Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn trưởng lão nghe thấy hắn chửi nhưng vẫn không tức giận, vô cùng trầm ổn. Tự tay rót một chén trà, vén mái tóc trắng đang xõa trên mặt lên, nhẹ nhàng nâng chén trà lên uống.

Thái độ này của Hàn trưởng lão gây cho Diệp Phàm một cảm giác sởn tóc gáy.

Từng ngón tay của Hàn trưởng lão giống như những cây gậy sắt vậy, rất khô héo, chỉ có một tầng da mỏng bao lấy xương ngón tay. Mà sau khi mái tóc trắng che mặt được vén lên, khuôn mặt của hắn lộ ra khiến người khác phải nổi da gà, giống như một mảnh giấy bị vò đi vò lại vậy, nhăn nheo vô cùng. Điều làm cho người khác sợ hãi nhất chính là bên trong đôi môi khô quắt đó, lại là một hàm răng sắc đen nhánh, không có chút máu hay sức sống nào, ngay cả đầu lưỡi cũng héo đi.

- Theo ta lên đường!
Hàn trưởng lão uống xong chén trà đó, liền nhẹ nhàng đặt xuống. Chậm rãi nói ra, âm thanh không có chút sức sống nào.

Diệp Phàm rất muốn sử dụng Kim Thư, nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hắn biết thực lực của mình và người này chênh nhau quá nhiều.

- Hàn trưởng lão, người làm như vậy không sợ trời phạt sao? Lại dám lấy người sống làm thuốc luyện! Sợ rằng cả đồng môn của ngươi cũng không thể tha ngươi được...
Diệp Phàm vừa nói vừa nghĩ đối sách. Nếu như rơi vào trong tay đối phương, sợ rằng còn đáng sợ hơn chết.

- Ta đã có chuẩn bị từ sớm, sẽ không ai biết!
Hàn trưởng lão vẫn như một cây khô, lẳng lặng ngồi ở phía đối diện. Hắn càng bình tĩnh thì càng lộ vẻ âm trầm đáng sợ.

Diệp Phàm lấy miếng ngọc bội do trưởng lão Ngô Thanh Phong đưa cho ra, nói:
- Nếu như ngươi giết ta, trưởng lão Ngô Thanh Phong sẽ biết ngay.

Hàn trưởng lão nhẹ nhàng gõ một ngón tay, lập tức có một cỗ khí tức u ám áp bách đến. Khối ngọc bối kia vỡ tan ra, trong không khí cũng khẽ xuất hiện một cỗ hàn khí, mãi không tiêu tán.

Hàn trưởng lão nhàn nhạt mở miệng:
- Nơi này cách xa Linh Khư Động Thiên khoảng một ngàn dặm, ta ngay mặt đánh nát ngọc bội này, tên Ngô Thanh Phong sẽ không cảm nhận được gì cả.

Nói tới đây, hắn nở nụ cười quỷ dị, nói:
- Mà khoan đã, tên tiểu tử ngươi cũng thật quỷ dị. Lúc ở phế tích ta đã vỗ nhẹ, âm thầm lưu lại ấn ký trên người ngươi, vốn định một lúc sau sẽ bắt đi. Nhưng không ngờ ngươi lại chạy trốn, thoát khỏi phạm vi cảm ứng của ta. Hừ! Mãi đến lúc này ta mới tìm thấy ngươi.

- Lão già không chết nhà ngươi...

- Chúng ta nên lên đường thôi.
Hàn trưởng lão đứng dậy. Thấy thân hình như u linh của hắn, những người xung quanh rối rít nhường đường.

Diệp Phàm nhanh như hổ báo, muốn phá cửa sổ để trốn.

- Cần gì làm những chuyện vô nghĩa như thế?
Hàn trưởng lão vươn bàn tay gầy gò ra. Lập tức có một cỗ hấp lực rất lớn từ lòng bàn tay hắn trào ra, hút lấy Diệp Phàm đang muốn chạy trốn trở về.

Cảnh giới giữa hai người chênh lệch như trời và đất, căn bản không thể vượt qua được. Tâm tính Diệp Phàm thoáng cái đã nguội lạnh, bị đối phương giam cầm như thế, hắn cảm thấy mình không thể làm gì được.

Sau khi ra khỏi thành, Hàn trưởng lão lẩm bẩm:
- Phải đi bái phỏng một vị lão hữu trước đã, hắn từng đồng ý thu thập một vị linh được, đến giờ chắc đã được rồi. Hiện giờ vị thuốc quan trọng nhất đã có, sau khi đến đó xong, ta sẽ bắt đầu luyện thuốc.

Diệp Phàm đưa mắt nhìn về bầu trời, hắn đang tìm kiếm thân ảnh kỵ sĩ Khương gia. Hắn thà để mình bị bị kỵ sĩ Khương gia đánh chết, chứ không muốn bị người khác chế thuốc đến nỗi phải chết.

Khoảng qua hơn nửa ngày, khi mặt trời đã gần xuống núi rồi, Hàn trưởng lão đã mang Diệp Phàm tới trước môt sơn mạch hẹp.

"Sao kỵ sĩ Khương gia còn không xuất hiện...", Diệp Phàm có chút lo lắng rồi.

- Cố nhân tới thăm...
Hàn trưởng lão hét to một tiếng trước một sơn cốc, âm thanh cuồn cuộn không dứt, truyền khắp dãy núi.

Ngay lúc này, ở phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, nhanh chóng vọt tới đây. Kỵ sĩ Khương gia vốn đang tìm tòi ở chung quanh, nay nghe thấy âm thanh nên đã đi qua.

Tên kỵ sĩ này vô cùng cường đại, từ trên người toát ra sát khí cùng chiến ý đáng sợ, toàn thân được áo giáp bao phủ, khống chế dị thú lao xuống tạo thành một cơn cuồng phong, làm cho cỏ cây bên cạnh phải nghiêng ngã.

- Người nào?
Hàn trưởng lão kéo Diệp Phàm lui về phía sau.

Cùng một thời gian, từ trong sơn cốc xuất hiện một lão giả sắc mặt âm tàn, tóc bạc mắt mờ, vừa nhìn đã biết không phải là người lương thiện gì.

- Để thiếu niên này lại!
Âm thanh kỵ sĩ Khương gia vô cùng lãnh mạc, quét nhìn Hàn trưởng lão cùng với lão giả từ trong sơn cốc đi ra.

Hàn trưởng lão cảm thấy thực lực đối phương cường đại, nhưng hắn không thể buông tha Diệp Phàm được, hô lớn với lão giả ở sơn cốc:
- Mau tới giúp ta!

Xoẹt!

Kỵ sĩ Khương gia xuất thủ quyết đoán. Lập tức có một đạo ánh sáng màu đỏ từ trên không bổ xuống, đó là một thanh trường thương màu đỏ như máu, mũi đầu tỏa ra ánh sáng lạnh run, cũng không biết đã uống máu biết bao tu sĩ. Khắp trường thương tỏa ra sự dao động của một cỗ năng lượng kinh khủng.

Keng!

Hàn trưởng lão tế ra một thanh thước màu xanh, tiến lên nghênh đón. Nhưng thoáng cái đã bị đánh bay ra, cả người run rẩy không thôi. Hắn vội vàng kéo lấy Diệp Phàm lui về phía sau, sau đó xông vào trong cửa cốc.

Ngay lúc này, lão giả ở cửa cốc cũng xuất thủ rồi, tế ra một tấm gương đồng. Từ mặt kính phát ra những đạo ánh sáng chói mắt, bắn về phía kỵ sĩ Khương gia.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Cùng lúc đó, Hàn trưởng lão tiếp tục đánh ra mười hai thanh kiếm gỗ. Mười hai thanh kiếm này bay theo một quỹ tích huyền ảo phong tỏa tứ phương, vây tên kỵ sĩ kia lại.

- Chút tài mọn!
Tên kỵ sĩ này không hề sợ hãi, khống chế dị thú bay lên cao, tránh né những tia sáng do gương đồng phát ra, trường thương đỏ như máu quét ngang mười hai thanh kiếm gỗ.

- Người này quá cường đại, không nên lưu thủ nữa, mau chóng tiêu diệt hắn!
Hàn trưởng lão lo lắng kêu to. Cùng lúc đó, hắn cũng dùng tay ném Diệp Phàm vào trong sơn cốc.

Rầm!

Diệp Phàm rơi xuống đất. Hắn không dám trì hoãn phút giây nào, nhanh chóng vận chuyển huyền pháp được ghi lại trong "Đạo kinh", trùng kích các cấm chế. May mà Hàn trưởng lão vội vã xuất thủ, lại không biết Diệp Phàm có thể vận chuyển huyền pháp nên thủ pháp phong ấn thi triển quá đơn giản. Huyền pháp "Đạo kinh" mới vận chuyển được một lúc đã có thể phá vỡ cấm chế hoàn toàn.

- Các ngươi đánh nhau đi, tốt nhất là lưỡng bại câu thương!
Diệp Phàm đi tới chỗ sâu nhất của sơn cốc, sau đó leo qua vách đá để thoát khỏi nơi này. Hắn nhanh chóng lao đi, khi thấy có một dòng sông lớn, hắn không có chút do dự nào, trực tiếp nhảy lặn xuống nước.

Cũng không biết đã trôi theo dòng sông qua bao nhiêu dặm, cho đến khi sao Bắc Đẩu hiện lên thì hắn mới lên bờ. Đây là một vùng hoang vu, không có một bóng người. Hắn nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi về phương xa.

Sau nửa canh giờ, ở phía trước đã xuất hiện ánh đèn, xem ra còn cách thị trấn hay tòa thành nào đó không xa nữa.

- Hắc hắc hắc...
Đột nhiên ở đằng sau có một tiếng cười làm cho tóc gáy người khác phải dựng lên phát ra.

Diệp Phàm cả kinh trong lòng, đầu không quay lại mà nhanh chóng chạy về phía trước. Nhưng tiếng cười lạnh giống như tiếng trẻ con khóc đó vẫn không ngừng lượn lờ chung quanh hắn.

- Lão già chết tiệt nhà ngươi thật ghê gớm!
Diệp Phàm ngừng lại, hắn cảm thấy mình không thể nào trốn thoát.

Trong bóng tối, thân ảnh khô gầy của Hàn trưởng lão, chân không chạm đất giống như u linh xuất hiện. Tay trái hắn đã bị chặt đứt, tóc tai bù xù, cả người toàn là máu, nhìn qua trông như lệ quỷ vậy.

Diệp Phàm có cảm giác lạnh từ đầu đến chân. Lão già này không bị kỵ sĩ Khương gia kia giết chết, bây giờ hắn hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh!

- Đáng thương cho vị lão hữu kia của ta, bị tên kỵ sĩ kia chém thành thịt nát rồi. Ta dùng hết thủ đoạn mới tránh được kiếp nạn này...
Âm thanh Hàn trưởng lão vô cùng rét lạnh, giống như là lệ quỷ đang nghiến răng nghiến lợi.

- Tiếc là hắn không có lưu mạng của ngươi lại luôn.
Diệp Phàm chế nhạo.

Đôi mắt của Hàn trưởng lão bắn ra hai đạo điện quang, bay tới phía trước không một tiếng động, thân thể khô héo phát ra một cỗ khí tức tử vong.

Diệp Phàm đang muốn kéo gần khoảng cách, rồi tế Kim Thư ra để liều chết đánh một lần. Nhưng hắn không có cơ hội, vì ngay lúc ấy có một đạo ánh sáng chiếu sáng cả bầu trời đêm, nhanh chóng bao phủ hắn lại. Trong bóng tối, thân ảnh như cây khô của Hàn trưởng lão tới sát bên hắn, tóc trắng tung bay, lộ ra một khuôn mặt khô quắt, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, hai tròng mắt phát ra ánh sáng u ám.

- Ta thích những tánh mạng tươi sống. Thân thể của ngươi tràn đầy tinh khí tính mệnh thế này, ta nghĩ máu của ngươi rất tươi ngon.
Hàn trưởng lão bắt lấy cánh tay của Diệp Phàm, mang theo hắn phóng lên cao.

Tâm trí Diệp Phàm hoàn toàn nguội lạnh, khổ cực chạy trốn nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng không thoát được cái chết.

- Ta đã lưu lại ấn ký trên người ngươi, ngươi trốn không thoát!
Từ bên trong cơ thể Hàn trưởng lão phóng ra một đạo ánh sáng xanh mượt, rồi mang theo Diệp Phàm biến mất ở cuối chân trời.

Hắn không trở về Linh Khư Động Thiên, mà mang theo Diệp Phàm tới một vùng núi hoang dã ở Yến quốc. Rồi đi vào một thạch động ở ngay vách núi.

- Đừng sợ, cái chết chưa phải là đáng sợ nhất...
Trong mắt Hàn trưởng lão lóe lên ánh sáng đáng sợ.

Động phủ trong lòng núi vô cùng sâu, dọc đường đi có khảm mấy viên minh châu chiếu sáng lên. Hàn trưởng lão mang Diệp Phàm tới một gian phòng đá trống trải, bên trong tràn đầy mùi vị thảo dược. Ở đây có mười mấy cái đỉnh lớn, tất cả đều cao hơn một thước, ở bên ngoài có những hình tượng điêu khắc phức tạp, phong cách rất cổ xưa.

- Rốt cuộc đã gom đủ linh dược, ha ha...
Hàn trưởng lão cười to, âm thanh vô cùng khó nghe, giống như là lệ quỷ đang khóc, làm cho da đầu người ta phải tê dại.

Trong gian phòng đá này, ngoài mấy cái đỉnh thuốc ra thì còn mười mấy hộp tủ thuốc nữa. Hàn trưởng lão vừa mở ra, nhất thời có một mùi thuốc nồng nặc tràn vào mũi.

- Xem ta vì ngươi mà chuẩn bị cái gì đây này, đều là những linh dược có tiền mà mua không được đó!
Hắn mở ra một hộp gỗ, bên trong có một hạt sen lớn như trứng chim bồ câu, sáng bóng như được tạo thành bởi một khối ngọc tinh khiết vậy. Từ bên trong tỏa ra một mùi thơm rất nồng, thấm tận vào trong xương.

- Biết đây là gì không? Đây là hạt sen do Ô Ngọc Thần liên sinh ra, năm trăm năm mới kết xuất một hạt, giá trị khó có thể đo được, ẩn chứa tinh khí tính mệnh vô tận.

Hàn trưởng lão để hộp gỗ xuống, tiếp tục mở ra một hộp ngọc cổ xưa. Nhất thời có một đạo ánh sáng màu xanh từ bên trong phát ra, trong đấy là một trái quả màu xanh biếc lớn như trứng gà, có ánh sáng ôn hòa bao quanh.

- Biết đây là gì không? Đó là trái quả do Thanh Ngọc Tuyết liên trong truyền thuyết kết xuất, sinh trưởng ở những vùng giá lạnh, ngàn năm không thấy mặt trời, chung quanh đều có yêu vật cường đại thủ hộ. Ta phải mất đến tám năm mới may mắn lấy được một quả.

Những đồ vật này đều ẩn chứa tinh hoa tinh khí tính mệnh vô cùng cường đại. Nếu như Diệp Phàm dùng vào, nhất định có thể giúp Khổ Hải màu vàng lớn lên.

Hàn trưởng lão tiếp tục đi về phía trước, cầm lấy một hộp gỗ. Vừa mở hộp ra thì đã có một đạo ánh sáng màu hồng tỏa sáng. Bên trong là một kỳ thảo có chín lá, toàn thân như hồng ngọc tạo thành, tỏa ra một hương cỏ đặc biệt.

- Đây chính là Cửu Diệp Phượng Hoàng thảo trong truyền thuyết!
Hàn trưởng lão lộ vẻ kích động:
- Theo lời người xưa, chỉ có những nơi từng được máu Phượng Hoàng tưới qua mới có thể sinh ra thần thảo này. Ta hao phí hơn mười năm, rời xa Yến quốc, đi qua biết bao cổ địa cùng di tích mới kiếm được một gốc này. Giá trị liên thành, linh vật hiếm thấy a!

Hàn trưởng lão không ngừng mở những cái hộp đó ra, ước chừng có khoảng mười mấy loại linh dược. Mỗi một loại đều là kỳ trân của thế gian, giá trị không cách nào đo được!

Lúc này trong gian phòng bằng đá này đã tràn ngập đủ loại màu sắc do linh dược phát ra, hương thơm thẩm thấu vào bên trong xương gan.

Cho dù tình huống lúc này rất nguy hiểm, nhưng Diệp Phàm cũng cảm thấy hoa mắt lên. Nếu như hắn có thể phục dụng toàn bộ những linh dược trân quý này, nhất định tu vi sẽ tăng mạnh lên.

Hàn trưởng lão cười lạnh, nói một cách âm hiểm:
- Không cần ghen tỵ và ngắm nghía như thế. Đến lúc ta đem ngươi và bọn chúng cùng nhau luyện thuốc, ngươi sẽ hòa tan chung với chúng nó thôi.

- Ngươi đã có nhiều linh dược như vậy rồi, việc kéo dài sinh cơ đã đủ. Sao còn muốn bắt ta?

- Nếu như chỉ vì luyện chế Hoàn Dương đan thì đúng là đủ rồi. Nhưng nếu biết ngươi đã ăn qua Thánh quả cùng uống Thần tuyền trong truyền thuyết, tất nhiên yêu cầu của ta sẽ cao hơn.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK