Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đêm này Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên đỉnh Chuyết phong, thần thức cường đại từ trong hồ nhỏ màu vàng tại mi tâm lao ra, không ngừng tìm kiếm khắp ngọn núi. Đáng tiếc, hắn không cảm giác được Chuyết phong có gì khác thường.

Mà câu Lý Nhược Ngu nói cả ngọn núi này là một bộ kinh thư làm hắn rất đau đầu, không thể nào hiểu được.

Đêm khuya người yên vật lặng, tòa Tinh phong đằng trước càng lúc càng tỏa sáng, trông như những ngôi sao sáng trên trời cao. Kết hợp với màn đêm tăm tối, có lúc trông nó như tuyết rơi tán loạn đầy trời, lúc thì giống như ngọc trắng rớt xuống, làm cho người ta cảm thấy bên trong có ẩn chứa lực lượng các ngôi sao.

Diệp Phàm hít vào một ngụm khí lạnh, truyền thừa này quả nhiên quá thần diệu. Nhiều lực lượng ngôi sao hội tụ lại chung một chỗ giúp cho thân thể dễ chịu lâu dài như thế, chắc chắn có hiệu dụng khó có thể tưởng tượng.

Điều này làm hắn động tâm, mấy pháp môn tu hành này rất độc đáo, cũng không trách Thái Huyền môn có thể đứng vững vạn năm mà không ngã. Bất kỳ ngọn chủ phong nào trong 108 ngọn núi cũng bất phàm cả.

Diệp Phàm không suy nghĩ nữa, bắt đầu tu luyện "Đạo kinh". Không có lúc nào hắn không muốn tăng tu vi mình lên, vì thế không thể bỏ phí thời gian được.

Tim hắn dần yên tĩnh trở lại.

Đạo kinh chính là tâm pháp tu luyện bí cảnh Luân Hải cao nhất, ít nhất là không có kinh cổ nào ở Đông Hoang có thể vượt qua.

Đến lúc nửa đêm hắn mới thu công lại, đứng lên rồi lẩm bẩm:
- Một khi ta tu luyện bí cảnh Luân Hải xong thì phải bắt tay chuẩn bị tâm pháp bí cảnh Đạo Cung rồi. Cũng không biết đến lúc nào mới có thể đi đến Dao Trì Thánh Địa.

Hắn không có tâm tư nhiều lắm với Hư Không kinh. Hơn nữa, theo truyền thuyết thì kinh cổ ở Diêu Quang Thánh Địa mới là tâm pháp tu luyện bí cảnh Đạo Cung mạnh nhất, đó mới là pháp môn hắn muốn lấy.

Tâm thần Diệp Phàm bình tĩnh, bắt đầu tiến vào mộng đẹp. Lúc này ánh trăng đã chiếu sáng khắp nơi, lúc hắn nằm xuống thì cả người được ánh trăng bao phủ lại, thoạt nhìn rất kỳ ảo.

Thật ra gia nhập Chuyết phong còn có một chuyện tốt nữa, đó là ở đây chỉ có một người duy nhất là Lý Nhược Ngu, căn bản không có thời gian và kinh nghiệm đi điều tra lai lịch và quá khứ của Diệp Phàm. Nếu như gia nhập các chủ phong khác, sợ rằng đã bị điều tra rõ ràng toàn bộ rồi.

Ngày thứ hai, Diệp Phàm bắt đầu thăm dò thăm dò Chuyết Phong. Tuy nhiên, dù đã đi khắp một vòng nhưng hắn vẫn không thể thấy một gốc cây linh dược, cũng không thấy có một buội linh căn nào, thật không khác gì với sơn lĩnh nơi hoang dã.

Quạ quạ!

Bỗng nhiên có mấy con quạ từ một cái cây già chết héo bay lên, mồm kêu liên tục, làm cho ngọn núi yên tĩnh này càng trở nên hoang vu hơn.

Hắn thật khó có thể tưởng tượng được một ngọn núi hoang vu thế này lại là một trong 108 chủ phong của Thái Huyền môn, hơn nữa, bên trong còn có truyền thừa cường đại nữa chứ.

Lúc trưa hắn trở lại đỉnh núi, rồi vào trong ngôi đền đổ nát.

Bên trong có cỏ dại mọc cao đến nửa thân người, một con thỏ hoang từ đó chui ra, cảnh tượng này làm hắn không biết nói gì nữa.

Cạch!

Hắn nhặt một tảng đá ném ra ngoài, thỏ hoang hét lên rồi ngã gục. Không lâu sau có một đống lửa thổi bùng lên, đồng thời còn có mùi thịt nướng bay ra khắp nơi. Con thỏ hoang khi nãy đã bị hắn nướng lấy, lớp da thịt vàng óng bóng loáng, dầu trơn nhỏ xuống đống lửa phát ra tiếng vang "xoẹt xoẹt".

- Chuyết phong, cây chết khô héo, quạ kêu không yên, cung cổ điện vũ, thỏ hoang chạy đi, thật là...
Diệp Phàm tự nói.

Trong ngôi đền đổ nát cách đó không xa, Lý Nhược Ngu nhìn hắn một cái, cũng không chú ý nhiều. Người này nhắm hai mắt lại, yên tĩnh ngồi đó như một cây khô.

Đúng lúc này có tiếng người cười giễu cợt:
- 108 ngọn chủ phong đại biểu cho 108 loại truyền thừa cường đại. Chủ phong vốn là trọng địa truyền thừa, nhưng lúc này lại có bụi hỏa dấy lên, mùi thịt khó ngửi, đúng là chỉ có Chuyết phong mới có.

Một người thanh niên thoạt nhìn có chút ngạo khí mặc áo màu lam, khống chế cầu vồng hạ xuống. Đầu người này ngẩng lên cao, nhìn thấy đống lửa đang nướng thịt kia thì hơi cau mày lại.

- Sao vậy? Thèm à? Muốn ăn?
Diệp Phàm cứ hai chữ nói một câu, vẻ mặt khinh thường, chế nhạo.

Thanh niên mặc áo lam không ngờ rằng một đệ tử mới nhập môn lại dám ăn nói với hắn như thế, sắc mặt nhất thời chìm xuống, nói:
- Lớn mật, chủ phong há là nơi để ngươi khinh nhờn hay sao? Có biết tội hay chưa?

- Ta không biết ngươi là người nào nữa, tự dưng ở đâu chui ra, thật không biết lịch sự.
Diệp Phàm tỏ vẻ không quan tâm, vẫn tiếp tục nướng thỏ, không hề đưa mắt nhìn người này.

- Lời ta nói ngươi nghe không hiểu sao?
Thanh niên mặc áo lam đi tới gần Diệp Phàm, mắt nhìn xuống nói:
- Ở trên chủ phong cao quý làm gì có chuyện xuất hiện ngọn lửa phàm tục, làm gì có chuyện để mùi thịt tầm thường thối tha bay ra khắp nơi...

Diệp Phàm rất tùy ý, chuyên chú vào việc quay thỏ trên đống lửa, miệng không ngừng cười, nói:
- Thịt thỏ thơm ngào ngạt mà ngươi gọi là thịt thối, vậy cái thân trói gà không chặt của ngươi gọi là gì đây? Là thân xác thối tha sao?

Khi nãy thanh niên áo lam chỉ thuận miệng châm chọc một chút, chứ không có ý nghĩ khác. Nhưng hắn không ngờ Diệp Phàm lại không sợ hắn, chế nhạo không ngừng, nên người này lập tức tức giận, quát lên:
- Đây là Thánh Địa Tiên Môn, há là nơi để ngươi khinh nhờn hay sao?

- Nơi này một không có tiên tử, hai không có thần nữ, ta khinh nhờn cái gì?
Diệp Phàm thấy da thỏ bên ngoài đã vàng óng thì lấy xuống, xé lấy một cái chân, bắt đầu thưởng thức, không để ý đến người này nữa.

- Ngươi...to gan lớn mật, dám ở trên chủ phong mà thưởng thức như người phàm tục, khi nhục Thái Huyền môn, tội không thể tha.
Sắc mặt nam tử áo lam trầm như nước, đi tới phía trước. Hắn muốn động thủ!

- Bây giờ ngươi lại quy cho ta cái tội to gan lớn mật, khi nhục Thái Huyền môn à?
Diệp Phàm nghiêng đầu qua một bên, hỏi:
- Đừng có ở trước mặt ta mà lấy cái uy sư huynh ra.

- Ta muốn bắt ngươi lại, đưa đến Thiên Hình thai!
Nam tử áo lam cười lạnh, vươn một tay ra tấn công tới phía trước.

- Chờ một chút!
Diệp Phàm ngăn hắn, liếc một cái rồi nói:
- Ngươi là người nào? Trưởng lão Lý tiền bối Chuyết phong ở đây còn chưa nói gì, ngươi ở Chuyết phong có địa vị gì mà dám càn quấy như vậy?

- Thân là đệ tử Thái Huyền, tất nhiên có trọng trách hộ vệ trọng địa!
Năm ngón tay nam tử áo lam đã vươn ra, muốn tóm lấy cổ Diệp Phàm.

Diệp Phàm quay đầu lại hô to vào trong đền:
- Lý Nhược Ngu tiền bối, Chuyết phong là truyền thừa nhất mạch chúng ta, xin hỏi các đệ tử chủ phong khác có thể xen vào hay không?

- Ngoài chưởng giáo và Thái thượng trưởng lão ra, các chủ phong khác không có quyền hỏi đến, tất cả do ta làm chủ.
Âm thanh lão nhân Lý Nhược Ngu truyền ra.

- Nói như vậy là hắn tự tiện xông vào trọng địa Chuyết phong ta, phạm tội không thể tha a!
Diệp Phàm nhanh chóng xông qua một bên tránh trảo của nam tử áo lam, rồi nhặt một tảng đá trên mặt đất. Hắn nhanh như tia chớp, tấn công về phía trước.

Rắc!

Tảng đá vỗ mạnh vào mặt nam tử áo lam kia, ngay lập tức lỗ mũi hắn phun máu ra, cả người dao động lung lay. Đau đến nỗi làm nước mắt phải chảy, suýt nữa té ngã xuống đất.

- Tự tiện xông vào Chuyết phong, thật to gan lớn mật, khi nhục Thái Huyền môn, tội ác tày trời, theo lý nên giết!
Diệp Phàm quy tội lại cho hắn.

Cánh tay phải hắn xoay tròn, tảng đá trong tay liên tục đập vào trong mặt thanh niên áo lam, làm cho mặt người này gần như biến dáng, máu mũi văng ra khắp nơi, nước miếng bay khắp không trung.

Ầm! Ầm!

Thanh niên áo lam bị Diệp Phàm đánh đến nỗi ngất đi, miệng vẹo mắt sưng, té ngã trên mặt đất.

Lúc hắn tỉnh lại thì Lý Nhược Ngu đã đi tới, hỏi:
- Ngươi tới nơi này làm gì?

Thanh niên áo lam thanh tĩnh lại, khi nhớ tới những chuyện vừa rồi hắn lại nổi điên lên. Không ngờ có ngày hắn lại bị một người đệ tử mới nhập môn đánh ngất, nghĩ tới điều này làm mặt hắn tím lại, không cách nào nhịn được, chuẩn bị nhảy vào giết chết Diệp Phàm.

Lý Nhược Ngu thấy vậy giận dữ:
- Càn rỡ!

- Ra mắt sư bá!
Nam tử áo lam rùng mình một cái, kiềm chế lửa giận trong lòng, không dám vọng động. Hắn cúi đầu thi lễ, nói:
- Tỷ đấu giữa các đệ tử chủ phong sẽ bắt đầu vào ba tháng sau, ta tới đây để báo tin.

Dứt lời, hắn trình lên một phong thư.

- Biết rồi, ngươi thối lui đi!
Lý Nhược Ngu gật đầu.

Nam tử áo lam nhìn về Diệp Phàm, hàn quang trong mắt lóe lên, sau đó xoay người rời đi.

- Lần sau đừng có hô to gọi nhỏ ở tại chủ phong khác, không nên xem mình là thái thượng trưởng lão đấy.
Diệp Phàm ở sau chế nhạo.

- Ngươi...
Nam tử áo lam giận dữ, rất là oán hận. Nhưng hắn cũng không dám xuất thủ trước mặt Lý Nhược Ngu, vội vàng ngự cầu vồng bay lên trời.

Lý Nhược Ngu nhìn Diệp Phàm một cái, không nói gì cả, tiếp tục trở lại ngôi đền đổ nát, ngồi xuống.

- Đại thành nhược khuyết, đại doanh nhược trùng, đại xảo nhược chuyết...
Diệp Phàm tự nói, suy nghĩ cẩn thận hàm ý mười hai chữ này, sau đó bắt đầu đi xuống Chuyết phong.

Nửa khắc đồng hồ sau, có mấy bóng người hạ xuống sườn núi ngăn cản Diệp Phàm, nam tử áo lam kia cũng ở bên trong.

- Các ngươi là ai? Vì sao lại dám tự ý trọng địa Chuyết phong ta như thế?
Diệp Phàm nhìn về mấy người này, trong lòng hiểu đây là người của Tinh phong.

- Thật không hiểu quy củ, nhìn thấy sư huynh là phải hành lễ. Sao còn chưa mau qua đây ra mắt?
Một người trong đó cười lạnh liên tục.

- Các ngươi là ai? Tại sao ra phải hành lễ với các ngươi?
Diệp Phàm không chút sợ hãi, bình tĩnh nói, rồi đi tới gần mấy người này.

Không riêng gì nam tử áo lam biến sắc, mấy người kia cũng không ngờ Diệp Phàm to gan đến vậy.

- Chuyết phong khó mà có được một đệ tử, hình như rất thú vị đó, sau này Lý trưởng lão cũng không cô đơn nữa rồi.

- Thân là sư huynh, ta phải có trách nhiệm dạy bảo ngươi thế nào là quy củ. Sau này có nhìn thấy chúng ta thì phải khom người thi lễ, mặt phải cung kính, hiểu chưa?

Một nam tử trung niên đi lại đưa tay ra tóm lấy đầu Diệp Phàm, dường như muốn hắn phải cúi đầu xuống. Hai người khác trong số họ cũng đưa chân ra đạp lên xương đầu gối Diệp Phàm, ý muốn Diệp Phàm phải quỳ xuống.

- Các ngươi đang làm gì?
Diệp Phàm né qua một bên, nói:
- Đây cũng là chủ phong, đại biểu một loại truyền thừa. Người ở chủ phong khác không thể tùy ý xuất nhập.

- Ha ha...
Tất cả mọi người cười to.

- Tiến vào Chuyết phong mà còn phải xin phép ư?

- Nơi này có khác gì núi hoang đâu, ai muốn vào cũng được.

- Nếu như ở những chủ phong khác thì các ngươi dám sao?
Diệp Phàm lui về sau mấy bước, nói:
- Thật khinh người quá đáng!

- Tiểu tử ngây thơ, để sư huynh ta dạy ngươi làm thế nào để hiểu rõ tình thế một chút!

- Ta cũng đang muốn nói mấy lời này với các ngươi!
Diệp Phàm nhanh tay bắt lấy cổ tay người này.

Một tiếng "răng rắc" vang lên, nhất thời có tiếng nứt xương truyền ra. Cùng một thời gian, chân phải hắn đã quét ngang ra, đạp vào đầu gối hai người gần đó, khiến họ phải quỳ xuống đất.

Nam tử áo lam kia và một người còn lại biến sắc, vội vàng bên trời.

Phịch!

Một khối đá nặng tựa ngàn cân nhanh như tia chớp phóng lên trời cao, đập mạnh vào người họ.

- A....

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người bị Diệp Phàm dùng đá lớn đập mạnh xuống, bị thương rất nặng, rất nhiều xương bị đứt lìa tại chỗ.

Diệp Phàm đặt năm người cùng ở trên mặt đất, rồi dẫm chân lên mặt nam tử áo lam, nói:
- Ngươi được lắm!

Rầm!

Hắn tung cước vào người này như là đang đá cầu, đá người này ngã vào một cổ thụ cách đó không xa.

Sau đó hắn đi tới gần hai người khác, dẫm lên tay bọn họ, nói:
- Muốn dạy ta cúi đầu, cung kính hành lễ với các ngươi ư? Cứ làm thử cho ta xem đã.

Rắc!

Diệp Phàm nhấc chân đạp, hai người nhất thời bị đá bay ra ngoài, cũng trúng vào một cổ thụ.

- Hai người các ngươi cũng phải quỳ xuống cho ta.

Diệp Phàm đi tới gần hai người cuối cùng, tung ra hai cước. Hai người này ngay lập tức bị đá bay lên không trung, rồi ngã xuống đất.

- Nhớ kỹ, Chuyết phong cũng là chủ phong, đại biểu cho truyền thừa cường đại. Sau này muốn lên núi thì phải thông báo, sau đó từ dưới sơn môn đi lên mới được.
Diệp Phàm nghĩa khí ngất thời, quy tội cho mấy người này.

Ngay lúc đó, Lý Nhược Ngu đã xuất hiện đằng sau, đứng cách đó không xa.

- Nói rất hay, sau này dù là kẻ nào thì cũng không được tự tiện xông vào Chuyết phong.
Lão nhân này chỉ nói vài câu như thế, sau đó biến mất trong rừng.

Chuyết phong muốn trọng chỉnh sơn môn, tin tức này nhanh chóng truyền ra. Nhất là các đệ tử Tinh phong, nhiều người tức giận không thôi. Sau khi biết được có mấy đệ tử bị trọng thương trở về, gần như toàn bộ đệ tử ở đây không thể kiềm chế được.

Khi Diệp Phàm trở lại đỉnh núi, Lý Nhược Ngu không nói gì cả, trực tiếp đưa cho hắn một cái cung và chín mũi tên, còn có một quyển sách đã bị ố vàng.

- Lý tiền bối, Tinh phong phát binh hỏi tội!

Vào lúc đêm, Diệp Phàm thấy có mười mấy đệ tử bên Tinh phong bay tới Chuyết phong.

- Không phải ta đã đưa cho ngươi cung và tên rồi sao?
Lý Nhược Ngu đang ngồi xếp bằng nhắm mắt trong ngôi đền đổ nát, chỉ nói một câu như thế.

Diệp Phàm giật mình trong lòng, bỗng nhiên hắn có cảm giác lão nhân thoạt nhìn rất suy yếu này không hề đơn giản như bề ngoài. Hắn lớn tiếng hô lên trời cao, nói:
- Bọn ngươi khinh người quá đáng, đây cũng là một chủ phong, thế nhưng các ngươi lại dám tùy ý bay đến. Nếu như đổi lại là một chủ phong đang cường thịnh, các ngươi dám làm thế sao?

Nhất thời các đệ tử Tinh phong trên bầu trời giận dữ mắng mỏ.

Diệp Phàm vô cùng dứt khoát, giương cung lắp tên.

Ngay giây khắc đó, cung cổ bỗng nhiên chấn động dữ dội, một con quạ ở nơi xa kêu lên "quạ quạ" rồi hóa thành một luồng ánh sáng đen nhập vào bên trong mũi tên trên tay Diệp Phàm.

Cảnh tượng này làm Diệp Phàm chỉ còn biết mở mắt và miệng to ra nhìn sững sờ. Hắn cảm thấy mũi tên trong tay mình thoáng cái đã hóa thành mặt trời chói chan, phát ra uy áp vô cùng kinh khủng.

Các đệ tử Tinh Phong thấy cũng khiếp sợ, có người hoảng hốt kêu lên:
- Không tốt, mau lùi lại!

Diệp Phàm không dám bắn một tên này ra, hắn cảm thấy nếu như bắn ra thì không chừng còn làm bầu trời trên cao kia thủng một lỗ to. Cung cổ mà lão nhân cho hắn quá mức thần bí, bên trong ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn.

Dĩ nhiên điều làm cho hắn khiếp sợ chính là chín con quạ chẳng may mắn gì ở trên Tinh phong lúc này đều hóa thành những làn sáng đen. Nhưng không phải tất cả đều nhập vào trong chín mũi tên, chỉ mới có một con nhập vào. Nhưng chỉ như vậy thôi đã làm cho cả bầu trời ở trên phải run nhẹ lên, nếu như cả chín con quạ đều nhập vào thì...

- Đây nhất định là trọng bảo a!
Diệp Phàm cảm thấy quyết định ở lại Tinh phong của mình hoàn toàn chính xác, nơi này có rất nhiều bí mật.

Diệp Phàm cầm cung cổ trong tay, khi hắn đưa cung về hướng nào thì lập tức đệ tử Tinh phong đang ở đó hét lên thảm thiết, vội vàng bỏ chạy.

Đúng lúc này có thêm mấy đạo thân ảnh tới đây, các trưởng lão Tinh phong đã tới rồi. Một người hô to:
- Lý sư huynh, hạ thủ lưu tình!

- Dọa bọn họ chạy đi là được rồi!
Lý Nhược Ngu truyền âm cho Diệp Phàm.

Các đệ tử Tinh phong trên bầu trời đều bị hù đến nỗi mặt không còn máu, thấy mấy người trưởng lão Tinh phong đã tới thì vội vàng bay lui ra sau bọn họ.

- Chính là cái cung cổ trong truyền thuyết kia ư? Không phải nó đã biến mất theo truyền thừa Chuyết phong rồi sao? Làm sao lại xuất hiện bây giờ?

- Không ngờ chín con quạ chẳng lành thường thấy kia lại kinh khủng như thế, chúng nó có thể hợp nhất rồi tách ra với chín mũi tên, rốt cuộc chúng nó là cái gì?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK