Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ tử này có đôi mắt sáng như ánh trăng, cổ nhỏ thanh tú, thanh lệ tuyệt thế. Nàng đứng ngay sát vách đá, chỉ cần bước thêm nửa bàn chân thôi là sẽ rơi xuống thâm uyên vô tận. Bộ y phục màu trắng của nàng phiêu động theo gió, hình dáng như tiên tử, siêu phàm thoát tục.

Diệp Phàm để ý mãi nhưng không thể tìm được một chút tì vết nào trên người nàng. Nữ tử mỹ lệ này dường như không phải là người thực, gây cho người khác cảm giác như mộng như ảo, hòa làm một với thiên địa, khí chất siêu phàm thoát tục, băng cơ ngọc cốt, gần như là hoàn mỹ.

Khi hắn thấy được người này, nếu chỉ xét về dung mạo thôi, sợ rằng chỉ có một người có thể so sánh được. Đó là nữ tử mà hắn đã gặp ở ngay trước ngôi mộ Yêu Đế khi xưa.

- Sao có một nữ tử tuyệt lệ như thế tại một hung địa này?
Diệp Phàm thầm cảnh giác, lui về sau mấy bước.

Hắn có Thánh thể Hoang Cổ, nhưng khi đến đây thịt xác cũng trở nên già yếu. Mà người nữ tử này không có chút biến hóa gì, căn bản không bị cấm địa Thái Cổ làm ảnh hưởng, rất khó để biết địa vị của nàng là như thế nào.

- Ngươi đứng ở đó làm gì? Sao không hái Thánh dược?
Khương Hán Trung ở dưới hét lớn. Ba người ở dưới chỉ nhìn thấy được Diệp Phàm dọc theo đinh núi, không thể nào phát hiện được nữ tử đang ở sát vách đá.

Khí tức yêu tà trên vách núi bắt đầu khởi động, nữ tử đẹp như từ trong tranh đi ra bắt đầu di chuyển, chân liên tục bước nhanh, đi tới chỗ Diệp Phàm.

- Không tốt
Diệp Phàm cảm thấy tốc độ lão hóa của thân thể mình đang nhanh lên, một cỗ hơi thở thần bí đập vào mặt hắn, hắn nhanh chóng thối lui về sau.

Nữ tử này tuyệt đối không đơn giản, nếu không muốn nói là vô cùng kinh khủng. Không ngờ rằng nàng có lực lượng đặc biệt của vực sâu tại Thái Cổ, làm cho Diệp Phàm không thể tiếp nhận được. Nếu như không phải Khổ Hải màu vàng không cạn khố, lúc này tạo ra sóng biển ngất trời để ra sức chống đỡ, thì sợ rằng giờ phút này Diệp Phàm đã chết già, biến thành bụi bay rồi.

- Nàng không phải là "hoang" trong truyền thuyết đấy chứ?
Diệp Phàm khiếp sợ trong lòng. Hắn đã sớm nghe dưới vực sâu Thái Cổ có những thứ không ai hay biết, cũng không biết đó là sinh vật hay lực lượng gì, mọi người đều gọi nó là "hoang".

Nghĩ tới đây, Diệp Phàm nhanh chóng rút lui về sau. Hắn muốn để đám người Khương Hán Trung đối phó với nữ tử tuyệt sắc này.

- Sao ngươi lại lui về?
Khương Hán Trung quát to.

- Không ổn, sao lại có thêm một nữ tử?
Sắc mặt Cơ Vân Phong thay đổi. Hắn là người đầu tiên thấy được nữ tử đó, cũng là người đầu tiên cảm thấy sinh mệnh mình đang trôi đi nhanh hơn.

- Đó là...
Từ Đạo Lăng dường như phát hiện được một chuyện không thể tin được, trên mặt lộ ra thần sắc khiếp sợ cực độ. Hắn lẳng lặng lui về phía sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch, rất sợ hãi.

Thấy hắn có bộ dáng này, Khương Hán Trung và Cơ Vân Phong đều giật mình, theo hắn nhanh chóng lui về sau, hỏi:
- Sao vậy? Nữ tử này có lai lịch gì?

- Thật khó có thể tin được, thật khó có thể tin được!
Trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa Từ Đạo Lăng biến sắc, hoảng hốt nói:
- Ta từng nhìn thấy bức họa nữ tử này.

Cơ Vân Phong thấp giọng nói.
- Bức họa nàng rất đặc biệt sao? Nhưng mà dung nhan nàng đúng là tuyệt thế vô song, ta chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy!

- Bức họa đó đã được sáu ngàn tuổi rồi!

Khương Hán Trung và Cơ Vân Phong nghe vậy liền hít vào một ngụm khí lạnh. Người ở sáu ngàn năm trước...đúng là làm người khác rất khiếp sợ, một gia tộc cường đại như bọn hắn dường như cũng không có người sống lâu đến thế.

- Nàng không phải là người sống!
Sắc mặt Từ Đạo Lăng trắng bệch, nói ra.

- Cái gì?
Cơ Vân Phong cùng Khương Hán Trung nhất thời biến sắc, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì đó.

- Sáu ngàn năm trước nàng được xưng tụng là đệ nhất Thánh nữ, không có tì vết, có không ít đại nhân vật danh chấn Đông Hoang từng theo đuổi nàng.

Từ Đạo Lăng nói tới đây thì Cơ Vân Phong và Khương Hán Trung đã dần đoán được thân phận của nữ tử trên đỉnh núi, hai người đồng thời run lên, nói:
- Sáu ngàn năm trước...chẳng lẽ nàng là người của tiên môn Thánh Địa đã từng bị tiêu diệt khi đang ở thời kỳ toàn thịnh ư?

- Không sai, nàng chính là Thiên Tuyền thánh nữ của sáu ngàn năm trước!
Từ Đạo Lăng nói xong lời này cũng cảm thấy rất khó hiểu, không ngờ rằng lại gặp được một nhân vật trong cổ sử ở đây.

Thánh Địa từng bị tiêu diệt ngày xưa có tên Thiên Tuyền, cũng giống như Diêu Quang Thánh Địa, Thánh Địa này đã lấy tên của một sao trong Thất Tinh Bắc Đẩu.

- Diêu Quang Thánh Địa ta năm đó có một vị đại nhân vật từng theo đuổi nàng, nhưng không được nên tinh thần chán nản, vẽ lại một bức họa, để trong bảo khố chúng ta.

Bởi vì thần tuyền của Diệp Phàm chưa khô cạn nên linh giác rất nhạy cảm, nghe rõ ràng mọi lời nói của ba người, trong lòng rất khiếp sợ. Nữ tử này lại là Thánh nữ đệ nhất Đông Hoang năm xưa, hơn nữa còn là đồng môn của lão già điên.

Lão điên si ngốc kia từng đứng từ xa nhìn cấm địa Thái Cổ suốt một ngày một đêm, nếu như nhìn thấy thân xác Thánh nữ năm xưa còn sống như vậy, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

- Đã chết đi hơn sáu ngàn năm, nhưng lúc này lại xuất hiện, rõ ràng chỉ có một khả năng: nàng đã trở thành "hoang nô".
Khương Hán Trung nói như vậy.

Mọi người đều biết rằng có không ít đại nhân vật vì đại hạn tuổi thọ nên lúc già đã từng xông vào cấm địa Thái Cổ, tự mình đi vào thâm uyên vô tận, nhưng không có ai sống sót đi ra, tất cả trở thành "hoang nô".

- Không phải là tuyệt đại nhân vật, không thể trở thành "hoang nô" được. Mặc dù nàng đã chết hơn sáu ngàn năm, nhưng sợ rằng vẫn rất đáng sợ.
Cơ Vân Phong trầm giọng, nói:
- Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải rút lui ư? Ta cảm thấy tính mệnh chúng ta đã mất đi, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, trên người nàng có khí tức "hoang" rất nồng đậm.

- Sợ là chúng ta không đi được!
Cả người Từ Đạo Lăng đổ mồ hôi lạnh.

Bởi vì nữ tử xinh đẹp tuyệt trần kia đã lướt qua Diệp Phàm như một u linh, sau đó bay tới ba người bọn họ.

Diệp Phàm âm thầm kêu khổ, cảm thấy rất có thể mình sẽ chết ở đây. Bây giờ hắn nhớ lại, cảm thấy lần đầu hái Thánh quả trên Thánh sơn đúng là rất thuận lợi, không có nguy hiểm gì cả.
- Ta hiểu rồi, tất cả mọi việc xảy ra ngày đó đều do chín cái xác con rồng cùng cái hòm quan tài to bằng đồng xanh từ trên trời rơi xuống chỗ này, trấn áp tất cả "hoang" ở dưới thâm uyên vô tận, làm "hoang nô" không dám hiện thân.

- Liều mạng!
Lúc này Khương Hán Trung đã xuất thủ, tay cầm hộp gấm, cả người phát ra ánh sáng chiếu vạn trượng. Một cái kính bằng đồng đỏ lao ra khỏi cơ thể hắn, phía sau có khắc ấn hình đồ bát quái, mặt gương chiếu sáng rực rỡ tạo thành một luồng sáng to lớn như một cái phòng, bắn về phía Thiên Tuyền Thánh nữ.

Cả đỉnh tòa Thánh sơn dao động, luồng sáng to đó tựa như ngân hà rơi xuống mặt đất, làm cho người khác cảm thấy được uy áp vô tận.

Diệp Phàm hoảng sợ trong lòng. Thực lực Khương Hán Trung sâu như biển rộng, không thể nào thấy điểm cuối được. Một tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền như hắn không thể nào tưởng tượng được, nếu luồng ánh sáng đó đánh vào trên người hắn, chỉ trong nháy mắt thôi là hắn sẽ biến thành tro bụi.

- Đây là cảnh giới vượt xa Bỉ Ngạn sao...
Hắn biết thân thể con người ngoài bí cảnh "Luân Hải" ra, còn có những bí cảnh khác nữa.

Xoẹt!

Nhưng chuyện làm người khác giật mình lại xảy ra. Luồng ánh sáng khiến cho trời trăng phải biến sắc kia lại hóa thành một làn khói biến mất ngay trước mặt Thiên Tuyền Thánh nữ, không thể làm tổn thương nàng một chút nào.

Keng!

Một âm thanh kim khí phát ra, Bát Quái kính bằng đồng đỏ rơi xuống mặt đất, sắc mặt Khương Hán Trung trắng bệch, lảo đảo muốn ngã, nguồn suối thần lực của hắn lại khô khốc.

Xoẹt!

Cơ Vân Phong xuất thủ, tay cầm hòn đá kỳ lạ màu đen, cây Thiên La tán từ trong cơ thể vọt ra bên ngoài che khuất bầu trời, tấn công về phía nữ tử. Từng trận cuồng phong nổi lên, làm cho cả mặt trăng và mặt trời phải lu mờ đi.

Phịch!

Nữ tử khe gõ ngón tay nhẹ nhàng một cái, cây Thiên La tán đang phát ra uy áp trấn áp cả trời đất kia bị xuyên thủng tại chỗ, ánh sáng lu mờ đi, rơi xuống. Sắc mặt Cơ Vân Phong tái nhợt, không còn chút máu, thân thể trở nên già nua khô héo, lùi nhanh về phía sau, thoáng cái đã ngồi trên mặt đất.

- Từ huynh mau vận dụng cấm khí, không phải bên trong có phong ấn thần lực thái thượng trưởng lão Diêu Quang Thánh Địa ư? Chắc có thể ngăn nàng được một chút.
Cơ Vân Phong lo lắng, giục Từ Đạo Lăng.

Trong tay Từ Đạo Lăng xuất hiện một khối ngọc xanh biếc, phát ra ánh sáng trong suốt, đạo văn vô số. Hai tay hắn kẹp lại, nhất thời xuất hiện những áng mây màu, hóa thành ánh sáng màu xanh đầy trời. Thoáng cái đã bao phủ cả đỉnh núi lại, che phủ Thiên Tuyền Thánh nữ ở bên trong.

Năng lượng kinh khủng này mênh mông vô tận, giống như hằng hà ngôi sao trên trời cao đang rơi xuống, làm cho cả trời đất phải run sợ. Cỗ năng lượng kinh khủng ấy kéo dài gần cả nửa khắc đồng hồ, sau đó mới dần tiêu tán.

Diệp Phàm cách đó không xa hít vào một ngụm khí lạnh!

Nhưng Thiên Tuyền thánh nữ không di động chút nào, lẳng lặng đứng ở phía trước, ngay cả bộ y phục màu trắng cũng không phiêu động, đáng sợ như yêu tà.

Thần sắc ba vị trưởng lão trắng bệch, nhìn lẫn nhau một cái, không hẹn mà cùng cầm cấm khí lên, đồng thời xuất thủ. Cả ba đều sử dụng thần thông mạnh nhất của mình, làm cho cả ngọn núi bị tràn ngập trong ánh sáng, thần lực ngập trời, hoàn toàn bao phủ Thiên Tuyền Thánh nữ ở bên trong.

Nhưng ngay khi thần thông mất đi, ánh sáng bị thu lại thì cả ba mới thấy Thiên Tuyền thánh nữ vẫn không bị thương chút nào, cứ lẳng lặng đứng đó.

Răng rắc!

Cấm khí trong tay Từ Đạo Lăng và Cơ Vân Phong gần như nứt vỡ, không thể dùng tiếp. Sắc mặt bọn họ đen đi, nếp nhăn xuất hiện càng nhiều hơn, thoáng cái đã già đi mấy chục tuổi, lực lượng sinh mệnh gần như đã khô cạn.

Khương Hán Trung cũng già yếu đi rất nhiều, bỗng nhiên hộp gấm vang lên chín tiếng động. Vào giờ khắc này, hắn cắn răng nói:
- Chỉ còn cách dùng nó!

Hộp gấm vừa vỡ vụn thì trong tay hắn đã có một cái tháp cổ. Tuy cái tháp này không cao lắm, không phát ra ánh sáng gì, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng chỉ trong nháy mắt, từ bên trong đã tản phát ra một cỗ uy áp đáng sợ, đáng sợ hơn những luồng năng lượng khi nãy rất nhiều.

Dường như nó là cả một tiểu thế giới, chứ không phải là một tháp nhỏ bình thường.

- Đây là...
Đôi mắt già nua của Từ Đạo Lăng phát ra hai đạo ánh sáng, run giọng nói:
- Nghe nói Khương gia trước giờ vẫn cố phục chế chí bảo Đông Hoang - Hoang tháp, chẳng lẽ các ngươi đã thành công?

- Làm sao có thể thành công? Hoang tháp độc nhất vô nhị, cùng tồn tại với thế gian, không thể nào phục chế được. Bọn ta chỉ làm ra được vài phế phẩm mà thôi.
Khương Hán Trung không có động tác gì. Nhưng phế phẩm phục chế Hoang tháp lại tự động bay lên cao, nhanh chóng biến lớn tiến đến trấn áp Thiên Tuyền thánh nữ.

- Cái này...
Cơ Vân Phong hít một ngụm khí lạnh, nói:
- Chỉ là một phế phẩm phục chế mà lại kinh khủng đến thế, không bị cấm địa Thái Cổ giam cầm. Nếu là Hoang tháp chân chính, cũng không biết uy lực đến đâu.

Khương Hán Trung lắc đầu, nói:
- Đáng tiếc chỉ được dùng một lần, hi vọng có thể tạm thời trấn áp được nàng, giúp chúng ta có chút thời gian.

Phế phẩm phục chế Hoang tháp trong nháy mắt rơi xuống làm cho cả thiên địa run sợ. Hoang tháp cổ xưa mà tự nhiên, "Đạo" lưu chuyển linh hoạt ngưng tụ thành "đại thế thiên địa".

Thiên Tuyền Thánh nữ nhanh chóng rút lui, không dám mạnh mẽ kháng cự. Nhưng tháp cổ dường như có linh tính, luôn bám sát nàng, cuối cùng trấn áp được nàng!

Một tiếng vang "ầm" thật lớn phát ra làm cả Thánh sơn lay động, phế phẩm phục chế Hoang tháp nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một tháp nhỏ cỡ như bàn tay.

- Tốt!
Từ Đạo Lăng quát to lên, nói:
- Hoang tháp quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ là một phế phẩm được phục chế ra mà cũng có uy áp kinh khủng như thế, có thể tự chủ chế địch ngay trong cấm địa.

Diệp Phàm cả kinh trong lòng. Mấy thế gia Thái Cổ này quả nhiên thực lực thâm hậu, ngay cả Hoang tháp cũng có thể phục chế ra được một phế phẩm. Thậm chí cả một Hoang nô kinh khủng như Thiên Tuyền Thánh nữ cũng bị trấn áp, làm cho hắn rung động không thôi.

- Mau, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi. Hoang tháp chỉ dùng được một lần, qua một lúc trấn áp là sẽ tự động nứt ra.
Khương Hán Trung lo lắng, hô lên.

- Đúng là...phế phẩm.
Cơ Vân Phong có cảm giác cả thùng nước lạnh đang xối lên đầu mình.

- Ngươi còn lo lắng gì đó, mau hái Thánh dược rồi xuống núi gặp bọn ta!
Từ Đạo Lăng quát to Diệp Phàm.

- Ông bà nhà ngươi, cho rằng có thể khống chế ta được thật sao?

- Ngươi...
Cả ba người trưởng lão cùng biến sắc, không ngờ rằng lạc ấn khôi lỗi lại không có tác dụng.

Ầm!

Đúng lúc này, phế phẩm phục chế Hoang tháp đột nhiên nứt vỡ, Thiên Tuyền Thánh nữ hiện ra ngay tại chỗ.

- Xong!
Khương Hán trung cười thảm.

Hầu như chỉ trong một lát thôi, thân thể của hắn đã trở nên khô héo tột cùng, sau đó biến thành tro bụi bay đi trong gió. Kế tiếp, Cơ Vân Phong và Từ Đạo Lăng cũng biến thành tro bụi, giống như đã trải qua thời gian hàng ngàn năm.

Cùng một thời gian, dưới chân núi Thánh sơn, những kỵ sĩ già nua kia và các dị thú đã suy yếu cũng mất đi lực lượng sinh mệnh, biến thành hài cốt.

Tâm thần Diệp Phàm chấn động, cơ thể nhanh chóng biến đổi. Sóng biển trong Khổ Hài màu vàng dâng cao lên, thần tuyền cuồn cuộn phun trào, tinh khí tính mệnh không ngừng tràn ra, ngăn cản tử vong đến gần với hắn.

- Chẳng lẽ cấm địa Thái Cổ này lại trở thành nơi chôn thân của ta sao?
Diệp Phàm cảm thấy rất yếu, hắn nhanh chóng lao lên Thánh sơn. Hiện giờ chỉ còn Thánh dược và Thần tuyền là có thể cứu được hắn.

Nhưng hắn vừa xông lên đỉnh núi thì phát hiện Thiên Tuyền thánh nữ đã chặn đường đi của mình. Bạch y phiêu bồng, hai tròng mắt như nước, nhìn qua rất có linh tính, trông như có tính mạng vậy.

- Thì ra cấm địa Thái Cổ lại đáng sợ đến như thế, lần trước chúng ta chỉ là may mắn đi ra ngoài được thôi...
Diệp Phàm muốn tế "đỉnh" của mình ra, nhưng thần lực không đủ nên không thể vận dụng. Cuối cùng, hắn cắn răng miễn cưỡng đưa Kim Thư ra. Kim Thư lóe lên một cái, chém cổ của Thiên Tuyền thánh nữ.

Keng!

Thiên Tuyền Thánh nữ nhẹ nhàng chuyển động, Kim Thư rơi xuống mặt đất. Nhưng dường như nàng bị trang giấy màu vàng này hấp dẫn, đưa tay hút lại.

Sau đó Thiên Tuyền Thánh nữ không một chút tiếng động đi về tới gần Diệp Phàm, phát ra khí tức lạnh như băng. Nàng đưa bàn tay dài thon ngọc ra, tìm kiếm trong Khổ Hải của Diệp Phàm.

- Ngươi...
Diệp Phàm rút lui, nhưng không thể nào tránh được. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không một chút tì vết trong suốt như ngọc kia thoáng cái đã chui vào trong cơ thể hắn.

Diệp Phàm nhanh chóng già yếu, trong chớp mắt chỉ còn da bọc xương, hầu như trở thành khô lâu. Nhưng ngay một khắc này, Thiên Tuyền Thánh nữ hét lên một tiếng thống khổ vô cùng chói tai, khối Lục Đồng trong Khổ Hải Diệp Phàm nhẹ nhàng động một cái. Vào lúc Thiên Tuyền Thánh nữ chạm vào khối Lục Đồng đó, cả người nàng như bị sét đánh vậy, Kim Thư rơi xuống đất, nàng bị chấn bay ra ngoài, rơi xuống vực sâu Thái Cổ.

- Phế phẩm phục chế Hoang tháp không trấn áp được ngươi, nhưng khối Lục Đồng của ta có thể so sánh với Hoang tháp chân chính, ngươi muốn động tới nó ư...
Diệp Phàm cười thảm, tính mệnh của hắn gần như đã hết, thân thể khô héo, vết thương cũng không còn máu để chảy ra, sắp chết đi. Nhưng hắn vẫn kiên trì, cố gắng đi về phía trước.

Trong thoáng chốc, hắn ngửi thấy được một mùi thơm thấm vào ruột gan. Có vài cọng cỏ kỳ dị đang mọc ở trước, dường như hắn thấy được một hồ nước, rồi hắn ngã quỵ vào trong.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK