông như một vị thần đang đứng trên chín tầng trời nhìn xuống thế gian, làm cho người khác phải kính sợ:
- Hôm nay hãy giải quyết hết đi!
- Uy phong thật to, xem ra hôm nay các ngươi quyết tâm giết chết ta rồi?
Khổng Tước vương cười dài, nói:
- Nhưng người định không bằng trời định, chỉ sợ làm các ngươi phải thất vọng!
- Bọn ngươi tưởng Yêu tộc ta không có người nào sao?
Một tiếng gào to từ xa truyền đến làm cho cả không gian phải lay động, sau đó có một người nam tử trung niên tản phát khí thế như muốn thôn phệ cả sơn hà bay thẳng lên trời, đứng song song với Khổng Tước vương.
- Ngươi là ai?
Diêu Quang Thánh Chủ hỏi.
- Thanh Giao vương!
Âm thanh người nam tử trung niên mặc áo xanh này như sấm sét giữa mùa xuân.
Mấy người ở sau liền hít vào một ngụm khí lạnh. Rất nhiều người ở đây không lạ gì với cái tên Thanh Giao vương này, đây là một vị Đại Năng Yêu tộc ở Bắc vực.
- Nhiều người thì sao?
Diêu Quang Thánh Chủ bước lên phía trước, dường như toàn thân hắn có một trăm linh tám vòng sáng lượn lờ. Mỗi một vòng đều tản phát ánh sáng ngọc, trông như một trăm linh tám đại thế giới, lúc ẩn lúc hiện.
Mỗi lần hắn đi về trước một bước thì cả phương không gian này đều bị chấn động mạnh mẽ, thật giống như Thần Vương đang tuần tra thế gian!
Mà Cơ gia Thánh Chủ lại hợp nhất với hư không, như một vũ trụ cô quạnh, lại như tinh không vô hạn, vĩnh sinh bất diệt. Người khác nhìn vào có cảm giác như hắn đã vĩnh hằng với hư vô, thật gống một ngôi sao từ thời cổ quay về.
Diệp Phàm cảm thấy mọi chuyện không ổn, mấy người này ai cũng có ác cảm với hắn. Cuộc sống của hắn vừa mới yên ổn lại, nhưng lúc này đã bị phá vỡ, tiền đồ không biết, sinh tử khó lường.
Lai giả bất thiện (1), cao thủ như mây, ngoài những cao nhân ra, hắn còn thấy được đám người Diêu Quang Thánh nữ, Hoa Vân Phi, Lý U U.
Thấy đội hình này, hắn cũng biết đối phương đã sử dụng lực lượng lớn đến mức nào, ngay cả mấy đệ tử anh kiệt trẻ tuổi cũng cho đến đây tham chiến.
--------------------------
(1) Lai giả bất thiện: người tới không có ý tốt.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK