Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một mảnh đất tĩnh lặng, các đệ tử tu hành hầu như không tới đây bao giờ. Bởi vì căn nhà nhỏ trong khu rừng trúc này là nơi để cho các tạp dịch sinh sống.

Gió nhẹ thổi qua, khu rừng trúc nhẹ nhàng chập chờn, lá trúc xanh biếc phát ra tiếng vang sàn sạt, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Tà áo màu trắng của Lý Tiểu Mạn nhẹ nhàng bay trong gió, cả người nhìn qua trông rất phiêu dật xuất trần, mái tóc đen nhánh và nồng đậm, da thịt trắng noãn như ngọc, đôi mắt lung linh nhìn qua Diệp Phàm:
- Ngươi chỉ là một phàm nhân, "nguyên" không có tác dụng gì với ngươi cả.

- Mặc dù ta chỉ là người phàm, nhưng cũng biết giá trị của vật này. Các ngươi là người tu tiên mà còn coi trọng nó như thế, sao có thể nói vật này không có tác dụng gì với ta?
Diệp Phàm cầm khối "nguyên" kia trong tay, khẽ cười:
- Bên trong nó có một lượng tinh khí tính mệnh rất lớn, ta nghĩ cái này chắc hẳn có tác dụng kéo dài tuổi thọ của một phàm nhân đi.

- Ngươi...một phàm nhân lại dùng "nguyên" để kéo dài tuổi thọ, thật lãng phí!
Mấy người nam nữ bên cạnh đều tỏ vẻ không vui.

- Nếu như ngươi muốn làm tăng tuổi thọ của mình, giúp thân thể tráng kiện thì còn rất nhiều biện pháp, có thể dùng khối "nguyên" này để đổi lấy một chút thảo dịch.

- Không sai, nếu như ngươi đồng ý trao đổi khối "nguyên" này, chắc chắn chúng ta sẽ làm ngươi hài lòng.
Mấy người nam nữ trẻ tuổi kia cũng nói vậy, khối "nguyên" này có lực hấp dẫn rất lớn với họ, bọn họ rất muốn có nó.

- Thật xin lỗi, ta không trao đổi, cũng không có hứng thú với mấy đồ vật của các ngươi.
Dù như thế nào đi nữa, Diệp Phàm cũng không thể lấy "nguyên" để trao đổi được, trực tiếp dùng lời cự tuyệt.

Mấy người nam nữ trẻ tuổi kia đều biến sắc. "Nguyên" có ý nghĩa rất lớn đối với những người tu tiên như họ, còn đối với phàm nhân, nó chỉ là một viên minh châu bị bám bụi mà thôi. Thật sự là quá lãng phí, họ muốn chiếm lấy nó làm của riêng.

Lý Tiểu Mạn đứng yên ở đó, mái tóc dài đung đưa theo cơn gió, nói:
- Ngươi không biết việc một phàm nhân có "nguyên" sẽ có ý nghĩa như thế nào. Đó không phải là tài phú, nó là vật mang đến tai họa cho ngươi. Ngươi chỉ là một người bình thường, không thể nào giữ được.

- Chẳng lẽ các ngươi muốn cướp ư?
Diệp Phàm thu hồi "nguyên" lại, đi về phía trước mấy người.

Ngoài Lý Tiểu Mạn thể hiện thần sắc lạnh nhạt ra, sắc mặt mấy người còn lại đều không có ý tốt, ai ai cũng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

- Khi nãy cao thủ đứng thứ hai của Tử Dương Động Thiên cũng không lấy thế áp người, chẳng lẽ các vị còn muốn cường đoạt thật sao?

Lời nói Lý Tiểu Mạn vẫn rất bình tĩnh, nói:
- Việc ngươi có "nguyên" đã không còn bí mật nữa, tin tức sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài. Có thể ban đầu còn được an toàn, nhưng về lâu dài sợ rằng rất khó nói đó.

- Ý của ngươi là ta chỉ còn cách trao đổi?

Lý Tiểu Mạn gật đầu, nói:
- Lấy nó trao đổi với người tu tiên, giúp cả đời ngươi được hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đến lúc đó, ngươi cũng không cần bôn ba nữa, có thể làm một phú ông đến già.

- Thực lực của các ngươi không cao, chỉ sợ không đủ khả năng luyện hóa tinh khí tính mệnh khổng lồ trong khối "nguyên" này.

Thấy Diệp Phàm có ý buông lỏng, mấy người bên cạnh rối rít lên tiếng.

- Tuy bọn ta không thể trực tiếp luyện hóa, nhưng có thể giao cho sư trưởng trong môn.

- Vị tiền bối công tham tạo hóa khi nãy là cao thủ đứng thứ hai Tử Dương Động Thiên chúng ta, từng trợ giúp Lý sư muội khôi phục thanh xuân. Nếu như bây giờ Lý sư muội có thể đem khối "nguyên" này giao lên, tất nhiên sẽ được vị tiền bối đó tán thưởng, bọn ta cũng có thể được lắng nghe những lời dạy bảo của người.

Diệp Phàm cười cười, không nói gì cả, đưa mắt nhìn Lý Tiểu Mạn.

- Không sai, quả thật ta muốn đưa khối "nguyên" này cho vị tiền bối đó.
Thần sắc Lý Tiểu Mạn điềm tĩnh, nhẹ nhàng đưa tay hất mái tóc trên trán qua một bên, lẳng lặng nhìn Diệp Phàm, nói:
- Ta sẽ không để ngươi cảm thấy lỗ lã, ngươi sẽ hài lòng thôi.

Diệp Phàm lắc đầu, cười nói:
- Ngươi vẫn thế, không có gì thay đổi...

Lý Tiểu Mạn cũng không phản bác, đi về phía trước vài bước, đưa mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Ta biết ngươi rất tự tin, cũng có năng lực, không cam lòng làm một phàm nhân. Nhưng sự thật là ngươi không thể tu hành được, chỉ có thể làm một người bình thường. Ta hi vọng ngươi có thể yên lòng làm một phàm nhân, không nên nghĩ quá nhiều, thanh tĩnh một chút, buông bỏ những thứ ảo tưởng xa rời thực tế đi. "Nguyên" không có tác dụng gì với ngươi cả, tiếp nhận thực tế. Đôi khi, làm một người bình thường lại là một điều hạnh phúc.

- Xem ra chúng ta vẫn rất hiểu nhau...
Diệp Phàm không nói thêm gì nữa.

- Ngươi luôn phấn đấu đi về phía trước...
Lý Tiểu Mạn dừng lại một chút, nói:
- Tiên và phàm và hai thế giới rất khác nhau.

- Tiên và phàm là hai thế giới khác nhau?
Diệp Phàm cười cười, không chút để ý nói:
- Ai có thể nói trước được chuyện tương lai, nói không chừng có ngày ta có thể đi trên con đường của các ngươi. Đến lúc đó, không cẩn thận lại bị một người phàm như ta vượt qua.

Mấy người đệ tử trẻ tuổi Tử Dương Động Thiên bên cạnh đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, bọn họ cảm thấy người này hơi đặc biệt, không hề đơn giản như bề ngoài. Nhất là, nhìn biểu hiện của hắn thì không căn bản không giống một hài tử chỉ mới mười một - mười hai tuổi.

- Dù thế nào đi nữa, ta cũng không muốn đổi khối "nguyên" này, mời các ngươi trở về đi!
Diệp Phàm đưa tay ra, trực tiếp làm bộ dáng tiễn khách.

- Ngươi...
Sắc mặt của đám đệ tử Tử Dương Động Thiên không tốt lắm, Lý Tiểu Mạn xoay người đi, sau đó nói một câu:
- Sớm chấp nhận thực tế, làm một người bình thường đi!

Đột nhiên có một tràng âm thanh đinh tai nhức óc truyền khắp Tử Dương Động Thiên, ở bên ngoài còn có tiếng ồn ào. Hình như bên ngoài có tu sĩ đang đại chiến.

- Đi, đi xem một chút!
Mấy người đệ tử trẻ tuổi trong rừng trúc vội vàng xông ra ngoài.

Còn Diệp Phàm hơi cả kinh lên. Có người đang chiến đấu ở bên ngoài? Hắn nhanh chóng nghĩ đến kỵ sĩ Khương gia.
- Ta lẩn vào trong bọn họ một chút.

Lúc này cả Tử Dương Động Thiên đã loạn cả lên, không ít tu sĩ đang lao ra ngoài sơn môn. Lúc Diệp Phàm đi tới đó, hắn phát hiện đã có vài người bị trọng thương, được mọi người đưa vào trong chữa trị.

- Người nào to gan đến vậy, dám lẻn vào Tử Dương Động Thiên của ta? Lúc bị phát hiện còn dám ra tay?

- Là một kỵ sĩ cường đại ngồi trên một con dị thú vô cùng đáng sợ, liên tiếp đánh bại năm vị cao thủ của Tử Dương Động Thiên ta. Thiếu chút nữa hắn đã đột phá vòng vây chạy đi rồi, hiện tại đang bị sư thúc của chúng ta ngăn cản.

...........

Nghe thấy mọi người nghị luận như thế, Diệp Phàm có thể khẳng định người đến chính là kỵ sĩ Khương gia.

- Đúng là âm hồn bất tán!
Hắn hơi nhíu mày lại.

Ngay lúc này, ở đằng trước có những tiếng hoan hô truyền đến, có người nói to lên:
- Sư thúc tổ quả nhiên lợi hại, đã bắt được tên kỵ sĩ đáng sợ đó rồi.

Một trung niên ba mươi sáu - bảy tuổi từ trên hư không trở về, người này chính là cao thủ thứ hai của Tử Dương Động Thiên mà Diệp Phàm đã từng nhìn thấy trước đó. Tay của người này bây giờ đang khống chế một con dị thú và một tên kỵ sĩ bị hôn mê, ném xuống đất rồi nói:
- Giam hắn vào trong ngục đã!

"Đã đến lúc rời đi, Tử Dương Động Thiên giúp ta một đại ân rồi. Tốt nhất là nhốt tên kỵ sĩ này mấy ngày đi...", Diệp Phàm có thể tưởng tượng được khi Tử Dương Động Thiên biết được thân phận của kỵ sĩ này xong, nhất định họ sẽ vô cùng hối hận.

Diệp Phàm ra khỏi sơn môn Tử Dương Động Thiên, nhanh chóng lao ra ngoài dãy núi. Nhưng ngay lúc này có mấy người chú ý tới hắn từ lâu, thấy hắn bỏ đi như thế, bọn họ cũng nhanh chóng đuổi theo.

- Nếu như có thể né tránh được kiếp nạn này, ta muốn tìm một địa phương tốt để tu luyện...
Qua nhiều sự việc xảy ra như thế, Diệp Phàm càng nôn nóng muốn mạnh mẽ hơn, hắn có khát vọng với lực lượng cường đại.

Chạy đi được mười dặm, đột nhiên Diệp Phàm cảm giác có điều gì đó không ổn, hình như có người đang đuổi theo hắn, hơn nữa, tốc độ không hề chậm hơn hắn, đã gần đuổi tới rồi. Trong lòng rùng mình một cái, hắn vội vàng chạy vào một khu rừng, núp sau một tảng đá lớn để quan sát.

- Là hắn...

Người đến là một nam tử khoảng hai mươi sáu - bảy tuổi, chính là một trong những vị sư huynh của Lý Tiểu Mạn đã muốn trao đổi lấy "nguyên" của hắn. Tốc độ người này vô cùng nhanh, chớp mắt đã vào trong khu rừng.

- Ta thấy ngươi rồi, ra đi. Để "nguyên" lại, ta cho ngươi một con đường sống.

- Quả nhiên muốn đoạt lấy "nguyên" của ta...
Diệp Phàm vẫn núp đằng sau tảng đá, không có cử động. Thực lực người này không kém, nếu không, đã không thể đuổi kịp hắn.

- Giả sử như hắn nhận được "nguyên", chắc chắn cũng không bỏ qua cho ta. Đã như vậy, không bằng tiên phát chế nhân*!
Diệp Phàm thầm quyết định.

- Nếu không ra, sau khi bị ta bắt được, đừng trách ta không cho đường sống.
Người này cũng rất cẩn thận. Hắn cảm thấy tốc độ Diệp Phàm quá nhanh, thiếu chút nữa đã bị mất dấu, đây là một điều không bình thường với một phàm nhân.

Ngay lúc người này đi tới tảng đá mà Diệp Phàm đang núp, đột nhiên có một đạo ánh sáng màu vàng vọt lên xẹt qua trong hư không, sau đó chém nhanh một cái.

Phốc!

Máu tươi bắn tóe lên, một cái đầu lâu lăn xuống. Từ cỗ thi thể không đầu đó vọt lên một vòi máu tươi cao hơn hai thước, sau đó té xuống mặt đất.

Diệp Phàm thu hồi Kim Thư lại, bỗng nhiên thần sắc hơi đổi, hắn phát hiên có vài người đang tới đây với tốc độ rất nhanh. Hắn vội vã đưa mắt nhìn một cái, sau đó rời đi. Hắn không biết có Lý Tiểu Mạn bên trong hay không, khu rừng này rất rậm rạp, tầm nhìn bị che khuất nên rất khó thấy rõ.

- Hi vọng không có ngươi ở phía sau...
Diệp Phàm không quay đầu lại nữa, vội vàng rời đi.

---------------------
*Tiên phát chế nhân: Ra tay trước để khống chế đối thủ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK