Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt Khổng Tước vương trong suốt như nước, tóc đen nhẹ bay, dáng vẻ phiêu động, tuấn tú mà thanh nhã, điềm tĩnh nói:
- Liên thủ tiến vào Thanh Đồng Tiên điện? Đi chịu chết ư? Ta còn muốn sống tiếp đấy.

Mái tóc bạc của Nam Cung Chính bay nhẹ, vóc người cao vĩ đứng giữa không trung, khắp người được cánh hoa bao phủ, toàn thân tỏa sức sống vô hạn, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn thành tiên hay sao? Ngươi bế quan tám trăm năm, lần này xuất thế, chẳng lẽ không phải vì nó sao?

Khổng Tước Vương cười lạnh nói:
- Từ xưa đến nay, Thanh Đồng Tiên điện đã lấy đi tính mạng không biết bao nhiêu tuyệt đại cao thủ, ta chưa bao giờ nghe nói có người nào thành tiên cả. Đừng gọi nó là Tiên điện, phải gọi là một ngôi mộ, là bãi tha ma chôn thây cường giả Đông Hoang.

- Muốn thành tiên, đương nhiên là phải cửu tử nhất sinh. Nếu không, tại sao bao Thánh Nhân luôn cảm thán đây.
Nam Cung Chính nghiêm mặt nói:
- Ta và ngươi liên thủ tiến vào trong Thanh Đồng Tiên Điện tranh đấu với cái chết để lấy cơ hội thành tiên, còn hơn ở ngoài này chết trong cô đơn.

Khổng Tước Vương khoanh tay đứng, nói :
- Ta tung hoành thiên hạ, kiếm hướng Thánh Chủ, đó là khoái hoạt con người lúc còn sống, tại sao lại cô đơn? Có chết cũng không hối tiếc.

- Bản thân có mạnh hơn đi nữa thì cũng chỉ là ý chí nhất thời, tựa như một dòng nước u sầu chảy về đông, kết quả cuối cùng cũng là một hồi ảo mộng không thật. Trăm ngàn năm sau còn ai nhớ tới ngươi, cũng chỉ là mây bay gió thoảng mà thôi, không thành tiên, tất cả đều vô ích.

- Người khác nghĩ như thế nào, có quan hệ gì tới ta? Ta chỉ biết cuộc đời trước mắt mới là thật, chấp niệm cầu tiên gắn chặt trong lòng cả đời cuối cùng lại thành vô ích, thật đáng buồn!

Nam Cung Chính lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Thoát khỏi thế tục, tự tại vĩnh sinh, chính là tâm nguyện lớn nhất của tất cả chúng ta. Ngươi cần gì tự lừa dối mình?

Khổng Tước vương cười dài, chấn động cả vòm trời, nói:
- Ta hỏi lại ngươi, ở Đông Hoang từ xưa đến nay có ai là tiên thật sự? Đừng nói với ta những người được sách cổ ghi lại, con đường họ đi quá mức kỳ ảo, không thể tin được.

- Chắc chắn có người thành tiên. Hoang Tháp từng trấn chết tiên nhân, đó không phải là tiên sao?
Nam Cung Chính đáp lại.

- Ngươi tận mắt nhìn thấy ư?
Khổng Tước vương hỏi ngược.

- Không có.

Khổng Tước vương nói:
- Không là tiên chưa chắc đã vô ích, ta cũng có thể kiêu hùng một thời, vẫn có thể chắp cánh bay khắp thiên hạ, tại sao phải cưỡng cầu.

Diệp Phàm ở bên cạnh cảm thấy Khổng Tước vương làm người không hề câu chấp, thành tiên hay không đối với hắn không hề quan trọng. Mà Nam Cung Chính cũng không tầm thường, không hổ là Đại Năng Nhân tộc.

Đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt chuyển động, nhỏ giọng thì thầm, nói:
- Thật không có thiên lý, hai người này đều là những nhân vật trong truyền thuyết, lấy trăm tuổi làm số lẻ, lấy ngàn tuổi làm số nguyên. Ngươi xem kìa, cả hai còn trẻ như vậy, còn đẹp trai hơn cả ca ca ta...

- Nam Cung Chính, ngươi nói nhiều hơn nữa cũng vô ích thôi, có phải muốn nhúng tay vào, ngăn cản ta làm việc hay không?
Khổng Tước vương trầm giọng nói.

- Gia chủ Cơ gia từng nói với ta rằng, nếu như vô tình được ngươi, dù cứu được hai trong hai huynh muội nhà họ thì đều tặng một người làm đồ đệ, kế thừa y bát của ta. Lần này ta xông vào Thanh Đồng Tiên điện, nhưng vẫn chưa có truyền nhân. Làm như vậy cũng xem như hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.

Từng cánh hoa xung quanh Nam Chung Chính khẽ chuyển động, thoạt nhìn qua thật siêu trần thoát tục.

- Nam Cung Chính, ngươi muốn ra tay thật sao? Hãy suy nghĩ cẩn thận!

Tròng mắt Khổng Tước vương thoáng cái đã sắc lại, một cỗ khí tức cường đại như núi lửa phun trào cuồn cuộn tuôn ra, xông thẳng lên trời cao.

- Khổng Tước vương, ta cũng là cố nhân của ngươi, ta khuyên ngươi nên thu tay lại đi, rồi cùng với ta đi Tiên điện tìm kiếm cơ hội thành tiên. Nếu không, ngươi tung bay cả đời cũng là vô ích.
Nam Cung Chính khuyên giải.

- Khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ Cơ gia Thánh Chủ đang ở cách đây không xa, muốn cùng ngươi trấn áp ta?

Thần quang trong mắt Khổng Tước vương sáng rực, khí thế bức người.

- Hắn không biết ngươi ở đây.
Nam Cung Chính thở dài một hơi, nói:
- Không chỉ có Cơ ggia Thánh Chủ tìm ngươi, cả Diêu Quang Thánh Chủ cũng tự mình xuất quan.

- Đã sớm đoán được, ta cũng muốn xem thử bọn hắn làm gì được ta. Hừ! Lấn người tộc ta, ta thân là Đại Năng Yêu tộc, nếu không ra mặt thì thật hổ thẹn với cả Yêu tộc.
Khổng Tước vương cười lạnh, nói:
- Tám trăm năm trước ta tung hoành khu vực phía nam, tám trăm năm sau, bọn họ cũng không trấn áp ta được.

- Các thế lực được truyền thừa từ thời đại Thái Cổ đến nay có thực lực sâu không lường được, nói không chừng sẽ có người xuất hiện trấn áp ngươi.

- Trừ khi họ đào mộ tổ tiên ra, làm cho Thần Vương sống lại!
Ánh mắt Khổng Tước vương sắc bén như điện, khí chất đột nhiên đại biến, nói:
- Muốn ngăn ta sao? Dùng thực lực nói chuyện đi.

Hương hoa ngào ngạt nồng nặc khắp nơi, gần như là chạm mặt đánh tới, cánh hoa phiêu động khắp cả bầu trời, lấp lánh phát sáng. Bảo tướng Nam Cung Chính trang nghiêm, tỏa ra khí chất siêu nhiên như thần phật. Một cổ thụ chọc trời sau lưng hắn đột nhiên mọc cao lên, đâm thẳng lên bầu trời.

- Đã như vậy, đắc tội!

- Ta và ngươi nên sớm đánh một trận!

Tuy bề ngoài Khổng Tước vương chỉ có hình dạng như một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng lúc này lại toát ra khí chất như thần binh sắc bén rời vỏ, khí thế bức người, làm cho người ta cảm thấy chiến ý cường đại.

Xoẹt!

Đột nhiên Khổng Tước vương mở ra thiên nhãn, một đạo thần quang ngay giữa trán phát ra xông vào cơ thể Cơ Tử Nguyệt.

- Á, Khổng Tước vương tiền bối, người làm gì vậy?
Cơ Tử Nguyệt sợ hãi kêu lên.

- Không sao, hắn chỉ để lại ấn ký để sau này tìm ngươi dễ dàng thôi. Bây giờ các ngươi mau đi đi.
Nam Cung Chính truyền âm cho hai người.

- Đi!

Diệp Phàm kéo Cơ Tử Nguyệt, vội vàng rời đi. Hai vị Đại Năng muốn đấu ở đây, chắc chắn nơi này sẽ trở nên trời rung đất lở.

Khi Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt đã bay ra ngoài rất xa thì hai người vẫn cảm thấy dao động mênh mông sau lưng, giống như sóng biển mãnh liệt, chấn kinh bọn họ.

Quay đầu nhìn lại, Cơ Tử Nguyệt giật mình một cái, hô lên:
- Trời ạ, sao ở đó có nhiều mặt trời vậy!

Ngay trên vòm trời ở phương xa kia, ở đó có từng mặt trời đang nhô lên cao, vô cùng chói mắt!

Rốt cuộc đâu là mặt trời thật, đâu là mặt trời do Đại Năng làm ra, căn bản không thể xác định được.

- Lại có thêm một tầng trời nữa!

Cũng ngay ở chỗ đó, lúc này lại xuất hiện thêm một tầng trời màu xanh.

- Đây là..."Sao sáng chiếu trời xanh"!

Dị tượng Đại Năng - Sao sáng chiếu trời xanh, khi thi triển đến mức hoàn chỉnh sẽ có hình dáng này, mỗi một ngôi sao đều tỏa sáng như mặt trời, thật quá kinh hãi thế tục!

Một tầng trời xanh, từng ngôi sao sáng rực rỡ to lớn vô cùng, cùng nhau phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, làm chấn động cả trời cao!

Đột nhiên có một cổ mộc khổng lồ đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên, tiến thẳng vào trời cao, trông như muốn xé rách hư không. Cũng không biết tán cây khổng lồ đến mức nào, chỉ biết nó che khuất cả bầu trời.

- Đó là Kiến Mộc trong truyền thuyết, thật không ngờ Nam Cung Chính có thể thi triển được.

Cơ Tử Nguyệt rất giật mình, đôi mắt mở to ra, không thể tin vào những gì đang diễn ra.

Kiến Mộc, dù là ở bến bờ tinh không khác hay ở thế giới này thì nó đều có truyền thuyết vô tận cả. Theo sách cổ ghi lại, Kiến Mộc chính là một loại Thánh thụ được người xưa sùng bái, được xem là tiên cầu để câu thông trời đất với nhau.

Bản thân Kiến Mộc là Thánh Thụ trong truyền thuyết, mà dị tượng của Nam Cung Chính có thể hiển hóa nó ra, đương nhiên có thể dùng dị tượng mình để xé rách trời cao.

Xung quanh cổ mộc đó còn rất nhiều thần thảo và kỳ mộc, tất cả đang cùng chấn động, cây nào cũng xanh biếc tràn trề sức sống, trông giống như một bức đồ họa sơn hà.

Đây là một loại dị tượng không biết tên, bản thân Nam Cung Chính là Đại Năng Nhân tộc, thực lực quả nhiên danh bất hư truyền.

Oong.

Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt cảm thấy cả người bị choáng váng, cùng nhau hô lên một tiếng, khí huyết trong người sôi trào cả lên, bị chấn bay ra ngoài.

Xung quanh vòm trời ở phương xa kia bắt đầu xuất hiện sương mù, từng loại dị tượng không ngừng hiện lên. Mà hai vị Đại Năng cũng xông vào nhau, liên tục sử dụng bí thuật vô thượng, chiến đấu đã chính thức bắt đầu.

- Còn những loại dị tượng khác nữa...

Đôi mắt Cơ Tử Nguyệt sáng lên, nàng rất muốn xem tiếp. Nhưng bản thân nàng cũng biết việc quan trọng nhất bây giờ là chạy trốn.

Đại Năng đối chiến chính là cuộc chiến có một không hai, cực kỳ khó gặp, bản thân Diệp Phàm cũng thấy thật đáng tiếc khi không được xem trận chiến này. Hắn sử dụng bộ pháp thần bí lão điên truyền cho, kéo Cơ Tử Nguyệt rời đi, thoáng cái đã biến mất ở chân trời.

Diệp Phàm liên tục chạy đi, không hề ngừng lại.

Cho tới khi đã ra ngoài trăm dặm, bọn họ mới thở dài một hơi. Nhưng bọn họ vẫn chưa nghỉ chân, lại tiếp tục chạy tiếp để tìm một nơi nghỉ chân.

- Ta rất muốn nhìn thấy Khổng Tước vương lúc rống động sơn hà, hái trăng ngắt sao, thể hiện thần uy vô thượng!
Diệp Phàm tự nói.

Tuy lúc trước chỉ được nghe qua lời Cơ Tử Nguyệt, nhưng hắn đã cảm nhận được sự mạnh mẽ tuyệt đối của vị Đại Năng này. Hắn rất muốn được một lần nhìn thấy phong thái tuyệt thế thiên hạ đó.

- Ngươi...thôi, đừng mong chờ nữa!

Cơ Tử Nguyệt vẫn rất sợ hãi. Cao nhân bên Cơ gia nàng bị một tiếng rống của Khổng Tước vương chấn chết, mỗi lần nhớ tới uy thế vô thượng đó là nàng lại phát run lên. Nhưng một lúc sau, nàng lại tự nói:
- Ta cũng muốn nhìn xem tư thế oai hùng của Nam Cung Chính...

- Mạng ngươi lớn thật, Khổng Tước vương đã hiện ra ở đây mà ngươi vẫn trốn thoát...

Bỗng nhiên có một âm thanh lạnh lùng từ trước truyền đến, rồi có một nam tử mặc y phục bị cháy đen xuất hiện trên đỉnh núi. Trong tay người này có nâng một ngọn tháp bạc năm tầng, đứng đó chặn đường đi của bọn họ.

Cùng một thời gian, xung quanh đều có bóng người hiện lên, ngăn cản các phương hướng khác.

Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh. Có tất cả sáu tên tu sĩ, người nào người nấy đều bất phàm, sáu người này đang vây quanh bọn hắn.

Những người này chính là những người đã mở Vực Môn, vượt qua hư không để đuổi giết bọn họ. Mặc dù bề ngoài họ được sương mù bao quanh nên không thể thấy rõ mặt mũi, nhưng dựa vào âm thanh, Diệp Phàm cũng biết người đứng ở trước là một trung niên, rất khó đối phó.

- Phượng Quan Thiểm Điện điểu cũng không giết được các ngươi, đúng là mạng lớn.
Cơ Tử Nguyệt chế nhạo.

Không riêng gì y phục tên nam tử đứng trước bị cháy đen, quần áo năm người còn lại cũng đen kịt, mùi khét vẫn còn thoang thoảng. Hiển nhiên sáu người này đã bị Phượng Quan Thiểm Điện điểu tấn công, nhưng không ngờ lại may mắn thoát được.

- Giết bọn họ!

Nam tử đứng trước phất phất tay, không nói thêm gì nữa. Người này vô cùng quyết đoán, muốn tiêu diệt cả hai người ở chỗ này.

Nhất thời những người xung quanh đều xông tới, người thì tế vũ khí ra, người thì sử dụng bí thuật, tất cả đòn tấn công đều nhắm vào hai người.

Thương thế Cơ Tử Nguyệt chưa khỏi, cơ thể còn rất yếu, khó xuất thủ được.

Diệp Phàm dựa vào tốc độ, tránh sang trái rồi né sang phải, nhanh chóng thoát khỏi các đòn tấn công. Những người ở đây đều có tu vi vượt xa cảnh giới Bỉ Ngạn, hắn không thể nào đối chiến được, chỉ còn cách bỏ chạy.

- Đừng mơ mộng chạy trốn, ngày này sang năm, ta sẽ đốt cho các ngươi một ít vàng bạc...

Tên nam tử trước mặt tự mình xuất thủ, ngọn tháp bạc trong tay nhanh chóng biến lớn. Tháp cổ năm tầng lúc này có thể so với một tòa núi nhỏ, tản phát uy thế kinh người.

Cơ Tử Nguyệt vội nói với Diệp Phàm cạnh bên:
- Mau lấy thần lực của người chuyển sang người ta, trên người ta có bí bảo, có thể phá vòng vây đi ra ngoài.

Diệp Phàm không nói gì, trực tiếp đem thần lực chuyển sang người bên cạnh. Nhất thời Cơ Tử Nguyệt trở nên vô cùng thánh khiết, cơ thể phát ra ánh sáng lấp lánh đối kháng với uy áp của tháp cổ năm tầng kia.

Xoẹt!

Sau một khắc, hai người nhanh chóng chạy đi, không ngừng né qua né lại để tránh các loại bí thuật công kích, thoáng cái đã xông ra ngoài.

Oong!

Bỗng nhiên nay lúc này có một âm thanh chấn động truyền đến, năm ngón tay của người nam tử kia bỗng nhiên biến lớn, trông như một ngọn núi to. Trong nháy mắt đã xông tới trước hai người, lực lượng mạnh đến nỗi cả hư không cũng bị bóp méo.

Diệp Phàm biến sắc, người này rất kinh khủng!

Cơ Tử Nguyệt cũng biến sắc, tên nam tử này rất đáng sợ, nếu cứ tiếp tục thế này thì không thể thoát khỏi. Nàng có chút lo lắng, vội vàng truyền âm nói:
- Tiểu hài tử xấu xa, nghe cho kỹ đây. Ta sẽ truyền cho ngươi khẩu quyết Đại Hư Không thuật đầy đủ, mau chóng ẩn thân vào không gian hư không.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK