Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hàn Dịch Thủy, ngươi có ý gì?
Sắc mặt Ngô Thanh Phong trầm hẳn đi.

- Ta nghĩ ta đã nói rõ rồi.

Mái tóc Hàn Dịch Thủy trắng như tuyết, nước da trắng nõn, hai mắt rất nhỏ, đôi môi mỏng, thoạt nhìn gây cho người khác âm chí. Hắn khẽ bưng chén trà trên bàn đá lên, uống một hớp nhẹ rồi nói:
- Ngô trưởng lão, ngươi cần gì phải làm thế?

Ngô Thanh Phong đi tới trước mấy bước, trầm giọng nói:
- Hàn Dịch Thủy, ngươi đừng quá phận!

- Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Hắn chỉ là một người phàm nho nhỏ, nhưng lại dám tới Linh Khư Động Thiên ta đòi vũ khí, đó là di vật đệ tử Bàng Bác phái ta để lại, không có chút quan hệ với hắn.
Từ đầu tới cuối, Hàn Dịch Thủy không có chút sợ hãi nào, uống trà thơm, nhìn Diệp Phàm một cách lạnh lùng, nói:
- Mau rời đi, đây không phải là chỗ ngươi càn quấy.

Rầm!

Ngô Thanh Phong không nhịn được nữa, dùng chưởng đập nát cái bàn bằng đá, nói:
- Hàn Dịch Thủy, ngươi khinh người quá đáng. Nếu đã không nói đạo lý, chúng ta hãy dùng thực lực để nói chuyện.

Hai tên trưởng lão ngồi bên cạnh thấy sự việc căng thẳng, một người vội vàng hòa giải, nói:
- Hàn trưởng lão, ta thấy được rồi đáy. Không phải chỉ là vài món vũ khí bị hư thôi sao, không nghiên cứu được gì đâu, trả lại cho hài tử này đi.

Nhưng một người trưởng lão khác lại đứng về phía Hàn Dịch Thủy, nói:
- Lời này sai rồi, tuy mấy thanh vũ khí đó đã bị hư hao, nhưng rõ ràng bên trong vẫn có dấu hiệu cho thấy nó từng là vật do một đại nhân vật làm ra. Tuy đã bị hỏng, nhưng nếu cẩn thận nghiên cứu, có thể sẽ có thu hoạch.

Sắc mặt Hàn Dịch Thủy âm trầm, nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
- Ngươi thật sự muốn lấy lại mấy thứ đó?

- Đồ đạc của ta, tại sao ta không thể lấy?
Diệp Phàm không sợ hãi. Hắn cũng là tu sĩ cảnh giới Thần Kiều, căn bản không cần sợ Hàn Dịch Thủy.

- Ha ha...
Đột nhiên Hàn Dịch Thủy cười phá lên, nói:
- Được, can đảm lắm. Ngươi làm ta nhớ lại mình lúc còn trẻ, rất can đảm. Ta cũng không muốn làm khó ngươi. Đồng nhi, mau đem mấy thứ đo ra tay, còn nữa, cho hắn một ít châu báu.

Một người đồng tử cách đó không xa cung kính đáp lại, nhanh chóng biến mất ở chỗ sâu trong sơn cốc.

Lúc này Hàn Dịch Thủy cười cười, chắp tay với Ngô Thanh Phong, tỏ vẻ muốn nhận tội, nói:
- Ngươi cũng tính tình của ta, thấy vũ khí mới lạ là muốn nghiên cứu thấu triệt. Dù sao cũng khó nghiên cứu được gì, ta trả lại cho hắn là được rồi. Ta và ngươi đã quen nhau mấy chục năm, đừng nên nóng giận.

Thần sắc Ngô Thanh Phong trưởng lão dịu đi, ngồi xuống một tảng đá. Sau đó có một đồng tử mang đến một cái bàn bằng đá, dâng trà. Không khí căng thẳng khi nãy đã mất sạch.

Sau đó không lâu, một đồng tử mang đồng biển Đại Lôi Âm Tự, cổ đăng thanh đồng, tràng hạt xá lợi, Kim Cương xử tới. Ngoài ra còn có một chút quần áo, và vài bảo ngọc trân châu Hàn Dịch Thủy tặng cho.

- Đa tạ Hàn trưởng lão?
Diệp Phàm chắp tay.

- Ngô mỗ cáo từ vậy, ngày khác lại quấy rầy.
Ngô Thanh Phong đứng dậy, mang Diệp Phàm đi ra ngoài sơn cốc. Hai người trưởng lão kia cũng đứng dậy cáo từ.

Một người nam tử trẻ tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tán tuổi vào đình, cung kính nói:
- Sư phụ, không phải ngài nói mấy thứ vũ khí đó có lai lịch bất phàm sao? Sao còn đưa cho một người phàm?

- Chẳng lẽ ngươi muốn ta liều mạng với Ngô Thanh Phong?
Hàn trưởng lão trừng mắt nhìn hắn một cái, uống một hớp trà, thản nhiên nói:
- Nhưng ngươi nói cũng đúng, hắn chỉ là một người phàm.

- Ý sư phụ là...
Trong mắt nam tử trẻ tuổi xuất hiện hai luồng ánh sáng, nói:
- Con hiểu rồi, con sẽ giao cho Lý Vân và Lê Lâm đi làm chuyện này, sẽ không để lại dấu vết nào. Trưởng lão Ngô Thanh Phong nhất định không biết gì hết.

Hàn Dịch Thủy không nói gì, thần sắc rất bình thản, tiếp tục uống trà, ngồi trong đình xem những kỳ hoa dị thảo xung quanh.

Nam tử trẻ tuổi cung kính thi lễ một cái, sau đó xoay người rời đi. Nhưng không lâu sau, tên nam tử này vội vã trở về, đồng thời dẫn theo Lý Vân và Lê Lâm.

- Sư phụ, người phàm kia có vấn đề.

Hàn Dịch Thủy thấy khuôn mặt Lý Vân sưng lên, sắc mặt Lê Lâm tái nhợt thì cảm thấy được điều gì đó, hỏi:
- Các ngươi đã động thủ với hắn?

Sắc mặt Lý Vân và Lê Lâm đỏ bừng, rất xấu hổ, nói tóm gọn chuyện đã xảy ra trước đó không lâu.

Sau khi nghe xong, bỗng nhiên Hàn Dịch Thủy đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Chính hắn đã giết cháu ta!

- Là hắn giết sao?
Ba người bên cạnh lộ ra thần sắc giật mình.

- Ta đã tìm hiểu qua vài lần, điều duy nhất không hiểu chính là Vũ nhi đã ở chung một chỗ với mấy tu sĩ cảnh giới Thần Tuyền, mà người này chỉ là một người thường, tại sao lại có thực lực giết chết họ?
Hàn Dịch Thủy tung một chưởng đánh nát cái bàn đá bên cạnh, sắc mặt trầm xuống, nói:
- Bây giờ ta đã hiểu rồi, là hắn...nhất định là hắn!

Người nam tử trẻ tuổi bên cạnh lớn tiếng nói:
- Con đi giết hắn, báo thù cho Phi Vũ!

Lý Vân và Lê Lâm giật mình, bọn họ không thể nào ngờ rằng cái chết của Hàn Phi Vũ và bốn tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền năm xưa là do Diệp Phàm gây nên.

- Giết, nhất định phải giết hắn!
Sắc mặt Hàn Dịch Thủy phát lạnh, có chút dữ tợn dọa người.

- Tên tiểu tử này ẩn dấu sâu thật!
Lý Vân cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, Lê Lâm cũng rất khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt.

Hàn Dịch Thủy đi qua đi lại vài vòng, sau đó ngừng lại, nói với người nam nữ trẻ tuổi kia:
- Đi mời đại sư huynh của ngươi ra, rồi kêu những người khác nữa. Không cần cố kỵ gì cả, chỉ cần tiểu tử kia vừa ra khỏi Linh Khư Động Thiên thì lập tức đánh chết cho ta.

- Giết hắn thì cần gì kinh động đến đại sư huynh của con, con dẫn theo mấy người đi giết là được rồi.

Hàn trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:
- Người này một năm trước có thể chém giết tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền, còn người lại chưa đột phá vào cảnh giới Thần Kiều. Không có đại sư huynh ngươi ra mặt, ta khó an tâm.

- Thật đáng sợ như vậy sao?

- Ta cũng hi vọng người này chỉ là một người phàm mà thôi, nhưng thực tế người này lại không đơn giản chút nào. Nếu như không phải tuổi hắn quá nhỏ, thậm chí ta còn hoài nghi hắn đã đột phá vào cảnh giới Thần Kiều.

Nghe thấy lời này, ba người bên cạnh đều hít một ngụm khí lạnh.

Thần sắc Hàn Dịch Thủy thay đổi liên tục, cuối cùng ngẩng đầu lên, nói:
- Mời nhị sư tỷ của ngươi ra, nói nó không xuất quan nữa.

- Cái gì?
Nam tử trẻ tuổi bên cạnh vô cùng giật mình, nói:
- Đại sư huynh và nhị sư tỷ con đều là cường giả cảnh giới Thần Kiều. Chỉ là một người bình thường, đáng giá để hai người họ cùng xuất thủ sao?

- Để nàng và đại sư huynh ngươi đồng thời xuất thủ, có hai cường giả cảnh giới Thần Kiều trấn giữ, ta mới yên tâm. Không chỉ như thế, mười sư huynh đệ các ngươi cùng đi cho ta!
Sắc mặt Hàn Dịch Thủy u ám, thần sắc rất đáng sợ, nói:
- Vĩnh viễn không nên xem nhẹ đối thủ, sư tử vồ mồi cũng phải dùng toàn lực. Phải ra tay giết chết, không được để hắn chạy thoát.

- Mười đại đệ tử chúng ta cùng đi?
Nam tử trẻ tuổi bị chấn kinh thật rồi.

Hàn Dịch Thủy quét mắt nhìn hắn một cái, nam tử trẻ tuổi vội vàng khom người thi lễ, nhanh chóng đi mời các sư huynh sư tỷ của mình.

- Hai người các ngươi cũng đi để biết thêm đi.
Hàn Dịch Thủy nhìn qua Lý Vân và Lê Lâm mấy lần, thản nhiên nói.

Hai người này khúm núm tuân theo.

Không lâu sau có một nam tử chừng năm mươi tuổi, còn có một nữ tử hơn bốn mươi tuổi dẫn theo tám tên tu sĩ đã ngoài ba mươi tuổi đi tới ngoài đình, thi lễ với Hàn Dịch Thủy rồi cùng nói lớn:
- Bái kiến sư phụ!

- Các ngươi đã biết làm gì rồi chứ, ta hi vọng không thấy hắn còn sống nữa!
Sát khí Hàn trưởng lão bốc lên cao.

*****

Tại chỗ ở của Ngô Thanh Phong.

Lão nhân khuyên nhủ:
- Hài tử, bây giờ ngươi đừng đi, mấy ngày nữa ta sẽ đích thân đưa ngươi đi. Ngươi đi bây giờ, ta không yên lòng chút nào.

- Ngài không cần lo lắng cho ta, sẽ không có chuyện gì đâu.

- Ta cũng hi vọng không có chuyện gì, nhưng mà...
Ngô Thanh Phong lắc đầu, muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi.

Cuối cùng Diệp Phàm để lại một phong thư cho lão nhân, nhẹ nhàng rời khỏi.

Diệp Phàm đi bộ ra khỏi sơn môn Linh Khư Động Thiên. Hắn muốn rời khỏi Yến quốc.

- Dao Trì Thánh Địa, mỏ cổ Thái Sơ, Khương gia...
Tâm trí Diệp Phàm đã bay tới những vùng đất xa xôi.

Đột nhiên có mười hai đạo cầu vồng xông đến, nhanh chóng hiện ra trước mặt chặn đường đi của hắn.

- Lê Lâm, Lý Vân, hai người các ngươi tìm được trợ thủ rồi là muốn đối phó với ta thật sao?
Diệp Phàm bình tĩnh nhìn những người đó.

- Hai người bọn họ còn chưa có mặt mũi như vậy.
Nam tử trung niên khoảng năm mươi tuổi ở giữa nhìn hắn.

Diệp Phàm giống như nhớ tới gì đó, trong ánh mắt bắn ra hai đạo thần quang:
- Là Hàn Dịch Thủy cho các ngươi tới?

- Ngươi cũng không phải là thằng ngu!
Nữ tử bốn mươi tuổi bên cạnh cười lạnh, nói:
- Còn có di ngôn gì không, lưu lại rồi chúng ta đưa ngươi lên đường.

- Chỉ vì vài món vũ khí bị hư mà hắn lại phái người tới giết ta, quả thật rất âm độc!
Thần sắc Diệp Phàm thoáng cái phát lạnh.

- Không riêng gì mấy cái vũ khí đó, chỉ riêng việc ngươi giết Hàn Phi Vũ thì đã phải tính sổ rồi!

- Vốn ta định yên lặng rời khỏi nước Yến, nhưng xem ra...phải làm nên một hồi phong ba rồi.

- Ha ha ha...
Có không ít người trên bầu trời cười phá lên, nói:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai, đã gần chết đến nơi mà còn mộng mơ, thật là buồn cười!

- Thật không biết tại sao sư phụ lại bảo chúng ta đồng loạt xuất thủ, mười đại cao thủ vây giết một tên tiểu tử, thật là...

- Chỉ cần một đầu ngón tay của đại sư huynh hay nhị sư tỷ là giết chết hắn được rồi, cần gì phải phát động chúng binh như thế. Sư phụ đúng là làm chuyện nhỏ xé ra to mà .

- Hai tên cường giả cảnh giới Thần Kiều, tám tên tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền. Mười đại cao thủ tới truy sát ta, thật đúng là coi trọng ta mà.

Nói tới đây, Diệp Phàm nhìn về Lý Vân và Lê Lâm cách đó không xa, nói:
- Còn tính thiếu hai vị.

- Đừng nói gì nữa, mau giết chết. Người nào lấy mạng hắn đây?

Không có ai trong mười đại đệ tử Hàn Dịch Thủy coi trọng Diệp Phàm cả, hoàn toàn là kinh thường, căn bản không muốn đích thân động thủ.

- Lục sư đệ, mấy người các ngươi lên giết đi, xong rồi còn về nữa.

- Lê Lâm, Lý Vân, hai người các ngươi lên trợ trận.

Đôi nam nữ cảnh giới Thần Kiều phân phó như thế, bọn họ không muốn đích thân động thủ.

Ngay lúc này Diệp Phàm mở miệng nói:
- Hay là các ngươi cùng lên đi.

Nói tới đây, hắn chậm rãi bay lên trời.

- Quả nhiên không đơn giản! Sư phụ nói rất đúng, mọi người phải cẩn thận.
Một người trong đó nhắc nhở.

Hai người tu sĩ cảnh giới Thần Kiều vẫn không để ý, tiếp tục ra lệnh cho người khác, không hề có ý định tự mình xuất thủ.

Diệp Phàm đưa mắt nhìn mọi người, thở dài một hơi, nói:
- Ta thật không muốn giết người..

- Nói khoác mà không biết ngượng.

- Sắp chết đến nơi mà còn ăn nói ngông cuồng đến thế, không biết chữ chết viết thế nào ư?

Diệp Phàm thản nhiên cười, lắc đầu, khuyên nhủ:
- Hay là các ngươi trở về nói với Hàn Dịch Thủy là: nếu hắn muốn giết ta thì tự mình tới đi, cần gì để cho mười đại đệ tử của mình tới chịu chết như thế?

- Ngươi...
Ngay cả hai người tu sĩ cảnh giới Thần Kiều kia cũng phải tức giận, năng lượng mạnh mẽ từ trong cơ thể phát ra, chậm rãi đi tới phía trước. Hai người chuẩn bị lấy vũ khí ra, tự tay giết chết Diệp Phàm.

- Xem ra dù nói thế nào đi nữa, các ngươi cũng không rút lui. Đã như vậy, ta sẽ đưa các ngươi lên đường.
Diệp Phàm vẫn cười nói, nhưng khí chất đã dần thay đổi.

- Mau cùng ra tay giết chết hắn!
Hai gã tu sĩ cảnh giới Thần Kiều cảm thấy không ổn, lớn tiếng quát mọi người cùng xuất thủ.

- Chậm, không ai trong các ngươi thoát được cả!
Ngay lúc này, thần lực mênh mông từ trong người Diệp Phàm bùng phát, ngọn lửa màu vàng hừng hực thiêu đốt, cả người phát sáng như một mặt trời màu vàng chói chang, tiếng sóng biển và sấm sét liên tục phát ra.

Diệp Phàm lúc này trông như một vị thần được khoác thêm chiến giáp hoàng kim vây, tóc đen bay tán loạn, quanh thân có những tia chớp lượn lờ, thần quang vô tận khắp nơi.

Ầm!

Thân thể Diệp Phàm phát ra một cỗ năng lượng cường đại, hắn không đưa vũ khí ra mà chỉ dùng tay không xông về hai tên tu sĩ cảnh giới Thần Kiều. Thanh thế khủng bố như vậy nhất thời làm mọi người sợ hãi, tất cả đều xuất thủ toàn lực.

Hai tên tu sĩ cảnh giới Thần Kiều hoảng sợ, tên nam tử kia đưa ra một ma đao đỏ như máu, phá vỡ trường không, bộc phát ra huyết quang vô tận, giống như một dòng sông lớn đang tuôn trào, chém về Diệp Phàm.

Tay không Diệp Phàm đưa tới, màu da trong suốt, phát sáng rực rỡ, huyết nhục giống như được kim loại thần thiết đúc thành, tốc độ nhanh đến nỗi không thể tưởng được.

Một tiếng "keng" phát ra, một tay bắt lấy được ma đao đỏ như máu, nắm chặt trong tay rồi hai tay cùng nhau phát lực.

Keng.

Huyết quang bắn ra bốn phía bầu trời, hắn mạnh mẽ bẻ gãy vũ khí do tu sĩ cảnh giới Thần Kiều đưa ra, cả người tràn ngập ánh sáng màu vàng. Chỉ trong phút chốc đã vọt tới tung một quyền ra, ngay lập tức lưu lại một tàn ảnh màu vàng dài như sóng biển cao ngất trên không trung.

Ầm!

Tốc độ hắn quá nhanh, thân thể càng cường đại đến mức không thể tưởng được. Quả đấm màu vàng đó thoáng cái đã đánh nát tên nam tử cảnh giới Thần Kiều, máu tươi bắn tóe.

- Đại sư huynh!
Tất cả mọi người kinh hô, cảm thấy cả người lạnh như băng.

Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, không ai có thể ngăn cản. Thân thể Diệp Phàm quá sức cường đại, quả đấm màu vàng không thể ngăn cản, tốc độ và lực lượng không ai sánh nổi.

Xoẹt!

Nữ tử cảnh giới Thần Kiều kia tế ra một Ngân Giao tiễn, giống như là hai con giao long màu bạc hợp lại thành vậy, đâm tới cổ họng của Diệp Phàm.

Vào giờ khắc này, thân thể Diệp Phàm được ánh sáng màu vàng vây quanh, hai mắt phát sáng, thần lực mãnh liệt mênh mông, không cần tránh né mà trực tiếp tung quyền ra nghênh đón.

Ầm!

Giống như có một con sông lớn màu vàng đang cuồn cuộn chảy, hắn vừa tung quyền ra thì con sông này đã mãnh liệt ào tới. Quả đấm màu vàng trực tiếp đập vào Ngân Giao tiễn, tiếng vang đáng sợ phát ra, Ngân Giao tiễn thoáng cái đã nát vụn, hóa thành mười mấy khối rơi xuống đất.

Phịch!

Cùng lúc đó Diệp Phàm lại hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng, tiếp tục tung một quyền đánh nát nữ tử kia, thi thể bay tán loạn, văng ra tứ phương.

Tuyệt đối chấn kinh! Với chiến lực không gì sánh nổi, Diệp Phàm giống như một pho tượng chiến thần màu vàng, chỉ dùng tay không nhưng đã đánh bại được hai tên tu sĩ cảnh giới Thần Kiều.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, làm cho người khác không thể có phản ứng nào. Cho đến lúc này, những người khác mới tế vũ khí xông đến. Nhưng Diệp Phàm đã sớm bay lên trời cao, thân thể được bao phủ bởi ánh sáng màu vàng rực rỡ.

Hắn ăn hai quả Thánh dược, được thoát thai hoán cốt hai lần, thịt xác hầu như không có tỳ vết, trong suốt lấp lánh, có thể so với thần binh lợi khí, rất là cường đại. Lần này xuất thủ như vậy là hắn muốn xem thử huyết nhục thân thể mình rốt cuộc cường đại đến mức nào, quả nhiên kết quả làm cho hắn rất hài lòng.

Tất cả mọi người bị chấn kinh rồi. Hai tên tu sĩ cảnh giới Thần Kiều lại bị Diệp Phàm dùng tay không giết chết, bọn họ còn dám chiến đấu sao? Ai ai cũng thấy linh hồn của mình gần như muốn bay ra ngoài, vội vàng bay đi chạy trốn.

Diệp Phàm tế ra một mặt kính bằng đồng đỏ, xung quanh có sương mù màu tím lượn lờ. Chỉ trong phút chốc mặt kính đã phát ra ánh sáng ngọc chói mắt như ánh mặt trời, thần quang màu tím bắn ra bát phương.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Từng làn khói nhẹ nhàng toát ra, vô số thi thể rơi xuống mặt đất.

A...

Những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, không một người nào có thể bỏ chạy. Chênh lệch giữa cảnh giới Mệnh Tuyền và cảnh giới Thần Kiều giống như trời cao và vực sâu. Ngay cả hai tu sĩ cảnh giới Thần Kiều mà còn bị Diệp Phàm dùng tay không giết chết, huống chi là bọn họ, bọn họ căn bản không thể phản công chút nào.

Bao gồm cả Lê Lâm và Lý Vân, mười hai tên tu sĩ tới đây vây giết Diệp Phàm không ai còn sống cả.

- Bát Quái kính bằng đồng đỏ là vũ khí do tu sĩ có cảnh giới vượt xa Bỉ Ngạn luyện thành, quả nhiên không tầm thường.
Diệp Phàm tự nói rồi thu hồi Bát Quái kính lại, ngọn lửa màu vàng quanh người nhanh chóng biến mất, làn da trong suốt lấp lánh cũng trở lại như bình thường, khí thế cường đại được thu liễm hoàn toàn.

Một lần nữa hắn lại biến thành thiếu niên thanh tú, trông như một hài tử mới lớn vô hại.

- Hàn Dịch Thủy ngươi phái ra mười đại đệ tử, không thể nói là không cường đại. Nếu như là người khác, sợ rằng đã chết rồi, chỉ tiếc là gặp phải ta.
Diệp Phàm tự nói:
- Ngươi đã muốn giết ta thì ta cũng không cần cố kỵ nữa.

Diệp Phàm không do dự chút nào, nhanh chóng quay về sơn môn Linh Khư Động Thiên. Đệ tử thủ hộ sơn môn nhận ra hắn, nên không ngăn trở.

- Không gây chuyện thì ta cũng không gây chuyện! Ta vốn định lặng lẽ rời khỏi nước Yến, nhưng Hàn Dịch Thủy ngươi lại muốn giết ta. Tất cả đều là do ngươi!

*****

Lúc này tâm thần Hàn Dịch Thủy rất bất an, cảm giác có chuyện gì đó đã xảy ra. Đã lâu rồi, nhưng mấy tên đệ tử mình chưa trở lại, nhất thời có chút nôn nóng. Ngay lúc này, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, dường như trong sơn cốc xuất hiện một cỗ khí tức đặc biệt. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.

Chỉ thấy không biết từ lúc nào mà trước đình đã có thêm một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi, người này cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười rất tươi.

- Ngươi...
Hàn Dịch Thủy lui ra sau mấy bước, hắn biết chuyện không ổn rồi. Người thiếu niên trước mắt này không đơn giản chút nào, còn khó đối phó hơn những gì hắn đã tưởng tượng.

- Bọn họ đâu?
Hàn Dịch Thủy vẫn cố gắng hỏi.

- Ngươi nói mười đại đệ tử sao? Ta đưa bọn họ lên đường rồi.

- Ngươi...
Hàn Dịch Thủy tức giận, trán nổi đầy gân xanh.

Diệp Phàm cười rất tươi, nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi đoàn tụ với họ.

Vào lúc này, khí chất Diệp Phàm một lần nữa có biến hóa, giống như có một luồng ánh sáng màu vàng bao phủ thân thể hắn vậy, đồng thời vô số tia chớp hiện ra chung quanh, thần quang rực rỡ, năng lượng kinh khủng dao động phát ra.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK