Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này trời đã tối đi, những vì sao đã hiện lên.

Trong sơn cốc...

Tòa tế đàn lớn kia được xây dựng từ ngọc thạch màu đen, mặt trên tế đàn hoàn toàn trống trải.

Lão điên vung chỉ như dao, liên tục khắc ấn lên trên tế đàn, vẻ mặt rất chuyên chú. Vụn đá bay tán loạn, các đạo văn thâm sâu huyền ảo được khắc chi chít lên trên, không thể nào xem hiểu được.

Vầng trăng sáng được treo ở trên cao, ánh sáng trăng chiếu rọi cả vùng đất. Tại Vực Môn lúc này chỉ còn có những tiếng vang khắc ấn, thạch ngọc màu đen bị khắc lên những đồ án vô cùng thần bí.

Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lên, hắn muốn tìm hiểu đạo văn đó. Nhưng lại cảm thấy đầu óc choáng váng, dường như ẩn sâu trong những đạo văn trên là không gian vô tận, làm người ta rất dễ bị lạc vào trong.

- Tiền bối, ngài muốn đi đâu?
Diệp Phàm lên tiếng hỏi thăm. Hắn cảm thấy nếu tùy tiện đi theo lão điên nữa, hắn sẽ gặp phải nguy hiểm.

Ầm!

Tế đàn rung động lên, ngọc thạch màu đen phát sáng. Lão điên đã khắc xong những đạo văn kia, tổ hợp lại thành một đồ án. Lão vươn người đứng dậy, đứng ở giữa tế đàn.

Thấy lão không trả lời, Diệp Phàm do dự: rốt cuộc có nên đi theo hay không?

- Tiền bối, ta muốn đi với ngài!
Hắn lên tiếng lần nữa.

Một cao thủ cái thế như vậy, chắc chắn là một bộ kinh cổ còn sống. Nếu như lão ta có thể chỉ điểm cho Diệp Phàm thì dù hắn không muốn tu vi tăng lên cũng là việc rất khó. Nhưng lão điên lúc này lại hoàn toàn điên điên khùng khùng, cứ khóc rồi lại cười, không hề để ý đến Diệp Phàm.

- Liều mạng!

Diệp Phàm quyết định đi theo lão. Vốn hắn muốn rời khỏi Thái Huyền môn, mà nơi này đã không còn an toàn nữa rồi, nếu như hắn bị mang về Cơ gia, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Phàm phóng người bay về tế đàn, đi tới trung ương, đứng cùng với lão điên.

Ngay một khắc này, tế đàn bắt đầu lấy năng lượng. Đống "Nguyên" dưới mặt đất phát sáng dữ dội, rồi hóa thành những đạo ánh sáng như dòng nước chảy, điên cuồng tiến về tế đàn.

Ngọc thạch màu đen thông thấu, không ngừng lóng lánh. Những đạo văn lão điên khắc ấn khi nãy dường như có tánh mạng, không ngừng rung động, tất cả đều phát sáng lên.

Cả hư không bị bẽ gãy rồi sụp đổ xuống, sau đó có một cánh cửa đen ngòm mở rộng ra, xuất hiện tại hư không. Vực Môn đã mở ra thành công, chỉ không biết nó sẽ dẫn tới nơi nào.

Lão điên thần trí không tỉnh táo, bước chân đi vào. Diệp Phàm theo sát phía sau, cả người hiện ra trong hư không yên tĩnh. Ngoài bóng tối vĩnh hằng và sự yên tĩnh đến mức tịch mịch ra, Diệp Phàm không hề có cảm giác gì khác nữa.

Vực Môn từ từ đóng cửa lại, sau đó cả tòa tế đàn bắt đầu lấy ra Nguyên lực vô tận.

Đột nhiên lão điên hét to một tiếng, hắn ôm lấy đầu mình. Chữ "tiên" trên trán phát sáng lấp lánh, lưu chuyển ra một cỗ năng lượng thần bí, bao trùm lấy lão.

Đây là một loại lực lượng đáng sợ, hư không cũng vì nó mà trở nên không ổn định, bắt đầu nứt nẻ, bóng tối vốn vĩnh hằng nhưng lúc này lại có những điểm sáng kỳ dị.

Lão điên ngã quỵ xuống đất, bắt đầu ngủ say đi rồi lơ lửng trong hư không, không có chút nhúc nhích nào. Rồi cả người hắn bị một luồng sáng bao phủ, bắt đầu từ chữ "tiên" rồi bao quanh cả thân thể, trông như một cái kén vậy.

Diệp Phàm thất kinh, lão điên xuất hiện biến hóa làm cho không gian phải nứt nẻ đi. Vốn hai người sắp vượt qua hư không, nhưng không gian bây giờ lại không ổn định, đây là một tai họa.

- Xong! Sao lại xảy ra chuyện này?
Sắc mặt Diệp Phàm nhất thời tái đi, lúc gần vượt qua được hư không thì lại xuất hiện biến cố này, sơ hở một chút là sẽ tan xương nát thịt ngay tức khắc.

Răng rắc răng rắc!

Vượt qua hư không thất bại! Hư không bắt đầu xuất hiện những khe nứt lớn, sắp sụp đổ đi.

Diệp Phàm điên cuồng vận chuyển huyền pháp được ghi lại trong "Đạo kinh", cố gắng điều động khí mẹ vạn vật. Nếu như hư không nát bấy mà không có thần lực cường đại chống đỡ thì chắc chắn hắn sẽ bị hóa thành phấn vụn.

Cuối cùng cũng có một đạo khí mẹ vạn vật được dẫn động, lưu chuyển bên ngoài cơ thể Diệp Phàm, cả người hắn tỏa ra khí tức trầm trọng.

- Ta không có cách dẫn động toàn bộ khí mẹ vạn vật ra ngoài...
Diệp Phàm bắt được lão điên đang bị kén bao trùm. Có lẽ chỉ có cái kén này mới giúp hắn ngăn trở được lực lượng chấn động do hư không tan vỡ tạo ra.

Răng rắc răng rắc!

Rốt cuộc đã đến thời khắc bóng tối vĩnh hằng đạt đến cực hạn, nó không thể nào chống đỡ năng lượng đang ào tới nữa, một tiếng "ầm" bể nát vang lên.

Hư không nát bấy, đến lúc cuối cùng chính là bị hủy diệt đi mà không có tiếng động phát ra.

Đại tượng vô hình, đại âm hi thanh!(1)

Lực lượng hủy diệt chấn nát toàn bộ sinh linh.

Nhưng vào giờ khắc này, lão điên đã chứng tỏ sự cường đại của mình. Bên ngoài kén phát ra những đạo ánh sáng rực rỡ, định trụ cả một phương không gian.

Ầm! Ầm!

Lão điên và Diệp Phàm bị chấn ra ngoài, rớt mạnh xuống mặt đất thế giới thực. Hai người còn chưa ra khỏi Thái Huyền môn, mới chỉ xa khỏi tế đàn được mười dặm mà thôi. Nơi bọn họ rớt xuống là một dãy núi không có người.

Ngay lúc này, từ phía sau bỗng nhiên vang lên những âm thanh đinh tai nhức óc, ánh sáng ngất trời, cả tòa tế đàn bằng ngọc đen bị nát bấy.

Ầm!

Đây là sự dao động của một cỗ năng lượng cường đại, ánh sáng chói mắt xông thẳng lên trời cao, làm cho các vì sao trên trời cũng phải ảm đạm thất sắc. Nơi đó giống như có một mặt trời nhỏ đang xuất hiện, chiếu sáng khắp tám hướng.

Diệp Phàm vô cùng hoảng sợ. Vượt qua hư không quá nguy hiểm, năng lượng khủng khiếp như thế đủ để chấn nát thân thể hắn đến mấy lần, may mà đã rời khỏi nơi đó.

Các tu sĩ cường đại trên 108 chủ phong tại Thái Huyền môn chấn động. Vực Môn phát sáng mãnh liệt, giống như có mấy chục ngọn núi lửa đồng thời phun trào, làm cho mấy người này phải biến sắc.

- Đây là...Vực Môn được mở ra, nhưng không gian bị sụp đổ, vượt qua hư không thất bại!

- Chẳng lẽ có đại nhân vật Thái Huyền môn ta gặp phải chuyện ngoài ý muốn lúc vượt qua hư không?

Rất nhiều trưởng lão đều bay lên trời, nhìn về khu vực Vực Môn.

Cùng một thời gian, chưởng giáo Thái Huyền môn và rất nhiều cao nhân trong môn phái càng khiếp sợ hơn. Năng lượng khủng khiếp như biển sâu đang tràn ngập kia làm cho bọn họ thấy bất an.

- Người phương nào mở Vực Môn ra?
Một vị thái thượng trưởng lão hỏi.

- Hư không sụp đổ rồi. Nếu có người ở bên trong, sợ rằng dữ nhiều lành ít.
Một vị thái thượng trưởng lão khác sợ hãi.

Diệp Phàm ở ngoài đó mấy chục dặm mà tim mỗi lúc đập một nhanh hơn, cảm thấy may mắn vì mình đã tránh được một kiếp.

- Nếu như không có khí mẹ vạn vật, nếu như không có cái kén lão điên hóa ra, sợ rằng ta chết chắc rồi.
Hắn từ từ bình tĩnh lại.

Lúc này bọn họ đã rơi xuống một dãy núi, cả người lão điên được một cái kén bao trùm, lâm vào trạng thái ngủ say, không nhúc nhích.

- Một đại cường giả như lão thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, hư không đã nát bấy mà cũng không làm gì được!
Diệp Phàm rung động trong lòng.

Thật ra việc hư không sụp đổ hoàn toàn do lão điên này!

Diệp Phàm không dám dừng lại, vội vàng nhấc lão điên lên rồi chạy về Chuyết phong. Hắn không dám phi hành, chỉ vội vàng đi trong rừng núi.

Lúc này cả Thái Huyền môn đã loạn lên, rất nhiều cường giả từ 108 ngọn chủ phong đều bay về khu vực Vực Môn, căn bản không có người chú ý đến Chuyết phong.

Diệp Phàm mang lão điên về trên Chuyết phong, rồi để trong ngôi đền đổ nát.

Lý Nhược Ngu vô thanh vô tức xuất hiện, trầm giọng nói:
- Toàn bộ chuyện vừa rồi có liên quan với các ngươi.

Linh giác người này vô cùng nhạy cảm, nháy mắt đã cảm thấy được điều lạ thường.

- Không có quan hệ với ta..
Diệp Phàm đưa tay chỉ lão điên.

Lý Nhược Ngu đưa thần thức dò xét. Lập tức cảm thấy đạo tâm mình nhất thời không yên, đại đạo tự nhiên không thể vận chuyển linh hoạt được nữa, làn da bắt đầu nứt nẻ. Cái kén phía trước giống như trứng của ma thần, làm cho tim hắn phải cấp tốc đập nhanh.

- Đây là...
Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, liên tục lui về sau mấy bước.

Diệp Phàm không có giấu diếm, trực tiếp nói thân phận lão điên ra, rồi nói tóm lược những chuyện khi nãy.

- Không thành tiên, hắn liền điên, đại cường giả sáu ngàn năm trước...
Lý Nhược Ngu biến sắc, khó giữ được bình tĩnh.

Cho dù là ai, một khi biết được thân phận lão điên thì chắc chắn không thể bình tĩnh được. Bởi vì lão điên này đã sống qua nhiều thời đại, có thể nói lão là một bộ kinh cổ.

- Nhân vật như vậy lại hiện ra trên Chuyết phong ta, không biết là tốt hay xấu cho Thái Huyền môn...
Lý Nhược Ngu nhíu mày.

Lúc này, chưởng giáo Thái Huyền môn và các cao nhân đã tới tế đàn bị phá vỡ. Một hồi lâu nhưng không có ai lên tiếng cả, trong lòng tràn đầy rung động.

- Đạo văn này quá mức thâm ảo, rất khó lý giải được. Sợ rằng Vực Môn trong Thánh Địa cũng không hơn được!

- Rốt cuộc là ai khắc ấn?

Ngay lúc đó mấy tên trưởng lão thủ hộ thanh tỉnh lại, lập tức nói những chuyện đã xảy ra.

- Cái gì? Nhất định là hắn!
Chưởng giáo Thái Huyền môn và những cao nhân kia đều kinh sợ.

Sau đó không lâu, chưởng giáo Thái Huyền môn và các cao nhân môn phái đều xuất hiện trên đỉnh Chuyết phong. Chính Lý Nhược Ngu đã mời bọn hắn tới đây, việc lão điên xuất hiện trong môn phái là việc trọng đại, hắn không thể giấu diếm.

Nhưng mà Lý Nhược Ngu không có đề cập đến Diệp Phàm, chỉ nói lão điên từ trong hư không rơi ra, rồi ngoài ý muốn xuất hiện trên đỉnh Chuyết phong.

Trong mấy ngày kế tiếp, mọi việc dường như rất bình thường. Thái Huyền môn phong tỏa tin tức lại, không tiết lộ ra ngoài.

Mấy cao nhân trong Thái Huyền môn hoàn toàn coi lão điên như thánh vật, phái người thủ hộ, sợ có người nào đó quấy nhiễu tới lão.

Lão điên bây giờ đang ở trong một trạng thái kỳ diệu, cả người bị kén bao trùm, có năng lượng kỳ dị lưu chuyển quanh. Một cao nhân Thái Huyền môn muốn dò xét, kết quả là bị chấn động đến nỗi miệng phải phun máu tươi.

- Ngươi có phát hiện gì không, Chuyết phong mấy hôm nay trở nên cổ quái, chắc chắn có vấn đề...
Cơ Tử Nguyệt hỏi Diệp Phàm.

Diệp Phàm không nói lời nào, hắn đã được Lý Nhược Ngu dặn dò từ sớm: tuyệt đối không được tiết lộ điều gì, nếu không, cả hắn cũng bị kéo vào.

- Mong lão điên sớm tỉnh lại, đừng có vấn đề gì...
Diệp Phàm chỉ còn cách cầu nguyện như vậy.

Mấy ngày sau đó mọi việc vẫn bình thường, vô cùng bình tĩnh.

Hôm nay Chuyết phong quật khởi, địa vị tăng lên. có rất nhiều đệ tử kiệt xuất tới đây bái sư, cũng nhờ thế mà ngọn chủ phong này không còn tiêu điều như trước nữa.

Mỗi ngày đều có các đệ tử chủ phong khác tới bái phỏng, Diệp Phàm làm quen với rất nhiều đệ tử trẻ tuổi. Còn bản thân Cơ Tử Nguyệt lại như vầng trăng sáng cao, được rất nhiều nam đệ tử theo đuổi.

Một ngày kia, bên Tinh phong cho người tới, nói muốn mời Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt sang chơi. Biết được tin này, Diệp Phàm hơi nhíu mày, nhưng Cơ Tử Nguyệt lại cười cười, nàng không hề sợ đối phương sẽ gây phiền toái cho nàng.

Đồng thời, Cơ Tử Nguyệt giả bộ thần bí, nói với Diệp Phàm:
- Tổ gia gia ta tới rồi.

Diệp Phàm cả kinh, theo bản năng mở miệng, nói:
- Lão bất tử đó đến nữa ư?

- Ngươi nói gì đó?
Cơ Tử Nguyệt trừng mắt nhìn hắn.

- Nói lộn...lão nhân gia tới đón ngươi sao?
Diệp Phàm ngượng ngùng, hỏi.

- Không phải, lão điên xuất hiện trên đỉnh Chuyết phong. Thái Huyền môn cho rằng có thể giữ bí mật này, không ngờ cả gia tộc ta và Diêu Quang Thánh Địa đều biết. Hiện tại mấy vị đại nhân vật đang đi tới đây, sắp có chuyện xảy ra rồi.

Diệp Phàm nghe thế mà xấu hổ. Có rất nhiều chuyện hắn không thể nói cho Cơ Tử Nguyệt biết, nhưng cô nàng này lại không giấu giếm hắn chút nào, có gì cũng nói cho hắn biết.

Bỗng nhiên trên viễn không xuất hiện một chiếc chiến xa cổ màu hoàng kim, phát ra âm thanh ù ù. Khắp chiến xa toàn là vết tích đao kiếm, tản phát khí tức cổ xưa và thê lương vô tận.

-------------------------------
(1) Một câu nói trong Đạo Đức kinh, nghĩa là: những vật quá lớn thì ta không thể nhìn thấy, những âm thanh quá to thì ta sẽ không nghe thấy được.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK