Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sương mù màu máu đỏ phiêu động trong rừng rậm, làm cho mũi người ta phải hít vào thở ra liên tục. Trong các bụi gai, dưới nhánh cây cổ, hoặc trong các khối đá, vô số thi thể ngang dọc khắp nơi, có người thì thân thể bị xuyên thủng, hoặc bị xé nát...tất cả đều chết không nhắm mắt.

Một khu rừng lớn như vậy, nhưng lại lặng im không có âm thanh, giống như vùng đất chết. Lời tiên đoán của lão điên đã thành sự thật, hài cốt như núi, tất cả mọi người đã chết, máu đỏ thấm nhuộm cả mặt đất.

- Đã chết...đều chết hết...nó lại tới nữa...
Hai mắt của lão điên vô thần, nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm nói.

- Ngài nói sai rồi, ít nhất hai người chúng ta còn sống.
Diệp Phàm vẫn rất sợ hãi. Trước đó không lâu, chính hắn đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng mười mấy con dị thú tàn sát tu sĩ, hoàn toàn là hành hạ đến chết, không ai có thể ngăn cản.

Vào giây phút đó, Diệp Phàm cũng cho rằng mình sẽ chết đi, đến trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia còn không chịu nổi một kích cơ mà. Nhưng điều làm hắn không ngờ là khi lão điên ngơ ngác đó đi đến đâu, thì những con dị thú cường đại kia lại tránh xa lão ta ra.

- Hu hu hu...
Lão điên khóc rống lên, lệ rơi đầy trên gò má, đưa mắt nhìn qua mái tóc trắng xóa của mình.

- Ngài nghĩ thoáng chút đi, đã qua hơn sáu nghìn năm rồi, còn có điều gì mà nghĩ không ra vậy...

Lão điên ngửa mặt lên trời khóc, đấm ngực dậm chân, sau đó bắt đầu đi đi lại lại trong rừng như một u linh. Từ đầu đến cuối hoàn toàn không để ý đến Diệp Phàm, chìm đắm vào trong thế giới của chính mình.

Diệp Phàm theo sát bên cạnh, e sợ những dị thú kia sẽ phủ xuống. Lão điên hồn phách thất lạc này cuối cùng đi lên một ngọn núi đá, sững sờ nhìn về phương hướng cấm địa Thái Cổ. Cả nửa ngày mà không nhúc nhích, trông như một pho tượng vậy.

Hắn đứng ở đó suốt một đêm, hai mí mắt không hề nháy xuống. Cho đến khi những tia sáng đầu tiên của bình minh chiếu vào mặt, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

- Gặp rồi lại chia tay, ta đi. Đi đây, sau này sẽ về thăm ngươi lại...
Lão điên khóc lớn ba tiếng rồi cười khúc khích, đi xuống chân núi.

Khi lão điên đó sải bước đi, Diệp Phàm giật mình lên. Bởi vì hắn phát hiện bước đi của lão điên này thực chất là công phu súc địa thành thốn* trong truyền thuyết, nếu như không phải Diệp Phàm vẫn luôn nắm lấy tay hắn, sợ rằng đã bị vứt lại đằng sau từ lâu.

- Đạo văn!
Vào giờ khắc này, Diệp Phàm thất kinh rồi! Mỗi một dấu chân của lão điên này không tầm thường, dường như bên trong có ẩn chứa một Đạo văn thần bí, toát lên quy tắc của thiên địa.

Sự rung động trong lòng hắn đã lên đến cực điểm. Thành tựu của lão điên này làm người ta khó có thể tưởng tượng được, một cái giơ tay nhấc chân lại có quy tắc của thiên địa, tùy tiện điểm một cái là lưu lại Đạo văn, cũng không biết cảnh giới người này cao đến mức nào.

- Theo truyền thuyết, Đạo văn là những điều Đại Năng thời cổ hiểu được về tự nhiên, sau đó khắc hạ nét vẽ xuống, đó là truyền thừa tinh thần của bọn hắn. Lão điên này lại có thể tùy tiện vẽ lên Đạo văn như thế, thật quá kinh khủng, chắc chắn có thể so sánh với các Đại Năng kia. Khó trách các dị thú có thể đánh chết trưởng lão Thánh Địa hay Khương gia đều sợ hắn như sợ ôn thần.
Diệp Phàm tự nói trong lòng, vội tập trung toàn bộ tinh thần ghi nhớ những Đạo văn trên mặt đất.

Sự tập trung của hắn dường như cô đọng trên người lão điên, cúi đầu chăm chú nhìn từng cái dấu chân. Nhưng những Đạo văn kia chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất, như chưa bao giờ xuất hiện cả.

Ở dưới núi có không ít tu sĩ đang nhìn vào khu rừng nguyên thủy, nhưng không ai dám đi vào thăm dò cả. Những người này tương đối cẩn thận, cảm giác bên trong đang có chuyện đáng sợ xảy ra.

Cũng may hôm qua bọn họ lựa chọn đứng ở bên ngoài, không đi vào bên trong, nên đã tránh thoát được một kiếp nạn. Nếu không, số lượng hài cốt bên trong sẽ tăng lên không ít.

Diệp Phàm nhìn về phía sau một cái, lòng cũng hơi sợ. Chỉ có hắn và lão điên đi ra, dù là ai thì lòng cũng khó bình tĩnh được.

Lão điên vung ống tay áo rách nát lên, nhất thời đẩy Diệp Phàm ra xa vài thước. Hiển nhiên lão điên này muốn rời đi.

- Lão nhân gia xin dừng bước, vãn bối tình nguyện đi theo ngài lắng nghe lời dạy dỗ.
Diệp Phàm vội vàng đuổi theo.

Lão điên này dường như đã thanh tỉnh lại một chút, nhìn hắn vài lần rồi hỏi:
- Ngươi là ai?

- Ta...

- Ta là người vốn không nên tồn tại ở thế gian này, chẳng lẽ ngươi cũng muốn theo ta hóa thành một nấm mồ sao?
Vừa nói xong, lão điên liền vung tay áo lên, biến mất không thấy nữa.

Diệp Phàm đứng yên tại chỗ trong chốc lát, rồi theo đường vòng rời khỏi khu rừng này.

Sau khi trở về, Diệp Phàm thấy mấy người Cử Giai Hoa, Vương Tử Văn, Lâm Giai và Lý Tiểu Mạn đang đứng bên cạnh các sư phụ, sư trưởng của bọn họ, không có xâm nhập vào bên trong.

Không lâu sau có tin tức truyền ra, làm cho thiên hạ phải sợ hãi, chấn động cả Đông Hoang.

- Gần cấm địa Thái Cổ có Đại Năng yêu tộc gần xuất thế, có rất nhiều dị thú kinh khủng thủ hộ. Người tự ý đi vào không thể giữ được mạng sống, nơi đó còn nguy hiểm hơn ngôi mộ Yêu Đế, giống như một Tu La địa ngục cướp lấy tính mạng người khác.

Lời nói này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, làm cho tu sĩ Nhân tộc ở Đông Hoang không thể giữ bình tĩnh. Có người còn nói rằng, hai năm trước có một trái tim từ ngôi mộ Yêu Đế bay ra ngoài, được một Đại Năng Yêu tộc kế thừa, một vị Yêu Đế mới sắp xuất hiện tại Đông Hoang.

Nửa tháng sau, Diêu Quang Thánh Địa và Khương gia một lần nữa cho cường giả đi tới khu vực ngoài núi. Tương truyền lần này có các đại nhân vật như một vị thái thượng trưởng lão của Diêu Quang Thánh Địa và một vị đệ đệ gia chủ Khương gia cùng nhau tới, ngôi trấn nhỏ này lại trở thành nơi phong vân tế hội.

Diệp Phàm không rời đi, vẫn ở lại ngoài núi. Hắn không muốn từ bỏ, hắn muốn đợi cho sự việc bình tĩnh lại, rồi tìm biện pháp xâm nhập.

Qua hơn mười ngày nữa, mỗi ngày đều có một cường giả xâm nhập vào bên trong tìm kiếm, nhưng tất cả đều là có đi mà không có về. Cho đến khi đại nhân vật Khương gia và thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa tự mình động thủ, mọi người mới cảm thấy có chút hi vọng.

Qua một ngày một đêm, hai vị đại nhân vật sắc mặt trắng bệch lui ra. Thêm một tin tức chấn kinh truyền ra khắp Đông Hoang, hai vị đại nhân vật cố gắng dùng thần thông nhìn về đằng xa hơn trăm dặm, thấy được một hình ảnh rung động: tại phương hướng vực sâu của cấm địa Thái Cỗ xuất hiện một cái quan tài to lớn đồng xanh.

Những dị thú cường đại kia dường như muốn xông vào cấm địa để lấy quan tài to lớn đồng xanh đi, nên đã tạm thời phong tỏa khu vực ngoại bộ.

Sau khi Diệp Phàm biết được tin tức này, hắn càng run sợ hơn bất cứ ai. Có lẽ không ai hiểu chuyện gì, nhưng chính hắn lại hiểu rất rõ.
- Không phải đã rơi xuống vực sâu rồi sao? Sao có thể xuất hiện lại...

Nủa tháng sau, lại có tin tức truyền đến. Các dị thú cường đại kia rốt cuộc đã động thủ, nhưng tất cả đều thảm bại, có bảy con dị thú đi vào, nhưng không có một con sống đi ra.

Cuối cùng những dị thú cường đại kia không bao vây cấm địa Thái Cổ nữa, tự mình tản đi.

Cả Đông Hoang sôi trào lên, việc trong cấm địa Thái Cổ xuất hiện một quan tài to lớn đồng xanh đã kinh động toàn bộ đại nhân vật, nhưng không có Thánh Địa hay thế gia Thái Cổ nào có hành động gì cả. Việc Đại Năng kinh khủng của Yêu tộc cũng phải quay đầu trở về đã làm cho các đại nhân vật tỉnh ngủ hẳn.

Cho đến một tháng sau, ba siêu cấp thế lực lớn: Diêu Quang Thánh Địa, Cơ gia, Khương gia liên thủ với nhau, một lần nữa xâm nhập vào cấm địa.

Lần này có không ít tu sĩ tới, nhưng phần lớn đều vì xem náo nhiệt, chứ không có người nào dám xâm nhập vào cả.

- Diệp Phàm, là ngươi...

Ở bên ngoài núi, một nữ tử mỹ lệ lộ ra thần sắc kinh ngạc. Thân hình nàng thon dài, đường cong hiện rõ, dáng vẻ thướt tha mềm mại, có thể nói là có thân thể hấp dẫn lòng người, khuôn mặt như tiên tử. Cặp mắt của nàng hơi nhêch lên, hiện rõ khí tức tà dị, làm cho nàng có một khí chất mê người khác lạ, rất dễ hấp dẫn mọi người.

- Lâm Giai!
Diệp Phàm cũng hơi kinh hãi, không ngờ bị Lâm Giai phát hiện ra.

Thật ra hắn đã biết mấy người Lâm Giai vẫn ở trong trấn nhỏ đó, lần này ba nhà liên thủ cũng có gọi bọn họ lại, chắc là để hỏi gì đó.

Cách đó không xa, mấy tên kỵ sĩ cường đại nghe tiếng, lập tức cỡi ngựa xông đến.

- Hắn là bằng hữu của ta, đừng nên hiểu lầm.
Lâm Giai vội vàng hô. Các kỵ sĩ nghe thế thì dừng lại ở xa.

- Bọn họ là...
Diệp Phàm hỏi.

- Bọn là người của Diêu Quang Thánh Địa, ta cùng với Cử Giai Hoa, Vương Tử Văn, Lý Tiểu Mạn khi đi ra ngoài đều có người thủ hộ...
Nói tới đây, Lâm Giai lắc đầu, nói:
- Đều là chuyện của giới tu hành, ngươi không hiểu đâu. Hiện nay giới tu hành ở Đông Hoang rất loạn.

Nàng nhìn sang Diệp Phàm, hỏi:
- Tại sao ngươi ở chỗ này, ba năm nay ngươi thế nào?

Diệp Phàm cười cười, nói:
- Ta rất khỏe, mọi việc cũng thuận lợi.

- Nếu có khó khăn gì, cứ nói cho ta biết. Có lẽ ta sẽ giúp được ngươi.

- Tạm thời vẫn không có gì. Đúng rồi, ta chúc mừng Lâm bà bà đã khôi phục tuổi thanh xuân, trở nên xinh đẹp như xưa.

- Ngươi còn chọc?
Lâm Giai liếc hắn một cái, rồi cười quyến rũ, nói:
- Xem ra ba năm nay ngươi sống cũng tốt, không như những gì ta tưởng tượng.

Nói tới đây, nàng thở dài một hơi, nói:
- Thời gian trôi nhanh a, đã ba năm rồi, thật sự rất nhớ thời gian trước kia.

- Có lẽ ngày nào đó chúng ta có thể quay về...

- Hi vọng hầu như không có...
Nói tới đây, dường như Lâm Giai nhớ ra gì đó, thấp giọng nói:
- Sau này có phiền toái gì, cứ đến Yên Hà Động Thiên tìm ta. Còn bây giờ, nhanh chóng đi đi.

- Tại sao?

- Bất đắc dĩ lắm ta mới trở lại nơi này, nếu như những người đó biết ngươi đã ăn Thánh quả...có thể ngươi sẽ gặp phiền toái. Ngươi mau rời đi!

Diệp Phàm không nói thêm cái gì, gật đầu:
- Ngươi bảo trọng!

Nhưng phiền toái vẫn tìm tới. Mới qua một khắc đồng hồ, Diệp Phàm đã bị mười người kỵ sĩ bao quanh lại, cầm đầu là một lão kỵ sĩ làm cho Diệp Phàm rất kiêng kỵ. Hắn không có thử đột phá vòng vây, bởi vì hắn cảm nhận được sự dao động năng lượng kinh khủng của lão kỵ sĩ này, nếu như có động tác gì, chắc chắn đối phương sẽ ra tay.

- Ta biết vì sao các ngươi đến, được rồi, ta đi với các ngươi.
Diệp Phàm rất bình tĩnh.

Cuối cùng Diệp Phàm bị mang về trấn nhỏ, nhưng không nhìn thấy đám người Lâm Giai, Cử Giai Hoa, Lý Tiểu Mạn và Vương Tử Văn.

Người của Diêu Quang Thánh Địa biết hắn từng ăn Thánh quả, nên bắt hắn giả trang làm một kỵ sĩ, để đến thời khắc mấu chốt sẽ lợi dụng hắn lấy Thánh dược.

- Với thể chất hiện nay, chắc chắn ngươi sẽ chống được lời nguyền ở đó. Nếu như lấy được Thánh dược, Thánh Địa sẽ không bạc đãi ngươi.

- Ta hiểu.
Diệp Phàm gật đầu, nhưng lại cười lạnh trong lòng. Đến lúc tiến vào cấm địa Thái Cổ, còn chưa biết ai lợi dụng ai đâu.

Năm ngày sau, Diêu Quang Thánh Địa, Khương gia, Cơ gia lần nữa xâm nhập vào. Diệp Phàm từ xa nhìn thấy bốn người Lâm Giai, nhưng bọn họ lại "bị mang" đến.

Nhưng mà lúc này Diệp Phàm đang cưỡi dị thú, người mặc áo giáp nên những người kia không thể nhận ra hắn.

Bởi vì lần này không có dị thú ngăn trở, nên ba đội nhân mã đều thuận lợi tìm tới lằn ranh của cấm địa Thái Cổ.

Mấy cỗ thần xa đều dừng ở trên bầu trời, không đi tới nữa. Mấy vị đại nhân vật ở bên ngoài chuẩn bị tiếp viện, bọn họ không dám tiến sâu hơn. Bởi vì lực lượng của cấm địa Thái Cổ có tác dụng nhất với các cường giả siêu cấp, thậm chí còn có thể biến họ thành người phàm.

Một lần nữa tiến vào cấm địa Thái Cổ, Diệp Phàm có chút kích động. Có lẽ cơ duyên có một không hai sắp đến với hắn, nhưng hắn đang tự hỏi vì sao cái quan tài to lớn đồng xanh kia có thể thoát khỏi vực sâu, rồi hiện ra tại Thánh sơn?

- Phải lấy cho bằng được Thánh dược!
Âm thanh mấy vị đại nhân vật vừa phát ra, các cỗ thần xa lập tức phát ra ánh sáng nhấp nháy, bắt đầu chuyển động.

--------------------------
Súc thốn thành địa: Một công phu cước bộ, khi đi có thể rút ngắn khoảng cách mặt đất lại, kiểu như đi một bước thì đã hiện ra xa.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK