Thái thượng trưởng lão của Dao Trì khiển trách Đồ Phi nhẹ nhàng, bảo hắn im miệng lại, không được nói xằng bậy ở đây. Mặc dù Đồ Phi nhỏ giọng càu nhàu, nhưng cuối cùng vẫn làm theo. Thấy hắn làm làm vậy, nhiều người có thể nhận ra hắn luôn tránh né Dao Trì, tựa hồ không muốn phát sinh xung đột với Thánh Địa này.
Diêu Quang Thánh tử cười thản nhiên, như một vòng mặt trời ấm áp mà rực rỡ, làm cho người ta cảm thấy hắn đã thoát ly phàm tục, giống như một người ở trên cao, chứ không phải người trong cõi trần thế.
Đúng vậy, hắn đứng ở ven hồ tỏ rõ phong thái như ngọc, tay áo phất phơ đung đưa theo gió phảng phất tiên nhân tại thế gian. Dù hắn có đứng trong đám đông, nhưng chỉ cần ngươi liếc mắt một cái, vẫn có thể nhìn ra hắn khác với những người còn lại.
Về phần Diêu Hi, ngoại trừ sự thanh cao giống như trước đây, nàng còn đại biểu cho dung nhan xinh đẹp đến cực hạn, như một người con gái sinh ra từ trong mộng ảo, thân thể như tiên như ngọc. Chỉ cần nàng nở một nụ cười, lập tức sẽ toát lên vẻ phong tình vạn chủng, giống như kỳ trân lấp lánh.
Vẻ đẹp của nàng làm cho nhiều người ở đây cũng thất thố, ngay cả Đồ Phi cũng không nhịn được nói thầm, nói:
- Ô hô thương thay, đời người thống khổ nhất chính là chậm một bước...
Mấy tên thổ phỉ đứng quanh tất cả đều trợn tròn mắt, mấy người này không có ai là người dễ đối phó, đều là con cháu của mười ba nhóm giặc cướp lớn.
Lúc này, Dao Trì Thánh nữ lại xuất hiện, tiên khí vờn quanh nàng. từng bước sinh liên. Đôi chân ngọc khẽ bước xuống, từng bước nhẹ nhàng di chuyển, cánh hoa bay múa theo những bước chân ấy, từng mảnh lóng lánh truyền lại trận trận hương thơm.
Nàng đích thân tiếp đón Thánh tử và Thánh nữ của Diêu Quang Thánh Địa tiến vào trong tòa lầu các ở ven hồ, hiển nhiên các nàng đã quen nhau từ trước, không muốn bọn họ cùng người khác đối đáp ở đây. Hành động này của nàng đã giải quyết một tràng không khí căng thẳng ở nơi đây.
Diệp Phàm thở dài một hơi, hắn không muốn gặp mặt Thánh tử và Thánh nữ của Diêu Quang Thánh Địa bây giờ. Lúc này hắn vừa mới lấy được Nguyên Thiên thư, điều quan trọng nhất bây giờ là tranh thủ thời gian để tăng tu vi lên, nên bây giờ vẫn không phải là thời điểm để phân tranh cao thấp với những người kia.
Hắn ngồi xổm xuống, quan sát chín khối đá cẩn thận, âm thầm suy xét huyền cơ trong đó. Chắc chắn bên trong những khối đá này có cái gì đó, và đồ vật ở bên trong không phải là vật tầm tươờng.
Rất nhiều người đứng bên bờ hồ vây quanh lại, người nào người nấy đều cẩn thận sờ vuốt, kiểm tra những khối đá đó. Mọi người bàn tán sôi nổi, mỗi người có những quan điểm khác nhau..
Đột nhiên, trong lòng của Diệp Phàm rung động. Khối đá lớn nhất này khiến cho hắn hoảng hốt một chút, đồ vật ẩn sau lớp da đá bao bọc bên ngoài chắc chắn không tầm thường.
Hắn vỗ bên trái gõ bên phải, quan sát những hoa văn bên trên. Đây là một khối đá “hồng lý bạch” thật lớn, màu sắc chủ yếu là màu đỏ xám, trên mặt có những lốm đốm màu trắng, trong mắt những người trong nghề thì đây là những khối đá bỏ đi.
Khối đá này nặng tầm hai ngàn cân, nếu như bên trong có gì đó thì có vẻ thứ đó khá lớn. Diệp Phàm muốn lấy đao bổ một phát xem một chút, nhưng khối đá này là của Dao Trì, hắn không thể làm bừa được.
- Hôm nay là một cơ hội tôt, nếu như chỉ ra được điểm đặc biệt của mấy khối đá, rất có thể được các tiên tử của Dao Trì mời đi. Đáng tiếc mình chưa luyện thành thuật ‘cải thiên hoán địa’, mà lại có Diêu Quang Thánh nữ ở đây, không thể nào tiến lên trên được.
Diệp Phàm thở dài một hơi, sau khi kiểm tra tám khối đá còn lại cẩn thận, hắn cầm khối đá nhỏ nhất. Khối đá này chỉ lớn bằng lòng bàn tay, khi nhìn chăm chú những vân đá này, tâm thần của hắn giống như muốn chìm đắm vào trong.
Đột nhiên hắn có cảm giác toàn bộ đôi mắt của mình đã biến thành màu đỏ, khối đá nhỏ nhất này cũng rất cổ quái, phi thường cổ quái, chắc chắn bên trong có gì đó rất đặc biệt.
- Cái nghề nguyên thạch này, quả nhiên không chỉ có đánh cuộc nguyên, cũng giống như những người ở Thánh thành vậy, mọi người tới đó chỉ vì muốn đánh cuộc những vật trân quý hơn.
Diệp Phàm lùi khỏi đám đông, kéo Nhị lăng tử cùng Vương Xu ra xa xa, hỏi bọn hắn, nói:
- Các ngươi cảm giác được điều gì?
- Máu, dường như bên trong tảng đá có máu, thứ máu này rất đáng sợ, khiến cho tim của ta đập nhanh. Khi đứng ở cạnh đấy, trái tim ta cứ như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Vương Xu miêu tả như thế.
Nhị Lăng Tử cũng nghĩ lại mà sợ, nói:
- Tảng đá lớn nhất ấy, không thể nói rõ bên trong có cái g. Dường như nó có một lực lượng rất hoang dã, làm cho người ta rùng mình.
Diệp Phàm vuốt vuốt cằm, quan sát bọn họ. Huyết mạch của hai người này quả nhiên rất đặc biệt, có thể có những cảm ứng như vậy, gần bằng với hắn sau khi học Nguyên Thiên thư.
- Trước kia các ngươi từng có loại cảm giác như thế này không?
- Chưa có lần nào!
Hai người cùng lắc đầu nói.
Diệp Phàm cảm giác được, bọn họ chỉ có thể có cảm ứng với những nguyên thạch khác với bình thường, rốt cuộc thì huyết mạch của hai người này là gì? Khi nói tới huyết mạch của họ, Trương Ngũ Gia cố ý bỏ qua, rõ ràng có bí ẩn gì đó, lúc trở về cần phải hỏi cẩn thận mới được.
- Có lẽ Dao Trì Thánh Địa đã đào ra thứ tốt gì đó.
Ở bên kia, Đồ Phi nói với mấy người bên cạnh.
- Chín khối đá này rất kỳ dị, nhất định là được đào ra từ trong các mỏ nguyên gần mỏ cổ. Thái Sơ. Lá gan của các nàng cũng thật lớn, lúc bình thường làm việc thì luôn khiêm nhường, nhưng không ngờ lần này lại khoa trương như vậy.
- Đấy là các ngươi không biết thôi, Dao Trì Thánh Địa cũng không đơn giản đâu. Nếu bàn về việc hiểu rõ nguyên, ta nghĩ rằng bọn họ là Thánh Địa đứng đầu đấy. Nghe nói cách đây rất lâu, có một vị Nguyên Thiên sư cùng kết giao với các nàng, truyền lại không ít nguyên thuật.
- Ta cũng có nghe thấy, vị Nguyên Thiên sư kia làm cho các Thánh Địa tối tăm mặt mũi, nhưng lại có quan hệ tâm đầu ý hợp với Thánh nữ của Dao Trì.
- Ta nghĩ, các nàng muốn tìm người có loại huyết mạch trong truyền thuyết này.
Mấy người đứng bên cạnh Đồ Phi đều có khí chất rất dũng mãnh, chính là con cháu của mười ba nhóm giặc cướp lớn. Bọn người này cũng hiểu biết rất nhiều, đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- Có loại huyết mạch này thật ư? Điều này không có khả năng, làm vậy là muốn giết người đó. Từ xưa đến nay, ở Bắc vực chỉ có năm vị Nguyên Thiên sư, nhưng theo những gì được ghi lại, cả năm vị Nguyên Thiên sư đó cũng không có được loại huyết mạch này.
- Điều này thì chưa chắc, bọn họ đều mất tích lúc tuổi già, ai biết bọn họ đi nơi nào. Nói không chừng khi tính mạng không còn nhiều nữa, bọn họ lại chiếm được loại huyết mạch này.
Thần thức của Diệp Phàm vô cùng cường đại, ít người có thể sánh bằng. Hắn vẫn luôn chú ý tới đám người Đồ Phi, nên vẫn nghe thấp thoáng được một số lời họ nói với nhau. Khi nghe được mấy lời này, nhất thời hắn cả kinh trong lòng.
- Không được, ngay bây giờ phải rời khỏi đây. Nếu không, sợ rằng Đồ Phi sẽ phát hiện mất.
Dĩ nhiên điều quan trọng nhất chính là hắn đã nghe được một tin tức quan trọng, rất có thể trong người Vương Xu và Nhị Lăng Tử có loại huyết mạch bọn họ đang nói tới, hắn không thể để bất cứ ai phát hiện ra điều này được.
Nguyên Thiên sư lúc tuổi già mang hai cái hài tử về nuôi, lại lịch của huyết mạch này làm cho hắn có cảm giác sởn tóc gáy.
- Từ cách đây rất lâu rồi, có một lần huyết mạch này xuất hiện. Mấy thánh địa lớn mất bao nhiêu công sức, chặn đường bao vây truy đuổi, cũng không có được loại huyết mạch này, Nguyên Thiên sư thật sự cường đại như vậy?
Đám người Đồ Phi vẫn còn đang nhỏ giọng bàn tán.
- Nguyên Thiên sư hiển nhiên đáng sợ, nguyên thuật vô song, từ xưa đến nay cũng chỉ có năm người mà thôi. Bọn họ quanh năm thường đi qua đi lại các núi sâu cùng dưới địa tầng, đi tới các nơi hoang dã không người, cũng chỉ có bọn họ mới có khả năng có được thành quả.
“Ta cảm thấy, sau khi Thánh nữ Dao Trì rời khỏi Bình Nham thành, có thể sẽ vẫn mang chín khối đá này đi tới nơi khác, trong thời gian ngắn sẽ không quay về Dao Trì, có thể bởi vì nguyên nhân nào đó, các nàng cấp bách muốn loại huyết mạch này.”
Diệp Phàm càng nghe càng cảm giác được không thích hợp, xoay người nhìn về phía Vương Xu cùng Nhị Lăng Tử. Hắn quan sát bọn họ cẩn thận, nhưng cũng không nhìn thấy có điểm nào đặc biệt.
- Đi, chúng ta rời khỏi nơi này!
- Vì sao? Không phải Dao Trì Thánh nữ đã nói nếu có cảm giác đặc biệt, sẽ được mời tới Dao Trì ở một thời gian ư?
Vương Xu cùng Nhị Lăng Tử đều có chút không muốn rời đi.
- Chưa chắc là chuyện tốt, chúng ta cần phải nhanh chóng rời đi nơi này.
Diệp Phàm cảm thấy mình cần phải tránh Đồ Phi, Diêu Hi ra, tránh cho Vương Xu cùng Nhị Lăng Tử bị ai đó phát hiện. Dù là gì đi nữa, hắn cũng phải rời khỏi nơi này.
Nếu như Dao Trì Thánh nữ còn muốn đi nơi khác, thì hắn vẫn còn có cơ hội. Chỉ cần Diệp Phàm học được thuật "cải thiên hoán địa", hắn có thể đường đường chính chính đi tới. Đến lúc đó, dù có gặp phải Diêu Hi và Diêu Quang Thánh tử ngay tại Dao Trì, hắn cũng không sợ bị ước thúc.
- Xem ra Diêu Hi thật sự muốn đi cùng Dao Trì Thánh nữ!
Diệp Phàm nghe thấy tiếng khớp xương của mình đang chuyển động, khuôn mặt của hắn đang phục hồi lại như cũ, xương gò má rời khỏi vị trí hiện tại để trở về như ban đầu. Không thể nán lại được nữa, hắn vội vàng mang theo hai người nhanh chóng rời khỏi tiên thạch phường Dao trì.
- Trở lên mạnh mẽ, khi trở về ta muốn đạt tới bí cảnh Đạo Cung!
Hắn thầm quyết định trong lòng. Bây giờ chỉ còn một vấn đề ngăn cản hắn tiến tới bí cảnh Đạo Cung, đó chính là thiếu một lượng tinh khí khổng lồ. Nhưng lần này, hắn cắt ra Hỏa hồng nguyên và Cổ trùng nguyên, nhiêu đó đã đủ để hắn trùng kích lên bí cảnh Đạo Cung rồi.
- Chỉ cần tâm pháp Dao Trì được ghi lại trong mấy trang cuối Nguyên Thiên thư thích hợp để ta tu hành, sẽ không còn gì có thể ngăn ta đột phá nữa!
Thậm chí, hắn cảm giác được rất có thể tu vi mình sẽ tăng lên rất nhanh, cảnh giới Đạo Cung thứ nhất căn bản không ngăn được hắn, hắn có thể gom góp đủ số nguyên cần có ở thành Bình Nham.
Đột nhiên, Diệp Phàm phát giác có người đang theo dõi, vẫn chưa ra khỏi thành mà đã có người nhằm vào hắn.
- Không biết sống chết!
Hắn quay đầu lại phát hiện người của Thanh Hà môn đang đi theo đằng sau, trong đó có mấy người liên tục cười lạnh.
Diệp Phàm không phi hành, mà đi bộ ra khỏi thành Bình Nham. Càng đi tới thì cảnh vật càng hoang vu, mặc dù bọn hắn đang ở trong ốc đảo, nhưng vẫn thỉnh thoảng nhìn thấy những lớp đất đá màu nâu đỏ.
Cuối cùng, cả bọn đã đi tới một nơi hoang vắng không người. Những người ở phía sau không còn cố kỵ nữa, tất cả đều đuổi theo, đều cười lạnh liên tục.
Vị thanh niên mặc áo tím kia tự mình đi theo đằng sau. Cổ trùng nguyên là một loại nguyên rất hiếm thấy, làm cho hắn cũng động tâm. Người này từng bước từng bước đi tới.
Tuy nói Bắc vực là nơi nguyên rất thừa thãi, nhưng một môn phái không lớn lắm có thể có ngàn cân nguyên cũng là tốt lắm rồi. Thanh Hà môn cũng là loại môn phái nhỏ này, Hỏa hồng nguyên và Cổ trùng nguyên đã đủ khiến hắn giết người đoạt bảo.
- Mấy tên nhà quê các người không trốn nữa ư?
Một tên mở miệng chế nhạo
- Tiếp tục mạnh miệng đi, nói vài câu có khí phách xem nào, chúng ta rửa tai lắng nghe đây.
Một tên khác lại trào phúng nói.
Xa xa có tiếng phá không khí truyền đến, Lưu Thừa Ân áo lam phiêu động xuất hiện, hắn cũng đuổi theo tới đây.
- Các ngươi muốn làm gì đây?
Diệp Phàm nở một nụ cười lạnh.
- Tên nông dân nhà ngươi đến bây giờ vẫn hông biết thế nào là sống chết, đúng là kẻ không biết thì không sợ!
Bảy tám người cười đầy ác ý, đi lên trước vây quay lại.
- Lưu Thừa Ân, ngươi đến đây để trả nợ nguyên sao?
Diệp Phàm nhếch khóe mệng.
- Nguyên của ta mà ngươi cũng dám lấy ư?
Lưu Thừa Ân mở quạt ra quạt nhẹ, lắc đầu thở dài nói nói:
- Thật sự muốn tha cho các ngươi một mạng cũng không được.
- Ngươi tưởng mình đặc biệt lắm sao?
Diệp Phàm cầm tờ giấy nợ kia, châm chọc nói:
- Giấy là tự ngươi viết, không lẽ mấy chữ trên đó là do heo viết?
- Đồ nhà quê, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn ngang ngược.
Lưu Thừa Ân lộ ra vẻ mặt khinh thường, ra lệnh cho những người đó, nói:
- Đừng giết ngay lập tức, cứ chậm rãi mà hành hạ cho ta.
- Không có thời gian mà lãng phí với các ngươi!
Diệp Phàm nghiêm mặt lại, nhảy vọt lên, chân phải quét ngang.
Tất cả những người vừa mới xông lên đều kêu thảm thiết! Mặc dù cả bọn đều là tu sĩ, nhưng thể chất của bọn hắn làm sao có thể so sánh với Diệp Phàm, ngay lập tức đều bong gân gãy xương.
- Ngươi không phải người đào nguyên, mà là tu sĩ. Nhưng ngươi còn trẻ như vậyuổi mới như vậy, sao có thể...
Đồng tử Lưu thừa Ân co rụt lại, Diệp Phàm thoạt nhìn chỉ mười lăm tuổi, nhưng lực lượng bộc phát ra lại khiến hắn rùng mình. Hắn liền bay lên trời, bỏ chạy.
Chưởng của Diệp Phàm như là bảo ấn, đánh về phía trước. Đây là lần đầu tiên hắn thi triển bí thứ hai trong Cửu Bí, một cỗ chiến ý khủng bố tràn ra.
Ầm!
Một chiêu, chỉ một chiêu mà hắn đã đánh Lưu Thừa Ân thành tro bụi.
Hai người vẫn cách nhau một khoảng cách khá xa, nhưng kết quả lại đáng sợ như vậy, loại sát thức tấn công này có thể nói là thế gian vô song.
Ca ca của Lưu Thừa Ân - vị công tử áo tím, người này đã sớm hóa thành một đạo ánh sáng, mới chỉ chớp mắt vài cái mà đã bỏ chạy ra xa hơn một dặm.
Nhưng, dù hắn có nhanh hơn nữa thì cũng không thể nhanh hơn bộ pháp của Diệp Phàm. Thân ảnh Diệp Phàm như đang vượt qua hư không, thi triển bộ pháp gần như súc địa thành thốn, mới chỉ bước ra vài chục bước mà đã đuổi theo được.
- Ngươi cũng là một tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn, chẳng lẽ ngay cả dũng khí đánh một trận cũng không có sao?
Diệp Phàm cười lạnh, rồi sau đó cầm tờ giấy trong tay đưa về phía trước, nói:
- Không phải ngươi muốn lấy tờ giấy này về cho đệ đệ mình sao, tờ bị xé nát lần trước là giả, lần này cho ngươi đấy.
Nam tử áo tím Lưu Thừa Vọng cũng rất quyết đoán, thần lực cả người bốc lên phát ra ánh sáng chói mắt, đồng thời lấy ra bốn thanh vũ khí cùng chém về phía Diệp Phàm
Diệp Phàm vẫn dùng Đấu Chiến Thánh Pháp, nhưng động tác lại thay đổi hoàn toàn. Tuy nói bổn nguyên quy nhất có áo nghĩa sâu xa, nhưng từ đó lại có thể diễn biến ra hàng ngàn hàng vạn chiêu thức. Trông hắn lúc này như phượng hoàng vỗ cánh, hai tay dao động phát sáng, sinh ra từng đạo từng đạo lông vũ thần kỳ.
Song chưởng Diệp Phàm mở ra thật sự giống như phượng hoàng vậy, lông vũ lay động gió mây, ánh sáng năm màu chiếu lên tận bầu trời, một đôi cánh đầy màu sắc hiện ra đánh về phía trước.
Từng âm thanh “tốc tốc” truyền đến, bốn thanh vũ khí do tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn rèn luyện, tất cả đều hóa thành mảnh vụn, rơi xuống đất như những hạt bụi.
- Đây là bí pháp gì?
Nam tử áo tím Lưu Thừa Vọng cực kỳ hoảng sợ, trong lòng vô cùng rung động. Hắn tin chắc ngay cả tu sĩ bí cảnh Đạo cung cũng khó mà thi triển được lực lượng đáng sợ như vậy.
Đúng vậy, hắn cảm thấy cả người mình trở nên lạnh lẽo. Cái loại chiến ý vô cùng này, cái loại công kích sắc bén này làm cho hắn không nhịn được mà run rẩy, thân thể lúc này khó đứng thẳng được, có ý muốn quỳ xuống đất.
- Đây là bí pháp cao nhất của Đạo gia, ngươi không xứng được biết. Sớm muộn gì cũng có ngày nó làm chấn động cả Đông Hoang, khiến cho toàn bộ Thánh Địa phải run rẩy, các Thánh nữ và Thánh tử phải truyền miệng nói về nó liên tục.
Tuy nói thế nhưng Diệp Phàm khó mà bình tĩnh được. Uy lực Bí thứ hai của Cửu Bí vượt quá dự tính của hắn, uy thế vô song, quả nhiên là chiêu thức tấn công cực hạn!
- Ngươi…… bỏ qua ta đi, muốn ta làm gì cũng được.
Nam tử áo tím run sợ, hắn bị một cỗ chiến ý cường đại áp chế làm cho run rẩy, không còn lạnh nhạt thong dong như lúc trước.
Hai cánh phượng hoàng đan xen trên hai tay của Diệp Phàm vẫn chưa tán đi, ánh sáng năm màu lưu chuyển lóng lánh. Đôi cánh trong suốt ấy phát ra ánh sáng rất chói mắt, năng lượng dao động xung quanh khiến linh hồn người khác phải kinh sợ.
"Phù phù”
Nam tử áo tím không chịu nổi loại chiến ý này, hai chân không chống đỡ được nữa, thoáng cái đã ngã xuống đất, giống như là sức lực toàn thân bị hư thoát vậy. Hắn ta run giọng nói:
- Sao có thể như vậy….. Ta và ngươi cùng là cảnh giới Bỉ Ngạn, tại sao lại như vậy? Quá đáng sợ, chưa bao giờ nghe thấy loại bí pháp này...
Hắn nói như một người bị mê sảng, khuôn mặt áp sát xuống mặt đất, muốn ngẩng đầu lên cũng không được.
- Cửu Bí a Cửu Bí, nếu có thể luyện thành tất cả, uy lực sẽ lớn đến thế nào chứ?
Diệp Phàm tự nói. Nhưng hắn cũng biết Cửu Bí bị phân tán trong thiên hạ, gần như đã thất truyền, muốn lấy được toàn bộ thì thật sự rất khó khăn.
- Ta cho ngươi một cơ hội, dùng hết tất cả thần lực của ngươi mà ra tay đi.
Diệp Phàm thu tay lại, đôi cánh phượng cũng biến mất, uy áp như Thái sơn cũng tán đi.
- Sát!
Lưu Thừa Vọng biết đối phương sẽ không tha cho hắn, lệ khí nổi lên rồi liều chết nhào tới. Hắn ta thiêu đốt thân thể và huyết nhục của mình, muốn tự hủy cả Luân Hải để làm người thiếu niên trước mắt bị trọng thương.
Diệp Phàm cho hắn một cơ hội như vậy chỉ vì một mục đích duy nhất: muốn tìm hiểu rõ uy lực bí pháp này nhiều hơn. Hắn lập tức khẽ xoay người, chân trái quét ngang một cái/
Giờ khắc này, uy áp vô thượng lại lần nữa phủ xuống.
Dương như ở ngay chân trái hắn xuất hiện một con Thương Long có lân phiến nhấp nháy, uy lực thật mạnh mẽ. Con Thương Long này lượn quanh một vòng, đuôi rồng đập mạnh xuống.
Lưu Thừa Vọng sợ hãi, run rẩy cả người, thân thể bỗng chốc mềm nhũn ra. Cái uy áp đáng sợ ấy làm cho hắn không thể động đậy được.
Đuôi của Thương long đập mạnh lên trên người hắn, một đòn này trực tiếp đánh một tu sĩ cảnh giới Bỉ ngạn trở thành tro bụi. Đừng nói chi là xương bị vỡ vụn, ngay cả chút máu cũng không còn nữa, hoàn toàn bị đánh thành tro bụi.
Diệp Phàm trở lại thôn trại.
Trước khi bế quan đột phá, hắn tìm Trương Ngũ Gia để hỏi về thân thế Vương Xu cùng Nhị Lăng Tử.
- Máu của bọn họ có ma tính.
Một lúc lâu sau, Trương Ngũ Gia mới trả lời như vậy.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Diệp Phàm giật mình.
- Nếu như ngươi muốn học Nguyên Thiên thư, nói cho ngươi biết bí mật này cũng không sao.
Trương Ngũ Gia thở dài một hơi, nói:
- Điều này phải bắt đầu nói từ lai lịch tổ tiên của bọn họ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK