Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm biết mình đã gây nên đại họa rồi, Nam vực bây giờ đã trở thành một nơi rất nguy hiểm với hắn.

Cơ gia là thế lực nào chứ? Truyền thừa từ xa xưa, thực lực thâm hậu, cao thủ như mây, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua cho hắn một cách dễ dàng.

Lần này hắn không chỉ giết lão quản sự Cơ Nhân, mà còn tiêu diệt ấn ký do Cơ Huệ lưu lại, nhưng làm như vậy không những không giải quyết được vấn đề gì, mà còn làm cho Cơ gia tức giận hơn.

Trốn! Lúc này chỉ còn chữ này trong đầu Diệp Phàm, hắn không còn biện pháp nào khác.

Đại Hư Không thuật chính là một trong những tinh hoa quan trọng nhất của Hư Không kinh cổ, chắc chắn Cơ gia không thể để nội dung đó truyền ra ngoài được. Hơn nữa chính Cơ Nhân đã nói, dù cho người nhận được là Diêu Quang Thánh Chủ, Cơ gia cũng có biện pháp thu hồi về, chứ đừng nói chi là một nhân vật nhỏ bé như Diệp Phàm.

Đồng thời, trong mấy ngày chạy trốn qua hắn đã nghe được rất nhiều tin tức, mỗi một tin tức đều làm chấn động Nam vực.

Sau khi Khổng Tước vương đại chiến với Nam Cung Chính xong, khu vực hai người đại chiến lập tức hóa thành một vùng đất cằn sỏi đá, nhưng rốt cuộc là ai mạnh ai yếu thì không có ai biết cả. Khi mọi người tới nơi đó, hai vị Đại Năng đã sớm rời đi.

Diêu Quang Thánh Chủ và Cơ gia Thánh Chủ liên hợp với nhau, đi khắp Nam vực để truy tìm Khổng Tước vương, đồng thời còn tuyên bố muốn tận tay đánh chết Đại Năng Yêu tộc. Điều này làm cho phong vân ở Nam vực gần như lên tới đỉnh điểm, nhưng ai ai cũng biết hai người này muốn tìm thấy Khổng Tước vương cũng không phải là điều dễ dàng gì.

Thanh Đồng Tiên điện như ẩn như hiện, Huyền Hoàng phủ kín ở đó, nó sắp chìm lại vào bên trong đại địa Đông Hoang. Nhưng cho đến lúc này vẫn chưa có cường giả tuyệt thế xông vào, hình như các đại nhân vật còn lo lắng điều gì đó nên chưa dám đi vào.

Nghe nói Thần thể Cơ gia Cơ Hạo Nguyệt bị thương nặng, suýt chút nữa là bị chém chết, hiện nay tung tích không rõ, rất nhiều người đang âm thầm tìm kiếm.

Người duy nhất còn sống của Thiên Tuyền Thánh Địa đã sớm bị bụi bậm lịch sử che lấp - lão điên, người này vốn đang ngủ say trong cái kén ở Thái Huyền môn, chung quanh có không ít cường giả thủ hộ. Nhưng lão điên lại có thể phá kén ra rồi mất tích một cách thần bí không ai phát hiện, làm cho mọi người phải hoảng sợ.

Mạch nước ngầm ở Nam vực bắt đầu khởi động, các thế lực lớn đã âm thầm phái cường giả ra, hình như đang muốn tìm kiếm gì đó.

Diệp Phàm cười khổ, hiện giờ ở Nam vực có hai người gặp nguy hiểm nhất, một là Cơ Hạo Nguyệt, người còn lại chính là hắn.

Thần thể Cơ Hạo Nguyệt vừa mới sơ thành, coi như đã là một cường giả. Chỉ cần không phải gặp Khổng Tước vương, người này vẫn còn sống được.

Mà hắn thì Thánh thể chưa sơ thành gì cả, một khi bị người Cơ gia phát hiện, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

Nam vực Đông Hoang đang ở trong trạng thái hỗn loạn, lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện kinh người.

- Cơ gia? Hừ! Được truyền thừa từ thời đại Thái Cổ xuống sao? Nếu như các ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt ta như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí truyền Đại Hư Không thuật khắp thiên hạ, ta không tin các ngươi dám giết sạch vô số người ở Nam vực này!

Thần sắc Diệp Phàm lãnh đạm, hắn đã chuẩn bị tinh thần cá chết lưới rách(1).

Nguyên nhân hắn có ý nghĩ này là vì trong hai ngày gần đây, hắn cảm giác không khí dường như không ổn lắm. Trong lúc các cao nhân Cơ gia muốn tìm kiếm Cơ Hạo Nguyệt thì rất nhiều cường giả trẻ tuổi trong nhà này cũng xuất động ra ngoài, điên cuồng tìm kiếm gì đó, gần như là đào sâu cả ba thước đất lên.

Dĩ nhiên đây chỉ là tính toán xấu nhất mà thôi. Nam vực mênh mông như thế, Diệp Phàm không tin khi hắn đã trốn sâu vào thâm sơn mà vẫn có người tìm hắn được.

Mấy ngày vừa qua, Diệp Phàm phải luôn di chuyển trong chốn rừng núi hoang vắng, rồi liên tục chuyển đổi các nơi khác nhau. Nhưng hắn cảm thấy mình không thể nào tránh bị người khác truy tìm hoàn toàn được.

Cuộc sống chạy trốn này thật khó chịu, lúc nào cũng phải đề phòng, e sợ bị Cơ gia phát hiện.

Cho đến ngày thứ bảy, Diệp Phàm mới dừng lại. Hắn cũng không biết đây là nơi nào, sau khi tiến vào một khu rừng được những cổ thụ che khuất mặt trời đi, hắn quyết định tiềm tu ở đó, chờ khi mọi việc lắng xuống thì sẽ rời khỏi Nam vực.

Hiện giờ bên ngoài thật sự quá nguy hiểm, chỉ còn cách tạm thời ẩn phục xuống.

Diệp Phàm chuẩn bị tĩnh tâm tu hành để sớm ngày đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn.

Hiện giờ trong bầu trời Khổ Hải của hắn đã có một thần mạch ngang trời, thần mạch này trong suốt như cầu vồng, đã gần muốn bắc ngang qua cả Luân Hải rồi.

Thần mạch được tạo thành, Thần Kiều bắc ngang trời, việc Diệp Phàm đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn chỉ còn là vấn đề thời gian, cái hắn cần bây giờ là tích lũy.

Trong tay hắn có một khối "nguyên" tinh khiết, lớn cỡ một nắm tay, xung quanh có rất nhiều màu sắc lưu chuyển. Nhưng Diệp Phàm không có ý định dùng bây giờ, mà dành lại để dùng lúc trùng kích vào cảnh giới Bỉ Ngạn.

Một khối "nguyên" lớn như vậy có rất nhiều tinh khí sinh mệnh ẩn chứa trong đó, nếu đổi lại là lúc trước thì nhiêu đó đã đủ để hắn tăng lên một cảnh giới rồi.

Nhưng đúng như những gì trưởng lão Ngô Thanh Phong đã nói, tu hành càng lâu càng phải bỏ ra nhiều hơn, gần như là gấp mười lần những gì đã bỏ ra lúc đầu.

Nếu hắn đạt tới cảnh giới Thần Kiều điên phong rồi mới luyện hóa khối "nguyên" này, chắc chắn sẽ trùng kích vào cảnh giới Bỉ Ngạn được.

Trong mấy ngày kế tiếp, Diệp Phàm bắt đầu xem lại những pháp môn mình đã tu luyện được.

Cuốn "Đạo kinh" viết về Luân Hải là căn cơ của hắn, chính là ngọn nguồn giúp hắn bước lên con đường tu hành.

Quyển sách này chỉ là một pháp môn, không có bí thuật cũng không có sát chiêu, hoàn toàn là giúp người luyện khai khác tiềm năng của mình. Mặc dù nó không có bí thuật như Đại Hư Không thuật, nhưng lại được tôn xưng là kinh văn tu luyện Luân Hải mạnh nhất, tất nhiên bên trong có ẩn chứa con đường riêng và căn cơ cường đại!

Chữ viết trên trang giấy màu vàng đó lúc này đã biến mất hơn phân nửa, số lượng còn lại không nhiều lắm, rất nhiều chữ cổ đã biến mất đi.

Trong một thoáng giây, Diệp Phàm tưởng tượng ra rằng những chữ đã biến mất chính là những bộ phận hắn đã tu thành hoàn toàn, thậm chí hắn còn suy đoán rằng khi hắn đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn viên mãn, cuốn Đạo kinh sẽ không còn chữ cổ nữa.

Ngoài Kim Thư ra, Diệp Phàm còn biết được một trong Cửu Bí, bộ pháp lão điên, Đại Hư Không thuật. Ba loại trên đều là bí thuật vô thượng, có những lĩnh vực riêng của mình, không một loại thuật pháp nào có thể vượt qua được.

Mấy ngày qua Diệp Phàm không ngừng diễn luyện ba loại bí thật đó, hắn nắm giữ quá ít thuật pháp, ba loại tuyệt học trên chính là chiêu bài giữ tính mạng của hắn.

Đỉnh bây giờ vẫn chưa thành hình, cần phải có thời gian để trui luyện. Nhưng có thể tưởng tượng được nhờ có khí mẹ vạn vật súc tích tụ lại, một khi đỉnh thành hình, chắc chắn sẽ có uy lực rất lớn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Diệp Phàm không muốn đặt thêm tên cho đỉnh, hắn cảm thấy chỉ một chữ "đỉnh" đã đủ nói lên tất cả. Cái gì Huyền Hoàng đỉnh, đỉnh khí mẹ vạn vật...cũng không thể bằng được một chữ "đỉnh".

Diệp Phàm uống không ít Thần tuyền rồi tĩnh tâm tiềm tu, nhờ vậy mà hắn ngộ ra được rất nhiều điều. Qua một thời gian, đoạn thần mạch trên bầu trời Luân Hải đã tăng thêm một đoạn, sắp đạt tới cảnh giới Bỉ Ngạn thần bí rồi.

Ngày thứ chín, Diệp Phàm tay cầm hạt Bồ Đề, tâm tình đạt tới trạng thái Không linh, thân như đèn lưu ly phát sáng lấp lánh. Hắn đã đạt tới một cảnh giới vô cùng kỳ diệu!

Vào giờ khắc này, dường như hắn đã tương hợp với núi đá, tương dung với cỏ cây, tồn tại cùng với thâm sơn, tâm thần vô cùng yên lặng, có thể lắng nghe được cỏ cây hô hấp, cảm nhận được nhịp đập thâm sơn. Tựa như hắn đã giao hòa với vạn vật thiên địa xung quanh, thần thức hóa hình phảng phất đã biến thành một làn gió nhẹ, rồi trở thành một đám mây bay, len lỏi ra khắp núi sâu, thần hồn gần như là ly thể thoát thân.

Nếu như có đại nhân vật ở chỗ này, nhất định sẽ rất kinh hãi. Các tu sĩ cường đại càng tu luyện về sau càng phải dựa vào ngộ đạo để giúp cảnh giới mình tăng lên, một khi đã đạt tới trình độ của họ, bất cứ thiên tài địa bảo nào cũng không có tác dụng nữa.

Cảnh giới Diệp Phàm không cao, nhưng lúc này lại có thể đưa thân hòa hợp với thiên địa như vậy, hơn nữa còn kéo dài không dứt, thật sự không thể tin được.

Đột nhiên thâm tâm Diệp Phàm hơi run lên!

Trong lúc tâm trí hắn hòa hợp với thiên địa rồi đi ngao du khắp nơi, đột nhiên thần thức cảm nhận được nguy hiểm.

Hầu như chỉ trong tíc tắc, hắn thấy được cao nhân Cơ Huệ của Cơ gia!

Trong nháy mắt, hắn thu thần thức về rồi mở hai mắt ra, vội vàng đứng dậy.

- Bà già đáng chết này, sao lại tìm được ta...

Diệp Phàm hóa thành một làn khói nhẹ, nhanh chóng di chuyển trong rừng, chạy trốn về phía trước.

- Linh giác tiểu tử này nhạy cảm như vậy, thật là quái dị.
Cơ Huệ thấp giọng tự nói, sau đó phất tay lên:
- Mau đưa tin, những người chung quanh tập kết lại đây, không thể để hắn chạy thoát.

Diệp Phàm sớm có chuẩn bị, hắn đã khắc rất nhiều đạo văn xung quanh chỗ này. Đó là những đạo văn được quyển sách bằng da thú ghi lại, tuy hắn không thể hiểu thông nhưng vẫn có thể nhìn mèo vẽ hổ được.

Những đạo văn đó lúc này đã có tác dụng, tuy có nhiều người muốn ngăn cản hắn lại nhưng không thể nhận biết hắn đang ở đâu.

- Chút tài mọn!
Cơ Huệ quát lạnh rồi vung tay lên.

Một tiếng nổ ầm vang lên, dãy núi trước mặt hoàn toàn bị san bằng, loạn thạch bay ra khắp nơi. Những đạo văn xung quanh đã bị bà ta dùng thần lực lau đi.

Lúc này có thể thấy trên bầu trời có rất nhiều người! Vì muốn tìm kiếm Diệp Phàm, vì muốn thu hồi lại Đại Hư Không thuật, Cơ gia đã cho rất nhiều tu sĩ tới đây.

Hơn nữa Cơ Huệ cũng không phải cường giả siêu cấp duy nhất ở đây, còn có mấy vị cao nhân khác cũng tới nữa, tất cả đều có thân phận tương đương Cơ Huệ.

Đại Hư Không thuật không thể bị tiết lộ ra bên ngoài!

Diệp Phàm chạy đi được mười dặm thì thất kinh. Tốc độ vẫn là điều làm hắn tự hào nhất, nhưng lúc này lại không thể thoát khỏi mấy vị lão nhân, thực lực và tốc độ bọn người này thật kinh khủng.

- Người thiếu niên, hôm nay trời cao không có dường chạy, địa ngục không còn lối vào...ngươi không thể thoát được!
Thần sắc bà lão Cơ Huệ lạnh như băng, âm thanh từ sau truyền đến.

- Làm sao bà tìm được ta?
Diệp Phàm không hiểu được.

- Ngươi tưởng ấn ký tinh thần của ta dễ bị tiêu diệt vậy sao?

Thần sắc Cơ Huệ lúc này không tốt lắm, một nhân vật cường đại như bà mà bị một thiếu niên xóa đi ấn ký tinh thần, đây đúng là một sự sỉ nhục. Nàng lạnh lùng nói:
- Dù Tử Nguyệt đã đưa cho ngươi bảo ngọc thông linh, nhưng không phải vì thế mà hết cách theo dõi ngươi. Ngươi thật to gan, lại dám lấy Đại La Thiên Võng của ta đi!

Diệp Phàm than thở, hắn đã phản phục tế luyện Đại La Thiên Võng, xóa đi mọi dấu vết trên đó, cái lưới đó hầu như đã không còn gì của người trước cả. Nhưng thật không ngờ đối phương vẫn có thể tìm thấy.

Cao nhân thế gia Thái Cổ quả nhiên sâu không lường được, không thể dùng cách thông thường để phản đoán.

Khi nãy Diệp Phàm đã vận chuyển toàn bộ thần lực, nhanh chóng vượt qua nhiều dãy núi, để đại địa ở lại phía sau. Nhưng hắn vẫn không thể thoát khỏi bốn người Cơ Huệ, ngược lại khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần hơn.

Đến bây giờ có thể nói là sơn cùng thủy tận, không còn đường đi rồi. Diệp Phàm suy nghĩ một lúc rồi chỉ có thể đánh cược một lần, xông ra khỏi dãy núi này rồi xông thẳng tới một nơi đông người.

Đây là một quốc gia rất cường thịnh ở Nam vực, nhân khẩu đô thành không dưới trăm vạn, thành trì khổng lồ. Thành trì ở đây rất phồn hoa, người đến người đi qua lại không dứt.

Diệp Phàm bay thẳng lên bầu trời đô thành này rồi dừng lại, xoay người dùng thần thức truyền âm cho bốn người, quát to:
- Các ngươi còn dám bước lên một bước nữa, ta sẽ đem bí quyết Đại Hư Không thuật truyền khắp đô thành này, để cho trăm vạn người biết rõ. Hơn nữa, ta sẽ đi thẳng tới thành trì phía trước, nói với khắp thiên hạ rằng Đại Hư Không thuật không còn là bí mật nữa. Ta không tin các ngươi dám tàn sát sạch sẽ cả Nam vực!

Bà lão Cơ Huệ biến sắc, ba người cao nhân khác cũng thoáng dừng lại. Nếu như ai ai cũng biết Đại Hư Không thuật thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

- Không phải Cơ gia các ngươi thích giữ bí mật lắm sao, ta sẽ để toàn Nam vực biết. Dù sao ta đã không còn đường sống nữa, không bằng giúp đỡ tu sĩ thiên hạ một lần.

Sắc mặt Cơ Huệ trầm như nước, ba người kia cũng rất tức giận. Bọn họ cảm thấy người thiếu niên trước mặt thật khó dây dưa, hận không thể dùng một tát đánh chết.

Diệp Phàm nhìn mấy người trước mặt, sau đó quát to:
- Biến, lập tức cút cho ta!

Cơ gia là thế gia được truyền thừa từ thời đại Thái Cổ xuống, địa vị vô cùng cao lớn, không người nào dám sỉ nhục, không ngờ lần này lại bị một tu sĩ vô danh làm thế!

Mấy vị cao nhân Cơ gia, nhất là Cơ Huệ, sắc mặt họ đều xanh mét lại, gân xanh nổi lên đầy trán, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Ngay lúc này, những tu sĩ khác bên Cơ gia đã đuổi tới, phần lớn đều là người trẻ tuổi. Khắp bầu trời bây giờ toàn là bóng người.

- Còn mấy người các ngươi nữa, mau cút chot a!
Diệp Phàm lớn tiếng quát.

Bị đuổi giết không ngừng như vậy, hắn đã sớm nổi giận trong bụng, lập tức nói to ra, dù sao hắn cũng không còn cố kỵ điều gì nữa. Không thể trốn thoát thì liền cùng cá chết lưới rách đi!

Âm thanh của hắn như thiên lôi đang chấn động, khắp tòa thành ai ai cũng nghe rõ mồn một. Các tu sĩ ở phía dưới đều kinh sắc nhìn lên bên trên.

- Những người kia không phải là cường giả Cơ gia sao? Lại có người dám nói chuyện với bọn hắn như vậy sao, thật can đảm a, có thể so với Khổng Tước vương rồi!

- Rốt cuộc người thiếu niên kia là ai? Chỉ nói một câu mà đã trấn trụ được các cao nhân Cơ gia và mấy cường giả khác, không người nào dám tiến lên phía trước? Hắn là một Đại Năng?

Lúc này Diệp Phàm vẫn không có tiếng tăm gì ở Nam vực, nhưng chắc chắn sau ngày hôm nay, hắn sẽ được mọi người biết đến.

Một mình một người dám khiêu chiến quyền uy thế gia Thái Cổ, dám đối mặt với nhiều cường giả Cơ gia, tạo thành cục diện giằng co như vậy, thật làm người khác phải giật mình.

- Lời nói của ta mấy ngươi chưa nghe sao? Mau cút cho ta? Nếu không, tự gánh lấy hậu quả, các ngươi cũng biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy!

Trên đời này, đáng sợ nhất là người sắp chết, bởi vì bọn họ sẽ không còn kiêng kỵ gì nữa cả.

Gân xanh nổi đầy lên trán mấy vị cao nhân Cơ gia, quanh mặt còn có khí đen tỏa ra, ánh mắt rất dọa người. Các tu sĩ Cơ gia chưa bao giờ bị người khác đối đãi như thế.

- Giết hắn đi!

- Mấy vị lão tổ, tại sao không có chúng ta ra tay?

Mấy người đệ tử trẻ Cơ gia không thể nhẫn nhịn được, tức sùi bọt mép. Từ trước tới nay, dù đi đến đâu họ cũng được coi là con cưng, nhưng hôm nay lại bị một thiếu niên sỉ nhục như thế, tất nhiên không thể nhịn được.

Diệp Phàm bây giờ làm vậy trước nhiều đệ tử trẻ tuổi Cơ gia như thế, tất nhiên sẽ trở thành công địch của mấy người bọn họ.

- Diệp Phàm...
Cơ Huệ chậm rãi mở miệng, cố gắng để âm thanh mình bình thản, nói:
- Ngươi có biết bản thân đang làm gì không?

- Bà già đáng chết, câm miệng của bà lại, ta không có gì để nói với bà. Còn nhắc đến tên ta nữa, mọi chuyện coi như xong!

Diệp Phàm hành động rất dứt khoát. Nếu như bây giờ không trấn trụ được mấy người này, hắn sẽ không còn đường thoát nữa.

Lồng ngực Cơ Huệ phập phồng mạnh mẽ, từng sợi gân trên cổ hiện rõ cả lên, giống như những dây leo thô to vậy, tất cả đều đang run rẩy.

Bà ta cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi mới có người dám nói với bà ta như vậy. Dù thực lực rất cường đại, nhưng Cơ Huệ cũng không thể nuốt trôi cơn tức giận này.

- Lão tổ, còn chờ gì nữa? Giết hắn đi!

- Cho chúng ta lên giết hắn!

Toàn bộ đệ tử trẻ tuổi Cơ gia ở đây không thể nhịn được nữa, sát khí lên cao tận trời.

- Ta chỉ nói một câu cuối cùng, lập tức cút cho ta. Ta cho các ngươi mười tức!
Diệp Phàm quét nhìn về phía trước.

Có người trong các đệ tử trẻ tuổi Cơ gia rống giận lên.

Các tu sĩ trong tòa thành ở dưới đều mở to mắt ra nhìn lên trên, bộ dáng không thể tin nổi.

Chắc chắn sau ngày hôm nay danh tiếng Diệp Phàm sẽ truyền khắp Nam vực, trở thành công địch của toàn bộ đệ tử trẻ tuổi thế gia Thái Cổ.

- Ha ha ha...
Ngay lúc này có một tràng cười dài truyền tới.

Một thân ảnh nháy mắt hiện ra, nhanh đến nỗi không thể nào ngờ được. Giống như từ nãy giờ người này vẫn đang huyền phù trên bầu trời tòa thành chứ không phải đột ngột xuất hiện.

Đây là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, thanh tú tuyệt luân, sợi tóc mềm mại, ánh mắt trong suốt, khí chất thoát tục, hắn chính là Khổng Tước vương!

- Nói rất hay! Mấy người Cơ gia các ngươi nghe rõ chưa? Còn không mau cút đi!

Khổng Tước vương bễ nghễ Nam vực, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chính là nhân vật đứng trên đỉnh thiên hạ.

Việc hắn xuất hiện ở đây làm mọi người biến sắc, ai ai cũng nơm nớp lo sợ. Phải biết rằng Khổng Tước vương chỉ cần rống to một tiếng là trực tiếp chấn vỡ cao nhân Cơ gia, vô cùng mạnh mẽ.

Khổng Tước vương đi tới vỗ vỗ đầu vai Diệp Phàm, thoạt nhìn như một đóa hoa sen xinh đẹp phiêu động ở đây, không hề có khí thế của một Đại Năng!

Mọi người giật mình, rốt cuộc Diệp Phàm có quan hệ thế nào với Khổng Tước vương? Chẳng lẽ lai lịch người thiếu niên này lớn lắm sao?

------------------------------
(1) Cá chết lưới rách: một câu ngạn ngữ, ý nói dù bản thân mình có chết thì cũng bắt đối phương bị thương nặng.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK