Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng mặt trời đang mọc ở trên cao, nhưng ngọn núi người nam tử đứng lại bị màn đêm bao phủ. Biển xanh bắt đầu chuyển động, từng cơn sóng vỗ về, một vầng trăng treo ở trên cao, làm cho người ta cảm thấy những việc đang xảy ra không thực tế chút nào. Tuy có tiếng sóng, nhưng xung quanh lại yên ắng và tường hòa.

Vầng trăng sáng trên biển!

Dị tướng Đại Năng thời thượng cổ chấn trụ tất cả mọi người, rất ít người hiện nay tu hành công phu này.

Thất công tử Cơ gia Cơ Hạo Nguyệt, người này Thần thể mới sơ thành, lần đầu tiên xuất thủ liền làm mọi người rung động.

Theo truyền thuyết, mỗi một loại dị tướng đều có sức mạnh thần bí to lớn, hoàn toàn khác với lực lượng tu luyện bình thường, căn bản không thể đo lường được. Mà dị tướng "vầng trăng sáng trên biển" lại càng nổi danh thiên cổ, không ít Đại Năng thời ấy tu luyện dị tướng này, đã danh chấn Đông Hoang từ lâu.

Diệp Phàm khó có thể giữ bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Luân Hải khác với những người khác, hắn đang so sánh với Khổ Hải màu vàng của mìh.

Tại sao có một vầng trăng mọc ở trên cao? Làm thế nào được như vậy? Hắn không thể nào giải thích. Tuy Khổ Hải màu vàng hắn bất phàm, nhưng hắn biết bây giờ không thể nào tranh phong cùng đối phương. Hắn còn chưa nghiên cứu được sức mạnh to lớn do dị tướng sinh ra.

Nhưng Diệp Phàm không buồn rầu, hắn mới chỉ tu hành ba năm mà thôi, có thể đạt đến tu vi hiện tại đã rất kinh người rồi. Điều hắn cần bây giờ là thời gian, thể hiện hết tiềm năng Thánh thể ra ngoài.

- Chỉ có tu luyện hai ba bí cảnh mới có thể hiển hóa dị tướng, vận chuyển sức mạnh to lớn. Người này rất đáng sợ!
Một bà lão bên Yêu tộc thở dài:
- Cơ gia che giấu sự tồn tại hắn nhiều năm như vậy, sợ rằng vừa mới sinh ra là đã dạy dỗ rồi. Hai mươi năm trôi qua, hiện giờ tu vi thành đạt thì mới cho hắn xuất thế. Có thể đoán được, chắc chắn thực lực người này sâu không lường được.

Các cường giả bên Yêu tộc cũng biết, chắc chắn trong hai mươi năm qua Cơ gia đã hao tốn rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng người này. Một thế gia Thái Cổ dốc hết toàn lực có thể giúp Thần thể Cơ Hạo Nguyệt đạt đến cảnh giới nào? Không có ai biết cả.

Diệp Phàm nghe thấy mấy lời nghị luận, trong lòng cả kinh. Thánh thể hắn chưa bộc lộ được tiềm năng, căn bản không thể tranh phong với đối phương. Thần thể Cơ Hạo Nguyệt mới sơ thành, ngay cả cường giả Yêu tộc cũng kiêng kỵ không dứt.

- Lưu lại Thánh binh Yêu Đế, ta tha các ngươi rời đi.
Cơ Hạo Nguyệt tựa như một đám mây nhẹ trên trời cao, hình ảnh sóng biển sau lưng lên xuống không ngừng, thần sắc rất lạnh nhạt.

- Ngươi thật cho rằng có thể ngăn ta sao?
Một bà lão bên Yêu tộc lộ thần sắc lạnh như băng, đưa mắt nhìn Cơ Hạo Nguyệt.

- Ta biết tính toán của các ngươi. Muốn khắc hạ Đạo Văn, ngưng thụ thế Thiên, mở ra Vực Môn, vượt qua hư không ư?
Cơ Hạo Nguyệt bình tĩnh, nói ra ý đồ bên Yêu tộc:
- Đáng tiếc, có lẽ các ngươi còn không biết một việc. Địa hình nơi đây rất quái dị, là chiến trường thượng cổ còn sót lại, rất khó mở được Vực Môn.

- Cơ gia...
Sắc mặt bà lão Yêu tộc âm trầm, nói:
- Thánh binh Đại Đế há có thể rơi vào tay các ngươi, dù cho hôm nay các ngươi đoạt được, chẳng lẽ không sợ Đại Năng Yêu tộc truy tội Cơ gia ư? Cho rằng thế gia Thái Cổ là vô địch thiên hạ sao?

- Đó là chuyện chúng ta, không cần ngươi lo giùm.
Thần sắc Cơ Hạo Nguyệt bình thản, tựa hồ không có chuyện gì làm hắn phải sầu lo. Trên đầu có vầng trăng sáng, dưới chân có ngọn núi cao, hai hình ảnh hợp lại làm người hắn toát lên khí chất phiêu dật tự nhiên.

- Đã như vậy lão thân phải tới lãnh giáo một chút, xem thử rốt cuộc Thần thể cường đại tới mức nào.
Bà lão này đi ra khỏi hàng, chân đạp áng mây, đi về phía trước.

Bỗng nhiên có vài bóng người từ nơi xa chớp động, có ba lão già Cơ gia ở các ngọn núi xung quanh cũng ngự mây đi tới.

- Các ngươi thật cẩn thận! Nếu sợ Thần thể chết yểu, sao còn để hắn ra ngoài.
Bà lão chế nhạo nói.

- Bọn ta sẽ không xuất thủ, chỉ đứng đây quan sát trận chiến mà thôi.
Ba lão già bên Cơ gia nói thế, nhưng vẫn có thể nhận thấy thần sắc họ hơi ngưng trọng lại.

Cơ Hạo Nguyệt cười khẽ, áo tím bồng bềnh, cất bước đi về phía trước rời xa ba lão già, nói với bà lão:
- Ngươi tấn công đi.

Dù đối phương còn trẻ tuổi, nhưng lại là Thần thể, số tuổi căn bản không liên quan đến tu vi chân thật. Bà lão Yêu tộc không dám khinh xuất, bên trong lòng tay phải bà xuất hiện một ngọn núi nhỏ xanh biếc. Ngọn núi này nhanh chóng biến lớn rồi bay về phía trước đập xuống.

Ngọn núi xanh biếc không ngừng biến lớn, mỗi khi rơi xuống một tấc thì không gian liền chấn động mạnh mẽ. Uy áp cường đại làm cho các ngọn núi xung quanh cũng rung động không ngớt.

Nhưng ngọn núi xanh biếc này vừa hạ xuống khu vực biển xanh thì như hãm sâu trong vũng bùn, trở nên chậm chạp, giống như bị trói lại.

- Đánh!
Bà lão hét lớn lên.

Ngọn núi xanh biếc phảng phất trở nên lớn vô cùng, uy áp phô thiên cái địa, khí thế mãnh liệt làm cho biển xanh phải dậy sóng, không còn yên lặng nữa.

Cơ Hạo Nguyệt vô cùng bình tĩnh. Sóng biển phía sau lên xuống đều đặn, bỗng nhiên có một đợt sóng lớn trào lên, thoáng cái đã cuốn ngọn núi xanh biếc đó đi, chìm vào bên trong biển cả, hoàn toàn biến mất không thấy gì cả.

Đến giờ người trẻ tuổi Cơ gia vẫn không có động tác gì, thong dong và trấn định, chỉ dựa vào bí cảnh Luân Hải là đã có thể trấn áp trọng bảo bà lão.

- Này...
Thần sắc bà lão thay đổi. Bà không thể liên lạc với vũ khí của mình, hoàn toàn mất đi cảm ứng.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta.

- Ngươi...
Bà lão Yêu tộc tiến thối không được.

Nhan Như Ngọc ở phía sau truyền âm, nói:
- Mau lui!

Bà lão quyết đoán lui về phía sau, nàng biết mình không phải là đối thủ người nam tử trẻ tuổi này, thực lực đối phương sâu không lường được.

- Nếu như đã tới, cũng đừng đi nữa.
Rốt cuộc Cơ Hạo Nguyệt đã xuất thủ.

Hắn tiến về phía trước ra khỏi ngọn núi, bước đi trong hư không. Chỉ sau mấy bước là đã đuổi kịp bà lão, nước biển xanh biếc dâng cao ngập trời, thoáng cái đã bao phủ bà lão.

- Không...
Bà lão kêu to. Vào giờ khắc này, cả người bà phóng ra ánh sáng năm màu rực rỡ, hóa thành một con chim khổng lồ to cao như một ngọn núi, dùng hết lực lượng đánh vào sóng biển, ý muốn ngăn lại.
'
Nhưng mà sóng biển dâng cao dường như có lực hút mãnh liệt, bà lão này không thể nào thoát ra được. Một đợt sóng lớn trào lên bao phủ bà lại, bà lão không thể giãy dụa đi ra.

- Giết!
Bỗng nhiên có hai nữ tử trẻ tuổi bên Yêu tộc xông ra, muốn giải cứu bà lão.

Hai người hợp lực tế trọng bảo ra. Một Kim Giao tiễn hóa thành hai con giao long, vùng vẫy một cái rồi xông tới. Hai con giao long dài hơn trăm thước, phun mây thả khói, mây mù lượn lờ, lực lượng mãnh liệt đến nỗi có thể phá tan một ngọn núi, quả nhiên rất đáng sợ.

Nhưng bảo vật cường đại như vậy lại vô dụng đối với Cơ Hạo Nguyệt. Vầng trăng sáng trên đầu hắn hơi động đậy một chút, phát ra ánh sáng ôn nhu tường hòa, nhất thời làm cho ánh sáng xung quanh giao long lu mờ đi, rồi sau đó có mấy tiếng vang "răng rắc" phát ra, giao long bị vỡ vụn tại chỗ.

Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Dị tướng có sức mạnh to lớn, vượt xa trọng bảo, thật sự thần bí khó lường.

Hai người nữ tử muốn lui về phía sau, nhưng thân như đang rơi vào vũng bùn, khó có thể nhúc nhích lui xuống. Sau đó thân thể thân bất do kỷ, nhanh chóng rơi vào bên trong nước biển xanh biếc phía sau Cơ Hạo Nguyệt.

Nhan Như Ngọc ra lệnh:
- Không ai được phép tự tiện xuất thủ.

Nhưng lời này nàng nói ra lại chậm một chút. Có năm người nữ tử tiếp tục bay ra ngoài, tế vũ khí của riêng mình ra, tấn công thẳng vào Cơ Hạo Nguyệt. Sương mù cuồn cuộn, dãy núi run rẩy, năm bảo vật hóa thành thành cầu vồng rực rỡ phá vỡ trường không, giống như sao chổi sắp va vào mặt đất vậy.

- Chỉ uổng công.

Cơ Hạo Nguyệt xoay người nhìn bọn họ, vầng trăng cao trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng vô hạn, rất tường hòa và huyễn lệ, ánh sáng thánh khiết buông xuống khắp nơi. Năm linh bảo cường đại nhanh chóng ảm đạm, rồi hóa thành phấn vụn.

Căn bản không thể chống lại!

Năm người nữ tử kia đồng thời rơi vào trong nước biển xanh biếc, không thể động đậy!

Chỉ trong nháy mắt, Cơ Hạo Nguyệt đã bắt giữ tám cường giả Yêu tộc, nhưng thần sắc hắn vẫn rất bình tĩnh, không có chút cảm xúc. Vầng trăng ở trên cao, sóng biển vỗ về, hắn đứng giữa đó trông như một vị thần, cả người được ánh trăng bao phủ.

- Ta nói lại lần nữa, để Thánh binh Yêu Đế lại.

- Ngươi đừng mơ!
Một bà lão bên Yêu tộc quát lạnh.

- Đã như vậy, đừng có trách ta đại khai sát giới!

Thần sắc Cơ Hạo Nguyệt lạnh như băng, chậm rãi cất bước trong hư không, tiến tới phía trước. Cả dãy núi vì hắn mà nhẹ nhàng run rẩy.

- A...
Trong biển xanh vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, tám tên cường giả Yêu tộc bị bắt giữ khi nãy đầu rơi úuống đất, thân thể chìm vào trong nước biển.

- Không ai được ham chiến, mau phá vòng vây ra ngoài!
Nhan Như Ngọc hạ mệnh lệnh cho mọi người.

Không chỉ Nhan Như Ngọc, Diệp Phàm cũng được mấy bà lão thủ hộ, ngoài ra, còn có một cái quan tài bằng đá cũng được các cao thủ Yêu tộc che chở. Diệp Phàm đoán bên trong cái quan tài ấy là Bàng Bác, nhưng hắn không có cách mở ra.

- Muốn chạy trốn ư? Không dễ vậy đâu!
Cơ Hạo Nguyệt tiến đến.

Cùng lúc đó, các cao thủ Cơ gia từ bốn phương tám hướng cũng xông tới.

- Giết!

Vào giờ khắc này, hỗn chiến bộc phát, tất cả mọi người xuất thủ.

Cơ Hạo Nguyệt đi lại thong dong, giống như tiên nhân giáng phàm, không ai có thể ngăn cản. Trăng sáng treo ở trên cao, chỉ cần bị ánh trăng chiếu vào, người đó liền bị hình thần câu diệt.

- Giết!

Có ba bà lão tự mình xuất thủ, xông giết tới trước để tranh thủ thời gian cho những người khác. Cũng có mười nữ tử Yêu tộc trẻ tuổi cùng tiến lên, thi triển các loại thần thông, tế trọng bảo ra, vây giết Cơ Hạo Nguyệt.

Ánh sáng chiếu khắp bầu trời, dãy núi rung động, cả vùng đất bị nứt vỡ, tất cả mọi người xuất thủ. Không khí một số nơi gần như bị sôi trào, đâu đâu cũng có bóng người, tiếng kêu vang lên không ngớt.

Cơ Hạo Nguyệt mặc áo tím vẫn phiêu dật như cũ, trông như có một ma lực kỳ lạ vậy. Đôi mắt hắn lóe lên sắc thái màu tím, vầng trăng sáng trên đỉnh đầu không ngừng chiếu xạ xuống tứ phương, hơn mười nữ tử Yêu tộc bị ánh sáng xuyên thủng, máu tươi phun ra, thi thể rơi xuống dưới.

Mặc dù ba bà lão đã tới gần, nhưng phải khó khă chống đỡ nước biển ngập trời, sau đó đều bị cuốn vào. Vầng trăng sáng lại nhẹ nhàng chuyển động, huyết quang xuất hiện, ba cái đầu rớt xuống đất.

Yêu tộc là tộc có huyết tính trong người, rất nhiều người thấy vậy nổi điên lên, xông về phía Cơ Hạo Nguyệt.

Ánh mắt Cơ Hạo Nguyệt không vì vậy mà thay đổi, áo bào màu tím bay phấp phới, hắn sải bước đi đến đâu là có thêm nhiều thi thể ngã xuống chân hắn, máu tươi phun ra khắp nơi, hài cốt vô số.

Trông hắn như một Tu La vương, không ai xứng là đối thủ. Áo bào tung hoành vô địch, ngăn chặn hết thảy, tuy Thần thể chỉ mới sơ thành, nhưng chắc chắn sẽ danh chấn Đông Hoang.

Cường giả Yêu tộc không ngừng vẫn lạc. Nơi Cơ Hạo Nguyệt đi đến là thi thể chồng chất, máu tươi vô tận. Cứ một lúc lại có thêm một tánh mạng mất đi, tạo nên môt con đường máu, không ai có thể tranh phong.

- Giết...

- Giết...

Tiếng kêu giết rung trời, tu sĩ Cơ gia và cường giả Yêu tộc chiến đấu với nhau, linh bảo bay đầy trời, đánh nát những ngọn núi chung quanh.

Cả người Nhan Như Ngọc lúc này toát lên ánh sáng như mặt trời lúc bình minh, nàng mở một đường máu, sai người khiêng quan tài bằng đá phá vòng vây thoát đi. Sau đó nàng lại quay trở lại chém giết, cứu các cường giả Yêu tộc khác.

Rốt cuộc nàng đã chiến đấu với Cơ Hạo Nguyệt rồi!

- Hạo Nguyệt, cẩn thận Thánh binh Yêu Đế!
Bỗng nhiên có hai lão già hiện lên trước người Cơ Hạo Nguyệt, đồng thời tấn công Nhan Như Ngọc.

Xoẹt!

Thánh binh Yêu Đế quét ngang làm cho sơn hà thất sắc, vòm trời lay động. Bàn tay Nhan Như Ngọc phát ra ánh sáng rực rỡ, hai lão già kia còn chưa kịp hét lên tiếng nào thì đã bị chấn thành nát bấy, hóa thành làn sương máu, tiêu tán trong thiên địa.

- Thánh binh Yêu đế quả nhiên danh bất hư truyền!
Thần sắc Cơ Hạo Nguyệt trang nghiêm, không hề sợ hãi.

Bỗng nhiên trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một tấm gương đồng cổ xưa, chậm rãi lưu chuyển, sương mù lượn lờ xung quanh, phát ra khí tức hỗn độn.

- Kính cổ Cơ gia!

- Không sai!

Diệp Phàm ở nơi xa chấn động trong lòng. Tuy Thần thể đối phương chỉ mới sơ thành, nhưng đã có uy thế như vậy, dị tướng cường đại. Điều này tác động mạnh mẽ đến hắn, từ trong lòng dâng lên khát vọng khai phát tiềm năng Thánh thể mãnh liệt.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK