Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt nháy động, nói:
- Căn bản không cần nhức đầu mà, chứ thả ta đi, lúc đó sẽ không buồn phiền gì nữa.

- Thật là phiền toái...giết không xong, mà cũng không thể thả đi.
Diệp Phàm xoa nhẹ huyệt thái dương.

Cơ Tử Nguyệt bất mãn, nói:
- Ây ây ây, ai là phiều toái? Một tiên nhân thông minh xinh đẹp trong tương lai như ta sao có thể dính dáng với hai chữ đó?

- Ngươi nói thử xem, ta nên làm gì với ngươi đây?

- Chúng ta từng chung hoạn nạn, cùng xông qua Thanh Đồng Tiên điện, coi như là sinh tử chi giao, ngươi không thể đối đãi với bằng hữu như vậy.
Cơ Tử Nguyệt cau mũi lại, nói:
- Thả ta rời đi, đảm bảo không hại gì ngươi cả.

Diệp Phàm ngồi dưới cây cổ thụ, liếc mắt nhìn nàng, nói:
- Lời hứa và đảm bảo của ngươi, ta không tin chút nào.

Cơ Tử Nguyệt cũng không nổi giận, âm thanh thanh thúy dễ nghe giống như hạt châu rơi trên bàn ngọc, từng câu từng chữ nói với Diệp Phàm:
- Ta biết cách làm thế nào tu luyện được dị tượng "vầng trăng sáng trên biển"...

- Đại Năng thượng cổ có pháp lực ngập trời, trong đó có ẩn tình...

- Trong Hư Không kinh có một bí mật to lớn...

- Bảy cấm địa Tính Mệnh ở Đông Hoang có...

Cái miệng nhỏ nhắn của Cơ Tử Nguyệt không ngừng nói ra những bí mật vô cùng hấp dẫn, nói nhiều đến mức cả lưỡi cũng khan khốc. Nhưng Diệp Phàm vẫn ngồi yên đó, không tỏ vẻ gì cả.

Nàng mở mắt to ra, nhìn Diệp Phàm chằm chằm:
- Ngươi có nghe ta nói gì không đó?

- Tất nhiên là nghe được, nhưng không có câu gì ngươi nói hoàn chỉnh. Mỗi lần chỉ nói nửa đoạn đầu, bí mật gì, ẩn tình gì cũng bị ngươi giấu đi. Ta đang chuẩn bị nghe lời sau đây...

- Rốt cuộc ngươi có tha cho ta hay không?

- Không tha!
Diệp Phàm dứt khoát đáp lại.

- Ngươi...ta nói với ngươi nhiều như vậy, mà ngươi lại dùng hai chữ đó để trả lời? Vậy tại sao ngươi không nói sớm. Tức chết ta thôi, miệng lưỡi khô hết rồi.
Cơ Tử Nguyệt cảm thấy miệng mình không còn chút nước nào.

- Nói tiếp đi chứ, ta rất thích nghe đấy.

Cơ Tử Nguyệt thật sự bị chọc tức, nhìn hắn chằm chằm, nói:
- Nếu như ngươi không sớm thả ta, đợi đến khi gia tộc ta tìm được, chắc chắn ngươi sẽ bị phiền toái!

- Đúng vậy, quả thật rất phiền toái!
Diệp Phàm tựa lưng vào cây cổ thụ, tay phải vuốt cằm của mình, trêu chọc:
- Hay là vậy đi, bây giờ ta sẽ cưới ngươi, sau đó hai chúng ta ở đây ẩn cư một thời gian ngắn. Qua mấy năm nữa sẽ có một đám hài tử, lúc đó sẽ cho chúng về gia tộc ngươi nhận tổ nhận tông.

- Tên khốn Diệp Phàm, ngươi còn nói lung tung, ta sẽ không để yên cho ngươi.

- Ngươi đang hoài nghi lời nói của ta sao?
Diệp Phàm đứng dậy, cười cười.

Cơ Tử Nguyệt nhất thời bị hù dọa, kêu to thảm thiết.

Cuối cùng Diệp Phàm lại lấy được một đoạn Hư Không kinh, mang ra bờ hồ nghiên cứu.

Hai ngày sau, bỗng nhiên có một con chim màu xanh lục, giống như được điêu khắc từ ngọc bích, hiện ra tại bờ hồ. Mắt nó có màu đỏ tím, trông như hai viên đậu đỏ được khảm vào đầu vậy.

- Mau lên, mau bắt nó lại!
Cơ Tử Nguyệt đột nhiên kêu lên.

- Tại sao?
Diệp Phàm bị quấy nhiễu nên ngừng tu hành, quay đầu nhìn nàng.

Mặt Cơ Tử Nguyệt lộ nét sợ hãi, nói:
- Mau, đừng để nó chạy trốn. Nếu không, chúng ta chết chắc đó.

Diệp Phàm bay lên trời, xuất thủ nhanh như tia chớp, vươn tay chộp lấy con chim nhỏ kia.

Nhưng con chim này đã thông linh, tốc độ rất nhanh. Thoáng cái nó đã hóa thành một luồng sáng, lóe lên biến mất.

Diệp Phàm tế Bát Quái kính bằng đồng đỏ ra, mặt kính phát sáng chiếu ra một cột sáng chói lọi. Một tiếng "xoẹt" nhẹ vang lên, con chim nhỏ kia biến thành một làn khói xanh.

- Chuyện gì vậy? Con chim nhỏ kia có gì không ổn?

- Nó là sủng vật của đường tỷ ta!
Cơ Tử Nguyệt bối rối:
- Mau thả ta ra, nếu không, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.

Diệp Phàm giật mình trong lòng, Cơ gia đã tìm được rồi sao? Nhưng hắn cũng rất nhạy cảm, cảm thấy có điều khác thường, hỏi:
- Đường tỷ ngươi tới mà ngươi sợ như vậy, tại sao nàng lại gây bất lợi cho ngươi?

- Ngươi không hiểu...
Cơ Tử Nguyệt không muốn giải thích, nói:
- Mau giải khai cấm chế cho ta, nếu không, nàng không chỉ giết chết ta, mà còn giết cả ngươi để diệt khẩu.

- Cùng một gia tộc, sao nàng ta lại muốn giết ngươi?
Diệp Phàm hỏi.

- Đừng có đứng đó nữa, mau lên, không còn kịp nữa rồi.
Cơ Tử Nguyệt lo lắng, không ngừng thúc giục.

- Nếu thả ngươi ra, sợ rằng người chết trước là ta.
Diệp Phàm đi tới chỗ Cơ Tử Nguyệt, định nhấc nàng bay đi.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một tiếng cười thanh thúy truyền đến:
- Tử Nguyệt tiểu thư, thật không ngờ có thể gặp tiểu thư ở đây!

Một nữ tử xinh đẹp mặc quần áo xanh biếc nhẹ nhàng bay tới bờ hồ, chặn đường Diệp Phàm đi lại.

- Cơ Hà, là ngươi? Bích Nguyệt tỷ tỷ ta có đến hay không?
Cơ Tử Nguyệt hỏi.

- Bích Nguyệt tiểu thư chưa đến, nô tỳ có việc đi ngang qua đây, không ngờ phát hiện được hành tung Tử Nguyệt tiểu thư.
Tuy nữ tử này là hạ nhân Cơ gia, nhưng lúc này lại rất càn rỡ. Nàng khẽ cười, nói:
- Ai da, thì ra Tử Nguyệt tiểu thư định thân mật phi hành với người này nha.

- Cơ Hà, ngươi lớn mật!
Cơ Tử Nguyệt thầm nhéo Diệp Phàm một cái, ý bảo mau giải khai cấm chế cho nàng.

Cơ Hà đánh giá Diệp Phàm một lát, sau đó cười nói:
- Chỉ là một tiểu hài tử khoảng mười bốn tuổi mà thôi, Tử Nguyệt tiểu thư, ánh mắt tiểu thư kém quá rồi.

Lời nói của nàng rất bất kính, giễu cợt Cơ Tử Nguyệt, càng không coi Diệp Phàm vào đâu.

Diệp Phàm thầm hô không ổn. Người bên Cơ gia nhanh chóng đuổi theo đến như vậy, thật sự là ngoài dự đoán của hắn. Mà nữ tử này cũng không tầm thường chút nào.

Cơ Hà khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tuy bề ngoài rất thùy mị, nhưng căn bản không thể nào so sánh với Cơ Tử Nguyệt. Nàng nở nụ cười giả dối, nói:
- Thân thể Cơ Nguyệt tiểu thư có việc gì sao? Sao lại đi đứng khó khăn, không có khí lực như thế? Có cần nô tỳ lại giúp người một chút không?

- Cơ Hà, ngươi quá làm càn. Ngươi đến đây là vì tìm ta sao?

- Tử Nguyệt tiểu thư, tiểu thư mất tích quá lâu rồi, các trưởng lão trong gia tộc rất lo lắng. Ai ai cũng nghĩ rằng người đã rơi vào tay Yêu tộc, nên phát quân chinh phạt khắp nơi, muốn nhanh chóng tìm được tiểu thư. Nhưng không thể nào ngờ rằng trong lúc chúng ta lo lắng cho tiểu thư, tiểu thư lại xây nhà ở đây, sống hạnh phúc có đôi có cặp a...

Cơ Hà càng lúc càng càn rỡ, căn bản không coi Cơ Tử Nguyệt là chủ nhân của mình, lần nữa giễu cợt.

Cơ Tử Nguyệt cũng không tức giận, nàng trấn định và thong dong, nói:
- Cơ Hà, chắc ngươi phụng mệnh Bích Nguyệt tỷ tỷ ta đi tìm ta, muốn giết ta đúng không?

Cơ Hà phát ra tiếng cười như chuông bạc, nói:
- Bích Nguyệt tiểu thư tâm địa thiện lương, tuyệt đối không làm mấy chuyện này. Nhưng mà nô tỳ ta chưa từng cố kỵ như vậy, quả thật muốn tiễn Tử Nguyệt tiểu thư lên đường.

- Muốn giết ta ư? Động thủ đi.
Cơ Tử Nguyệt nhẹ nhàng đi tới trước.

Cơ Hà nghi ngờ, lui về sau hai bước rồi nhìn Diệp Phàm, nói:
- Tiểu hài tử, thủ đoạn không tệ. Không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì mà có thể bắt Tử Nguyệt tiểu thư nhà ta...

Nàng vô cùng cẩn thận, muốn dò xét xem thử Diệp Phàm có ra mặt giúp Cơ Tử Nguyệt hay không.

- Cơ Hà, ngươi theo Bích Nguyệt tỷ tỷ ta nhiều năm như vậy, quả nhiên là nhiễm tính của tỷ ấy, trời sanh tính đa nghi. Đến giờ còn chưa ra tay sao?
Cơ Tử Nguyệt cười nhẹ.

Nhưng Cơ Tử Nguyệt càng nói như vậy càng làm Cơ Hà hoài nghi, nàng bay lên trời, nói:
- Tử Nguyệt tiểu thư, lên đây đánh một trận.

Cơ Tử Nguyệt thầm kêu khổ, rất muốn cắn Diệp Phàm hai cái.

- Ha ha ha...
Cơ Tử Nguyệt cười, kiều diễm như hoa, nói:
- Xem ra nô tỳ quá lo lắng rồi.

Nói tới đây nàng phất tay nhẹ một cái, lập tức có một tia chớp màu lam xé trời đánh xuống Cơ Tử Nguyệt.

Ầm!

Diệp Phàm xông qua kéo Cơ Tử Nguyệt về một bên. Ngay lập tức có những tiếng vang "ầm ầm" phát ra, những cổ thụ bị tia chớp màu lam đó đánh trúng đều bị chấn nát, hóa thành bụi bay. Ngay cả mặt đất cũng bị lõm xuống, tạo thành một cái hố to.

- Tử Nguyệt tiểu thư, thì ra tiểu thư bị bắt làm tù binh thật. Nhưng mà thực lực tiểu hài tử này rất bình thường, làm sao bắt được tiểu thư?
Nàng vẫy ra một đám cát màu, tạo thành một mảnh tinh vân trông như những ngôi sao trên bầu trời đêm vậy, đổ xuống bao phủ phía dưới.

- Mau nhanh rời đi, ngươi không phải đối thủ của nàng.
Cơ Tử Nguyệt nói với Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhấc người Cơ Tử Nguyệt lên, rồi xông vào trong hồ nhanh như một tia chớp. Hắn không dám bay ra ngoài núi, vì chỉ cần bại lộ hành tung thôi thì hắn sẽ không thể nào sống ở chỗ này được nữa.

- Mau giải khai cấm chế cho ta!
Trong hồ nước, Cơ Tử Nguyệt dùng sức lay động bả vai Diệp Phàm.

Một màn sáng nhàn nhạt bao phủ hai người, bọn họ không ngừng lặn xuống phía dưới.

- Ha ha ha...
Cơ Hà cười cười.

Nàng được bao phủ bởi một màn sáng màu lam, nhanh chóng di chuyển trong nước, khoảng cách với hai người càng lúc càng gần. Nhưng nàng còn kiêng kỵ việc khi giết Cơ Tử Nguyệt thì ấn ký bên trong sẽ bay về gia tộc, nên không dám trực tiếp ra tay giết chết.

Diệp Phàm lặn nhanh xuống đáy hồ, hắn muốn lợi dụng tinh khí Huyền Hoàng nồng nặc ở nơi đó.

- Tiểu hài tử, qua thần lực dao động xung quanh người ngươi, ta biết ngươi chỉ mới đạt tới cảnh giới Thần Kiều, nhưng vì sao lại bắt được Tử Nguyệt tiểu thư?
Cơ Hà truyền âm nói:
- Chẳng lẽ có người khác xuất thủ giúp? Ngươi đang chờ người đó ra giúp sao?

Cơ Tử Nguyệt cũng hiểu suy nghĩ Diệp Phàm, nói:
- Mau tìm cách dẫn động tinh khí Huyền Hoàng ở dưới phun trào lên đi.

- Tiểu hài tử xấu xa, ta nhớ lúc vây giết Nhan Như Ngọc ngươi đã được mấy lão yêu thủ hộ, xem ra trên người ngươi có bí mật gì đó.
Tiếng cười Cơ Hà dần trở nên âm lãnh, nói:
- Xem ra hôm nay ta có thu hoạch lớn.

Sau khi chạm đến đáy hồ, đột nhiên Diệp Phàm tung một quyền đấm xuống dưới, rồi đẩy tốc độ của mình lên tới cực hạn, mang theo Cơ Tử Nguyệt sang chỗ khác.

Ầm Ầm!

Đáy hồ lúc này nứt ra trông như cửa địa ngục được mở vậy, uy áp mênh mông mãnh liệt, giống như có thể xé rách cả hư không, tinh khí Huyền Hoàng ở dưới thoáng cái đã phun trào dâng lên.

Vừa lúc Cơ Hà đi tới, thấy cảnh tượng này, nàng biến sắc, nói lớn:
- Huyền Hoàng trong truyền thuyết!

Chỉ cần một luồng Huyền Hoàng thôi đã có thể đập một dãy núi thành nát vụn, mà lúc này tinh khí Huyền Hoàng lại dày đặc như vậy thì có lực lượng kinh khủng như thế nào chứ? Quả thật không thể tưởng tượng được.

Cơ Hà bị dọa sợ đến nỗi cả hồn cũng muốn bay đi, liều mạng xông về một bên chạy trốn, không quan tâm đến việc truy đuổi Diệp Phàm nữa.

- A...
Cơ Hà phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Ở nơi xa, Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt vẫn rất sợ hãi, bọn họ đã chạy ra khỏi mặt hồ, nhanh chóng bay ra khỏi khu vực đó.

Cả hồ nước cũng vì thế mà sôi trào, sóng lớn ngập trời. Huyền Hoàng mãnh liệt giống như một cái cối xay khổng lồ đang chuyển động, tạo ra lực lượng không gì có thể ngăn cản!

Tiếng kêu thê lương thảm thiết im bặt, Cơ Hà cũng không lao ra ngoài. Cho đến một hồi lâu sau, hồ nước mới yên lặng trở lại.

Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt đứng ở trên bờ hồ nhìn xuống, thật lâu không nói lời nào, tâm tình hai người bây giờ rất phức tạp.

Qua một lúc sau, Diệp Phàm mới mở miệng, nói:
- Cơ Bích Nguyệt tỷ tỷ của ngươi sẽ không tới đây chứ?

Cơ Tử Nguyệt không trả lời, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lúc sau nàng mở miệng:
- Hiện tại không thể trở về, càng không thể xuất hiện. Tình huống lúc này rất phức tạp...

- Đúng, rất phức tạp!
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh lạnh như băng từ sau vang lên.

Cơ Hà tóc tai bù xù, xuất hiện đằng sau hai người Diệp Phàm như lệ quỷ. Khoảng cách giữa hai bên lúc này là khoảng mười thước, toàn thân Cơ Hà được một màn sáng màu xanh bao phủ.

- Huyền Hoàng không thể nghiền nát ngươi ư?
Diệp Phàm thất kinh.

Đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt cũng hơi run run, nàng hơi biến sắc, nói:
- Cơ Bích Nguyệt đưa Thần Quang Độn phù cho ngươi?

- Không sai, vì tìm kiếm Cơ Tử Nguyệt tiểu thư, ta có mang theo Thần Quang Độn phù, nên mới nhanh chóng tìm được người như vậy!
Khuôn mặt Cơ Hà lúc này rất dữ tợn, nàng đi tới phía trước, nói:
- Đáng tiếc, thần phù mới chỉ bị tinh khí Huyền Hoàng tiếp xúc một chút thì đã nứt toác ra rồi. Tử Nguyệt tiểu thư...người lên dường đi.

Diệp Phàm che chắn trước người Cơ Tử Nguyệt, nói:
- Tên nô tài lấn chủ như ngươi...thật đáng chết!

Tuy khi nãy dựa vào Thần Quang Độn phù, Cơ Hà đã hóa thành tia chớp trốn khỏi uy áp do tinh khí Huyền Hoàng phát ra, nhưng thương thế trên người vẫn không nhẹ. Cho nên, có thể nói là nàng hận Diệp Phàm thấu xương.

Lúc này nghe Diệp Phàm nói thế, nàng liền lạnh giọng lại, nói:
- Ta sẽ giết ngươi trước, sau đó tiễn Tử Nguyệt tiểu thư lên đường!

Năm ngón tay nàng đưa lên phía trước, lập tức có năm đạo cầu vồng bắn ra, chộp tới Diệp Phàm.

Nhưng Diệp Phàm đang chờ đúng cơ hội này, thân thể hắn rất mạnh mẽ, có rất nhiều điều làm hắn sợ nhưng chắc chắn không sợ cận chiến!

Một quả đấm màu vàng được tung ra, làm cho cả không gian xung quanh gần như phải sụp đổ!

- Ngươi...
Cơ Hà hoảng sợ, muốn lui về phía sau.

Nhưng lúc này mới lui thì đã quá chậm! Khoảng cách hai người gần như thế, tất nhiên Diệp Phàm sẽ không cho nàng bất cứ cơ hội nào. Quyền thứ nhất liền phá tan năm đạo cầu vồng, đồng thời đánh nát cả năm ngón tay của Cơ Hà.

- A...
Cơ Hà kêu thảm thiết, thần quang trong cơ thể dao động, nàng muốn tế linh bảo ra.

Ầm!

Quyền thứ hai đã được Diệp Phàm tung ra, linh bảo kia còn chưa được đưa ngoài thì đã bị quả đấm màu vàng đó đánh bay vào trong lại.

Khổ Hải Cơ Hà bị nứt vỡ ngay tại chỗ!

Một quyền của Diệp Phàm có lực lượng vượt xa linh bảo, với khoảng cách gần như thế, không gì có thể ngăn cản hắn.

Cơ Hà kêu thảm thiết, toàn thân phát sáng rực rỡ. Nàng ta muốn tự bạo thân thể để làm Diệp Phàm bị thương nặng.

Đúng lúc này, quyền thứ ba đã được Diệp Phàm tung ra. Một tiếng "ầm" to lớn vang lên, quyền này đã đập nát ngực Cơ Hà, xuyên thủng qua.

Ầm!

Thân thể Cơ Hà chia năm xẻ bảy, bắn tung ra bốn phía. Chỉ với ba quyền, Diệp Phàm đã đánh chết Cơ Hà.

- Một tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn vậy mà bị tung quyền đánh chết...
Cơ Tử Nguyệt chắc lưỡi hít hà, nói:
- Ngươi đúng là một hung thú hình người mà!

Bất chợt Diệp Phàm tung một quyền thứ tư lên không trung, xung quanh quyền liền hiện ra một luồng Huyền Hoàng, rồi chậm rãi thu vào bên trong thân thể.

Điều này làm hắn vui mừng, nhưng cũng có chút bất an. Quyền của hắn có khi có khí mẹ Huyền Hoàng, có khi lại không, nếu như có thể khống chế được thì quả đấm của hắn sẽ sánh ngang được với thần binh lợi khí.

- Ngươi...
Cơ Tử Nguyệt đưa mắt nhìn hắn, nói:
- Cho dù là đạo cung Bí Cảnh, nhưng nếu không cẩn thận mà hiện ra bên cạnh ngươi, chắc chắn cũng bị thiệt thòi đó.

Diệp Phàm xoay người nhìn Diệp Phàm, nói:
- Ngươi nói thử xem, tỷ tỷ ngươi có đến đây không?

- Rất khó nói...
Cơ Tử Nguyệt lo lắng, nói:
- Ta bị ngươi hại chết rồi, tình cảnh bây giờ rất phức tạp. Nếu như hành tung bại lộ, ta còn nguy hiểm hơn ngươi.

Diệp Phàm lắc đầu, nói:
- Chuyện trong Cơ gia các ngươi thật phức tạp, thật tàn khốc...

- Ngươi không hiểu!
Cơ Tử Nguyệt liếc hắc một cái, không giải thích gì mà cảm thán, nói:
- Cơ Hà, tội gì a...

Nàng tìm một vài lá cây, rải lên những mảnh vụn thi thể của Cơ Hà.

Diệp Phàm cũng không để ý, nhưng ngay lúc này, đột nhiên toàn thân Cơ Tử Nguyệt tỏa thần quang vô hạn, cả người bộc phát khí thế cường đại.

- Ngươi...
Diệp Phàm thất kinh, xoay người định phóng lên cao.

Nhưng không gian bốn phía lúc này lại bị bẻ gãy, giống như những làn nước nhộn nhạo. Cơ Tử Nguyệt lúc này vô cùng thần thánh, từng đạo thần quang lấy nàng làm trung tâm lưu chuyển ra, giam cầm mọi vật chung quanh lại.

Cho đến lúc này, Diệp Phàm mới phát hiện trong tay Cơ Tử Nguyệt có cầm thứ phát sáng, dường như là thần phù. Tuy đã bị nát vụn, nhưng một chút thần lực còn lại bên trong lại giải khai cấm chế trong người Cơ Tử Nguyệt được.

- Thần Quang Độn phù là vật Bích Nguyệt tỷ tỷ ban cho Cơ Hà, tỷ ấy muốn tốc độ Cơ Hà tìm ta nhanh hơn những người khác, muốn giết chết ta. Nhưng không ngờ mảnh vụn thần phù này lại cứu ta.

Cơ Tử Nguyệt cười khẽ một tiếng, cả người tỏa ra phong thái cực kỳ tự tin, lấp lánh phát sáng, cơ thể trong suốt, cả người được ánh sáng thần thánh bao phủ.

Lúc này Cơ Tử Nguyệt trông như cây hoa hồi sinh lại sau mùa đông giá lạnh, tỏa ra khí tức xuân phong nhẹ nhàng, toát lên khí chất thông minh như vầng trăng. Cả người thoạt nhìn như hạt bụi rất nhỏ, nhưng lại thánh khiết kỳ ảo.

Nàng xoay người nhìn Diệp Phàm, nhất thời nở nụ cười nhẹ, lúm đồng tiền nhỏ trên gò má trái cũng hiện rõ lên, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

- Tiểu hài từ, mấy ngày nay ngươi trôm nom ta cẩn thận như vậy, ngươi nói thử ta nên cảm ơn ngươi thế nào đây?

Đến lúc này, Diệp Phàm đã không cố kỵ điều gì nữa, dửng dưng nói:
- Lấy thân báo đáp là được rồi!

Cơ Tử Nguyệt cười nhẹ, bước nhẹ tới như một làn gió, vươn tay nâng cằm Diệp Phàm lên, nói:
- Tiểu hài tử, dám làm vậy với ta...

- Ây ây ây, Cơ Tử Nguyệt, khi nãy ta đã liều chết cứu ngươi một mạng, ngươi không thể lấy oán báo ân như thế...
Diệp Phàm chột dạ.

- Coi như ngươi còn có chút lương tâm, không có bỏ ta chạy trốn. Nếu không, bây giờ ngươi đã không còn cơ hội nói chuyện rồi.
Cơ Tử Nguyệt quay đầu nhìn, cười rất ngọt.

Nhưng mà nàng càng như vậy lại càng làm Diệp Phàm sợ hãi, nói:
- Ngươi muốn thế nào?

Cơ Tử Nguyệt nở nụ cười quyến rũ mê người, nói:
- Ta muốn cắn ngươi!

Nói tới đây, hàm răng trắng tinh của nàng phát ra tiếng kêu "canh cách", rồi bắt đầu cắn hắn.

Trong suốt thời gian dài bị bắt vừa qua, chuyện nàng muốn làm nhất chính là phải cắn Diệp Phàm vài cái, nếu không, thật khó để tiêu trừ hận ý trong lòng.

Diệp Phàm bị nàng phong ấn, khó có thể nhúc nhích tay chân. Thậm chí cả thần lực trong cơ thể cũng không lưu chuyển, bị cắn như vậy hắn thật không chịu nổi. Hắn nhe răng trợn mắt ngay tại chỗ, kêu lên:
- Không cần thân thiết đến như vậy đâu...

Ngay sau đó hắn kêu thảm lên. Cơ Tử Nguyệt rất hận hắn, liên tục lấy miệng cắn.

- Nam nữ thụ thụ bất thân, không nên như vậy...
Diệp Phàm kêu to.

- Cứ việc kêu to, dù ngươi có kêu đến khi cổ họng bị rách thì cũng không có tác dụng...
Cơ Tử Nguyệt cười ngọt, hai hàm răng không ngừng cọ xát.

Diệp Phàm hoàn toàn không biết nói gì nữa.

- Cơ Tử Nguyệt, hạ thủ lưu tình. Ta còn bị ngươi cắn như vậy là sẽ thành cái sàng đó...

- Tiểu hài tử mới chỉ mười bốn tuổi, mà đã dám giả làm quỷ lớn khi dễ ta!
Cơ Tử Nguyệt oán giận nói, tiếp tục cắn Diệp Phàm.

Diệp Phàm cảm thấy không thể nào chịu nổi nữa. Đây là lần đầu tiên hắn phải chịu loại hình phạt này, kêu lên:
- Cơ Tử Nguyệt, ngươi đừng quá đáng!

- Ta quá đáng thì sao? Cắn chết ngươi...
Nàng vẫn tươi cười, không ngừng đáp lại hắn.

- Nữ tử như ngươi không phải là thục nữ, người nữ tử đoan trang thì không nên cắn người...
Diệp Phàm bị cắn đến nỗi khóc không ra nước mắt.

- Kêu to lên, cứ kêu to lên, cứ để cổ họng của ngươi bị rách đi...
Cơ Tử Nguyệt lúc bình thường nhìn rất xinh đẹp và mỹ lệ, nhưng lúc này lại có bộ dáng làm Diệp Phàm sợ hãi vô cùng.

- Ngươi có biết lịch sự là gì không hả...
Diệp Phàm kêu thảm, thật tình hắn không biết làm cách nào để cô nàng này dừng tay lại nữa...

- Ha ha ha, tiểu hài tử mới chỉ mười bốn tuổi, ngươi biết cái gì là lịch sự hả?
Cơ Tử Nguyệt nắm gương mặt của hắn, dùng sức nhéo một cái.

- Cơ Tử Nguyệt, ngươi là tiên nhân trong tương lai, đừng có quá đáng như thế...

- Tiên nhân cũng là người, cũng có lúc giận. Khi dễ ta trong suốt thời gian qua, ta hận không thể cắn chết ngươi được...

- A a a...
Diệp Phàm kêu to.

Cơ Tử Nguyệt cắn hắn một cái, lúc này mới lui về sau, nói:
- Ngươi kêu gào cái gì?

- Ta bị thiếu nữ bất lương vô lễ....

Sắc mặt Cơ Tử Nguyệt nhất thời hồng lên, nói:
- Tiểu hài tử đến giờ mà vẫn còn mạnh miệng, thật đáng ăn đòn!

- Ta phục rồi, đừng có cắn nữa, cả người ta mềm nhũn rồi.

- Ha ha ha, ngươi nói chuyện thật khó nghe.
Cắn từ nãy giờ cũng làm cho Cơ Tử Nguyệt có chút hả dạ, hơn nữa, nàng cảm thấy răng mình đã hơi ê.

- Hai chúng ta xong rồi chứ, thả ta ra đi.

- Nghĩ hay nhỉ? Lúc này mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Cơ Tử Nguyệt nâng cằm hắn lên, lúm đồng tiền nhỏ ẩn hiện liên tục, cười quyến rũ, nói:
- Tiểu hài tử thật to gan lớn mật, lại dám muốn kinh cổ nhà ta, còn đùa giỡn ta nữa...

- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Diệp Phàm chịu thua hoàn toàn.

- Đừng có ủ rũ như vậy, tiểu hài tử cười một cái cho tỷ tỷ coi nào.
Cơ Tử Nguyệt lại nâng cằm hắn lên, đôi mắt to híp lại thành hình trăng rằm, cười thật rạng rỡ.

- Ta cảm thấy chúng ta cần phải thay đổi cách xưng hô một chút.

Nghe thấy Diệp Phàm nói lời này, Cơ Tử Nguyệt càng cười tươi hơn, nói:
- Ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt...

- A...

Lại là một tràng thảm thiết.

Nửa ngày sau, Diệp Phàm mới không bị Cơ Tử Nguyệt cắn nữa, nhưng trên người lại có đầy dấu răng, rất có quy tắc.

- Chia khí mẹ Huyền Hoàng cho ta một nửa!

- Ta không thể khống chế nó, không có cách nào để nó lưu chuyển ra ngoài cả.

- Nói láo!

...

Thật ra Cơ Tử Nguyệt cũng là người mềm lòng, không dùng mấy thủ đoạn độc ác để hành hạ Diệp Phàm.

- Trên người ngươi có rất nhiều bí mật, ta muốn từ từ nghiên cứu ra: khối Lục Đồng, khí mẹ vạn vật, còn cả thân thể ngươi nữa....
Nàng nghiêng mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Đường tỷ ta đang muốn giết ta, nếu như gặp phải nàng, ta sẽ tạo cơ hội để ngươi đến bên gần tỷ ấy. Lấy sức mạnh thân thể ngươi, nhất định sẽ làm tỷ ấy bị thương!

- Ngươi coi ta là tốt để thí binh sao?
Diệp Phàm trợn mắt lên, nói:
- Nếu như thân thể ta mạnh như ngươi nói thì đã không bị ngươi giam cầm rồi.

- Trên người ngươi có mật bảo, chỉ cần thần lực vận chuyển ổn định thì chưa chắc ta đã giam giữ được ngươi.
Cơ Tử Nguyệt liếc hắn một cái, nói:
- Đường tỷ ta chắc chắn sẽ không phòng bị ngươi, đến lúc đó nhất định đắc thủ được. Sự có mặt của ngươi cũng giống như một thanh kiếm sắc bén trong bóng tối, ta muốn cho tỷ ấy một niềm vui lớn!

- Bản thân ta cũng muốn nhìn xem còn có ai muốn đối phó ta, chờ đến lúc mọi việc bình tĩnh lại, nhất định ta sẽ thu thập hết.
Cơ Tử Nguyệt cảm thấy hình huống bây giờ có chút phức tạp, không thể lộ diện được. Nên nàng muốn tạm thời núp đi, âm thầm quan sát xem người nào muốn đối phó mình.

Chợt nàng nhớ tới điều gì đó, vui mừng nói:
- Hình như cũng gần đến lúc Thái Huyền môn chiêu thu đệ tử rồi, chúng ta hãy trốn vào Thái Huyền môn một chút.

Núi non vô tận ở đây thuộc về địa giới của Thái Huyền môn, dãy núi bao gồm 108 ngọn núi lớn cách đây cũng không quá xa.

Thế lực Thái Huyền môn rất lớn, ngoại trừ Cơ gia và Diêu Quang Thánh Địa ra, hầu như không còn ai ở khu vực này có thể áp chế họ được nữa cả.

- Dù là Cơ gia chúng ta thì cũng không dám trêu chọc Thái Huyền môn. Nếu như muốn tìm một chỗ an toàn ở đây, chắc chắn Thái Huyền môn là nơi đó. Cơ gia sẽ không phái người vào trong tìm hiểu, chỉ cần trốn ở bên trong, chúng ta sẽ được an toàn.

Hai ngày sau, Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt hiện ra trong sơn mạch Thái Huyền môn.

Dãy núi phía trước thật nguy nga hùng vĩ, toát ra khí thế bàng bạc, cảnh vật xung quanh rất xinh đẹp, có thể nói là rất tráng lệ.

Dĩ nhiên là ngươi không thể nào thấy hết được 108 ngọn núi cao nhất trong cùng một lúc, chỉ thấy được vài chục ngọn núi cao nhất trong tầm mắt mà thôi.

Tiên hạc bay múa, mờ mờ ảo ảo, sương mù lượn lờ...cảnh vật thật tường hòa.

Hai người xen lẫn vào trong đám người tới đây bái sư, thuận lợi vào trong sơn môn, không có gì ngoài ý muốn xảy ra.

- Ở đây có 108 ngọn núi cao nhất, chúng ta chọn lựa hãy ngọn nào tương đối vắng vẻ, không có người tới hỏi thăm đó.
Diệp Phàm đề nghị như vậy.

- Không sai, đúng là như vậy.

Các đệ tử khi đi vào bên trong Thái Huyền môn đều trật tự, không ai dám làm loạn.

Đột nhiên Diệp Phàm thấy được một thân ảnh quen thuộc: áo trắng bồng bềnh, thướt tha mềm mại, thật là tươi đẹp, siêu trần thoát tục.

- Nàng ta ở chỗ này ư...
Diệp Phàm cả kinh trong lòng, hắn đã nhận ra, người đó chính là Lý Tiểu Mạn. Mặc dù đã sớm suy đoán được nàng không thể nào chết ở trong cấm địa Thái Cổ, nhưng không ngờ rằng nàng lại gia nhập Thái Huyền môn.

- Gặp được người quen?
Cơ Tử Nguyệt nở nụ cười mê người, nói:
- Tiểu hài tử, ánh mắt ngươi có chút khác lạ. Không sao, nếu có thù oán với ai, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi bắt nạt họ.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK