Diệp Phàm thất kinh, hắn nhìn thấy Cơ Tử Nguyệt. Tuy nàng vẫn nở nụ cười ngọt ngào, nhưng sắc mặt tái nhợt, ở ngay đôi môi đỏ mọng có một vết máu, run rẩy đứng ngay trên bờ đê.
- Sao ngươi lại tới đây?
Cơ Tử Nguyệt muốn bước tới. Tuy người bị thương nặng, nhưng vẫn cố gắng tươi cười, khóe miệng cong cong, lúm đồng tiền trên má hiện lên.
- Chẳng lẽ ngươi cũng bi Khổng Tước vương truy sát?
Diệp Phàm nhanh chân bước tới trước.
- Thật gặp được ngươi...
Nàng cười yếu ớt, đột nhiên có một làn máu chảy ra khỏi miệng, sắc mặt càng tái nhợt hơn. Đôi mắt to vốn linh động lúc này trở nên vô thần, khẽ lay động một chút thì đã ngã xuống bờ đê.
Thương thế Cơ Tử Nguyệt rất nặng!
Diệp Phàm cả kinh trong lòng, vội vàng đưa tay bắt mạch, hắn cảm thấy mạch đập của nàng cực kỳ yếu ớt, tim gần như ngưng đập, ngũ tạng lục phủ đều bị tổn thương, có thể sống sót đúng là mạng lớn.
Diệp Phàm vận chuyển thần lực làm khô quần áo nàng trước, sau đó ẵm nàng lên. Sau đó hắn bước ra khỏi thôn, biến mất không thấy nữa. Khi tới gần một ngọn núi, hắn lấy Ngọc Tịnh bình ra, đổ một chút Thần tuyền vào trong miệng nàng. Nhất thời có một cỗ tinh khí tính mệnh nồng nặc ào vào trong cơ thể Cơ Tử Nguyệt.
Thần tuyền được lấy từ chín tòa Thánh sơn, có công hiệu không thể nào ngờ được,. Chỉ trong nháy mắt đã giúp gân cốt tính mệnh người sắp chết tái sinh lại, thật là bất phàm. Hắn có thể cảm giác được thương thế Cơ Tử Nguyệt đang nhanh chóng ổn định lại.
Lúc này nàng nhắm chặt hai mắt lại, thân thể run rẩy không thôi, miệng lẩm bẩm gì đó. Diệp Phàm cẩn thận lắng nghe, nhưng vẫn khó nghe rõ.
- Đừng có giết ca ca ta...
Trong lúc hôn mê, nàng kinh hô một tiếng.
Nửa canh giờ sau, đôi lông mi dài của Cơ Tử Nguyệt khẽ run rẩy, chậm rãi mở mắt ra. Nàng muốn ngồi dậy, nhưng không thể làm được.
- Thương thế ngươi rất nặng, tuy bây giờ đã ổn nhưng tốt nhất đừng cử động.
Diệp Phàm đỡ nàng dậy rồi đặt nàng tựa vào một đám dây cây mềm, ngồi ở trên vách núi.
- Thật là đáng sợ...
Dường như Cơ Tử Nguyệt vẫn còn sợ hãi.
- Ngươi đang nói đến Khổng Tước Vương sao?
Diệp Phàm liền liên tưởng đến vị Đại Năng Yêu tộc này.
- Đúng là hắn!
Cơ Tử Nguyệt gật đầu, nói:
- Tiểu hài tử xấu xa, sao ngươi không nói tiếng nào mà đã rời đi, ta đuổi theo ngươi ba nghìn dặm, không thấy gì mới trở về.
- Ta mà không rời đi thì ca ca ngươi sẽ phân thây ra, cẩn thận nghiên cứu.
Cơ Tử Nguyệt cười khẽ, nói:
- Ngươi đúng là xấu xa, luôn nghĩ xấu cho người khác. Yên tâm đi, chỉ cần có ta ở cùng, ngươi đi tới Cơ gia chúng ta rất an toàn, chắc chắn không có ai dám khi dễ ngươi.
Diệp Phàm nghe vậy thì khẽ động trong lòng, cảm thấy Cơ Tử Nguyệt có địa vị không thấp trong Cơ gia, thậm chí còn được nhà đó coi trọng.
- Khổng Tước vương quá cường đại...
Cơ Tử Nguyệt lo lắng, nói:
- Không biết Hạo Nguyệt ca ca ta có thể tránh được kiếp này hay không?
- Khổng Tước vương ra tay với ngươi? Sao ngươi trốn được? Ta nghe nói chưa có ai tránh được hắn cả.
Khổng Tước vương quá cường đại, mấy vị cao nhân bảo vệ huynh muội Cơ gia không thể nào chống cự, trước Khổng Tước vương trông họ như những con bù nhìn, không thể chịu nổi một kích.
- Hắn thật quá kinh khủng, pháp lực ngập trời...
Cho đến bây giờ Cơ Tử Nguyệt vẫn rất sợ hãi. Bọn họ muốn mở Vực Môn ra, vượt qua hư không, nhưng Khổng Tước vương chỉ đưa một ngón tay ra đã làm cho hư không nát bấy, chấn động mọi người ra ngoài.
Tất cả những người ở đó trực tiếp bị đánh chết đến nỗi hình thần câu diệt, nếu không phải Cơ Tử Nguyệt có mang bí bảo theo, sợ rằng cũng không sống nổi.
Vào thời khắc mấu chốt, may các cường giả Cơ gia tìm thấy bọn họ, nếu không, chắc chắn không còn ai sống sót.
Nhưng dù như thế, vẫn không có ai có thể ngăn Khổng Tước vương lại, hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không người nào có thể ngăn bước tiến của hắn. Hắn chỉ rống to một chỗ đã làm cho nhiều người nát bấy đến nỗi hóa thành sương máu. Thần uy quả nhiên vô thượng!
- Đây...cái này...thật không thể tin nổi!
Diệp Phàm khiếp sợ không thôi. Những nhân vật cường đại này thật quá đáng sợ, không thể nào đoán được thực lực bọn họ cả.
- Những tồn tại có thể so với Đại Năng thượng cổ rốt cuộc có pháp lực cường đại đến mức nào...thật sự rất khó nói...
Đám cường giả đó chỉ có thể kéo dài được một chút thời gian, sau đó liền bị Khổng Tước vương đánh chết. Nhưng một chút thời gian đó đã đủ để Cơ Hạo Nguyệt và Cơ Tử Nguyệt nhanh chóng chạy đi.
Nghe đến đây, Diệp Phàm càng tin chắc địa vị Cơ Tử Nguyệt tại Cơ gia chắc chắn không tầm thường. Dù thời khắc nguy cấp đến thế, nhưng cường giả Cơ gia vẫn liều chết tạo cơ hội cho nàng chạy trốn.
- Khổng Tước vương lúc đó hợp nhất với thiên địa, rống động sơn hà, âm thanh như sóng to vỗ bờ, cả một ngọn núi cũng bị sóng âm làm vỡ nát!
Diệp Phàm sợ hết hồn hết vía, uy thế như vậy quả thật vượt xa tưởng tượng của hắn.
- Tuy ca ca ta là thần thể, trời sinh đã có sức mạnh to lớn, nhưng vẫn bị áp chế triệt để. Lúc ở trước mặt Khổng Tước vương, huynh ấy có cảm giác mình còn không bằng một phàm nhân.
Một người có thể so với Đại Năng thượng cổ, uy thế vô thượng quả thật làm người ta không thể tin được.
Cơ Hạo Nguyệt mạnh như thế nào, Diệp Phàm đã từng tận mắt nhìn thấy: chém giết đại yêu như đang hái hoa ngắt cỏ, tung hoành khắp nơi, đánh đâu thắng đó. Nhưng một người cường đại như vậy lại không là gì đối với Khổng Tước vương.
- Thiên nhân hợp nhất, nắm tất cả trong tay, có khả năng hái trăng ngắt sao...
Đến lúc này Cơ Tử Nguyệt vẫn cảm thấy khẩn trương, tay khẽ nắm chặt lại.
- Sao ngươi trốn được?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta và ca ca tách ra chạy trốn, hắn đuổi theo ca ca ta rồi...
Cơ Tử Nguyệt thầm đau buồn.
Đối diện với một Đại Năng như thế, nàng và ca ca nàng không thể nào chống lại. Tuy bản thân Cơ Hạo Nguyệt là Thần thể, đã tu thành ba bí cảnh, nhưng vẫn không có chút sức kháng cự trước mặt Khổng Tước vương.
- Vẫn chưa có tin tức xấu gì truyền ra, chắc ca ca ngươi không chết dễ dàng vậy đâu.
Nói tới đây, bỗng nhiên Diệp Phàm có chút khó hiểu, hỏi:
- Sao ngươi không quay về Cơ gia mà lại đến đây?
- Khổng Tước vương không để ý đến ta, nhưng còn có những người khác muốn truy sát ta.
Trên đường tới đây, Cơ Tử Nguyệt bị người đuổi giết không ngừng, nên vết thương mới nặng như vậy.
- Thật là đúng dịp.
Diệp Phàm tự nói.
- Không phải ngẫu nhiên.
Cơ Tử Nguyệt liếc hắn một cái, nói:
- Ta có lưu ấn ký trên người ngươi, khi phát hiện ngươi đang ở khu vực này thì ta mới đến.
- Cái gì? Ngươi có động tay động chân trên người ta?
- Ta không có ác ý, ngươi khẩn trương làm gì? Hôm đó thấy ngươi khác thường như vậy, ta biết chắc chắn ngươi định làm gì đó nên mới chuẩn bị, lưu lại ấn ký. Không ngờ ngươi chạy nhanh quá, ta đuổi không kịp, mà khoảng cách quá xa thì ta không cảm ứng được.
Diệp Phàm cẩn thận quan sát người mình, nhưng không phát hiện được điều gì lạ thường cả, nói:
- Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?
- Ngươi từ từ tìm đi...
Cơ Tử Nguyệt khẽ cười, nhưng thoáng chốc lại lo lắng, nói:
- Sợ rằng Hạo Nguyệt ca ca khó thoát được kiếp này.
Đột nhiên Diệp Phàm ngẩn ra, vì hắn thấy trên bầu trời cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa, rồi có mấy tên tu sĩ từ trong vọt ra.
- Hả? Mấy người này tới giết ta!
Cơ Tử Nguyệt khẽ kêu lên:
- Bọn họ mở Vực Môn, vượt qua hư không tới đây.
Xoẹt!
Một tia chớp đáng sợ đánh xuống.
Mấy người này vô cùng quyết đoán, khi phát hiện được mục tiêu liền thi triển thần thông, đánh xuống phía dưới.
Diệp Phàm đỡ Cơ Tử Nguyệt dậy, tránh sang một bên. Tia chớp màu bạc đó thoáng cái đã làm vách núi thủng một lỗ, đá vụn bắn ra bốn phía, văng ra tứ tung.
Ầm!
Bỗng nhiên trên trời xuất hiện một ngọn tháp cổ xưa, ngọn tháp này nhanh chóng biến lớn rồi rơi xuống trấn áp ở dưới.
Diệp Phàm liền biến sắc. Những người sử dụng tháp, chuông, ấn, đỉnh để làm hình dạng "khí" của mình đều không phải là người tầm thường, chắc chắn là người vô cùng cường đại.
Ngọn tháp trên bầu trời chỉ có năm tầng, nhưng lại nặng nề như núi, tản phát uy áp khiến người ta không thể thở nổi, đồng thời còn ẩn chứa khí tức cao quý nữa.
Diệp Phàm nắm tay Cơ Tử Nguyệt, vội vàng rời đi. Những người này quá cường đại, nếu như trực tiếp đối diện với nhau, chắc chắn người bị thiệt là hắn.
Bộ pháp lão điên truyền cho Diệp Phàm là một bí thuật vô thượng, bên trong có sức mạnh vô cùng lớn, tốc độ cực nhanh. Mới chỉ qua một chút, hai người đã chạy đi được hơn mười dặm.
Hắn không dừng lại mà tiếp tục bay đi, cho đến khi đã đi được hơn trăm dặm, hắn mới thở phào một hơi, nói:
- Những người kia không tầm thường...
- Rất cường đại là khác, nếu không, ta cũng không cần chạy đi.
Cơ Tử Nguyệt khẽ nói, lộ ra hàm răng trắng tinh.
- Hình như không phải là người của Yêu tộc.
Diệp Phàm cảm thấy nghi ngờ.
Cơ Tử Nguyệt cắn đôi môi đỏ mọng, nói:
- Có người muốn nhân cơ hội giết ta và Hạo Nguyệt ca ca.
- Không phải là Cơ Bích Nguyệt kia đó chứ?
- Không phải, phiền toái này lớn hơn nàng ta rất nhiều, nhất định có người không muốn thấy Thần thể nhà ta trưởng thành. Dù cho Hạo Nguyệt ca ca có thể thoát khỏi Khổng Tước vương thì cũng rất nguy hiểm, sợ rằng sẽ có cường giả Nhân tộc âm thầm ra tay, thừa cơ hội lúc này để đánh chết huynh ấy, sau đó đổ vấy lên đầu Yêu tộc.
Tuy tuổi Cơ Tử Nguyệt không lớn, nhưng lại suy nghĩ rất nhiều, dự liệu trước những chuyện không tốt có thể phát sinh.
- Đáng lẽ bọn họ phải tập trung thẳng vào Cơ Hạo Nguyệt mới đúng, tại sao lại muốn ra tay với ngươi? Chẳng lẽ ngươi cũng là Thần thể?
- Sao ta có thể là Thần thể...
Cơ Tử Nguyệt không có nhiều lời, hơi suy nghĩ một lát liền nhìn lại Diệp Phàm, nói đùa:
- Tiểu hài tử xấu xa, bí mật trên người ngươi rất nhiều. Rốt cuộc mảnh Lục Đồng trong cơ thể ngươi là gì? Tại sao thân thể ngươi có thể ngăn cản Thần thể công kích? Tại sao ngươi có thể học được bộ pháp của lão điên? Tại sao ngươi phải rời khỏi Thái Huyền môn vội vã thế?
Tâm tư tiểu nha đầu này rất tinh quái, mới đó đã chuyển sang chuyện khác, ngược lại còn muốn dò xét bí mật của Diệp Phàm.
Đột nhiên có một đạo kim quanh xẹt qua bầu trời, sau đó có hơn mười tia chớp cường đại theo sau, trông như một con rắn màu vàng đang chuyển động.
- Là Thiểm Điện điểu.
Cơ Tử Nguyệt nhíu mày, đột nhiên kêu lên:
- Không tốt, đây là Phượng Quan Thiểm Điện điểu, một dị cầm rất cường đại. Chúng ta mau tránh ra, đừng có vào lãnh địa của nó.
Con Thiểm điện điểu ở đằng xa kia toàn thân màu vàng óng ánh, giống như được kim loại đúc thành, tỏa ra từng đạo điện mang rừng rực, trên đỉnh đầu của nó có một ánh chớp hiện lên, trông như mào phượng, cực kỳ bất phàm.
Đây là một loại dị cầm rất cường đại, những con Thiểm Điện điểu bình thường không thể nào sánh bằng được, có lực công kích vô cùng khủng bố. Đa số các tu sĩ khi thấy nó đều tránh lui sang một bên.
- May mà không phát hiện ra chúng ta.
Cơ Tử Nguyệt âm thầm kêu may mắn.
- Ta nghĩ rất có thể đằng trước là hang ổ Phượng Quan Thiểm Điện điểu, có thể lợi dụng nó để ngăn cản những người đuổi giết.
- Đúng, ý kiến rất hay.
Hai mắt to Cơ Tử Nguyệt nhất thời híp lại tạo thành hình trăng lưỡi liềm.
Hai người đi thẳng về phía trước, quả nhiên phát hiện được một ổ chim sâu trong núi. Ổ chim này được xây trên một cổ mộc cao, có bốn quả trứng màu vàng lóng lánh, to như đầu người vậy, xung quanh có những đạo điện mang lượn lờ.
- Loại dị cầm này rất thưa thớt, lại có khả năng tiến hóa đi lên, bình thường rất khó thấy. Thật muốn lấy một quả trứng ra, chờ nó lớn lên rồi bắt làm sủng vật.
Cơ Tử Nguyệt có chút tiếc nuối, nói.
Nhưng nàng không dám làm như vậy, sau khi cùng với Diệp Phàm lưu lại dấu vết trong núi rừng xong, hai người liền rời đi.
Sau đó không lâu, mấy tên tu sĩ cường đại kia quả nhiên phát hiện được rất nhiều "đầu mối" trong núi sâu, rồi bắt đầu cẩn thận tìm kiếm chung quanh. Bọn họ cảm thấy Cơ Tử Nguyệt đang ở gần đây.
Qua một lúc sau, mấy người này đã tìm được cổ thụ chọc trời kia.
- Ổ chim...không tốt!
Một người trong đó sợ hãi kêu lên:
- Hình như đây là hang ổ Phượng Quan Thiểm Điện điểu, không thể trêu chọc loài dị cầm này được. Nếu như để nó hiểu lầm chúng ta muốn lấy trứng, nhất định sẽ giết sạch chúng ta.
Bên trong ổ chim có bốn quả trứng chim, vỏ trứng phảng phất được làm từ kim loại đặc biệt, rạng rỡ chói mắt.
- Đi mau, loại dị cầm hung thú này rất thù địch nhân loại, nếu bị nó phát hiện ra, hậu quả không thể tưởng tượng được đâu!
Nhưng từ lúc bọn họ tới tìm "đầu mối" rồi đi đến đây thì đã mất rất nhiều thời gian, Phượng Quan Thiểm Điện điểu ngay lúc này trở về, phát ra tiếng gầm thét làm tâm hồn người khác sợ hãi, lưu lại một đạo tàn ảnh màu vàng thật dài trên bầu trời, cúi thân vọt xuống.
Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt từ xa nhìn lại, chỉ thấy sâu trong ngọn núi đó phát ra ánh sáng vàng ngập trời. Bọn họ không dừng lại, nhanh chóng rời xa.
Vào ngày thứ hai, khi đi tới một dãy núi xanh xinh đẹp thì Diệp Phàm nhìn thấy một người thiếu niên khoảng mười bảy tuổi, vóc người có chút yếu ớt, lộ ra vẻ nhu nhược. Nhưng dung mạo lại rất thanh tú, ánh mắt trong trẻo như hồ nước trong veo, tóc đen mềm mại.
Thiếu niên này trông như dòng suối chảy bên trong núi sâu, làm cho người ta có cảm giác rất tự nhiên và hòa hợp.
Nhìn thấy một người thiếu niên trong sơn mạch ít ai lui tới như vậy, tất nhiên Diệp Phàm có chút kinh ngạc. Hắn nở nụ cười, hỏi:
- Tiểu huynh đệ, có thể nói ta biết đây là nơi nào không?
Người thiếu niên này lẳng lặng đứng ở phía trước, mái tóc đen phiêu động nhẹ nhàng theo gió, con ngươi trong veo vô cùng xinh đẹp, trả lời Diệp Phàm:
- Sơn mạch Tê Hà, thuộc biên giới nước Tấn.
- Tiểu huynh đệ, tướng mạo ngươi thanh nhã, linh động tự nhiên, chắc là tu sĩ đúng không?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Đúng vậy.
Thiếu niên gật đầu.
Cơ Tử ở phía sau nhất thời trắng bệch cả mặt, giọng run rẩy nói:
- Tiểu hài tử xấu xa...mau trở lại!
Diệp Phàm quay đầu lại, thấy thần sắc nàng sợ hãi, đôi mắt to vô cùng hoảng hốt thì lập tức biết có chuyện không tốt, vội vàng lui về sau.
- Tại sao? Hắn là ai?
- Hắn là...Khổng Tước vương!
Âm thanh Cơ Tử Nguyệt run rẩy, vẻ linh động thường ngày mất sạch, cả người run lên.
- Cái gì?
Diệp Phàm thất kinh.
Người thiếu niên trước mắt này là Khổng Tước vương? Thật sự làm người ta có cảm giác khiếp sợ và quá đột ngột.
- Khổng Tước vương, ngươi là Đại Năng đứng trên đỉnh thiên hạ, mắt nhìn xuống chúng sinh, không nên giết người vô tội. Tha cho hắn đi, hắn không liên quan gì cả.
Cơ Tử Nguyệt tiến lên, thỉnh cầu Khổng Tước vương tha cho Diệp Phàm.
Đại Năng Yêu tộc Khổng Tước vương uy hiếp khu vực phía nam Đông Hoang, tám trăm năm trước đã đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cả Diêu Quang Thánh Chủ cũng không làm gì được hắn, rất ít người biết được hắn đã sống bao nhiêu năm tháng.
Có người suy đoán kể từ lúc hắn hóa thành hình người được thì đến nay đã hơn hai ngàn năm, nếu như lấy thời gian đó về Địa Cầu rồi quay ngược đi, đó là thời đại Tần Hán.
Nhưng người thiếu niên trước mắt này nhìn qua trông mới mười sáu, mười bảy tuổi. Con ngươi trong veo như nước, không có chút cảm giác tang thương, thật sự khó có thể làm người ta liên tưởng đến Khổng Tước vương.
Cơ Tử Nguyệt từng nói Khổng Tước vương có uy thế vô thượng, đạt đến cảnh giới hợp nhất với thiên địa, rống động sơn hà, âm thanh như sóng biển vỗ bờ, cả một ngọn núi cũng bị sóng âm chấn nát.
Theo cách nghĩ của Diệp Phàm, nhất định Khổng Tước vương phải vĩ ngạn như núi, khí thế cuồng bá vô song. Nhưng không thể nào ngờ rằng bề ngoài hắn lại thanh tú như thế, trông như một dòng sông nhẹ chốn thâm sơn, tựa như một đóa tuyết liên trên đỉnh băng, lại giống như một làn gió nhẹ ở cõi Niết Bàn.
Nghĩ đến việc khi nãy mình xưng huynh gọi đệ với Khổng Tước vương, thậm chí còn vỗ vỗ đầu vai của hắn, nhất thời Diệp Phàm cảm thấy cả đầu mình lạnh đi. Đây chính là một tồn tại có pháp lực ngập trời, sánh ngang với Đại Năng thượng cổ a!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK