Mục lục
[Dịch] Che Trời (Già Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần sắc mấy lão già kia không thay đổi, bước đi trong hư không như những tòa núi lớn đang ép sát tới, gây áp lực khiến người khác thở không nổi.

Bốn bà lão bên Yêu tộc hơi lùi ra sau. Hồi nãy chiến đấu kịch liệt đã làm họ bị thương nặng, mà bảy lão già bên kia lại có thực lực không kém họ, nếu đấu với nhau, chắc chắn họ không có phần thần thắng.

- Không cần giết chết, chỉ cần vây bắt là được rồi...
Người thiếu nữ mặc áo tím kia cười hì hì, truyền âm. Mái tóc nàng bay nhẹ, áo tím phiêu động, tựa như một tinh linh.

Mấy bà lão bên Yêu tộc thầm than, các bà biết mình không thể nào thắng được, có chiến đấu thì cũng phải chết. Mấy người này đều từng trải qua sóng to gió lớn, không phải là người sợ chết, nhưng nếu chết ở đây thì lại không có ý nghĩa gì. Cuối cùng các bà lựa chọn phá vòng vây.

Bốn người vô cùng cương liệt, thà chết chứ không chịu khuất phục. Bốn bà lão thiêu đốt lực lượng sinh mệnh, máu tươi phun ra, rốt cuộc giết đi ra ngoài, nhưng để Diệp Phàm ở lại.

Bảy lão già muốn đuổi giết theo, nhưng bị thiếu nữ áo tím ngăn trở lại. Nàng hơi cau mày, nói:
- Không cần, ta không muốn thấy cảnh máu đổ. Chúng ta đến đây cũng không phải để chiến đấu, cứ để mấy người khác đối phó.

Nói tới đây, nàng tự mình tiến lên, nhìn Diệp Phàm một lần, rồi nói:
- Ngươi là ai? Thân là tu sĩ Nhân tộc, nhưng vì sao ở chung một chỗ với mấy đại yêu kia?

Diệp Phàm rất trấn tĩnh, tỏ vẻ muốn cảm tạ, nói:
- Đa tạ mấy vị cứu giúp, ta là tán tu, ngộ nhập Động Thiên Yêu tộc, bất hạnh bị bắt, may được các người cứu.

- Nói láo!
Thiếu nữ áo tím hất mái tóc một lần, thản nhiên cười rồi liếc hắn một cái, nói:
- Rõ ràng ngươi là đồng bọn mấy Yêu tộc kia, lại dám lừa gạt ta ư? Không nói thật thì đừng trách ta thu thập ngươi...

- Ai, nói thì dài dòng, ta cũng không có cách nào, chuyện là như vậy...

Thiếu nữ áo tím đi lên phía trước, ngắt khuôn mặt Diệp Phàm, cười xấu nói:
- Tiểu đệ, ngươi thật bướng bỉnh. Nếu còn không nói thật, đừng trách tỷ tỷ không khách khí.

Người thiếu nữ này mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, mà tuổi thật Diệp Phàm đã hơn hai mươi tuổi, cách gọi này làm hắn không biết nói sao nữa.

- Tại sao không nói chuyện?
Lúm đồng tiền bên má trái thiếu nữ lại hiện ra, trong mắt hiện lên ánh sáng trí tuệ, nàng véo mặt Diệp Phàm, nói:
- Thật ra ta là người rất tốt, dù ngươi không nói thật, ta cũng không giết ngươi. Nhiều lắm chỉ khắc hình một con rùa lên má trái ngươi, một con cóc nhỏ bên má phải ngươi...

- Ta không giấu diếm điều gì...
Diệp Phàm cố gắng trì hoãn thời gian, vừa suy nghĩ cách thoát thân. Phải mau chóng thoát đi, chứ Khổ Hải hắn có nhiều bí mật lắm, nếu rơi vào trong tay Cơ gia, chắc chắn mọi điều trong đó sẽ bị lộ ra ngoài.

Bỗng nhiên từ nơi xa xuất hiện vô số đóa hoa sen, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Trong vầng hào quang ấy có một thân ảnh uyển chuyển như thần tiên, chính là Nhan Như Ngọc. Nàng ta đang xông đến đây, khi sắp đến gần, nàng ta phất tay một cái, đóa hoa sen màu vàng tỏa ánh sáng vạn trượng, bảy lão già trực tiếp bị giết chết.

Nhưng thiếu nữ áo tím vẫn chưa chết, tuy khóe miệng nàng có vệt máu chảy ra, thân hình hơi lảo đảo, nhưng toàn thân lại trong suốt sáng bóng, tỏa ra lực lượng đối kháng với đóa hoa sen.

Nhan Như Ngọc xuất thủ lần nữa, dị tượng “Khổ Hải trồng hoa sen” xuất hiện, trên bầu trời có những mùi hương thơm ngát tản phát ra, kim quang rừng rực bao phủ phía dưới.

Nhan Như Ngọc quay đầu lại, truyền âm với Diệp Phàm:
- Ta bị người đuổi giết, nếu ngươi đi với ta thì chỉ cửu tử nhất sanh. Ngươi tự dựa vào mình đi.

Nói xong câu này, nàng xông về phương xa, biến mất cuối chân trời.

Tuy nàng là hậu duệ Đại Đế Yêu tộc, nhưng đã qua vạn năm tháng, nay đâu bằng xưa nữa, một mạch các nàng đã sớm xuống dốc. Bây giờ chỉ có thể chạy thoát thân trước, sau đó nương nhờ một Đại Năng Yêu tộc.

- Khụ...
Trong hạp cốc bị đánh nát bấy ở dưới xuất hiện một điểm ánh sáng, thiếu nữ áo tím vẫn chưa chết, nàng vất vả đi ra ngoài, lẩm bẩm:
- Nàng ta thật đáng sợ...

Nàng đưa đầu xuống đất, không ngừng ho ra máu, chỉ có đôi mắt còn linh động, thân thể hơi lung lay, khó khăn đứng lên khỏi đống đá loạn.

Diệp Phàm biết Nhan Như Ngọc rất mạnh, có vài cường giả Cơ gia đời trước còn rất khó khăn ngăn chặn một đóa hoa sen công kích, nhưng người thiếu nữ lại có thể đối kháng mà không chết, điều này làm hắn rất giật mình.

Bỗng nhiên Diệp Phàm cảm giác được có năng lượng dao động từ phương xa, hắn cả kinh. Đây chắc chắn là cường giả siêu cấp Cơ gia, chỉ sợ là đang đuổi theo Nhan Như Ngọc. Hắn vội vàng trốn xuống dưới hạp cốc.

Thiếu nữ áo tím cả kinh nói:
- Ngươi muốn làm gì?

Diệp Phàm xuất thủ từ phía xa, tế ra "đỉnh" trấn áp người thiếu nữ này.

- Ngươi...

Thiếu nữ áo tím cố gắng giãy dụa, nhưng bản thân nàng bị thương nặng, chỉ đứng thôi đã rất khó khăn. Có thể sống sót sau công kích của dị tượng "Khổ Hải trồng hoa sen", có thể nói là một kỳ tích rồi.

Nàng căn bản không chống lại được "đỉnh" đang hạ xuống.

- Ngươi...mau dừng tay!
Thiếu nữ áo tím vừa tức vừa sợ.

Cái "đỉnh" phong cách cổ xưa kia lớn khoảng năm thước, vừa áp xuống đã tạo ra cảm giác áp bách như vạn quân cùng tấn công, trấn áp thiếu nữ áo tím, làm nàng không thể nhúc nhích.

Diệp Phàm nhanh chóng tiến lên, không ngừng xuất thủ. Từng đạo thần quang phát ra, không chỉ phong ấn Khổ Hải của nàng mà còn phong ấn cả thân thể nữa, Diệp Phàm làm vậy là không muốn có vấn đề gì phát sinh.

- Ngươi muốn làm gì?
Đôi mắt to thiếu nữ áo tím hơi lay động, không hoảng loạn, nghiêng đầu nhìn hắn.

- Phiền ngươi hộ tống ta ra ngoài!
Diệp Phàm có thể khẳng định việc các cường giả Yêu tộc che chở hắn phá vỡ vòng vây đi ra ngoài đã bị người Cơ gia thấy, nếu như bị họ phát hiện thì rất khó chạy trốn. Mà thân phận người thiếu nữ này hình như không tầm thường, nếu giữ nàng, nói không chừng có thể trở thành bùa hộ mệnh.

Bỗng nhiên Diệp Phàm nghe thấy dưới hạp cốc có tiếng nước chảy, thần thức cường đại của hắn bắt đầu khởi động, hồ nhỏ màu vàng tại mi tâm phát ra một đạo ánh sáng bắn vào khe hở lớn trong bóng tối.

- Dưới dất có sông ngầm...
Diệp Phàm xoay người, nhấc người thiếu nữ lên rồi nhảy xuống cái khe lớn tối đó.

- A a a, ta sợ bóng tối, đừng có nhảy đó. Ta có thể đảm bảo người Cơ gia sẽ không làm gì ngươi, mau dừng tay lại.
Thiếu nữ áo tím hơi bối rối. Nếu như bị bắt đi như vậy, khó bảo đảm sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

- Ta có thói quen phải tự nắm mọi thứ trong tay mình, không muốn ký thác hi vọng lên tay người khác.
Diệp Phàm bĩnh tĩnh đáp lại, nói:
- Trước mắt, ta còn chưa cần tấm bùa hộ mệnh như ngươi phát huy tác dụng.

Không thể không nói thần thức Diệp Phàm cực kỳ cường đại, đạt đến trình độ làm người khác phải rùng mình. Hồ nhỏ màu vàng tại mi tâm hắn lúc này như một con mắt phát sáng, nhìn thấy rõ mọi thứ trong khe hở lớn đó, hắn có thể cảm nhận được toàn bộ.

Ước chừng rơi xuống được bốn - năm trăm thước, hai người mới đến mạch nước ngầm dưới đất. Nước chảy xiết, lạnh như băng, cũng không biết chảy về hướng nào.

Phù phù.

Diệp Phàm ôm người thiếu nữ, trực tiếp nhảy vào trong, mặc cho nước cuốn về phương xa.

- Ngươi điên rồi!
Thiếu nữ áo tím sợ quá, kêu lên, ánh mắt mở to ra, lông mi dài không ngừng nháy động, nói:
- Sông ngầm dưới đất là nơi nguy hiểm nhất, có thể mấy ngày, thậm chí là mấy tháng không thể nhìn thấy mặt trời. Chúng ta cũng không biết nó chảy về đâu, có thể tương thông với Hải Nhãn, cũng có thể tiến vào khu vực có ngưng tụ tà sát.

- Nhưng còn an toàn hơn việc rơi vào tay Cơ gia các ngươi.
Diệp Phàm nhàn nhạt đáp lại.

Thiếu nữ áo tím cười nhẹ, lúm đồng tiền thoáng hiện, rất là động lòng người. Âm thanh nàng ngọt ngào, nói:
- Tiểu đệ, hãy tin tưởng ta đi. Ngươi chỉ muốn ra ngoài thôi mà, ta bảo vệ là được. Ngươi cũng thấy đấy, ta còn thả được mấy bà lão Yêu tộc kia đi.

- Ngươi là người thế nào của Cơ gia? Có quan hệ gì với Cơ Hạo Nguyệt?
Thần sắcDiệp Phàm không thay đổi, hỏi như vậy.

- Huynh ấy là thất ca ca! Chỉ cần ngươi thả ta, sẽ có nhiều chỗ tốt đó, ta có thể nói thất ca làm cách nào tu thành dị tướng "vầng trăng sáng trên biển".
Sóng mắt thiếu nữ áo tím lưu chuyển, chậm rãi nói ra.

Diệp Phàm hít vào một hơi, thân phận người thiếu nữ này không tầm thường, không ngờ nàng ta lại là muội muội Thần thể Cơ Hạo Nguyệt.

Hắn lẩm bẩm:
- Xem ra ta phải dùng thủ đoạn độc ác rồi...

- Ngươi...không được làm bậy!
Thiếu nữ áo tím sợ hết hồn.

- Ngươi là người trọng yếu của Cơ gia, nhưng lại bị ta bắt đi. Nếu như Cơ gia biết được, chắc chắn ta sẽ bị diệt khẩu, cho nên, đành xin lỗi ngươi vậy.

Thiếu nữ áo tím vội vàng giãy dụa, nói:
- Nếu như ngươi muốn giữ mạng, tuyệt đối không thể giết ta, chẳng lẽ ngươi không biết gì sao? Trên người vài đệ tử đặc thù Cơ gia chúng ta đều có ấn ký, một khi tử vong, dù có cách xa đến nhau thì hình ảnh đều được truyền chi tiết tới Cơ gia.

- Ấn ký? Ngươi là đệ tử đặc thù Cơ gia?
Diệp Phàm đã loáng thoáng nghe qua chuyện này.

- Ngươi cũng không nên làm loạn, nếu như ngươi hại chết ta, một mình ngươi khó giữ được mạng sống.
Người thiếu nữ này sợ Diệp Phàm chém chết nàng tại chỗ, nói:
- Ngay cả dị tướng “Khổ Hải trồng hoa sen” của yêu nữ kia ta còn đỡ được, không bị giết chết, nhiêu đó đủ nói rõ rồi.

Diệp Phàm cảm thấy người thiếu nữ này không tầm thường, nhưng mà hắn chú ý đến trọng bảo trên người đối phương hơn. Hắn nở nụ cười, bắt chước câu nói nàng đã nói:
- Thật ra ta là người rất tốt, dù ngươi không nói thật, ta cũng không giết ngươi. Nhiều lắm chỉ khắc một hình con rùa lên má trái ngươi, khắc một con cóc nhỏ bên má phải ngươi...

- Ngươi...ngươi muốn ta nói cái gì?
Thiếu nữ áo tím lập tức cả kinh, đôi mắt mở to ra.

- Lấy tất cả bảo vật trên người ngươi ra đây!

- Cái gì?
Cái miệng nhỏ của người thiếu nữ này tròn lại, lông mi run rẩy, khuôn mặt hiện thần sắc không thể tin nổi:
- Ngươi...ăn cướp đồ của ta ư?

- Không sai, đúng là ăn cướp đồ của ngươi, có cái gì thì mau đem ra hết đây!

*****

Khoảng một tháng sau, Diệp Phàm và thiếu nữ áo tím mới thoát khỏi sông ngầm dưới đất, bọn họ bị đẩy vào một hồ nước rất lớn. Sức nước ở đây rất mạnh, nếu là người thường, chắc chắn đã bị tan xương nát thịt.

Dưới đáy nước là một màu đen như mực, mắt thường không thể thấy rõ. Nhưng điều này không có tác dụng với Diệp Phàm, ánh sáng do hồ nhỏ màu vàng tại mi tâm phát ra tỏa ra bắn khắp bốn phía, thần thức cường đại có thể quét nhìn bát phương, thấy rõ mọi vật.

- Đây là chỗ nào?
Hắn giật mình. Bởi vì ở dưới đáy nước có rất nhiều di tích cung điện, tường đổ...Diệp Phàm cẩn thận đi lại trong nước.

Lúc này thiếu nữ áo tím cũng được thần lực hắn bao phủ, nên miễn cưỡng có thể thấy rõ cảnh vật trong phạm vi hai ba thước. Nàng cả kinh, hô nhỏ:
- Trời ạ, chẳng lẽ đây là di tích trước Thái Cổ?

Diệp Phàm đi thẳng về phía trước, bỗng nhiên lòng hắn chấn động. Phía trước có một tòa cung điện vô cùng to lớn, nếu so ra còn lớn hơn một cái thành nhỏ, phát ra khí thế bàng bạc. Nó còn chưa bị đổ, bảo tồn tương đối đầy đủ. Tường thành bị gỉ tạo thành nhiều màu sắc, thoạt nhìn rất cổ xưa, làm người ta có cảm giác thê lương.

Hắn không biết mình đã tới chỗ nào!

- A...
Ngay lúc này, thiếu nữ áo tím trong màn sáng bỗng nhiên cả kinh kêu lên. Nếu như có thể động đậy, sợ rằng nàng đã sớm bỏ chạy.

Diệp Phàm lúc đầu bị cái tòa cung điện bằng đồng kia hấp dẫn, cho nên không chú ý đến chung quanh, lúc này mới phát hiện khắp nơi đây có mấy chục cỗ thi thể. Hắn đi tới gần mấy cỗ thi thể đó.

Không thể nào thấy rõ dung mạo mấy cỗ thi thể này, dường như toàn thân bị một lớp sáp dầu trơn phong kín, nhìn qua trông như một cái kén vậy, rất là yêu tà.

- Chỉ là mấy cái thi thể thôi, có gì sợ chứ? Chắc đây là mấy người chết đuối trong nước!

- Này...đúng là Sáp Thi trước Thái Cổ!
Thiếu nữ áo tím sợ hãi kêu lên, sắc mặt tái nhợt, nói:-
- Bình thường muốn thấy một cái đã rất khó khăn rồi, sao nơi này lại có đến mấy chục cái chứ? Dường như còn nhiều hơn. Trời ạ! Đây là chỗ nào?

Diệp Phàm cả kinh trong lòng, cẩn thận đề phòng. Sau đó hắn đi tới gần cái đồng điện kia.

Khi đi tới gần, lúc nhìn thấy được cái đồng điện còn lớn hơn tòa thành nhỏ kia thì sắc mặt thiếu nữ áo tím kia trắng bệch, nói:
- Thanh Đồng Tiên điện...Sao có thể như vậy? Nó thật sự tồn tại trên thế gian!

- Có gì không ổn sao?
Thấy bộ dáng này của nàng, Diệp Phàm càng bất an hơn.

- Đi mau, chúng ta mau đi, nếu không sẽ chết đó!

Tuy bị Diệp Phàm bắt đi, nhưng từ đầu tới giờ, thiếu nữ áo tím vẫn không hề sợ hãi. Không thể ngờ rằng mới chỉ thấy cái đồng điện này, nàng ta đã hoảng sợ thất sắc đến mức hồn muốn thoát đi.

Lòng Diệp Phàm chợt lạnh lại, hắn hỏi:
- Đây là chỗ nào?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK