Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm tình Diệp Phàm lúc này vô cùng bình tĩnh, cố gắng để cho cơ thể và tinh thần của mình đạt đến trạng thái tốt nhất để lúc nào cũng có thể tung ra một chiêu sát thủ. Trong Khổ Hải của hắn, Kim Thư đang phát ra những tia sáng rất kỳ dị.

Hàn trưởng lão tự nhận mình được trời cao chiếu cố, nên tâm tình rất kích động. Đưa tay phải run rẩy ra, hắn bắt lấy nắp đỉnh, dùng sức mở. Hắn đang nghĩ đến việc một lò linh đan cực phẩm sắp hiện ra, tất nhiên sẽ phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, thần quang bắn ra bốn phía.

Quả nhiên kim quang chói mắt, sáng chói dị thường, đồng thời còn có một luồng sáng bay tới Hàn trưởng lão. Mới đầu hắn còn tưởng đó là do linh đan cực phẩm thông linh, tự động chạy ra khỏi dược đỉnh. Nhưng chỉ trong phút chốc, sắc mặt hắn đã trắng bệch, tâm tình như từ thiên đường rớt thắng xuống địa ngục vậy.

Ở đó làm gì có linh đan cực phẩm nào, rõ ràng là một mảnh kim loại mỏng đang chém tới cổ hắn. Ở bên trong dược đỉnh còn có một thiếu niên mi thanh mục tú, người thiếu niên này không có chút tổn hao gì, căn bản không bị luyện thành đan dược, hai mắt không chớp nhìn về hắn liên tục.

- Không tốt!
Cả người Hàn trưởng lão đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi kêu to, hắn muốn bay nhanh rời đi. Nhưng tất cả đã chậm, kim quang đã nhanh như chớp bay đến, "phốc" một tiếng cắt cổ họng của hắn.

Máu tươi phun ra, từ thân thể truyền đến một cảm giác đau nhức làm cho đầu óc của Hàn trưởng lão hôn mê, toàn bộ cảnh vật trước mắt biến thành màu đen. Hai tay hắn theo bản năng đưa về phía sau, rồi ngã quỵ trong vũng máu.

Tờ giấy màu vàng kia vô cùng lợi hại, trong chớp mắt đã cắt ngang cổ của Hàn trưởng lão, chỉ còn có một lớp da mỏng dính với nhau, máu tươi không ngừng chảy ra!

Nhưng dù sao Hàn trưởng lão cũng là một tu sĩ cường đại, tuy sinh cơ không ngừng mất, có thể chết đi bất cứ lúc nào, nhưng bên trong cơ thể từ lâu đã có một cỗ lực lượng khổng lồ tích tồn lại. Ngay cả khi cổ bị cắt ngang, hắn vẫn chưa chết ngay. Hắn đưa tay phải lên đỉnh đầu để ép chặt đầu của mình xuống, muốn tìm cách kéo dài thời gian để chữa trị.

Cùng lúc đó, Khổ Hải của hắn phát ra ánh sáng chói mắt, thần tuyền cuồn cuộn cung cấp sinh cơ. Ngay sau đó có vài thanh kiếm gỗ bay ra đánh tới Diệp Phàm.

Diệp Phàm cả kinh trong lòng. Cảnh giới khác nhau một bậc, quả nhiên như chênh lệch giữa trởi với đất, không có cách nào vượt qua cả! Nếu như không phải hắn ẩn nhẫn, đến lúc cuối cùng mới đánh ra công kích bén nhọn như vậy, sợ rằng không có cách nào giết chết Hàn trưởng lão được.

Hắn nhanh nhẹn như hổ báo, nhảy một phát lên, sau đó trốn ra đằng sau dược đỉnh, khống chế Kim Thư chém tới.

Dù sao Hàn trưởng lão đã bị thương nặng, khó có thể thoát khỏi cái chết. Mấy thanh kiếm gỗ lúc đầu còn phát sáng dữ dội, kiếm khí bén nhọn, nhưng chỉ không lâu sau, ánh sáng đã ảm đạm đi, mấy thanh kiếm gỗ lung lay đung đưa, sắp rơi xuống.

Keng keng!

Trang giấy màu vàng kia còn sắc bén hơn cả thần thiết, phát ra ánh sáng chói mắt như là ánh sáng mặt trời. Chỉ trong phút chốc nó đã chặn toàn bộ mấy thanh kiếm gỗ đó lại, tạo ra những âm thanh leng keng, rồi chém đứt đoạn toàn bộ!

Diệp Phàm không dám khinh thường chút nào. Hắn khu sử Kim Thư hóa thành một đạo cầu vồng, giống như vầng trăng sáng phá vỡ màn đêm tăm tối vậy, bộc phát ra một cỗ năng lượng kinh khủng, xông về bụng của Hàn trưởng lão.

Trong ánh sáng mỹ lệ ấy, máu tươi bỗng nhiên phun ra. Một tiếng "phốc" vang lên, Khổ Hải của Hàn trưởng lão trong nháy mắt bị nứt vỡ, thân thể bị đánh bay ra xa đập mạnh vào trong vách đá trong gian phòng, làm lưu lại một ấn ký hình người bằng máu, máu tươi chảy ra khắp người.

Sau đó Kim Thư hóa thành một đạo ánh sáng như dải ngân hà xẹt qua bầu trời cao, trở về trong bụng của Diệp Phàm.

Lúc này Hàn trưởng lão chưa chết hẳn, cánh tay phải của hắn vẫn giữ chặt đầu của mình, không để nó rơi xuống. Chỉ điều này thôi đã cho thấy sức sống của tu sĩ có cảnh giới vượt xa cảnh giới Khổ Hải thật là đáng sợ, người bình thường không thể nào đối phố nổi.

Diệp Phàm thầm lau mồ hôi lạnh đi, nếu không phải hắn yên lặng ẩn nhẫn đến bảy ngày, không dám có cử động nào, thì sợ rằng không có cách nào chém chết Hàn trưởng lão rồi.

Hai mắt Hàn trưởng lão bây giờ tràn đầy lửa giận, không có cách nào tiếp nhận được sự thật này cả! Linh đan cực phẩm mà hắn trông chờ không có, ngược lại đó còn là lưỡi hái tử thần. Điều này làm cho hắn không cách nào tiếp nhận được, thoáng cái đã từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, cảm giác khó chịu này làm cho hắn muốn nổi điên.

- Ách...a...ngươi...
Cổ họng của Hàn trưởng lão đã bị cắt rách, khóe miệng tràn đầy máu nên khó nói được lời gì, ánh mắt mở to ra nhìn Diệp Phàm trừng trừng.

- Tại...tại sao...
Sau một lúc, cuối cùng Hàn trưởng lão cũng nói ra được vài từ rõ ràng. Hắn muốn biết rõ vì sao mọi việc lại như thế, không muốn uất ức chết đi.

- Chắc ngươi coi ta là một con khỉ chết đúng không?
Diệp Phàm vẫn không dám khinh thường, tĩnh táo nhìn Hàn trưởng lão, nói:
- Đáng tiếc, ngươi không phải là ông trời.

Vết thương Hàn trưởng lão tràn ra không ít máu, hắn mở miệng khó khăn, nói:
- Ngươi...ta...hận a...

Phốc!

Hắn phun ra một ngụm máu, đôi mắt tràn đầy sự không cam lòng và tuyệt vọng, trong nội tâm có một cỗ oán khí làm cho trời đất phải ai oán. Vốn kế hoạch rất hoàn mỹ, nhưng kết quả lại tàn khốc đến như thế, ngay cả hắn đến lúc sắp chết cũng không có cách nào tiếp nhận được.

- Ngươi cho rằng ta là một quả hồng mềm thật sao? Ngươi muốn làm gì thì làm? Muốn luyện ta thành vị thuốc chính giúp ngươi ư?
Diệp Phàm đứng cách đó không xa, vô tình đả kích, nói:
- Ngươi chết tuyệt đối không oan uổng! Ta đã nhẫn nhịn đến bảy ngày bảy đêm, đến thời khắc cuối cùng mới tung một chiêu duy nhất. Nếu có kiếp sau thì hãy làm người tốt đi, nếu không, ngươi không có cơ hội để chết già đâu.

Tâm trạng Hàn trưởng lão lúc này phải nói là lửa giận công tâm, cổ gần như đã gảy lìa nhưng vẫn không chịu thôi. Miệng hắn không ngừng phun máu ra, nghiến răng nghiến lợi, cố gắng nói từng chữ:
- Ta...không...cam lòng...ngươi...đáng chết...

Diệp Phàm nhìn Hàn trưởng lão một chút, sau đó đi tới mở tủ thuốc ở gần đó, nhất thời có những mùi thơm từ bên trong xông vào mũi. Hắn lấy toàn bộ những gốc cây linh dược có phẩm cấp không hề thấp hơn Cửu Diệp Phượng Hoàng thảo ra.

- Lão già, nhìn thấy ngươi khổ cực, vất vả cả đời để thu thập nhiều linh dược hiếm thế như thế, ta thấy người thường không thể nào làm được đâu, thật là bội phục. Ta chỉ còn biết nói mấy lời: cảm ơn ngươi, ta thu lấy vậy!

- Ngươi...
Hàn trưởng lão tức quá nên phun ra một ngụm máu, hai mắt phóng hỏa. Nếu có thể động đậy được, chắc chắn hắn sẽ xông tới ăn tươi nuốt sống Diệp Phàm ngay.

- Ngươi yên tâm! Ta sẽ không để tâm huyết của ngươi trôi theo dòng nước hết đâu, ta sẽ cố gắng tận dụng những thiên tài địa bảo hiếm thấy này, tranh thủ trong vòng hai năm trùng kích vào cảnh giới Mệnh Tuyền!

- Ngươi...mẹ kiếp!
Ba chữ này do chính Hàn trưởng lão nói ra không khỏi làm cho người ta kinh ngạc, nhưng lại là những lời chân thật nhất để thể hiện sự tức giận của hắn.

- Ài, ngươi phải biết rằng khi gặp chuyện thì phải luôn tỉnh táo, cơ hội luôn có cho ngươi mà....
Diệp Phàm nở nụ cười thản nhiên, chế nhạo:
- Người xưa thật không gạt ta!

Nghe thấy mấy chữ "Người xưa thật không gạt ta" này, Hàn trưởng lão hoàn toàn phát điên, máu tươi trong miệng lúc này như núi lửa phun dữ dội, nói ra mấy chữ cuối cùng:
- Ta hận...người...xưa.

Hàn trưởng lão tức quá mà chết, tay phải vô lực buông lỏng xuống, đỉnh đầu rốt cuộc bị rơi ra, chết oan chết uổng. Hai mắt của hắn mở to ra, chết không nhắm mắt.

- Kiếp sau cố gắng đầu thai vào nhà tốt đi...
Diệp Phàm nói mấy lời mà Hàn trưởng lão từng nói. Tuy hai người nói cùng một câu, nhưng do tâm tình hoàn toàn khác nhau, nên kết quả cũng rất khác nhau.

Nếu Hàn trưởng lão dưới đất nghe được lời này, chắc chắn hắn sẽ tức quá mà hộc máu tiếp, có khi lại đội mồ sống dậy không chừng.

Diệp Phàm đi đến một góc nhỏ ở gian phòng đá, lấy lại hạt Bồ Đề ở trên một cái bàn đá.

Hạt Bồ Đề thần kỳ này có thể giúp người ngộ đạo, giá trị không thể đo lường được. Nếu được truyền ra ngoài, sợ rằng tất cả cường giả ở Đông Hoang đều muốn tới đoạt nó. Thậm chí Diệp Phàm còn có thể đoán được nhất định các cường giả đỉnh cấp rất muốn có nó, bởi vì cảnh giới càng cao thì càng khó tu luyện, thông thường phải cần đến cơ duyên hết sức to lớn thì mới giúp họ lĩnh ngộ được điều gì đó.

Cảnh giới Diệp Phàm bây giờ còn thấp, còn chưa nhận thức được những tu sĩ đỉnh cấp "ngộ đạo" khó khăn đến cỡ nào. Khi đó, thiên tài địa bảo hay thần được đều không có tác dụng gì với họ cả, vì chỉ khi "ngộ" được "đạo", bọn họ mới có cơ hội đột phá bình cảnh của mình.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK