Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọn lửa màu bạc lóe lên, không ngừng từ dưới đất xông ra, tản ra ánh sáng ôn hòa. Sau đó có một cỗ linh lực dao động, từ từ tràn vào trong dược đỉnh.

Cả gian phòng đá đều có ánh sáng trắng noãn đang lưu chuyển, giống như sương mù nhàn nhạt lượn lờ vậy. Lúc nhìn qua trong giống như động phủ của tiên nhân, tiên khí dày đặc.

Thật ra, ngọn lửa mang tên "hỏa sát" này không giống các ngọn lửa khác, tuy nhiệt độ không cao, nhưng bên trong lại ẩn chứa một loại linh lực đặc biệt có thể giúp hòa tan các loại linh dược, ngưng tụ tinh hoa tính mệnh, biến thành linh đan.

Ngọn lửa màu bạc bùng cháy, dược đỉnh màu xanh bị linh khí màu trắng bao phủ lại, dường như còn có tánh mạng bên trong, vì có cảm giác các hoa văn ở trên dược đỉnh đang chậm rãi chuyển động.

Hàn trưởng lão lẳng lặng ngồi ở một bên, nhắm hai mắt lại, bảo vệ dược đỉnh, thân thể khô héo không có chút cử động nào.

Còn Diệp Phàm đang bị phong bế trong dược đỉnh lúc này chỉ có một cảm giác duy nhất, đau nhức. Tứ chi bị thương, lồng ngực cũng bị đâm xuyên qua, máu tươi chảy xuống, năm vết thương đều nặng, hắn có cảm giác rất yếu. Nhưng đúng như Hàn trưởng lão đã nói, hắn không cần phải lo cho tính mạng mình trong một thời gian ngắn, vì thân thể hắn đang được ngâm trong nước thuốc xanh biếc. Hắn có cảm giác vết thương mình đã tốt hơn, máu cũng ngừng chảy.

Ngay lúc này, nhiệt độ bên trong dược đỉnh càng lúc càng nóng hơn, trên bề mặt nước thuốc đã xuất hiện không ít bọt khí, nhiêt độ đang tăng cao. Nước thuốc còn chưa đụng tới cằm của Diệp Phàm, nên hắn không thể uống hay nếm thử được. Hắn muốn cử động, nhưng vì thân thể đã bị Hàn trưởng lão phong bế, nên rất khó nhúc nhích.

- Chết như vậy quá oan uổng, ta không cam lòng a..

Rầm rầm!

Hắn cố gắng đưa miệng mình tới mực nước thuốc ở ngay dưới cằm, bắt đầu uống lấy uống để. Hiện tại chỉ có miệng còn khả năng hoạt động, nếu như tay có thể cử động, nhất định hắn sẽ bắt lấy bụi Cửu Diệp Phượng Hoàng thảo đang tỏa linh quang xanh biếc cách đó không xa, cho vào trong mồm nhai nuốt.

Bởi vì mất máu quá nhiều, nên ý thức Diệp Phàm đã có chút mơ hồ, hắn cắn môi, nói:
- Ta không thể chết được!

Hắn mất máu rất nhiều, nếu như là người khác thì đã sớm chết. Tuy nhờ có nước thuốc ngâm thân thể nên vết thương không chảy máu nữa, nhưng hắn vẫn không chịu được, thần trí đã có chút mơ hồ ( Nửa hôn mê, nửa tỉnh).

- Không thể hôn mê hoàn toàn...nếu không, ta sẽ chết...
Diệp Phàm hoảng hốt, hắn đang cố gắng duy trì trạng thái hiện tại.

Trong trạng thái hoảng hốt này, có rất nhiều người quen và sự việc khẽ hiện lên trong trái tim và trí óc của hắn: cha mẹ đầu tóc bạc trắng đang gọi hắn về nhà; Phụng Tử lập gia đình, người anh họ này dặn hắn phải tham dự hôn lễ; cô em gái mười tám tuổi thi đậu đại học, xòe tay đòi quà hắn; mấy tên bạn thân đang đứng trước cửa trách móc sao hắn biến mất lâu như thế...

Người thân, bằng hữu...tất cả lần lượt hiện ra trong đầu Diệp Phàm. Rất nhiều người lớn tiếng hô lên, vẫy tay đón hắn. Hắn rất muốn đi tới trước những người đó, đưa tay chào lại, nhưng dù chạy nhanh đến đâu đi nữa, hắn vẫn không thể tới gần bọn họ được.

Sau đó, những người ở thế giới này và những việc đã xảy ra lại hiện lên trong trái tim hắn: Bàng Bác yêu khí ngất trời đang giãy dụa trong đau khổ; tiểu Đình Đình khóc ròng ở Khương gia; Hàn trưởng lão dữ tợn cười lạnh...

Thậm chí cả thân ảnh Lý Tiểu Mạn cũng thoáng hiện lên, từ cách nhìn ở trên cao cho đến thần thái lạnh nhạt nói cho hắn biết tiên phàm là hai thế giới khác nhau, không nên mơ ước những ảo tưởng không thực tế, cố gắng làm một phàm nhân.

- Ta không thể chết được...ta phải về nhà...còn rất nhiều người thân và bằng hữu đang đợi ta...
Ý thức Diệp Phàm mơ hồ, giọng nói đã không còn lưu loát.

Bỗng nhiên Hàn trưởng lão ở ngay trước dược đỉnh mở to hai mắt ra, nói:
- Từ từ hưởng thụ cảm giác tử vong đi!

Ngay lúc này, linh lực do ngọn lửa màu bạc dưới dược đỉnh tỏa ra càng lúc càng nhiều, ngọn lửa màu bạc cháy bùng lên, dần dần bao phủ cả dược đỉnh màu xanh.

Trong dược đỉnh, trên bề mặt chất dịch ( nước thuốc) màu xanh đã xuất hiện rất nhiều bọt khí, Diệp Phàm bị vây quanh lại. Đồng thời, khắp nơi trong dược đỉnh còn có một luồng ánh sáng màu bạc chuyển động, đó là linh lực đặc biệt của "hỏa sát".

Ngay lúc Diệp Phàm gần như mất ý thức đi, bỗng nhiên ngay tim của hắn xuất hiện một dòng nước nhỏ, mấy trăm chữ cổ theo đó chảy xuôi qua, bảo vệ tâm thần của hắn, giúp hắn từ từ hồi phục.

Diệp Phàm dần dần tỉnh táo lại, cả kinh trong lòng. Lần trước bị kỵ sĩ Khương gia đả thương nặng, khi hắn lâm vào hôn mê thì những chữ cổ này đã giúp hắn tỉnh lại, lần này cũng như thế.

Nhiệt độ lúc này trong dược đỉnh đã lên rất cao, chất dịch màu xanh sôi trào dữ dội. Nhưng Diệp Phàm không còn cách nào khác, chỉ còn cách cắn răng kiên nhẫn.

Ngay lúc này, hắn cảm thấy có một sự biến hóa kỳ diệu. Từng tia ánh sáng màu bạc không ngừng tràn vào thân thể của hắn, sau đó di chuyển trong máu thịt, giống như có tính mạng riêng vậy.

Đó chính là linh lực đặc biệt có khả năng hòa tan chất dịch, ngưng tụ tinh hoa tính mệnh, tế luyện linh đan của "hỏa sát", nhưng lúc này lại trở thành linh dược của Diệp Phàm. Nó không ngừng di chuyển trong thân thể đã bị phong ấn của Diệp Phàm, tinh hoa tính mệnh đang bị giam cầm được giải thoát, lực lượng phong ấn do Hàn trưởng lão thi triển từ từ buông lỏng.

Đến lúc này, cảm giác của Diệp Phàm là vừa mừng vừa sợ. Hắn phát hiện mình đã thoát khỏi trói buộc, có thể cử động! Dù Hàn trưởng lão có nghĩ thế nào, chắc chắn cũng không ngờ rằng linh lực đặc biệt của "hỏa sát" có thể khai phá phong ấn của hắn.

Nhưng chất dịch trong dược đỉnh càng lúc càng sôi trào, Diệp Phàm cảm thấy da thịt mình bắt đầu có dấu hiệu bị tróc ra, rất đau nhức. Hắn vội vàng vận chuyển huyền pháp được ghi lại trong "Đạo kinh", một lượng lớn tinh khí tính mệnh từ bên trong Khổ Hải tràn ra chảy về tứ chi bách hải. Chỉ một lát sau, quanh thân thể hắn xuất hiện một vòng sáng màu trắng, chặn chất dịch đang sôi trào chạm vào da.

Diệp Phàm yên lặng bất động, lẳng lặng ngồi đó, không ngừng vận chuyển huyền pháp "Đạo kinh" hấp thu một lượng lớn tinh khí tính mệnh trong dược đỉnh để điều trị thân thể của mình.

Nửa canh giờ sau, Diệp Phàm mở hai mắt. Ngay trước mắt hắn bây giờ xuất hiện hai đạo ánh sáng, hắn tiện đường vươn tay ra bắt lấy hạt sen do Ô Ngọc Thần liên kết xuất ra.

Hạt sen to lớn như trứng chim bồ câu, toàn thân trong suốt giống như ngọc được mài tạo thành, ánh sáng lóe lên tỏa ra sương mù lượn lờ. Diệp Phàm mới chỉ đưa tay cầm một chút thôi, nhưng ánh sáng do hạt sen tỏa ra đã tỏa khắp tay hắn.

Linh dược trân quý như vậy không thể nào bị luyện hóa ngay trong thời gian ngắn được, nếu không, Hàn trưởng lão cũng không cần đến bảy ngày bảy đêm để luyện hóa nó.

Diệp Phàm đưa hạt sen vào trong miệng, chậm rãi cắn nát rồi từ từ nuốt xuống. Trong miệng cuả hắn giống như có vô số mảnh vụn thần ngọc lấp lánh vậy, tinh khí tính mệnh cường đại ở khắp bốn phía, miệng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trông như đang ngậm thần vật.

Dường như Hàn trưởng lão ở bên cạnh dược đỉnh nghe được âm thanh gì đó, khẽ nhếch miệng cười nói:
- Không thể kiên trì nữa rồi sao? Bị ngâm ở trong chất dịch sôi trào, nhiệt độ lên cao như thế sẽ làm cho da thịt bị tróc ra, đau đớn vô cùng.

Hàn trưởng lão không có chút cảm giác thương hại hay gì cả, hắn lại nhắm hai mắt, yên lặng ngồi đó.

Bên trong dược đỉnh màu xanh, sắc mặt Diệp Phàm không chút thay đổi, miệng chậm rãi chuyển động, hạt sen bị cắn nát đi rồi được hắn nuốt xuống. Sau đó hắn lại nhắm hai mắt, bắt đầu vận chuyển huyền pháp "Đạo kinh", thân thể bên ngoài nhất thời sáng bóng lên.

Khoảng một canh giờ sau, đột nhiên Khổ Hải của Diệp Phàm phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, toàn bộ khí huyết đã được hồi phục, tinh khí dồi dào. Cùng một thời gian, Khổ Hải màu vàng bắt đầu lớn dần lên, sắp phát ra những tiếng vang to, xuất hiện dị tượng đáng sợ!

Diệp Phàm dùng đại nghị lực áp chế, ngăn cản Khổ Hải lớn lên. Đồng thời, hắn cố ý làm ra mấy tiếng động "keng keng", để cho Hàn trưởng lão chú ý, khiến lão ta phải mở ra nắp đỉnh, mà bản thân hắn đã chuẩn bị Kim Thư sẵn, chuẩn bị tung một chiêu lôi đình.

- Tiếng vang gì vậy? Sao giống như là bọt nước đang sôi sục lên?
Hàn trưởng lão mở mắt ra, có chút kinh ngạc, lẩm bẩm:
- Trước khi linh đan cực phẩm xuất thế, đều có dị tượng xuất hiện kèm theo. Chẳng lẽ ta không chỉ luyện đan thành công, mà còn tế luyện ra được linh đan cực phẩm?

Diệp Phàm cắn chặt răng, hắn cầu khẩn trong lòng, hi vọng Hàn trưởng lão mau chóng mở nắp đỉnh ra. Nhưng khi nghe Hàn trưởng lão lẩm bẩm như thế, hắn không thể làm gì khác là triệt hồi một bộ phận lực lượng, cố gắng làm ra tiếng sóng đang đánh vào dược đỉnh.

- Đúng là tiếng sóng...
Hàn trưởng lão lộ vẻ kích động, nói:
- Hiện tượng này đã từng xuất hiện khi tiên nhân luyện đan, nghe nói âm thanh lớn đến nỗi đinh tai nhức óc, giống như biển rộng mênh mông đang vỗ sóng vào bờ. Chẳng lẽ ta đã luyện được tiên đan rồi?

"Ông bà nhà ngươi!", Diệp Phàm hận không thể mắng to được. Hàn trưởng lão không hề có ý định mở nắp đỉnh ra, kế hoạch dùng Kim Thư ra chiêu của hắn cũng bị phá bỏ.

Ầm ầm!

Động tĩnh do Diệp Phàm phát ra càng lúc càng lớn, từng tiếng vang lớn phát ra. Ánh sáng màu vàng quanh thân hắn tỏa ánh sáng rực rỡ, Khổ Hải từ từ lớn lên.

- Người xưa thật không gạt ta!
Hàn trưởng lão ở bên ngoài liên tục cảm thán, nói:
- Hàn mỗ luyện đan cả đời, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được dị tượng này. Đây nhất định là một lò luyện đan tốt!

Diệp Phàm cũng không kiên trì được nữa, không có cách nào áp chế được tinh khí đang cuồng bạo trong Khổ Hải. Vào giờ khắc này, Khổ Hải màu vàng tạo ra những cơn sóng dữ dội, liên tục làm loạn.

Trong phút chốc, thần quang tỏa sáng rực rỡ, sóng to vạn trượng, bọt khí ngập trời, đinh tai nhức óc. Giống như đang có thiên quân vạn mã đang phi đại, nếu có vật cản trên đường, sợ rằng bọn họ có thể phá tan tất cả, không gì cản nổi.

Bên trong Khổ Hải còn phát ra tiếng sấm sét ù ù, từng tia chớp xé rách cả hư không. Tất cả đều diễn ra ngay trên Khổ Hải, thanh thế kinh người.

Vào lúc này, phải nói là tinh thần Diệp Phàm vô cùng khẩn trương. Kim Thư đã lóe lên, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra ngoài cơ thể để ra chiêu cả.

Nhưng tinh thần Hàn trưởng lão ở bên ngoài lại hoàn toàn ngược lại, người này đã sớm kích động, nói to lên:
- Người xưa thật không gạt ta...truyền thuyết dĩ nhiên là thật!

Hắn đứng lên, đi tới đi lui chung quanh dược đỉnh màu xanh, gần như muốn khua tay múa chân.
- Có âm thanh sóng biển, có tiếng sấm...hoàn toàn đúng với những gì sách cổ ghi lại. Đây là dấu hiệu trước khi linh đan cực phẩm được luyện thành!

Diệp Phàm cũng không biết nên giận hay nên cười, đã chuẩn bị cẩn thận, muốn một kích giết chết. Nhưng lão già họ Hàn này lại không chịu mở nắp đỉnh, còn tự nghĩ ra một lý do để thuyết phục bản thân nữa chứ.

"Ông bà nhà ngươi!", Diệp Phàm thầm mắng một câu, bắt đầu tĩnh tâm lại, chuyên chú mở rộng Khổ Hải màu vàng.

- Người xưa thật không gạt ta...
Hàn trưởng lão rất kích động, tay chân cử động liên tục.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK