Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Khẩu khí thật lớn!
Sắc mặt hai gã tu sĩ Lý gia hơi khó coi, nói:
- Các ngươi...các ngươi muốn dẫn phát đại chiến các môn phái sao?

- Đại chiến môn phái, các ngươi đủ tư cách ư? Sợ rằng chỉ làm trò cười cho người khác.
Người kỵ sĩ toàn thân mặc giáp kia lãnh đạm ( tỏ vẻ không quan tâm) nói.

- Tốt! Tốt! Tốt! Các ngươi can đảm lắm, không biết có thể ra khỏi Yến quốc được không?
Hai người tu sĩ Lý gia biến sắc, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh. Tâm tư bọn họ thay đổi thật nhanh, chuẩn bị vén lên lửa giận của các trưởng lão Yên Hà Động Thiên.

- Dựa vào các ngươi mà muốn giữ chúng ta ở lại Yến quốc?
Người kỵ sĩ kia cười lạnh, nói:
- Chỉ dựa vào mấy tên nhãi nhép như các ngươi, có đến tám - mười vạn tên cũng không đủ.

- Ngươi...
Tu sĩ Lý gia cảm thấy nhục nhã, nhưng đồng thời rất khiếp sợ. Hắn có cảm giác địa vị của đối phương rất cao, nếu không, sao có thể nói ra những lời ngông cuồng như vậy. Nhưng bọn hắn đã không còn đường lui, phải đem Lý gia cùng Yên Hà Động Thiên trói chung một chỗ, lúc đó mới có cơ hội trấn trụ được đối phương. Hắn cắn răng nói:
- Các ngươi đã không coi Yên Hà Động Thiên vào đâu như thế, ta sẽ bẩm cáo rõ ràng. Mấy vị trưởng lão sẽ cho các ngươi biết trời cao đất rộng là gì.

- Các ngươi không xứng!
Tên kỵ sĩ kia bước mạnh lên trước một cái, căn bản còn chưa xuất thủ, nhưng hai tu sĩ Lý gia đó đã như một bù nhìn vậy, bay ra ngoài rồi đụng mạnh vào vách tường. Xương cốt cả người vang lên răng rắc, máu từ trong miệng mũi cùng hai lỗ tai tràn ra ngoài.

- Ngươi…
Xương cốt toàn thân hai người đã bị vỡ nát vụn hơn một nửa, thân thể như bùn lầy dính sát vào vách tường, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Hiểu ý của Khương Dật Phi, người kỵ sĩ khi nãy đã không ra đòn sát thủ, vì hắn biết Khương Dật Phi còn có lời muốn hỏi.

- Phụ mẫu Đình Đình là bị các ngươi hại chết?
Tuy lời nói của Khương Dật Phi rất bình thản, nhưng hai người Lý gia lúc này nghe được lại giống như một đạo sấm sét nổ vang chấn động vậy. Người nam tử mặc áo bào màu trắng trước mắt này làm cho họ có cảm giác như đang đối mặt với núi cao, phải ngẩng đầu lên ngưỡng mộ.

- Chúng ta nói...

- Người nào dám cuồng vọng như thế? Ngay cả Yên Hà Động Thiên ta cũng không để vào mắt?
Ngay lúc này có một nam tử trung niên bước vào sảnh trước, sau khi thấy mười mấy đầu dị thú, không khỏi biến sắc, nói:
- Chư vị có gì chỉ giáo? Tại sao lại đả thương đệ tử Yên Hà Động Thiên ta?

- Trừ ác!
Một người kỵ sĩ tiến lên chặn đường đi của hắn.

- Các người có ý gì, chẳng lẽ Yên Hà Động Thiên chúng ta rất "ác" sao?
Nam tử trung niên quát hỏi.

Người kỵ sĩ đó đáp lại:
- Yên Hà Động Thiên có đại ác hay không, ta không biết. Nhưng, hai người này hại tính mạng của người khác, là ác nhân chứ không sai.

- Đây chỉ là lời nói một bên của các ngươi, còn chưa có điều tra rõ ràng, sao các ngươi dám võ đoán rồi động thủ như vậy? Còn nữa, đây là đệ tử Yên Hà Động Thiên ta, nếu có sai, tự nhiên chúng ta sẽ xử lý, còn chưa tới mấy người ngoài như các ngươi nhúng tay vào!

Thần sắc Khương Dật Phi bình thản, nhưng lời nói lại làm cho người khác phải rét lạnh, nói:
- Bọn họ làm ác bao nhiêu năm, nhưng chưa thấy Yên Hà Động Thiên các ngươi xử trí qua. Hôm nay còn muốn giải vây, che chở ư? Xem ra ta thật sự phải lên Yên Hà Động Thiên một chuyến để hỏi cho ra lẽ mới được!

- Khẩu khí lớn lắm! Xem Yên Hà Động Thiên ta là gì chứ? Các ngươi không sợ không thể ra khỏi Yến quốc được sao?
Nam tử trung niên lanh lùng nhìn người phía trước.

Khương Dật Phi nhàn nhạt cười lạnh:
- Yên Hà Động Thiên rất mạnh sao? Đáng tiếc ta chưa nghe qua bao giờ, lát nữa phải đi lãnh giáo một phen.

- Thật không ngờ ngươi lại là người không có mắt.
Nam tử trung niên lạnh giọng nói:
- Yên Hà Động Thiên là một trong sáu đại môn phái của Yến quốc, các ngươi không nên sanh sự, không chừng lại dẫn phát đại chiến giữa các môn phái!

Khương Dật Phi lắc đầu nói:
- Đông Hoang mênh mông vô tận, rốt cuộc có bao nhiêu quốc gia còn rất khó nói, huống chi chỉ là một Yến quốc nhỏ bé. Nói thật, ta còn chưa nghe qua bất kỳ môn phái nào ở đây cả.

- Đồ cuồng vọng, bản thân ta muốn lãnh giáo thử ngươi cường đại tới mức nào?

Nam tử trung niên vọt lên cao, khi tới giữa không trung lại há mồm phun ra một tấm chắn màu tím đậm cùng một trường mâu màu đỏ máu.

Tiếng gầm gừ dị thú vang lên, một người kỵ sĩ đã khống chế dị thú bay cao lên trời, giống như một đạo ánh sáng phá không xuất hiện vậy.

- A!
Người tu sĩ trung niên Yên Hà Động Thiên kia hét thảm một tiếng, tấm chắn màu tím đậm thoáng chốc đã bị cắt ra, mà thanh trường mâu màu đỏ máu đã đứt thành hai khúc. Ngay ngực bụng của hắn còn bị thủng một lổ, rơi xuống tại chỗ, máu tươi không ngừng tràn ra ngoài.

Nếu như là người bình thường, chắc chắn bây giờ đã chết, nhưng khí lực của người này cũng hơi mạnh mẽ. Hắn nhanh chóng cầm máu, sắc mặt trắng bệch, lui qua một bên.

Diệp Phàm chấn động mạnh trong lòng. Hắn có cảm giác mười mấy người kỵ sĩ này không hề tầm thường, nếu so với người của Cơ gia hay Diêu Quang thánh địa thì còn mạnh hơn không ít.

Ngay lúc này, mấy vị tiên sư nghe thấy động tĩnh đã không nhịn được nữa, trừ trong viện đi ra.

- Các ngươi là ai?
Một lão già trong đó nhíu mày nói. Khi nãy hắn đã nghe được mấy lời của những người trước mặt, những người này lại không coi Yên Hà Động Thiên vào đâu cả, làm cho hắn vô cùng căm tức và không thoải mái.

- Làm phiền mấy vị dẫn đường, dẫn chúng ta lên Yên Hà Động Thiên một lần.
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Thải Huyên xuất hiện nụ cười lạnh, nói:
- Mấy vị, xin mời!

Mấy người của Yên Hà Động Thiên đều biến sắc, một người trong đó nói:
- Còn nhỏ tuổi mà lại cuồng vọng như thế, sư trưởng nhà ngươi không dạy ngươi cái gì gọi là tôn sư trọng đạo sao?

Khương Thải Huyên lạnh giọng nói:
- Đệ tử các ngươi dạy nên đi hại tính mạng người khác, khi dễ "mẫu góa con côi", bức bách một lão nhân bảy mươi tuổi đến đường cùng. Các ngươi cũng xứng nói mấy chữ tôn sư trọng đạo sao? Các ngươi còn chưa có tư cách này!

- Ngươi có chứng cớ gì?

- Chính bọn hắn đã thừa nhận!

Một lão già nhíu mày nói:
- Đừng nói tới việc các ngươi có vu oan giá họa hay không, cho dù việc đó có thật thì cũng không đến phiên các ngươi xử lý, đã có môn quy Yên Hà Động Thiên ta rồi!

- Môn quy xử lý thật tốt! Hơn hai mươi năm qua, người chết không nhắm mắt, hung thủ nhởn nhơn ở bên ngoài, tiếp tục hãm hại trẻ thơ người già, đây chính là môn quy các ngươi?
Khương Thải Huyên rất bênh vực tiểu Đình Đình, nói tới, khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên giá lạnh, nói:
- Đến bây giờ rồi mà các ngươi còn muốn tìm cách bao che ư, thật không hổ là sư phụ hai tên kia. Đúng là vật họp theo loài!

- Ngươi...
Hai hàng lông mày của lão già cầm đầu dựng đứng lên, tuy nhiên hắn không cũng dám vọng động. Bởi vì trận thế của đối phương vô cùng kinh người, chỉ đầu Hoàng Kim Thần Tê kia thôi đã làm cho hắn phải kiêng kỵ.

Ngay lúc này, Khương Dật Phi mở miệng nói:
- Bắt tất cả bọn họ lại!

- Vâng!
Mấy người kỵ sĩ đồng thời tiến lên.

Lão già cầm đầu quát một tiếng:
- Đi!

Hắn là người thứ nhất bay lên cao, ngự cầu vồng chạy trốn. Hắn nhận thấy địa vị của những người này không tầm thường, bọn hắn không thể ứng phó được. Mấy người khác thấy thế cũng bay về khắp bốn phương tám hướng.

Dị thú gầm thét, trên bầu trời truyền đến chấn động. Mấy con dị thú chở theo kỵ sĩ riêng của mình bay về các phương hướng khác nhau, trong nháy mắt đã đuổi theo.

- A...

Tiếng kêu thảm thiết lần lượt truyền đến, sau đó mấy tên kỵ sĩ nhanh chóng quay lại. Trên tay của bọn hắn lúc này đang xách mấy lão già khi nãy như những con chó vậy, trên thân mấy lão già đó còn có mấy vết thương đáng sợ.

Diệp Phàm ở bên cạnh chấn động vô cùng, thế gia Thái Cổ quả nhiên là quái vật, mấy tên kỵ sĩ này thật đáng sợ.

Khương Dật Phi điểm ra hai người kỵ sĩ, để bọn họ lưu lại xử lý người của Lý gia, còn dặn dò không nên lạm sát người vô tội, chỉ tru diệt mấy tên làm ác.

- Chúng ta đi Yên Hà Động Thiên!

Khương Dật Phi tự mình nâng Khương lão bá lên Hoàng Kim Thần Tê, cùng ngồi với hắn. Khương Thải Huyên ôm lấy tiểu Đình Đình lên Thần Lộc ( Nai thần), ngồi trước nàng, còn Diệp Phàm lại cùng cưỡi một con với một kỵ sĩ, bay lên cao.

- Không cần đi Yên Hà Động Thiên, hai tên súc sinh kia đã chết, đại thù được báo rồi...
Sau khi biết được nhi tử của mình bị người hại chết, hai mắt của Khương lão bá hơi đỏ lên, không nhịn được phải rơi lệ.

Tiểu Đình Đình ở bên kia cũng khóc òa lên.

- Đi, nhất định phải đi. Người Khương gia chúng ta, không phải ai muốn giết cũng giết được!
Thần sắc Khương Dật Phi bình tĩnh, nhưng giọng nói lại hơi trầm xuống.

Diệp Phàm cảm thán trong lòng. Con đường hắn đi còn rất dài, nếu đem so sánh với mấy quái vật lớn như thế gia Thái Cổ, hắn thật sự còn quá nhỏ bé.

Mấy người trong trấn nhỏ trợn mắt há mồm trước những gì diễn ra, sau đó phát ra tiếng hoan hô, khối ác tính ở trấn trên đã được giải trừ rồi.

Mấy tên tù binh Yên Hà Động Thiên, trước sự lựa chọn cái sống và cái chết, rốt cuộc phải khuất phục đi trước dẫn đường.

Mười mấy đầu dị thú cưỡi mây bay đi trên trời cao, phát ra tiếng vang ù ù, tựa như thiên quân vạn mã đang chuyển động vậy.

Ngay lúc này Diệp Phàm cảm giác có người đang nhìn trộm mình, quay đầu lại, dĩ nhiên là tên thiếu niên Khương Dật Thần xấc láo kia. Khi thấy Diệp Phàm quay lại, Khương Dật Thần đưa mắt ra chỗ khác, nhưng miệng lại nở nụ cười lạnh. Diệp Phàm nhất thời hơi động trong lòng, sao đối phương lại làm vậy? Chẳng lẽ phát hiện được gì sao?

Mọi người nhanh chóng đi tới Yên Hà Động Thiên.

Đây là một nơi núi cao cốc xanh, sương khói nhẹ nhàng bay lên, hào quang chớp tắt, quả thật rất xứng với tên gọi.

- Người nào dám xông vào trọng địa phái ta?
Phía trước truyền đến tiếng hét lớn.

Rầm! Rầm! Rầm!

Những tù binh bị bắt kia đều bị ném ra ngoài, nhất thời làm cho phía trước truyền đến mấy tiếng kinh hô.

- Đại địch xâm phạm!
Yên Hà Động Thiên nhất thời loạn lên.

Trong phút chốc, có những làn khói bây lên cao, các hoa văn trên những bức tượng điêu khắc ở gần đấy phát ra những đạo thần uy, ngăn đường đi của mọi người.

- Cũng chỉ như vậy mà thôi, ta tới phá nó.
Lúc này, thiếu niên Khương Dật Thần thần sắc xấc láo đột nhiên xuất thủ. Từ trong cơ thể bay ra một hồ lô có màu tím sáng chói, nhanh chóng to ra trên bầu trời. Hồ lô này giống như một con cá voi đang uống nước vậy, hút tất cả các làn khói vào trong miệng, trong chớp mắt, lực lượng của mấy đạo hoa văn kia bị áp chế xuống.

Tiếp đó, hồ lô màu tím này giống như một tòa núi nhỏ từ từ đi về phía trước, rồi phát ra một lớp sương mù màu tím như mưa lất phất. Nhất thời có những tiếng kinh hô ở trước phát ra, rất nhiều bóng người đã bị hút vào bên trong hồ lô màu tím.

Diệp Phàm giật mình trong lòng, không ngờ rằng hồ lô màu tím này lại cường đại đến thế. Không chỉ dễ dàng bài trừ các hoa văn hộ sơn của Yên Hà Động Thiên, mà còn hút không ít tu sĩ vào bên trong, thật là đáng sợ.

"Lực lượng của thế gia Thái Cổ quá cường đại, chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đã được ban thưởng trọng bảo kinh khủng như thế...", Diệp Phàm thầm nói trong lòng.

- Không cần như vậy...
Khương lão bá ở bên cạnh không ngừng khuyên can.

Khương Dật Phi lắc đầu, nói:
- Phụ mẫu Đình Đình không gây nên tội ác gì, lại bị người khác hãm hại. Chúng ta phải đòi lại công bằng, Khương gia chúng ta chưa bao giờ sợ phiền phức!

Ầm!

Ngay lúc này, bên trong Yên Hà Động Thiên có một cỗ lực lượng cường đại chấn động tứ phương, đẩy lui hồ lô màu tím ra, một âm thanh già nua truyền đến:
- Ra là người của thế gia Thái Cổ, không biết Yên Hà Động Thiên ta đã đắc tội chỗ nào?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK