Chưa có lúc nào Hàn trưởng lão vui mừng thoải mái như ngày hôm nay, nếp nhăn già nua trên mặt lão hơi mở ra, kích động khua tay múa chân, cười ha ha không dứt.
Mà giờ khắc này, Diệp Phàm đã sớm không bận tâm đến lão ta nữa, chuyên tâm mở rộng Khổ Hải, tĩnh tâm tu hành.
Tiếng sóng vang vọng không dứt, sóng thần dâng lên cao, còn có tiếng vang khổng lồ do sấm sét tạo ra quanh quẩn khắp gian phòng đá. Hàn trưởng lão tràn đầy khát vọng trong lòng, cầu khẩn bảy ngày mau chóng qua đi.
Dược đỉnh màu xanh bị ngọn lửa màu bạc bao phủ, nó không ngừng hấp thu linh lực từ ngọn lửa này. Ánh sáng rực rỡ tỏa ra khắp chung quanh, làm cho gian phòng đá trở nên mông lung.
Khoảng hai canh giờ sau, tiếng sóng biển mới từ từ biến mất, tiếng sấm sét đinh tai nhức óc cũng tan biến đi, bên trong dược đỉnh màu xanh không phát ra tiếng động gì nữa, chỉ có ngọn lửa màu bạc đang thiêu cháy ở bên ngoài.
Hàn trưởng lão không lo lắng chút nào, phải tế luyện suốt bảy ngày bảy đêm mới có thể lấy nắp đỉnh ra, mà dị tượng không thể nào xuất hiện liên tục trong bảy ngày đó được. Bản thân hắn đã sớm coi linh đan do mình tế luyện lần này ra là cực phẩm, bởi vì những dị tượng xuất hiện từ đầu đến giờ hoàn toàn giống với những gì sách cổ đã ghi lại.
Một ngày một đêm dần trôi qua.
Dược đỉnh vẫn rất bình tĩnh, chỉ có "hỏa sát" là bùng cháy liên tục, ánh sáng màu trắng tỏa ra khắp nơi.
Bên trong dược đỉnh màu xanh, đến lúc này Diệp Phàm mới dần tỉnh lại sau khi tiến vào một cảnh giới kỳ diệu. Khổ Hải màu vàng của hắn đã được mở rộng ra, lớn mạnh lên không ít, nhìn trông qua giống như một ngôi sao trên vũ trụ được hái xuống, sau đó đưa vào trong cơ thể của hắn vậy.
Thần văn đã có đến hai mươi bảy đạo, giống như là bộ rễ của một gốc cây thần, đâm ngang ra khắp bầu trời Khổ Hải. Nhưng biến hóa kỳ diệu nhất là Khổ Hải lại không ngừng rung động, ngay trung tâm tỏa ra những làn sương mù, sau đó tràn lên trên bao phủ Khổ Hải màu vàng.
Diệp Phàm mở mắt, hắn có thể cảm giác được sự biến hóa của Khổ Hải, trong cơ thể hắn đang tràn đầy khí tức sinh mệnh nồng nặc. Đôi mắt bắn ra hai đạo thần quang trong suốt, hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, liền đưa tay lấy trái quả của Thanh Ngọc Tuyết liên.
Trên trái quả to như trứng gà này có những màu sắc rực rỡ đang lưu chuyển, làm cho lòng người say đắm, nhìn qua trông giống như một khối ngọc được mài thành vậy, phát ra những ánh sáng ôn hòa, màu sắc đẹp mắt.
Thanh Ngọc Tuyết liên là linh vật hiếm thấy, linh vật này sinh trưởng trên những đỉnh núi tuyết cao mấy vạn thước, ngàn năm không thấy ánh sáng mặt trời, chung quanh có yêu vật cường đại thủ hộ. Hàn trưởng lão mất đến tám năm mới may mắn lấy được một quả.
Vừa cầm lấy trái quả, Diệp Phàm đã cảm thấy có luồng khí lạnh như băng truyền vào cơ thể mình. Thanh Ngọc Tuyết liên là linh vật hệ băng hiếm thấy, ngay cả nước thuốc đang sôi trào cũng không thể dung hòa được nó. Hắn cắn một cái như đang cắn quả táo, nhâm nhi thưởng thức. Dĩ nhiên lần này hắn rất cẩn thận, không làm ra chút tiếng động nào, lẳng lặng hành động. Dù sao hắn đã ở trong dược đỉnh một ngày một đêm, theo lý mà nói thì hắn đã bị nấu chín rồi.
Mùi vị trái quả Thanh Ngọc Tuyết liên ngọt bùi hiếm thấy, nhưng lại lạnh như băng, làm cho Diệp Phàm phải rùng mình một cái. Sau đó, tinh khí tính mệnh nồng đậm từ bên trong trái quả toát ra truyền đến tứ kinh bát mạch của hắn.
Cuối cùng, khắp thân thể của Diệp Phàm lóe lên những ánh màu rực rỡ, da thịt của hắn bây giờ như một khối ngọc thanh thúy, sáng bóng kỳ dị. Đồng thời, từ trên người hắn toát ra một luồng khí lạnh, làm cho nhiệt độ trong dược đỉnh phải hạ xuống, nước thuốc không sôi trào nữa.
Sau nửa canh giờ, bên trong dược đỉnh màu xanh phát ra những tiếng sóng biển lần nữa, thanh thế rất lớn, còn có tiếng sấm vang lên dữ dội, làm cho dược đỉnh rung nhẹ.
Nghe thấy cả gian phòng đá có tiếng động ù ù, Hàn trưởng lão có cảm giác mình đang đứng giữa sóng biển, lòng của hắn nôn nóng, lẩm bẩm:
- Dị tượng xuất hiện, linh đan cực phẩm tất thành!
Hàn trưởng lão thoáng cái như trẻ hơn mười tuổi, hắn thoải mái cười to, lòng tràn đầy mong đợi, hận thời gian bảy ngày không thể mau chóng trôi qua.
Tiếng sóng biển vạn trượng đánh vào bờ đinh tai nhức óc, tia chớp ngang trời, sấm vang hư không, cả gian phòng đá phải rung lên!
- Ngày đan thành chính là lúc ta đột phá!
Hàn trưởng lão vui sướng, có cảm giác bản thân rất thành công. Hắn cảm thấy ngày mình ăn linh đan cực phẩm vào thì việc đột phá bình cảnh không còn là vấn đề gì nữa.
Tiếng vang bên trong dược đỉnh rung trời, dị tượng xuất hiện rất rõ, nhưng ở bên ngoài thì chỉ nghe được âm thanh. Nhưng chỉ như vậy thôi, Hàn trưởng lão đã không thể bình tĩnh được, không ngừng đi qua đi lại, kích động vô cùng.
Tiếng sóng biển và tiếng sấm lần này kéo dài khoảng ba canh giờ, sau đó dần chìm xuống, gian phòng đá bình tĩnh trở lại.
- Dược đỉnh một khi đã phong bế không thể mở ra nữa, chỉ có thể chờ đến bảy ngày sau...
Điều làm cho Hàn trưởng lão cảm thấy đáng tiếc nhất là mình đã cẩn thận quá mức, không lấy những linh dược khác bỏ vào. Nếu không, có lẽ dị tượng sẽ xuất hiện nhiều hơn, nói không chừng ngay cả những dị tượng hiếm thấy mà cổ thư đã nói tới cũng có thể xảy ra.
Mặc dù như thế, Hàn trưởng lão vẫn có lòng tin chắc chắn là lần này mình đã nắm được cơ duyên to lớn.
Lại qua một ngày một đêm, Diệp Phàm chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt tràn đầy thần khí, sinh cơ trong cơ thể bừng bừng, vết thương trên tứ chi và lồng ngực đã hoàn toàn biến mất, không có vết sẹo gì.
Khổ Hải màu vàng của Diệp Phàm có những biến hóa mới: lớn hơn lúc trước, trung tâm rung động kịch liệt, bọt khí như suối không ngừng lao ra tạo thành những làn sương mù, hoàn toàn bao phủ nơi đó, làm cho Khổ Hải trở nên rất thần bí.
Lúc này Diệp Phàm cũng như Hàn trưởng lão, cảm thấy mình rất thành công. Có thể nói tâm tình hai người lúc này là giống như nhau, độc nhất vô nhị.
Nhưng Diệp Phàm chưa thấy thỏa mãn, hắn liền đưa tay bắt lấy gốc Cửu Diệp Phượng Hoàng thảo. Vừa bắt lấy được, hắn cảm thấy từ lòng bàn tay truyền đến một cảm giác nóng rực, làm cho người ta có cảm giác thần lực dao động mạnh mẽ. Theo truyền thuyết, chỉ có những nơi đã được máu của thần thú Phượng Hoàng tưới lên thì mới có khả năng sinh trưởng ra loại thần thảo này. Hàn trưởng lão tốn hơn mười năm, đi qua vô số cổ địa cùng di tích mới kiếm được một gốc này, giá trị liên thành!
Toàn thân Cửu Diệp Phượng Hoàng thảo lấp lóe màu hồng thần kỳ, mùi thơm lạ lùng phiêu động thấm vào ruột gan, làm cho người khác phải say mê.
Diệp Phàm để vào trong miệng, mới chỉ qua một lúc thôi, gốc cây này đã hóa thành một dòng suối nóng chảy vào trong cơ thể hắn, nhất thời làm cho bề ngoài thân thể hắn được bao phủ bởi một tầng khí màu hồng, giống như có ngọn lửa bừng bừng đang thiêu đốt.
Nếu như là người thường, sợ rằng thân thể đã bị đốt cháy. Tuy nhiên, thể chất của Diệp Phàm đặc biệt, Khổ Hải lại như một cái động không đáy, vĩnh viễn không cách nào lắp đầy nó nổi, tất cả dòng suối nóng đó đều bị hấp thu đi.
Vào giờ khắc này, máu thịt, tạng phủ, xương cốt của Diệp Phàm trở nên trong suốt sáng bóng, trông như một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc. Cả người trở nên sáng lạng, da thịt cũng trở nên trong suốt, lực lượng sinh mệnh chậm rãi lưu chuyển.
Ngay lúc tiếng sóng biển và tiếng sấm lần nữa vang dậy, Hàn trưởng lão cả kinh đứng lên, không ngừng đi qua đi lại dược đỉnh màu xanh to lớn, nói:
- Quả nhiên Hàn mỗ được trời cao chiếu cố...
Khi Diệp Phàm tỉnh lại, hắn phát hiện Khổ Hải màu vàng đã lớn hơn, nhưng không có lớn quá. Bởi vì càng tu hành thì việc tiến bộ càng khó hơn, dược lực của ba loại linh dược hắn nuốt mấy ngày qua không chênh lệch nhau nhiều, vì thế, lần mở lớn đầu tiên là lớn nhất.
Sau khi luyện hóa xong ba loại linh dược hiếm thấy, Khổ Hải màu vàng của Diệp Phàm có sự biến hóa kinh người. Nhất là ở trung tâm, sương mù bốc hơi, có vô số thần văn đang lượn lờ. Ngay bên dưới Khổ Hải như có một cổ núi lửa đang hoạt động, bọt khí sôi dữ dội, không ngừng tràn ra ngoài.
Thấy điều này, Diệp Phàm không ngạc nhiên là mấy, bởi vì hắn tương đối hiểu rõ những gì đang xảy ra.
Một khi tu sĩ đạt đến cảnh giới Khổ Hải, nếu muốn lên cảnh giới tiếp theo, phải trải qua một số quá trình!
Mới đầu, chỉ có chút ít tính mệnh tinh khí lượn lờ trên bầu trời Khổ Hải, qua nhiều tháng tích lũy, tinh khí có nhiều sẽ ngưng tụ lại thành thần văn, sau đó như những đại thụ khổng lồ đâm ngang cả Khổ Hải.
Khi tu vi càng cao, Khổ Hải sẽ được mở lớn ra, bọt khí sẽ xông ra ngoài tạo thành những đám mây màu tím. Đến sau này, bọt khí dưới Khổ Hải sẽ tuôn ra như suối, đám mây màu tím sẽ bay lên cao, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Cho đến một ngày "núi lửa" ở dưới Khổ Hải hoàn toàn hoạt động, mây tím sáng chói sẽ từ từ chuyển sang trạng thái dịch. Lúc này, tu sĩ có thể thử đột phá vào cảnh giới Mệnh Tuyền, nếu như thành công, thần tuyền bên trong "miệng núi lửa" sẽ cuồn cuộn xông ra.
Tu sĩ cảnh giới Khổ Hải phải trải qua cả ba quá trình trên mới có thể trùng kích vào cảnh giới Mệnh Tuyền. Diệp Phàm hiện đang trải qua quá trình thứ hai, bọt khí bên trong Khổ Hải màu vàng đã sôi trào, tuôn ra như suối, nhìn qua giống như có núi lửa đang dần hoạt động lại, không ngừng bốc hơi.
- Nếu như ta có thể luyện hóa toàn bộ mười mấy loại linh dược quý hiếm của Hàn trưởng lão, sau đó tìm một chỗ để tu ẩn, cẩn thận tìm hiểu Đạo kinh, nói không chừng trong vòng một hay hai năm là có thể trùng kích vào cảnh giới Mệnh tuyền...
Diệp Phàm tự nói trong lòng, có chút mong đợi mơ hồ.
Nhưng mà, điều quan trọng nhất đối với hắn bây giờ là thoát khỏi tình thế nguy hiểm, giữ lại tánh mạng của mình. Nếu không, tất cả cũng chỉ là điều không tưởng.
Sau khi Diệp Phàm luyện hóa xong ba loại linh dược, hắn vẫn lẳng lặng chờ đợi cơ hội. Hôm nay đã là ngày thứ ba, chỉ còn bốn ngày nữa là mở đỉnh rồi.
Nước thuốc bên trong dược đỉnh rất nhiều, cơ hồ cao đến nửa đỉnh. Tuy dược hiệu của nó không thể nào so sánh với Cửu Diệp Phượng Hoàng thảo, nhưng bên trong có rất nhiều tinh hoa tính mệnh. Thời gian còn sớm, tất nhiên Diệp Phàm sẽ không bỏ qua, hắn bắt đầu hấp thu từng đạo tinh khí vào trong cơ thể mình.
Hai ngày sau, Hàn trưởng lão có cảm giác kỳ quái, bởi vì không còn dị tượng nào xảy ra nữa. Mà mùi thuốc từ bên trong dược đỉnh bay ra càng lúc càng nhạt, đến lúc này hầu như đã không còn mùi thuốc nào nữa.
- Chuyện gì xảy ra...
Hắn có chút nghi ngờ. Sau đó, dường như nhớ tới một điều gì, hắn lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ linh đan cực phẩm vừa hình thành, tinh hoa thu liễm?
- Không sai, nhất định là thế! Theo truyền thuyết, một khi linh đan cực phẩm được tạo thành, nó sẽ thu liễm toàn bộ tinh hoa mình lại, không có chút hương thơm hay dược hiệu nào bị lãng phí cả!
Hàn trưởng lão rất kích động, nói:
- Hiện tại ta đã có thể xác định ta sắp luyện chế được linh đan cực phẩm trong truyền thuyết rồi!
Hai ngày qua, Diệp Phàm đã hấp thu gần như toàn bộ tinh hoa ở bên trong nước thuốc. Bọt khí ở Khổ Hải của hắn tuôn ra như suối, mây tím bay lên, núi lửa gần như đã hoạt động trở lại, linh khí dày đặc, sương mù lượn lờ.
Chỉ còn hai ngày nữa là mở đỉnh, Diệp Phàm trấn định ngồi đó chờ cơ hội. Nhưng hắn không ngồi chơi không, mà bắt đầu tìm hiểu linh năng của "hỏa sát", hấp thu linh lực đặc biệt của nó vào thân thể mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thời hạn bảy ngày đã tới.
Hàn trưởng lão cười to không dứt, giống như một đứa trẻ được kẹo vậy. Hắn chuẩn bị mở nắp đỉnh, lấy "linh đan cực phẩm" ra.
- Nhãi con, có trách thì hãy trách ngươi đã dùng Thánh quả, uống qua Thần tuyền. Nếu có kiếp sau, hãy đầu thai sống tốt đi. Còn kiếp này ư? Ngươi đã được chú định là vị thuốc chủ yếu của ta rồi!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK