- Đừng hỏi nữa, rời khỏi đây rồi nói tiếp.
Trong mắt thiếu nữ áo tím đầy thần sắc sợ hãi.
Đáy hồ vô cùng tối, thân thể Diệp Phàm khẽ phát sáng, trông như một cái đèn sáng trong nước.
Lúc này xung quanh cái đồng điện còn lớn hơn một tòa thành nhỏ kia lại có năng lượng đặc biệt dao động, làm cho lòng hắn không yên.
Diệp Phàm dẫn thiếu nữ áo tím lui về phía sau, nhưng mạch nước lại bắt đầu lưu chuyển, ngay tường đổ phía sau có bảy tám cỗ Sáp Thi hiện lên, vô cùng quỷ dị.
- Mau hơn một chút nữa!
Nước mắt thiếu nữ áo tím gần tuôn ra, trông rất tội nghiệp, sắc mặt trắng bệch.
Diệp Phàm cũng không phải là người lỗ mãng, tất nhiên sẽ không mạo hiểm khi còn chưa biết tình cảnh nơi đây như thế nào. Hắn muốn nhảy lên thoát khỏi mặt nước.
Nhưng bỗng nhiên ở ngay trên mặt nước xuất hiện một cỗ khí tức phô thiên cái địa làm cho hai người phải kinh hãi, sau đó có một đám mây đen khổng lồ che khuất bầu trời chậm rãi thổi qua.
Diệp Phàm không thể nào thừa nhận được áp lực khổng lồ này, vòng sáng lưu chuyển ngoài cơ thể bị dập tắt trong nháy mắt, thiếu nữ áo tím suýt nữa hít thở không thông. Hai người bị một cỗ lực lượng cường đại đánh rơi xuống đáy hồ.
- Đó là cái gì?
Diệp Phàm rất kinh hãi, thần thức cường đại phát ra, nhưng lúc này không có tác dụng gì, giống như một tảng đá bị chìm trong đáy biển. Phía trên mặt nước có một mảng khí màu xám, trông như một con quái vật lớn đang bơi qua.
Hắn không cam lòng, vội vàng nhấc người thiếu nữ lên rồi bơi qua một hướng khác, sau đó tiếp tục nhảy lên. Nhưng cảnh tượng khi nãy lại phát sinh, mảnh khí màu xám phía trên bắt đầu tuôn ra ma khí kỳ dị, hình tượng như một tòa núi áp xuống.
Núi cao áp xuống làm cho người ta hít thở không được, cả thân thể Diệp Phàm dường như bị cự chùy Lôi Thần đập trúng, thân thể chấn động rồi rơi xuống phía dưới, không thể nào nhảy lên được nữa.
- Đó là vật gì? Là sinh vật sao?
Thần sắc hắn ngưng trọng, cảm giác thấy không ổn.
Thần lực thiếu nữ áo tím bị phong ấn, mà nãy giờ liên tục gặp uy áp kinh khủng như thế, nên lúc này đã bị hôn mê, đầu ngả vào trên người Diệp Phàm một cách vô lực.
- Tỉnh, tỉnh dậy.
Diệp Phàm vội vàng lay nàng tỉnh lại.
- Xong, chúng ta không thoát rồi.
Trên mặt thiếu nữ áo tím không có chút mái, đôi mắt to chỉ còn thần sắc sợ hãi, không còn linh động như lúc trước.
Bóng ma khổng lồ như thú hoang cổ đại thời khai tích trời đất, rộng lớn vô biên vô hạn che hết hồ nước phía trên. Cảm thấy không thể nào xông lên được, Diệp Phàm nghĩ muốn tìm mạch sông ngầm kia để theo đường cũ trở về, nhưng không ngờ lại không tìm thấy.
- Không cần tìm nữa, đó là dòng sông không nguồn, còn được gọi là Thông U Chi Hà(1). Một khi đã rời khỏi nó thì nó sẽ biến mất không một dấu vết, không thể nào tìm thấy.
Thiếu nữ áo tím khóc nức nở, bộ mặt như đưa đám.
Lúc này bốn phương đã bị chặn lại, không cách nào rời đi. Diệp Phàm biết điều này nên không thử nữa, cố gắng để tâm tình bình tĩnh lại, cẩn thận hỏi thăm:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Đây là chỗ nào? Thanh Đồng Tiên điện có lai lịch thế nào?
Thiếu nữ áo tím lộ vẻ sầu khổ, mắt to nháy động, nói:
- Hu hu...ta không muốn chết. Một người thông minh xinh đẹp, vô song tuyệt thế như ta, ta còn chưa tỏa thầ quang vô hạn, danh truyền Đông Hoang, tại sao lại chết ở đây cơ chứ?
- Đừng có tự sướng như vậy, mau nói lên.
Diệp Phàm không chịu nổi, gõ lên trán nàng một cái.
- Thanh Đồng Tiên điện chỉ xuất hiện trong sử cổ mấy lần, lai lịch thần bí, không ai biết được quá khứ của nó. Một khi tiến nhập vào, chắc chắn phải chết...
Thiếu nữ áo tím than thở.
- Chẳng lẽ phải chết ở đây thật ư?
Diệp Phàm bất an trong lòng.
- Nó là ngôi mộ cường giả tuyệt đỉnh. Mỗi lần xuất hiện đều chấn động Đông Hoang, nhân vật tuyệt đỉnh lao vào như thiêu thân xông vào lửa.
- Tại sao?
Diệp Phàm không hiểu được.
- Có truyền thuyết nói rằng Thanh Đồng Tiên điện do tiên nhân tạo nên, tồn tại qua nhiều năm tháng. Mà ở Đông Hoang hầu như không có ai thành tiên cả, nên những nhân vật đứng trên đỉnh con đường tiên đạo kia chắc chắn không cưỡng lại được hấp dẫn này.
Diệp Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, dường như lai lịch Thanh Đồng Tiên điện này rất lớn..
- Ngươi nói rõ hơn đi.
Sau khi qua cơn sợ hãi, tâm tình thiếu nữ áo tím đã ổn định hơn, nhưng vẻ mặt vẫn như đưa đám, nhíu mày lại, nói:
- Trước khi Thái Cổ hình thành, nó đã xuất hiện...
- Cổ xưa như vậy ư...
Diệp Phàm cả kinh trong lòng. Nếu nói như vậy, dường như Thanh Đồng Tiên điện đã đi qua hơn nửa sử cổ Đông Hoang rồi.
- Truyền thuyết nói rằng nó do tiên nhân tạo nên, nhưng không có căn cứ xác đáng. Tuy đã tồn tại qua nhiều năm tháng, nhưng nó mới xuất hiện bốn năm lần thôi, tuy nhiên lại mai táng rất nhiều nhân vật tuyệt đỉnh.
Theo như lời thiếu nữ áo tím nói, Thanh Đồng Tiên điện vô cùng thần bí. Mảnh di tích này luôn di động trong Đông Hoang, mỗi lần xuất hiện đều ở các khu vực khác nhau, trôi theo Thông U Chi Hà.
- Truyền thuyết chưa chắc là thật, nhất định có phương pháp xử lý.
Diệp Phàm cau mày suy tư, sau đó lại hỏi:
- Ngươi suy nghĩ cẩn thận lại xem, có quen điều gì hay không?
- Những thứ ta biết đều là nhờ đọc sách cổ, chỉ có vài điều thôi.
Nói tới đây, dường như thiếu nữ áo tím nhớ tới điều gì đó, nói:
- Dường như có một lần...
Thỉnh thoảng thiếu nữ áo tím nghe được một truyền thuyết., đó là: ở một thời đại cách đây rất lâu, lúc ấy Đông Hoang cực kỳ phồn thịnh, khi Thanh Đồng Tiên điện xuất hiện thì đã có rất nhiều nhân vật cái thế liên thủ lại, tìm được một cỗ thi hài.
- Nghe nói đó là thi thể tiên nhân...
Diệp Phàm giật mình:
- Thật sự có tiên?
Thiếu nữ áo tím lắc đầu, nói:
- Chuyện này không được sách cổ ghi lại, chỉ được truyền lưu trong truyền thuyết Đông Hoang thôi, không biết thật hay giả.
- Cỗ thi thể kia giờ ở đâu?
- Hình như...bị các Thánh Địa và thế gia Thái Cổ chia nhau rồi.
- Có chuyện như vậy ư...
Diệp Phàm khó có thể giữ bình tĩnh, không trách được gọi là Thanh Đồng Tiên điện, dường như có liên quan đến tiên nhân thật. Hắn thoáng nghĩ tới Cơ gia, nói:
- Nói như vậy, chẳng phải Cơ gia các ngươi cũng có một phần thi thể tiên nhân?
- Nghe nói cách đây rất lâu nhà ta từng có được một cánh tay tiên nhân, nhưng các trưởng lão trong tộc luôn phủ nhận. Dù sao ta cũng chưa nhìn thấy qua.
- Cho dù có thật, bọn họ cũng nhất định phủ nhận, không thể để một tiểu nha đầu này biết.
- Ê, tiểu đệ đệ không được nói như thế, ngươi có lớn hơn ta đâu?
Thiếu nữ áo tím bất mãn nhìn hắn.
Diệp Phàm cười hắc hắc, ngắt mũi nàng, nói:
- Lão nhân gia ta sống hơn vạn tuổi, tiểu nha đầu nhà ngươi sao so sánh được?
Cái đồng điện còn lớn hơn tòa thánh nhỏ này bị rỉ sét nhiều nơi, cho thấy đã tồn tại qua nhiều năm tháng. Diệp Phàm đi qua đi lại vài vòng, nhưng vẫn không dám vào bên trong.
Nó đã xuất hiện ở Đông Hoang mấy lần, mai táng rất nhiều nhân vật tuyệt đỉnh các thời đại, không thể nào hiểu được lai lịch chân chính của nó, chưa từng có người đi vào mà sống sót đi ra, điều này càng làm cho nó trở nên thần bí khó lường.
Diệp Phàm nhìn những Sáp Thi chung quanh, muốn tìm chút đầu mối từ đây.
- Những thi thể này rất có thể là các cường giả xa xưa...
Thiếu nữ áo tím không ngừng lắc lắc thân thể, nói:
- Buông ra, để cho ta đi tìm đầu mối.
Diệp Phàm không thể nào bình tĩnh được. Nếu như những Sáp Thi đó thật sự là các cường giả tuyệt đỉnh trong sử cổ, rất có thể tìm được trọng bảo của họ ở đây.
Nghĩ đến đây, hắn đi lại bóc lớp sáp trơn bóng trên một Sáp Thi ra, nhất thời có một thân thể con người rất sống động ở bên trong. Đây là một đạo cô, tướng mạo đẹp như hoa, giống như là đang ngủ say vậy, rất sinh động.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đạo cô sắc mặt hồng nhuận đã khô héo đi, sau đó huyết nhục bị hủy hoại hóa thành một cái khô lâu. Nước gợn rung chuyển làm bạch cốt nát bấy, không còn để lại gì.
- Đây là...
- Lực lượng thời gian thật đáng sợ, chỉ cần không phải là tiên, không ai có thể ngăn cản.
Thiếu nữ áo tím hơi kinh sợ, nói:
- Cổ thi thể này đã tồn tại qua nhiều năm tháng, nhưng vì được năng lượng thần bí bao bọc nên mới bảo tồn được cho đến hiện tại. Bây giờ ngươi lấy lớp sáp có chứa năng lượng thần bí đó đi, chắc chắn họ không thể trường tồn được nữa.
Diệp Phàm tiếp tục bóc lớp sáp mấy cỗ thi thể ra tiếp, mỗi lần bóc xong thì bên trong đều có cổ nhân trông rất sống động, nhưng chỉ trong nháy mắt, thi thể đó đã biến thành tro bụi, không còn lưu lại gì.
Hắn phát hiện gần đó có vài phế liệu, chắc đây là linh bảo cường đại của cổ nhân, nhưng bị lực lượng thời gian ma luyện nên đã hoàn toàn nát bấy.
- Đây là những người trước Thái Cổ, không biết qua bao nhiêu vạn năm rồi, không có cái gì có thể lưu lại...
Thiếu nữ áo tím lần nữa kêu lên:
- Buông ra, có thể ta tìm được đầu mối giá trị gì đó.
Diệp Phàm tiếp tục làm việc tương tự với mấy chục cỗ Sáp Thi nữa, nhưng kết quả đều giống nhau. Chỉ cần lộ ra bên ngoài, trong chốc lát sẽ biến thành bụi bay ngay.
Đúng lúc này Diệp Phàm cảm thấy có dao động kỳ dị từ cái đồng điện to lớn này truyền tới, hắn trầm giọng nói:
- Không tốt, chúng ta phải mau rời đi.
Hắn nhấc thiếu nữ áo tím xông về phía trước, muốn mạnh mẽ rời đi. Nhưng bỗng nhiên có một cỗ lực lượng khổng lồ đánh tới bọn họ.
- Á, chạy mau!
Thiếu nữ áo tím sợ hãi kêu lên, nàng phát hiện hai người đang bị đồng điện chút vào, sắp vào trong rồi.
Diệp Phàm giật mình. Khổ Hải bên trong cơ thể sôi trào, Mệnh Tuyền phun ra, thần lực bộc phát hết, nhưng vẫn không thể thoát khỏi lực hút. Dường như đồng điện có ma lực kỳ dị, hút lấy bọn họ vào trong.
Phịch!
Hai người rớt mạnh xuống đất, bọn họ đã vào trong đồng điện rồi. Đây là một không gian rất trống trãi, trông rất yên tĩnh và hỗn loạn, nhưng dường như không phải thế, cảm giác thật kỳ dị.
Diệp Phàm đưa mắt nhìn quanh, nhưng không tìm được cửa điện, giống như hắn đã đi tới một sa mạc không có sự sống, thời gian dường như cũng dừng lại ở đây, giống như là phút cuối của thế giới vậy.
- Ta không muốn chết đâu, một người phong hoa tuyệt đại xinh đẹp như ta còn chưa thành tiên ấy, tại sao lại chết ở đây...
- Ngươi có thể đừng tự sướng nữa được không?
Diệp Phàm thật thua nàng ở khoản này.
Sương mù nhàn nhạt lượn lờ, bên trong điện đâu đâu cũng là sương mù, trông không thấy cuối, giống như là thời kỳ khai tích trời đất.
Răng rắc.
Tiếng vang vỡ vụn truyền đến, thiếu nữ áo tím nhất thời sợ hãi kêu to, nói:
- Chân của ta dẫm phải cái gì ấy?
Trên mặt đất là một bộ hài cốt trắng hếu, bị vỡ vụn nhiều chỗ. Bộ hài cốt này gục ngay dưới chân thiếu nữ áo tím, chỉ cần đụng vào một chút là hóa thành cốt phấn ngay.
- Người này lúc còn sống chắc chắn rất cường đại, tuy không được năng lượng thần bí bao bọc nhưng xương khô vẫn giữ được đến nay.
Diệp Phàm rất giật mình, ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát.
Trên mặt đất có mấy chữ bằng máu, đỏ thẩm và mơ hồ. Bên trong mấy chữ ấy dường như có ẩn ý không nói nên lời, tựa như ngưng tụ toàn bộ tinh khí thần của cường giả này, gây cho người ta cảm giác rất đặc biệt. Diệp Phàm cảm thấy đây chính là những tâm tình mà người này muốn nhắn nhủ lại.
- Xin hỏi trời cao, thế gian này có tiên hay không?
Chỉ có mấy chữ như vậy, dường như tâm tình người này trước khi chết tràn đầy tiếc nuối và không cam lòng.
Có thể bảo lưu hài cốt của mình như vậy, người này tuyệt đối là đại cường giả ở vô tận năm tháng trước, nhưng đến lúc chết rồi mà lòng hắn vẫn mê mang, tâm trạng mất mác nên mới viết ra mấy lời chất vấn trời cao này.
------------------------
(1) Thông U Chi Hà: dòng sông chảy tới Cửu U/ địa ngục.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK