Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đấu chiến thánh pháp của Khương thần vương không xuất hiện, ai dám tranh phong với Diêu Quang Thánh tử? Thậm chí, mọi người còn công nhận thực lực Diêu Quang Thánh tử bây giờ đã vượt qua Diêu Quang Thánh Chủ lúc trẻ.

Ở Đông Hoang hiện nay, cả Khương gia và Cơ gia đều có Thần thể, bọn họ được xem là người mạnh nhất trong ba bốn ngàn năm nữa.

Có thể nói việc sinh cùng một thời đại với Thánh thể là một nỗi bi ai với các tu sĩ khác, dù ngươi có là kỳ tài ngút trời, nhưng một khi đối chiến với Thần Vương đại thành, kết quả chỉ có thể là bại.

Nhưng mà, vào lúc này đây lại có nhiều người có ý nghĩ khác. Rất có thể Diêu Quang Thánh tử chính là một ngoại lệ, sợ rằng không có một người trẻ tuổi nào có thể che lấp ánh sáng của hắn, thậm chí cả Thần Vương cũng không thể.

Năm tên cường giả già lão chết ngay dưới chân hắn, hắn chỉ nhấc chân giơ tay mà đã đánh chết một lúc năm cường giả, đây là phong thái tuyệt mỹ đến mức nào chứ? Thật sự làm cho người ta khiếp sợ.

Trông hắn lúc này giống như một lò lửa thần thánh đứng sừng sững giữa không trung, toát ra khí thế muốn luyện hóa vạn vật trên thế gian. Tinh khí sinh mệnh của hắn dâng cao như thủy triều, mãnh liệt mênh mông như đại dương bao la, lực lượng sinh mệnh hùng hồn bao phủ cả đất trời làm cho nhiều người không thể nào chịu nổi, cả hồn - thần - phách đều bị luồng lực lượng sinh mệnh ấy đả thương.

Một động tác tùy ý của hắn đều phát ra thánh quang vô biên vô tận, mỗi một cái khoát tay đều có ánh sáng cuộn trào quét ra mười phương. Hắn giống như một vị Thần Vương giáng xuống thế gian, thánh quang tự nhiên phóng ra ngoài cơ thể, che lấp cả bầu trời!

- Diệp tiểu huynh đệ, đường làm quan của ngươi bây giờ rộng mở rồi!

Đám người Lý Hắc Thủy thấy Diệp Phàm, nhưng không đến đó chào hỏi, chỉ có thể âm thầm truyền âm.

- Bần đạo có gì tốt sao?
Diệp Phàm không hiểu được.

- Tên đạo sĩ mũi trâu nhà ngươi lừa dối trước mặt chúng ta. Nói thật, bây giờ ta lại phân vân rốt cuộc ngươi có phải là tên đạo sĩ thất đức kia không, sao ta cảm thấy ngươi còn xấu xa hơn hắn.
Lý Hắc Thủy lầm bầm.

- Lời ta nói tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, chánh nghĩa tỏa khắp nơi, sao ngươi lại chửi bới như thế?

Đồ Phi kêu lên:
- Tiểu Diệp tử này, ngươi thật là thất đức đó, tuổi còn nhỏ mà tâm đã đen hơn tên Lý Hắc Thủy này. Nếu sau này Diêu Hi biết người đó là ngươi, ta cũng không tưởng tượng nổi nàng ta sẽ như thế nào, nhưng ta lại rất muốn thấy khuôn mặt nàng ta lúc đó đấy.

Lý Hắc Thủy bất mãn, nói:
- Sao lại nói đen? Tâm ta rất thuần khiết, đừng lấy tên tiểu tử này khinh nhờn ta.

Sau đó hắn lại xoa xoa bàn tay, nói:
- Thật mong đợi a! Tiểu Diệp tử, ngươi phải không ngừng cố gắng, tiếp tục thông đồng với Diêu Quang Thánh nữ làm bậy, mặt dày đưa tình. Ta muốn nhìn thấy vẻ mặt nàng ta lúc biết tất cả, hắc hắc...

- Hai người các ngươi...thật không ra gì, bần đạo hư hỏng vậy sao? Ta cũng gặp may mà thôi, tất cả đều là vô tâm...

- Được rồi, là ngươi cố ý. Cũng đừng giải thích nữa, tiểu tử ngươi càng nói càng dối trá hơn đấy, nhưng các ca ca ta lại coi trọng ngươi.
Khương Hoài Nhân cũng truyền âm, nói:
- Làm trò ngay trước mặt hoàng tử Đại Hạ, dám cầm tay của tiểu ni cô, ngươi rất có tiền đồ đó, cũng rất quyết đoán. Sau này sẽ không có chuyện xấu nào không dám làm, thật không hổ danh là thiên tài của mấy người như chúng ta.

- Nhiệm vụ của ngươi bây giờ là phải giả thành một người bạn tốt lâu năm của Diêu Quang Thánh nữ, chúng ta sẽ cố gắng hợp tác với ngươi.
Liễu Khấu cười quái dị, nói.

- Thế nào là người bạn tốt lâu năm?

- Tất nhiên là ngươi thông đồng với nàng, nhưng không nên bị sắc đẹp làm mê hoặc. Ngươi cứ ẩn mình cho tốt, đến thời điểm thích hợp lại cho họ một đòn bất ngờ, chúng ta sẽ cố gắng phối hợp. Chúc các ngươi thông đồng thành gian.

....

Diệp Phàm cũng không tránh xa ra, mà tùy ý đứng chung với mấy người này. Dĩ nhiên bọn họ không nói chuyện to với nhau, chỉ âm thầm truyền âm.

Xem bề ngoài thì bọn họ có quen biết nhau, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác không thân lắm. Đồng thời, Diệp Phàm cũng thân thiện chào hỏi những người chung quanh, làm như đã quen thuộc từ lâu.

- Ngươi yên tâm đi, bọn họ sẽ không điều tra được chúng ta đâu. Chúng ta đã sớm sắp xếp xong xuôi, người ngoài nhìn vào chỉ biết chúng ta quen biết sơ sơ mà thôi.
Ngô Trung Thiên âm thầm truyền âm.

- Được rồi, chúng ta đi đi!

Đám người Đồ Phi và Lý Hắc Thủy chắp tay chào một cái, rồi bay nhanh rời đi.

Vào lúc này, Diêu Quang Thánh tử đang cất bước đi đến đám đông, cứ một bước chân là vầng hào quang trên đầu hắn lại rực sáng chiếu rọi bốn hướng. Mà ở ngay sau đầu hắn còn có một vòng tròn sáng như ngọc chuyển động liên tục, làm cho hắn nổi bật lên như một vị thần.

Ngô Trung Thiên chưa rời đi ngay, hắn đứng đó nhìn Diêu Quang Thánh tử một hồi lâu, cuối cùng rời đi mà không nói lời nào.

Diêu Quang Thánh tử cười to lên một tiếng, gật gật đầu rồi hóa thành một đạo ánh sáng bay thẳng về cổ thành Côn Vân, lưu lại trong hư không một vệt sáng màu vàng rực rỡ.

- Đấu chiến thánh pháp trong Cửu Bí.
Diệp Phàm tự nói, rồi bước đi xa.

Đám đông cũng dần dần tản đi.

Cửu Bí chính là bí pháp vô thượng, mỗi một loại bí pháp đại biểu cho sự cực hạn của một loại lĩnh vực. Diệp Phàm đã có hai loại trong tay, và đều nắm giữ được ý nghĩa thâm sâu ẩn giấu bên trong.

Hắn tin mình trong tương lai có thể tung hoành cả thiên hạ, hai loại bí pháp đó chính là chỗ dựa to lớn của hắn.

Diệp Phàm tương đối hài lòng với chuyến đi tới cổ thành Côn Vân này, bởi vì hắn đã có cơ hội được tiến vào Dao Trì Thánh Địa.

Lúc này hắn đang cấp tốc quay trở về phái Thanh Hà.

Nguyên nhân làm hắn không tiến vào Dao Trì Thánh Địa ngay là vì, lỡ như thuật pháp "cải thiên hoán địa" chỉ giấu diếm được các truyền nhân Thánh Địa, mà không qua mặt được mắt tiên của Dao Trì Thánh Mẫu thì hắn sẽ bị lộ sơ hở ngay, hậu quả lúc đó thật không thể tưởng tượng nổi.

Dĩ nhiên hắn cũng không có nhiều thời gian để kéo dài, cần phải giải quyết vấn đề này ngay lập tức. Thời gian của hắn lúc này thật sự rất cấp bách, không thể trì hoãn thêm nữa.

Phái Thanh Hà vẫn không khác gì so với lúc trước: núi xanh nước biếc, xung quanh mười tám ngọn núi có sương mù bao phủ, những dòng suối mát chảy quanh, cảnh đẹp làm tâm trí người nhìn thấy rất thoải mái.

Diệp Phàm hóa thành hình dạng thật của mình, rồi bước vào bên trong phái Thanh Hà.

Nhìn thấy thiếu niên ma vương trở lại, tâm tình những người trong phái Thanh Hà rất phức tạp.

- Bốn nhà Ly Hỏa giáo, phái Lạc Hà, Thất Tinh các, Huyền Nguyệt động chưa tới tấn công sao?

- Dù chưa tấn công, nhưng có rất nhiều người thần bí thường xuyên lui tới. Bọn họ rất muốn chiếm lấy phái Thanh Hà rồi.
Trưởng lão phái Thanh Hà đáp.

Diệp Phàm cười lạnh, nói:
- Các ngươi tạm thời thối lui khỏi phái Thanh Hà, hai mươi ngày sau hãy quay lại. Lúc đó ta đã giải quyết xong mọi vấn đề.

- Cái này...phải rời khỏi phái Thanh Hà sao?

- Đi đi, ta chỉ sợ bọn họ đã biết được mọi chuyện, lúc đó sẽ tiến công thật đó. Nếu như các ngươi còn chần chừ không đi, kết quả cuối cùng sẽ là diệt môn.
Diệp Phàm xoay người lại, nói:
- Ta khộng nói các ngươi bỏ qua phái Thanh Hà, mà hãy tạm thời ẩn nhẫn tránh lui.

Thật ra hắn có thể nhờ đám người Ngô Trung Thiên, Đồ Phi trực tiếp tiêu diệt bốn môn phía kia, nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì hắn không muốn để người ngoài chú ý quá nhiều.

Mấy tên tiểu thổ phỉ đó chính là mấy nhân vật phong vân ở Bắc vực, cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhòm ngó tới bọn họ. Lỡ như có người lần theo bọn họ tìm tới hắn, lúc đó đúng là tự hắn hại hắn.

Sau khi đuổi tất cả mọi người đi, Diệp Phàm cũng rời khỏi phái Thanh Hà, kiếm một nơi bế quan.

Một ngàn sáu trăm cân nguyên đã đủ cho Diệp Phàm đột phá được cảnh giới đầu tiên của bí cảnh Đạo Cung.

Hắn tìm được một ngọn núi đá cách phái Thanh Hà khoảng trăm dặm, rồi tạo một động phủ bế quan trong đó.

Đã qua nửa tháng, Diệp Phàm vẫn đang bế quan.

Thần tàng tại tim càng lúc càng nóng cháy hơn, giống như một đóa liên hoa chưa nở đang diễn sinh ra từng đạo tinh khí, nhưng nó vẫn chưa lột xác thành một vị thần.

Điều này làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên, đã luyện hóa hơn ngàn cân nguyên rồi, sao còn chưa biến hóa đây?

Nhưng trong quá trình này, hắn cảm thấy thân thể mình cường đại hơn. Vầng mặt trời trong thân thể hắn chuyển động liên tục, chậm rãi nâng lên rồi hạ xuống, một vòng tuần hoàn một vòng, thiêu đốt tiên thiên chi tinh.

Hậu thiên chi tinh tẩm bổ, không ngừng xông tới dung nhập vào thần tàng ở trái tim này, giúp cho vầng mặt trời đó càng lúc càng sáng tỏ hơn, giống như đã hoàn toàn trở thành mặt trời thực thụ.

Cơ thể Diệp Phàm phát ra tiếng động ù ù, hắn cảm thấy được biển rộng mênh mông, thấy được cảnh mặt trời lặn xuống, thấy được cảnh tượng sóng gầm, thấy được rất nhiều sinh cơ vô hạn đang được tạo nên, vô số đạo lực đang lưu chuyển.

"Ầm"

Giống như mặt trời ban trưa!

Thần tàng tại tim bay lên huyền phù ngay giữa hư không trong thế giới cơ thể con người, giống như là một mặt trời ngay giữa trưa vậy, vô số khí tức tràn ngập ra!

Diệp Phàm biết hắn đã đột phá cảnh giới thứ nhất của bí cảnh Đạo Cung rồi. Nhưng cách thức hắn lột xác lại hoàn toàn khác với những người khác, thần tàng ở tại trái tim không biến hóa thành một vị thần có ngũ quan và thân thể như những người khác, mà vẫn giữ nguyên hình thức mặt trời như ban đầu kia.

Thần tàng ở ngay tim đã đạt đến trạng thái viên mãn!

Mặc dù không có vị thần xuất hiện, nhưng Diệp Phàm không cảm thấy mất mác. Thật ra, hắn cũng không hi vọng thần tàng của mình hóa thành một vị thần, cứ như vậy là hợp với ý hắn nhất.

Hắn cũng không hiểu tại sao vị thần không hóa hình ra, nhưng lại cảm thấy thân thể mình rất cường đại. Thậm chí hắn còn có cảm giác chỉ cần mình giậm chân một cái là cả sơn hà sẽ bị nứt tan.

- Ta cần cảm giác như vậy, không nên biến hóa ra cái mà những người khác gọi là vị thần. Vị thần ẩn giấu ở tim chính là như thế, hóa thành mặt trời cho ta sử dụng.

Trong cơ thể hắn có những ngọn lửa lao ra bên ngoài, đó là Tiên thiên chi tinh, được Hậu thiên chi tinh thúc đẩy ra ngoài. Lúc này, trông Diệp Phàm như được trùng sinh lại từ trong đống lửa, y phục bị thiêu đốt sạch sẽ, cơ thể phát sáng lấp lánh tràn đầy lực lượng thần bí.

Cho đến một lúc sau, Tiên thiên chi tinh mới biến mất, lui vào trong cơ thể hắn.

Tại thế giới trong cơ thể, sương mù dày dặc có ở khắp nơi.

Diệp Phàm đi vào vị trí thần tàng thứ hai, đường đi tới giống như là bậc thang lên trên trời vậy. Sau khi thành công vượt qua được bậc thang đó, hắn sẽ đến tới thế giới của tiên.

Thực lực cảnh giới thứ hai của bí cảnh Đạo Cung mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với cảnh giới thứ nhất, chính là một kênh rạch ngang trời không thể vượt qua.

Cái mặt trời kia vẫn huyền phù trên đỉnh đầu của hắn, chiếu sáng con đường ở phía trước.

Không lâu sau, Diệp Phàm liền cảm giác được một luồng khí tức rất bén nhọn. Hắn đã tìm được thần tàng tại phổi, cũng chính là thuộc tính kim trong ngũ hành!

Hắn cảm giác được sức sống mạnh mẽ!

Thần tàng tại phổi vận chuyển tinh - khí - thần đến khắp nơi trong cơ thể và cả da lông ở bên ngoài, lấy chất dinh dưỡng để nuôi ngũ tạng lục phủ, tứ chi bách hải, da lông bên ngoài, tác dụng của vị thần này thực sự rất quan trọng!

Trước người Diệp Phàm bây giờ còn khoảng trăm cân nguyên, hắn ngồi yên đó không ngừng luyện hóa. Toàn bộ nguyên khí cuồn cuộn được đưa vào trong thể nội, rồi hợp lại chảy đến vị trí thần tàng tại phổi.

Toàn bộ nguồn khí đều thuộc về phổi!

Một hít một thở, tương thông với khí trời!

Đây là những nội dung căn bản rất quan trọng được nhiều cổ kinh ghi lại. Sau khi thành công tiến vào cảnh giới này, Diệp Phàm có cảm giác lỗ chân lông toàn thân mình đều mở rộng ra, giống như đã tương liên với đất trời, việc hấp thu tinh khí thiên địa cũng nhanh hơn rất nhiều.

- Này...quả nhiên là một cảnh giới hoàn toàn khác!

Diệp Phàm cả kinh.

Bởi vì sau khi quan sát sự biến hóa này, hắn phát hiện tốc độ tu luyện tăng lên rất nhiều. Nếu như có thể liên tục hấp thu tinh khí trời đất như thế, thực lực của hắn sẽ tăng lên nhanh chóng.

Vào ngày thứ mười tám, tinh khí toàn thân Diệp Phàm mênh mông, từng đạo long khí không ngừng được sinh ra rồi chạy ra khỏi cơ thể, giống như hoàng đạo long khí của hoàng tử Đại Hạ vậy.

"Ầm"

Toàn thân Diệp Phàm phát sáng rực rỡ, rồi hắn phá vỡ động đá lao ra bên ngoài. Hắn bước một bước lên tận không trung, đôi mắt bắn ra hai đạo ánh sáng rực rỡ sắc bén.

Tuy thuật pháp "cải thiên hoán địa" còn chưa đạt đến cảnh giới thay đổi địa thế sông núi, nhưng sau khi thực lực hắn tăng lên như vậy, thuật pháp này cũng đạt đến một cảnh giới viên mãn.

- Có thể tiến vào Dao Trì Thánh Địa rồi...

Diệp Phàm mặc một bộ y phục Đạo gia vào, rồi cất bước trong hư không. Hắn thi triển bộ pháp của lão điên, không lâu sau đã quay trở về phái Thanh Hà.

Phái Thanh Hà vẫn còn ở đấy, nhưng đáng tiếc là có rất nhiều ban công đền đài đã sụp xuống, nhiều loại cây thuốc cũng bị rút ra, thậm chí còn có rất nhiều vách đá bị khoét lấy ra, chỉ vì phía trên có khắc một chút tâm pháp.

Ngoài ra, Diệp Phàm còn nhìn thấy mấy thi thể, đây là những đệ tử phái Thanh Hà. Bởi vì bọn họ không chạy trốn, nên đã chết oan chết uổng.

Một mặt bên của ngọn núi cao nhất phái Thanh Hà cũng bị chặt đứt rồi, sau đó bị người nào đó chở đi.

Diệp Phàm biết mặt bên ngọn núi đó có khắc những lĩnh ngộ các đời chưởng môn phái Thanh Hà, có thể nói đó là bảo tàng trân quý đối với bốn môn phái kia.

- Thật là sạch sẽ đấy..

Diệp Phàm mai táng thi thể mấy tên đệ tử phái Thanh Hà kia, sau đó xoay người bước tới thác nước phía trước.

- Ngươi là đạo sĩ phương nào? Sao dám tới đây dò xét?

Bỗng nhiên truyền nhân của Huyền Nguyệt động - Lý Du Nhiên đi ra ngoài, hắn vừa đi vừa phe phẩy cái quạt trong tay.

Đại đệ tử chưởng giáo Ly Hỏa giáo - Đỗ Thành Côn cũng đi. Ngoài ra, còn có đệ tử của Thất Tinh các và phái Lạc Hà.

Diệp Phàm đã sớm biết được bọn họ ở đây, chẳng qua không có tự mình nói ra thôi. Cả bốn truyền nhân của bốn phái này đều bị hắn tát cho mấy tát.

- Ly Hỏa giáo, phái Lạc Hà, Thất Tinh các, Huyền Nguyệt động...muốn tha cho các ngươi cũng không phải là việc dễ dó.
Hắn lắc đầu, nói.

- Nói khoác không biết ngượng!
Lý Du Nhiên cười lạnh.

Đỗ Thành Côn cũng hơi tự phụ, nói:
- Ngươi cũng là đạo sĩ, chắc là cá mè một lứa với tên đạo sĩ mập kia, hôm nay đừng hòng rời đi.

Bọn họ không lo lắng chút nào, bởi vì họ đã sớm biết được mọi chuyện xảy ra ở phái Thanh Hà này. Hơn nữa, thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động còn đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi phía sau họ.

Ngoài ra, còn có thái thượng chưởng giáo đã quy ẩn nhiều năm của Ly Hỏa giáo cũng đang đứng trong một thác nước tại một ngọn núi khác ở phái Thanh Hà. Cho dù thác nước chảy mạnh xuống, nhưng lại không có một hạt nước dính vào thân thể hắn.

- Các ngươi mai phục ở đây là muốn đánh chết ta sao?
Diệp Phàm nhìn qua mọi người ở đây, nở nụ cười lạnh rồi nói:
- Xem ra ta rất có duyên với Vô Thủy Đại Đế, nếu không phải nhờ các ngươi, chỉ sợ ta còn không tìm được di tích của hắn.

- Ngươi đang nói cái gì? Vô Thủy Đại Đế là ai?
Lão nhân ở dưới thác nước bỗng nhiên mở mắt, nói.

- Các ngươi là người sinh sống ở Bắc vực, chẳng lẽ chưa nghe đến Vô Thủy Đại Đế?
Diệp Phàm hỏi.

Hắn muốn thông qua những người này để biết thêm tin tức về Vô Thủy Đại Đế, mặc dù hắn biết không có nhiều hi vọng.

- Ngươi đang kéo dài thời gian sao?
Đỗ Thành Côn châm chọc, nói:
- Sao ở Bắc vực có một người như vậy? Lại dám lấy danh xưng Đại Đế đặt cho mình, khẩu khí cũng lớn lắm!

- Ta đang nói chuyện với trưởng bối của ngươi, chớ có xen vào!
Diệp Phàm nhìn hắn một cái.

- Tiểu đạo sĩ nhà ngươi miệng còn hôi sữa mẹ, cũng dám nói chuyện như vậy với ta?

Đỗ Thành Côn là đại đệ tử chưởng giáo Ly Hỏa môn, tính tình cao ngạo. Nay bị một tiểu đạo sĩ mười mấy tuổi khinh thường, hắn rất tức giận.

- Chết đã đến nơi rồi mà còn giả ngây giả dại...

Lý Du Nhiên mở quạt giấy ra, rồi đi thẳng về phía trước.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo lên đánh bay hai người ra đằng xa, thậm chí còn không quay đầu nhìn hai người này một cái. Hắn vẫn đưa mắt nhìn về lão già ở dưới thác nước, và thái thượng động chủ của Huyền Nguyệt động.

- Ở Bắc vực này, Khương gia đã từng có một vị Đại Đế, Dao Trì Thánh Địa cũng có một vị Hoàng Mẫu, nhưng đó đã là chuyện xưa từ trước Hoang Cổ rồi, ít nhất đã qua mười mấy vạn năm, thậm chí là hai mươi mấy vạn năm.
Thái thượng giáo chủ Ly Hỏa giáo cau mày.

- Vô Thủy Đại Đế...có người như vậy sao?

Đôi mắt của thái thượng động chủ Huyền Nguyệt động vẫn nhắm, lão ta ngồi xếp bằng trên một tảng đá ở đỉnh núi.

Diệp Phàm bình thản cười một tiếng, nói:
- Các ngươi không biết cũng không sao, chính ta sẽ tự đi tìm hiểu!


Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK