Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách đây rất lâu Diệp Phàm đã từng có một ý nghĩ kỳ lạ: khi hắn trở lại cấm địa Thái Cổ, đó sẽ là một cơ duyên to lớn do trời cao dành cho!

Cho dù là loài người hay các sinh vật mạnh mẽ của chủng tộc khác, không có ai dám xâm nhập vào bên trong cấm địa Sinh Mệnh. Cỏ cây bên trong sinh trưởng tốt, linh dược vô tận. Được biết bao năm tháng tẩy lễ, rất nhiều linh dược đã biến thành thần dược, cấm địa đó đúng là một miếng đất thần kỳ vô giá.

Diệp Phàm đã từng ăn Thánh quả cùng uống qua thần tuyền, hắn cảm thấy mình có thể tồn tại ở khu vực tuyệt địa trong một thời gian ngắn. Hắn nghĩ rằng khi cảnh giới của mình đã đạt đến một mức nhất định, sẽ trở lại cấm địa sinh mệnh kia.

- Thực lực ta bây giờ còn rất thấp, lúc này còn không nên đi tới đó trước. Nhưng bị ép đến mức này...
Hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách liều chết đi tới.

Rống!

Từ sâu trong núi non có một tiếng gầm thét của dị thú phát ra, như thiên lôi đang chấn động, khiến lá rụng trong núi rừng bay tán loạn. Diệp Phàm biến sắc, khoảng cách tới cấm địa Thái Cổ rất xa nhưng khu vực bên ngoài đã xuất hiện những dị thú vô cùng khủng bố, muốn an toàn đi qua là việc rất khó khăn.

Nhưng mà, nếu như không tiến vào thì phải làm sao thoát khỏi sự đuổi giết của tên kỵ sĩ kia đây? Lúc này Diệp Phàm đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

- Khương Dật Thần, ngươi chờ đấy! Cho dù ngươi là đệ tử Khương gia, chắc chắn có ngày ta tru diệt ngươi!
Diệp Phàm chưa từng thống hận một người nào như vậy cả. Đối phương chỉ muốn tham đoạt bảo vật của mình mà đã tàn nhẫn vô tình, muốn đuổi tận giết tuyệt.

Đột nhiên Diệp Phàm cảm thấy nguy hiểm, dường như tên kỵ sĩ đó đã tới gần, hắn vội vàng tránh đi.

Trên bầu trời xuất hiện một thân ảnh, tên kỵ sĩ cường đại Khương gia kia lần nữa xuất hiện. Nhưng vào lúc tên kỵ sĩ bước xuống thì con dị thú do hắn khống chế dường như cảm nhận được sự nguy hiểm nào đó, vội vàng bỏ chạy thục mạng.

Diệp Phàm cách đó không xa nhìn thấy mọi việc vô cùng rõ ràng, không khỏi thất kinh. Một dị thú cường đại như thế sao bị hù dọa đến bộ dáng đó? Tên kỵ sĩ kia cũng vô cùng khiếp sợ, hóa thành một làn khói nhẹ trốn vào trong đám đá lộn xộn.

Ngay lúc này, toàn bộ khu rừng bỗng nhiên mờ ảo đi, một cỗ cuồng phong mãnh liệt quét qua. Rất nhiều cỏ cây bị đốn ngã, rồi trên mặt đất xuất hiện một cái bóng đen khổng lồ in dấu lên mặt đất.

Trên bầu trời lúc này xuất hiện một con chim khổng lồ che khuất cả một phiến không gian. Cả người nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ, giống như do kim loại hoàng kim đúc thành. Hình thể lớn đến nỗi làm cho người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối, trông như một đám mây màu vàng bay ngang qua che mất bầu trời.

- Kim Sí Bằng Điểu!
Diệp Phàm rung động không thôi.

Uy áp do Kim Sí Bằng Điểu trong truyền thuyết phát ra rất kinh người, làm cho khắp núi non phải yên tĩnh lại. Tất cả tiếng gầm thét của dị thú đều biến mất, cho đến khi con Kim Sí Bằng Điểu đó đi thật xa, khu rừng mới khôi phục lại như bình thường.

Tên kỵ sĩ Khương gia kia ngồi thẳng lại trên người dị thú, sau đó nhìn vào phương hướng Kim Sí Bằng Điểu đã đi một hồi. Một cường giả mạnh mẽ như hắn khi nãy cũng phải tránh mặt Kim Sí Bằng Điểu!

Diệp Phàm lo lắng trong lòng. Nếu như hắn tiếp tục đi bộ tới, không biết sẽ gặp bao nhiêu hung cầm man thú nữa? Thật có thể đi vào cấm địa Sinh Mệnh được sao?

- Cấm địa Thái Cổ có chín tòa Thánh sơn, liên tiếp với nhau tạo thành thâm uyên vô tận. Tương truyền mỗi một tòa Thánh sơn có một loại Thánh quả và thần tuyền, mỗi loại đều khác nhau...
Diệp Phàm tự an ủi khích lệ mình.

- Ta mới chỉ ăn một loại Thánh quả và uống một loại thần tuyền thôi đã có thể thoát thai hoán cốt, nếu như tiếp tục đi qua tám tòa Thánh sơn khác nữa thì...
Mặc dù không ngừng khích lệ mình, nhưng hắn vẫn kiêng kỵ, có cảm giác nếu tiếp tục đi tới thì sợ rằng sẽ dữ nhiều lành ít.

Qua thêm một ngày nữa, ý nghĩ này của Diệp Phàm đã tan biến đi. Hắn phát hiên liên tục có ba tên kỵ sĩ cường đại đã sớm phong tỏa phía trước, không ngừng quanh quẩn trên bầu trời núi non nguyên thủy này.

- Thật muốn đuổi tận giết tuyệt ta sao? Phái nhiều kỵ sĩ cường đại như thế?

Rống!

Lại có thêm một tiếng gầm thét đinh tai nhức óc của dị thú truyền đến, ba tên kỵ sĩ cường đại trên bầu trời thấy vậy vội vàng đi nhanh. Tiếp theo đó, Diệp Phàm phát hiện có một con dị thú có chín cái đầu rắn đang cưỡi mây ngự gió xuất hiện ở không trung.

Thân thể của nó to như một tòa núi nhỏ, gây ra cảm giác áp bách vô cùng đáng sợ, quanh thân có rất nhiều sương mù màu đen lượn lờ. Thân thể khổng lồ như ẩn như hiện, hình thể tựa như kỳ lân, nhưng lại có chín cái đầu rắn khổng lồ, nhìn qua trông rất dữ tợn.

Nó mới rống to một tiếng đã trực tiếp hù dọa ba tên kỵ sĩ cường đại của Khương gia, trong lúc mơ hồ còn gây ra uy áp làm cho người ta có cảm giác sợ hết hồn hết vía.

Tâm tình Diệp Phàm thoáng cái đã nguội lạnh. Còn chưa đến gần cấm địa Thái Cổ mà các dị thú kinh khủng đã lần lượt xuất hiện, nếu tiếp tục đi về phía trước, cũng không biết gặp phải cái gì đây? Nếu như không thể bay lên trời được, chỉ còn cách đi bộ tới. Quả thật không có cách nào đi qua tòa núi non nguyên thủy này được, không trách mấy tên kỵ sĩ Khương gia kia chỉ dám phong tỏa ở một khu vực riêng biệt.

Diệp Phàm cẩn thận chờ thêm một ngày nữa, lại phát hiện những khu vực tương đối an toàn đều bị ba tên kỵ sĩ cường đại kia phong tỏa, không thể nào đi qua được.

- Lúc ta suy đoán ý nghĩ của họ, họ cũng suy nghĩ đường chạy của ta. Bọn họ cũng đoán được rằng nếu ta muốn thoát khỏi truy sát thì chỉ còn cách đến gần cấm địa Thái Cổ...
Diệp Phàm núp trong một khu rừng rậm, sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn cảm thấy không thể nào đi nữa. Nếu không, kết quả sẽ là chết không có chỗ chôn.
- Không thể nào tới gần cấm địa Sinh Mệnh được mà không phi hành...

Diệp Phàm liền quay đầu, dọc theo đường cũ trở về. Thừa dịp mấy tên kỵ sĩ kia còn chưa có phản ứng, hắn muốn thoát khỏi tòa núi non nguyên thủy này, trốn vào trong biển người mênh mông.

Ngay lúc Diệp Phàm định chạy ra khỏi ngọn núi này, đột nhiên phát hiện có một tên kỵ sĩ cường đại đang khống chế một con dị thú cả người có lân giáp đen, quanh quẩn trên bầu trời ngọn núi.

- Tên kỵ sĩ thứ năm ư...
Diệp Phàm kinh ngạc nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm:
- Là do Khương Dật Thần phái ra sao?

- Bọn họ có tất cả mười người kỵ sĩ, hiện nay đã xuất động năm tên rồi. Chẳng lẽ Khương Dật Phi và Khương Thải Huyên không nhìn thấy sao? Không thể nào không phát hiện được!

- Chẳng lẽ hai người bọn họ cũng ngầm đồng ý?

- Hay là...hai người bọn họ cũng phái người ra?
Diệp Phàm cảm thấy cả người mình lạnh lên.

Khương Dật Phi, mặc một bộ y phục trắng như tuyết, nho nhã và phiêu dật, cả người như một khối ngọc, có thể nói là siêu trần thoát tục. Khương Thải Huyên thướt tha mỹ lệ, thanh nhã động lòng người, mặc dù nhìn qua có chút cao ngạo, nhưng lại rất tốt với tiểu Đình Đình, để lại một ấn tượng không tệ trong lòng Diệp Phàm.

Nhưng Diệp Phàm hiện nay cũng không thể nào biết được rốt cuộc hai người đó có vai trò gì trong việc này hay không? Hắn không biết có phải là hắn đã phỏng đoán sai hay không? Nhân tính rất phức tạp, rất khó đoán rõ.

- Hi vọng không có liên quan gì đến hai người bọn họ. Nếu không, tiểu Đình Đình sống trong một gia tộc phức tạp như vậy, thật không biết là phúc hay họa...
Diệp Phàm có chút lo lắng cho tiểu Đình Đình và Khương lão bá.

Trong buổi đêm đó, Diệp Thần đã trở lại quán cơm nhỏ của Khương lão bá mà không một ai hay biết. Thậm chí lúc này hắn có thể thấy được có hai con dị thú đang quanh quẩn trong sơn mạch ngoài trấn nhỏ, nhưng nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhát. Hắn để thần trí của mình thanh tĩnh lại, an tâm nghỉ ngơi một đêm.

Cho đến buổi đêm thứ hai, Diệp Phàm mới lén ra khỏi trấn nhỏ, bỏ chạy đi.

Ba ngày sau, khi Diệp Phàm đang ngủ ở một nơi hoang dã thì bỗng thấy có một con dị thú chở một kỵ sĩ Khương gia đang bay qua. Điều này làm cho hắn hoảng sợ, đối phương có thể nhanh chóng đuổi tới như vậy làm cho hắn có chút khó hiểu. Rốt cuộc bọn họ đã phát hiện được manh mối gì?

- Thế gia Thái Cổ thật đáng sợ. Đã không thể tiến vào cấm địa Sinh Mệnh đó, rốt cuộc ta phải làm gì mới thoát được họ?
Diệp Phàm sầu lo trong lòng.

Cuối cùng Diệp Phàm đi vào một tòa thành lớn ở Yến quốc. Hắn cảm thấy chỉ có thể lẩn vào biển người mênh mông mới có thể giúp hắn trốn đi.

Đây là một tòa thành lớn thứ hai ở Yến quốc, nhân khẩu không dưới trăm vạn, cực kỳ phồn hoa. Đường phố rộng rãi, xe ngựa rất nhiều, dòng người lui tới không thôi. Hai bên đường phố có rất nhiều cửa hàng, tiếng rao hàng tiếng bán hàng không ngừng bên tai.

Mấy ngày chạy trốn liên tục làm Diệp Phàm mỏi mệt không chịu nổi. Đến khi vào được tòa thành này rồi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chắc kỵ sĩ Khương gia còn chưa làm đến mức khống chế dị thú xuất hiện trên đường cái đi?

Lúc này đã đến giữa trưa, bụng đói Diệp Phàm kêu lên. Nhưng khi đưa tay vào trong ngực, hắn lại cười khổ một tiếng, không còn chút tiền nào cả. Lần đại đào vong sinh tử này làm hắn chật vật vô cùng, khốn đốn đến nỗi trên người không có một đồng tiền.

- Phải nghĩ cách ăn cơm no đã, không thể để thân thể mình chịu ủy khuất được. Ta còn muốn tích góp chút lực lượng để chạy trốn đây!
Diệp Phàm căn bản không có tâm tư ngắm nghía tòa thành phồn hoa này, hắn phải tìm chỗ ăn cơm.

Đột nhiên thần sắc Diệp Phàm hơi đổi, hắn thấy được một thân ảnh quen thuộc, chính là Lý Tiểu Mạn!

Dung nhan của nàng đã khôi phục lại tuổi thanh xuân như xưa, thân cao một trăm bảy mươi centimet, duyên dáng yêu kiều. Mặc một bộ quần áo trắng nhẹ nhàng phiêu động theo gió, có một cỗ khí chất không bị bụi bậm nhân gian bám vào.

Cho dù là quá khứ hay hiện tại, Lý Tiểu Mạn vẫn xinh đẹp, dung mạo thanh lệ. Không biết có phải vì đã tu hành hay không, da thịt của nàng bây giờ trong suốt sáng bóng, tuyết trắng non mịn, tựa như một khối ngọc trắng tinh vậy.

Y phục màu trắng Lý Tiểu Mạn phất phới, tóc đen tự nhiên phiêu tán, da thịt trong suốt trắng sáng. Đôi mắt của nàng rất lớn, lông mi dài, cổ như thiên nga trắng xinh đẹp tuyệt trần, eo thon nhỏ, hai chân thon dài thắng tắp, vóc người đầy đặn thướt tha, vô cùng hoàn mỹ.

So sánh với quá khứ, nàng đã bớt kiêu ngạo, thêm một phần linh động, giống như là một tiên tử vậy, trên người còn toát ra một cỗ khí chất xuất trần.

Dĩ nhiên Diệp Phàm không ngờ rằng lại thấy nàng ở đây, tự nhiên không tránh khỏi việc nhớ tới rất nhiều chuyện cũ: có những hình ảnh ngọt ngào, cũng có những lúc khổ sở tuyệt tình. Hắn xoay người lại, hắn không muốn gặp lại nàng trong lúc như thế này.

Hiển nhiên Lý Tiểu Mạc không nhìn thấy Diệp Phàm. Nàng như hạc ở giữa một bầy gà, phiêu dật mà linh động, dung mạo mỹ lệ nên có rất nhiều người quay đầu lại nhìn. Tất nhiên nàng sẽ không chú ý tới một thiếu niên có vẻ mặt tiều tụy lại mệt mỏi ở xa.

Diệp Phàm xoay người rời đi, nhưng không ngờ trong lúc vội vã đã đụng phải một người.

- Tên ăn mày nhỏ nhà ngươi đi sao vậy, đường phố rộng như thế sao lại đụng phải ta?
Phía trước là mấy người nam nữ trẻ tuổi, trong đó có một nữ tử xinh đẹp lộ vẻ không vui vẻ. Trong lúc không cẩn thận vừa rồi, Diệp Phàm đã đụng phải nàng.

- Thật xin lỗi!
Diệp Phàm vội vàng nhận lỗi.

- Sư muội, muội xem thử trên người có mất gì không? Bây giờ có rất nhiều đạo tặc cố tình làm thế để ra tay trộm đó!
Một người nam tử trẻ tuổi lên tiếng nhắc nhở, hơn nữa còn ngăn cản Diệp Phàm, không cho hắn rời đi.

Mấy ngày chạy trốn liên tục, y phục trên người Diệp Phàm vừa bẩn vừa rách, khuôn mặt lại rất dơ, giống như một tên ăn mày vậy.

- Sư huynh, sư tỷ...

Ngay lúc này Lý Tiểu Mạc đã đi tới. Tuy trên phố có rất nhiều người, nhưng khi thấy nàng xinh đẹp như thế, mọi người đã chủ động nhường một lối đi cho nàng.

- Thả hắn đi đi, muội không bị mất gì cả.
Nữ tử vừa bị đụng vào hơi nhíu mày, nói.

Diệp Phàm muốn xoay người rời đi, nhưng Lý Tiểu Mạn đã tới trước mặt, vừa lúc nhìn thấy hắn.

- Là ngươi!

Diệp Phàm dừng lại, không ngờ rằng cuối cùng cũng phải đối diện với nàng.

- Sư muội, muội biết tên ăn mày này?
Mấy người nam tử trẻ tuổi bên cạnh đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK