Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi chuyện ở Chuyết phong vẫn hết sức bình thường, không có gì kỳ lạ. Ngay cả cây cung cổ trong tay Diệp Phàm thoạt nhìn cũng chất phác tự nhiên, tối như mực, giống như bị lửa thiêu qua. Thậm chí trên bề mặt còn có mấy cái "lỗ đen", trông như bị mục đi, nếu để người khác nhìn thấy, chắc người đó sẽ nghĩ cây cung này lúc nào cũng có thể bị gãy.

Nhưng một cây cung mục nát như vậy lại phát ra năng lượng khiến cho vòm trời phải chấn động, giống như có một lực trường vô hình truyền ra khắp bốn phương tám hướng. Làm cho các đệ tử Tinh phong phải nơm nớp lo sợ, mặt trắng như tờ giấy.

Các vị trưởng lão Tinh phong đáp xuống dưới, thi lễ với Lý Nhược Ngu:
- Chúc mừng sư huynh, nhất mạch Chuyết phong lại sắp phát sáng khắp nơi rồi.

Lý Nhược Ngu đi ra, bồi lễ với mấy người này rồi nói:
- Vì sao nói như vậy?

- Chuyết cung đã hiện, nghĩ chắc truyền thừa sắp tái hiện. Một khi Cửu Bí xuất hiện thì các chủ phong khác cũng phải ảm đạm thất sắc, khi đó Chuyết phong lại chiếu rọi Thái Huyền, thần quang ngất trời.

Lý Nhược Ngu lắc đầu, nói:
- Ta chỉ tình cờ lấy được Chuyết cung, cũng không có nghĩa sẽ lấy lại được truyền thừa.

- Lý sư huynh lấy được Chuyết cung ở đâu?
Mấy vị trưởng lão Tinh phong đều tò mò muốn biết.

- Trong một cái động hoang giữa sườn núi, bị mấy con chồn lấy để xây tổ.

Nghe thấy câu này, mấy người trưởng lão Tinh phong không biết nói gì thêm. Chuyết phong thật là kỳ dị, đường đường là trọng bảo chấn sơn mà lại bị chồn hoang lấy để xây tổ, thật sự làm người khác không biết nói gì.

- Cung cổ đã hiện, ngày Chuyết phong quật khởi không còn xa nữa, nhất định có thể một bước lên trời.
Một vị trưởng lão Tinh phong nói như vậy.

- Chuyết phong quật khởi? Dễ như vậy sao? Truyền thừa đã đoạn tuyệt gần năm trăm năm, môn đồ không có, khắp núi hoang vu, muốn quật khởi ư? Rất khó.
Lý Nhược Ngu thở dài một hơi.

Một vị trưởng lão Tinh phong nhàn nhạt nhìn qua Diệp Phàm, nói:
- Đây là một mầm chồi không tệ.

Diệp Phàm lo sợ trong lòng, nhưng lão nhân này không hề đơn giản, hắn sợ lộ ra sơ hở gì. Khi nãy hắn lấy Chuyết cung để uy hiếp mười mấy đệ tử Tinh phong, không biết mấy lão nhân này có cảm tưởng gì. Nếu như họ bất mãn với hắn, thật sự là không ổn.

Lúc này hắn đã thu hồi Chuyết cung lại, tản đi uy áp kinh khủng. Mấy con quạ lại kêu "quạ quạ" rồi bay lên cao, đáp xuống một cổ thụ cách đó không xa.

Khi mấy vị trưởng lão Tinh phong cáo từ muốn rời đi thì Lý Nhược Ngu nói một câu:
- Chuyết phong sẽ trọng chỉnh sơn môn, nhờ mấy vị sư đệ chuyển cáo tới chủ tọa Tinh phong hãy ước thúc đệ tử. Dù sao Chuyết phong cũng là chủ phong, không nên tự tiện xông vào.

Mấy vị trưởng lão Tinh phong nghe vậy thì thân hình nhất thời hơi chậm lại, một người trong đó nói:
- Bọn đệ sẽ chuyển cáo.

Đến khi đã rời xa Chuyết phong, mấy vị trưởng lão Tinh phong mới thấp giọng đàm luận, một người nhíu mày nói:
- Chuyết cung sao lại xuất hiện rồi?

- Xem ra vị Lý sư huynh này của chúng ta cũng không đơn giản. Năm xưa chúng ta khinh thường hắn, cho là tư chất hắn thấp kém, khó có thể thành công. Không ngờ làm chủ Chuyết phong nhiều năm như vậy, chúng ta lại nhìn không thấu cảnh giới hắn bây giờ.

- Chuyết phong rất quái lạ, rất nhiều chuyện không hợp theo lẽ thường. Không phải Lý Nhược Ngu sẽ trở thành Đại Năng thứ hai của Chuyết phong chứ?

Bọn họ đang nhớ lại quá khứ Chuyết phong. Ở đó cũng từng có một vị tiền bối tư chất bình thường, nhưng dù cho truyền thừa Chuyết phong không xuất hiện, người này vẫn lấy được pháp môn tu hành, cuối cùng đạt được pháp lực cái thế, có thể sánh ngang với các Đại Năng thượng cổ.

- Chuyết phong, tuy có chữ Chuyết bên trong kỳ danh, nhưng thực chất không kém cỏi chút nào. Thần quang ẩn chứa bên trong dày đặc, ta cảm thấy ngày nó quật khởi không còn xa nữa.
Một vị trưởng lão lớn tuổi bên Tinh phong nói như thế.

- Dù cho Chuyết phong quật khởi, cực độ cường thịnh thì như thế nào? Tinh phong mới là căn cơ Thái Huyền môn, là một trong những truyền thừa mạnh nhất, có hơn nửa chưởng giáo đều xuất thân từ Tinh phong đó.

*****

Lúc này Diệp Phàm thấy mình rất may mắn, vì khi nãy chỉ nướng một con thỏ hoang chứ không đánh rớt chín con quạ kia. Nếu hắn làm vậy thật, cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

Trên cung cổ tối như mực kia, trông mấy cái "lỗ đen" thật bắt mắt. Diệp Phàm cảm thấy rất kỳ dị, nếu là trọng bảo thì sao có thể bị mục nát được.

Lý Nhược Ngu đứng trước "thang trời chín nấc", nhận lấy Chuyết cung từ tay Diệp Phàm. Hắn vuốt ve nhẹ nhàng, rồi đặt lên trên "thang trời chín nấc".

Bỗng nhiên xung quanh "thang trời chín nấc" có năng lượng dao động, bao phủ lấy Chuyết cung, rồi có một ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt cung cổ tối như mực.

- Tiền bối, ngài đang làm gì vậy?
Diệp Phàm thất kinh.

- Tương truyền bản thân Chuyết phong là kinh cổ, còn Chuyết cung chính là ngọn nguồn của nó. Cung này là một chìa khóa của Chuyết phong, có lẽ sẽ giúp truyền thừa tái hiện.

Nhưng thấy cảnh Chuyết cung bị thiêu đốt như vậy, Diệp Phàm không nỡ:
- Đây là một trọng bảo a, sao có thể hủy nó như thế?

- Hủy không được, nó chỉ dung nhập vào trong Chuyết phong thôi, uy thế sẽ càng tăng lên. Một khi núi cung thành một thể, sức mạnh có thể xé rách trời cao.
Lý Nhược Ngu thở dàì nói:
- Truyền thừa nơi đây quả thật không nên tái hiện, ta làm vậy cũng không biết có thể khai mở lại hay không.

Ngọn lửa bùng cháy lên, Chuyết cung hoàn toàn dung nhập vào trong "thang trời chín nấc", hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Tất cả mọi việc đều trở lại bình thường, Diệp Phàm cảm thấy hình như có sự biến hóa kỳ diệu đang xảy ra.

Dường như ngọn núi càng thu liễm, càng bình thản hơn trước, tựa như đã thấp đi vài trăm thước, còn chưa tới hai nghìn sáu trăm thước nữa. Rất nhiều ngọn núi phụ vào nó lúc trước, bây giờ còn cao hơn.

- Nếu như ta tọa họa ở đây, ngươi hãy rời đi.
Nói xong câu này, Lý Nhược Ngu liền ngồi xếp bằng trên trước thang trời chín nấc, giống như cây khô không bao giờ nhúc nhích.

- Lý tiền bối...
Diệp Phàm cả kinh trong lòng, muốn khuyên bảo nhưng không thể nào mở miệng được.

Cuối cùng hắn đi qua một bên, lật xem quyển sách đã ố vàng mà lão nhân đưa hắn. Ben trong có một chút pháp môn tu hành, cùng với kinh nghiệm và những gì lĩnh ngộ được.

Diệp Phàm bị hấp dẫn nhanh chóng.

Bản thân hắn không thiếu pháp môn tu hành, "Đạo kinh" là kinh cổ ở Đông Hoang, cũng là tâm pháp tu luyện bí cảnh Luân Hải mạnh nhất, nhưng cho tới nay hắn vẫn tự một mình nghiên cứu, kinh nghiệm thiếu sót rất nhiều, không có ai chỉ điểm. Nhưng lão nhân lại đưa hắn quyển sách này, có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Cả buổi tối hắn bị đắm chìm trong đó, nhìn đọc si mê, nhưng nghi vấn trong lòng hoàn toàn được giải đáp.

Trong cơ thể Diệp Phàm có một đoạn thần mạch kéo dài, nhìn giống như một cây cầu bắt ngang qua, huyền phù ngay giữa bầu trời Khổ Hải màu vàng, chung quanh còn có sương mù lượn lờ.

Qua một đêm này, đột nhiên Thần Kiều lại dài thêm một đoạn, một đoạn đó tượng trưng cho việc những giải đáp trong lòng hắn đã được giải khai. Nếu như có thể bắt ngang hết Khổ Hải thì coi như hắn đã đột phá, tiến vào cảnh giới Bỉ Ngạn.

Quạ quạ quạ...

Trong mấy ngày kế tiếp, Diệp Phàm cảm thấy xung quanh rất im ắng, có thể nói là tĩnh mịch bao trùm khắp nơi, đây là điềm không lành. Mấy con quạ ở trên bầu trời cứ quanh quẩn ở đỉnh đầu.

Nghe nói đây là những tinh linh do cung cổ dưỡng dục ra. Nếu như kết hợp với tên rồi bắn ra thì có thể xé rách trời cao, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Diệp Phàm phỏng đoán cái gọi là sinh linh, thực chất chính là "vị thần" do "khí" dưỡng dục ra. Hắn không biết vũ khí này có cấp bậc như thế nào, nhưng chắc chắn rất kinh khủng.

Còn chín mũi tên kia chỉ là vật dẫn, chứ không có gì đặc biệt cả. Mấu chốt chính là ở cung cổ và chín đầu tinh linh này, nếu để chúng tương hợp với nhau, uy lực chắc chắn rất khủng khiếp.

Trong mấy ngày qua, không có đệ tử Tinh phong nào dám xông vào Chuyết phong. Nhưng còn rất nhiều người phẫn nộ, thường xuyên tụ tập nghị luận.

Diệp Phàm không để ý đến bọn họ.

Mà trong mấy ngày qua hắn cũng không ngừng dò xét xung quanh, hắn thấy tuy Thái Huyền môn không bằng Diêu Quang Thánh Địa và Cơ gia, nhưng lãnh thổ phía sau rất rộng lớn. Nếu mở Vực môn ở đây, nhất định có thể vượt qua hơn nửa Đông Hoang.

Nửa tháng sau Lý Nhược Ngu tỉnh lại, miệng không ngừng tự nói:
- Đại thành nhược khuyết, đại doanh nhược trùng, đại xảo nhược chuyết...

Diệp Phàm nhanh chóng bước tới, thi lễ với lão nhân rồi nói:
- Tiền bối có phát hiện gì sao?

- Đúng là Chuyết phong nên như thế, căn bản không cần tiên vụ tràn ngập hay ánh ngọc bích lượn lờ gì. Ta nghĩ ta đã phát hiện được vài nguyên nhân.
Dường như Lý Nhược Ngu đã có thu hoạch, hắn nói tiếp;
- Núi là kinh thư để truyền thừa bí pháp. Tâm cảnh bản thân phải tương ứng, cho tới tương hợp thì mới có thể tìm được tiên thuật.

Thấy lão nhân này không có tọa hóa, Diệp Phàm yên lòng.

Hắn bắt đầu chú ý chuyện liên quan đến sơn môn. Mà trong nửa tháng này, có rất nhiều đệ tử Tinh Phong thường lui tới, dường như đang đợi hắn xuống núi.

- Các ngươi có nhiều thời gian lắm à, suốt ngày cứ luẩn quẩn trước Chuyết phong, bộ muốn trộm đạo sao?

Có đệ tử Tinh phong cười lạnh, nói:
- Đại hội giữa các chủ phong chuẩn bị bắt đầu, còn khoảng hai tháng nữa. Hi vọng đến lúc đó ngươi không có luống cuống.

- Chuyện này liên quan gì đến ta, ta không tham gia. Các ngươi cứ đấu thoải mái đi, lúc đó ta sẽ ra ủng hộ.
Diệp Phàm đứng trên Chuyết phong, cười cười đối đáp.

- Nếu ngươi đã gia nhập Chuyết phong thì coi như đã trở thành đệ tử duy nhất núi này. Dù ngươi không muốn tham gia thì vẫn phải tham gia, thật mong đến lúc đó ngươi vẫn cười được.

Các đệ tử Tinh phong vừa rồi bị Diệp Phàm chọc tức rất nhiều, nên rất hận hắn. Một khi đại hội bắt đầu, chắc chắn bọn họ sẽ nhắm vào Diệp Phàm.

- Còn có chuyện này ư? Ta bỏ cuộc!
Diệp Phàm tuyệt đối không thấy xấu hổ.

- Người này ở đâu ra, sao da mặt lại dày đến như vậy? Những lời này cũng nói được sao?
Đám người dưới chân núi trợn mắt hốc mồm.

- Đáng tiếc, ít nhất phải đánh mười trận mới có thể bỏ cuộc được....
Có người lắc đầu, thần sắc rất hả hê, nói:
- Đến lúc đó, chắc chắn có rất nhiều người chiếu cố ngươi thật tốt, cố gắng hưởng thụ nhé.

- Vậy là cùng cấp chiến đấu, hay là chiến đấu vượt cấp đây?
Diệp Phàm hỏi.

- Ngươi tưởng ngươi là Thần thể hay sao mà muốn vượt cấp chiến đấu?
Các đệ tử Tinh phong ở dưới đều tỏ vẻ khinh thường,

- Nói như vậy là cùng cấp chiến đấu sao, ta rất thích đó. Hay là bây giờ chúng ta đấu một trận đi?
Diệp Phàm cười gian, nói:
- Hoan nghênh tu sĩ cảnh giới Khổ Hải tới Chuyết phong trao đổi.

Đa số các đệ tử Tinh phong dưới chân núi đều có cảnh giới Mệnh Tuyền, mà bọn họ tới đây là muốm kiếm cơ hội thu thập Diệp Phàm. Nghe thấy Diệp Phàm nói vậy, cả bọn đưa mặt nhìn nhau.

Mấy tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền nở nụ cười hòa ái, đi về phía trước, nói:
- Chúng ta cũng là tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền, vậy cùng nhau tỷ thí một chút đi.

Sau nửa canh giờ có một tin tức truyền ra ngoài, hơn mười người đệ tử bị Diệp Phàm đánh sưng cả mặt mũi, rồi bị tống giam ở trên Chuyết phong.

Không ít đệ tử Tinh phong ngạc nhiên, nhiều người lập tức bay tới Chuyết phong. Vài người muốn mạnh mẽ xông vào nhưng bị người bên cạnh ngăn cản, cuối cùng dừng ngay trước sơn môn.

- Đánh thua thì phải bị phạt, ta cũng không bắt buộc đâu...
Diệp Phàm đứng trên chân núi, hô to:
- Các ngươi đang tới giúp xây dựng lại Chuyết phong sao?

- Tên tiểu tử này ở đâu ra vậy? Sao không biết lễ phép gì cả? Sao dám giam giữ đệ tử Tinh phong chúng ta?

- Ngươi chưa biết sao? Nửa tháng trước hắn đánh trọng thương mấy người Tinh phong chúng ta, sau đó lấy ra một thanh ma cung giằng co với mười đệ tử Tinh phong nữa, cả trưởng lão cũng bị kinh động.

- Trước khi đại hội bắt đầu, Chuyết phong tiến hành tỷ thí nhỏ. Hoan nghênh các tu sĩ cảnh giới Khổ Hải tới đây tỷ thí.
Diệp Phàm làm bộ dáng người thiếu niên mười mấy tuổi vô hại, ở phía trên hô:
- Nhưng mà phải từng người lên mới được.

Mười mấy đệ tử Tinh phong bị giam trên Chuyết phong thầm mắng to Diệp Phàm trong lòng, cái tên vô liêm sỉ này lại bắt đầu "câu cá" rồi.

Nhưng mà lần này không có ai tùy tiện xông lên. Có vết xe đổ phía trước, mấy người này tất nhiên hiểu rõ bên trong có ẩn tình, đều nghĩ rằng trong tay Diệp Phàm còn có trọng bảo không thua gì ma cung kia.

Lại có thêm mấy đệ tử Tinh phong bay tới, bọn họ muốn nhìn xem thử rốt cuộc là ai mà dám giam giữ đệ tử Tinh phong. Lúc tới nơi thì một nữ tử mặc áo trắng bên trong ngẩn người, cảm giác có chút khó tin, nàng chính là Lý Tiểu Mạn.

Nhưng lúc này Diệp Phàm không chú ý đến nàng, hắn nhanh chóng phóng cao lên núi. Vì hắn cảm thấy có điều dị thường!

Hạt Bồ Đề trong ngực hắn khẽ nhảy lên, tỏa chút sức nóng ấm áp, một cảm giác kỳ dị xuất hiện trong đầu hắn.

- Chẳng lẽ bí thuật kia sắp hiện thế hay sao?
Tốc độ Diệp Phàm đạt tới cực hạn, vội vàng xông lên đỉnh núi.

Trên đỉnh Chuyết phong xuất hiện một mảnh hư không vô cùng kỳ dị: cỏ cây ở trong đó lúc thì tươi tốt lúc thì úa tàn, vài cái lá vừa đang xanh tươi thì thoáng chốc cái đã rụng xuống.

"Thang trời chín nấc" lúc này mịt mờ huyền ảo, không ngừng lớn hơn, phía trên còn có quỳnh lâu ngọc vũ di động, vắt ngang tại hư không.

Còn bản thân Lý Nhược Ngu lại như hóa đá, cứ ngồi yên một chỗ ở đó, tạo thành thế đối lập với "thang trời chín nấc".

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK