Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm đã ăn vào bốn Thánh quả màu vàng, cảm thấy người mình được khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Thân thể không một tỳ vết, tựa như một thần khí trong suốt tỏa sáng, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều có thần lực mênh mông phát ra, hắn cảm thấy thân thể mình đã mạnh hơn không ít.

- Lực lượng "hoang" của thâm uyên vô tận thật đáng sợ, cả Thánh địa và thế gia Thái Cổ đều không thể làm gì được nơi này. Cũng chỉ có Thánh quả mới có thể xua tan đi lực lượng đó, không trách được Thánh quả lại danh chấn Đông Hoang, đúng là Thánh dược.

Lúc tiến vào cấm địa Thái Cổ, mới chỉ đánh nát một bộ hài cốt thôi đã làm cho mười người kỵ sĩ phải đồng loạt mất mạng, có thể thấy lực lượng "hoang" đáng sợ đến cỡ nào. Mà bản thân Diệp Phàm lại từng bị "hoang nô" công kích, trên người bị dính khí tức "hoang" nhiều nhất, nếu không phải bản thân hắn là Thánh thể Hoang Cổ, rồi được ăn Thánh dược vào, thì sợ rằng bây giờ hắn đã chết rồi.

- Ngay sào huyệt độc trùng thường có nhiều linh dược giải độc, những lời này quả nhiên có chút đạo lý.

Có thể nói cấm địa Thái Cổ này vô cùng thần bí và yêu tà, nhưng trong tuyệt địa ấy lại có chín loại Thánh dược có thể hóa giải lực lượng tà dị trong đó, thật làm cho người ta phải kinh hãi.

- Đã hoàn toàn khôi phục lại sức trẻ, đến lúc ta tăng thực lực mình lên rồi.
Thâm tâm Diệp Phàm rất kích động, hắn cần nhiều Thánh dược hơn để giúp mình đột phá được.

Nhưng khi hắn thấy được cái bóng của mình dưới hồ suối, cảm thấy rất ngạc nhiên. Bởi vì dường như hắn đã trẻ hơn một ít, trở thành một thiếu niên khoảng mười ba tuổi, gương mặt trong nước rất thanh tú và ẩn trong đó còn có sự hồn nhiên và non nớt nữa.

Diệp Phàm thấy vậy liền lầm bầm nói nhỏ:
- Liệt tổ liệt tông nhà ngươi, nếu như ta ăn thêm một Thánh quả màu vàng nữa, chẳng phải ta sẽ biến thành một trẻ nít à?

Nghĩ tới hậu quả đáng sợ như vậy, hắn có chút lạnh người. Nếu như biến thành một đứa trẻ nít ở ngay thâm uyên vô tận này, hắn thật không biết mình sẽ phải như thế nào nữa.

- Ông bà nhà ngươi!
Diệp Phàm suy nghĩ rất lâu, nhưng không thể nghĩ ra biện pháp gì cả, nhất thời cảm thấy rất đau đầu.

Khi nãy quanh hồ suối có mười một gốc cây nhỏ, hiện giờ còn có bảy Thánh quả màu vàng trong suốt, lóe sáng liên tục, hương thơm xông vào mũi làm cho người ta phải say mê.

- Có!
Đột nhiên hắn nhớ lại "Đạo kinh", trong đó có vài dòng ngắn ngủi nói tới một cổ pháp, lấy "khí" để trấn áp bản thân, để thực hiện "vĩnh hằng".

- Lấy "đỉnh" của ta để trấn áp mình, sau đó lại ăn Thánh dược, nhất định không có vấn đề gì.
Nhưng mà hắn không dám mạo hiểm ở chỗ này, lỡ như xảy ra vấn đề gì, đúng là sẽ chết không có chỗ chôn.

Diệp Phàm lấy một hộp ngọc trong ngực ra, cẩn thận hái mấy Thánh quả màu vàng rồi để vào trong đó. Hắn cảm thấy như bản thân mình đang giấu đi bảy vị thần vậy, bởi vì đây chính Thánh dược dùng để tu luyện Thánh thể Hoang Cổ, không thể để mất được.

- Cuối cùng cũng lấy được!
Hắn thở dài một cái, trải qua tình huống cửu tử nhất sanh, rốt cuộc đã thành công. Nghĩ đến việc Khương gia, Cơ gia, Diêu Quang Thánh Địa đều bị diệt toàn bộ, ngay cả tu sĩ vượt qua cảnh giới Bỉ Ngạn đều không thể may mắn thoát khỏi, hắn cảm thấy việc hái Thánh dược là việc quá khó khăn, nhất thời cảm thấy bản thân mình cũng có chút thành tựu.

Diệp Phàm đứng dậy, nhìn qua bảy tòa Thánh sơn khác, lẩm bẩm:
- Còn có bảy loại Thánh dược nữa...

Hắn rất muốn hái hết toàn bộ, nếu như có thể, việc hắn tu luyện Thánh thể Hoang Cổ sẽ không còn khó khăn nữa, rất có thể sẽ giúp hắn đi tới đỉnh cao. Nhưng bây giờ nhìn lại, sợ rằng nguyện vọng này rất khó làm được, mỗi tòa Thánh sơn đều có "hoang nô" canh gác. Mỗi một "hoang nô" đều có thân xác máu thịt, sợ rằng thực lực không kém hơn Thiên Tuyền Thánh nữ, thậm chí còn kinh khủng hơn.

Diệp Phàm cũng không mong đợi vào việc khối Lục Đồng kia sẽ che chở cho hắn, những việc may mắn không thể nào phát sinh đến hai lần. Nếu như những "hoang nô" kia trực tiếp ra tay với hắn, hắn sẽ không còn may mắn gì nữa.

- Thật rất muốn biết mấy loại Thánh dược kia có hình dạng như thế nào.
Diệp Phàm tự nói.

Hắn cũng rất khó hiểu với việc trên mỗi tòa Thánh sơn đều có một loại Thánh dược, rốt cuộc là được người trồng ư? Rõ ràng những loại cây cỏ này đã được trồng rất lâu, rốt cuộc nơi này trong quá khứ là nơi như thế nào? Đã từng xảy ra chuyện gì?

Diệp Phàm cảm thấy rất có thể cấm địa Thái Cổ này trong quá khứ là một nơi Niết Bàn, nếu không phải thì tại sao Thánh dược và Thần tuyền lại có ở đây? Hẳn đã có một biến cố rất đáng sợ từng xảy ra, nên nơi này mới biến thành một trong bảy cấm địa Tính Mệnh.

Sau đó hắn lại nghĩ tới những lời lão điên kia đã nói:
- Cái lão già điên điên đó cứ nói là "nó đã tới nữa", nó là cái gì?

Diệp Phàm nhìn một tòa Thánh sơn ở xa, đó là tòa Thánh sơn có nhiều hài cốt nhất, vượt xa những tòa Thánh sơn khác. Không những thế, có rất nhiều bạch cốt đang cố gắng trèo từ dưới vực sâu lên, chân núi đã biến thành một núi hài cốt nhỏ rồi.

- Cái quan tài bằng đồng xanh kia bị bạch cốt bao phủ rồi, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao cái quan tài này có thể xuất hiện trên Thánh sơn? Chẳng lẽ là do mấy "hoang nô" kia không muốn nó ở dưới vực sâu, nên đã mang nó lên ư?
Diệp Phàm có rất nhiều nghi vấn trong lòng.

Nơi này không nên ở lâu, hắn cũng không muốn trì hoãn. Sau đó hắn đi tới nhặt lấy cái Ngọc Tịnh bình cách đó không xa, đây là một cái bình không cao lắm, toàn thân trắng noãn, dường như được ngọc thạch khắc thành. Cái bình này là bảo vật của Diêu Quang Thánh Địa, khi nãy Từ Đạo Lăng đã giao cho hắn, còn nói rằng bên trong có một không gian khoảng một tòa núi lớn.

Lúc này Ngọc Tịnh bình đã lu mờ đi không ít, thần thái thu liễm, đạo văn lúc ẩn lúc hiện, dường như sắp biến mất.

- Không phải bảo vật này đã bị lực lượng yêu tà tại cấm địa này phá hủy rồi chứ?
Diệp Phàm cầm Ngọc Tịnh bình đi tới bên cạnh hồ suối, bắt đầu thu lấy Thần tuyền.

Ngọc Tịnh bình nhanh chóng thu lấy nước suối trong hồ, Diệp Phàm đoán chừng đã thu được khoảng bảy tám cân nước, điều này làm hắn rất mừng. Tuy nước suối này không trân quý bằng Thánh dược, nhưng dù sao cũng được gọi là Thần tuyền, chắc chắn có điều thần kỳ ở bên trong.

- Ông bà ngươi, không phải nói có không gian to như một ngọn núi ư? Sao đầy nhanh vậy?
Hắn đoán mới thu được khoảng mười mấy cân nước thì Ngọc Tịnh bình đã đầy rồi.

Chỉ có thể thu được nhiêu đó Thần tuyền, không thể nào tiếp tục được nữa. Diệp Phàm đứng lên đi tới gần mười một gốc cây nhỏ, hắn hái lấy một chiếc lá, đưa vào miệng nhai khẽ, cảm thấy linh lực cường đại.

- Nếu là người tham lam, sợ rằng họ đã diệt trừ tận gốc mấy Thánh thụ này rồi.
Diệp Phàm không muốn phí của trờ. Thánh thụ chỉ có thể sinh trưởng bên cạnh Thần tuyền, hắn không muốn diệt tuyệt nó. Nói không chừng sau này hắn còn có thể quay lại để ngắt lấy Thánh dược ở đây.

Hắn chỉ ngắt lấy mấy cái cành cây nhỏ cắm vào Ngọc Tịnh bình, sau đó sải bước đi xuống chân núi.

Vừa đi được một lúc, Diệp Phàm đã thấy được một cái kính bằng đồng đỏ. Đây là vũ khí của trưởng lão Khương gia Khương Hán Trung dùng khi nãy, nhưng lúc này không còn sáng như ban đầu, bị rớt trong một đống đá.

- Vũ khí do tu sĩ có cảnh giới vượt xa Bỉ Ngạn luyện thành nhất định không tầm thường.
Trước đó không lâu, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy cái kính bằng đồng đỏ này có uy lực rất đáng sợ, làm cho trăng trời phải thất sắc, thiên địa động dung. Lúc bắn ra luồng ánh sáng ngọc thì cả vùng đất phải run rẩy dữ đội trước uy lực của nó.

Diệp Phàm nhặt Bát Quái kính bằng đồng đỏ lên, nói:
- Cũng giống như Ngọc Tịnh bình, thần quang thu liễm, đạo văn biến mất, không biết sau khi ra khỏi cấm địa Thái Cổ, nó có khôi phục lại như cũ không...

Cách đó không xa còn có Thiên La tán, chính là vũ khí của trưởng lão Cơ gia Cơ Vân Phong. Vũ khí này đã bị ngón tay Thiên Tuyền thành nữ xuyên thủng qua, có chút tổn hại rồi, nhưng Diệp Phàm vẫn thu nó vào.

Tìm tòi thêm một chút nữa, không còn phát hiện gì khác, lúc này Diệp Phàm mới nhanh chóng đi xuống chân núi, không dám dừng lại chút nào. Hắn không muốn mình vừa mới khôi phục lại được tuổi trẻ thì một lần nữa trở nên già nua.

- Không thể theo đường cũ trở về..

Cả ba nhà Khương gia, Cơ gia, Diêu Quang Thánh Địa ở bên ngoài đều có đại nhân vật, mấy người Khương Hán Trung khi gặp họ đều phải hành lễ cung kính tham bái, có thể thấy các đại nhân vật đó cường đại đến mức nào.

Sau khi lựa chọn hướng đi tốt nhất, Diệp Phàm nhanh chóng chạy ra bên ngoài, không dám có chút chần chừ, tốc độ đạt đến cực hạn.

- Các đại nhân vật kia không tiếc tổn hao nguyên khí để mở ra tiên nhãn, nhìn xuyên trăm dặm mà thấy được cái quan tài bằng đồng xanh. Ta phải mau chóng rời khỏi đây, lỡ như bọn họ lại mở ra tiên nhãn, rồi thấy được ta thì sợ rằng khắp Đông Hoang này sẽ không còn chốn dung thân cho ta nữa.

Sau khi ra khỏi cấm địa Thái Cổ không lâu, Diệp Phàm không có chút do dự, vội lấy Thần tuyền ra uống. Hắn sợ những lời Khương Hán Trung đã nói, một khi ra khỏi cấm địa Thái Cổ thì cơ thể sẽ biến thành tro bụi ngay.

Hiển nhiên hắn đã quá lo lắng. Hiện nay hắn đã là tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền, lúc ở trên Thánh sơn ăn vào Thánh dược đã tiến hành lột xác rồi, lúc này không thể nào có biến hóa nào khác.

- Không biết mấy người Liễu Y Y, Trương Tử Lăng ra sao rồi...

Diệp Phàm nhanh chóng đi về chốn thâm sơn, rời xa khỏi cấm địa Thái Cổ. Hắn biết kế tiếp sẽ có một chuyện lớn xảy ra: toàn bộ cường giả Khương gia, Cơ gia, Diêu Quang Thánh Địa đều bị chôn vùi bên trong cấm địa, một khi tin tức này truyền ra ngoài, nhất định sẽ chấn động bát phương.

- Bây giờ chỉ còn cách trốn tạm đi, chờ thêm nửa năm hay một năm nữa, lúc mọi việc yên ổn rồi hãy lộ diện.
Hắn không muốn mạo hiểm, nên có ý định tìm một cái động tại một sơn mạch nguyên thủy rồi ẩn cư ở đó, chuyên tâm tu hành để tăng tu vi lên, không muốn cho ai biết cả.

Cuối cùng Diệp Phàm lựa chọn một ngọn núi đá, mở một cái động ở ngay đó.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã hơn một tháng.

Diệp Phàm thử lấy "đỉnh" trấn áp bản thân để thực hiện "vĩnh hằng", nhưng "Đạo kinh" lại không ghi chú gì nhiều về bí pháp này, chỉ có vài nét bút ít ỏi mà thôi. Suýt nữa hắn đã tự đánh chết mình.

- Ông bà tổ tông nhà ngươi!
Khó khăn hơn một tháng, hắn mới thoát khốn ra được. Khi thu hồi "đỉnh" lại, sắc mặt hắn tái nhợt, vội vàng lấy Ngọc Tịnh bình ra để uống Thần tuyền khôi phục thể lực lại.

Hắn thử nghiệm hơn hai tháng mới biết được một chút về bí pháp này.

Vào một ngày nọ, cái đỉnh cổ xưa kia từ từ biến lớn lên cao đến năm thước trong động phủ, rồi thu lấy chính hắn vào, trấn áp ở bên trong.

Diệp Phàm dựa vào bí pháp được "Đạo kinh" ghi lại, khắc lên bên trong đỉnh chín chữ cổ kỳ dị. Lần này chín chữ cổ đã được sắp hàng một cách hoàn mỹ, giống như có một ma lực có thể thay trời đổi đất, làm cho trong đỉnh xuất hiện sương mù hỗn độn, giống như đang khai thiên tích địa vậy.

- Chín chữ cổ này...
Lúc này trong lòng Diệp Phàm lóe lên ánh sáng, hắn đang nghĩ tới một loại khả năng.

Từ lúc nghiên cứu "Đạo kinh", hắn đã thấy chín chữ cổ này rất đặc biệt. "Đạo kinh" chia bọn nó ra, không nói rõ ý nhĩa là gì, tất nhiên hắn không thể hiểu được huyền bí bên trong. "Đạo kinh" chỉ ghi lại mấy câu nói, nhắc tới một loại bí pháp, theo đó, một khi khắc chín chữ cổ này bên trong "khí" thì "khí" có thể cung cấp nguyên lực để trấn áp bản thân, qua đó thực hiện "vĩnh hằng".

- Ta biết rồi.
Diệp Phàm kích động trong lòng. Chín chữ cổ này làm hắn liên tưởng đến những kinh cổ đã lấy được trong cái quan tài bằng đồng xanh. Chín chữ cổ này rất giống hàng trăm chữ cổ trong đó, dường như là cùng một loại chữ!

- Không ngờ chín chữ cổ này lại có sức mạnh to lớn đến thế. Mà bộ kinh cổ thần bí kia lại được ghi chép bởi loại chữ cổ này, không nói đến giá trị của kinh cổ, chỉ riêng mấy trăm chữ cổ thôi thì đó cũng là vật báu vô giá rồi!

Lúc này chín chữ cổ đã được khắc vào bên trong đỉnh, tạo nên sương mù hỗn độn. Thời gian lúc này dường như đã dừng lại, lúc này chỉ còn đạo văn đang lưu chuyển, phảng phất đã đạt đến vĩnh hằng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK