Khóe miệng Cơ Tử Nguyệt khẽ nhếch, trừng mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Muốn thu bảo vật ư? Không có, kinh cổ càng không có. Chỉ có một cái mạng tiên nhân đây thôi, ngươi muốn làm gì thì cứ làm!
- Ngươi cũng rất lưu manh!
Diệp Phàm thấy mình bị trêu chọc như thế, có chút buồn cười, nói:
- Ta nói lại lời của ngươi đây: nếu không thành thật khai báo, ta có rất nhiều thủ đoạn đối phó ngươi.
Cơ Tử Nguyệt khẽ cắn hàm răng trắng vào đôi môi đỏ mọng, đầu hướng qua một bên nhìn các đám mây ở chân trời, cuối cùng cũng nhịn được.
Diệp Phàm không lập tức xuất thủ ép hỏi, hắn còn rất nhiều thời gian. Việc cần nhất bây giờ là trui luyện tinh túy Huyền Hoàng, việc tiểu đỉnh bể tan rồi bám vào khối Lục Đồng thật sự làm hắn rất lo lắng.
Trong con suối Luân Hải, khối Lục Đồng không nhúc nhích chút nào, tinh túy Huyền Hoàng lượn lờ xung quanh nó. Cả hai giao hòa với nhau, tuy hai mà một.
Cơ Tử Nguyệt nói rất có lý. Việc tiểu đỉnh bị bể tan chưa chắc là việc xấu đối với Diệp Phàm, rất có thể nó là kỳ ngộ.
- Bể ư? Ta sẽ đúc lại!
Tâm thần Diệp Phàm hoàn toàn đắm chìm vào con suối, lấy thần lực trong Luân Hải đè ép những mảnh vỡ đỉnh cho đến khi nát vụn.
Điều hắn muốn làm bây giờ không phải là đúc lại ngay lập tức, mà muốn làm cho tiểu đỉnh bể nát hoàn toàn, để cho nó hoàn toàn dung hợp với tinh túy Huyền Hoàng.
Đánh nát đỉnh ngay trong Khổ Hải cũng như đánh nát bản thân mình. Thần lực Diệp Phàm khẽ lưu chuyển, tâm thần đắm chìm trong việc khống chế đánh nát đỉnh. Đồng thời hắn cũng cố gắng đánh tan mọi ảo giác xuất hiện trong lúc thực hiện công việc này.
Tinh túy Huyền Hoàng vừa giống như ánh trăng sáng, lại tựa như mặt trời, vô cùng chói mắt, không ngừng dung hợp với tiểu Đỉnh. Được Diệp Phàm khống chế, hai vật hoàn toàn trộn lẫn với nhau tạo thành một đạo lưu quang, không thể phân biệt được nữa.
Đạo lưu quang này xoay tròn xung quanh khối Lục Đồng, mờ mịt như sương mù, huyền ảo khó hiểu. Đến một lúc sau, khối hỗn độn ấy thu liễm ánh sáng bên ngoài lại, trở nên tự nhiên và chất phác, lưu động một cách tự nhiên, gây cho người ta cảm giác sâu không lường được.
Huyền Hoàng nhị khí chính là tinh hoa trời đất, có được lúc thiên địa mới bắt đầu. Nó cũng là khí mẹ của vạn vật, bên trong ẩn chứa lực lượng thần bí khó có thể tưởng tượng, đúng là trọng bảo để luyện khí!
Diệp Phàm thật cẩn thận khống chế. Hắn cũng không nóng lòng đúc lại đỉnh, bởi vì hắn muốn cho hai thứ này hoàn toàn dung hợp với nhau, đồng thời giúp đỉnh được trui luyện lại từ đầu.
Hắn để cho tinh túy Huyền Hoàng lưu chuyển bao quanh khối Lục Đồng, rồi làm công việc mô khắc và trui luyện. Đồng thời, hắn cũng phục chế khắc hạ những đạo văn thiên nhiên trên khối Lục Đồng lên tiểu đỉnh mới của mình.
Đây nhất định là một quá trình rất dài, cần phải có thời gian để từ từ ma luyện.
Tất cả mọi chuyện lúc bắt đầu đều rất thuận lợi, không có phát sinh vấn đề gì, chính là một khởi đầu tốt đẹp.
Cứ như vậy Diệp Phàm ở tạm ngay hồ nước này, rồi phong ấn thân thể Cơ Tử Nguyệt lại, phòng ngừa nàng bài trừ cấm chế.
Thời gian nhanh chóng đi qua, nháy mắt đã được một tháng.
Hồ nước được sương mù dày đặc bao phủ, trên mặt nước có những tia sáng chiếu xạ ánh mặt trời đẹp lung linh. Cây cối bên bờ xanh tươi, hoa cỏ thơm ngát.
Dưới một cổ thụ cao chọc trời, Cơ Tử Nguyệt đang ngồi yên bất động ở đó, không thể di chuyển chút nào. Diệp Phàm không để ý tới tiếng thét chói tai của nàng, hắn đang chuyên chú dùng một cây bút để vẽ lên khuôn mặt trơn bóng như ngọc kia.
Hắn vẽ rất nhanh, trong nháy mắt đã vẽ thành hình một con ếch. Hắn gật đầu, tựa như rất hài lòng với tác phẩm này. Sau đó, hắn để bút xuống, lấy ra một cái gương đặt trước mặt Cơ Tử Nguyệt.
- A...
Cơ Tử Nguyệt lớn tiếng thét chói tai, giống như gặp phải chuyện đáng sợ gì nhất trên đời vậy, âm thanh chấn đau cả màng nhĩ Diệp Phàm. Nàng rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Đã nửa tháng mà ngươi chỉ viết cho ta một đoạn kinh cổ, quá ít. Ta muốn đầy đủ...
Nói tới đây, Diệp Phàm chuyển sang nói chuyện khác, chậm rãi nói ra:
- Ta có tinh túy Huyền Hoàng, rất là khó tìm đó. Nếu như ngươi đưa kinh cổ cho ta, ta sẽ đưa ngươi khí mẹ của vạn vật, nói lại vẫn là hai bên hỗ trợ cho nhau, không ai thiệt thòi cả.
Quả thật Cơ Tử Nguyệt có chút động tâm, mắt to nháy động một chút, rồi nói:
- Ta cần có thời gian để suy nghĩ.
- Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang cố tình kéo dài thời gian.
Diệp Phàm ngồi đối diện nàng. Hắn đã chuẩn bị xong giấy bút, sau đó giải khai phong ấn tay phải Cơ Tử Nguyệt, nói:
- Đừng có giở trò nữa, khí mẹ vạn vật đang ở đây, chẳng lẽ ngươi không muốn sao?
Cơ Tử Nguyệt tức giận nói:
- Ngươi thật quá đáng, ta đã cho ngươi vài kiện bảo vật, ngươi còn không biết dừng lại. Cùng lắm ta với ngươi cá chết lưới rách, ta mà chết đi, ấn ký trên người ta sẽ hiện ra ở Cơ gia, toàn bộ chuyện đã xảy ra đều xuất hiện hết...
Diệp Phàm nhất thời không nói gì, mà lấy một cái trâm hình phượng, hai vòng tay, một đôi khuyên tai ra để trước mặt nàng, nói:
- Ngươi đưa cho ta mấy cái này thì ta dùng làm gì? Chỉ cần viết cho ta kinh cổ, tất cả đều trả lại cho ngươi.
Thần sắc Cơ Tử Nguyệt nhất thời đổi khác, gần như là muốn khóc, nói:
- Không phải ta không muốn viết kinh cổ ra, nhưng mà mấy trưởng lão trong tộc đã có dùng lời nguyền với ta rồi. Nếu như ta dám để lộ ra, chắc chắn sẽ bị hình thần câu diệt.
Diệp Phàm cười khẽ, nói:
- Đừng có làm bộ đáng thương như thế, ta không tin mấy lời này của ngươi.
Đôi mắt đẹp của Cơ Tử Nguyệt gần như bị nước mắt thấm dẫm, lệ gần như tuôn rơi, nói:
- Ta chưa từng có địch ý với ngươi, dù là Yêu tộc ta cũng buông tha, hơn nữa càng không có lòng hại ngươi. Vậy mà, ngươi lại đối xử với ta như thế...
Đây đúng là điều làm Diệp Phàm rất xấu hổ. Sau khi bắt được củ khoai lang nóng này, hắn cảm thấy rất khó xử lý. Giết chết cũng không được, mà thả ra lại rất nguy hiểm, ép hỏi kinh cổ cũng không xong.
- Ta buộc phải có kinh cổ Cơ gia ngươi, ngươi đừng có ngồi đó mà chọc ta nữa...
Vẻ mặt Cơ Tử Nguyệt lại thay đổi, nước mắt long lanh khi nãy đã biến mất, thay vào đó là hai tròng mắt sáng như ngôi sao, nói:
- Ta liều mạng với ngươi.
- Vậy cứ liều đi!
Diệp Phàm bắt đầu cởi vớ.
Cơ Tử Nguyệt thét chói tai:
- Ngươi muốn làm gì? Mau dừng tay!
- Có viết kinh cổ hay không?
- Ta...
Diệp Phàm cởi hết đôi vớ ra, lộ ra một bàn chân trơn bóng như ngọc, trong suốt như đá, làn da rất trắng, nhỏ tú ôn nhu.
- Ngươi...
Cơ Tử Nguyệt xấu hổ, mặt hơi đỏ lên, rất là sợ hãi, giọng run rẩy nói:
- Mau dừng tay.
Diệp Phàm không nhanh không chậm, dùng mật ong để vẽ loạn mấy đường lên lòng bàn chân của nàng, sau đó bắt lấy mấy con côn trùng để lên trên đó.
Nhất thời trong khu rừng này có tiếng thét chói tai của Cơ Tử Nguyệt vang lên:
- Tên khốn Diệp Phàm, ta sẽ không tha cho ngươi, a a a...
Sau nửa canh giờ, trong tay Diệp Phàm có thêm một trang giấy, hắn đi tới bờ hồ, chăm chú đọc những nội dung trong đó.
- Đại đạo thâm sâu, vạn vật chi tông, hòa mình với hồng trần...
Diệp Phàm vừa nghiên cứu vừa suy tư. Kinh cổ Cơ gia quả nhiên độc đáo, tuyệt không thua kém Đạo kinh chút nào.
Chỉ mới đọc qua mấy câu nói đầu thôi, nhưng hắn đã biết được nội dung quan trọng của cuốn kinh này là gì, đó là: bản thể đại đạo chính là hư không, không thể nào hiểu hết được những huyền bí ẩn bên trong đó. Đây chính là "Hư Không kinh" của Cơ gia.
- Đại đạo hư không, tiêu trừ đi phong mang vạn vật, hóa giải phân tranh vạn vât, dung hợp thần quang vạn vật, hòa lẫn với cát bụi vạn vật, nhưng bản thân lại chính là hư không, tồn tại vĩnh viễn.
Đáng tiếc Cơ Tử Nguyệt rất kiên quyết, thà chết không chịu khuất phục nên chỉ viết được mấy tờ mà thôi. Nếu muốn nhận đươc nguyên một bản kinh cổ thì còn cần thời gian rất dài.
Mà bản thân nội dung trong mấy tờ này cũng không liền nhau, phần nói về "Đạo Cung" rất ít. Hắn chỉ quan tâm đến nửa tờ.
- Cốc Thần(1) bất tử, đó là Huyền tẫn(2). Cửa Huyền tẫn chính là gốc rễ trời đất.
Mặc dù chỉ có nửa tờ ngắn ngủi, nhưng lại giúp Diệp Phàm hiểu Đạo Cung muốn tu luyện cái gì.
- Đúng là phải luyện ra năm vị thần!
Người có thể dưỡng thần thì sẽ không chết, nếu như trong Đạo Cung mình có năm vị thần, rồi dùng được năm vị thần đó thì bản thân có thể kéo dài tuổi thọ, diễn sinh ra năm khí. Một khi thần cùng khí tương hợp với nhau, sẽ có rất nhiều chuyện huyền bí xảy ra.
Dường như Đạo Cung rất thần bí, còn bất phàm hơn cả Luân Hải, có thể diễn sinh ra rất nhiều huyền ảo. Đáng tiếc Diệp Phàm chỉ có được nửa tờ, nên hắn không biết được sau đó phải làm thế nào.
Muốn tu Đạo Cung thì phải vượt qua sông Khổ Hải, đạt tới Bỉ Ngạn, lúc đó mới có thể bắt đầu tu hành.
Trong thời gian kế tiếp, Diệp Phàm bắt đầu khổ tu, hắn không muốn lãng phí thời gian.
Trong quá trình này, hắn không ngừng trui luyện tinh túy Huyền Hoàng, để cho luồng tinh túy đó bao lấy khối Lục Đồng, tiếp tục phản phục tế luyện và tương hợp với nhau, hạ khắc đạo văn.
Dĩ nhiên điều quan trọng nhất Diệp Phàm phải làm bây giờ chính là lợi dụng máu huyết trái tim Yêu Đế để rèn luyện bản thân mình. Hắn muốn lực lượng cường đại, mà trái tim Yêu Đế lại đang đắm chìm trong Mệnh Tuyền, nếu không lợi dụng thì thật là lãng phí.
Lần này hắn muốn lấy tinh túy Huyền Hoàng để áp bức trái tim Yêu Đế, làm cho nó phải tỏa huyết quang đầy trời. Khi đó, hắn sẽ dùng tinh túy Huyền Hoàng để thu lấy máu huyết.
Có khối Lục Đồng trấn áp ở ngay trung tâm con suối, trái tim Yêu Đế không thể nào phản kháng được, giống như rồng tại nước cạn, lực bất tòng tâm.
Khoảng nửa tháng sau, Diệp Phàm không ngừng ép trái tim Yêu Đế tỏa huyết quang ra, rồi ngưng tụ thành máu huyết để trui luyện bản thân. Cơ thể hắn bây giờ trong suốt như ngọc, luôn bài xuất tạp chất ra ngoài, sắp thoát thai hoán cốt.
Cơ Tử Nguyệt nhìn thấy tất cả, trong lòng rất là kinh ngạc. Bất chợt nàng cảm thấy trên người Diệp Phàm có rất nhiều bí mật, không thể đơn giản như bề ngoài.
Đến ngày thứ mười chín, bỗng nhiên trái tim Yêu Đế xảy ra biến hóa kinh người, tỏa ra huyết quang dữ đội, dường như nó không thể nhẫn nhịn được nữa, hoàn toàn bộc phát.
Khổ Hải màu vàng của Diệp Phàm sôi trào dữ dội, nếu như không phải khối Lục Đồng trấn giữ ở ngay trung tâm con suối, sợ rằng thân thể hắn đã bị nát vụn.
Trái tim Yêu Đế "thẳng thắn" nhảy động, hoàn toàn khôi phục sinh cơ. Nó không cam lòng máu huyết mình bị lấy đi như thế, nó muốn đánh chết Diệp Phàm.
Nhớ lại năm xưa, ngay cả tu sĩ có cảnh giới vượt xa Bỉ Ngạn cũng không thể đối kháng lại nó, có thể nghĩ nó kinh khủng đến như thế nào.
Huyền Hoàng nhị khí ở xung quanh khối Lục Đồng bảo vệ Luân Hải vững chắc, giúp Diệp Phàm không gặp nguy hiểm. Nhưng trái tim Yêu Đế đỏ tươi như một viên hồng ngọc kia lại tỏa sáng dữ dội, trực tiếp khai mở Khổ Hải Diệp Phàm rồi hóa thành một đạo ánh sáng đỏ như máu, biến mất ở chân trời.
Khổ Hải Diệp Phàm đau nhức, nhanh chóng được đóng lại. Nhưng mất rất lâu hắn mới khôi phục lại như ban đầu, kết quả khi nãy làm hắn kinh nghi, lẩm bẩm:
- Cũng do ta nghiền ép nó ác độc quá, nhưng không ngờ nó lại có thể tự động bay đi như thế...
Trái tim Yêu Đế cường đại không cam lòng việc mỗi ngày bị hắn cưỡng ép, nên đã tự bay đi biến mất ở cuối chân trời.
- Trời ạ, đó là trái tim Yêu Đế của Yêu tộc, nó...nó ở trong cơ thể ngươi?
Cơ Tử Nguyệt không thể tin vào mắt mình, vô cùng kinh ngạc.
Diệp Phàm không đuổi theo, hắn nhanh chóng ngồi xuống, thu thập máu huyết trái tim Yêu Đế còn lại ở bên trong để trui luyện thân thể mình.
Vào giờ khắc này, toàn thân hắn như ngọc, ngũ tạng lóe sáng, xương cốt lấp lánh, làn da trong suốt. Sau khi được máu thánh tẩy lễ, hắn cảm thấy thân thể mình rất đau nhức.
Sau hai lần thoát thai hoán cốt nhờ ăn được hai Thánh quả năm xưa, bây giờ hắn đã bước vào lần thoát thai hoán cốt thứ ba.
Đây là một quá trình thống khổ và gian nan, kéo dài hơn nửa ngày mới kết thúc.
Lúc này trông Diệp Phàm như một vị thần ở chốn nhân gian, thần quang bắn ra bốn phía, tỏa sáng cùng với trăng trời, lấp lánh như những ngôi sao, trong suốt như ánh sáng bảy màu.
Qua một thời gian rất lâu, thần quang mới dần biến mất, hắn trở lại như xưa.
Hắn cảm thấy lực lượng mình bây giờ rất cường đại. Lần thoát thai hoán cốt thứ ba này gây cho hắn cảm giác dường như bản thân mình đã được dục hỏa trọng sinh, tinh lực cả người dường như cuồn cuộn không dứt, dùng mãi mà không cạn!
Năm ngón tay khẽ khép lại, chuyển hóa thành quyền. Hắn tung một quyền ra, trên mặt quả đấm màu vàng có lôi điện đan xen với nhau, phảng phất như có thể đánh thủng cả trời đất.
Nhưng điều không thể tin nổi là tinh túy Huyền Hoàng lại hiện lên tên quả đấm màu vàng của hắn, giống như là đang trui luyện nắm đấm vậy.
Cơ Tử Nguyệt rất kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn cũng tròn lại, nói:
- Ngươi...người này...đang làm gì vậy?
Gió mát thổi tới, tóc đen Diệp Phàm nhẹ nhàng bay, hắn tung quyền ra. Ngay lúc đó, hắn cảm thấy mình rất cường đại, tinh túy Huyền Hoàng tràn ngập ra.
------------------------------
(1) & (2): Cốc thần và Huyền tẫn là hai từ được nhắc tới trong chương 6: Thành Tượng của Đạo Đức kinh.
Thật ra còn có một câu dưới hai câu trên, nguyên văn đầy đủ là: “Cốc thần bất tử, đó là Huyền tẫn. Cửa Huyền tẫn chính là gốc rễ trời đất. Miên man trường tồn, dùng không bao giờ hết.”
Hay dịch ra thơ là:
Trời bất tử, trường sinh bất tử,
Cửa trường sinh là cửa càn khôn.
Miên man muôn kiếp vẫn còn,
Muôn nghìn biến ảo mà tuồng trơ trơ.
- Chương sáu này thực ra rất giản dị; đại ý rằng: Đạo hay Cốc thần trường sinh bất tử đó là cánh cửa Huyền tẫn, là gốc gác, căn cơ của đất trời. Đó là một nguồn sinh tung tỏa vô cùng vô tận, dùng mãi chẳng hề vơi.
- Chương này được các Đạo gia đặc biệt khai thác để áp dụng vào phương pháp tu thân, luyện đơn, cầu đạo, đi tìm trường sinh bất tử. Chính vì vậy mà ta cần khảo cứu chương này cho thấu đáo.
Cốc thần là gì?
Tiên học từ điển giải: Cốc là hư; thần là linh giác. Phép luyện đơn lấy «hư linh bất muội làm căn bản». Nên Cốc thần chính là «Không linh chi nguyên thần».
Lưu Nhất Minh trong quyển Chu dịch xiển chân nói rằng rằng: «Cốc thần chính là: Thái cực theo Nho giáo; Viên giác theo Phật giáo; Kim đan theo Lão giáo.
Huyền tẫn là gì?
Lão tử cho rằng Huyền tẫn chính là Cốc thần: «Cốc thần bất tử, thị vị huyền tẫn.»
Nhưng khảo cứu Đạo gia lại thấy: Huyền tẫn chính là Thái cực, là nơi âm dương hợp nhất, kiền khôn giao thái.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK