Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong cấm địa Thái Cổ, những cây cổ mộc to lớn đứng thẳng trông như những tòa núi nhỏ, các nhánh cây của nó đâm ngang ra khắp trời, nhìn qua như những con rồng bay ngay. Gốc rễ của nó rất lớn, có thể đâm sâu dưới mặt đất, tráng kiện có lực.

Nếu như những người thường nhìn vào, thấy cây cỏ ở đây sinh trưởng tốt, sức sống bừng bừng, nhất định cho rằng đây là một cảnh Niết Bàn. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ nhanh chóng phát hiện dị thường: một cấm địa lớn như thế, nhưng không nghe thấy tiếng chim hót thú rống, không thấy những con côn trùng. Yên lặng gần đến mức tịch mịch!

Lần này ba nhà liên thủ chú trọng ở tinh, không mang theo nhiều tu sĩ, tổng số người của cả ba nhà chỉ khoảng tám mươi người.

- Sâu trong cấm địa này có chín tòa Thánh sơn, đến lúc đó ba nhà chúng ta hãy tách ra, mỗi người tự lên một tòa Thánh sơn, tránh cho việc phân phối Thánh dược không đều.
Lão kỵ sĩ Từ Đạo Lăng của Diêu Quang Thánh Địa đề nghị.

Lần này Diêu Quang Thánh Địa có tổng tộng ba mươi mấy người. Người nào người nấy đều khôi vĩ, ngồi vững trên dị thú, thể hiện rõ lực lượng cường đại của thân thể. Bởi vì, dù là tu sĩ hay Yêu thú, nhưng khi đã tiến vào nơi đây thì nguồn suối thần lực sẽ bị giam cầm, khó thi triển thần thông, lúc đó thân thể mạnh mẽ sẽ là ưu thế lớn. Có thể thấy rõ điều này qua việc người của Khương gia và Cơ gia đều ngồi trên những dị thú có thiên phú dị bẩm.

Đoàn người Khương gia khoảng hơn hai mươi người, đầu lĩnh là một lão nhân tên Khương Hán Trung, ngồi ngay ngắn trên một con ma thú được bao phủ bởi lân phiến màu đen, cười nói:
- Lời này của Từ huynh không đúng rồi. Nơi đây có rất nhiều nguy hiểm, tốt nhất chúng ta nên đi chung. Mặc dù ta cũng nghĩ số lượng Thánh dược trên một tòa Thánh sơn không đủ cho cả ba nhà, nhưng làm vậy vẫn an toàn hơn nhiều. Dù sao nhiều năm qua vẫn chưa có người thành công, chúng ta không nên phân tán binh lực.

Nói tới câu này, Khương Hán Trung đưa mắt nhìn Diệp Phàm một cái, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị. Diệp Phàm nhất thời rùng mình, hắn rất nhạy cảm với mấy người Khương gia. Hai năm trước, chính kỵ sĩ nhà này đã truy sát mình, khiến cho mình phải chạy đến cùng trời cuối đất mới thoát được.

Lão kỵ sĩ Từ Đạo Lăng lắc đầu, nói:
- Ta cảm thấy điều kinh khủng nhất trong cấm địa chính là lực lượng nguyền rủa, dù chúng ta có ở chung một chỗ, vẫn không có tác dụng đâu. Còn không bằng tách ra, có lẽ sẽ có cơ duyên của riêng mình.

Khương Hán Trung suy ngẫm một chút rồi cười, nhìn lướt qua Diệp Phàm, mở miệng nói:
- Khương gia chúng ta chỉ có hai mươi mấy người, nhân thủ không đủ, có chút đơn bạc. Muốn mượn Từ huynh mấy người.

Cả người Diệp Phàm bây giờ bị áo giáp che hết, cả đỉnh đầu cũng bị nón che, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài. Nhưng bên Khương gia vẫn nhận ra hắn, cho thấy trong đó có cả kỵ sĩ từng đuổi giết hắn năm xưa.

Diêu Quang Thánh Địa biết Diệp Phàm đã từng ăn Thánh quả, có năng lực chống lại lời nguyền cao hơn người khác, nên chuẩn bị lợi dụng hắn ngắt lấy Thánh dược trong cấm địa. Lúc này thấy người của Khương gia chú ý tới Diệp Phàm, Từ Đạo Lăng cự tuyệt ngay.

Lão già Cơ Vân Phong bên Cơ gia nãy giờ vẫn lạnh nhạt, nhưng đã phát hiện ra dường như hai nhà kia có điều gì đó giấu mình. Sắc mặt không thay đổi, hắn mở miệng nói:
- Bây giờ vẫn còn sớm để nói mấy thứ này, chờ đến cấm địa rồi bàn tiếp cũng được.

Hai nhà khác nghe theo đề nghị của hắn, tiếp tục đi tới. Lúc đầu mọi người còn không có cảm giác gì, nhưng một lúc sau, có vài người đã cảm thấy điều khác thường.

- Nguồn suối thần lực trong cơ thể ta không hoạt động nữa, sắp biến mất...
Một người tu sĩ bên Khương gia cả kinh kêu lên.

- Mệnh Tuyền của ta bị đóng rồi, thần lực không chảy ra nữa!
Một vị cường giả bên Diêu Quang Thánh Địa cũng biến sắc.

Sắc mặt mọi người trở nên rất khó coi, cơ thể bọn hắn không còn xuất hiện tinh khí tính mệnh, ngay cả Khổ Hải cũng dần khô khốc.

- Vội cái gì? Đây là chuyện đã sớm biết trước!
Khương Hán Trung quát lạnh nói.

Cơ Vân Phong bên Cơ gia cũng mở miệng:
- Nguồn suối thần lực bị khô cạn là việc bình thường, ở đây không dùng thần thông được. Chỉ cần chống lại lực lượng nguyền rủa là được rồi...

Lúc này Diệp Phàm cũng cảm giác sức sống Mệnh Tuyền đã yếu bớt, nhưng không có cạn kiệt đi, vẫn cuồn cuồn chạy. Mà Khổ Hải màu vàng tuy có chút lờ mờ, nhưng cũng không khô khốc.

- Chẳng lẽ sau khi tiềm năng Thánh thể Hoang Cổ của ta được kích phát, nó có thể chống lại lực lượng yêu tà ở đây?
Diệp Phàm tự nói trong lòng, khó có thể giữ bình tình. Lúc này hắn vẫn còn đầy đủ các chiêu sát thủ, có thể xuất thủ bất ngờ được.

Sáu người Cử Giai Hoa, Lâm Giai, Vương Tử Văn, Lý Tiểu Mạn, Trương Tử Lăng, Liễu Y Y cũng ngồi trên dị thú đi trong đội ngũ, có mấy tên kỵ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ họ.

Sau khi đi vào khoảng hai mươi dặm nữa, không ít dị thú rống gào lên, làm cho lòng người bất an. Trong đó có một con thực lực hơi yếu đã run rẩy lên, nằm xổm trên mặt đất, không dám đi tới nữa.

Địa thế phía trước bằng phẳng, cổ thụ chọc trời, cành cây như những cánh tay cự nhân vươn lên trời cao, khắp nơi đều xanh tươi, không nhận ra điều gì khác thường cả.

Chúng tu đi về trước thật cẩn thận, không có người nói chuyện, tay cầm chặc trường mâu và kiếm sắc để tùy thời có thể ra tay. Không thể sử dụng thần thông được, bọn họ chỉ còn cách làm như thế.

Đi được thêm hai trăm thước nữa, vượt qua thêm mấy cổ thụ có đường kính to thì nhất thời mấy con ngựa đang được cỡi hí lên, đẩy ngã mấy tu sĩ ở trên xuống đất.

Sau lưng một cây cổ thụ có một bộ hài cốt trắng hếu đứng thẳng tắp đối mặt với mọi người, cả người thấu phát một cỗ khí tức yêu dị. Toàn bộ kỵ sĩ đều lui về phía sau, nắm chặt trường mâu và kiếm sắc trong tay, nhắm về phía trước.

- Không có dấu hiệu sinh mệnh, không có thần lực dao động, chỉ là một bộ xương...
Mấy tên kỵ sĩ té trên mặt đất ngồi dậy đi tới, dùng trường đao trong tay đánh nát bộ xương khô đó.

Nhưng chuyện đáng sợ lại xảy ra. Ngay khi bộ xương đó nứt vỡ, mấy tên kỵ sĩ cùng kêu lên thảm thiết. Vốn mấy bộ thần giáp còn phát ra thần quang, đao kiếm khó tổn hại, nhưng lúc này lại ảm đạm đi, phát ra những tiếng vang "răng rắc", không ngừng nứt nẻ, cuối cùng tự động rớt xuống, giống như cây già vậy.

Hai mắt mấy tên kỵ sĩ kia bị hãm sâu vào, máu thịt khô héo. Chỉ trong nháy mắt thôi, nhưng dường như họ đã trải qua vô số năm tháng của lịch sử vô tận, huyết nhục trở thành bụi bay rơi xuống dưới, chỉ còn bộ xương trắng hếu ngã trên mặt đất.

- Lui về phía sau!
Khương Hán Trung hét lớn:
- Tất cả mọi người không được tới gần.

Mọi người cảm thấy thật tà dị, nhanh chóng lui về phía sau, những dị thú càng rống gào bất an.

Cảnh tượng vừa rồi thật sự làm cho lòng người sợ hãi, bảy người còn sống khỏe mạnh thoáng chốc đã biến thành tro bụi, hoàn toàn biến mất. Mọi người còn lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Phía trước vẫn còn yên tĩnh, như không có gì đã xảy ra, chỉ còn lại bảy bộ hài cốt trắng hếu, cả áo giáp trên người họ cũng bị nứt vỡ.

Cơ Vân Phong Cơ gia quát lên:
- Đi vòng ra xa, nếu như phát hiện điều gì lạ thường nữa, không ai được có hành động!

Lại đi qua mấy cây cổ mộc, bỗng nhiên có một kỵ sĩ sợ hãi quát to:
- Tay của ta...

Hắn vốn là một tu sĩ trẻ tuổi, nhưng bàn tay hắn lúc này lại rất thô ráp, nhăn nhúm lại, hoàn toàn mất đi sự trẻ trung. Hắn vội vàng tháo mũ giáp ra, đưa tay sờ lên mặt, thảm thiết kêu lên.

Mọi người thấy vậy đều sợ hãi. Tóc người kỵ sĩ đó bây giờ trở nên già nua, đầy nếp nhăn, tóc trắng xóa, thân thể khô héo, sức sống giảm mạnh đi, gần như sắp chết già rồi.

Mấy người kỵ sĩ bên cạnh đều phát ra những âm thanh già nua, sợ hãi quát to lên. Chuyện tương tự cũng xảy ra với họ, mỗi người đều già đi, khó giữ tánh mạng được.

- Tại sao?
Một người kỵ sĩ trong đó run rẩy, thần thái hai mắt dần mất đi, sau đó té xuống đất. Chết già!

Một lát sau, mấy tên kỵ sĩ già nua cũng bị mất mạng, rơi xuống mặt đất, bọn họ chết không nhắm mắt! Mà tọa kỵ của bọn hắn cũng nhanh chóng già yếu đi, không còn khỏe mạnh nữa. Tất cả đều gầy trơ xương, giống như bị bệnh nặng, nhưng tuổi thọ của mấy con dị thú này hơn tu sĩ nhân loại nhiều, không có chết già.

Diệp Phàm chú ý tới, hắn thấy những người này đều là những người trước đó đã bị tọa kỵ hất xuống mặt đất, tiếp xúc gần với mấy bộ hài cốt kia cả. Điều này làm cho lòng hắn run sợ!

Lão kỵ sĩ Từ Đạo Lăng trầm giọng nhắc nhở:
- Cấm địa Thái Cổ vô cùng đáng sợ, mọi người không nên khinh thường nữa, tuyệt đối không được tùy tiện hành động.

Phải nói không khí rất căng thẳng, không có ai dám nói chuyện, tâm thần ai nấy đều không yên, không ai biết sống chết của mình sẽ như thế nào.

Diệp Phàm ngồi trên dị thú, cẩn thận quan sát từng cỏ cây trong từng núi. Nhưng quan sát xong thì lòng hắn khó bình tĩnh được, bởi vì hắn phát hiện rất nhiều linh dược, cũng không biết đã tồn tại qua bao nhiêu năm.

Một bụi Long Thiệt thảo phát sáng, giống như được điêu khắc từ khối ngọc. Bụi cây này cao kỏoảng hai thước, nhụy hoa của nó có hình dáng như một con rắn màu xanh đang phun đầu lưỡi ra, phát sáng dị thường.

Mà cách đó không xa có một hồ nước, tại đó có một đóa sen phát ra thần quang, trong đài sen to lớn đó có chín hạt sen to như quả trứng gà, trong suốt như ngọc. Tuy cách xa, nhưng hắn vẫn ngửi được hương thơm dịu nhẹ.

Nhưng mà mọi người vẫn không ngừng lại, bọn họ không có thời gian để đi lấy mấy loại linh dược đó. Nếu như không thể lên Thánh sơn thành công, họ sẽ không lấy được Thánh dược, nếu đến lúc đó mà lực lượng sinh mệnh khô kiệt thì họ phải chôn thân ở đây.

Bỗng nhiên có một kỵ sĩ Khương gia ngồi trên một dị thú đi tới chỗ Diệp Phàm, nói nhỏ:
- Sao không trốn nữa đi? Không phải hai năm trước ngươi trốn rất nhanh sao? Không khác gì chó nhà có tang cả.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Ta cảm thấy ngươi rất giống một con chó trung thành, đã qua hai năm mà vẫn ngửi được mùi ta.

- Miệng lưỡi sắc bén lắm, không biết đến lúc ta hành hạ ngươi, ngươi vẫn dám nói vậy hay không?
Tên kỵ sĩ cười lạnh nói:
- Ta nghe nói ngươi không thể tu hành được, thật là người ngu gan lớn, đến lúc chết vẫn không biết mình chết thế nào.

- Ngươi rất tự tin, ngươi đoán được ta chết không có chỗ chôn sao?
Diệp Phàm rất bình tĩnh, không có chút tức giận.

- Ngươi muốn được Diêu Quang Thánh Địa che chở sao? Đừng nằm mộng ban ngày, nếu biết điều hái được Thánh dược thay cho chúng ta, nói không chừng còn được chết toàn thây. Ta nghĩ chắc ngươi cũng hiểu rằng chúng ta không thể để ngươi sống.
Tên kỵ sĩ Khương gia này toát ra sát khí, nói:
- Dĩ nhiên, ta có thể cho ngươi chết nhanh chóng hơn. Chỉ cần ngươi đem trọng bảo kia giao ra đây, ta sẽ không để ngươi phải chịu khổ trước khi chết.

- Ngươi không cảm thấy mình nói lời này là hơi sớm ư?
Diệp Phàm nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:
- Đây là cấm địa Thái Cổ, chưa đến thời khắc cuối cùng, ai chết ai sống rất khó nói đó. Nói không chừng, chính ta sẽ là người bẻ gãy cổ ngươi.

Tên kỵ sĩ Khương gia này khinh thường nhìn hắn, nói:
- Cho dù nguồn suối thần lực của ta tạm thời khô cạn, nhưng giết chết ngươi không khác gì giết một con kiến cả, không cần phí chút sức nào.

- Ngươi cũng rất tự tin.
Diệp Phàm nở nụ cười lạnh, không nói gì nữa.

Khương Phong nở nụ cười lạnh, mở miệng nói:
- Ban đầu đuổi giết ngươi có đến năm tên kỵ sĩ, lúc này có ba người ở đây. Chúng ra rất muốn đuổi giết ngươi một lần nữa, dĩ nhiên kết quả lần này sẽ không giống trước đây đâu.

Xâm nhập thêm trăm dặm nữa, rốt cuộc chín tòa Thánh sơn đã hiện ra trong tầm mắt. Tuy chín tòa Thánh sơn này không cao lắm, nhưng khí thế tỏa ra bàng bạc, tạo nên áp lực vô tận, phảng phất như cả đất trời đang ở trước mắt mình vậy.

- Đó là...

Tất cả mọi người không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, cảm giác da đầu tê dại. Chung quanh vô tận thâm uyên đang vờn quanh chín tòa Thánh sơn đó có hằng hà hài cốt trắng hết bò lên, nhiều vô số kể.

- Đây là chuyện gì?
Tất cả mọi người cảm giác run sợ đến nỗi tóc gáy phải dựng lên.

- Bọn họ...có lẽ bọn họ là người của sáu ngàn năm trước...
Trưởng lão Cơ gia Cơ Vân Phong sợ hãi, mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng.

Lão kỵ sĩ Từ Đạo Lăng gật đầu, trầm giọng nói:
- Không sai, chính là bọn họ, bọn họ chính là những cường giả của tiên môn Thánh Địa đã vẫn lạc tại cấm địa Thái Cổ năm đó.

Diệp Phàm cũng cảm giác lạnh cả người, trong nháy mắt hắn liền nghĩ tới lão điên kia, hài cốt khắp núi kia có lẽ là đồng môn của lão điên.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK