Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ bên trong Yên Hà Động Thiên bay lên một đám sương mù, thoáng cái đã đánh bay hồ lô màu tím ra. Hơn nữa còn khống chế cho nó không tiếp tục hút thêm tu sĩ vào bên trong nữa.

Một tàn ảnh màu xám tro nhanh chóng lao đến, đây là một lão nhân khó có thể đoán được tuổi tác, râu tóc bạc trắng, nhưng sắc mặt vô cùng hồng nhuận, có thể nói là hồng hào như trẻ con. Hắn đem theo hồ lô màu tím, nói:
- Chư vị, xin bớt giận!

Hắn trực tiếp đưa hồ lô màu tím ra, Khương Dật Thần hừ lạnh một tiếng, thu hồi bảo vật của mình về.

- Ngươi là ai?
Khương Dật Phi hỏi.

- Lão hủ là chưởng môn Yên Hà Động Thiên.

- Khó trách thực lực không tệ, có thể ngăn chặn cái hồ lô này.
Khương Dật Phi gật đầu, nói:
- Nhưng mà, chỉ dựa vào ngươi thì sợ rằng khó ngăn được chúng ta.

- Vâng, lão hủ hiểu.
Chưởng môn Yên Hà Động Thiên thừa nhận, sau đó tiếp tục nói:
- Không biết Yên Hà Động Thiên ta rốt cuộc đắc tội chỗ nào, để cho chư vị phải phát quân ồ ạt như thế. Nếu tội tình thật sự lớn, ta tình nguyện giải tán Yên Hà Động Thiên, mặc cho các vị xử lý.

Lão già này là một người vô cùng thẳng thắng. Thật ra hắn làm vậy cũng là điều bất đắc dĩ, nếu như chống lại một thế gia Thái Cổ, chắc chắn Yên Hà Động Thiên sẽ biến thành tro bụi một cách nhanh chóng. Hai bên căn bản không cùng một cấp, một khi đối địch, bên hắn không thể chống lại được gì cả.

- Thấy ngươi quang minh lỗi lạc như thế, ta sẽ không làm loạn thêm.

Tuy Khương Dật Phi chỉ mới hai mươi bốn - lăm tuổi, nhưng khẩu khí nói chuyện với chưởng môn Yên Hà Động Thiên lại không có chút khách khí. Lão già đó cũng không cảm thấy vô lễ, tất cả đều do thực lực cả.

- Công tử anh minh, xin công tử cho biết vì sao lại dẫn người tới đây vấn tội?

- Hai năm trước, có phải Yên Hà Động Thiên các ngươi có một đệ tử đã chết họ Khương không?

Chưởng môn Yên Hà Động Thiên nghe vậy gật đầu, nói:
- Nếu như là người khác, có lẽ ta rất khó nhớ. Nhưng người thanh niên có tư chất bất phàm ấy đã làm cho ta có ấn tượng rất sâu.

- Đó là đệ tử Khương gia chúng ta, nhưng bị người Yên Hà Động Thiên các ngươi hại chết.
Khương Dật Phi bình tĩnh nói.

- Cái gì, hắn bị người khác hại chết?
Chưởng môn Yên Hà Động Thiên kinh ngạc nói:
- Người nào có gan lớn đến như vậy?

- Bây giờ ngươi đã hiểu vì sao ta đến rồi chứ?

Nhất thời chưởng môn Yên Hà Động Thiên cảm thấy rất nhức đầu. Sao đệ tử Khương gia có thể tiến vào Yên Hà Động Thiên được? Hơn nữa còn bị hại chết đây! Đây là một chuyện rất khó giải quyết với hắn.

- Ngươi cũng không cần lo lắng, ta đến đây không phải vì cố tình gây sự.

- Xin Khương công tử yên tâm, nhất định ta sẽ nghiêm trị hung thủ, tuyệt đối không chút bao che cùng nương tay!

- Hung thủ chủ yếu nhất đã bị đền tội, nhưng ta cảm thấy sư phụ bọn họ cũng rất hiềm nghi. Ngoài ra, những người cung cấp dược vật cho bọn họ cũng phải bị thẩm tra...

- Mời Khương công tử vào trong Yên Hà Động Thiên, lão hủ nhất định báo cho công tử một kết quả hài lòng, chắc chắn giết chết ác nhân.

Khương Dật Phi gật đầu, nói:
- Quan trọng nhất là phải để lão nhân cùng đứa bé này được hài lòng.

Giờ phút này, đôi mắt của Khương lão bá và tiểu Đình Đình đã sớm đỏ lên, nước mắt cơ hồ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Khương Dật Phi nói Khương Dật Thần thả những người đã bị hút vào trong hồ lô màu tím ra, sau đó hắn dẫn Khương lão bá, tiểu Đình Đình cùng vị chưởng môn kia tiến vào bên trong Yên Hà Động Thiên. Những người khác cũng không đi theo, đứng chờ ở bên ngoài.

Ngay lúc này, Diệp Phàm lại có cảm giác mình bị nhìn trộm, vẫn là tên thiếu niên Khương Dật Thần xấc láo đó. Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Hắn tự thấy mình chưa có đắc tội với tên đệ tử nào của thế gia Thái Cổ nào cả, nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao đối phương lại chú ý tới hắn.

Khương Thải Huyên đi tới, dáng vẻ thướt tha mềm mại, cười nói:
- Diệp tiểu đệ, có lẽ sau chuyện này Đình Đình sẽ cùng chúng ta về Khương gia. Nếu như ngươi muốn, có thể đi cùng chúng ta một chuyến.

- Cái này...
Lúc ban đầu Diệp Phàm quả thật có ý muốn này, dù sao Khương gia cũng là một thế lực siêu nhiên, là thế gia được truyền thừa từ thời đại Thái Cổ, nói không chừng có thể tìm hiểu được bí mật của Thánh Thể.

Nhưng mà, suy nghĩ cẩn thận một hồi hắn lại có chút do dự. Vạn nhất bị người khác biết bí mật của hắn thì làm sao bây giờ? Khối Lục Đồng trong cơ thể hắn năm xưa đã làm Đông Hoang đại loạn, nếu như bị cao thủ trong Khương gia phát hiện ra, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Ngoài ra, "Đạo kinh" ngày đó cũng đủ dẫn phát mầm tai vạ không nhỏ, một khi bị lộ ra, tình cảnh của hắn sẽ vô cùng khó khăn.

- Sao thế, có gì không được à?
Khương Thải Huyên có chút ngoài ý muốn. Bao nhiêu tu sĩ suốt ngày nghĩ cách vào Khương gia còn không được, vậy mà một thiếu niên được mời vào còn trầm ngâm và do dự.

Diệp Phàm nhã nhặn từ chối:
- Đa tạ nhã ý của Khương tiểu thư, từ đáy lòng ta rất cảm kích. Nhưng tính ta trước giờ luôn lười biếng, sợ rằng sau khi vào Khương gia sẽ gây ra sai lầm, ta vẫn thích đi lịch lãm bên ngoài hơn. Nếu có một ngày cuộc sống khó khăn quá phải đến nương tựa Khương gia, kính xin Khương tiểu thư dung nạp.

Lúc này tên Khương Dật Thần ở bên kia cười lạnh nói:
- Ngươi coi Khương gia là nơi nào? Là tửu lâu sao? Khương gia không phải là nơi để ngươi tùy ý ra vào, nếu như muốn gia nhập thì đừng nói nhảm gì nữa.

- Khương Dật Thần, đệ câm miệng lại!
Khương Thải Huyên quát mắng Khương Dật Thần một câu, sau đó xoay người lại, cười nói:
- Diệp tiểu đệ đừng để ý, từ trước tới nay hắn vẫn như vậy, bị hư rồi. Ngươi yên tâm, Khương gia luôn mở cửa chào đón ngươi, tương lai có gì khó khăn, cứ đến Khương gia tìm ta!

- Đa tạ Khương tiểu thư!
Diệp Phàm cảm tạ nói, đồng thời cảm thấy rất kỳ quái. Hắn vẫn chưa trêu chọc gì tên thiếu gia Khương gia này, sao đối phương lại làm vậy. Nhưng thấy như vậy, Diệp Phàm càng kiên định hiện tại không thể vào Khương gia. Thánh Thể, Đạo kinh, khối Lục Đồng thần bí, đó đều là những vật kiêng kỵ, hắn cũng không muốn đi mạo hiểm.

- Tiểu tử, ngươi phải biết rằng một khi gia nhập Khương gia ta, thì sẽ như một bước bước lên trời. Buông tha cho cơ hội này, ngươi sẽ phải hối hận cả đời.
Khương Dật Thần nhìn hắn cười lạnh.

Diệp Phàm trong lòng rùng mình, đồng thời càng cả kinh thêm. Dường như tên Khương Dật Thần này rất muốn hắn lập tức gia nhập Khương gia, rốt cuộc là vì cái gì?

Khương Thải Huyên trách cứ Khương Dật Thần thêm mấy câu nữa, tên thiếu gia Khương gia này mới không nói gì thêm. Nhưng hắn vẫn cứ thỉnh thoảng nhìn về Diệp Phàm mấy lần.

- Cái tên vô liêm sỉ này không phải là con thỏ chết đó chứ? Con bà nó!
Diệp Phàm thầm mắng trong lòng.

Sau một lúc, Khương Dật Thần rốt cuộc không chú ý tới hắn nữa, bắt đầu đi qua đi lại Yên Hà Động Thiên. Tới lúc này, Diệp Phàm mới thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhiên hắn nhớ một việc, hình như hai người bạn học của hắn cũng có trong Yên Hà Động Thiên, nhưng không biết là người nào, hắn không rõ việc này lắm.

Khoảng một canh giờ sau, Khương Dật Phi, Khương lão bá, tiểu Đình Đình và chưởng môn Yên Hà Động Thiên, ngoài ra còn có một số nhân vật trọng yếu khác nữa, cả bọn cùng nhau đi ra ngoài. Hốc mắt lão nhân và tiểu Đình Đình đều sưng đỏ lên, hiển nhiên đã khóc rất nhiều.

- Mời lão chưởng môn về đi, không cần đưa tiễn nữa. Khương gia ta không phải không biết nói đạo lý, chuyện nơi này đã xong, ngươi không cần lo lắng nữa.

Lão chưởng môn Yên Hà Động Thiên cuối cùng thở dài một cái. Cho dù là ai, khi đối mắt với quái vật như Khương gia này đều phải kinh hãi cả, khắp Đông Hoang cũng không có mấy thế lực dám chống lại bọn họ.

Đám người Yên Hà Động Thiên đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, cho tới khi họ biến mất hẳn, cả bọn mới quay về môn phái.

Đoàn người Khương Dật Phi trực tiếp trở về trấn nhỏ Thanh Phong, quay lại đây là vì muốn thỏa mãn nguyện vọng một lần nữa về trấn của Khương lão bá. Vì tiểu Đình Đình, Khương lão bá đã quyết định về Khương gia, hắn không muốn tôn nữ của mình phải chịu thêm ủy khuất nữa.

- Đại ca ca, huynh đi với bọn muội đi!
Tiểu Đình Đình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giọng năn nỉ.

Diệp Phàm lấy tay khẽ vuốt mũi nàng vài cái, nói:
- Đại ca ca không thể giúp gì được nữa, cao thủ Khương gia rất nhiều, huynh còn không bằng một người gác cổng của họ. Đình Đình đến đó sẽ có cuộc sống tốt hơn.

- Đại ca ca, muội không muốn rời khỏi huynh. Huynh hãy đi cùng bọn muội đi, nếu không, Đình Đình sẽ nhớ huynh hàng ngày đó.
Tiểu Đình Đình hơi xúc động nói.

- Huynh còn có vài việc phải làm, bây giờ không thể đi được. Huynh hứa với muội, nhất định sẽ đến thăm muội.
Diệp Phàm nhẹ giọng an ủi.

- Không được, nếu đại ca ca không đi, muội cũng không đi đâu.
Tiểu Đình Đình lại muốn quyết định như vậy.

- Muội còn nhỏ, có một số việc còn chưa hiểu. Sau này muội sẽ hiểu được thôi, vui vẻ đi Khương gia đi. Khi tới đấy không được ham chơi, phải cố gắng học tập cách tu hành của bọn họ, nói không chừng sau này huynh còn cần Đình Đình giúp đỡ đấy.

Khương lão bá cũng không hiểu được vì sao Diệp Phàm lại quyết định như vậy. Hắn rất hi vọng Diệp Phàm đi cùng bọn họ, nhưng rốt cuộc cũng không muốn miễn cưỡng.

Lúc chuẩn bị chia tay ở ngoài trấn nhỏ Thanh Phong, tiểu Đình Đình khóc lớn lên, ôm chân Diệp Phàm không buông tay, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.

Diệp Phàm lúc nàng lau đi nước mắt, nói:
- Đừng khóc, Đình Đình phải nhớ kỹ những gì huynh đã nói. Tương lai chúng ta còn có thể gặp lại.

Cuối cùng tiểu Đình Đình phải khóc ròng nói:
- Muội nhất định sẽ học cách tu hành, tương lai đi tìm đại ca ca. Nếu như có người khi dễ đại ca ca, Đình Đình sẽ đánh bọn họ.

Diệp Phàm cười, nói:
- Mau đi đi, bọn họ đều đang chờ muội đấy.

Ngay lúc này Diệp Phàm phát hiện thiếu gia Khương Dật Thần nhìn về hắn, trong mắt người này còn xuất hiện một đạo ánh sáng lạnh, điều này làm cho hắn cảm thấy hơi hồi hộp.

- Khương Dật Thần, ta thấy ánh mắt của đệ dường như có chút không đúng...
Đột nhiên Khương Thải Huyên nói một câu như vậy.

- Huyên tỷ, tại sao tỷ có thể nói như vậy?
Khương Dật Thần cả kinh trong lòng.

- Lúc đệ làm chuyện xấu tốt nhất đừng để lộ rõ trong mắt như thế, xem ra gia gia làm hư đệ thật rồi.
Giọng nói của Khương Thải Huyên có chút lạnh lẽo:
- Ta đã sớm chú ý tới đệ, dường như đệ muốn động thủ với Diệp Phàm. Hắn đã trêu chọc gì đệ?

Khương Dật Phi quay đầu nhìn về hai người bọn họ, nói:
- Có chuyện gì?

- Không có gì?
Khương Dật Thần có chút chột dạ.

- Nói!
Tuy nhìn Khương Dật Phi rất nho nhã, nhưng dường như rất có uy vọng trong Khương gia, Khương Dật Thần rất sợ hắn.

- Đệ...

- Nói mau!

Khương Dật Thần không thể không nói sự thật ra:
- Dường như trên người tiểu tử kia có trọng bảo, hơn nữa còn là trọng bảo không bình thường. Mấy người cũng nên biết rằng năng lực mạnh nhất của con dị thú đệ cưỡi không phải là chiến lực cường đại, mà nó còn có một cái sừng ngọc thông linh, có thể cảm ứng được thần vật. Cái sừng ngọc hôm nay không ngừng phát ra ánh sáng năm màu cùng ánh sáng ngọc lung linh...

Tọa kỵ của Khương Dật Thần là một con dị thú màu xanh, có cái đầu giống như sư tử, lông mao màu xanh rất dài. Ở ngay đỉnh đầu của nó có một cái sừng ngọc trong suốt, một khi cái sừng ngọc này phát ra ánh sáng năm màu, nghĩa là có dị bảo tồn tại gần đấy.

- Dường như ta gặp phải phiền toái...
Diệp Phàm thấy ba người kia đang đi về phía mình.

- Tiểu Phàm, chuyện gì vậy?
Khương lão bá hỏi.

Tiểu Đình Đình cũng lau nước mắt đi, nói:
- Đại ca ca gặp phải phiền toái gì, để muội nói Thái Huyên tỷ tỷ giúp huynh.

Diệp Phàm cười khổ.

Giờ phút này Khương Dật Thần đang cười lạnh đi về bên này, Khương Dật Phi và Khương Thải Huyên cũng đi theo tới đây.

- Ta thật tò mò, không biết trên người ngươi có trọng bảo gì?

Diệp Phàm nhất thời chấn động trong lòng, hắn không ngờ rằng Khương Dật Thần lại nói những lời này, chẳng lẽ thật sự phát hiện được gì sao?

Khương Dật Phi cười nói:
- Diệp tiểu đệ không cần lo lắng, chúng ta không có ác ý. Trọng bảo Khương gia nhiều như cát bụi, chúng ta sẽ không tham đoạt bảo vật của ngươi.

Khương Thải Huyên nhắc nhở:
- Trên người có trọng bảo, sau này phải cẩn thận một chút...

Nghe xong lời giải thích của nàng, Diệp Phàm mới hiểu được con dị thú năm màu kia có năng lực cảm ứng được dị bảo. Điều này làm cho sống lưng hắn phải đổ mồ hôi lạnh, nếu như để lộ khối Lục Đồng và Đạo kinh, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

"May mà không đồng ý vào Khương gia...", hắn tự nói trong lòng.

- Được rồi, chúng ta phải chia tay thôi. Ngươi yên tâm, ta đã cảnh cáo Khương Dật Thần, đệ ấy sẽ không có tâm tư gì nữa đâu.
Khương Thải Huyên cười nói.

Cuối cùng đoàn người đã cưỡi dị thú bay lên trời. Tiểu Đình Đình khóc lóc thảm thiết, không ngừng vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé cho đến khi biến mất ở phía chân trời.

Diệp Phàm có một cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Hắn không trở lại trấn nhỏ mà trực tiếp chạy vào trong núi sâu. Hắn cảm thấy phải nhanh chóng rời xa nơi đây.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK