Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chín tòa Thánh sơn nguy nga hùng vĩ, cổ mộc ở trên cao chọc trời, những hòn đá kỳ lạ ở khắp nơi, tráng lệ vô cùng.

Dưới chân núi, Diệp Phàm nhìn về Khương Hán Trung, nói:
- Ta chỉ có một điều kiện, phải để cho sáu người bọn họ thoát đi.
Nói tới đây, hắn đưa tay chỉ về đám người Liễu Y Y, Trương Tử Lăng, Lâm Giai.

Liễu Y Y và Trương Tử Lăng lo lắng, đưa mắt ý nói Diệp Phàm mau chóng rời đi đi. Họ không thể mở miệng nói được, vì các kỵ sĩ còn ở chung quanh.

Cử Giai Hoa, Vương Tử Văn, Lâm Giai không ngờ rằng Diệp Phàm trong lúc này lại nghĩ đến việc giúp bọn họ chạy đi trước, Lý Tiểu Mạn cũng ngẩn ra, nhìn về Diệp Phàm cách đó không xa.

- Bây giờ bọn họ không có tác dụng gì với bọn ngươi cả, lưu lại cũng vô dụng.
Diệp Phàm đưa mắt nhìn về Khương Hán Trung, nói:
- Cái ngươi muốn chỉ là bắt bọn họ dò xét đống bạch cốt trên núi thôi, đừng hi sinh người vô tội.

- Ngươi cũng là người có tình có nghĩa, đáng tiếc là ngươi không có tư cách nói điều kiện với chúng ta.
Khương Hán Trung thản nhiên nhìn qua mấy người cách đó không xa, không nói thêm gì nữa. Hiển nhiên hắn không có ý định bỏ qua cho mấy người.

Mấy người Cử Giai Hoa, Lý Tiểu Mạn nghe vậy liền biến sắc, tất nhiên bọn họ có thể đoán được tâm tư trưởng lão Khương gia, người này muốn giết người diệt khẩu.

Diệp Phàm thản nhiên nắm chặt một khối đá nặng mười mấy cân, suy nghĩ một chút rồi vung tay ném lên núi. Lực lượng hắn vô cùng lớn, khối đá được ném ra đi theo một quỹ tích kỳ lạ, trực tiếp đập mạnh vào đống bạch cốt.

- Ngươi đang làm gì vậy?
Trưởng lão Cơ gia Cơ Vân Phong tức giận, lộ ra sát khí.

- Không phải các ngươi muốn dò xét đống bạch cốt trên Thánh sơn sao? Ta thay các ngươi làm giúp, bọn ngươi không cần đưa người sống lên nữa.

Từ Đạo Lăng hơi trầm lại, nói:
- Ai bảo ngươi vọng động?

Khương Hán Trung cũng lộ ra sát khí, tay khẽ mở hộp gấm trong tay ra một chút. Lập tức có một luồng sáng lóe lên, tựa như mộc nhưng không phải là mộc, tựa như ngọc nhưng cũng không phải là ngọc, không huyễn lệ, phát ra khí tức cổ xưa, tuy không có sự dao động của năng lượng, nhưng lại gây cho người ta cảm giác nguy hiểm tột độ.

Diệp Phàm có một cảm giác là hộp gấm đó như một tiểu thế giới chứ không phải là một cái hộp, nó có thể bao dung vạn vật, thu nạp núi cao biển lớn.

Ầm!

Ngay một khắc này, trên Thánh sơn truyền đến dao động mãnh liệt, giống như có một con quái vật lớn bị chọc giận, vô số núi đá rơi xuống, bẽ gãy nhiều cổ mộc.

- Những hài cốt kia xuống núi rồi!
Rất nhiều kỵ sĩ sợ hãi kêu lên. Chỉ thấy hằng hà bạch cốt trên Thánh sơn bắt đầu tràn xuống, tuy tốc độ không nhanh nhưng số lượng nhiều đến mức làm cho da đầu người ta phải tê dại.

- Ngươi làm tốt nhỉ?
Khương Hán Trung tức giận nhìn Diệp Phàm, sát khí hiện lên trong mắt mà không được che giấu chút nào.

- Ngươi phái ngươi đi tới cũng chỉ có kết quả này!

- Bây giờ mau có quyết định đi, làm hay bỏ? Có còn hái Thánh dược nữa không?
Sắc mặt trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa Từ Đạo Lăng rất khó coi.

Trưởng lão Cơ gia Cơ Vân Phong hơi biến sắc, nói:
- Bây giờ không cần che giấu nữa, chúng ra mau chóng lấy ra cấm khí của mình để mở một con đường đi tới. Nhất định phải lên Thánh sơn, hái được Thánh dược.

Sắc mặt trưởng lão Khương gia xanh mét, trợn mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi đưa hộp gấm trong tay ra, nói:
- Cấm khí này có thể làm cho thần tuyền của ta hoạt động lại chín lần, trong nháy mắt phục hồi được tu vi, ta có chín cơ hội xuất thủ.

Diệp Phàm nghe thấy lời này thì cả kinh, hắn thầm nói may mắn. Nếu vừa rồi mình liều mạng mà tên già này thi triển thần thông, chắc chắn hắn phải chết.

Trong tay trưởng lão Khương gia cũng xuất hiện một khối đá kỳ lạ, toàn thân đen nhánh, phía trên có vô số thần văn, ẩn trong đó còn có quy tắc của thiên địa tự nhiên.

- Đây là cấm khí do một thái thượng trưởng lão Cơ gia chúng ta tự mình luyện chế, khắc hạ vô số Đạo văn, có thể ngưng tụ "thiên thế", giúp ta có chín lần cơ hội xuất thủ.

Diệp Phàm lại tiếp tục hoảng sợ. Thực lực mấy thế gia Thái Cổ này quả nhiên thâm hậu, không ngờ có thể tế luyện ra những đồ vật giúp bọn họ có thể khôi phục thực lực ngay trong cấm địa Thái Cổ này.

Trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa cầm một khối ngọc màu xanh lục trong tay, phát ra ánh sáng dị thường, phía trên cũng có vô số Đạo văn huyền ảo phức tạp, vô cùng lưu loát, giống như những hoa văn tự nhiên trên các phiến lá vậy.

- Khi tới cấm địa Thái Cổ nay, một vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa ta đã tế luyện cấm khí này, giúp ta có ba cơ hội xuất thủ trong cấm địa.

Khương Hán Trung không tin điều này, cười lạnh:
- Không phải chứ? Diêu Quang Thánh Địa không có chút thua kém các thế gia Thái Cổ bọn ta, sao có thể chế tạo qua loa một cấm khí như thế để tiến vào cấm địa Thái Cổ này?

Thần sắc trưởng lão Cơ gia cũng lạnh như băng, nói:
- Từ huynh, chẳng lẽ đến giờ này mà huynh còn giấu thực lực ư?

- Tuy ta chỉ có ba cơ hội xuất thủ, nhưng bên trong cấm khí này có phong ấn thần lực một vị thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa chúng ta, có thể dùng được hai lần.

Nghe thấy lời này, cả Khương Hán Trung và Cơ Vân Phong đều hít vào ngụm khí lạnh, khối ngọc màu xanh lục này có thể nói là trọng bảo trong bảo.

Diệp Phàm ở bên cạnh nghe cũng hiểu được một chút, cái gọi là cấm khí chính là những trọng bảo được tế luyện dùng để khi đi vào cấm địa Thái Cổ. Các Thánh Địa và thế gia Thái Cổ này có thực lực hùng hậu, thủ đoạn thông thiên, hắn không nhịn được hỏi:
- Sao các ngươi không tế luyện các cấm khí như vậy nhiều một chút?

- Người phàm như ngươi biết cái gì?
Tâm trạng Khương Hán Trung lúc này không tốt lắm, rất có khả năng ra tay giết Diệp Phàm. Bởi vì Diệp Phàm hành động, mà bây giờ các hài cốt trên Thánh sơn đang tràn ào xuống núi.

Từ Đạo Lăng quét mắt nhìn hắn một chút, nói:
- Luyện chế một món cấm khí như vậy rất cần nhiều tài liệu, nhiều đến nỗi có thể chế luyện được nhiều trọng bảo khác đó.

- Không còn thời gian chần chừ, mau hành động!
Trưởng lão Cơ gia Cơ Vân Phong thúc giục.

Diệp Phàm bị buộc phải đi trước, ba trưởng lão theo sát phía sau, ở sau nữa là các kỵ sĩ và đám người Lý Tiểu Mạn.

Cỏ cây trên Thánh sơn sinh trưởng rất tốt, các hòn đá có hình dáng kỳ dị, nhưng không ai chú ý tới những thứ này cả, vì cái chết đang hiện ra trước mặt họ, tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngưng trọng.

Mới chỉ đi lên sườn núi thôi, từ đó lên đỉnh núi còn rất xa, nhưng tất cả đã cảm giác được có một cỗ khí tức yêu tà, dị thú hoảng sợ rít gào lên.

- Ta...ta đang già đi!
Một kỵ sĩ hoảng sợ kêu lên.

Trong nháy mắt, có rất nhiều người nhanh chóng già đi, giống như đã trải qua mười mấy năm, mái tóc cũng bạc đi nhiều.

- Nếu còn đi tới, chắc chắn chúng ta sẽ chết!
Có người kêu to, không ít người bắt đầu dao động.

- Vội cái gì?
Khương Hán Trung quay đầu, quát to:
- Nếu như chúng ta thành công, mỗi người các ngươi đều có cơ duyên to lớn!

Lúc này dung mạo của Diệp Phàm không bị già đi, ba trưởng lão cũng không có chút khác thường nào, cấm khí trong tay họ đang tản phát khí tức tà dị để bảo vệ. Ngoài ra, đám người Lý Tiểu Mạn ở đằng sau cùng cũng không thay đổi chút nào.

- Sao cả bọn họ cũng không bị ảnh hưởng?
Trong ánh mắt Khương Hán Trung hiển lộ thần sắc kinh dị.

Trong nháy mắt Diệp Phàm nghĩ tới rất nhiều điều. Ngày đó bọn họ từng hiện ra tại đỉnh Thánh sơn, nhưng không có biến hóa đáng sợ gì xảy ra, mãi cho đến khi ra khỏi cấm địa, rất nhiều người mới bắt đầu già yếu.

- Chẳng lẽ có liên quan tới việc chín con rồng kéo quan tài ấy?

Phía dưới, đám người Cử Giai Hoa, Vương Tử Văn cũng thấp giọng nghị luận.

- Chắc chắn có liên quan tới chín xác con rồng kéo cái quan tài to bằng đồng xanh ấy, có lẽ trong quá trình đi xuyên qua tinh vực, chúng ta đã bị khí tức của nó lây sang.

- Cả yêu tà dưới vực sâu cũng không làm gì được cái quan tài ấy. Lúc đầu không phải chúng ta tận mắt thấy một sinh vật bị xích khóa chặt ở dưới luôn ngẩng đầu lên không trung gào thét trong đêm ư?

Một người kỵ sĩ trẻ nhất trong ấy không cách nào nhịn được tuổi trẻ của mình dần mất đi, sợ hãi kêu lên:
- Trưởng lão, không thể đi tới nữa...

- Đồ vô dụng, ngươi có ý gì?
Khương Hán Trung đưa trường mâu trong tay ra đâm thẳng, máu tươi phun lên, người kỵ sĩ đó bay ra ngoài xa mấy chục thước, đập mạnh xuống đất.

Những người khác câm như hến, không dám nói gì nữa.

Lúc này đoàn người đã đi sâu vào trong núi, mà cũng chính lúc này, nhưng hài cốt trên núi đã gần tới trước mặt, sắp va chạm rồi.

- Trưởng lão, ngài mau dùng cấm khí đi. Nếu không, chúng ta không thể chống đỡ được nữa đâu!
Giờ phút này, mọi người đã già đi mấy chục tuổi, tất cả dị thú đã yếu đi.

Bây giờ cả ngọn núi đã bị những hài cốt màu trắng bao phủ, tất cả bạch cốt phát ra tiếng động dị thường làm cho người khác phải hoảng sợ, kèm theo đó là một cổ khí tức yêu tà theo gió trên núi tràn xuống, rất nhiều người phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Chuyện làm người khác phải kinh hãi đã xảy ra, không ít kỵ sĩ bắt đầu khô cạn sức sống, rất nhiều người thoáng cái đã già đi hai mươi tuổi. Bây giờ đoàn người đã có rất nhiều lão nhân tóc bạc trắng xóa.

- Ta động thủ trước!
Cơ Vân Phong lấy hòn đá kỳ lạ màu đen đặt ở trong lòng bàn tay, trong phút chốc, có từng đạo ánh sáng màu đen tràn ra.

Ầm!

Một cỗ dao động cực kỳ kinh khủng từ trong cơ thể Cơ Vân Phong truyền ra, mênh mông như biển rộng, cuồn cuộn tỏa ra tứ phương, đây mới là thực lực chân chánh của hắn.

Diệp Phàm ngạc nhiên. Trưởng lão Cơ gia quả nhiên cường đại, lúc này hắn có cảm giác mình như một cái bình sứ mỏng manh, còn đối phương là biển to rộng lớn, không thể nào đối phó được.

- Đây là thực lực chân chính của hắn ư?

Nếu như lúc bình thường gặp nhau, thì chắc chắn người chết là Diệp Phàm. Chênh lệch giữa hai người là một trời một vực, thực lực xê xích quá nhiều, chỉ cần đối phương tung một chiêu thôi là có thể biến hắn thành tro bụi.

Một cây Thiên La tán ( tán = cây dù) từ trong cơ thể Cơ Vân Phong lao ra, tạo nên một trận cuồng phong, làm cho toàn bộ cây rừng núi đá hóa thành tro bụi, vô số bạch cốt ở phía trước cũng biến thành phấn vụn, biến mất trong hư không.

- Mau đi về phía trước!
Cơ Vân Phong kêu to, đồng thời hắn là người xông lên đầu tiên. Thiên La tán chấn động mãnh liệt, mở ra một mảnh Niết Bàn dài đến trăm thước, làm cho toàn bộ bạch cốt trong phương viên đó bị đánh nát bấy.

Ánh sáng lóe lên, Thiên La tán bay trở về, thân thể Cơ Vân Phong chấn động, nguồn suối thần lực khô cạn. Hòn đá kỳ lạ màu đen trong tay hắn khẽ vang lên một tiếng "rắc", cho thấy đã mất đi một cơ hội, chỉ còn chín lần xuất thủ.

- Phải nhanh lên!
Khương Hán Trung và Từ Đạo Lăng kêu to. Thời gian bây giờ rất cấp bách, phải bắt lấy cơ hội đi về phía trước.

Đột nhiên đằng sau có mấy tiếng quát to, đám người Lý Tiểu Mạn, Cử Giai Hoa, Vương Tử Văn, Lâm Giai thừa dịp mấy người kỵ sĩ lơ là, vội vàng phóng đi xuống chân núi. Mấy tên kỵ sĩ tóc trắng xóa, thân thể không còn nhanh nhẹn nữa nên không thể ngăn cản.

- Diệp Phàm.
Liễu Y Y và Trương Tử Lăng quay lại kêu to.

- Các người đi mau, đừng để ý đến ta!
Diệp Phàm thấy hai người này do dự, rống giận lên. Trương Tử Lăng cắn răng, xoay người lại kéo Liễu Y Y đi, không quay đầu lại nữa.

Mấy tên kỵ sĩ tóc trắng phóng trường mâu đi, thiếu chút nữa là đã đâm xuyên qua hai người. Trường mâu xẹt qua người rồi cắm xuống đất, rung động không dứt.

- Ta đuổi theo bọn họ!
Có vài kỵ sĩ định nhảy lên dị thú đuổi theo.

Khương Hán Trung hét lớn:
- Đừng để ý tới họ, mau đi lên núi, không thể lãng phí cơ hội này được.

Nói tới đây, đôi mắt hắn lóe lên sát khí dữ dội, nhìn Diệp Phàm ở gần đó, nói:
- Ngươi đàng hoàng đi lên cho ta, nếu dám bỏ chạy, ta sẽ biến ngươi thành tro bụi.

Lúc này Lý Tiểu Mạn là người rời xa nhất, sau đó là Cử Giai Hoa, Vương Tử Văn, Lâm Giai, bốn người nhanh chóng biến mất. Còn hai người Tử Lăng và Liễu Y Y cũng đi vào trong rừng, không còn tung tích.

Bọn họ nắm chặt cơ hội chạy thoát khó có này, những người trên núi không thể quay lại truy kích được. Một lát sau, cả sáu người đều thoát khỏi núi.

Trưởng lão Cơ gia Cơ Vân Phong cười lạnh:
- Muốn giữ mạng sống cũng không dễ vậy! Một khi ra khỏi cấm địa Thái Cổ, hầu như mọi người đều chết già, biến thành bụi bay.

Hài cốt trên núi lại tiếp tục tràn xuống, lần này đến phiên Khương Hán Trung xuất thủ. Hắn lấy hộp gấm đặt ở trong lòng bàn tay, một cổ khí tức đáng sợ trong nháy mắt tràn ra, thấu phát năng lượng vô cùng khủng bố, như có trăm ngàn núi lớn cùng nhau rơi xuống, làm cho lòng người khiếp đảm.

Diệp Phàm lạnh từ đầu đến chân. Mấy tồn tại này quả nhiên thâm sâu khó lường, nếu so sánh với hắn thì như một vị thần và một người phàm vậy.

Cứ như vậy, Khương Hán Trung, Cơ Vân Phong, Từ Đạo Lăng thay phiên nhau xuất thủ. Qua một thời gian, đoàn người đã tới gần đỉnh Thánh sơn, khoảng cách còn chưa đầy hai trăm thước.

Ngay lúc này có những tiếng kêu thảm thiết từ đằng sau truyền đến, không ngừng có người té xuống. Sau khi đến gần đỉnh núi, có rất nhiều kỵ sĩ dần mất đi sinh mệnh, hoàn toàn chết già.

- Không được, chúng ta cũng không kiên trì được nữa rồi.
Vào lúc này, tuy cả ba người Khương Hán Trung, Cơ Vân Phong, Từ Đạo Lăng đều cầm cấm khí, nhưng dung mạo đã già đi rất nhiều, thân thể trở nên khô héo.

- Nếu tiếp tục nữa, chúng ta phải chết đi, không thể nào tới gần đỉnh núi được.

- Lùi lại, toàn bộ các ngươi lui lại.
Từ Đạo Lăng hô to, để cho những kỵ sĩ kia lui lại phía sau. Kế hoạch ban đầu đã không còn dùng được nữa, những người này cũng không còn tác dụng gì.

Khương Hán Trung lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, tay hắn cầm hộp gấm tỏa ra thần quang, một cổ lực lượng mênh mông lao ra giam cầm Diệp Phàm lại. Sau đó hắn lấy ra một bình ngọc bị phong ấn, phá vỡ cấm chế đi, lập tức có một đạo ánh sáng màu đen lao vào trong cơ thể Diệp Phàm.

- Lạc ấn khôi lỗi?
Cơ Vân Phong hỏi.

- Không sai, ta không tin tiểu tử này. Vạn nhất hắn đi tới đó hủy đi Thánh dược, hoặc tự mình ăn vào, không phải chúng ta tốn công làm mọi việc từ đầu đến giờ sao?
Khương Hán Trung vỗ vỗ Diệp Phàm, nói:
- Lên đi.

Sau đó hắn xoay người nói với hai người kia:
- Bây giờ chúng ta toàn lực xuất thủ đưa hắn lên đỉnh núi, nhất định phải lấy được Thánh dược!

- Được!
Từ Đạo Lăng gật đầu.

Cơ Vân Phong nói:
- Chúng ta dồn sức lại tất cả thì còn khoảng chín lần xuất thủ, nếu mạo hiểm thì có thể hóa giải mọi nguy hiểm. Chỉ còn trăm thước nữa thôi, chỉ cần diệt sạch hài cốt kia là có thể lên tới đỉnh núi.

Càng đến gần đỉnh núi, khí tức yêu tà càng nồng nặc. Mặc dù hài cốt đã bị diệt trừ, nhưng ba vị trưởng lão vẫn nhanh chóng già đi, ngay cả Diệp Phàm cũng không thể chống đỡ, từ một thiếu niên biến thành một thanh niên.

Lúc này, bỗng nhiên trăm chữ cổ trong lòng Diệp Phàm chấn động, phát ra tiếng vang như tiếng chuông nghiêm kính, phá tan ánh sáng màu đen xông vào cơ thể hắn khi nãy, hoàn toàn khu trừ đi lạc ấn khôi lỗi.

Diệp Phàm thầm đổ mồ hôi lạnh!

Trưởng lão Khương gia thật âm độc, không ngờ có âm mưu phế hắn đi, đến lúc đó hắn sẽ không còn năng lực phản kháng nữa. Bây giờ, hắn giả bộ mình đã bị khống chế, rất nghe lời ba người kia, đi lên đỉnh núi.

- Đeo cái này vào!
Từ Đạo Lăng đưa ra một cái bình ngọc có tên Ngọc Tịnh bình, nói:
- Bình này có một không gian khoảng bằng cái núi lớn ở bên trong, sau khi hái được Thánh dược, hãy lấy nó để đựng Thần tuyền.

Khoàng cách từ đây lên đỉnh núi chỉ còn vài chục thước, toàn bộ xương khô đã bị dọn dẹp sạch sẽ. Mà toàn bộ các người khác đã dừng lại, không dám tiến lên nữa. Đến lúc này nguy hiểm đã tới mức cao nhất, lúc nào bọn họ cũng có thể chết đi, biến thành tro bụi.

Diệp Phàm có cảm giác sinh mệnh mình đang dần trôi đi. Lúc đi lên đỉnh núi, tóc của hắn đã trắng như tuyết, hình dáng già nua.

- Đó là...
Nhưng ngay lúc này, hắn đứng sững ra. Bởi vì trên Thánh sơn có một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đang lẳng lặng đứng đó, người này bỗng nhiên xoay người lại nhìn hắn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK